Chương 1: Cơn bão lớn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Cách gọi : Hắn (TaeHyung) - Nó (Kook) - Y (NamJoon) - Anh (SeokJin)

Người lớn tuổi hơn xin tôi, gọi cậu

Người nhỏ tuổi hơn xưng tôi, gọi anh

Chúng nó yêu nhau xưng tôi - anh, anh - cậu.... bla bla... tùy theo ngữ cảnh -_-

Toàn fic: Tao - mày! (Vì cướp biển mà, làm gì biết lịch sự khách sáo. Bòn đã thử sữa thành tôi - cậu, không phù hợp chút nào với bối cảnh cướp bóc, giết người -_-

Chốt tao - mày nhé. Không thể văn minh hơn được đâu.

Hình tượng Kook trong fic: Thời bé mới 18t *chỉ chỉ lên ảnh trên poster* (Dùng ngôi "nó" là hiểu rầu)

Để ý nha. "Hắn" xuất hiện từ đầu, nhưng do Kook không biết tên nên cứ mãi gọi là "hắn" thôi.

Bối cảnh: Như Cướp biển Caribe vậy á, thời Tây cận đại. 

.

Tác giả: Bòn

Beta: ss Bùi Hương Linh - Siêu nhân mì ý

~ HẮN LÀ CƯỚP BIỂN ~

Nghía cái trailer cho có cảm xúc trước khi vào fic nha:

https://youtu.be/wTyVHXDJ-d0

.

.

Gió lớn.

Biển động.

Nhưng tên thuyền trưởng tham lam vẫn nhất quyết ra khơi. Nếu giao hàng đúng hẹn, lão sẽ được thưởng một khoản hậu hĩnh. Với lão, khoản tiền đó còn quan trọng hơn sinh mạng của các hành khách, thuyền viên lẫn chính sinh mạng của lão.

Thuyền không lớn lắm, chỉ chứa được hơn trăm người, và lão thuyền trưởng nhất quyết phải nhét đầy hết các chỗ trống. Cả người, cả hàng chen chúc nhau thành một mớ hỗn độn sau khoang thuyền. Tiếng lạch xạch từ cánh quạt vang ầm một cách nặng nề vì bị quá tải, lão thuyền trưởng bỏ mặc, cứ để thuyền ì ạch rời bến cảng.

Những hành khách trên thuyền ngày càng khó chịu vì sự chật chội, có thể họ không sa hoa, nhưng không thể gọi là bần cùng được, vì họ khách vãn lai, ngao du sơn thủy. Cơn bão không hẹn trước vào ban sáng đã khiến họ kẹt lại trên đảo này, họ buộc phải bó mình cầu cạnh lão thuyền trưởng phách lối một chuyến vượt biển trong đêm.

Ầm!!

Ào!!

Chiếc thuyền lắc lư, chênh vênh đến tội nghiệp vì sức nặng, mặt mũi ai cũng xám xanh sợ sệt. Họ bắt đầu hối hận khi leo lên chiếc thuyền này, nhưng đang giữa biển khơi, có muốn quay đầu cũng là vô vọng.

Có lẽ, nó là người duy nhất bình tĩnh trên thuyền, sau lão thuyền trưởng. Nó không phải một cậu bé, cũng chẳng phải chàng thiếu niên, nó đang ở độ tuổi lấp lửng giữa hồn nhiên và toan tính. Nhưng chính xác bao nhiêu tuổi thì nó không biết, vốn dĩ nó chẳng có ngày sinh, chẳng cha chẳng mẹ, nó chỉ là một kẻ phụ việc trên thuyền thôi.

– Kook! Ra boong lôi thùng nước ngọt vào đây, tao khát! – Lão thuyền trưởng hất giọng ra lệnh.

Kook uể oải đứng dậy, lết ra boong.

Đang sóng lớn, bão sắp đến tới nơi, ngoài boong gió vù vù, lôi thùng nước lớn từ ngoài vào là việc vô cùng nguy hiểm. Nhưng lão thuyền trưởng vẫn sai nó đi, lão biết nó là đứa không bao giờ cãi lời, nó rất ngoan.

Ầm!!

Rào! Rào!

Bão đã tới, nước từ trên trời, nước từ dưới biển, chả biết nơi nào lớn hơn, chỉ biết chúng thi nhau đổ lên thuyền. Tay Kook bám mạnh vào bẹ thuyền, lọ mọ tìm thùng nước ngọt giữa đống hàng hóa hỗn độn.

Tu...tuuu...

Trong tiếng gào thét của bão, nó thoáng nghe tiếng còi tàu thì phải?

Vì tò mò, Kook ngóc cổ lên khỏi mũi thuyền, nheo mắt nhìn vào màn đêm tối như mực. Nếu có thuyền thì bên đó phải nhá đèn chứ?

Không thấy gì ngoài từng đợt nước tát xối xả vào mặt, Kook ghiến răng dụng hết sức lôi thùng nước vô. Dù sao thì thùng nước cũng quá lớn so với thân thể thiếu ăn này.

Tu... uuu...

Ồ, lần này thì tiếng còi tàu khá rõ, gần như chiếc tàu lớn kia đang ở sát bên thuyền. Tàu lớn sao không có đèn? Kook chẳng thấy gì ngoài bóng đêm và mưa cả. Nhíu mày ngơ ngác, nó quyết định bỏ mặc, lệt bệt khéo thùng nước vào.

Rầm!!!!

A...

Ngay khi chiếc thuyền bị va chạm mạnh, Kook loạng choạng té lăn vào mạng thuyền. Tiếp đó là những âm thanh gào thét ghê rợn và những bước chân nặng nề đổ bộ lên thuyền. Bây giờ nó mới nhận ra con tàu lớn kia đến từ phía sau chứ không phải trước mặt. Con tàu đó đã đâm sầm vào chiếc thuyền nhỏ này không thương tiếc.

A!!! Tha cho tôi!!

A!!!!!!! Huhhu!! Tha cho tôi!!! Van xin các người!! Aaaa....

Chiếc thuyền lắc lư mạnh, chao đảo ngả nghiêng, Kook không tài nào đứng dậy nổi. Giữa tiếng mưa rền vang sấm chớp, nó nghe tiếng khóc thét của những hành khách phía sau thuyền, nó nghe tiếng chửi rủa rồi ú ơ của lão thuyền trưởng. Chắc chắn phía sau thuyền đang có chuyện hỗn loạn, còn nó thì một mình trên boong chật vật để giữ thăng bằng.

– Đứa nào la chém chết cho tao!! Ném toàn bộ đàn ông xuống biển, đàn bà thì đưa lên tàu!

Kook giật mình sợ muốn đứng tim. Cái giọng trầm lạnh lẽo ấy nghe như tiếng tử thần.

Gặp cướp biển thật rồi!

Kook tự nhủ xong thì hồn bay phách lạc. Nó là con trai, là đàn ông, rồi sẽ bị ném xuống biển làm mồi cho cá, cái chết cận kề làm người nó cứng lại, ngồi chong ngóc trên mạng thuyền.

Mấy năm nay có nhiều thông tin vùng này có cướp biển, nhưng chẳng có chứng cứ rõ ràng, bây giờ thì... Kook đổi bằng cả cái mạng để xác nhận thông tin đó là thật.

Ùm!! Ùm!!

A!!!!! A!!...

Ùm!!!!!!!!

Tha cho tôi!! Huhuhu!! Aaaa...

Hàng loạt âm thanh rợn người chết chóc vang lên, tiếng thét gào xé nát bầu trời đêm giông bão. Những kẻ đàn ông bắt đầu kháng cự. Nhưng vô ích, họ đều bị chém trước khi cả thân người bị quăng xuống biển. Chúng giết sạch không chừa một ai. Những kẻ cướp biển rất dã man.

– Đại ca! Xong hết rồi!

– Chất toàn bộ hàng hóa lên tàu rồi rút nhanh!

Éc! Rầm!! Rầm!! ...

Chiếc thuyền lắc lư chao đảo dữ dội hơn khi dần nhẹ đi do hàng hóa bị lấy hết. Tay chân Kook run rẩy, răng đánh vào nhau cầm cập. Khi dọn hết hàng dưới thuyền thì bọn cướp sẽ lên boong, một khi đã lên đây thì nó sẽ bị tóm. Kook sợ quá, rón rén lách người chui vô khoang thuyền, ngồi rúc dưới bánh lái.

– Vẫn còn sót một con chuột sao? – Giọng trầm ghê rợn ấy lại vang lên, sát ngay cạnh nó. Hắn là trùm, là đầu xỏ, hắn biết cách quan sát và không gì lọt qua đôi mắt của hắn được.

Ngay lập tức ánh sáng từ chiếc đèn dầu hắt thẳng vào mặt Kook, nó chói mắt, sợ đến chết ngất, rúc mạnh thân mình vào góc, run lẩy bẩy.

– Là con gái ư? – Hắn nhe răng cười thích thú. Trời đêm làm làn da trắng của Kook nổi bật lên, vì ướt lạnh nên những làn gân xanh trông càng rõ, đặc biệt là đôi mắt to tròn ngây ngô, trông vừa hiền lành vừa trong sáng.

Đem con bé lên tàu! Tụi bây làm ăn thật bê bối! – Hắn quát đám đàn em. Hắn ghét có sai sót. Những kẻ làm ăn phi pháp thì chỉ sai sót một lần cũng đủ bỏ mạng.

Ngay lập tức nó bị một bàn tay thô bạo lôi ra khỏi khoang.

– Này! Chẳng phải con gái đâu! Quăng nó xuống biển luôn nhé? – Tên đồng bọn của hắn hô lớn. Bọn chúng không bao giờ giữ lại đàn ông.

Hắn nhíu mày bực bội vì không tin mình nhìn sai. Chiếc đèn dầu một lần nữa áp sát vào mặt Kook, để hắn nhìn kỹ nó hơn.

Kook sợ quá, nhắm tịt mắt, tim đập còn to hơn trận bão trong đêm. Bất chợt nó cảm thấy lạnh buốt ngay quai hàm khi bàn tay sắt thép của hắn bóp mạnh vào, nâng cằm nó lên.

– Đúng là con trai... – Giọng hắn đầy luyến tiếc.

Con trai mà da trắng trẻo, mềm mại thế này ư? Lại cái dáng vẻ sợ sệt đến bủn rủn cả chân tay, trông như một cô bé. Nó làm hắn nhìn lầm, nó làm hắn mắc lỗi với đàn em. Hắn thiệt bực.

– Đem nó lên tàu luôn! – Hắn quyết định. Coi như nó lớn mạng, hắn sẽ xử lý nó sau.

TU...uuu...

Con tàu khổng lồ hú lên tiếng còi vang dội rồi tiếp tục vượt sóng, để lại chiếc thuyền nhỏ trống lốc không chút dấu vết. Có lẽ vài ngày sau, người ta sẽ phát hiện bao nhiêu là thi thể đàn ông nổi lên, hoặc giả, họ đã bị làm mồi cho lũ cá đói.

Bão vẫn lạnh lùng hoành hành từng cơn, màn đêm nhấn chìm đi một vùng biển ngập trong màu máu.

Trên tàu, Kook bị quăng vô một góc trên boong, đối diện với đám đàn bà vừa bị bắt. Bọn chúng không ngó ngàng gì đến con tin, chỉ thảy ra hai tấm bạt lớn rồi bỏ vào khoang thuyền. Chúng thách thức kẻ nào dám bỏ trốn, vì nơi đây, đường trốn duy nhất là nhảy xuống biển.

Cơn mưa chẳng thương tiếc những thân người mảnh mai, cứ lạnh lùng tạt thẳng lên boong, gió mạnh góp phần cho cái lạnh thấu tận xương tủy. Đám phụ nữ chỉ biết khóc thút thít, vùi người vào hai tấm bạt để trốn mưa. Cái run vì lạnh không bằng cái run vì sợ, họ vừa chứng kiến một cảnh tàn sát dã man và đến bao giờ thì đến lượt họ?

Kook không nhập vào đám phụ nữ mà chui rúc người ở mé bên này. Do ngược hướng gió, nó không bị mưa tạt, nhưng lạnh lắm...

Một đêm qua đi...

Mưa tạnh.

Bình minh.

Bước chân người làm đám con tin thức giấc. Bọn chúng thô bạo kéo hai tấm bạt ra, lạnh lùng để những thân hồng ướt sũng chống chọi với cái gió lạnh buốt của buổi sớm mai.

Rồi hắn xuất hiện. Không còn chiếc áo mưa đen đủi trùm kín đầu, bây giờ hắn oai nghiêm lắm với quần bò bó sát, giầy bốt cao đến đầu gối và chiếc áo sơmi trắng để lộ cả nửa khuôn ngực. Mái tóc hắn gợn cong bù xù, vương hương gió muối.

Hắn đẹp thật! Ồ, hắn thật sự rất đẹp. Kook thầm reo như vậy.

Đêm qua nó không thấy rõ. Gương mặt hắn sắc nét lạnh lùng, mày rậm mắt sâu, mũi cao thẳng tắp. Hắn đẹp tựa một giang hồ lãng tử, hoàn toàn khác hẳn với thân phận trùm cướp biển tàn bạo dã man.

– Đại ca! Tổng cộng có hai mươi ba người! – Bấy giờ bọn chúng mới kiểm duyệt con tin. Có lẽ cả đêm qua chúng lo say ngủ. Sáng nay nhìn ai cũng tươi tắn lắm.

Tiếng giày lộp cộp của hắn đi lại gần, đám phụ nữ sợ muốn đứng tim. Thanh kiếm ngang hông của hắn đêm qua đã giết bao nhiêu người? Thật sự muốn lạnh xương sống.

Á!

Bàn tay mạnh mẽ của hắn bất ngờ nắm chặt cổ tay một cô gái trẻ, cô ta hoảng hồn la thất thanh.

Không ngờ tới, hắn rút kiếm ra chém chết cô gái ngay lập tức. Cô gái chẳng kịp la tiếng thứ hai.

– Đứa nào la, tao chém! Hiểu chưa? – Giọng hắn thật sự như từ cõi âm trở về.

Cả đám phụ nữ đứng tim chết lặng khi xác cô gái kia nhanh chóng bị quăng xuống biển, để lại vệt máu đỏ tố cáo tội ác hung tàn. Mạng người đối với bọn cướp như cỏ rác.

Thế là mọi thứ buộc phải diễn ra trong im lặng. Hắn nhìn kỹ từng gương mặt con tin, chọn ra những người mà hắn ưng ý. Đa phần là các cô gái trẻ, có chút nhan sắc.

– Đem tụi nó xuống khoang! Tắm rửa đàng hoàng, đừng để đứa nào ngã bệnh! – Hắn ra lệnh khi nhìn vào những cô gái trẻ đẹp, rồi quay qua nhìn vào mấy phụ nữ mà hắn không cần tới. – Bên này là của chúng mày!

– Cám ơn đại ca! – Đám đàn em mừng húm.

Những cô gái sợ đến xanh mặt nhưng phải ngoan ngoan đi vào khoang thuyền, chỉ một tiếng rên nhỏ cũng đủ mất mạng.

Số phận của những cô gái còn lại trên khoang như đã được định sẵn. Bọn cướp biển đàn em bắt đầu xúm lại, cười cợt hả hê, một bữa tiệc cưỡng bức tập thể bắt đầu. Ai phản kháng, la hét đều bị đánh, bị giết không thương tiếc. Trong phút chốc, trên khoang tràn ngập những âm thanh khoái lạc của bọn đàn ông tàn bạo cùng với tiếng da thịt chạm vào nhau. Tất cả sự đau khổ của những cô gái đều bị nhấn chìm trong im lặng.

Hắn không tham gia bữa tiệc thú hoang đó, hắn đứng phía sau thuyền, ung dung ngắm mặt trời lên.

Kook ngồi đó, thấy hết mọi thứ diễn ra, những cơ thể lõa lồ dục vọng.

Nó muốn nôn và nó không chịu nổi, nó đã nôn.

Cả đêm đã ăn được gì, trong bao tử rỗng tếch, nó chỉ nôn khan ra thứ nước chua lè, khổ sở vô cùng. Cảm giác lục phủ ngũ tạng đều bị đảo tung lên.

– Mày không thấy hưng phấn khi bắt gặp cơ thể đàn bà à? – Bất thình lình hắn tiến sát cạnh nó. Hắn ghét ồn ào và tiếng nôn của nó làm hắn chú ý.

Kook giật mình, lùi liền ba bốn bước. Con thuyền này là địa ngục, những kẻ trên đây là quỷ dữ, và hắn, chính là con quỷ tàn độc nhất.

– Mày không thích đàn bà? – Hắn tiến lại gần nó, gương mặt hí hửng thấy rõ. Nụ cười hắn còn sáng hơn ánh bình minh này, nhưng tâm gan lại là loài lang sói.

Dường như phát hiện điều gì thú vị từ thằng nhóc như con thỏ đang run rẩy, hắn cười mỉm từ từ ép sát người nó vào thành tàu, vuốt ve hai bên hông gầy ốm của nó. Nó sợ quá, thở dồn dập, đôi mắt mở tròn kinh hãi.

– Vậy là mày giống tao? Chán ghét gần đàn bà? – Hắn thì thầm khoái chí. Tìm gặp một người cùng đồng tính giống mình giữa chốn biển khơi làm hắn thích thú. Hắn rất ghét phụ nữ, thấy họ phiền phức. Nhưng hắn cũng không muốn gần gũi đàn ông, vì chẳng ai làm cho hắn thỏa mãn. Do đó, cứ cướp tàu là hắn phải giết sạch đàn ông để không phải nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng nó thì đặc biệt. Ngay khi đôi mắt to tròn của nó nhìn hắn lần đầu tiên, hắn đã thấy nó khác lạ với tất cả những kẻ hắn gặp. Nó không van xin. Dù là trong ánh mắt, cũng không van xin. Nó rất sợ, nhưng nếu bị giết, nó không khuất phục. Hắn thích những kẻ gan lì như thế.

– Chăm sóc thằng nhóc này cho tao! – Hắn đẩy mạnh người Kook vào đám đàn em rồi bỏ xuống khoang tàu.

Tàu cập bến vào một hòn đảo lớn. Tất cả những người phụ nữ trên boong đã bị quăng xuống biển sau cuộc hoang lạc, chỉ còn số phụ nữ trẻ đẹp được dắt lên đảo. Họ sẽ ở trong doanh trại của bọn chúng cho đến khi có thuyền qua biên giới, rồi bị bán làm nô lệ.

Vậy Kook có là nô lệ không? Nó không biết. Chỉ biết bọn chúng bắt nó tắm rửa, cho nó quần áo ấm rồi quăng nó vào phòng hắn. Nó biết đó là phòng hắn vì đơn giản, hắn đang ở trong đó.

– Mày tên gì? – Vẫn ngồi im trên ghế, hắn hất giọng hỏi.

– ... Kook... – Nó nép người sát vách cửa, giọng nhỏ xíu.

– Cái gì Kook?

– Không biết... – Kook run rẩy. Ai đặt tên cho nó, nó cũng không nhớ. Nó chỉ biết khi đến độ tuổi biết suy nghĩ thì người ta gọi nó là Kook, và nó cù bơ cù bất trên bến tàu từ đó đến giờ. Không người thân, không gốc rễ, ai sai gì làm nấy. Cuối cùng theo phụ việc cho lão thuyền trưởng.

– Mấy tuổi rồi? – Hắn hỏi tiếp.

Nó lại lắc đầu. Tên còn không biết thì biết gì đến tuổi.

– Mày bị mất trí hả? – Hắn bắt đầu thấy bực.

Nó sợ quá, tròn mắt ngó hắn trân trân.

– Tao hỏi sao không trả lời? – Hắn trợn mắt đứng dậy, hắn không phải là kẻ kiên nhẫn cho lắm.

– Không... không biết... Thật sự... không biết... – Nó hoảng loạn nói lắp bắp.

Hắn quét mạnh chiếc lưỡi quanh hàm răng, đi thẳng tới gần Kook. Túm lấy tóc nó rồi dộng thẳng đầu nó vào tường.

– Không biết thì nói không biết, tao hỏi là phải trả lời, hiểu chưa hả, đồ mất trí? – Hắn nghiến răng cảnh cáo.

Máu trên trán nó chảy xuống nhòe cả mắt, đầu choáng váng nhức buốt, nhưng nó không la, lật đật gật đầu.

Hắn trừng mắt kéo ngược đầu nó ra sau. Nó vội vã lên tiếng:

– Hiểu... hiểu...

Hắn hừ nhạt rồi buông nó ra.

– Từ bây giờ đi theo tao, hầu hạ tao, ngoan ngoãn thì được sống. Hó hé là tao quăng xuống biển, biết không?

– Dạ... – Kook đáp nhanh, không dám làm thinh trước câu hỏi của hắn nữa. Nó vốn chẳng nhà chẳng cửa, làm việc ở đâu cũng thế thôi, có cơm ăn là được rồi, hó hé chi để mất mạng? Tóm lại, nó là một đứa rất ngoan, ai cũng nói như vậy.

Hắn cười khỉnh vẻ hài lòng, áp sát lại gần nó:

– Nếu mày thích đàn bà, tao sẽ cho mày một trong số những đứa dưới kia, tao không bao giờ để đàn em chịu thiệt thòi...

– Không... không thích... – Nó đáp nhỏ.

– Ồ... vậy mày có cần đàn ông không? Tao cho đám đàn em hầu hạ mày?

– Không... không cần... – Nó vẫn đáp rất kiên quyết.

Hắn bật cười thích thú:

– Đồ con nít! Dọn dẹp phòng cho tao, bông băng ở trong tủ ấy!

Tiếng đóng cửa vang lên làm Kook giật mình. Hắn bỏ nó lại trong gian phòng lạnh lẽo, nó biết dọn dẹp gì đây? Nhưng trước tiên cứ mở tủ lấy bông băng đã, máu từ trán nó chảy quá nhiều rồi.

Trong gian phòng xa hoa nhưng tối tăm thế này, thời gian trôi qua rất chậm...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro