Chương 158: Gặp lại bằng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương này mang theo áo nghĩa và kiếm ý của Túc Phi. Chính những thứ này đã tàn phá không cho vết thương khép lại, dù nhục thể Lam Túc bây giờ ngang ngửa thân thể tiên thiên, nhưng tu vi Túc Phi ngang bằng, một chiêu Ẩn sát mang theo toàn bộ lực đạo đâu phải dạng vừa.

Ngoài ra còn những vết thủng lỗ chỗ do dây đằng đâm trúng nữa. Tu vi Lam Túc dù có tăng lên vù vù nhưng bây giờ mới là Hợp thể kỳ, bị chịu tổn thương như vậy thảo nào hắn không chịu được mà ngất đi cũng đúng.

Lâm Khinh đau lòng kéo Lam Túc xuống linh đàm, lại lôi hết những đan dược chữa thương từ trong nhẫn ra đút cho hắn. Y mặc kệ hắn nằm dưới đó rồi nhảy lên bờ.

Tiểu Bạch và tiểu Thất không ngờ ngày hôm nay ngoan lạ, đứng im một chỗ không nhúc nhích.

Phương lão giải thích, hoá ra là chữa khỏi vết thương do Xích ma quả đem đến, bây giờ dược lực mới bùng phát, tu vi Thất dực lam điểu leo nhanh vù vù, chuẩn bị thăng lên cấp chín.

Cấp chín nghĩa là gì? Nghĩa là bên cạnh Lâm Khinh sắp có một sủng vật có tu vi ngang ngửa Đại Thừa sơ kỳ.

Lâm Khinh mừng rỡ, có một sủng vật như vậy, từ giờ y có thể đi ngang toàn bộ đại lục rồi.

Chỉ tiếc là ở trong không gian này không thể dẫn lôi kiếp, y phải nghĩ cách đi ra ngoài để tiểu Thất thăng cấp.

Nghĩ đến bên ngoài còn một đám ma tu truy lùng mình, lại đành đợi thêm hai ngày nữa.

Hai ngày sau, nhìn xuống nam nhân vẫn còn đang nằm dưới linh đàm, Lâm Khinh cân nhắc rồi mặc kệ hắn, dẫn một mình tiểu Thất ra ngoài.

Trước khi đi còn bắt nó uống no một bụng nước linh đàm. Không còn cách nào khác, chỉ có nước này chứa nhiều linh khí nhất.

Lâm Khinh không ngờ vừa ra đến bên ngoài thì một người đã đứng đợi sẵn ở đó. Dạ Huyền tận mắt chứng kiến một người một thú hiện ra trong không khí, đôi mắt khẽ híp lại.

Trường hợp này thì nên làm gì. Lâm Khinh đành miễn cưỡng giơ tay lên. "Chào."

Dạ Huyền lạnh lùng nhìn lại, không nói một lời nào. Lâm Khinh tranh thủ dùng thần thức dò xét xung quanh.

"Ngươi khỏi cần tìm kiếm. Không còn ai ở đây đâu, đi hết rồi."

Dạ Huyền từ từ tiến lại gần, dùng một ngón tay nâng cằm Lâm Khinh lên, "Ta cố ý ở đây chờ ngươi."

"Bỏ tay ngươi ra."

Lâm Khinh hất tay Dạ Huyền ra, lại bắt gặp một tia trêu đùa trong mắt hắn, liền tức đến bật cười.

"Ta và ngươi không quen không thân, xin ngươi giữ tự trọng."

Dạ Huyền không để ý, hờ hững nói:

"Ngươi vẫn thế, biểu cảm gì đều hiện hết trên mặt, tại người kia quá cưng chiều ngươi, ngươi mà không biết giấu mình lại sẽ chết càng nhanh."

Cảm nhận được thiên địa dị tượng đang thay đổi, Lâm Khinh biết không thể ở đây dây dưa với Dạ Huyền được, y nôn nóng, quát khẽ.

"Ta có làm sao mặc kệ ta. Giờ ngươi có để ta đi không?"

Dạ Huyền nhướng mày.

"Ngươi nghĩ coi."

Lâm Khinh hít sâu một hơi, ra lệnh cho tiểu Thất. Giờ bọn họ không thể ở đây được, chỉ có thể kiếm một chỗ xa xa cho tiểu Thất độ kiếp.

Thất dực lam điểu không hổ danh là yêu thú cấp tám, vừa lúc Lâm Khinh nhảy lên, nó nhanh chóng hoá thành khổng lồ, đỡ y lên lưng rồi phá tung căn nhà này bay đi.

Dường như không thèm để Dạ Huyền vào mắt.

Dạ Huyền làm sao buông bỏ được, lắc tay một cái, một chiếc phi hành pháp bảo hiện ra, hắn nhảy lên, dùng toàn lực để đuổi theo.

Bầu trời bắt đầu nổi sấm chớp ầm ầm, Lâm Khinh cảm thấy lôi kiếp sắp giáng xuống rồi. Y chưa từng độ kiếp nhưng cũng đoán được vật này kinh khủng thế nào.

"Bay đến phía đông. Chúng ta phải tránh xa nơi có người."

Phía đông là địa bàn của Ma viên hầu. Cũng là nơi có đặt truyền tống trận, tốt hơn hết có thể rời khỏi đại lục này càng tốt.

Thất dực lam điểu chao lượn trên trời cao, nó bay đến đâu cây cối phía bên dưới đổ rạp đến đấy.

Cuồng phong xuất hiện khắp nơi, nhưng Dạ Huyền vẫn đuổi theo không bỏ.

Đến khi Lâm Khinh ngửi thấy mùi âm khí quen thuộc, bọn họ đã đến địa phận của Cửu âm chi địa.

Cửu âm chi địa quanh năm âm khí mịt mù, đất đá xung quanh khô cằn nứt nẻ, đều biến thành màu đen. Cả khu vực này hẻo lánh không một bóng người.

Thất dực lam điểu vừa xuống đến nơi thì Dạ Huyền cũng đuổi kịp. Lâm Khinh nhảy khỏi lưng tiểu Thất, ngước lên nhìn trời.

Dạ Huyền cũng nghi ngờ nhìn lên bầu trời, mây cuồn cuộn thành hình vòng xoáy, sấm chớp nổi đùng đoàng.

"Đây là..."

Lâm Khinh vội vàng vung tay, nhẫn trữ vật loé lên, có bao nhiêu linh thạch kiếm được lôi ra sạch sẽ. Cẩm thận rải linh thạch xếp đều xung quanh tiểu Thất, tiếp đó lại lấy một sấp phù phòng ngự cấp một hôm nọ y vừa vẽ xong dán lung tung lên người nó.

Tiểu thất ngoan ngoãn để Lâm Khinh biến nó thành màu vàng.

Dạ Huyền không để ý đến hành động kỳ lạ của y, hắn hẵng còn kinh ngạc với dị tượng trên trời, Thất dực lam điểu thì như lâm vào đại địch, rít gào thật lớn.

Chuẩn bị xong tất cả, Lâm Khinh cười khẽ nhảy hẳn ra xa. Bàn tay nhanh như chớp vung lên, một thanh tiểu kỳ hết sức tầm thường xuất hiện trên tay. Đồng thời khởi động Kỳ lân khải giáp bao bọc quanh người.

Thất dực lam điểu đứng im, đan điền như một cơn lốc xoáy bắt đầu hấp thu linh lực xung quanh, từng viên linh thạch bằng mắt thường bắt đầu vỡ ra, tan thành linh khí chảy vào thân thể nó.

Lúc này lôi kiếp bắt đầu giáng xuống.

Mới đầu là một tia to bằng cổ tay. Về sau ngày càng dày đặc, có tia to bằng thùng nước.

Dạ Huyền kinh ngạc trợn to mắt. Đến khi lôi kiếp giáng xuống gần chỗ hắn mới hú hồn nhảy ra xa.

Không được, không thể để Thất dực lam điểu độ kiếp thành công.

Dạ Huyền biết yêu thú độ kiếp thành công là cấp chín, tương đương với cảnh giới đại thừa của con người, chỉ cần thêm một lần lôi kiếp nữa là hoá thành người.

Nếu Thất dực lam điểu thành công thăng cấp chín, hôm nay sẽ là ngày giỗ của Dạ Huyền hắn.

Hắn còn chưa muốn chết, nên con yêu thú này phải chết.

Ánh mắt Dạ Huyền loé lên sát khí, âm khí từ bàn tay tràn ra, nhảy lên tiếp cận tiểu Thất để đánh lén nó.

Đúng lúc này dị biến xảy ra.

Lâm Khinh cười lạnh, thanh tiểu kỳ trên tay đột nhiên biến khổng lồ, tiếng cầm thê lương từ đâu đó cất lên, y giơ tiểu kỳ lên mượt lực lôi kiếp đánh thẳng vào Dạ Huyền đang lao đến.

Dạ Huyền không hề phòng bị, lôi kiếp đánh vào người đau đớn, cánh tay hắn giơ lên đỡ, dưới tác động của lôi kiếp mà cháy xém một bên.

Hắn gào lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía thanh niên đứng đằng xa.

"Lâm Khinh, ngươi dám tính kế ta."

Lâm Khinh cười nhạt, khinh bỉ nói:

"Dạ Huyền, uổng cho ta coi ngươi là bằng hữu, đến Hồi hoá đan quý giá ta cũng cho ngươi, vậy mà ngươi lại đem người đến phá huỷ tông môn của ta, giết sư phụ ta, nghĩ coi ta có nên tính kế ngươi không?"

Bàn tay điên cuồng đưa lên, mặc kệ ảnh hưởng của Lôi kiếp đánh vào người, Lâm Khinh mượn sức tấn công liên tiếp vào Dạ Huyền.

Dạ Huyền tất nhiên là không đỡ được, y đang ở cảnh giới Toái Hư kỳ, nói là sắp độ kiếp, nhưng độ kiếp cần phải chuẩn bị kỹ, lôi kiếp khủng khiếp thế này trực tiếp bổ vào người làm sao hắn chịu nổi.

Một ngụm máu tươi phun ra, Dạ Huyền cả người đầy thương tích, hắn dần dần khuỵu xuống.

Lôi kiếp trên bầu trời cũng tản dần đi, chỉ còn vài tia nữa, Lâm Khinh lúc này mới buông tha tiểu kỳ để cho tiểu Thất tự mình rèn luyện.

Bản thân y cũng sắp không chịu nổi nữa rồi, Hấp hồn kỳ đã hút cạn sức lực của y, cộng thêm Kỳ lân khải giáp nữa, dù mới thăng cấp cũng không cầm cự được lâu.

Nhưng Lâm Khinh vẫn gắng gượng đi đến trước mặt Dạ Huyền, nhìn dáng vẻ chật vật của hắn dưới đất. Trong lòng không rõ tư vị gì.

Lôi kiếp kết thúc, dần dần mây đen tản ra, bầu trời bỗng xanh mướt. Từng đạo thất thải quang hoa nhảy múa rơi xuống trên người tiểu Thất, linh khí ít ỏi từ bốn phương tám hướng tràn về đổ dồn vào nó.

Lâm Khinh gọi Hắc Vụ ra, cầm trên tay, kiếm nhắm thẳng Dạ Huyền.

Dạ Huyền nằm ở đó, hơi thở yếu ớt, ngước mắt lên nhìn Lâm Khinh. Mỉm cười thật tươi.

"Ngươi đâm đi."

"Ngươi nghĩ ta không dám chắc?"

"Dám, sao lại không dám chứ, đâm đi, còn chờ gì nữa. Lần này ngươi không lấy mạng ta, lần sau gặp ta sẽ lấy mạng ngươi."

Lý trí của Lâm Khinh mách bảo y phải đâm xuống, kết thúc sinh mạng kẻ thù, nhưng tự thâm tâm lại có một giọng nói kêu gào y dừng lại.

Cuối cùng Lâm Khinh biết mình không làm được, y lại mềm lòng.

"Lần sau ta sẽ không tha cho ngươi."

Cuối cùng tay y cũng không thể hạ xuống.

Dạ Huyền cười lớn, nước mắt từ khoé mắt tràn ra, hắn móc từ trong nhẫn ra vài viên đan dược bỏ vào miệng, đến khi cả người có sức rồi lập tức lên phi hành pháp bảo rời khỏi nơi này.

Lâm Khinh nhìn bóng dáng của phi hành pháp bảo dần dần khuất trong tầm mắt, cả người đổ rạp xuống.

Trong người bây giờ không có một chút linh lực nào, toàn thân kiệt sức, Lâm Khinh lấy vài viên hồi khí đan nuốt vào, nằm trên đất bình ổn hơi thở.

Tình thế vừa rồi quá nguy cấp. Cũng may Dạ Huyền chạy rồi, nếu không người chết là ai còn không biết.

Lâm Khinh cảm thấy cơ thể ổn định trở lại mới chạy đến bên cạnh Thất dực lam điểu để hưởng ké một chút thiên địa nguyên khí, dần dà y lâm vào một cảnh giới cực kỳ ảo diệu, giống như bắt được một tia liên hệ giữa nguyên khí và cơ thể.

Thần thức của Lâm Khinh phóng ra xa, Kim đan lại nứt thêm một đường khá lớn.

Vốn đang tập trung cao độ, bỗng nhiên mặt đất rung lắc ầm ĩ, ánh mắt của Lâm Khinh khẽ động.

Đến rồi. Ma viên hầu.

Ma viên hầu đã cấp chín từ lâu lắm rồi, nó không ngờ hôm nay nhân loại lại dám cả gan mượn lãnh địa của nó độ kiếp, nhưng mà khi nhận ra hơi thở Hung thú viễn cổ, nó lại chần chờ không dám ra ngoài.

Giờ đây kẻ kia độ kiếp thành công, nó muốn tranh thủ diệt trừ đối thủ khi còn suy yếu.

Nhưng ngàn tính vạn tính không nghĩ rằng Thất dực lam điểu không bị ảnh hưởng mấy bởi lôi kiếp, hơn nữa Xích ma quả còn làm tiềm năng cơ thể nó được kích phát đến cực hạn, giờ ai chết vào tay ai còn chưa rõ.

Lâm Khinh nhìn Ma viên hầu khổng lồ vẫn đáng sợ như cũ, y lo lắng nhìn sang Thất dực Lam điểu, thấy trên bầu trời đã trở lại bình thường, linh khí cuồng bạo quanh người nó cũng dần dịu đi thì thoáng yên tâm.

Thất dực lam điểu mở choàng mắt ra, lúc này linh trí của nó đã tiếp cận con người, nó ngửi thấy mùi kẻ thù cũ, lập tức rũ lông đứng lên.

Lần trước nó còn phải trốn chạy dưới uy lực của Ma viên hầu, lần này nhìn lại, hoá ra cấp chín cũng chỉ đến thế.

Lâm Khinh nhìn hai con hung thú gầm gừ nhau, thiên địa biến sắc, đất đá sạt lở, khe nứt không gian bắt đầu vỡ ra. Y vội vàng tránh ra xa, chạy đi tìm truyền tống trận.

Đi một vòng quanh ngọn núi, đến nơi âm khí cuồn cuộn phun trào, Lâm Khinh thật sự tìm thấy một truyền tống trận cổ xưa.

Truyền tống này rất cũ kỹ, vẽ biểu đồ hình ngôi sao năm cánh, bên cạnh đất đá nứt nẻ không làm truyền tống mảy may ảnh hưởng, trái lại làm nó càng thêm huyền bí.

Thất dực lam điểu từng bị Ma viên hầu cho ăn đau, nó thù rất dai, bảy cái xương gai trên hai cánh xoè ra, bắt đầu lao vào công kích. Ma viên hầu cũng không yếu thế, gầm lên dữ dội.

Mắt thấy không gian vì dư lực của trận chiến mà ầm ầm sụp đổ. Lâm Khinh mặc kệ hai con hung thú ngoài kia, phất tay một cái, tám viên cực phẩm linh thạch xuất hiện trên tay.

Tám viên cực phẩm linh thạch này là thứ Lâm Khinh lấy được ở trong bí cảnh, nơi cấm địa cất giấu cỗ quan tài màu đỏ. Từ đó đến giờ y vẫn chưa có thời gian để xử lý chúng, hôm nay vừa hay dùng tới.

Quả nhiên khảm xong tám viên linh thạch vào. Truyền tống trận bắt đầu khởi động, quang mang màu xanh sáng bừng lên rồi vụt tắt.

Lâm Khinh không biết truyền tống này đi đâu, nhưng tốt hơn hết y nên rời khỏi Ma linh giới này.

Y quay đầu nhìn lại chiến trường đằng kia, khẽ truyền âm cho tiểu Thất.

Thất dực lam điểu vừa tung một loạt phong đao làm Ma viên hầu ngã rạp xuống đất, nó luyến tiếc lấy chân bồi thêm một cú nữa vào mặt con hung thú rồi vội vàng bay tới.

Lâm Khinh chờ đợi sủng vật của mình biến nhỏ xong lập tức ném nó vào không gian, bản thân thì dứt khoát bước vào truyền tống trận.

Con Ma viên hầu ăn đau gầm gừ rồi lao đến, nhưng truyền tống trận nhanh chóng loé lên, bóng người trên đó cũng biến mất không thấy. Ma thú tức giận tung một quyền vào đó, nhưng giống như đánh vào khoảng không, truyền tống không mảy may suy chuyển.

Cảm giác chóng mặt ập tới, lần này thần thức Lâm Khinh đã đủ lớn, y có thể cảm giác mình đang ở giữa một khoảng không vô tận, xung quanh là muôn vàn đạo vận di chuyển theo quỹ tích khác nhau.

Lúc cả người bình thường trở lại, hít thấy mùi linh khí quen thuộc, Lâm Khinh biết mình không còn ở Ma linh giới nữa rồi.

Phía đông Nhật Nguyệt đại lục toàn là biển, tu sĩ nơi đây cũng ưa chuộng sống ở trên đảo, đảo Hải Sa thuộc địa bàn của Hải Sa môn là một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp, toàn bộ hòn đảo rộng lớn nằm giữa biển khơi, bốn phía là những hòn đảo nhỏ, nơi vài gia tộc lớn phân chia nhau.

Tiêu gia là một gia tộc khá lớn, một mình chiếm hữu một hòn đảo nhỏ, khổ nỗi gia tộc này lại bất hoà với Hải Sa môn cho nên quanh năm bị các đảo xung quanh gây khó dễ. Cũng may gia tộc này chuyên nghề ủ linh tửu, mà nơi nơi đều cần linh tửu cho nên bọn họ vẫn có đất sống.

Tuy nhiên dạo gần đây có tin đồn Hải Sa môn đang muốn cưỡng ép Tiêu gia giao ra bí quyết ủ linh tửu, nhưng không có lửa thì làm sao có khói, tất cả tu sĩ phía đông đại lục đang trông mong hai bên trở mặt với nhau.

Lúc này trong Võ đường của tiêu gia có ba người, Tiêu Cảnh gia chủ tiêu gia đang phiền muộn ngồi trên ghế. Một trung niên cất lời hỏi.

"Đại ca, chẳng lẽ chúng ta không còn cách nào khác hay sao? Công thức của nhà chúng ta đã truyền được bao nhiêu đời, chẳng lẽ đến đời chúng ta là kết thúc?"

Tiêu Cảnh nhìn vị đệ đệ đơn thuần của mình mà thở dài.

"Ta đâu có muốn vậy, chỉ trách chúng ta quá yếu đuối, từ sau khi lão tổ ngã xuống, trong gia tộc không có một vị nào có thể thăng cấp lên hợp thể kỳ. Bên phía Hải Sa môn tu vi Độ kiếp kỳ có những tám người, chưa kể đến Phàn Lữ. Nghe đồn tu vi của ông ta đã là Đại Thừa trung kỳ rồi."

Lúc này thanh niên trẻ cao ngất vẫn đứng ở đó bước ra, trên gương mặt ngăm đen anh tuấn toát ra vẻ chững chạc, tuy tu vi mới Trúc cơ trung kỳ nhưng mà ánh mắt trong vắt, hơi thở trầm ổn làm những người xung quanh không thể khinh thường.

"Thưa phụ thân, bên phía Địch gia đang thúc giục liên tục, nhưng con nghĩ trong việc này có trá, hơn nữa con đã có ý trung nhân, con sẽ không thú tiểu thư Địch gia đâu."

Tiêu Cảnh ngẫm nghĩ, nhi tử tuy nói đúng ý mình nhưng mà lão bây giờ mới có tu vi Luyện hư hậu kỳ, dù biết âm mưu nhắm vào gia tộc nhưng vẫn phải nín nhịn thì hơn.

"Vẫn phải chờ đến khi đại hội các tông môn kết thúc đã, lúc đó ta sẽ đích thân đến nhờ vả Vạn Khuê tông."

"Vạn Khuê tông, nhưng tông môn đó ở trên đất liền, hơn nữa vẫn đang lánh đời mà?"

Thanh niên kinh ngạc kêu lên. Tiêu Cảnh thấy vậy liền giơ tay lên day trán, không kiên nhẫn nói.

"Ta tự có cách, các ngươi xuống đi, để cho ta yên tĩnh một chút."

"Vâng. Thưa phụ thân." Thanh niên dù có nhiều điều muốn hỏi nhưng vẫn rất nghe lời, hắn vừa đi ra đến cửa thì đúng lúc có một tên hộ vệ va vào người.

"Á, ngươi đi đứng kiểu gì thế?"

"Ối, xin lỗi thiếu chủ." Tên hộ vệ ôm mặt nhăn nhó, nhận lỗi qua loa xong rồi tiếp tục chạy vào.

"Gia chủ, gia chủ, nguy rồi."

Tiêu Cảnh giật mình nhìn lên, thấy tên hộ vệ thở hồng hộc thì khẽ cau mày, quát.

"Có chuyện gì?"

"Gia chủ, có... có người xông vào cấm địa."

Tiêu Cảnh đứng bật dậy. "Làm sao có thể?"

Cấm địa gia tộc lão đã phong bế hai mươi năm. Tại sao lại có người đi vào được?

Hộ vệ kia run rẩy nói.

"Truyền... truyền tống trận trong cấm địa đột nhiên sáng lên, có người truyền tống tới, là một thanh niên."

"Để ta đến xem." Tiêu Cảnh nhíu mi, đi xuống, vị đệ đệ và thanh niên thấy vậy cũng chạy theo.

Tiêu Cảnh không quan tâm đến hai người, cước bộ ngày càng nhanh.

Lâm Khinh vừa mới đứng vững thân thể thì ngửi thấy mùi muối mặn chát, ngửi hương vị biển cả, y trợn mắt há mồm.

Từ khi xuyên qua đến giờ Lâm Khinh mới được nhìn thấy biển, không ngờ còn có thể nhìn thấy quang cảnh mà chỉ nơi y sống mới có.

Quan sát xung quanh, nơi đây là rìa một hòn đảo, cách một đoạn dài bãi cát nữa mới đến mặt nước, hai bên trồng những loại cây kỳ dị màu xanh mướt mắt, y phấn khởi lao ra bãi cát, không ngờ lại va vào kết giới.

Cái quỷ gì đây.

Lúc này bên ngoài đã phát hiện người tới, bắt đầu kêu la ầm ĩ, nhưng bọn họ cũng không thể xông vào bên trong cấm địa cho nên chỉ đứng bên ngoài cầm pháp bảo giơ lên.

"Tiểu tặc kia, ngươi là ai mà dám xông vào đây, khôn hồn giơ tay chịu trói."

Lâm Khinh miệng giật giật, chưa kịp nói câu nào thì đã nghe thấy một giọng nói tràn đầy uy nghiêm vang lên.

"Tránh ra."

Tiêu Cảnh vừa bước chân đến rìa cấm địa thì chạm mặt với Lâm Khinh, y khoác trên người bộ y phục màu xanh, đôi mắt hờ hững nhìn sang.

Tuy tu vi của Tiêu Cảnh không tốt cho lắm nhưng nhìn người rất giỏi, lão cảm thấy vị khách không mời mà đến này rất không tầm thường.

Nhưng không ngờ lão còn chưa kịp nói câu nào thì thanh niên bên cạnh đã vui mừng hét lên, nào còn thấy bóng dáng của trầm ổn với cả chững chạc.

"Lâm Khinh. Phải ngươi không Lâm Khinh?"

Lâm Khinh nghe thấy tên mình, vừa lúc nhìn thấy người quen, cơ mặt tự động giãn ra. Bàn chân nhanh nhẹn bước về hướng đó.

"Tiêu Nam."

Người thanh niên này đúng là Tiêu Nam đã lâu không gặp, từ dạo môn phái có chuyện, hắn đã về gia tộc, không ngờ ngày hôm nay có thể gặp được bằng hữu cũ, cả hai vui mừng khôn xiết.

Tiêu Cảnh nhìn thấy người tới và nhi tử mình nhận ra nhau thì không nghĩ ngợi nữa, vội dùng một cái thẻ bài bằng kim loại áp vào kết giới, tranh thủ lúc tấm màng yếu bớt đi thì hét lên.

"Vị tiểu công tử mau ra ngoài, thẻ bài chỉ giữ được trong vòng một chén trà thôi."

Lâm Khinh nghe lời bước ra ngoài, tuy kết giới đã yếu bớt đi rồi nhưng mà lôi đình vẫn làm cho cả người y tê tê. Tất nhiên mức độ này còn chưa làm khó được y.

Tiêu Cảnh nhìn vị bằng hữu của con mình gương mặt bình tĩnh nhẹ nhàng đi qua kết giới, mắt không nhíu lấy một cái, lại nhìn sang cảnh giới Kim đan đại viên mãn, âm thầm suy đoán thân phận của y.

Tiêu Nam hắng giọng giới thiệu. "Thưa phụ thân, thưa thúc phụ, đây là bằng hữu ở Huyền Phong môn của con, tên là Lâm Khinh."

"Chào hai vị bá phụ." Lâm Khinh vừa chào xong Tiêu Nam vội vàng lao tới, hai người tay bắt mặt mừng, không còn phong phạm gì cả.

Quả thật, bằng hữu ở môn phái tuy nhiều nhưng Tiêu Nam là người đầu tiên nói chuyện với y khi xuyên qua, cũng là bằng hữu đầu tiên ở tu chân giới này. Trước mặt hắn, y có thể buông lỏng mọi phòng bị.

Tiêu Nam quan sát Lâm Khinh một hồi, cảm nhận tu vi của y tinh tiến quá nhiều. Hắn chậc chậc đi vòng quanh y một vòng.

"Mới mấy năm không gặp, không ngờ ngươi giờ đã là cao thủ nha. Mấy năm nay ngươi lăn lộn ở đâu vậy, sao hôm nay lại lạc vào cấm địa nhà ta?"

Lâm Khinh nhìn thấy xung quanh một đám thị nữ, nô bộc và hộ vệ đều hiếu kỳ nhìn chằm chằm vào mình thì hơi ngại, vội đẩy Tiêu Nam.

"Chúng ta đi chỗ khác đã."

Tiêu Nam lúc này mới gãi đầu, "Quên mất, ngươi là khách mà ta lại để ngươi đứng ngoài này, mau vào nhà thôi."

Tiêu Cảnh cũng gật gù. "Đúng vậy, Tiêu Nam mau dẫn bằng hữu vào nhà, ta sẽ sai người chuẩn bị tiệc tối."

Vị thúc phụ của Tiêu Nam thì từ đầu đến đuôi đều nhìn chằm chằm vào Lâm Khinh không chớp mắt, lão nghe cái tên này quen lắm, không biết gặp ở đâu rồi.

Lâm Khinh cảm ơn Tiêu Cảnh rồi thong thả bước theo Tiêu Nam vào phủ đệ nhà hắn, không ngờ đến Tiêu gia lại lớn vậy, một mình sở hữu hẳn một hòn đảo.

Sau khi sắp xếp chỗ ở cho Lâm Khinh xong, hai người mới ngồi hàn huyên với nhau. Tiêu Nam vừa châm linh trà vừa bùi ngùi nhớ lại.

"Lâm Khinh, bẵng từ dạo ấy không gặp, ta còn tưởng ngươi táng mạng trong bí cảnh rồi. Không ngờ đó, đúng là huynh đệ của ta, mới ngày nào chúng ta cùng leo núi nhập môn, bây giờ ngươi đã tu vi vượt bậc rồi, đặt ra ở một gia tộc nhỏ cũng có thể gọi là cao thủ."

Lâm Khinh nhếch miệng cười, bắt đầu kể sơ qua về những sự việc y gặp phải, Tiêu Nam nghe mà trợn mắt há mồm.

"Ta may mắn gặp kỳ ngộ thôi, ngươi mới là giỏi, ấy vậy mà cũng Trúc cơ trung kỳ rồi."

Nhắc đến tu vi Tiêu Nam chợt dừng tay, gương mặt trở nên ảm đạm. "Ài, ngươi đừng nói nữa, so với mấy đệ tử chân truyền của tông môn thì ta có tính là gì chứ. Bây giờ gặp họ cũng chỉ có nước đi đường vòng mà thôi."

Lâm Khinh không đồng ý, "Ngươi nói gì vậy, ta nhớ ngươi hơn ta có mấy tháng, chỉ cần trong hai năm này cố gắng đạt Kim đan, lúc đó còn ai dám coi thường ngươi chứ."

Tiêu Nam khinh bỉ nhìn Lâm Khinh. Hoá ra y cũng biết là hai người chênh nhau có vài tháng cơ à, thế mà bây giờ tu vi của y đã bỏ xa hắn một đoạn rồi.

Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng hắn không nói ra, chỉ lấy hai cái chén ra, rót linh trà rồi đẩy sang.

"Ngươi không biết đâu, ta sợ là không kịp nữa."

Lâm Khinh nhạy bén cảm thấy Tiêu Nam có tâm sự, y cầm chén trà nhấp một ngụm.

"Ngươi gặp chuyện gì sao?"

Tiêu Nam nhìn dáng vẻ thong dong của Lâm Khinh, cuối cùng vẫn quyết định nói ra.

"Ngươi còn nhớ Ngâm Thiên Dự không?"

Lâm Khinh giật mình, chuyện gì mà lại có cả Ngâm Thiên Dự? Y hồi tưởng lại dáng vẻ nữ hài tóc thắt hai bím nhí nhảnh hồi nọ, gật gù.

"Nhớ chứ. Rốt cuộc là làm sao?"

Tiêu Nam uống một ngụm trà cho nhuận họng rồi bắt đầu kể.

Hoá ra lần trước môn phái bị tiêu diệt. Tiêu Nam vốn không định về nhà nhưng vì Ngâm Thiên Dự bị thương rất nặng, đan điền đã vỡ nát. Khi gia tộc  đón nàng về, hắn không yên tâm bèn chạy theo, lúc đến Ngâm gia thì không ngờ Ngâm Thiên Dự đã bị đuổi đi.

Vì đan điền Ngâm Thiên Dự bị phế nên Ngâm gia không chấp nhận, Tiêu Nam ghi hận Ngâm gia rồi đi tìm nàng khắp nơi. Đến khi gặp được, hắn quả quyết mang người về gia tộc, cuối cùng cha hắn phải nhờ đến Vân gia đảo bên thì mới có hi vọng chữa trị.

Tiêu Nam cảm thán.

"Sau đó dĩ nhiên là bọn ta đã nợ Vân gia một ân tình, từ lúc đó bọn họ liên tục muốn công thức ủ rượu của Tiêu gia. Cha ta cho người điều tra, hoá ra Vân gia thuộc về Hải Sa môn."

"Từ từ đã." Lâm Khinh vội vàng ngăn hắn lại.

"Ta nghe ngươi kể mà thấy mơ hồ lắm. Tại sao Ngâm Thiên Dự bị thương mà ngươi lại phải đi theo?"

Tiêu Nam đỏ bừng mặt, luống cuống tay chân.

"Bọn ta... bọn ta đã kết giao với nhau từ trước đó, hẹn khi nào cùng Kim đan thì sẽ kết thành đạo lữ."

Tiêu Nam nói đến đây lại thở dài. "Đan điền Ngâm Thiên Dự đã bị vỡ nát, dù có trùng tu cũng không còn được như xưa, tu vi nàng thụt lùi, giờ mới là Trúc cơ sơ kỳ, hơn nữa tu luyện mãi mà vẫn dậm chân tại chỗ. Ta lo nàng sẽ vĩnh viễn dừng ở cấp bậc này."

Lâm Khinh vẫn còn đang choáng váng vì hai bằng hữu của mình kết giao với nhau, còn chuyện đan điền bị hao tổn, cái này để y thử hỏi Phương lão hoặc Lam Túc, chắc chắn có cách chữa.

"Ngươi đừng bi quan quá, kiểu gì cũng có cách chữa thôi, chuyện đạo lữ cứ từ từ, khi nào các ngươi Kim Đan thì tổ chức đại điển song tu là được."

Nghe Lâm Khinh an ủi vậy, Tiêu Nam lại càng thở dài, hắn ta nhăn nhó.

"Ta thì không sao, chỉ là dạo gần đây bên phía Hải Sa môn liên tục gây áp lực, bọn ta thân cô thế cô bị bốn phía chèn ép. Bên Địch gia đảo bên lại tình nguyện đứng về phía chúng ta, chỉ là bọn họ có điều kiện."

Lâm Khinh không hiểu rõ về mấy âm mưu bên trong, vội hỏi.

"Điều kiện gì?"

"Bọn họ bắt ta lấy tiểu thư Địch gia Địch Tư Cầm."

Lâm Khinh cạn lời, nghiêm túc quan sát Tiêu Nam.

Nhìn qua cũng chỉ hơi có tí nhan sắc, không ngờ đào hoa của hắn lại nhiều vậy.

Như nhìn thấu Lâm Khinh nghĩ gì. Tiêu Nam bĩu môi huých y một cái.

"Thôi đi, ngươi chưa nhìn thấy nàng ta thôi, tên thì rõ hay mà người thì xấu í ẹ. Với lại ta đã có Ngâm Thiên Dự rồi, không có ý định thú người khác đâu."

Lâm Khinh ngẫm nghĩ một chút cũng thấy đúng vậy, tu chân giới này vẫn có người tam thê tứ thiếp nhưng chỉ là số ít, hầu như chỉ có một hoặc không có đạo lữ. Dù sao thời gian của tu sĩ bọn họ dài đằng đẵng, việc chung thân đại sự đúng là không vội được.

"Vậy thì đơn giản thôi. Ngươi cứ cùng Ngâm Thiên Dự cử hành nghi thức. Lúc đó đã lập lời thề Thiên đạo rồi thì ai bắt ép được ngươi."

"Ta cũng nghĩ vậy, nhưng Ngâm Thiên Dự nàng không nghĩ vậy, nàng quả quyết không tới Kim đan thì không gả cho ta." Tiêu Nam gấp đến độ không chịu được nữa mà khuyên sao nàng cũng không hiểu.

Lâm Khinh là người ngoài nghe cái là biết vấn đề đến từ đâu.

"Ta biết vì sao nàng không đồng ý rồi. Trúc cơ chỉ có hai trăm năm tuổi thọ, Kim đan cũng chỉ có năm trăm năm, kể cả nàng có ăn một viên Hạp hư đan thì cũng chỉ ở với ngươi năm trăm năm, sau đó lời thề thiên đạo không thể xoá bỏ, trong quãng đời còn lại, ngươi sẽ phải cô độc một mình mãi mãi."

Tiêu Nam nói với vẻ cương quyết. "Ta có thể. Ta sẽ cố gắng giúp nàng tăng cảnh giới, nếu không được nữa thì ta..." Hắn vò đầu bứt tai, "Tóm lại là bằng mọi giá ta phải thú nàng."

Lâm Khinh biết là không khuyên được, chỉ nói cho hắn tỉnh ra.

"Ngươi đồng ý nhưng nàng nguyện ý hay không còn chưa chắc đâu."

Tiêu Nam cố chấp như vậy Lâm Khinh cũng coi như là yên tâm. Bây giờ y mới hiểu vì sao Lam Túc dụng tâm với mình như vậy, lúc nào cũng bắt ép mình tu luyện để tăng tu vi.

Đời người dài đằng đẵng, là hắn không muốn ở một mình hay là hắn không dám ở một mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro