Chương 159: Tiêu Gia. (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người trò chuyện hồi lâu, Lâm Khinh mới hỏi:

"Mà Ngâm Thiên Dự đâu, ta nghe ngươi mang nàng về đây cơ mà?"

Tiêu Nam than thở. "Là Vân gia. Vân gia mượn cớ chữa thương giữ nàng lại để đòi bí quyết ủ linh tửu của nhà ta."

Hắn lại kể cho Lâm Khinh nghe về khó khăn của gia tộc. Thế y mới biết hoá ra Tiêu gia làm nghề ủ linh tửu, thảo nào hồi xưa hắn lấy được nhiều rượu ngon như vậy.

Lâm Khinh vỗ vai bằng hữu của mình, "Ngươi cứ yên tâm, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, ta sẽ ở đây làm khách vài ngày, có gì sẽ hỗ trợ ngươi."

Tiêu Nam nhìn tu vi của Lâm Khinh cũng chỉ mới Kim đan, cảm thấy y đang an ủi mình vậy thôi nhưng hắn vẫn cảm động.

Hàn huyên thêm một lúc, Tiêu Nam đứng lên chuẩn bị đi. "Vậy ngươi cứ nghỉ ngơi trước đi, ta đi xem cha ta chuẩn bị đến đâu rồi, tối nay cứ làm tiệc tẩy trần cho ngươi, mọi việc khác tạm gác sang một bên đã."

"Được. Ngươi đi đi."

Lâm Khinh tiễn Tiêu Nam đi rồi, việc đầu tiên là phi vào trong không gian xem Lam Túc thế nào rồi. Ai dè vừa vào trong thì thấy lôi đình giăng khắp nơi, y vừa đặt chân xuống mặt đất đã bị sét đánh.

Cũng may y đã được thử một lần rồi nên không còn thấy đáng sợ nữa, chỉ là cả người hơi tê một chút.

Lôi hệ linh căn của Lam Túc không phải trò đùa, Lâm Khinh từng vất vào không gian một cái trận pháp dẫn lôi lấy từ trong Vấn Thiên tháp, đến khi Lam Túc tu luyện, lôi đình tự khắc từ thân thể hắn phát ra, ai dè trận pháp dẫn lôi thu về rồi phát tán khắp không gian.

Thất dực lam điểu vẫn ung dung đứng ở đó, thỉnh thoảng có một vài tia sét đánh vào người cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó. Nhưng tiểu Bạch mới cấp sáu thì không được như vậy, nó đang trốn dưới bụng của tiểu Thất, chỉ dám ló mỗi cái đầu ra.

Vừa nhìn thấy Lâm Khinh xuất hiện tiểu Bạch hết sức mừng rỡ, vội vàng phóng tới chỗ y, ai dè một tia sét từ trên bắn xuống.

"Xẹt xẹt."

Tiểu Bạch bị đốt trụi lông mà vẫn gắng sức lết lao vào người Lâm Khinh, cả người toàn mùi cháy khét, miệng kêu chi chi.

Lâm Khinh nhìn nó mà cạn lời, ghét bỏ ném trả nó về lại chỗ tiểu Thất rồi mới bình tĩnh đi đến chỗ Lam Túc chữa thương.

Lam Túc hiện tại không còn nằm dưới đáy linh đàm, cả người hắn lửng lơ xếp bằng trên không trung, nhưng mà linh lực từ dưới hồ bằng mắt thường trông thấy đang cuồn cuộn đổ vào người hắn.

Lâm Khinh nhìn thấy tu vi của Lam Túc đang là Hợp thể kỳ đại viên mãn, có thể tiến đến độ kiếp kỳ bất cứ lúc nào.

Ở trong không gian không thể dẫn lôi kiếp, bây giờ phải nghĩ cách để đánh thức Lam Túc rồi dẫn hắn ra ngoài. Nhưng vấn đề này hơi nan giải, hắn đang trầm mê tu luyện, không để ý đến xung quanh.

Lâm Khinh còn đang nghĩ cách thì bỗng dưng lôi điện đang đánh vào người dần dần không còn đau đớn, hơi thở nam nhân quấn quýt theo từng tia lôi vân làm cả người y ngứa ngáy.

Lam Túc đã tỉnh táo lại từ lâu, vết thương trên người không những khỏi hẳn, thậm chí tu vi còn tinh tiến rất nhiều. Hắn mở mắt ra, vẫy tay một cái, toàn bộ lôi vân trực tiếp chui hết vào trong thân thể hắn, bầu trời trong không gian lại trở về như cũ.

Tiểu Bạch thấy không còn nguy hiểm run rẩy bò từ dưới bụng tiểu Thất ra, ý định chạy tới bên cạnh Lâm Khinh, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Lam Túc lại không dám, cam chịu đứng yên tại chỗ.

Lam Túc chỉ trong một hơi thở đã xuất hiện trước mặt Lâm Khinh.

"Tốc độ của huynh ngày càng nhanh đấy, thương thế sao rồi?"

"Hoàn toàn khoẻ mạnh." Hắn không để ý nói qua loa, tiến tới ôm người vào lòng rồi lập tức hôn xuống.

Lâm Khinh bị cưỡng hôn chỉ hơi kháng nghị một chút, cuối cùng vẫn hé miệng ra để mặc hắn luồn lưỡi vào khuấy đảo bên trong, mãi đến khi cảm nhận phía dưới có biến hoá y mới vội đẩy người ra.

Vừa quay sang, thấy hai con yêu thú đang nhìn mình chằm chằm, hơn nữa nghĩ đến còn Phương lão trong Vấn thiên tháp. Y thẹn quá hoá giận hét lên.

"Lam Túc!!!"

Lam Túc cười hì hì, giơ tay xoa đầu Lâm Khinh nhưng bị y phũ phàng đẩy ra.

"Huynh tỉnh lại rồi thì ở yên trong đây, ta phải ra ngoài đã, mấy hôm nữa ta sẽ tìm chỗ cho huynh độ kiếp."

Lam Túc nhíu mi kéo y vào lòng. "Chúng ta đang ở đâu, để ta đi với đệ."

"Ta đang ở Tiêu gia, huynh còn nhớ Tiêu Nam không? Không ngờ ta dùng truyền tống trận lại truyền đến đúng nhà hắn." Lâm Khinh kể sơ qua cho Lam Túc về việc Thất dực lam điểu độ kiếp và cả truyền tống trận xuyên đại lục.

Lam Túc càng nghe mày càng nhíu lại.

"Đệ nói có người đưa cho đệ bản đồ truyền tống trận? Người đó là ai? Tên gì? Ở đâu?"

Lâm Khinh vẫn hồn nhiên, vui vẻ khoe: "Một bằng hữu của ta tên là Ti Lam. Hắn tốt lắm, giúp đỡ ta mấy lần rồi."

Lam Túc tối sầm mặt, "Đệ cứ tin người như vậy, có ngày bị bán còn giúp người ta đếm tiền."

Nhận thấy thái độ Lam Túc thay đổi, Lâm Khinh không cho là đúng vội đẩy hắn ra.

"Huynh nói lung tung gì vậy. Ta cảm giác hắn rất tốt mà."

"Tốt gì mà tốt, đệ có biết nhà hắn ở đâu không? Mục đích tiếp cận đệ là gì? Không quen không biết mà đối tốt với đệ không mục đích gì sao? Thật sự đệ quá ngây thơ rồi."

Lâm Khinh càng nghe càng không đúng, Lam Túc luyên thuyên gì thế này, y gắt lên.

"Huynh không biết thì đừng có nói nữa. Chúng ta vốn chỉ là huynh đệ bình thường. Hắn rất quang minh chính đại, đâu phải mèo mả gà đồng gì mà huynh chê."

Lam Túc giận đến điên rồi. Không ngờ ái nhân lại dám khen người khác trước mặt mình, hắn tức giận liền kéo người lại hôn tiếp.

Lâm Khinh thấy thái độ của Lam Túc hôm nay thật khó hiểu, vội giãy giụa đẩy người ra, không ngờ Lam Túc cố chấp không buông làm y tức quá cắn mạnh lên môi hắn một cái.

"Á." Lâm Khinh cắn khá hung làm môi Lam Túc rách ra một đường, y tranh thủ lúc nam nhân phân tâm đẩy thật mạnh làm hắn chật vật ngã ra sau, nhưng y không những chẳng xót thương gì mà còn tức tối nói.

"Ta đi ra ngoài trước đây. Huynh ở trong này nghĩ lại đi."

Lam Túc làm sao có thể để Lâm Khinh ra ngoài, lập tức xông tới túm lấy tay áo y, vì vậy cả hai người giằng co nhau đều bị truyền ra.

Cũng may lúc Lâm Khinh vào không gian y đang ngồi trên giường, bây giờ tư thế ngã của cả hai mới không đến mức khó coi.

Lam Túc vung tay, thiết lập thêm mấy cái kết giới trên cửa, xong mới hung hăng đè Lâm Khinh xuống.

"Phản rồi. Phản rồi, giờ còn dám đánh trượng phu nữa cơ đấy."

Lâm Khinh vùng vẫy chán chê nhưng không được, bị nam nhân chiếm hết tiện nghi, bắt đầu chửi.

"Lam Túc chó chết, huynh thả ta ra. Là huynh sai chứ không phải ta sai."

Lam Túc lập tức chặn miệng Lâm Khinh lại, miệng hắn còn vương máu, nụ hôn này có vị mặn mặn tanh tanh.

Lúc thả người ra, Lâm Khinh thở hổn hển, ngồi dậy.

"Rốt cuộc huynh bị làm sao vậy? Huynh..." Lâm Khinh còn chưa nói xong nhìn thấy gương mặt thối của Lam Túc, bấy giờ mới nhận ra.

"Chẳng lẽ là huynh ghen???"

Lam Túc lạnh mặt đẩy người xuống, nằm úp mặt vào cổ y không nói câu nào.

Không hiểu vì sao Lâm Khinh lại cảm thấy Lam Túc bây giờ thật dễ thương, thế là lại quay sang dỗ người.

"Huynh sao phải ghen với hắn chứ, đối với ta chỉ có huynh là người quan trọng nhất thôi."

Lam Túc rầu rĩ nói, đầu vẫn không ngẩng lên. "Thật không? Ta không còn trẻ như bọn chúng, không biết đệ thích gì ghét gì, ta sợ có ngày đệ bỏ ta đi theo người khác."

Lâm Khinh cười sằng sặc làm Lam Túc tái mặt, không ngờ y lại nói.

"Ta còn sợ huynh chơi chán ta rồi bỏ, huynh xem ở tu chân giới này, ai mà chẳng nói ta trèo cao, dám leo cả lên giường tông chủ."

Lam Túc bịt miệng Lâm Khinh lại. "Bậy nào, là kẻ nào dám nói vậy???"

Đầy người nói, chẳng qua bọn họ không dám quang minh chính đại nói trước mặt, Lâm Khinh không nói ra miệng mà vòng tay ôm chặt nam nhân. "Chúng ta cứ tin tưởng nhau là được, không cần để ý đến ai cả. Huynh nghĩ có huynh rồi ta còn nghĩ được đến người khác sao?"

Lam Túc bây giờ mới ngẩng đầu lên, bá đạo hôn lên đôi môi mềm mại.

"Nghĩ cũng không được, ta không cho phép."

"Được được. Không nghĩ đến ai hết." Lời của Lâm Khinh bị môi lưỡi Lam Túc nuốt hết. Cả hai chia xa khá lâu rồi, Lam Túc cảm thấy thời cơ bây giờ quá tuyệt, vội vàng cởi y phục của ái nhân.

Lâm Khinh động tình rồi nên cũng thuận theo, mặc nam nhân làm gì thì làm.

Hai người đang quấn quýt không mảnh vải che thân, bàn tay Lam Túc di chuyển liên tục trên thân thể trắng nõn, hắn ngậm một hạt đậu vào trong miệng rồi say mê liếm láp,

Lâm Khinh không chịu thua, dùng bàn chân quặp chặt cơ thể hắn, thân dưới cọ lên cọ xuống tính khí của Lam Túc, cọ đến mức nước trên phần đỉnh rỉ ra ngoài.

"Đệ cũng nôn nóng nhỉ, muốn ta không?"

Đang trong cơn khoái cảm lại bị cắt đứt đột ngột, Lâm Khinh dùng tay ấn đầu Lam Túc xuống.

"Huynh đừng nói nhảm nữa, nhanh lên."

Lam Túc khẽ cười, tiếp tục vừa nhay vừa cắn, để lại từng dấu vết đỏ ửng trên người thiếu niên.

Môi lưỡi dần dần đi xuống dưới, lúc Lam Túc banh phần đùi non của Lâm Khinh ra, tính khí đã cứng ngắc, vểnh lên.

Tính khí hồng hào chưa được sử dụng nhìn trông rất khả ái, Lam Túc cúi đầu xuống ngậm lấy.

Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, Lâm Khinh giật mình suýt thì bắn ra.

"Lâm Khinh, Lâm Khinh. Mở cửa." Là tiếng của Tiêu Nam.

Tiêu Nam kêu vài tiếng mà bên trong không có động tĩnh, hắn ta đoán Lâm Khinh ngủ rồi, vòng qua vòng lại bên ngoài một lúc, đang định đi thì bỗng nghe thấy bên trong phòng có tiếng kêu khe khẽ.

Tiêu Nam khựng lại, nghi ngờ nhìn chằm chằm vào cánh cửa, "Lâm Khinh, ngươi có trong đó không?"

Nhìn cánh cửa vẫn đóng chặt, Tiêu Nam thử mở cũng không ra, hắn bắt đầu thấy kỳ lạ.

Người đâu rồi?

Kỳ quái thật, không biết y đi đâu rồi nữa, chẳng lẽ lại ngủ say đến vậy? Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi còn chạy lung tung.

Sau khi gọi vài lần mà không thấy động tĩnh gì cả, Tiêu Nam mới bỏ cuộc rời đi.

Lâm Khinh ở bên trong nghe thấy tiếng bước chân đi xa rồi mới thả tay đang bịt miệng ra, u oán lườm Lam Túc.

"Huynh... cái đồ chết tiệt này. Shh... từ từ đã."

Lam Túc cười khẽ, dùng lưỡi đảo vòng quanh tính khí hồng hào rồi mút thật mạnh làm chân Lâm Khinh cong lên, tình dục che mờ lí trí, cuối cùng y buông tha mặc nam nhân phục vụ mình.

"Nhanh nhanh lên, tí còn có tiệc, đừng để Tiêu bá phụ phải đợi."

Lam Túc không để ý, tay trượt xuống dưới, bắt đầu nắn bóp cặp mông săn chắc. Mãi đến khi Lâm Khinh cảm giác phía sau lành lạnh mới bắt đầu hốt hoảng.

"Không được, bây giờ không thích hợp."

Lam Túc ấn mạnh hai ngón tay đang dính dược vật đâm thẳng vào điểm mẫn cảm làm Lâm Khinh kêu lên, hắn ngoáy loạn vài cái rồi rút ra, miệng buông tha tính khí còn đang cứng rắn, kéo chân y lại gác lên vai, thân dưới đỉnh nhẹ vào hậu huyệt.

"Đệ tính vui vẻ một mình thôi à? Nhìn xem ta cứng thế này rồi, làm sao mà dừng được."

Lâm Khinh nhìn vật thể dữ tợn đầy gân guốc kia đang cọ quẹt tìm lối vào. Mặt từ từ đỏ lên, hai tay che mắt lại, "Vậy... vậy huynh làm nhanh lên."

Lam Túc yêu chết được biểu cảm này của Lâm Khinh, vừa ngây thơ vừa ngọt ngào, rõ ràng đã làm bao nhiêu lần rồi mà vẫn còn ngại ngùng, hắn vừa cọ vừa nói.

"Đệ bỏ cái tay che mắt ra, nhìn cái lỗ nhỏ tham lam này làm thế nào nuốt ta vào."

"Không bỏ, huynh có nhanh lên không? Toàn nói bậy."

Lam Túc trêu ngươi, hai tay miết nhẹ phần đùi non trắng nõn, mái tóc mềm xoã xuống vuốt ve phần bụng làm thiếu niên càng thêm ngứa ngáy, y đợi mãi còn chưa được thoả mãn, đành bỏ tay ra, mắt rướm nước.

"Nhanh nhanh, cho ta đi, ta ngứa..."

Lâm Khinh thật sự đang rất ngứa, hậu huyệt bắt đầu chảy ra mật dịch trong suốt, hương hoa sen thơm ngào ngạt khắp căn phòng. Lần này cả hai còn đang tỉnh táo nên phát hiện ngay, Lam Túc ngỡ ngàng cúi xuống vạch mông y ra, bên dưới ướt dính, cửa động đo đỏ khép mở.

"Thật sự chảy nước này, đệ thấy cơ thể có gì lạ không?"

"Ngứa, ta ngứa, làm ơn cắm vào đi..."

Lâm Khinh động tình hai má đỏ ửng, hai hạt đậu trước ngực cứng lên, mông uốn éo ngọ ngoạy không ngừng van xin.

Cảnh đẹp này làm Lam Túc suýt nữa thì chảy máu mũi, hắn nghe tiếng nỉ non của ái nhân, thân dưới càng thêm cứng rắn, để tính khí đang trướng căng đúng vị trí rồi một phát cắm lút cán vào u huyệt mềm mại kia.

"A a a."

Cả hai người cùng phát ra tiếng kêu thoả mãn, hậu huyệt chặt chẽ bị hung khí to lớn nhồi đầy, khoái cảm từ hạ thân truyền lên khắp tứ chi. Cả hai đều bị cuốn sâu vào bể tình dục.

Tính khí của Lam Túc bị vách huyệt chật hẹp mút lấy, khó nhọc di chuyển, hắn vội vã ôm người vào lòng an ủi, "Thả lỏng ra, chặt quá."

Lâm Khinh đợi cho bên dưới thích ứng với dị vật mới thả lỏng thân, ai dè Lam Túc thừa cơ tiến thẳng vào, y đành nằm đó mặc người khi dễ.

Bỗng một luồng nhiệt mát lạnh từ sâu trong thân thể Lâm Khinh truyền ra, vách tường co bóp mạnh, Lam Túc như bị mất khống chế mà đâm rút liên tục, ai dè đang lúc cao trào ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Lam Túc có cảm giác muốn giết người, lạnh lùng liếc ra ngoài cửa rồi tiếp tục động thân.

"Lâm Khinh, Lâm Khinh, ngươi có trong đó không? Đến giờ rồi."

"Có người... có người kìa..."

Tiếng đập cửa bên ngoài làm Lâm Khinh tỉnh táo lại, vội giãy giụa đẩy Lam Túc ra, không ngờ hắn không những chẳng từ bỏ mà còn cúi xuống hôn y, nuốt hết mấy câu phản đối vào trong bụng.

"Lâm Khinh. Lâm Khinh."

Tiếng đập cửa phiền toái lại vang lên, Lam Túc mất kiên nhẫn, sát khí loé lên trong mắt, hắn thả môi Lâm Khinh ra, khẽ cắn tai y.

"Đệ trả lời đi."

Lâm Khinh không còn cách nào khác, cố ổn định hơi thở, tay cào mạnh vào lưng nam nhân.

"Ta đây, chờ ta chút, ngươi đi trước đi..."

Tiêu Nam nghe thấy giọng Lâm Khinh không đúng lắm, vội vàng hỏi.

"Ngươi làm sao vậy, nhanh lên, ta chờ ngươi."

Đúng lúc này Lam Túc lại tiếp tục động thân, hung khí dữ tợn của nam nhân liên tục nhồi vào điểm mẫn cảm, ngay cả vật nhỏ bên dưới cũng được chăm sóc cẩn thận.

Bàn tay Lam Túc như có như không mà vuốt ve trêu đùa, Lâm Khinh ngăn tiếng rên rỉ tràn ra, véo một cái vào eo nam nhân.

Y thực sự chống đỡ không nổi nữa, quát lên.

"Ngươi đi mau đi!!! Chút nữa ta tới."

Tiêu Nam giật mình, gãi đầu. "Vậy... vậy ta đi trước, ngươi nhanh lên nhé." Nói xong hắn chăm chú nhìn vào cánh cửa một lúc rồi mới bước đi.

Hôm nay tên này làm sao vậy nhỉ?

Tiêu Nam cảm giác mình nghĩ nhiều rồi, khẽ lắc đầu rồi bước đi.

Bên trong Lâm Khinh thấy Tiêu Nam đi xa rồi mới hoàn hồn trở lại, "Mẹ kiếp Lam Túc, huynh chết với ta." Y mặc kệ cơn tê dại trên người lập tức kéo Lam Túc xuống cắn mạnh lên cổ hắn.

Nam nhân cợt nhả cúi xuống hôn lên đôi môi ướt át, bàn tay xoa nắn hai núm hồng hồng.

"Ta thấy đệ cũng thích mà." Nói xong lại tiếp tục đỉnh vào.

Lâm Khinh đắm chìm trong khoái cảm vẫn không quên nhắc nhở. "Nhanh nhanh lên, người ta còn đang đợi."

Lam Túc hôn từng chút từng chút lên khoé mắt Lâm Khinh, tay kéo hai chân hắn đè lên ngực, dứt khoát đâm thật mạnh.

"Tuân mệnh phu nhân."

***

Phía bên Ma Linh giới hiện tại đang hỗn loạn, dù sao Thất dực lam điểu độ kiếp không phải là chuyện đùa, nhưng thời gian kết thúc lôi kiếp lại quá ngắn, không kịp để các thế lực lớn chạy tới.

Mà nguyên nhân lôi kiếp ngắn cũng bởi vì Thất dực lam điểu là yêu thú, yêu thú tu luyện rất lâu, có khi hàng ngàn năm thăng cấp, nhưng quá trình thăng cấp lại thuận lợi hơn tu sĩ.

Lúc các thế lực lớn chạy đến nơi thì giáo chủ Thiên thánh giáo đã đứng sẵn ở đó, hai tay chắp sau lưng. Bên cạnh là hai người cực kỳ nổi bật, một người còn đang nôn nóng nhìn xung quanh.

"Có dấu vết chiến đấu. Ta ngửi thấy mùi máu tươi của yêu thú."

Người nói chính là Hoa Vô Tình. Diệp Mạch bên cạnh cố gắng dùng nguyên thần liên hệ Lam Túc mà không được, ngay cả người bị bắt mang đến đây là Lâm Khinh cũng không thấy đâu.

"Không biết là ai độ kiếp, ở ma linh giới này có những ai tu vi Toái hư kỳ rồi?"

Lý Hạo Dương không trả lời, gã còn đang mải mê nhìn lên bầu trời vẫn còn trong xanh, hoài niệm những ngày mà bầu trời Ma linh giới hẵng còn chưa nhiễm ma khí, ý định phá huỷ huyễn phù thần trận lại dâng lên trong đầu.

Phải phá huỷ trận, lúc đó mới có cơ hội sở hữu vật kia, khi đó con đường phi thăng sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Đang đắm chìm trong suy nghĩ thì tộc trưởng của Sa Linh tộc đã bước tới, nữ nhân này vẫn một bộ dạng thiếu nữ xinh đẹp, nàng lên tiếng.

"Giáo chủ, ngài đoán được ai đã độ kiếp chưa?"

Lý Hạo Dương lạnh lùng nhìn sang, thấy là Sa Nguyệt thì gương mặt càng đanh lại.

"Ngươi hỏi làm gì?"

Sa Nguyệt cười khanh khách, nàng ngó qua ngó lại như thể kiếm người nào đó. "Dạ Huyền của Thiên Thánh giáo nghe đồn có tu vi Toái Hư hậu kỳ, hiện giờ hắn đang ở đâu vậy giáo chủ?"

Lý Bất Phàm đứng bên cạnh mặt đanh lại, chưa kịp kéo nàng lại thì Lý Hạo Dương đã phất tay, một cỗ kình phong bốc lên hất bay nàng đi. Gã nhếch miệng cười.

"Tộc trưởng Phi đằng tộc đi đâu rồi ấy nhỉ? Ta nghe nói Mộc Vô Ngư cũng tu vi Toái hư hậu kỳ cơ mà. Hay chính là lão độ kiếp."

Hoa Vô Tình nghe nhắc đến Dạ Huyền thì hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn không nói câu gì, mặc kệ hai phe cãi nhau.

Coi bộ như nội bộ Ma Linh giới cũng không đoàn kết lắm thì phải.

Hai bên cùng đề phòng nhau thấy rõ, có vẻ như chia thành hai phe, một bên là Nhất giáo, một bên là Tam tộc, nhìn phe của Tam tộc có vẻ yếu thế hơn nhưng mà phe của Nhất giáo lại không làm gì được, quả nhiên có trá ở đây.

Đám người đang đứng tranh chấp thì ma thú Ma Viên hầu chạy tới, ngày hôm nay không biết làm sao mà nhiều người đến làm phiền nó vậy.

Ma Viên hầu cấp chín không phải ăn chay, nó vừa bị Thất dực lam điểu chọc tức, vừa ra đến nơi đã gầm lên, dòng dịch thể từ miệng nó phun mạnh, vài tên hậu vệ xấu số không kịp phản ứng đã bị dính thứ nước toan đó, biến thành tro bụi.

Âm khí từ người nó tuôn ra, mắt đỏ ngầu, thân thể sừng sững nhìn xuống dưới như thể mấy người bên dưới là con sâu cái kiến.

Tu vi đến một bước nào đó thì cơ thể càng khó bị thương, tất cả đám người ở đây tự tin vây công thì đánh thắng Ma viên hầu, nhưng để giết chết nó thì cực kỳ khó. Thế nên Lý Hạo Dương lùi lại, không muốn chọc phải phiền toái mà có ý định rời đi.

Đúng lúc này Hoa Vô Tình ngẩng đầu lên, một luồng khí thế mạnh mẽ từ thân y tuôn ra, áp lực làm không gian dần sụp đổ.

Không ngờ đến Ma Viên hầu mạnh mẽ như vậy, ngửi thấy khí tức này lập tức co rút người lại, hai chân khuỵu xuống.

Đây là khí tức của Vạn yêu vương.

Tất cả mọi người đứng ở nơi đây xôn xao nhìn về phía nam nhân tuấn mỹ một cách yêu dị đằng xa, cảm thấy khí chất người này thật quen thuộc.

Nhưng Lý Hạo Dương chưa nói gì, chẳng ai dám mở miệng dò xét.

Hoa Vô Tình không để ý đến ai, y truyền âm với Ma Viên hầu một lúc rồi vẫy tay, một con ma thú cấp chín khổng lồ cứ thế cun cút chạy đi.

Y quay sang truyền âm với Diệp mạch.

"Vị sư điệt của huynh thì không biết nhưng trước đó có một người một thú ở đây, độ kiếp chính là yêu thú. Hai người bọn họ đã lên truyền tống trận đi nơi khác rồi."

Diệp Mạch gật đầu. "Lam Túc nguyên thần rất mạnh, tuy tu vi không theo kịp nhưng bảo vệ mình chắc không vấn đề. Chúng ta có nên đi dò xét truyền tống trận đó không?"

"Tốt hơn hết là phá huỷ nó đi. Ta không muốn có gì phát sinh."

Hoa Vô Tình nói xong mặc kệ Diệp Mạch mà biến mất tại chỗ. Tất cả mọi người đều kinh hoàng.

"Y đi đâu rồi?" Mọi người còn chưa hết ngỡ ngàng thì từ xa đã vang lên một tiếng nổ lớn.

"Uỳnh."

Cả vùng đất bốc lên khói bụi mù mịt, Cửu Âm chi địa rung lên. Âm khí tràn ra bị Hoa Vô Tình dùng tay đẩy về.

Làm xong mọi việc Hoa Vô Tình mới quay trở lại bên cạnh Diệp Mạch, "Ta cần đi tìm một số tài liệu phá trận, giờ rời khỏi đây đã."

Diệp Mạch mặc kệ. "Tuỳ đệ thôi, ta hôm nay tình nguyện làm tuỳ tùng của đệ, chỉ đâu đánh đó."

Hai người trao đổi một hồi rồi Hoa Vô Tình mới nhớ ra, quay sang chất vấn Lý Hạo Dương.

"Dạ Huyền đâu rồi? Ngươi bảo đưa chúng ta đi gặp hắn mà?"

Lý Hạo Dương nhún vai, "Ta làm sao biết được hắn đang ở đâu, ta chỉ là sư phụ hắn chứ đâu phải cha hắn."

Diệp Mạch cau mày, đang định phản bác Lý Hạo Dương lại nói tiếp.

"Huyễn phù thần trận được giải ta sẽ giao hắn cho các ngươi."

Hoa Vô Tình nheo mắt phương xinh đẹp nhìn dáng vẻ chay mặn không ăn kia, con ngươi hẹp dài hiện lên một tầng sương mù.

"Việc phá trận không vội được, ít nhất phải một tháng nữa."

"Một tháng thì một tháng, trước đó các ngươi cứ ở Ma linh giới này mà làm khách."

"Không được. Vậy hãy đưa ta đến nơi trồng Tử vĩ lan hoa. Ta muốn thu hồi nó, một tháng sau ta sẽ quay lại phá trận. Hi vọng lúc đó ngươi giữ chữ tín giao Dạ Huyền còn nguyên vẹn cho chúng ta, nếu không một Ma linh giới nhỏ bé này chứ hai cái như vậy cũng không đủ ta diệt."

Lý Hạo Dương nghĩ trận sắp phá, giữ cái cây đó cũng không để làm gì, lập tức đồng ý.

"Được, để ta đích thân đưa ngươi đi."

Tất cả mọi người không ai dám nói thêm một câu nào. Thật sự khí tức của Hoa Vô Tình quá khủng bố.

Đợi ba người đi xa rồi Cẩn Vệ Hồng mới dám lầm bầm.

"Nam nhân đó là ai? Trông thật giống Dạ Huyền đường chủ."

Túc Phi đứng cạnh khoanh tay hờ hững nói.

"Ngươi ngậm mồm lại. Đó không phải là người chúng ta có thể bàn tán đến. Ngươi xem từ nãy tới giờ Lý Hạo Dương có dám hó hé câu nào không?"

Cẩn Vệ Hồng loé ánh mắt ác độc lên, mặt làm bộ hoảng sợ.

"Ngươi... ngươi thế mà dám gọi thẳng tên của giáo chủ."

Túc Phi nhếch miệng cười, chẳng đáp trả câu nào.

***

"Lam Túc, hay là huynh tạm thời vào trong không gian đợi ta, ta chơi ở đây vài ngày rồi đưa huynh đi độ kiếp."

Trong lúc Lam Túc mặc quần áo cho mình, Lâm Khinh lười biếng nói.

Thật sự y không thể nghĩ ra lý do tự dưng Lam Túc xuất hiện ở đây, rồi còn cả thân phận của hắn nữa, nếu phải giải thích thì quá mức rắc rối. Tốt hơn hết hắn không nên đi ra bây giờ.

Lam Túc tối sầm mặt, "Đệ đừng có mơ nữa."

Lâm Khinh chẳng thể hiểu được suy nghĩ của nam nhân, biết là không khuyên được nên đành mặc kệ hắn vậy.

Lúc hai người mở được cửa ra ngoài thì đã có một nô bộc đứng ngoài đợi sẵn, lúc nhìn thấy Lam Túc đáng lẽ ra phải cực kỳ ngạc nhiên, nhưng tên nô bộc này vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh.

"Mời hai vị công tử đi theo ta."

Lam Túc rất tự nhiên cầm tay Lâm Khinh kéo y đi như thể đây là nhà mình.

Lầu son gác tía, sương khói mù mịt, từng tiếng đàn xen kẽ tiếng nước róc rách làm cho nơi này nhiễm đôi phần tiên khí. Từ đằng xa đã ngửi thấy mùi linh tửu thơm ngào ngạt.

Thị nữ bưng bê liên tục đi ra đi vào, bầu không khí cực kỳ vui vẻ.

Nói là tiệc tẩy trần kỳ thực cũng chỉ là người trong gia tộc tụ tập lại, tổng cộng được có bốn bàn dài. Mọi người ngồi quây lại xung quanh.

Tiêu Nam nhìn thấy Lâm Khinh dẫn đầu đi tới thì vui mừng vẫy tay. "Lâm Khinh, nơi này."

Lâm Khinh cười với hắn rồi kéo Lam Túc đến chào hỏi Tiêu gia gia chủ Tiêu Cảnh.

"Tiêu bá bá, đây là bằng... à đây là đạo lữ của con, tên là Lam Túc."

Lâm Khinh vốn dĩ định giới thiệu bằng hữu nhưng mà Lam Túc bấm mạnh tay y một cái, y đành đổi giọng.

Tiêu Cảnh nhìn người đứng bên cạnh bằng hữu của nhi tử nhà mình, ngạc nhiên là lão không hề cảm nhận được linh lực trên người hắn.

Người không nhìn rõ sâu cạn là người nguy hiểm nhất, Tiêu Cảnh không dám chậm trễ vội vàng giơ tay ra.

"Chào Lam công tử, đã là bằng hữu của Tiêu Nam thì đều là khách của Tiêu gia, hai người cứ tự nhiên đi thôi."

Lam Túc không đưa tay ra, đôi mắt híp lại nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh một lúc lâu, sau cùng hắn mới nói.

"Rất vui được gặp mặt." Lâm Khinh nhìn một bộ dáng cao cao tại thượng của hắn mà ngứa mắt, vội huých mạnh.

Cuối cùng Lam Túc cũng phải đưa tay ra, lúc chạm tay Tiêu Cảnh lại cảm giác được một khí tức nhè nhẹ.

Mọi người trong yến tiệc vẫn đang nhìn chằm chằm hai người, mọi người cố kị nên không dám bàn tán, nhưng mà trong lòng đều thắc mắc hai vị khách không mời mà tới này là ai.

Lâm Khinh thì không nghĩ nhiều vậy, chỉ cảm giác Tiêu gia thật hiếu khách, y nhanh nhẹn kéo Lam Túc lại chỗ Tiêu Nam.

Tiêu Nam còn chưa tiêu hoá được tin tức vừa nghe được, hắn có nghe nhầm không nhỉ? Có phải Lâm Khinh vừa giới thiệu người bên cạnh là đạo lữ hắn không?

Nhưng người bên cạnh không phải là Lam Túc à? Là nam nhân hàng thật giá thật đó.

"Lâm Khinh, Lam ca, hai người..."

Lam Túc giơ bàn tay đang nắm chặt ra, hất hàm, "Như ngươi thấy, đừng hỏi nhiều."

Thật sự Tiêu Nam vẫn còn ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ bởi vị tên là Lam Túc này. Biến dị lôi linh căn hiếm gặp. Là người đứng đầu chuỗi thức ăn trong những Thiên chi kiêu tử.

Nhưng vì lạnh lùng khó gần nên ít có người nào dám đứng cách hắn ba thước ấy chứ, không ngờ Lâm Khinh lại dũng cảm vậy.

Bị Tiêu Nam nhìn chằm chằm, Lam Túc liếc mắt một cái, sát khí trong đó loé ra, Tiêu Nam thấy toát mồ hôi hột, vội cúi đầu xuống.

Chẳng biết hắn đã trêu chọc gì vị này vậy?

Lâm Khinh dây thần kinh thô, vừa ngồi xuống nhìn thịt yêu thú đã vui mừng sáp tới, nào còn để ý đến ai.

Thịt yêu thú ở vùng này đều có vị mặn tự nhiên của biển, hầu hết đều có hệ thuỷ, Lâm Khinh ăn thấy có lợi cho tu vi cực kỳ.

Lam Túc nhìn người trong lòng mắt sáng rực khi nhìn thấy thức ăn thì vui vẻ, hết lòng ngồi xé thịt phục vụ y.

Lâm Khinh vừa ăn vừa trả lời câu hỏi của mọi người, thấy y rất thân thiện nên đều bỏ qua người bên cạnh mà hỏi han y.

Chỉ có vị đệ đệ của Tiêu Cảnh liên tục nhìn sang bên này, cả người buồn bực.

Rõ ràng lão đã nghe cái tên này ở đâu rồi nhỉ?

Núi cao hoàng đế xa. Ở đây gần với Hải Sa môn, tin tức ít lưu thông. Mọi người đều biết Thiên Huyền tông có một vị tông chủ rất lợi hại tên là Thiên Lam chân nhân, nhưng ít ai có thể nhận ra diện mạo của người này, bởi vậy nên họ đều không biết mình đang ngồi uống rượu ăn thịt với người gần như quan trọng bậc nhất Tu chân giới.

Mà thật ra có biết cũng ít ai dám trèo cao lên Lam Túc, nhìn qua đã biết hắn là người khó dây vào rồi.

Tiêu Nam bên cạnh vui vẻ rót rượu vào chén từng người.

"Lam đại ca, Lâm Khinh, hai người uống thử xem, đây là rượu do chính tay cha ta chưng cất, mùi thơm hay chất lượng đều là tuyệt hảo."

Lam Túc nhìn chén rượu, ngửi một chút rồi đưa lên miệng nhấp, bộ dạng cực kỳ đẹp mắt, nhìn qua cảnh đẹp ý vui. Lâm Khinh bên cạnh không được như vậy, y cầm chén lên tu cái ực. Trông hệt như trâu uống nước gạo.

"Rượu ngon. Cho ta chén nữa."

Lâm Khinh đang cười nói thì bỗng nhiên từ đan điền một cỗ khí nóng bùng phát, lan toả khắp kinh mạch toàn thân, y trợn mắt, đồng tử giãn ra, miệng phun một ngụm máu đỏ tươi làm người nơi đây hoảng loạn.

"Sao vậy? Có chuyện gì vậy?"

Lam Túc giật mình, vội đỡ Lâm Khinh không cho y ngã xuống, bàn tay thăm dò kinh mạch của y.

"Là Hủ Thi Tán. Lý Hạo Dương ngươi lại dám lừa ta, lão già này chết chắc rồi."

Lam Túc gầm lên, lại cảm nhận người trong lòng lịm đi, máu từ miệng trào ra liên tục, hắn chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như bây giờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro