Chương 2: Thử la lên xem!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

~ Bòn là tác giả truyện này ~ Bòn là Bòn bon bón fic ~

.

.

.

– Dậy mau! – Một bàn chân thô bạo đá thẳng vào lưng Kook.

Đau quá, nó lồm cồm ngồi dậy. Vì quá mệt, no chui vào một góc ngủ thiếp đi. Phòng có giường nệm êm ái, có chăn ấm thật dày, nhưng đánh chết nó cũng chẳng dám đụng tới.

– Mày là thằng Kook phải không? – Người đá nó ngồi xuống cất giọng hỏi.

Nó rúc tròn người lại, gật đầu liền ba bốn cái.

Cốc!

Nó bị ký đầu ngay, đau điếng.

– Ở đây hỏi là phải trả lời, mày muốn bị chém chết hả?

Kook ôm đầu nuốt khan giọt nước miếng, mắt mở tròn. Nó nhận ra y là kẻ đã lôi nó ra khỏi khoang thuyền, còn đòi quăng xuống biển vì nó không phải con gái. Y cũng là người không tham gia bữa tiệc dã man kia, lúc đó y đang lái tàu.

– Tôi... tôi biết rồi...

Cốc!

Lại một cái ký đầu thiệt đau.

– Ở đây mày lớn hơn ai mà xưng "tôi"? Gọi "huynh" và xưng "em"!

– Dạ... em hiểu rồi... – Nó thích ứng ngay.

– Xuống ăn cơm! – Y quát.

Nó lót tót đi theo sau y, cúi gầm mặt xuống đất, không dám liếc xéo lung tung. Nơi đây thật sự đáng sợ.

– Gọi... gọi... hyunh là gì ạ? – Nó ngập ngừng. Vì quá đói mà y lại gọi nó ăn cơm, nó thấy có cảm tình với y.

– Kim NamJoon! – Y đáp gọn.

NamJoon dắt nó vào cuối dãy hành lang. Một gian phòng lớn hiện ra trước mắt. Trong phòng có hai dãy bàn dài, hình như tất cả bọn cướp đều tụ tập lại đây.

– Anh NamJoon!

– Chào anh NamJoon!

NamJoon đi đến đâu là bọn cướp cúi chào đến đó. Nó nhận ra cấp bậc của NamJoon khá cao, chắc chỉ sau mỗi tên trùm tàn ác kia thôi.

NamJoon không đáp trả bất cứ tiếng chào nào của bọn đàn em, y xăm xăm dẫn nó đến cuối phòng, nơi có một chiếc bàn riêng biệt, sang trọng và xa hoa hơn.

– Kể từ đây mày ăn cơm chỗ này! Biết rõ vị trí chưa? – Y hất mặt ra hiệu cho nó ngồi ngay góc bàn. Còn y thì ngồi đối diện.

Ngay lập tức phần cơm được dọn ra. Kook trố mắt há hốc mồm với chiếc đùi gà nướng thơm lừng, rau xào xanh rì và chén canh nóng hổi. "Ồ, nơi đây không hẳn là địa ngục, ít nhất bữa cơm của chúng cũng được gọi là thiên đường". Nó thầm reo. So với những bữa canh thừa cá mặn, cơm trộn cùng cám của nó thì khác biệt quá sức tưởng tượng.

Kook ăn ngon lành, ngốn đến căng phồng hai má, môi chu ra nhai nhóp nhép.

NamJoon bật cười nửa miệng, y thấy nó cũng đáng yêu.

Thằng Kook đâu? Đại ca gọi!! – Một giọng oang oang vang ra ngay cửa phòng ăn.

Nó giật mình, luýnh quýnh nuốt vội miếng cơm đến mắc nghẹn, ho sù sụ rồi phun tùm lum lên bàn.

NamJoon thở phù một hơi để kìm nén cơn giận. Dĩa cơm của y đã đầy những thứ từ miệng nó bay ra.

– Em... em... xin lỗi... – Kook hớt hải cúi đầu đến 90 độ, miệng vẫn còn ho khù khụ.

Thằng Kook đâu??? – Giọng the thé kia tiếp tục oang oang.

Nó lau nhanh miệng rồi cắm đầu chạy.

Câm hả? Có mặt ở đây sao không lên tiếng để tao phải gọi hai ba lần? – Trước khi lôi cổ nó đi tên kia không quên đánh vào đầu nó tiếng bốp thật to. Không biết đến khi nào nó mới chừa cái tật không chịu mở miệng.

Đám cướp lập tức bàn tán chộn rộn lên sau khi Kook đi, một sòng bạc được bày ngay tại chỗ.

– Tao cá là thằng nhóc không qua khỏi đêm nay. – Một tên thảy phạch tờ bạc xuống bàn.

– Ầy, xinh xắn như nó phải đến đêm mai! – Một tên khác cũng thảy tiền của mình xuống.

– Không thể nào, chỉ trong đêm nay thôi!

Xấp tiền càng lúc càng cao. Bọn cướp rất hứng khởi vì lâu lắm rồi Đại ca mới có người hầu. Chẳng ai tin nó sẽ thoát chết sau ngày mai.

Bất chợt một bàn tay lạnh lùng gom hết số tiền đó, miệng nhoẻn cười thong thả bỏ vào túi mình.

– Tao cá là nó sống dai hơn tụi bây! – NamJoon nhướng mày tự tin. Trận bạc này y thắng chắc.

.

.

.

Kook bị đẩy mạnh vào phòng trước khi cánh cửa đóng lại. Hắn vẫn ngồi ngay chỗ cũ, tay nhịp nhịp lên bàn, hắn đang chờ đợi thì phải.

Vừa trông thấy nó, hắn nhíu mày bực bội ngay:

– Đồ hậu đậu! Không biết băng bó là gì hả?

Hắn bước tới xô mạnh nó xuống ghế, thô bạo giật mảnh băng trên trán nó ra rồi băng lại. Hắn yêu sự hoàn hảo, ghét sai phạm và ghét những gì không gọn gàng.

Kook lấy tay rờ rờ lên vết thương, băng đúng cách êm ái hơn hẳn. Trong đôi mắt nó ánh lên sự biết ơn, mặc dù chính hắn là người gây ra vết thương này.

– Cám... cám ơn... – Nó lắp bắp.

Hắn nhếch mép, nụ cười sáng như thiên thần, nó thấy chói, chớp mắt lia lịa.

– Mày có biết theo hầu hạ tao là phải làm những gì không? – Hắn chống hai tay lên bàn và thành ghế, cả người nó đang bị giam giữa khuôn ngực của hắn.

Kook trân mắt nhìn, đầu lắc lắc, nhưng sực nhớ ra hỏi phải trả lời, nó đáp ngay.

– Không biết...

– Vậy thì đêm nay sẽ biết! – Hắn hất giọng, đi đến đầu giường đá đôi giày bốt ra khỏi chân. – Chưa đứa nào hầu hạ tao được một đêm trọn vẹn, chắc mày cũng thế thôi.

Kook không hiểu, chỉ biết ngây ngô ngồi nhìn hắn vô tư cởi quần áo, bước vào phòng tắm. Giữa đàn ông và đàn bà thì có lắm chuyện xảy ra khi ở cạnh nhau, chứ hai kẻ đàn ông thì ngại ngùng gì chuyện đó. "Hầu hạ" với nó chỉ đơn giản là sai gì làm nấy như lão thuyền trưởng lam tham vẫn hay ức hiếp nó.

Và hắn bước ra với khăn quấn ngang người, mái tóc bù xù ẩm ướt.

– Lại đây! – Hắn ra lệnh, tay xoa xoa chiếc khăn lên đầu.

Kook ngoan ngoãn đi đến gần.

Hắn nắm tay nó, kéo vào lòng mình, để nó ngồi trên đùi, mặt sát kề mặt.

Thề với linh hồn Kook, hắn đẹp như thiên thần, nó ngất ngây đến không thể chớp mắt được. Nếu không thấy hắn giết người cướp của, người ta sẽ nghĩ hắn là thần tiên trên biển... Gương mặt hắn hiền hòa và gần gũi lạ kỳ.

Bốp!

Một cái tát trời giáng làm cả người Kook lăn xuống sàn hai ba vòng. Chưa bàng hoàng tỉnh trí thì hắn đã túm tóc nó, lôi thẳng vào phòng tắm. Nó đau quá chỉ dám rên ư ử, ồn ào là chết với hắn ngay.

– Mày ăn xong mà không biết rửa miệng hả? – Hắn nghiến răng tạt cả gáo nước lạnh vào mặt nó.

Nó sặc nước, nhưng chẳng dám ho, hốc mũi và miệng đắng ghét.

Cốp!!

– Tắm cho sạch sẽ rồi ra đây! – Hắn dội mạnh gáo nước vào đầu nó quát lớn. Hắn rất ghét sự không hoàn hảo, dù chỉ là một lỗi nhỏ.

Kook lạnh run bần bật, chui vào hồ nước vội vàng để ấm áp hơn. Đầu đau, trán đau, khóe miệng cũng đau, nhưng nó không khóc. Nó chỉ thấy ghét hắn, một con người tàn bạo và độc ác. Chắc chắn nó là nô lệ của hắn nên mới bị đối xử như vậy.

Một hồi lâu Kook rón rén đi ra, quấn chiếc khăn nhỏ quanh người, quần áo nó ướt hết rồi.

Hắn đang ngồi khoanh tay giữa giường, lom lom nhìn nó. Mắt hắn chớp nhẹ vài cái, hắn đã bị nó quyến rũ, đó là điều chắc chắn.

– Có thật mày là thằng phụ việc trên thuyền không? – Hắn nghi ngờ hỏi. Chẳng tên thuyền viên nào lại trắng như nó, trắng đến mịn màng xanh xao. Mắt to tròn long lanh, môi đỏ hồng chu ra đầy khơi gợi. Nhìn nó có dáng vẻ khiêu gợi nhiều hơn là một tên nhóc nhút nhát.

Kook khúm núm không đáp. Lại không chịu đáp!! Một thói quen đánh chết không bỏ.

Nhưng lần này nó không bị đánh, bởi hắn đang mải nhìn ngắm nó. Hắn đồng tính, hắn thích đàn ông, tuy nhiên, không phải ai cũng xứng cho hắn chú tâm. Một tên trùm cướp biển luôn có khí khái kiêu ngạo của riêng mình, và khí khái của hắn lạnh lùng đến đáng sợ. Bây giờ hắn lại nhìn nó, có một chút thèm khát nó, điều đó chứng tỏ, nó hoàn hảo! Vì hắn chỉ yêu những gì hoàn hảo!

Lần này không cần nó nhích bước, hắn tự chủ động đến bên nó. Một bước, hai bước... đến khi cả hai chẳng còn khoảng cách nào. Nó ngượng ngùng chỉ biết nhìn chằm chằm xuống đất. Hắn muốn gì đây? Hai lần ba lượt cứ áp sát nó.

Bất chợt hắn trao cho nó một nụ hôn.

Một nụ hôn của hai tên đàn ông với nhau.

Nó giật thót tim, mắt trợn tròn hết cỡ, tay chân quẫy đạp không ngừng. Hắn mạnh bạo khóa chặt tay nó, đẩy nó nằm ngửa trên bàn, vài giấy tờ lẫn bộ tách rơi xuống sàn loảng xoảng. Nụ hôn của hắn ngày càng cuồng nhiệt, cắn mút không ngừng vào môi đến mức nó nghe vị tanh của chính máu mình, đau rát tận tim gan.

– Ứ... ưmmm... ứmmm... – Nó không chịu nổi, bật ra tiếng rên phản đối. Đây là địa ngục gì thế này? Nó đang bị cưỡng hôn bởi một người cùng giới tính. Nó không thể chấp nhận được.

Rầm!

– A ~

Bất ngờ hắn quăng mạnh người nó xuống chiếc ghế bên cạnh, người nó va vào thành ghế bầm tím. Đau đến chết mất! Nó phải la lên một tiếng rồi lập tức lấy tay bụm miệng lại ngay. Hắn đã lao đến gần với thanh kiếm sát cạnh cổ nó.

– Mày không giống tao! – Hắn rít qua kẽ răng giận dữ. Một lần nữa hắn lại nhìn sai! Nó không như hắn, nó không thích gần đàn ông, nó không đồng tính. Nếu vậy thì hắn giữ mạng nó lại làm gì? Thanh kiếm cứ thế vô tình từ từ ấn sâu vào cổ nó.

Dù bất kể là ai đến đường cùng cũng tự nhiên tìm ra sức mạnh. Kook không muốn chết, nó nhắm tịt mắt xô mạnh lưỡi kiếm của hắn ra rồi vụt chạy ra cửa với thân trần như nhộng. Nó luýnh quýnh mở chốt nhưng có lẽ tên đưa nó đến đây đã khóa mất rồi.

Cửa không mở Kook buộc lòng phải dộng vào cửa bình bình cầu cứu. Nhưng cầu cứu ai đây khi tất cả những kẻ ngoài kia đều phục tùng hắn? Nó bất lực, quay người lại nép sát vào cửa, nhìn hắn nghiêm mặt lê thanh kiếm đến gần. Nó sắp chết rồi, thật sự hãi hùng! Đây là địa ngục gì thế này!

Đồ ác quỷ! Đáng nguyền rủa! – Kook bật ra tiếng chửi căm hận ngay khi thanh kiếm kia giơ cao. Nó ít nói, nó rất biết nghe lời, nhưng bây giờ sự phẫn uất đã tràn ngập trong tâm trí nó.

Hắn khựng bước, thoáng chút ngỡ ngàng. Bấy giờ hắn mới nghe rõ giọng nói của nó, một chất giọng ngọt ngào cao vút, tựa như tiếng sáo du dương. Tim hắn đập rộn ràng khi nó trừng đôi mắt oán thù nhìn hắn. Vẻ nhút nhát sợ sệt của nó đâu mất rồi? Ồ, hóa ra khi đến bước đường cùng thì con người ta luôn lộ bản chất thật. Hắn thích thú khi phát hiện, nó không nhút nhát mà là một kẻ lì lợm cứng đầu.

– Mày không muốn chết? – Hắn nhếch mép tỏ vẻ sẽ mở đường sống cho nó.

– ... Không... – Giọng nó đã dịu xuống, mắt không rời thanh kiếm, tim đập nhanh đến mức không kịp thở.

– Vậy thì bịt cái miệng cho chặt! Chỉ một tiếng la thôi là không ai cứu nổi mày đâu! – Hắn nhướng mày thong thả, lại ép sát vào người nó. Hắn có nguyên tắc riêng, không bao giờ quan hệ với những ai không đồng tính như hắn, nhưng vì nó, hắn sẽ phá lệ.

Kook không hiểu lắm điều kiện tha mạng của hắn, nó chỉ biết trân mắt nhìn hắn gác một chân của nó lên hông. Khi mảnh khăn trên người hắn được thả xuống, nó giật mình với phần đàn ông giương cờ quá to của hắn.

Tim Kook đập rầm rầm trong lồng ngực khi hắn từ từ đưa chiều dài cương cứng ấy sát gần nơi nhạy cảm nhất của nó. Chuyện này cũng có thể xảy ra với hai người đàn ông? Nó sợ đến cứng đờ người, mồ hôi túa ra làm toàn thân ướt nhẹp.

Hắn nhìn vẻ sững sờ của nó, hững hờ cười nhạt:

– Để tao coi mày níu kéo mạng sống của mình được bao lâu... – Hắn thích thú với con mồi mới, hắn tò mò mùi vị của một tên con trai đích thực sẽ như thế nào.

Thật sự xưa nay chưa ai làm tình với hắn qua một đêm. Hắn ghét sự ồn ào của những tiếng la hét, hắn thường chém chết họ trước khi cơn khoái lạc của mình dâng đến đỉnh điểm. Cái rát buốt trong lần đầu của một chàng trai khủng khiếp hơn rất nhiều so với màng trinh của một cô gái, nên chẳng ai chịu nổi để không kêu gào trong đau đớn cả, nhất là không có sự chuẩn bị và bôi trơn nào.

Ép sát nó vô vách tường, nâng cao hơn chân phải của nó, hắn hoan lạc nhìn vào chiếc hang hồng nhỏ xíu đáng thương.

Ứm...!!!!!! – Nó giật nảy người nấc lên một tiếng hốt hoảng khi hắn bất ngờ đưa ngón tay thô bạo vào trong, ấn thật mạnh để mở ra đường lối. Nó vùng vẫy điên cuồng, nhưng sức lực không thể nào sánh bằng một tên cướp. Tứ chi bị khóa chặt, nơi tối mật nhất lại tiếp tục bị xâm phạm bởi ngón tay thứ hai.

Rất đau. Khô khan và buốt rát. Hắn khuấy đảo bên trong một cách vội vàng, hắn muốn nơi này mau chóng mở rộng ra, đón nhận vật đang căng cứng muốn bùng nổ của hắn.

Một cú sốc quá lớn đối với Kook, nó không tưởng tượng được mình cũng bị đối xử như những người phụ nữ trên boong thuyền. Sau khi lạc thú đi qua thì sẽ bị vứt bỏ. Nó lấy toàn lực nâng chân trái lên, muốn đạp vào bụng hắn.

Nhưng nó chưa kịp hành động thì chân đã bị hắn bắt lấy, treo nó lơ lững giữa hông của hắn và thành cửa, nơi tư mật còn dễ dàng lộ ra hơn. Hai mắt to tròn của nó trừng lên, hãi hùng nhìn gương mặt đẹp như tạc tượng sát cạnh mình, lại mang nụ cười ác quỷ.

- Muốn phản kháng? Vậy thử kêu lên đi.

Vừa dứt lời, hắn liền chẳng lưu tình cầm lấy hung khí dữ tợn kia, ấn sâu vào hang nhỏ của nó. Chỉ một bước một mạnh bạo mà sâu hết cả chiều dài thô căng, khiến nó tưởng vết dao chém thẳng vào não mình. Nước mắt đau đớn trào ra dù rằng nó không muốn khóc.

Hắn cũng chẳng kiên nhẫn cho kẻ dưới thân thích ứng, lập tức luật động ra vào không ngừng. Càng chật, càng khó khăn di chuyển lại càng nung cho con thú dữ trong hắn hung hăng hơn, thích thú hơn và khát máu hơn như săn mồi.

Ứm.. ưm.. mmm – Âm thanh đau đớn phát ra theo từng cái đâm vào, Kook vội vàng bịt chặt miệng mình lại. Bên dưới nó căng ra hết cỡ để tiếp đón một thứ quá tầm. Cơ thể nó đang bị xâm chiếm một cách thô bạo. Đầu nó lắc mạnh cùng nước mắt giàn giụa, đau đớn như bị xé đôi da thịt. Hắn vẫn lạnh lùng tìm khoái hoạt điên cuồng, một tay giữ chặt chân nó, một tay nắm lấy tóc nó kéo ngửa mặt nó ra, để lộ vành tai hồng hồng cho hắn dễ bề gặm cắn.

"A... !!!!! Đau quá!!!! Á á á!!!!! Đừng đẩy vào nữa, lấy ra đi!! Á á á...."

Ưm... um... – Tâm trí Kook kêu gào thảm thiết, linh hồn hét ầm lên cầu xin sự giải thoát. Nhưng nó buộc phải nuốt ngược sự thống khổ vào trong, dùng tay bóp mạnh cổ họng mình đề không bật ra tiếng rên la nào.

Không được rên la, cái đau dường như tăng lên gấp bội.

Và hắn bắt đầu đưa đẩy mạnh mẽ hơn, cào xé bên trong chật chội.

Máu từ nơi giao nhau ấy lặng lẽ chảy dài xuống chân nó.

Người nó đu đưa theo từng nhịp thúc mạnh, bờ tường làm lưng nó trầy xước, rớm ra dòng máu đỏ. Mắt nó trợn tròn nhìn vào gương mặt lạnh lùng của người đối diện. Những giọt lệ không thể làm nhòe hình ảnh đó. Hắn đang hành hạ nó bằng chính sự khoái lạc của mình.

Ức! – Nó vô tình bật ra tiếng rên cay đắng khi hắn đẩy mạnh vào, làm vết rách ngay cửa hang càng rách nhiều hơn. Nó hốt hoảng bịt chặt miệng mình lại, hắn có nghe thấy âm thanh đó không?

Thật may hắn không nghe thấy, hắn đang chìm đắm trong dục vọng. Cơn say tình của hắn được diễn ra trong không gian tĩnh lặng nhất mà hắn từng có, bên dưới được bao bọc bởi vòng cơ ấm áp, khít chặt, co thắt không ngừng, như muốn nuốt gọn chiều dài ấy.

Hắn chất ngất đê mê, hồn lâng lâng sung sướng, những nhịp đưa đẩy ngày càng điên cuồng hơn.

Khi đỉnh điểm dâng trào, hắn đẩy thật sâu vào bên trong nó. Lần đầu tiên hắn được thỏa mãn khoái lạc tuyệt vời đến thế. Chẳng có tiếng rên la nào cắt ngang dục vọng tàn khốc của hắn.

Kook đổ ầm xuống sàn, mềm nhũn toàn thân, có vẻ nó đã chết ngất rồi.

Hắn thở hổn hển vì cuộc làm tình quá nóng bỏng, toàn thân cũng ướt sũng mồ hôi. Miệng hắn cười khỉnh với thân người tàn tạ dưới chân mình, coi như hôm nay nó lớn mạng.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro