Chương 5: Giới hạn cuối cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

Tác giả: Bòn

..//..

Kook há hốc mồm đứng tim. Thanh kiếm ấy vừa chạm vào cổ họng nó thì dừng lại. NamJoon đã nhận ra nó.

SeokJin cũng kịp quấn chiếc khăn ngang người, vội vã bước ra. Vừa nhìn thấy nó, anh ta liền thở dài:

– Sao lại đến không đúng lúc như vậy?

NamJoon cũng có vẻ không vui, y tra kiếm vào bao, đi vào giường ngồi im bất động, hững hờ nhìn nó.

Kook lồm cồm ngồi dậy, rụt rè tiến vào trong phòng, mặt lấm lét, mồ hôi nhễ nhại.

– Có cần phải thất thần vậy không? – SeokJin cao giọng – Làm như cậu với TaeHyung chưa từng âu yếm ấy. Còn làm quyết liệt đến mức liệt giường cả tuần.

Kook cúi gầm mặt, thấy xấu hổ quá. SeokJin là người chăm sóc vết thương cho nó nên anh ta biết rất rõ.

SeokJin bực bội đi lại chiếc tủ ngay giường, lấy ra chai thuốc nhỏ rồi dúi vào tay Kook.

– Cái này sẽ giúp cậu giảm đau nhanh chóng, sau này không lo liệt giường nữa, đừng nói là tôi không giúp đỡ.

Kook tròn mắt ngạc nhiên, SeokJin bật cười:

– Qua đây để cám ơn tôi cứu mạng phải không? Được rồi, cậu cũng cứu mạng lại tôi còn gì, coi như không ai nợ ai nhé!

– Nhưng... – Kook lúng túng không biết trả lời sao thì SeokJin nói nhanh:

– NamJoon hộ tống Kook về đi. Anh không muốn vì cám ơn anh mà thằng nhóc bị TaeHyung phạt tội đi lung tung.

NamJoon liếc nhìn SeokJin, thất vọng não nề. Vậy là anh ta không cho y gần gũi thêm một lần nữa.

.

.

.

Tiếng sóng biển vẫn vỗ vào bờ ào ạt, gió đêm vi vu nặng nề hương muối, Kook líu ríu đi sau NamJoon với cái đầu đủ thứ rối ren nhảy múa.

Bất chợt NamJoon dừng bước, chăm chú nhìn vào Kook, thái độ ngờ nghệch của nó khi bắt gặp y và SeokJin ân ái khiến y nghĩ ngợi.

– Mày không đồng tính! Mày thích đàn bà! – Y kết luận rồi thoáng lạ lẫm. – Vậy mà vẫn sống được tới giờ sao? – Y lầm bầm khó hiểu. – Nếu vậy, mày đâu phải là người hoàn hảo trong mắt TaeHyung?

Kook chẳng biết nên cười hay nên khóc vì cớ sự quái dị này, chỉ biết lom lom nhìn NamJoon với đôi mắt to tròn liên láo.

NamJoon chú mục vào Kook hồi lâu rồi chách miệng, tiếp tục bước đi.

– Tình yêu ấy... hạnh phúc đến thế sao? – Kook lí nhí. Trước đây nó chỉ thấy SeokJin trầm tư ảm đạm. Vậy mà khi ở cạnh NamJoon, anh ta nói cười rất nhiều. Cái cách mà anh ta nằm gọn trong lòng y trông rất hạnh phúc.

Kook... khó chịu. Thật sự ngoài cảm giác bàng hoàng khi bắt gặp hai người đàn ông ân ái, còn một cái gì đó bức bối len lõi trong lòng nó. Nó biết SeokJin thật tốt với mình, nhưng... phải rồi! Đó là cảm giác ganh tỵ. Nó ganh tỵ khi SeokJin có được một vòng tay ấm áp.

Trước câu hỏi có phần bắt bẻ của Kook, NamJoon chỉ mỉm cười, y đáp mà không quay đầu lại:

– Mày ở một thế giới khác, không thể hiểu đâu. Một khi đã yêu, thể xác không còn quan trọng, mày sẽ thấy cả thế giới này chỉ tồn tại duy nhất một người thôi.

Kook nghiêng nghiêng mái đầu, nhíu đôi mày, vểnh cả môi. Nếu yêu phụ nữ thì cũng thấy một mình họ trên thế giới vậy?

– Vào đi! – NamJoon hất mặt khi cả hai đứng trước phòng TaeHyung.

– Ơ... không phải... hyunh nên nói vài câu với Đại ca để em không bị phạt sao? – Kook ngập ngừng nhắc. Với NamJoon, nó thấy gần gũi hơn nhiều, nó thích ở cạnh y.

– Đại ca không có trong phòng. – NamJoon đáp chắc nịch, rảo bước đi nhanh chóng.

Kook rụt cổ trề môi, cửa đóng kính mít sao y biết hắn không có trong phòng? Chỉ sau khi ngoái đầu lườm tấm lưng của NamJoon nó mới hiểu vì sao.

TaeHyung đang đứng ngay đầu hành lang.

NamJoon gật nhẹ đầu chào hắn, hắn hững hờ đáp trả, lặng lẽ bước lại gần nó. Nó im re bất động tại chỗ, dòm hắn không chớp mắt, tim đập bình bình.

Có thật chỉ cần ra ngoài với NamJoon là TaeHyung không trách nó tội đi lung tung? Hắn tin tưởng NamJoon đến thế sao?

– Đi đâu với NamJoon? – TaeHyung hất giọng hỏi.

Kook cúi đầu, kín đáo lùi vài bước đến khi lưng chạm vào tường, nó sợ ở gần hắn.

– Đi... đi... thăm SeokJin hyunh... – Nó đáp nhỏ xíu.

TaeHyung suy tư một chút rồi ra hiệu cho Kook bước vô phòng. Nó miễn cưỡng ngoan ngoãn nghe lời.

– Mày bị thương nặng hơn SeokJin mà phải đi thăm anh ta ư? – Giọng hắn có vẻ không vui.

– Tại... tại... thấy mắc nợ... hyunh ấy... – Kook vẫn không dám ngẩng đầu. Hắn đang cởi bỏ lớp y phục dày cộm, vứt tứ tung lên giường.

Kook nhích một bước, rồi hai bước, cuối cùng quyết định đi nhanh lại, dọn dẹp mớ đồ đó cho TaeHyung. Chả phải hắn nói nó là người hầu, còn bảo nó dọn dẹp sao? Ngoan ngoãn một chút thì thân mới được yên, kiểu sống của nó trước đây là vậy. Nếu Kook không ngoan, lão thuyền trưởng đã chẳng sai nó ra boong lấy nước. Nếu không ở trên boong thì nó đã bị ném xuống biển cùng những gả đàn ông khác trong đêm ấy rồi.

TaeHyung nhìn theo dáng nhỏ khập khiễng của Kook, môi nhếch mép cười mỉa. Hắn biết trong lòng nó chẳng phục mà cũng chẳng ưa hắn chút nào, vậy mà cố ngoan ngoãn chiều theo ý hắn. Nó thật sự biết cách để giữ lại cái mạng bé tí của mình.

Trong khi TaeHyung tắm, Kook chỉ biết ngồi chóc ngóc ngay góc phòng, gần chân cửa ra vào, tay bó hai đầu gối. Nó chẳng dám đụng mó vào bất cứ gì trong phòng, nhất là cái giường quá khổ của hắn, dù là hắn cho phép nó nằm trên đó.

TaeHyung bước ra, nhìn hình ảnh ấy, không muốn thương Kook cũng không được.

Thấy TaeHyung chỉ có mỗi mảnh khăn quấn ngang người, Kook rúc đầu vào đầu gối, hé ra đôi mắt tròn vo mà dòm. Đôi mắt ấy có điện, nó làm hắn phát điên.

– Lại đây! – TaeHyung ra lệnh, tay vỗ vỗ vào chỗ ngồi kế bên trên giường. Ở đâu mà hắn kiếm ra thằng nhóc thú vị thế này, đúng là đời lắm chuyện vui để tận hưởng.

Kook suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt van nài, giọng ngập ngừng nhưng rất quả quyết.

– Tôiii... a~ eemm là con trai! – Không lúc nào nó thôi nhắc cho hắn nhớ điều đó.

TaeHyung bật cười thành tiếng:

– Tao đâu có coi mày là con gái! Lại đây mau!

Mặt mày Kook méo mó đến quái dị, lết từng bước lại gần, muốn sống thì đừng có cãi lời hắn.

Kook ba bước tiến thì đã hai bước lùi, cuối cùng TaeHyung phải với người lôi nó vào vòng tay. Nó co rúm lại, trợn mắt mà nhìn.

– Hầu hạ tao, tao sẽ cho mày cuộc sống sung túc, biết không? – TaeHyung nhướng mày đề nghị.

Hắn thích nó, càng lúc thích càng nhiều, nhiều đến mức hắn tưởng mình sắp điên cuồng vì nó. Nó khơi dậy trong hắn những thăng hoa ái ân tột đỉnh đã đánh mất từ lâu, mang lại những cảm xúc lạ lẫm mà hắn chưa từng được thử, dù nó luôn lặng thầm chống đối dưới cái vỏ bọc ngoan ngoãn nghe lời... Chính những điều đó khiến hắn ngỡ ngàng và thèm khát nó cùng cực, để rồi bắt ép bản thân phải chiếm hữu cho bằng được. Hắn sẵn sàng dùng bất cứ cách gì, kể cả uy quyền man rợ lẫn tiền tài xa hoa để mua chuộc sự phục tùng từ một "chiến lợi phẩm biết đi".

Kook cứng đơ người mà dòm TaeHyung lom lom. Thế nào là cuộc sống sung túc thì nó không biết, chỉ biết nếu hầu hạ hắn thì thể nào thân xác cũng thê thảm. Chắc chắn điều kiện của hắn hoàn toàn bị nó chối bỏ.

Nhưng làm sao Kook dám phản kháng đây? Chỉ nghĩ đến việc TaeHyung giơ cao thanh kiếm là tim nó đã muốn ngừng đập.

Sau khoảnh khắc đấu tranh tư tưởng dữ dội, Kook gật đầu... rồi lắc đầu... rồi nhắm mắt gật đầu, và cuối cùng, là những cái lắc đầu yếu ớt.

TaeHyung nhếch mép, dùng bàn tay lạnh buốt nắm chặt quai hàm Kook, để nó yên vị sát cạnh mặt hắn. Giọng hắn gậm gừ, nửa đe dọa, nửa bỡn cợt.

– Quyết định cho dứt khoát nào, cậu bé...

Mắt Kook mở tròn kinh hãi in rõ nụ cười tàn độc của TaeHyung, nhịp tim đập mạnh lấn át luôn cả tiếng sóng biển ngoài kia. Nó gật đầu lia lịa với cái đầu trống rỗng. Thân xác nó ở đây, nhưng hồn đã bị hắn đuổi đến chốn địa ngục rồi.

TaeHyung bật cười hài lòng với sự đồng ý trong hoảng loạn của Kook. Hắn quan tâm làm gì đến tinh thần đàn ông trong nó bị tổn thương? Nó chỉ là một chiến lợi phẩm mà hắn cướp được từ một phi vụ dã man như bao phi vụ khác. Hắn để tâm chăm sóc đến nó là nó còn phải vui mừng.

Không thể kìm chế thêm giây phút nào nữa, TaeHyung ấn người Kook xuống giường, bắt đầu mơn trớn với một nụ hôn.

Kook vẫn chưa hoàn hồn khi TaeHyung từ từ kề sát miệng vào, tách môi nó ra và luồng chiếc lưỡi ẩm ướt vào trong. Hắn mút nhẹ nhàng, tay vuốt ve dần lên từng vết thương trên người nó.

Kook nổi cả da gà, ớn lạnh xương sống nhưng chẳng dám ngọ nguậy. Vì muốn giữ cái mạng nhỏ bé này, nó phải ngoan ngoãn quan hệ cùng một gã đàn ông. Khốn nạn thật! Chính nó cũng ghê tởm thân xác mình.

Càng hôn Kook, TaeHyung càng say đắm đê mê, nhịp thở hắn nặng dần, phà từng hơi thỏa mãn vào mặt nó. Hắn bắt đầu hôn mạnh bạo hơn, đôi tay mạnh mẽ xé toạc quần áo của nó. Kook yếu ớt lẫn run rẩy dùng lực hai tay đẩy người hắn ra, đầu kín đáo quay đi tránh nụ hôn cuồng bạo.

TaeHyung không quan tâm, một tù binh muốn tồn tại thì phải ngoan ngoãn chiều chuộng nghe lời. Tay Kook nhanh chóng bị bắt ép dang rộng ra hai bên, để hắn tham lam tận hưởng cả vùng ngực mịn màng, nơi mà hai vết chém vẫn còn chưa khép miệng.

Kook đau vì sức nặng của TaeHyung làm động vết thương. Nó gắng gượng cắn mạnh vào môi để cảm giác rát buốt mãi nằm trong cuống họng. Hắn không buông tha bất cứ vùng da nào còn lành lặn của nó, hắn cắn mút đến nỗi những chỗ không bị thương cũng trở thành một vết thương.

– Đừngg... ứmm... – Kook bật ra tiếng phản kháng rồi bụm chặt miệng khi TaeHyung nghe thấy âm thanh đó, liếc nhìn nó. Đôi mắt hắn nheo lại như muốn cảnh cáo lần đầu, liệu hồn mà giữ im lặng.

Đôi mắt trong veo của Kook ngấn lên ánh nước, bất lực nhìn TaeHyung tách dần hai chân mình ra, rồi thong thả cởi đi tấm khăn đang quấn quanh người hắn.

Kook lắc đầu liên hồi, nhấn chìm tiếng thét gào trong tâm trí.

TaeHyung xoa bóp cặp mông căng tròn của Kook thật mạnh, nâng nhẹ hông nó lên, chuẩn bị một đêm ân ái nồng nàn để thỏa mãn khoái lạc cho riêng mình hắn.

"Huhuhu... Tôi không muốn!!! Đừng làm chuyện đó với tôi nữa... Tôi không muốn!!!"

Bất ngờ Kook khép chặt hai chân lại, đẩy mạnh người TaeHyung ra sau. Cái đau kinh hoàng trong quá khứ đã khiến cơ thể nó phản kháng trong vô thức, cả tâm trí cũng không sao điều khiển được.

Kook vụt chạy ra cửa với cơ thể chỉ có những lớp băng trắng che đậy, mắt nhòe đi vì hoảng loạn. Nó hớt hải mở chốt, bật tung cánh cửa, nó quá khiếp đảm con quái thú ngự trị trong gian phòng địa ngục này.

Nhưng TaeHyung nhanh hơn nó, hắn đuổi kịp và lôi nó ngược vào phòng trước khi cái thân trần ấy làm náo loạn hoang đảo này.

– Buônggg... ưmmmm... buôngggggg... – Kook ú ớ trong miệng uất nghẹn trong những tiếng kháng cự yếu ớt. Suy cho cùng, nó cũng chỉ là một đứa trẻ sợ hãi trước cường bạo mà thôi.

Rầm!

Cánh cửa lạnh lùng đóng mạnh cũng cùng lúc cả cơ thể Kook bị quăng lại vào phòng, ngã sóng soài trên nền gạch lạnh cóng. Nó đã chọc cho TaeHyung tức điên.

Một trong những điều tối kỵ nhất chính là trêu ghẹo cơn dục vọng đang dâng trào của kẻ mang trái tim của quỷ dữ, huống gì con quỷ đó vừa tìm ra con mồi hấp dẫn cho riêng mình. TaeHyung chốt cửa thật nhanh và đá mạnh vào chân cửa, hắn muốn cho Kook biết cơn giận của hắn đang sôi như thế nào. Nó dám bỡn cợt sự oai nghiêm của hắn sao?

Đầu óc Kook quay cuồng vì bỏ trốn mà bị bắt lại, nó hoảng loạn cố đứng dậy tránh càng xa TaeHyung càng tốt. Nhưng hắn đã bước đến gần từ lúc nào, nắm tóc nó kéo lê đến giường và thô bạo đẩy nó gập người lên đó, để những gì cần thiết cho màn giao hoan hiện ra trước mắt hắn.

Ứmmm... Ưm... Ứmmmmm...

Và TaeHyung lại lạnh lùng đâm thẳng vào nơi nhạy cảm của nó.

Kook cắn mạnh vào môi, quẫy đạp không ngừng, tay đánh liên hồi xuống giường bình bịch. Đôi chân đang quỳ của nó bị TaeHyung giẫm không thương tiếc, cố định nó phải dang thật rộng ra. Hắn nhanh chóng tóm lấy tay nó, ấn chặt ra sau lưng nó và bắt đầu đưa đẩy.

Không thể la, cũng chẳng được vùng vẫy, Kook gồng người chịu đựng chiều dài kia xé toạc cơ thể mình. TaeHyung đẩy vào kéo ra như vũ bão, tàn nhẫn xâm chiếm cơ thể bên dưới. Hắn yêu thương nó, dĩ nhiên, vì yêu thương nên mới tổn thương khi bị nó từ chối thẳng thừng, vì tổn thương nên mới trừng phạt không suy nghĩ.

– Ứm... hức... ưmmm... ức......

Tiếng rên đau đớn thật khẽ của Kook bị nhấn chìm trong tiếng da thịt va chạm vào nhau đầy dục vọng. Nó biết cái vật kia quá to để cơ thể mình có thể tiếp nhận, nó biết lối vào nhỏ hẹp đang phản đối bằng vệt rách dài cùng dòng máu đỏ chảy dọc theo chân. Và nó cũng biết cơn đau tàn khốc mà mình đang chịu là để kẻ không ngừng hành hạ nó sung sướng. Nó hận! Tay bấu chặt vào ra giường, mắt nó long lên lửa căm phẫn, nó cào cấu trong vô vọng với sự thống khổ nghi ngút đốt cháy linh hồn.

Những luật động liên hồi như không có hồi kết, cùng tiếng thở dốc đục mờ dục vọng. Một kẻ cắn răng chịu đựng trong uất hận, một kẻ điên cuồng tìm kiếm sự chiếm hữu hoang lạc của mình, gian phòng im lặng đến đáng sợ trong tiếng vang da thịt chạm vào nhau.

Mị thịt nóng bỏng bó chặt nhanh chóng đưa TaeHyung thõa mãn ái tình, hắn ấn sâu vào chiếc hang ấm áp rồi rũ người thở dốc trên lưng Kook. Nó mím môi nhắm chặt mắt để cố chấp nhận sự thật khủng khiếp là mình lại bị cưỡng bức bởi một gã đàn ông.

– Chuyện hôm nay mà còn lặp lại là mày sẽ không bao giờ thấy ánh mặt trời nữa, rõ chưa? – TaeHyung nghiến răng thì thầm đe dọa vào tai Kook. Điều đó có nghĩa hắn đã tha thứ tội chống đối của nó lần này.

TaeHyung bắt đầu mềm lòng với kẻ không phục tùng mình từ bao giờ? Nếu là trước đây, hắn sẽ chẳng thèm đụng đến mà thẳng tay chém chết. Đằng này, không những không giết nó, hắn còn vui thú quan hệ với nó để cưỡng ép cái giao kèo của riêng hắn: Nếu nó chịu hầu hạ thì hắn sẽ cho nó cuộc sống sung túc.

Kook bất cần, liếc ánh mắt thù hận nhìn TaeHyung. Nó không trả lời đấy, hắn thích thì chém chết nó đi. Hắn hành hạ thể xác lẫn tinh thần nó thế này thì sống cũng như là chết. Nó không đủ can đảm để thách thức hắn bằng lời, nhưng ánh mắt kia đã hành động thay điều đó.

– A~...

Kook thở mạnh ra khổ não khi TaeHyung nhổm người dậy, giải thoát cho chiếc hang sưng phồng nhuốm máu đỏ. Chẳng còn là lần đầu nhưng vẫn quá nhỏ bé để tiếp nhận sự xâm nhập thô bạo của hắn.

Kook rũ người trên giường với đôi chân đang quỳ đã tím bầm. TaeHyung lại lạnh lùng quay đi, bước vào phòng tắm, vì ân ái kịch liệt với nó người hắn ướt đẫm mồ hôi.

Kook nằm yên cho đến khi nghe cửa phòng tắm đóng lại, nghe tiếng nước róc rách. Khi chắc chắn TaeHyung sẽ không còn nghe được bất cứ âm thanh nào bên ngoài, nó cắn răng chịu đau cố lết cố bò ra cửa. Tất cả đã quá đủ rồi! Nó không thể ở lại nơi địa ngục trần gian này thêm một giây, một phút nào nữa. Dù thân xác có bị nhấn chìm xuống biển hay chôn vùi trong miệng cá, nó cũng cam lòng hơn là sống trong tủi nhục chẳng phân định được mình có còn là con người hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro