Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều tập bóng rổ, có một cậu con trai cứ ngồi một góc nhìn anh, mang nước cho anh. Lâu dần cũng quen, cứ mỗi lần ném bóng vào rổ là anh lại quay người nhìn về phía cậu.

Tối muộn. Kook say rượu. Vậy mà chẳng biết tại sao cậu lại xuất hiện đúng lúc thế, dìu anh vào nhà, nấu cháo cho anh. Đợi anh ngủ say rồi mới chịu rời đi.

Cậu con trai này thật lạ, dường như toàn bộ thời gian trong ngày, Jimin đều dành hết cho anh, quan tâm anh mà chẳng hề đòi hỏi sự đáp trả từ anh. Lại có hôm mưa to lắm, không biết cậu ở đâu chui ra, đưa ô cho anh rồi chạy mất hút giữa trời mưa. Khờ thế! Nhưng anh lại thấy cậu đáng yêu, hoặc là có chút động lòng, vì sự chân thành và giản dị của cậu, hay cũng có thể vì đã quen với việc có cậu bên mình, quá quen với những quan tâm cậu dành cho anh. Yêu thương nhiều khi chỉ đơn giản là một thói quen.

Có hôm, tự nhiên anh hứng lên, reply sms của cậu:

“Học chơi dota đi rồi anh yêu em.”

“Em không biết chơi đâu, không làm anh yêu em được rồi ”

Hoặc có khi: “Đồ sida, nói trước quên sau, em ngốc như thế sao làm người yêu anh được?”

“Em không muốn làm người yêu anh, chỉ muốn là một người thích anh thôi ”

Kook không hiểu sao lại có người kỳ lạ đến thế. Thích một người chả phải là mong người đó cũng thích mình hay sao. Nhưng Kook không phải Jimin, làm sao anh biết được. Cậu chẳng thể so sánh được với những người con gái yêu anh. Cậu không xinh đẹp, không giỏi giang, không thông minh cũng chẳng quyến rũ. Và cậu cũng không thể bên anh lâu được, nên cứ thích anh thôi, thích anh là đủ rồi.

“Sinh nhật em muốn quà gì nào?”

“Em thích anh, tặng anh cho em nhé!”

“Được, nhưng chỉ 24h thôi, ok? Ngày mai anh cho em mượn anh dùng tạm đấy. Sau ngày mai là không có đâu nha.”

“Vậy anh ngủ sớm đi ha, mai làm osin cho em, hehe. Chúc anh ngủ ngon!”

- Lên xe em chở nào, hôm nay mình đi chơi nhé, anh hứa rồi mà.

Cái gì, đi xe đạp? Mà lại ngồi sau cậu nữa? Có điên không vậy trời ^.^ … Anh im lặng không nói gì, ra vẻ đắn đo suy nghĩ. Thấy vậy, Jimin nói:

- Anh nói không biết đi xe đạp mà, lên em chở. Tuy em nhỏ bé thế này thôi, vẫn thừa sức chở anh vòng mấy vòng Busan đấy.

Tuy thấy kỳ kỳ sao đó, nhưng Kook vẫn im lặng làm theo. Đi được một đoạn thấy tay lái cậu loạng choạng, thở gấp gáp có vẻ rất mệt. Anh bực quá bảo:

- Dừng lại. Xuống xe đi. – “Đã yếu mà còn ra gió”, anh nghĩ bụng.

Cậu ngẩn ngơ, mắt thoáng hiện sự lo lắng … sao lại dừng lại. Anh hứa rồi mà, chả lẽ bây giờ lại đổi ý sao. Mặt Jimin buồn thiu, nhưng chưa kịp lên tiếng thì anh nói:

- Để anh đèo.

Họ vòng qua biết bao con phố, tới nơi nay rồi nơi kia.....Busan thân thương – nơi tuổi thơ gắn bó, nơi cậu đã sống và yêu suốt 22 năm trời. Cậu yêu từng đám mây, từng ngôi nhà, yêu từng con đường nhỏ, từng góc phố thân quen. Busan trong tim cậu đẹp – lộng lẫy, lung linh, và yên bình quá. Busan rất tuyệt vời hay vì có anh nên em mới thấy luyến tiếc nhiều như vậy. Ngày mai xa rồi, sẽ nhớ rất nhiều Busan ơi! Và nhớ anh lắm lắm!

==========

      Đẹp ghê ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro