Chương 17: Trận chiến trên biển (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Tác giả: Bòn

.

.

 Ầm!

Lại một tiếng chấn động rền vang vùng trời, thân người đầy thương tích của Kook lăn vòng vào sát mạn tàu. Cả người đau ê ẩm. Chưa hết bàng hoàng vì vụ va chạm vừa vớt vát lại cái mạng cho nó, thì một bàn tay sắt lạnh thô bạo kéo ngược người nó lên.

– Đồ ngu! – TaeHyung rít giọng trừng mắt đe đọa. Vì bảo vệ nó hắn mới chật vật thế này, nó tự tìm cái chết là coi thường sự lo lắng trong hắn. Hắn tức điên như thể nếu Kook dám hành động ngốc nghếch một lần nữa thì chính tay hắn sẽ giết nó thật.

Kook ú ớ trước thái độ quá lạnh lùng với sự hy sinh của mình, ngoài đôi mắt giận dữ thì nó không cảm nhận chút gì cảm kích từ TaeHyung. Dường như hắn còn muốn trừng phạt nó nữa nhưng bọn người của lão DaeHan lại ập đến.

Cheng! Cheng! Soát!

Sau cơn chấn động, bọn lính lảo đảo lấy lại thăng bằng nhưng không tài nào đứng vững như TaeHyung được. Vẫn một tay ôm chặt lấy Kook, hắn một đường tiến thẳng đến mũi tàu. Xác bọn lính chất chồng theo từng bước hắn đi qua, không ai đủ lực để đở được một nhát kiếm của hắn khi tàu chênh vênh thế này. Hắn là quỷ biển thì luôn luôn làm chủ trên biển. Thế trận đã bất ngờ thay đổi.

Đến sát gần DaeHan, TaeHyung rít giọng với hàm răng trắng vẽ một nụ cười hiểm độc:

– Chào bố già.

Đồng thời, tay hắn rút mạnh thanh kiếm ra khỏi cơ thể tên thuộc hạ cuối cùng đứng bên cạnh lão DaeHan.

Từ khi TaeHyung xuất hiện, đoạn đường từ boong lên mũi tàu, bao nhiêu mạng người đã đỗ gục trước lưỡi kiếm ấy, thật không sao đếm xuể.

– Đúng là súc sinh! – Lão DaeHan cũng nghiến răng giận dữ, vun kiếm chém thẳng vào hắn.

Cheng!

Bàn tay của lão tê rần ngay khi TaeHyung bình thản đánh bật đường kiếm của lão. Gương mặt hắn chẳng chút cảm xúc gì trước hai từ súc sinh. Bởi chính vì loại tàn độc như lão mới sinh ra loài quỷ như hắn.

Con tàu vốn sa hoa lộng lẫy, giờ như địa ngục trần gian. Thân tàu loang lỗ những vết đạn, vài nơi lửa cháy đen trời, trãi dài theo tàu là xác người và máu, ngay cả nước biển xung quanh cũng nhuộm một màu đỏ tang thương.

Trên mũi tàu lồng lộng gió hiện giờ chỉ còn lão DaeHan, TaeHyung và Kook. Máu của hơn nửa lực lượng bảo vệ tàu đổ xuống mà không thể ngăn được bước chân TaeHyung. Bọn thuộc hạ của lão DaeHan nhìn xác đồng bọn của mình rồi kinh hãi dè chừng, không một ai dám đến bước lên mũi, đến gần hắn nữa.

Cheng! Cheng!

Chỉ có lão DaeHan tấn công liên tục. Một tay TaeHyung ôm Kook, một tay đỡ từng nhát kiếm của lão. Hắn chưa có ý định rõ ràng trong việc kết liễu mạng sống của lão như thế nào. Thật sự thì đôi tay của hắn cũng đang tê rần vì một trận chiến quá dai dẳng.

Bất chợt ánh mắt lão DaeHan lóe sáng, vun một đường kiếm hiểm hóc từ dưới lên, chếch hẳn về phía Kook. Đây là đường kiếm tuyệt mật mà lão luôn tâm đắc bất bại. Giết Kook trong tay TaeHyung là lão đã đánh một đòn tâm lý rất nặng nề đối với hắn rồi.

Thanh kiếm xốc ngược từ bụng hướng thẳng lên cổ, Kook mở tròn mắt hãi hùng.

Khi sinh mạng sắp bị tước đoạt, con người sẽ vớ lấy bất cứ thứ gì để vùng vẫy. Trong đầu Kook đột nhiên xẹt qua những thế võ TaeHyung đã chỉ dạy, nó liền ngửa người ra sau tránh đường kiếm, thuận đà đạp chân vào tay lão.

TaeHyung vốn dĩ còn phân vân chút tình mờ ảo trong cõi lòng, khi thấy Kook gặp nguy thì cái mờ ảo ấy hoàn toàn vụt mất. Hắn đẩy hẳn người nó ra, dốc hết lực đánh mạnh về phía lão.

Cheng!

Leng keng! Leng keng!...

Thanh kiếm trên tay lão DaeHan bị đánh bật ra, mũi kiếm của TaeHyung lập tức kề ngay sát cổ lão. Lão DaeHan lập tức đứng trân người bất động.

Thế trận lập tức phân định thắng bại rõ ràng.

– Ông muốn đối phó với tôi bằng chính đường kiếm đã dạy cho tôi ư? – TaeHyung nhếch miệng mai mỉa.

Lão DaeHan bần thần run rẩy:

– Mày... mày còn nhớ? – Lão không thể tin được. Đường kiếm này lão chỉ cao hứng múa sơ qua cho TaeHyung xem cách đây hơn chục năm trời. Không những hắn học được mà còn dạy lại cho Kook.

TaeHyung cười khỉnh:

– Mọi cử chỉ và hành động của ông tôi đều nhớ. Chẳng phải đứa con nào cũng muốn noi theo cha mình ư? – Giọng hắn lạnh lùng nhưng đầy chua chát. Dù là một con quỷ tàn bạo trên biển thì sự tổn thương khi gia đình ly tán luôn là nỗi ám ảnh của bất kỳ ai.

Trong phút chốc cả ba cùng im lặng để đuổi theo những hoài niệm của riêng mình. Chắc chắn cả TaeHyung và lão DaeHan đều đang nhớ lại những giây phút ngọt ngào ngày mà phụ tử bên nhau. Lão ân cần dạy hắn từng đường kiếm, hắn nghịch ngợm suốt ngày luôn miệng gọi tiếng "cha".

Kook thì trống rỗng tâm trí nghiêng đầu nhìn sâu vào đôi mắt u buồn lưu luyến của TaeHyung. Kẻ tàn bạo giữa biển khơi mênh mông này dường như đang vương vấn một chút tình.

Lão DaeHan biết thế trận đã ngã ngũ và TaeHyung đang nắm phần lợi trong tay, lão không phải là đối thủ của hắn. Ngay giây phút hắn đang yếu lòng này, lão phải giữ lấy thời cơ.

– Dừng tay! Tất cả dừng tay lại! – Bất ngờ lão DaeHan hét vang. – Là hiểu lầm! Chỉ là sự hiểu lầm!

Bọn thuộc hạ lẫn đám cướp biển đều ngạc nhiên, khựng người dừng tay kiếm.

Lập tức không gian chỉ còn tiếng gió rít hòa lẫn trong sóng biển, ánh mặt trời chói chang tĩnh lặng rọi xuống con tàu với những tâm hồn hoang mang chờ đợi trong phòng thủ.

TaeHyung nhíu mày hoài nghi, tay kiếm cũng hạ xuống.

– Hiểu lầm? – Hắn hỏi như trêu chọc lão DaeHan.

– Đây là con trai của ta! Những gì trên thuyền của ta tất nhiên cũng sẽ là của nó! Mọi sự chỉ là hiểu lầm. – Lão DaeHan dõng dạc tuyên bố với đám thuộc hạ phía dưới.

Tiếng xì xầm tức khắc vang lên, cả trong đám thuộc hạ lẫn trong bọn cướp biển. Ai ngờ được lão Chu DaeHan lại có con trai lớn như vậy. Lão chỉ cưới công nương của Hoàng gia mới hơn mười năm thôi. Và chuyện gì lại khiến con phải đi đánh cướp tàu của cha mà gây ra hiểu lầm?

Kook đã được tự do nhưng lại không hề muốn tự do, TaeHyung không ôm mà nó vẫn cứ ép sát vào người hắn. Lấp ló ánh mắt tròn qua bờ vai hắn để nghe ngóng câu chuyện khó hiểu này.

TaeHyung quay xuống đám đàn em, nheo đôi mắt dài nghiêm nghị. Đám cướp hiểu ngay ý hắn, lập tức không dám bàn tán nữa. Đám cướp im lặng, bọn thuộc hạ của lão DaeHan cũng im lặng theo. Không gian lại được trả về cho tiếng gió và sóng.

– Tôi có cái vinh hạnh được làm con của ông à? – TaeHyung hỏi bằng chất giọng đe dọa. Cho dù hắn cố ý nhấn giọng tàn độc thì vẫn không thể giấu được sự tổn thương lẫn thèm khát tình thương trong hắn.

Lão DaeHan ra vẻ thương tâm:

– Công sinh thành sao bằng công dưỡng dục, giây phút con giá rét bên vệ đường, là chúng ta đã cưu mang con, nhìn con lớn lên. Dù chuyện gì xảy ra, chúng ta vẫn là người một nhà. Con thấy không TaeHyung, tất cả những gì ta đang có hiện giờ sẽ là của con. Không lẽ con muốn là một kẻ đại nghịch bất đạo, trời đất không dung, là kẻ bất hiếu sát hại cha mình?

– À, tôi giết ông là đại nghịch bất đạo, còn ông giết vợ giết con để cưới công nương xinh đẹp quyền quý thì là gì đây? – TaeHyung đáp với nụ cười cay đắng.

– Ta làm vậy chỉ là do ép buộc – Gương mặt lão DaeHan sầu khổ van nài nhưng giọng nói vẫn sặc mùi trân tráo – Hoàng gia ban hôn khi không biết ta đã có gia đình, nếu bại lộ thì cả gia tộc sẽ bị chu di, ta chỉ muốn các con và vợ mình được ra đi thanh thản nhất.

TaeHyung nhướng mi:

– Bằng cách đâm chết sáu mạng người và nhấn chìm thân xác họ xuống biển? 

Bất chợt Kook lên tiếng, ánh mắt giận dữ nhìn xoáy vào lão DaeHan:

- Cầm thú! – Chưa bao giờ nó thấy phẫn nộ như vậy.

TaeHyung quay phắt lại nhìn nó, một chút ngạc nhiên thoáng qua. Vẻ cay nghiệt oán hận này không quá giống với tính cách của Kook, cứ như nó đang bị kích động mãnh liệt khi nghe qua tội ác của DaeHan.

Lão DaeHan thì không bất ngờ vì lão biết rõ Kook là ai. Đó là lí do lão muốn nó phải chết. Câu bắt tội uất hận của Kook khiến gương mặt lão méo mó khỗ não trông về hình ảnh hiện tại. TaeHyung đứng phía trước, còn nó thì lấp ló phía sau. Bao giờ cũng vậy, nó luôn bám lấy hắn nhờ cậy sự chở che. Mười mấy năm rồi thói quen này vẫn không thay đổi. Nó và hắn như bóng với hình.

– Ta đã hối hận thật nhiều, hãy nghĩ tình cha con... Con không thể giết cha, đúng không? Đó là tội ác trời đất bất dung. Ta đã rất hối hận...

Kook trầm ngâm không nói gì nữa. Cả bản thân cũng chẳng hiểu vì sao mình lại thốt ra lời căm phẫn ấy. Có lẽ, nó muốn uất hận thay cho TaeHyung.

Còn TaeHyung chỉ khẽ nhếch lên nụ cười đau đớn, chẳng còn mang cảm xúc gì với người này nữa.

Cha mẹ hắn là bằng hữu của Chu phu nhân, vì bạo bệnh qua đời nên để lại di nguyện, muốn hắn xuôi về phương Bắc nương tựa nhà họ Chu. Khi đó TaeHyung mới 10 tuổi, đâu biết đường xa hiểm nguy thế nào, cứ ôm một mớ hành lý ra đi. Sương khó, mưa bão lẫn đói khát, hắn trở thành một kẻ ăn mày vất vưỡng. Lúc đó, là con trai nhỏ của Chu gia nhìn thấy, tặng hắn một quả dâu tây đỏ mọng.

Cậu bé ấy cho TaeHyung ăn, còn trò chuyện cùng hắn, mới biết hắn tìm nhà họ Chu. Là sự trùng hợp của định mệnh, cậu bé chính là đứa con trai nhỏ của Chu phu nhân. Khi đó nhà họ Chu cũng không giàu có, nhưng Chu phu nhân thật lòng thương cảm hoàn cảnh của hắn, lại nhớ đến bằng hữu, còn do cậu bé liên tục thúc giục, cuối cùng, thu nhận hắn làm con nuôi. 

Khi đó, Chu DaeHan cũng thương yêu hắn. Nhà họ có 5 người con, nhưng chỉ được cậu bé ngây ngô kia là mụn con trai duy nhất, còn lại là 4 nữ nhi nhỏ tuổi. Cậu bé sức khỏe không tốt, 4 nữ nhi chẳng thể ra ngoài, nên TaeHyung cảm thấy mình cần có trách nhiệm với gia đình này, hắn đổi họ, tự nhận mình là Chu TaeHyung, làm con trai trưởng của nhà họ Chu.

Chỉ có TaeHyung và Chu DaeHan là lao động chính trong nhà, nuôi nhiều miệng ăn, tất nhiên, cuộc sống luôn khốn khó. Chu DaeHan quyết định lên kinh thành làm ăn. Lão đi một chuyến đến 2 năm trời. 

Đâu ai biết được chốn đô thành xa hoa, Chu DaeHan được Hoàng gia yêu mến, ban hôn với quý công nương quyền thế. Tiền tài danh vọng xóa nhòa lương tâm, lão tàn nhẫn muốn che dấu thân phận đã có hai vợ và năm đứa con nhỏ ở quê nhà. Lão lạnh lùng sát hại tất cả để trở thành một Chu DaeHan đơn bạc, hiến trọn tình yêu cho công nương xinh đẹp.

Cảnh thảm sát 12 năm trước tựa như còn trước mắt. Và mười hai năm sau thì sao? Biết được TaeHyung còn sống, lão rắp tâm giết hắn một lần nữa để tội ác kia mãi mãi là một bí mật. 

Bây giờ bại trận thất thế, lão trưng ra bộ mặt đáng thương rên rỉ hai tiếng phụ tử để thoát thân. TaeHyung bật cười lớn hơn. Hắn không đau xót cho chính mình, vì hắn với lão coi như đã không còn ân nợ sau khi bị lão sát hại, hắn đau cho sự chung thủy yểu mệnh của Chu phu nhân, đau cho những cô em gái đáng yêu của hắn, và đau cho cậu bé từng nắm tay hắn đi vào Chu gia. Họ vô tội, họ trao cho lão tình yêu của người vợ, người con, để đổi lấy sự phũ phàng tước đoạt mạng sống. TaeHyung kinh tởm người đứng trước mặt này, xem lão rẻ mạt hơn cả loài súc vật. Vì ít ra, loài vật còn biết bảo vệ và thương yêu con của mình.

– Được. Vì tình nghĩa cha con, ông tự nhảy xuống biển đi. – TaeHyung lạnh lùng phán quyết. Hắn không giết lão, hay đúng hơn là chẳng buồn làm việc đó. Cái người mà cả một tuổi thơ dài hắn cất tiếng gọi cha, để rồi ôm một mối thù khi tận mắt chứng kiến từng người mình yêu thương nhất chết thảm. Hắn cho lão cơ hội tự sinh tự diệt giữa biển khơi. Nếu sống sót, lão cũng tự lo lấy việc giải bày vụ cướp hôm nay với Hoàng gia thân yêu của lão.

– TaeHyung à... Chúng ta có thể đi cùng một con đường mà... – Lão DaeHan nài nỉ.

– Đúng. Ông có thể tự bơi theo con đường mà chiếc tàu này sắp đi, tôi đâu có cấm. – Hắn hất giọng, chút tình vương vấn đã bị nỗi thất vọng nhấn chìm.

Trước ánh mắt lạnh lùng vô cảm của TaeHyung, lão DaeHan chỉ biết ép sát vào thành tàu, từ từ quay lưng để tự nhấn chìm thân xác xuống biển khơi. Nhảy xuống biển là vẫn còn đường sống, dù hy vọng đó khá mỏng manh.

– Lôi hết mấy đứa dưới khoan tàu lên đây! – Bỏ mặc lão DaeHan, TaeHyung hạ lệnh với đám đàn em. Bây giờ con tàu này đã thuộc quyền sở hữu của hắn. Trong phút giây thoáng qua, hắn thật sự không muốn nhìn thấy cái chết của kẻ mình đã từng gọi là cha.

TaeHyung quay mắt đi thì lão DaeHan lại ngập ngừng tụt người xuống thành tàu. Đời nào lão từ bỏ mọi thứ đơn giản vậy.

Kook vẫn nép bên vai TaeHyung nhìn lão DaeHan với đôi mắt trống rỗng. Nó biết lão chẳng hề có ý định nhảy xuống biển, nhưng cảm giác cứ mông lung mơ hồ. Nên nó chỉ trơ mắt nhìn mà không cảnh báo gì với hắn.

Tay lão DaeHan kín đáo nắm chặt sự hối hận. Hối hận vì mười hai năm trước đã ném đứa trẻ sống dai dẳng này xuống biển quá sớm. Lẽ ra phải đâm thêm nhiều nhát nữa, để bây giờ sự nghiệp bao năm gầy dựng bị phá tan. Nhưng không sao, cơ hội là đây. Môi lão nhếch lên nụ cười thâm hiểm. Ánh đao nhỏ xíu luồn ra từ trong tay áo. Đâm sau lưng với khoảng cách gần thế này, có khó gì đâu?

Thủ lĩnh bị trùm cướp biển không chế, bọn thuộc hạ phía dưới e dè nhìn nhau không động thủ. Huống chi lão DaeHan đã tự nhận TaeHyung là con trai lão, chúng cũng chưa muốn manh động gì. Cướp biển từ thuyền nhỏ theo móc câu đu lên tàu càng lúc càng đông, chúng phân ra khắp nơi bắt bớ những ai còn trốn dưới khoang tàu, gầm tàu, rồi thô bạo lôi lên boong.

– Đại ca! SeokJin báo lại đã tìm thấy anh NamJoon, hiện SeokJin đang chăm sóc cho anh ấy. – Một tên cướp hô lớn.

TaeHyung ậm ừ không đáp trả nhưng kín đáo thở phào một hơi nhẹ nhỏm. Sự lo lắng và vẻ bồn chồn luôn được hắn ẩn giấu sau lớp oai hùng của một trùm cướp biển.

Trong đám người bị áp giải lên có thuyền viên, phụ việc, người hầu và cả gã KimSan đê tiện. Ba mỹ nữ hoa lệ cũng nằm trong số đó.

Tiếng rục rịt của những bước chân lẩn tin tức về NamJoon làm Kook chú ý, liền tò mò ngoái đầu nhìn xuống boong tàu.

TaeHyung quay lưng, Kook lơ đễnh, lão DaeHan chỉ chờ có thế. Không một chút do dự, lão tận dụng mọi sức lực lao thẳng mũi đao vào lưng hắn. Cái gì là phụ tử thiêng liêng, là cùng chung một nhà, tất cả đã chấm dứt từ mười hai năm trước, ngay khi lão nhẫn tâm quăng vợ con xuống biển.

Đương nhiên, một kẻ lăn lộn giang hồ rồi trở thành cướp biển như TaeHyung đã quen với bài học về lòng người. Có điều chợ đời vẫn chưa quá bất nhẫn dạy cho hắn trái tim lạnh lùng để xuống tay giết đi kẻ mình từng gọi là cha. Vì thế, hắn mở đường sống cho lão DaeHan.

Nhưng ánh đao kia vẫn cự tuyệt cắt đứt tình phụ tử.

Kook không đủ bình tĩnh như TaeHyung. Nó chỉ rời mắt khỏi lão DaeHan một chút thôi rồi bất thần nhận ra ánh đao hiểm độc léo sáng lên dưới ánh mặt trời.

– A!...

.

.

.

Rào rào...

Sóng biển hững hờ đập vào mạn thuyền theo tiếng gió vi vu, cái nắng hè chói chang thiêu đốt chút tình thân ai oán. Ba người, ba nhịp đập của con tim khác nhau, cùng đổ dồn lại trên mũi tàu.

Mọi người bên dưới cũng trơ người sững sờ. Những gì họ thấy được là lão DaeHan đâm thẳng mũi đao vào lưng TaeHyung, hắn xoay người tránh đỡ, còn Kook thì hớt hải lao đến giữa hai người. Trong tích tắc thoáng qua, cả ba đã hoàn toàn bất động. Chỉ có tiếng rên rĩ đau đớn cùng những giọt máu đào lặng lẽ rơi xuống sàn. Đó là máu của ai?

TaeHyung hốt hoảng kéo Kook ra khỏi người của lão DaeHan. Chỉ nghĩ đến chuyện máu nó rơi là hắn đứng tim sợ hãi.

Nhưng không. Kook không bị thương. Bởi cái vật mà nó đang run rẩy cầm trên tay chính là ngọn đao đã đâm xuyên vào lồng ngực lão DaeHan.

Lão DaeHan gầm lên đau đớn khi Kook theo đà lôi của TaeHyung, rút mạnh mũi đao ra. Đôi mắt lão trợn tròn căm hận xoáy thẳng vào tâm hồn thơ dại của Kook. Lão không thể ngờ mình lại chết dưới tay thằng nhóc yếu ớt này.

Vì lão chỉ chăm chăm đề phòng TaeHyung mà quên mất nó. Công danh tiền tài của lão đang phất lên như diều, quyền quy tột đỉnh sẽ nắm chặt trong tay sau chuyến hàng này, vậy mà lão phải bỏ lại tất cả sao? Không cam tâm, thật sự lão không cam tâm khi tất cả những gì mình gầy dựng nên bằng chính máu của vợ con mình lại bị đạp đổ. Đôi tay lão gắng gượng chút sức tàn cuối cùng bấu chặt vào vai Kook, đôi mắt long lên sự oán hận.

TaeHyung cố lôi thì lão DaeHan càng cố níu, vận chút sức tàn kéo Kook sát lại người mình, rít từng tiếng oán căm nguyền rủa.

– Nghiệt báo... mày... là nghiệt báo...

Máu lão DaeHan tuôn trào phun theo từng tiếng thủ thỉ vô hồn. Mặt lão nhăn nhúm nhợt nhạt đến dị hợm xấu xí. Đến chết, lão cũng muốn Kook và TaeHyung phải trả giá cho tội ác của lão.

Kook sợ hãi cật lực vùng vẫy. Càng vùng vẫy lại càng bị lão siết chặt hơn. Hình ảnh tàn tạ nhuốc nhơ của một con rắn độc in rõ trong đôi mắt tròn ngây dại. Nó hoảng hồn rên ư ử van xin sự giải thoát.

– Mày phải nhận... lấy quả báo...

TaeHyung không đủ kiên nhẫn để lão DaeHan giằng co dọa nạt Kook. Vừa lôi được nó ra, hắn liền đạp thẳng thân người kiệt quệ của lão xuống biển. Dòng màu đỏ từ tim lão nhanh chóng bị từng đợt sóng cuốn trôi, hoà tan vào đại dương giá lạnh.

Kook vẫn chưa thể bình tĩnh sau những gì đã thấy, đã nghe. Giết lão, đó là những gì nó không sao kiểm soát được. Chỉ vì lo sợ cho an nguy của TaeHyung, chỉ vì hắn đã xoay người không để ý đến lão... Nó không cố ý... hoàn toàn không cố ý...

Trước đây vì cứu SeokJin Kook đã chém giết điên loạn. Trong điên loạn thì làm sao nhớ được gì? Ấy thế mà những cơn ác mộng cứ kéo về hằng đêm. Còn bây giờ, khi chính miệng lão nguyền rủa, trừng mắt đe dọa, nó như hoàn toàn bị lão lôi thẳng xuống địa ngục.

Nhìn đôi mắt bất thần của Kook chăm chăm dõi theo nơi xác lão DaeHan chìm xuống, TaeHyung thật sự muốn ôm chầm cơ thể nhó bé này vào lòng vỗ về trấn an. Nhưng bức tường rẻ khinh mà nó gieo vào lòng hắn quá lớn, hắn tự tủi hổ khi mình là kẻ đồng tính bị nó đuổi xua, rồi hắn còn để lại nó trên bến thuyền...

Vì vậy, điều TaeHyung có thể làm sau trận sinh tử của cả hai là lặng lẽ dùng tay áo lau đi những vết máu cho Kook. Đó như là sức mạnh âm thầm hắn đang cố truyền cho nó bình tĩnh lại.

Kook vẫn trầm ngâm nhìn xuống biển, cõi lòng bồn chồn mênh mang, tâm trí hỗn độn những hình ảnh nhạt nhòa không rõ nghĩa. Hắn, nó và lão dường như có một mối ràng buộc vô hình. Nó cảm nhận được điều đó với con tim thắt nghẹn. Lão chết với nét mặt quái dị thâm thù nhìn thẳng vào nó, thời khắc ấy có lẽ sẽ đeo bám nó mãi mãi, kể từ bây giờ.

Không gian lại một lần nữa chùn xuống nhường cho tiếng sóng biển thét gào. Những kẻ đứng trên tàu rùng mình sợ hãi nhìn nhau. Ngay cả nghĩa phụ TaeHyung còn lạnh lùng đạp xuống biển thì biết lấy gì để đo sự tàn bạo trong tim hắn đây?

Kook khẽ giật mình khi đôi bàn tay bỏng rát được nâng lên bởi một bàn tay mạnh mẽ quen thuộc. TaeHyung vẫn không nói với nó lời nào, âm thầm dùng lớp vải lụa êm ái từ áo mình để băng lại cho nó. Vì sao nó liều mình lao đến họng súng, thét gào gọi hắn, khóc thương cho hắn... TaeHyung tự hỏi, tự thắc mắc nhưng không dám khẳng định bất cứ điều gì. Bởi chính miệng Kook đã nói ra: Nó kinh tởm tình yêu đồng tính trong hắn.

Băng đôi bàn tay cho Kook xong, TaeHyung lại xót xa đến những vết bầm trên người nó. Đôi má Kook bắt đầu đỏ ửng lên ngượng ngùng. Giây phút này sao quá ngọt ngào êm ái. Nó nhận ra chỉ khi được hắn chăm sóc thì hồn nó mới có cảm giác ấm áp này. Là gì đây? Là thích hắn, thật sao?

Khi những vết bụi, vết máu lẫn mồ hôi lem luốc được lau đi thì làn da trắng mịn liền hiện ra với vô số tì vết. Sự thanh bình trong lòng TaeHyung nhanh chóng bị đẩy lùi, nhường chỗ cho lửa giận bùng nổ. Đôi mắt hắn trợn tròn nhìn vào những vết bầm tím trên ngực nó.

Không phải bị đánh, chẳng phải bị đâm, mà là những dấu hôn thô bạo.

Đột nhiên TaeHyung dừng tay lau làm Kook cũng thấy lạ lẫm, khẽ nhìn xuống ngực mình. Một phút thoáng qua nó giật mình sợ hãi, dùng đôi bàn tay ngượng ngùng che đi vết tích từng bị cưỡng ép.

– Đứa nào đụng tới mày? – TaeHyung gầm gừ với ánh mắt long sòng sọc. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro