Chương 6: Người tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


.

.

Tác giả: Bòn

.

– Hức... ưm... ưmmmm...

Nước mắt Kook rơi từng giọt thê lương xuống nền gạch. Nó không khóc, cái đau từ thể xác cứ làm nước mắt trào ra.

Kook lết từng chút, từng chút một. Vết thương bị động, máu trào ra đỏ hết vành băng trắng. Hai chân nó bị TaeHyung giẫm đạp quá lâu, chắc trật khớp rồi, nó chỉ còn đôi tay để gắng gượng. Một chút nữa thôi, cánh cửa đang ở trước mắt rồi kìa.

Bàn tay run rẩy của nó cố vươn cao, mắt nhòe đi, đầu óc choáng váng. Nó chẳng thấy chốt cửa ở đâu cả, chỉ biết mò mẫm quơ quào. Lẹ lên, hắn sắp tắm xong rồi đấy.

Cách!

Kook giật bắn mình khi chốt cửa bật ra. TaeHyung có nghe âm thanh đó không? Nó không còn thời gian để quay đầu kiểm tra nữa, vội vàng mở cửa, dụng hết sức đứng trên đôi chân của mình, cắm đầu lao ra khỏi phòng. Một đi là sẽ không bao giờ trở lại.

Rủi thay, ngay lập tức đôi bàn tay lạnh buốt nhấc bỗng cơ thể nó lên, lôi lại vào phòng lần nữa.

– Không!! Ác quỷ gớm ghiếc! Thả ta ra! Ta kinh tởm ngươi! Thả ta ra! Đừng có đụng vào ta nữa! Kinh tởm!! A...

Kook hét ầm lên trong sự quẫn trí không còn có thể kìm nén, bỏ mặc sở thích yên tĩnh dã man của TaeHyung. Tay chân nó quẫy đạp quyết liệt, không ngừng kêu gào chửi rủa. Sự thống khổ đã vượt giới hạn chịu đựng của nó. TaeHyung đã cảnh báo nếu sự bỏ trốn của nó tái diễn, nó sẽ chết thảm. Thế thì hắn cứ chém chết nó đi, nó bất cần cái mạng nhục nhã này nữa.

Nhưng TaeHyung không chém Kook, cũng chẳng nói một tiếng nào. Mặc nó quẫy đạp, hắn lôi vào phòng tắm, nhấn cả cơ thể gầy nhom không lành lặn đó vào hồ nước ấm.

A...

Nước làm vết thương rát buốt thêm, Kook há to mồm hét lớn hết mức có thể vào tai TaeHyung, cả hoang đảo này chắc phải rùng mình vì tiếng hét đó. Nó cố ý chọc cho hắn điên lên dùng một kiếm giải thoát cho nó.

TaeHyung vẫn không nổi giận, nhẹ nhàng rửa những lớp bụi dơ bẩn do Kook lăn lộn trên nền nãy giờ.

Hét rồi vùng vẫy mãi cũng kiệt sức, Kook nằm rũ người phó mặc cho TaeHyung làm gì thì làm.

TaeHyung tắm rồi lôi Kook ra ngoài, lau người cho nó rất cẩn thận, gương mặt thì lạnh tanh không biểu hiện cảm xúc gì. Nó im re ngồi trên giường nhìn bàn tay dịu dàng của hắn vừa thoa thuốc vừa chăm sóc, băng bó vết thương. Cũng như lần đầu hắn dán lại miếng băng cho nó vậy, rất êm ái và dễ chịu, cảm thấy cơn đau dịu đi rất nhiều. Vì yêu thích sự hoàn hảo nên những gì hắn làm, tất nhiên đều rất hoàn hảo.

– Đừng thử thách lòng kiên nhẫn của tao nữa thì mày sẽ không phải chịu khổ. Đến bao giờ mày mới hiểu điều đó?

TaeHyung lạnh lùng căn dặn khi hoàn tất việc chăm sóc cho nó. Vì yêu thích nên hắn sẵn sàng bỏ qua sự ồn ào lẫn những lời chửi rủa vừa rồi, chấp nhận hạ thấp oai nghiêm của mình để coi như điều đó chưa từng xảy ra. Nhưng sự nhường nhịn của hắn có giới hạn, không chắc lần thứ hai tái phạm thì hắn có chém chết nó không. Dó đó, TaeHyung cảnh báo để cứu Kook mà cũng để cứu vớt cho tình cảm vừa chớm nở của mình.

– Ngủ đi! – Hắn hất mặt ra hiệu cho nó nằm bên cạnh, nhướn người thổi vù ánh đèn dầu.

Đầu óc Kook trống rỗng nhìn TaeHyung xoay lưng nằm im, kéo chăn phủ ngang ngực. Nó hoảng sợ lẫn bối rối trước hành động của hắn, vừa hành hạ lại vừa âu yếm dịu dàng.

Lúc tức giận thì cái gì cũng dám làm, dám chửi, nhưng một khi đã bình tâm lại thì ai cũng sợ chết thôi, nhất là trong bóng đêm như thế này. Kook bắt đầu run rẩy nhớ lại cái gan to của mình lúc hét vào mặt tên trùm cướp biển này, ơn trời nó vẫn còn sống đây.

Rụt rè và sợ sệt, Kook từ từ ngả lưng xuống chỗ trống cạnh TaeHyung, kéo chăn phủ ngang mặt, chừa lại đôi mắt sáng rực trong đêm mở tròn lạc lõng.

Chỉ ít phút sau, thân người kia động đậy, tim Kook như đứng lại khi TaeHyung trườn đến, vòng tay ôm lấy cơ thể gầy gò của nó, hôn nhẹ vào trán, phà hơi thở dịu dàng vào mặt, vuốt ve những vết thương đang dịu dần cơn đau... nhưng hắn chỉ dừng lại có thế và hơi thở dần đều đều, nó nghĩ hắn đã ngủ.

Nhịp tim Kook ổn định dần, cơn sợ hãi cũng qua đi. Nó miễn cưỡng chấp nhận sự dễ chịu vì được ấp ôm trong đêm giá lạnh, tâm hồn không còn cô đơn khi có hơi ấm cạnh bên. Nó ghê sợ TaeHyung, đó là điều dĩ nhiên, có điều chẳng ai lại không thích thú khi ngủ trong nệm êm chăn ấm và được nâng niu cả.

.

.

.

Kook ngủ đến trưa trời trưa trật mới lờ mờ tỉnh giấc. Nó dụi dụi mắt vì thoáng thấy bóng người trước mặt. Người đó ngồi thong thả trên ghế, khoanh tay trước ngực, chăm chú nhìn nó.

– SeokJin hyunh? – Nó ngạc nhiên hỏi với cái giọng lè nhè ngái ngủ.

SeokJin cười nhạt:

– Ở đây, chỉ có ông hoàng mới được ngủ đến giờ này!

Kook liếc nhìn ra ánh nắng chói chang ngoài khung cửa sổ, mặt đỏ bừng ái ngại.

– Thuốc tôi cho sao không dùng để phải nằm liệt như thế hả? – SeokJin hất giọng hỏi tiếp.

Kook gãi gãi đầu, nhăn nhó liếc nhìn quanh. Hôm qua sau khi theo TaeHyung vào phòng, vì quá căng thẳng nó cũng chẳng nhớ quăng chai thuốc ở đâu. Rồi quần áo bị hắn xé toạc, giờ cũng không biết bị vứt nơi nào.

SeokJin lắc đầu chán nản, với lấy khay cơm cho nó.

– Mọi người ăn trưa hết rồi, cậu cũng ăn lẹ đi cho nhà bếp còn dọn dẹp.

– Ăn... ở đây? – Kook lúng túng hỏi.

– Thế cậu có sức để đi chỗ khác hả? – SeokJin nhướng mày hỏi lại.

Kook lắc lắc đầu, thật sự là chẳng thể lết nổi nữa nên cứ ngoan ngoãn ngồi im dùng cho hết bữa.

SeokJin trầm ngâm chờ đợi, không nói thêm lời nào. Cũng như lần trước chăm sóc cho nó, anh ta đến và đi lặng lẽ như cái bóng. SeokJin có vẻ gần gũi nhưng lại có cái gì đó rất kiêu kỳ, tự cao. Dường như anh ta là một người tốt bụng nhưng cũng rất lạnh lùng. Kook không nhận định rõ SeokJin là người thế nào, nó cảm thấy anh ta có một quyền lực ngầm nào đó trong bọn cướp biển. Ngay cả TaeHyung cũng rất dè chừng với SeokJin. Lời hờn trách vu vơ đêm qua của hắn cho nó biết điều đó.

– Hyunh... được phép tự do vào phòng của Đại ca? – Kook dè chừng hỏi.

SeokJin nhếch miệng:

– Tôi có thể đặt chân vào bất cứ nơi nào trên đảo này.

– Vì sao? – Kook ngơ ngác hỏi.

– Khi cậu làm việc hiệu quả, có lòng tin từ mọi người thì tự khắc sẽ có cái quyền đó thôi. – SeokJin đáp hờ hững. Nhẹ nhàng đón lấy khay cơm sạch trơn từ nó.

– Chờ năm phút nữa thì uống thuốc vào, sau đó nghỉ ngơi đi, ông hoàng!

SeokJin dúi vào tay Kook vài viên thuốc rồi ung dung bước ra cửa.

Kook lặng người trông theo, cảm thấy có một khoảng cách thật xa với SeokJin. Anh ta chăm sóc, thân thiện và quan tâm nó, nhưng nó luôn cảm thấy có một cái gì đó cần phải dè chừng từ anh ta.

.

.

.

Lần này không thê thảm như lần trước, đến xế chiều là Kook có thể gượng đi lại được. Nó chật vật lê bước ngồi bên khung cửa sổ, ngắm nhìn bờ biển dài ngoài xa, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào và từng làn gió lạnh. Cứ trông ra biển khơi mênh mông là nó lại thấy mình lẻ loi quá.

Bất chợt hai bóng người đi dọc theo bờ biển thu hút sự chú ý của Kook. Nó nhận ra ngay đó là SeokJin và NamJoon. Họ nắm tay dạo quanh đảo, cùng ngắm nhìn ánh hoàng hôn sau dãy núi mờ. Họ trò chuyện rất vui, khoảng cách xa thế mà nó nghe rõ tiếng cười của họ, dáng người cả hai so với biển cả lại nhỏ nhỏ đến đáng yêu. Tiếng cười, tiếng sóng quyện vào nhau tạo thành một bản nhạc hòa ca thanh bình.

Dưới ánh sáng đỏ dịu của một ngày tàn, hình ảnh đôi tình nhân say đắm rảo bước thong thả trên bờ biển, tay trong tay nồng nồng ân ái thật sự rất ngọt ngào, lãng mạn và đẹp lắm. Kook không nhận ra họ là hai người đàn ông nữa, mà chỉ thấy tình cảm sâu đậm từ họ, môi nó vu vơ vẽ ra nụ cười và hồn trôi theo những âm thanh hạnh phúc đó.

SeokJin nghịch ngợm rút thanh kiếm ra, đập cheng cheng vào hốc đá, anh ta muốn bắt vài con hào bám trên đá. NamJoon cũng tham gia, y muốn làm điều đó thay người yêu. Cả hai cùng giằng co nhau và hậu quả tất yếu đã xảy ra, vỏ hào cắt vào tay SeokJin một đoạn dài, máu không ngừng chảy. NamJoon vô cùng lo lắng, cuống quýt đưa tay vào SeokJin vào miệng mình để cầm máu rồi nhanh chóng đưa anh ta vào doanh trại.

Ánh mặt trời khi ấy đã tắt và nụ cười trên môi Kook cũng tắt.

Nó ganh tỵ với SeokJin...

Bất giác nó khao khát tình yêu đó.

Nó thèm thuồng vòng tay đó.

Nó say đắm nụ cười đó.

... Vì nó thấy họ thật đẹp.

Sâu thẳm trong tim, Kook muốn được như SeokJin. Được mọi người yêu thương, được NamJoon trao cho ánh nhìn trìu mến, được làm bất cứ điều gì mình muốn. Kook chợt nhận ra cái lạnh lùng tiềm ẩn từ SeokJin – sự lạnh lùng ấy, không phải từ anh ta, mà từ phía nó. Nó không thích SeokJin! Phải, cho dù anh ta là ân nhân cứu mạng, nó vẫn không thích.

Tiếng cửa bật mở đánh thức dòng suy nghĩ của Kook. TaeHyung bước vào, trên tay cầm khay cơm chiều. Nó không ngạc nhiên cũng không hỏi vì biết rõ, SeokJin đang bận vui đùa với NamJoon thì làm sao chăm sóc cho nó được.

– Ăn cơm đi. – TaeHyung lạnh tanh đặt khay cơm lên bàn, không trao tận tay cho nó như SeokJin. Cũng phải thôi, hắn là trùm mà. Chuyện hắn phải bưng cơm cho một tên tù binh nhỏ bé là chuyện lớn lắm đấy. Vì tâm trí đang mải ganh tỵ với tình yêu ngọt ngào ngoài kia nên Kook không nhận ra.

TaeHyung ngồi khoanh tay trên ghế trầm ngâm nhìn Kook khổ cực lết từng bước đi lại. Hắn có xót xa, có thương cảm thật nhiều nhưng đó cũng là sự trừng phạt cho kẻ dám chống đối hắn mà thôi.

TaeHyung trầm ngâm ngồi nhìn, còn Kook tỏ ra ngoan ngoãn cắm đầu ăn, một cái liếc nhìn thôi nó cũng không dám. Đến khi khay cơm sạch trơn, nó ngập ngừng, do dự, rồi rón rén cầm lên.

– Đi đâu? – TaeHyung hỏi khi thấy Kook nhổm người dậy.

– ... Đem khay xuống bếp... – Kook đáp lí nhí, vẫn không ngẩng đầu.

– Bỏ đó đi, tự khắc có người dọn! – Hắn gằn giọng.

Kook lấm lét bỏ lại khay cơm lên bàn, lóng nga lóng ngóng một hồi lại nhổm người dậy.

– Lại muốn đi đâu? – Hắn hỏi nữa.

– ... Rửa... miệng... – Nó lắp bắp.

TaeHyung chớp chớp mắt vì nhận ra mình hơi tò mò.

– Đi đi!

Đợi hắn cho phép nó mới vất vả lết xác vào phòng tắm. Hắn không biểu cảm gì nhưng có vẻ hài lòng, ít ra nó luôn nhớ những gì hắn dạy bảo.

Khi Kook bước ra thì TaeHyung đã ngồi trên giường, bên cạnh là gói đồ thật to, bọn đàn em vừa mang vào cho hắn.

– Lại đây! – Hắn gọi, tay mở nút thắt trên gói đồ.

Kook hiếu kỳ đi lại, nhẹ nhàng ngồi đối diện TaeHyung.

– Tất cả chỗ này cho mày! – Hắn hất mặt.

Kook dè chừng đưa tay vào gói đồ, lấy ra bọc vải nhỏ. Mắt nó sáng hẳn khi nhận ra bên trong toàn quần áo mới, bộ nào cũng đẹp, cũng sang trọng cả. Nhìn qua là biết tơ lụa mắc tiền, những loại vải mà nó chỉ thấy dân quý tộc khoác lên người thôi.

Có chút hứng khởi, Kook thò tay vào gói đồ lôi ra hết những thứ trong đó. Nào là giày mới, dầu thơm, dây nịt, tất tần tật đều lộng lẫy, xa xỉ. Miệng nó há tròn mà mắt cùng mở hết cỡ. Nghèo mà, còn cù bơ cù bất như kẻ lang thang, thấy vật dụng quý giá hỏi sao không lóa mắt.

– Cho... cho em? Hyunh... vừa cướp được hả? – Kook ngượng ngùng ướm lên người chiếc áo mình thấy thích nhất, liếc mắt hỏi.

TaeHyung cũng thích chiếc áo đó, đầu lắc lắc:

– Hôm nay đi nghe ngóng thông tin trên đất liền, cố ý mua cho đó.

Kook cố ngăn nụ cười mê đắm nhưng hoàn toàn vô dụng. Một chút tham lam khiến nó đổ cả gói đồ ra giường, một hộp vuông vuông nhỏ nhỏ rơi ra, nó tò mò mở thử.

– Wow~ – Kook há hốc mồm trầm trồ trước vẻ lấp lánh ánh kim của chiếc vòng vàng chói lọi. Cả đời nó chưa thấy vật nào quý như vậy chứ đừng nói được sờ tới.

TaeHyung mỉm cười cầm lầy chiếc vòng ấy, nhẹ nhàng đeo vào tay nó.

– Hôm nay không có thời gian nên tùy tiện chọn mấy cái. Mai mốt sẽ dẫn mày đi theo, thích cái gì thì lấy cái đó.

Kook tủm tỉm khoái trá với ý nghĩ sẽ được bước vào tiệm vàng sang trọng rồi chất hết lên người số trang sức lấp lánh có ở trong đó.

– Thích chứ? – TaeHyung nhướn mày chờ đợi. Vì hắn đã hứa sẽ cho nó cuộc sống sung túc nếu theo hầu hạ hắn, bây giờ là lúc thực hiện điều đó.

Kook giơ bàn tay lên cao, ánh vàng sáng loáng làm bàn tay nhỏ vốn đã trắng lại trắng hơn gấp bội. Mắt nó hoa lên với bao nhiêu là vật đắt tiền xung quanh mình. Đầu nó gật gật không sao kiềm chế được. Sống trong nhung lụa ai mà không thích.

TaeHyung nhìn vẻ mặt hớn hở của Kook bất giác cũng thấy vui. Nói là chọn đại chứ thật ra hắn có làm cái gì qua loa đâu. Một khi hắn đã chọn là phải hoàn hảo tuyệt đối. Sự thật là đống vật dụng này ngốn hết cả ngày của hắn đấy.

– Thấy cái tủ nhỏ đằng kia không? – Hắn dựa lưng vào thành giường, hờ hững hất mặt vào góc tường. – Cho mày luôn!

Kook thích thú ra mặt với mớ tài sản kếch xù mình vừa có được. Quên hẳn cơn đau, nó tung tăng xếp đồ vào tủ. Những ai đã từng trải qua cuộc sống cơm thừa canh cặn, cúi luồn kiếm ăn, nhịn nhục mà sống thì sẽ biết được sự giàu có, không, chỉ cần no đủ thôi đã mang ý nghĩa vĩ đại như thế nào rồi.

TaeHyung lặng nhìn Kook liến thoắng sắp xếp gọn gàng "tài sản riêng" mà bật cười. Từng món, từng món được nó gói gém kĩ càng rồi nâng niu như báu vật. Bao nhiêu nỗi hận thù từ tối qua bay sạch sành sanh, trong đầu nó hiện giờ chỉ thấy một cuộc sống nhàn hạ sung sướng. Suy nghĩ của nó vốn đơn giản, miễn yên cái thân là thỏa nguyện rồi. Chính vì vậy, nó mới ngoan ngoãn, dễ bảo.

Khi xếp được một nửa mớ đồ, tay Kook bỗng khựng lại. Đam mê giàu sang trong Kook vụt lóe lên rồi nhanh chóng bị hiện tại nhấn chìm, nó khúm núm liếc nhìn TaeHyung, đôi mắt to tròn ủy mị long lanh.

– Có phải, có phải... hyunh... đang thương em... như, như... người tình? – Cả đầu óc nó cũng thấy ớn lạnh với suy nghĩ đó.

TaeHyung không đáp, chỉ nhoẻn miệng cười, một nụ cười buồn cay đắng. Dĩ nhiên hơn ai hết, hắn biết rõ nó ghê sợ hắn, nó vâng lời chỉ để toàn cái mạng thôi. Hắn đang cố làm ngơ điều đó. Ái tình khác người như hắn thì mong gì được sự đáp trả, chỉ vì hắn đã quá yêu thích nó rồi, một tình yêu sét đánh. Hắn đang làm tất cả và tự lừa dối bản thân để được bên cạnh nó, để nó vui vẻ. Nó vui, hắn cũng vui.

Kỳ thực TaeHyung chưa bao giờ đam mê một người nào đến vậy. Xem nét mặt e dè lẫn sợ sệt của Kook đang nhìn hắn kìa, hắn muốn ôm chầm lấy mà hôn mà vuốt ve. Hắn cũng nhiều lần ước rằng nó cứ chọc cho hắn tức điên lên để một lần dứt khoát kết liễu mạng của nó. Nhưng sao càng giận, càng bị nó ghẻ lạnh đuổi xua, hắn càng khao khát vòng tay của nó hơn bao giờ hết.

TaeHyung không trả lời Kook cũng không dám hỏi nữa, môi mím chặt chu ra với tư tưởng mình đang là người tình của một tên trùm cướp biển. Tay nó lầm lũi xếp toàn vải lụa mà thấy vạn vật nặng trịch xiềng xích...

Thế là thêm một đêm được ngủ trong nệm êm chăn ấm, được ấp ôm trong vòng tay sắc lạnh dịu dàng... nhưng mắt Kook vẫn sáng rực trong đêm. Nó là đàn ông, và nó không thể quên điều đó.

.

.

.

Trưa nay phòng ăn trên hoang đảo im lặng hơn mọi ngày, cả tiếng khua nĩa cũng thật khẽ. Chẳng tên cướp nào dám nói chuyện, chỉ chăm chăm vào phần cơm của mình. Bên ngoài tiếng sóng biển dạt dào, còn bên trong thì bầu không khí ngột ngạt lạnh xương sống.

Vì Kim TaeHyung đang có mặt trong phòng ăn.

Ít khi hắn dùng cơm tập thể, chỉ thỉnh thoảng muốn bàn chuyện gấp với NamJoon. Và hôm nay thật sự là họ đang bàn về vấn đề khá nghiêm trọng. Một vụ cướp lớn – Con tàu của Chu DaeHan – tên thương buôn giàu sụ, quyền lực nhất nước.

Ngay tại chiếc bàn sang trọng và hoa mỹ hơn rất nhiều so với hai dãy bàn ăn dài quá khổ ở giữa phòng, TaeHyung, NamJoon và SeokJin đang ngồi ở đó. Kook không hiểu sao mình cũng được có mặt tại đây, ngồi tại chỗ mà hôm đầu tiên NamJoon dắt nó vào. Đó là lý do vì sao hôm nay bọn cướp đàn em chốc chốc lại kín đáo liếc nhìn, trước giờ chúng chẳng bao giờ tò mò về chiếc bàn ăn "cấp cao" ấy cả.

Bởi vì sự thay đổi quá lớn từ Kook.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro