Chương 4: Quỷ biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

Tác giả: Bòn

.

Kook nhắm chặt mắt, tiếng hét lấn áp cả tiếng đao kiếm xung quanh. Tay nó vớ lấy một thanh kiếm dưới đất, đâm thẳng vào người đối diện.

Tên tấn công chỉ chú mục vào SeokJin, không tránh kịp đường đâm bất ngờ của Kook. Nó thất thần rút kiếm ra, thêm một dòng máu đỏ phun vào người nó.

Nó vừa giết người!

Nó dám làm điều đó ư?

Á á á!!!!!!!!!!

Tâm hồn hoản loạn, không gian đảo điên, đầu óc quay cuồng, Kook bắt đầu chém loạn xạ. Máu đỏ bắn tung toét, ướt đẫm cả người nó. Là máu của kẻ thù hay máu của chính nó, nó cũng không biết nữa. Nỗi sợ đã bị lấn át khi người duy nhất yêu thương nó đang cận kề cái chết.

Bất chợt một ánh kiếm lóe lên, bóng người vụt qua, hai tên tấn công nó chết liền tức khắc.

Soát! Soát!

Bóng người ấy di chuyển nhanh thoăn thoắt, tiếng kiếm vung vun vút như xé gió. Trong ít phút, bóng người ấy đã hạ sát toàn bộ bọn lạ mặt. Hạ sát nhanh đến mức chẳng ai kịp trở tay hay la một tiếng nào.

Đó là hắn.

Hắn từ chiếc thuyền nhỏ quay lại rồi. Trong tíc tắc hắn và NamJoon vắng mặt, toàn bộ đám đàn em ở lại trên tàu đều gục ngã. Chỉ còn một mình Kook quơ quào điên loạn, nó chém luôn cả hắn.

Nhưng chỉ một cái vươn tay, hắn đã dễ dàng tước đoạt thanh kiếm từ nó. Cái trừng mắt đáng sợ ấy khiến Kook tỉnh trí ngay. Bấy giờ nó mới nhận ra mình đã giết bao nhiêu người, những kẻ cùng đường luôn tìm thấy sức mạnh đáng sợ.

Nó thở hổn hển, trời đất trở nên quay cuồng vì mất máu quá nhiều, toàn thân nó đầy những vết chém là vết chém. Nó bắt đầu thấy đau rát kiệt quệ rồi gục người xuống sàn tàu, nằm im bất động.

Hắn liếc nhìn mớ hỗn độn dưới chân mình, cơn giận thiêu cháy tâm gan. Đàn em của hắn chỉ hơn năm người còn sống. Và Kook, người duy nhất có thể chiều chuộng hắn vẹn một đêm, người duy nhất làm hắn thấy xót xa phiền muộn, cũng đang nằm trong vũng màu như bao xác chết khác.

– Kha kha kha!!! Kim TaeHyung! Sau ngày hôm nay mày không còn là bá chủ vùng biển này nữa. Mày tàn đời rồi!! – Tên cầm đầu nhóm tấn công cất lên tràng cười khoái trá.

Gã là Park MinWoo, một kẻ luôn có tham vọng cai trị vùng biển này. Gã luôn khao khát lật đổ hắn để thay vị trí thống trị thế lực đen. Gã đã bỏ rất nhiều tâm huyết tìm hiểu về hắn. Nếu đánh cướp thuyền nhỏ, hắn sẽ không bao giờ dẫn nhiều đàn em theo. Bằng chứng là hôm nay, trên tàu của hắn chỉ có hơn hai mươi người. Và đây là lúc y giăng lưới giết sạch.

Tiếng cười của MinWoo làm TaeHyung rời mắt khỏi thân xác của Kook, quắc mắt nhìn gã. Mái tóc cong bồng bềnh của hắn bay ngược ra sau theo cơn gió mạnh, để lộ ra đôi mắt dài lạnh đến giá buốt. Chỉ tia nhìn sắc bén ấy thôi cũng đủ làm đối phương phải rùng mình. Xưa nay chưa ai thách thức hắn mà có kết cục tốt.

Cộp! Cộp! Cộp!...

Bước chân hắn chậm rãi đi đến gần MinWoo, ánh mắt không rời khỏi gã, gương mặt vô cảm như một tử thần. Bá khí lẫn sự thách thức ngang tàn của hắn bất giác làm đám đàn em của MinWoo liếc mắt nhìn nhau ái ngại. Hắn ngang nhiên đi đến gần thế này, bọn chúng có nên ra tay?

Soát! Soát! Soát!

Á!!!!!!!!!!

MinWoo tròn mắt hãi hùng. Gã chỉ nghe tiếng kiếm xé gió và tiếng gào la thảm thiết của đám đàn em. TaeHyung ra tay lúc nào gã chẳng kịp nhìn rõ. Cứ như bóng ma, hắn lao người đến gần gã mà gã cũng không hay biết.

Cheng!!

Thanh kiếm trên tay MinWoo bị đánh bật ngay khi gã chưa kịp vung lên. Sức mạnh đó khiến bàn tay gã tê rần rát buốt. Đến khi gã định thần được mọi diễn biến thì lưỡi kiếm của TaeHyung đã kề sát cổ. MinWoo thất thần chết lặng tại chỗ. Không thể nào! Gã có hơn hai mươi người trong khi hắn chỉ một mình lẻ loi, ấy vậy mà hắn ngang nhiên khống chế gã như chốn không người.

MinWoo biết TaeHyung mạnh, gã rất dè dặt và tính toàn kỹ lưỡng trước khi tấn công hắn. Gã không thể tưởng tượng được sự kinh khủng trong sức mạnh của hắn. Hắn có phải con người không? Lẽ nào lời đồn "Quỷ biển" về hắn là sự thật? Nếu là con người, không ai có thể giết người nhanh đến mức đó.

– Đứa nào nói với mày về hành tung của tao? – TaeHyung rít qua kẽ răng với chất giọng trầm đục của địa ngục, chiếc mũi cao hoàn hảo của hắn cũng muốn chạm vào mặt MinWoo. Hắn chẳng quan tâm bọn đàn em của gã đang e dè bao vây hắn.

Á!AH!!!!!!!! – Bất ngờ MinWoo rú lên tiếng gào thảm thiết. Theo sau đó là cánh tay phải của gã rơi bịch xuống mạn thuyền.

– Tao hỏi đứa nào nói với mày về hành tung của tao? – TaeHyung nghiêm giọng, nhanh chóng bóp chặt cổ họng MinWoo để y không kêu la nữa. Hắn rất ghét ồn ào, nhưng không thể giết gã ngay được.

MinWoo biết hắn sẽ cướp chiếc thuyền nhỏ này nên phục kích hắn. Điều đó đồng nghĩa với việc nội bộ hắn có nội gián. TaeHyung sẽ cho MinWoo biết sự tàn bạo của hắn như thế nào nếu gã không chịu khai ra tên phản bội đó.

Đám đàn em của MinWoo chỉ thủ thế kiếm chứ chẳng tên nào dám xông vào cứu đại ca của mình. Chúng quá khiếp đảm với con quỷ trước mắt.

Á!! Ưmmmmm... !!!!!!

TaeHyung lại lạnh lùng chặt phăng bàn chân của MinWoo trong khi tay vẫn bóp nghẹn cổ họng gã. Tất cả mọi người hiện diện tại đó đều xám xanh mặt. MinWoo chẳng thể kêu gào đau đớn, mặt gã nhăn nhúm lại ghê rợn, mắt trợn tròn nhòe nhụa những giọt nước mặn đắng. Hắn sẽ phanh thây gã nếu gã tiếp tục im lặng.

– N....Nam...J... oon... – MinWoo không thể chịu nổi cơn đau từng bộ phận trên cơ thể bị đứt lìa, gã quằn quại từng tiếng ngắt quãng, không thành lời.

Tuy nhiên, TaeHyung nghe rõ cái tên vụt ra từ miệng gã.

Hắn buông liền cổ họng MinWoo ra, để thân xác gã rơi bịch xuống sàn, sát cạnh những phần thân thể đã từng thuộc về gã.

NamJoon trầm mặt lặng im khi TaeHyung quắc mắt nhìn y, ý rằng y dám phản bội hắn sao? NamJoon không cất một tiếng biện minh, cũng không ra vẻ đồng tình. Tay y nắm chặt bàn tay đầy máu của SeokJin, dĩ nhiên trong lòng phải rất bồn chồn bất an.

Hai ánh mắt nhìn nhau thật lâu. Mặc cho gió biển vù vù, những con người có mặt trên tàu đều toát mồ hôi hột. Bầu không khí căng thẳng lẫn ngột ngạt đến không thở nổi. Nếu NamJoon phản bội hắn, cái chết của y chắc chắn còn thảm khốc hơn MinWoo.

Cuối cùng, TaeHyung là người rời mắt trước. Hắn quay qua MinWoo, chém chết gã không thương tiếc, rồi trừng mắt với đám đàn em của gã:

– Trong tụi bây, đứa nào phục tùng tao thì đi dọn dẹp xác chết, đứa nào trung thành với MinWoo thì nhảy xuống biển liền, trước khi tao băm xác tụi bây ra! – Hắn hoàn toàn không coi sự bao vây của bọn chúng là việc đáng quan tâm. Chúng đã chứng kiến hắn giết người như thế nào rồi. Đứa nào muốn tìm cái chết thì cứ thử tấn công.

Cả đám liếc mắt nhìn nhau, chưa đầy một giây chúng đã ngoan ngoãn tản ra lôi từng xác chết quăng xuống biển. Hắn thật sự là con quỷ của vùng biển này, thật ngu ngốc khi muốn lật đổ hắn. Cam tâm làm đàn em của hắn biết đâu lại được ăn sung mặc sướng.

– Đưa những gì cướp được lên tàu! Phóng hỏa đốt thuyền của MinWoo! Không được để bất cứ manh mối gì cho bọn hải quân mò ra! – TaeHyung lạnh lùng ra lệnh khi đi ngang qua NamJoon. NamJoon cười nhạt báo cho hắn biết y đã nhận lệnh.

Tình cảm của hắn và y gắn bó bao lâu nay không thể vì một câu nói xằng bậy của MinWoo mà sứt nẻ. Hắn tin tưởng NamJoon tuyệt đối, y chắc chắn không phản bội hắn.

Kook nằm im re trên boong thuyền, nhìn thấy từ đầu đến cuối cái cách mà TaeHyung xử kẻ dám tấn công hắn. Con ác quỷ hằn đêm nó mơ thấy là có thật! Tim nó muốn thôi đập luôn khi hắn từ từ tiếng lại gần nó. Bước chân của hắn như tiếng gọi của tử thần.

– Đưa nó vô phòng tao!

Nó nhắm chặt mắt xỉu liền tức thì với câu phán quyết của hắn.

.

.

.

– Đứa nào la, tao chém! Hiểu chưa?

– Mày không giống tao!

Máu!! Mình đã giết người!!

Đừng đến gần tôi!!! Tôi không cố ý giết các người!! Đừng!!...

Đừng!! Tha cho tôi!! Tôi không cố ý giết các người, huhuhu!!!!

– Vậy thì bịt cái miệng cho chặt! Chỉ một tiếng la thôi là không ai cứu nổi mày đâu!

– Đưa nó vô phòng tao!

"Đừng!! Á á... đau lắm!! Đừng đẩy vào nữa!! Á á!!!"

...

– Á! Ah... Không muốn! Không muốn!!! A...

Kook ngồi bật dậy la thất thanh với cơn ác mộng khủng khiếp, miệng há hốc thở dốc, mồ hôi mẹ mồ hôi con nhễ nhại, ướt luôn lớp băng trắng quấn quanh người.

– Áh!!!! Ưmmmm... – Nó giật mình hét lên tiếng thứ hai rồi vội vã lấy tay bụm miệng lại khi phát hiện TaeHyung đang ngồi trên chiếc ghế, đối diện với nó, nhìn nó lom lom.

– Mày không muốn cái gì? – Hắn nhướng mày hỏi. Chậm rãi đi lại gần nó. Hắn đã nhìn nó ngất đi từ lâu lắm rồi.

Kook sợ điếng người, rúc toàn thân vào mé giường. Cơn hoảng loạn khiến nó tưởng đây là địa ngục chứ không phải phòng hắn, và chiếc giường êm ái mà cả đời nó chưa bao giờ được nằm lên đã trở thành thứ có thể tra tấn người.

Ngay khi TaeHyung ngồi xuống giường, sát cạnh Kook, nó không thể nào chịu nổi, bật ra câu nói trong vô thức.

– Tôi là con trai! – Nói rồi nó càng thấy hoảng hơn.

– Tao không nói mày là con gái! – TaeHyung đáp lạnh lùng, gương mặt lãnh đạm đến đáng sợ. – Nếu là con gái, mày chết từ lâu rồi! – Hắn nhấn thêm.

Kook nuốt khan giọt nước miếng, ớn lạnh.

TaeHyung thở dài khoanh tay trước ngực, lưng tựa thành giường, hai chân duỗi dài bắt chéo, trông có vẻ rất suy tư.

Kook rụt rè nhích người ra xa hắn một chút. Bên cạnh nó là con quỷ dữ, nhất cử nhất động đều phải cẩn thận.

Im lặng quá lâu khiến bầu không khí yên tĩnh đến nghẹt thở. Nó muốn thở.

– Tại... tại sao... ơ... hhhh..huynh... lại ghét con gái? – Nó lấy hết can đảm để hỏi. Vì không biết xưng hô với hắn thế nào để không bị đánh, nó liều mạng dùng từ mà NamJoon dạy. Tiếng "huynh" thoát ra ngọng ngịu đến đáng thương.

TaeHyung nheo đôi mắt nhìn toàn thân nó cứng đờ vì căng thẳng, hắn muốn cười nhưng lại không thể cười.

– Vì tao thích con trai, hiểu chưa đồ mất trí?

Nó im bặt, gật đầu lia lịa, rồi sực nhớ ra phải trả lời, cất tiếng ngay:

– Hiểu, hiểu... Nhưng... nhưnh tôiiii a... ơ... eeeemmm... không có mất trí... – Một sự phản kháng yếu ớt trước câu chửi rủa của hắn. Tiếng "em" bị kéo dài như thể nó đang ngân nga điệu hát, một kiểu xưng hô miễn cưỡng trong run rẩy.

Lần này thì TaeHyung bật cười thật. Đáng yêu cũng vừa thôi, nó cứ như thế thì làm sao hắn có thể kìm chế được. Từ ánh nhìn đầu tiên khi biết Kook không phải con gái hắn đã thích nó rồi. Gọi là tình yêu sét đánh cũng không sai.

Chỉ vì cái tính ghét tiếng la hét mà TaeHyung không để ai hầu hạ mình được một đêm trọn vẹn, nên cho tới giờ, hắn chẳng có ai kề cận chăn gối. Tuy nhiên, hắn không giết Kook được. Nó sợ hắn, nhưng không phục hắn. Bề ngoài nó ngoan ngoãn nghe lời, còn sâu tận bên trong, nó ngầm chống đối.

TaeHyung thích cái kiểu cứng đầu, lì lợm kín đáo như thế. Khi tưởng nó cũng đồng tính như mình, hắn thật hân hoan. Rốt cuộc, nó y như những kẻ khác, ghê sợ tình yêu ngược đời của hắn. TaeHyung giận dữ hành hạ nó rồi vứt bỏ nó, hậu quả là càng thấy thương nó nhiều hơn. Hắn biết vướng vào lưới tình với kẻ không đồng tính là khổ ải, nhưng hắn không thoát được rồi. Hắn bắt đầu khao khát gần gũi với nó và được nó nũng nịu yêu thương. Và thật sự, trước nay chỉ có nó làm cho hắn cười.

Tiếng cười của TaeHyung làm Kook chột dạ, ánh mắt ngẩn ngơ. Nó biết hắn có nét đẹp lãng tử, hào hoa, nhưng khi hắn cười, trông thân thiện và khoan dung lạ. Vì sao cái ngoại hình quá quyến rũ này lại gắn với trái tim tàn bạo của một tên cướp biển? Nó thấy luyến tiếc cho vẻ đẹp thiên thần của hắn.

– Nhà mày có những ai? – TaeHyung ngưng cười lập tức trở về lạnh lùng, hất giọng hỏi.

Kook hơi hụt hẫng vì nụ cười kia vụt tắt, mặt làm bộ thiệt tỉnh.

– Không có ai hết... ttôiii... emmm mồ côi...

– Mồ côi nên không biết tên, biết tuổi? – TaeHyung gật gù ra chiều cảm thông – Đợi khi nào vết thương lành tao dạy võ cho, múa kiếm cũng ra dáng phết! – Hắn lại cười. Vì Kook cố bảo vệ đàn em của hắn nên hắn thấy hài lòng lắm.

Kook tròn mắt dè chừng khi hắn nhổm người dậy. Thật may là hắn đi ra cửa, chứ không có ý định tấn công nó. Nó thở phù ra nhẹ nhõm, nãy giờ hồi hộp mệt con tim.

.

.

.

TaeHyung đi đến đêm hôm khuya khoắt cũng không thấy quay lại, Kook trở người liên tục, lòng bồn chồn không yên. Hắn để ý đến nó, hắn thích nó, nó dám cá như vậy. Hắn càng thích thì nó càng lo mà trốn cho sớm. Độ tuổi mới lớn mơn mởn như nó ai cũng biết yêu thương và mơ mộng. Nhưng nó thường mơ thấy những cô gái đẹp chứ không phải nằm vo tròn trong tay một kẻ đàn ông. Chính vì vậy, nó thổn thức hoài không thể ngủ.

Cuối cùng, Kook quyết định bước xuống giường, lê lết thân tàn đi dọc theo dãy hành lang. Ở đây dùng từ "hang động" để diễn tả cũng không sai chút nào. Bọn chúng tận dụng những hõm đá lớn làm lối đi, dựng thêm vài gian phòng nhỏ xung quanh. Phòng của TaeHyung là lớn nhất, nếu không tính nhà ăn.

Ban đêm gió biển thổi vào dãy hành lang lồng lộng, tiếng rì rào bên tai không bao giờ ngớt. Kook đứng lặng người trên một gờ đá, chăm chăm nhìn ra vùng biển xa tối mịt, không biết lối thoát ở hướng nào. Nó thở dài, nhớ đất liền quá! Bữa cơm bữa cháo mà được yên bình, còn ở đây, ăn uống xa hoa nhưng ngày nào cũng run lẩy bẩy, chẳng biết sống chết lúc nào.

Và chính vì cái sự sống ấy... nó đã giết người. Toàn thân nó lấm lem màu đỏ của tội ác.

TaeHyung còn muốn nó học võ để trở thành tay sai cho hắn, làm một kẻ cướp của không có trái tim, quanh năm sống trên đảo hoang thiếu vắng ái ân, đến khi thấy đàn bà thì vồ vập cưỡng bức cho thỏa cơn thú tính. Nó ghê rợn cuộc sống của loài quỷ dữ, nó bất lực gục người xuống bờ đá lạnh ngắt. Muốn khóc, nhưng nước mắt chẳng thể chảy ra...

– Mày là thằng nào? Ban đêm không được đi lung tung!

Kook giật mình quay phắt người lại. Y là người tuần tra quanh chỗ này, cũng là người la hét om sòm gọi nó trong phòng ăn.

– Em... em... muốn tìm phòng của SeokJin hyunh... – Nó đáp lí nhí.

– Phòng anh Jin ở cuối dãy này! – Tên đó hằn hộc đáp – Mày là thằng Kook phải không? Đi đâu đã xin phép Đại ca chưa?

– Đại ca... không có trong phòng...

Y đăm chiêu nhìn ra bầu trời rồi nói tiếp:

– Giờ này Đại ca đi kiểm duyệt hàng để sáng mai bán qua biên giới. Mày đi đâu thì về cho lẹ, Đại ca về mà không thấy là no đòn đó.

Kook dạ dạ liên tục, lúi cúi cà nhắc đi xuống dãy hành lang. Y nhìn nó chách miệng rồi tiếp tục đi tuần.

Nhìn thái độ của y Kook nhíu đôi mày nghĩ ngợi mông lung. Cái cốc đầu của NamJoon, những bữa cơm thầm lặng của SeokJin, và câu dặn dò cộc lốc của tên đi tuần, cả cái cách băng lại vết thương cho nó của TaeHyung... tất cả đều thô bạo, lạnh lùng nhưng... có gì đó ấm áp, quan tâm. Họ không dịu dàng, nhã nhặn, tuy vậy, họ đối xử với nó theo đúng trái tim. Nó đói, được cho ăn, nó bị thương, có người coi sóc, nó làm sai thì bị đánh đòn...

Kook vội vã lắc mạnh mái đầu, cái suy nghĩ gì vừa vụt qua đầu nó thế này?

Khác với những phòng khác, căn phòng cuối dãy hành lang vẫn còn sáng đèn. Kook mừng thầm là SeokJin chưa ngủ. Nó thấy thương SeokJin lắm, trầm lặng nhưng ngọt ngào, dịu dàng lại mạnh mẽ, quan trọng hơn là anh ấy vì cứu mạng nó mà bị thương, nó phải đến để hỏi thăm và cám ơn nữa.

– Tên MinWoo đúng là nông nổi, nghĩ sao lại tấn công TaeHyung ngay lúc đó. Cho dù có cả trăm tên cầm đủ loại vũ khí cũng không giết được hắn đâu.

Kook giật mình khi bàn tay toan gõ cửa phòng. Giọng nói này quen quá, phải NamJoon không? Người mà nó rất có cảm tình. Đang ngờ ngợ trong đầu thì từ trong phòng, một giọng nói trong trẻo lại vang ra, nó biết chắc đó là SeokJin.

– May là TaeHyung không nghi ngờ gì, lúc đó anh thật sự sợ lắm.

NamJoon bật cười:

– Tôi và TaeHyung cùng nhau sát cánh đã lâu, tình cảm sâu nặng, làm sao vì một lời nói của MinWoo mà sứt mẻ được. Cái làm tôi bực mình là anh đấy! Đã bảo chạy xuống khoang tàu với tôi, sao cứ nấn ná trên boong để bị thương?

SeokJin thở dài:

– TaeHyung bảo anh phải chăm sóc cho thằng nhóc đó! Nhưng nó nhát cáy, sợ đến tay chân cứng đờ, anh lôi mãi nó không chịu đi!

Kook đứng bên ngoài chột dạ, SeokJin đang hờn trách nó thì phải. Vì tò mò và áy náy khi ân nhân ca thán về mình, nó tiến sát lại gần cửa hơn, hé mắt trông vào cái khe nhỏ trên tấm gỗ... rồi trợn tròn chết lặng.

Cả SeokJin và NamJoon đều chẳng mặc đồ, họ khoác hờ tấm chăn ngang eo và ôm nhau sát rạt. Họ... là đàn ông mà!!! Nó há hốc mồm sững sờ khi NamJoon chồm người qua hôn lên môi SeokJin say đắm.

– Sau này đừng liều mạng như vậy nữa. Ai chết mặc ai, anh lo cho thân mình trước đi! Anh có mệnh hệ gì, tôi sống sao? – NamJoon thì thầm hờn dỗi khi kết thúc nụ hôn.

SeokJin chu môi chán nản:

– Anh cũng muốn bỏ mặc, nhưng thấy tội thằng nhóc... nhìn nó thảm quá...

– Thảm gì? Rồi anh xem, nó sẽ là cục cưng của TaeHyung đó. Không chừng, mai mốt nó trên quyền cả anh.

SeokJin hậm hực:

– Ai thèm quan tâm? Đó là chuyện của TaeHyung chứ. Mà cậu dựa vào cái gì tin chắc TaeHyung thích thằng nhóc yếu xìu nhát cáy ấy?

– Vì nó hoàn hảo! – NamJoon hỉnh mũi đáp – TaeHyung luôn thích những gì hoàn hảo!

SeokJin bực bội đạp thẳng NamJoon xuống giường.

– Vậy ý cậu là anh không đẹp bằng thằng nhóc đó?

– Ầy... – NamJoon mỉm cười sởi lởi, leo lại lên giường. – Chỉ là hoàn hảo theo sở thích của TaeHyung thôi, chứ với tôi, anh là đẹp nhất!

SeokJin lườm NamJoon một cái rõ dài nhưng cũng chấp nhận cho y nằm trên người anh ta, khởi đầu một màn ân ái nóng bỏng thứ hai.

Kook bàng hoàng với những gì nhìn thấy. Cả thế gian điên đảo hết cả rồi. Hai người mà nó cảm thấy yêu mến nhất đang tình tứ với nhau. Ở đây không phải chỉ mình TaeHyung quái lạ! Nó lọ mọ muốn bỏ chạy thật nhanh nhưng lại chẳng còn hồn để chạy, hai chân loạng choạng té ịch xuống nền đất.

Keng!

Ngay khi tiếng kiếm rút khỏi bao thì cánh cửa bật mở liền, NamJoon bay thẳng ra toan chém vào kẻ rình rập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro