Chương 7: Hoa muống biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Hoa muống biển có màu tím rực, trải dài trên nền cát ven biển, rất đẹp)

.

Tác giả: Bòn

..//..

Không còn là thằng nhóc nghèo lem luốc hèn mọn với tấm áo mỏng manh, giờ đây Kook khoác lên người thứ trang phục xa xỉ y như của Đại ca. Áo sơmi trắng tinh hững hờ để lộ ra vùng cổ mịn màng khơi gợi, quần bò bó sát với đôi chân thẳng dài và giầy da bốt cao. Mái tóc chải gọn cùng vài món lấp lánh ánh kim trên người, nó như chàng hoàng tử nhỏ mang chút ngây ngô hòa chung huyễn mị. Một vẻ đẹp sắc nét bí ẩn mà khi đã nhìn qua, cơn thèm khát không cách nào kiềm xuống được. Kook bây giờ, chính thức được xem là người tình của Kim TaeHyung.

SeokJin liếc nhìn kiểu cách không được tự nhiên của Kook ngồi bên cạnh "trùm" cướp biển, anh ta lắc đầu cười nhạt bởi cung cách của một tên nhóc nhát gan khoác lên mình phục trang hoàng tử. Dù nó có khoác vào ngàn thứ vải lụa xa hoa với đao kiếm vắt đầy, thì vốn dĩ bản thân nó cũng chỉ là con thỏ nhỏ chưa trải nghiệm chinh chiến mà thôi.

– Theo thông tin từ bến cảng, con tàu đó khởi hành vào tối nay. Đúng trưa mai sẽ đi ngang qua vùng này. – Liếc qua khỏi Kook, SeokJin trở về với cuộc bàn thảo.

NamJoon liền hỏi:

– Chúng có những trang bị phòng vệ gì trên tàu?

SeokJin nhún vai:

– Súng, giáo và mũi tên, những thứ có thể nhấn chìm bất cứ con tàu nào có ý định đánh cướp. Nghe đồn, Hoàng gia cũng chú ý tới chuyến hàng lần này, có một món hàng quý của Hoàng hậu cũng được gửi theo đó. Vụ này không dễ xơi đâu.

– Đó là những thông tin chắc chắn? – TaeHyung nhấn giọng.

SeokJin nhướng mày tủm tỉm cười rồi cúi xuống ăn cơm, đó là một kiểu khẳng định thông tin của anh ta không bao giờ sai lệch.

Kook lắng nghe, dù không hiểu lắm nhưng cũng mường tượng vài điều. Có vẻ vai trò của SeokJin là một mật báo, anh ta nắm mọi thông tin từ đất liền và bến cảng. Anh ta cũng rất tự tin vào tài cập nhật thông tin mật của mình, mối quan hệ của SeokJin với những tay chủ bến cảng quả không nhỏ.

Còn NamJoon là người cân đối lực lượng giữa phe địch và phe ta, y cai quản hết mọi tên cướp cũng như vũ khí hiện có.

Riêng TaeHyung thì suốt cả buổi ăn không nói nhiều, hắn chỉ nghe SeokJin và NamJoon báo cáo, phân tích tình hình có khả thi hay không.

– Món hàng quý đó là ba mỹ nữ từ phương Đông dâng tặng cho Hoàng gia. – Bất chợt TaeHyung nói nhỏ.

Cả SeokJin và NamJoon đều ngạc nhiên. Người trực tiếp điều tra là SeokJin, thế mà hắn lại biết thông tin mà SeokJin không biết.

– Thử tưởng tượng đi, ba mỹ nữ đó đáng giá bao nhiêu? – TaeHyung nhếch mép nụ cười bí hiểm. Một câu hỏi vu vơ chứng minh hắn quyết tâm thực hiện vi vụ này.

SeokJin nhướng mày lặng im, vẻ mặt bình thản nhưng Kook lại thấy anh ta không vui, cũng chẳng hiểu sao nó lại hiểu anh ta đến vậy. Đại khái rằng việc điều tra là của SeokJin, nay SeokJin không cung cấp đủ thông tin cho TaeHyung, hắn còn thông tin ngược lại cho anh ta, thành ra SeokJin có chút tự ái vì mình giống như kẻ không hoàn thành nhiệm vụ.

NamJoon cũng nhận ra điều đó, y liền đằng hắng qua loa.

– Nói vậy là quyết định đánh cướp chuyến này? Đừng quên DaeHan có mối quan hệ mật thiết với Hoàng gia, thách thức hải quân dường như quá mạo hiểm.

TaeHyung nhếch mép một nụ cười khinh bỉ, vẻ bất cần để kết thúc câu chuyện.

– No chưa? – Đột nhiên hắn quay sang Kook hỏi rất dịu dàng.

– Khụ!... khụ... – Kook đang ngốn một miếng thịt to vì nghĩ không ai quan tâm đến mình, bị hỏi bất ngờ làm nó nghẹn, tay chân quơ quào không thể trả lời ngay được.

– Dạ, dạ... rồi... – Sau vài cú đánh bình bịch vào ngực, nó cũng nuốt được miếng thịt to tướng, e dè thưa.

– Thế thì đi! – Giọng hắn vẫn dịu dàng, không chút bực mình trước vẻ ăn uống như "đói khát" của Kook. Ánh mắt nó chỉ biết buồn bã liếc nhìn nửa phần cơm dang dở, trề môi tiếc rẻ rồi lóc cóc đi theo hắn.

Gian phòng ăn vốn dĩ đã yên lặng lại càng tĩnh mịch đến nghẹt thở khi TaeHyung rảo bước qua hai dãy bàn ăn. Thậm chí cũng chẳng tên cướp nào dám liếc nhìn hắn. Họ tôn sùng Đại ca của mình nhưng cũng khiếp sợ hắn như hung thần. Chỉ khác là hôm nay sau lưng hung thần có bóng dáng một thiên thần nhỏ.

Bóng Kook vừa khuất theo TaeHyung cũng là lúc cánh cửa phòng ăn khép lại, tiếng thở ra lập tức râm ran, mọi người bắt đầu cao giọng la ó những gì muốn nói mà nãy giờ không dám nói, sợ làm ồn. Không gian cứ như một bày ong vừa vỡ tổ.

Hướng ánh mắt về "đàn ong vỡ tổ", SeokJin nói bằng giọng bất mãn.

– TaeHyung đã tự đi điều tra một mình, một việc mà trước nay hắn chỉ tin tưởng giao phó cho mình anh.

– Có lẽ chỉ là một sự ngẫu nhiên, chúng ta luôn phân chia nhiệm vụ rõ ràng và TaeHyung là kẻ tôn sùng nguyên tắc. – NamJoon vội vàng an ủi.

SeokJin vẫn không nuốt nổi cơn tự ái, anh ta đẩy mạnh dĩa cơm ra giữa bàn, không muốn ăn nữa.

– Cậu nói đúng! Vì hắn quá si mê thằng nhóc đó nên hắn bắt đầu chán ghét anh rồi.

– Ya! – NamJoon trợn mắt đe dọa – Anh vừa nói cái gì thế hả? Chính anh từ chối TaeHyung để đến với tôi thì đừng có nói chuyện theo kiểu lẫy hờn đó.

SeokJin bậm chặt môi đá thẳng vào chân bàn, đứng dậy bỏ đi, một cái liếc nhìn NamJoon cũng không thèm ném lại. Đang bực mình mà NamJoon còn lớn tiếng với anh.

– Aishi!! – NamJoon nổi điên quẳng luôn chiếc muỗng xuống đất, ngồi bật ra ghế nghiến răng nhìn theo SeokJin, môi lẩm bẩm – Từ bỏ rồi lại luyến tiếc, hừ, mình đã sớm biết như vậy.

.

.

Kook bước sau TaeHyung dọc theo dãy hành lang, cứ cúi đầu mà đi như kẻ mù có người dẫn lối. Bất giác hắn dừng bước ngay một vực đá nhỏ, đăm chiêu nhìn thẳng ra biển. Nó không kịp ngăn bước chân mình, thế là đâm sầm vào lưng hắn.

TaeHyung ngoái đầu nhìn Kook xoa xoa chóp mũi vì đau rồi lại tiếp tục nhìn về hướng lúc nãy. Hắn đã quá quen với kiểu lầm lũi lủi thủi của nó.

Kook khịt khịt mũi cho bớt đau rồi tò mò, cũng nhìn theo hắn, nhưng nó chẳng thấy gì ngoài biển xanh mênh mông và ánh mặt trời chói chang đến chóa mắt.

– Huynh nhìn gì thế? – Nó vu vơ hỏi.

TaeHyung không đáp, Kook càng hiếu kỳ. À, không phải là không có gì ngoài kia, đúng ra thì có vài chiếc bè nhấp nhô buộc gần con thuyền lớn.

– Có vào đất liền bằng mấy cái bè đó được không nhỉ? – Nó cao hứng hỏi tiếp.

TaeHyung vẫn không quan tâm, mặt trầm ngâm mang theo một kiểu hoài niệm đượm buồn, chân rảo bước băng qua hành lang gỗ, đi thẳng ra bờ biển.

– Đã mùa hè rồi ư?

Hắn đứng thì thầm bâng quơ giữa rừng hoa dại mọc tràn ven bờ biển, màu tím rực rỡ bật lên trong cái nắng hanh hao, hừng hực nóng cùng cơn gió hè trộn lẫn tuôn về đảo cát. Những cánh hoa không hương nhưng chẳng bao giờ bị nhấn chìm bởi sắc màu riêng biệt. Hoa muống biển.

Kook lặng lẽ đến bên TaeHyung, giương đôi mắt lạ lẫm về sự lãng mạn kì dị của một tên cướp biển. Rừng hoa muống biển tím ngắt ôm trọn vùng cát trắng, thân mỏng manh vươn ra chạm vào sóng biển, nhấp nhô theo từng làn bọt trắng loang nhanh.

– Hyunh thích hoa muống biển à? – Kook lại vuột miệng hỏi nữa.

TaeHyung liếc nhìn vẻ mặt ngây ngô hóng chuyện của nó, bất giác bật cười. Nó cũng quan tâm đến sở thích của hắn ư? Đứa trẻ này cứ như không bao giờ biết oán hận ấy. Nó có thể giận dữ và căm ghét hắn tột cùng, nhưng rồi lại nhanh chóng lãng quên.

– Muốn học võ không? – Hắn cao hứng hỏi.

Nó lắc đầu liền, rồi mới mở miệng đáp:

– Chắc em không học nổi đâu...

Miệng hắn cười rộng hơn, tay rút nhẹ thanh kiếm ra, mân mê hai gờ lưỡi sắc lẹm.

– Nếu biết đánh giỏi thì không ai có thể làm mày đau được. Lại đây!

Kook dẩu môi miễn cưỡng đi theo TaeHyung qua khỏi rừng hoa muống biển đến bãi cát trắng gần đó. Hắn bước đi oai dũng hiên ngang như loài mãnh thú bá chủ một vùng, còn nó thì lót tót đằng sau chân nọ cứ xọ chân kia, hớt hải đến khổ sở.

Xạch!

TaeHyung tùy tiện cấm phập thanh kiếm xuống đồi cát, thong thả hất mặt về phía nó.

– Cầm lên!

– Cầm... cầm... kiếm của hyunh á? – Kook lắp bắp. Dù chỉ là thằng nhóc sống lay lắt nơi bến cảng, nhưng cũng hiểu được nguyên tắc cơ bản nhất của con nhà võ là không bao giờ giao vũ khí của mình cho bất kì ai.

TaeHyung khoanh tay trước ngực, cười khỉnh, nụ cười của thiên thần.

– Cầm được thì cầm.

Kook lơ ngơ chẳng hiểu, từ từ tiến đến gần hắn, với bàn tay run run chạm vào thanh kiếm.

Bốp!

TaeHyung lạnh lùng giơ chân đá thẳng vào tay Kook. Lực của cú đá không làm gãy xương nhưng đủ hất cả người nó lăn ba bốn vòng ra tận bờ biển. Nó cắn mạnh vào môi nén tiếng la, nhăn nhó ôm cánh tay đau chết ngất.

– Đứng dậy! – Hắn nghiêm giọng – Cứ chết nhát như thế thì tuổi thọ không lên đến hai mươi nổi đâu.

Bị đau bất ngờ thì Kook còn nghe TaeHyung nói gì nữa, nó cứ vật vã lăn qua lăn lại đến khi một con sóng lớn ập vào bờ, mang cả cát và nước biển mặn chát thấm ướt nhem cơ thể nhỏ. Kook lọ mọ ngồi dậy, run rẩy nhìn hắn.

– Điều cơ bản nhất của một kẻ học võ là phải tập trung hết cả tinh thần và tuyệt đối không được sợ hãi khi đối diện với vũ khí. Nắm chắc vũ khí là cách duy nhất mày giữ chắc cái mạng của mình an toàn.

TaeHyung vẫn đứng khoanh tay gần thanh kiếm với "bài dạy" đầu tiên. Lý thuyết chỉ là thứ phù phiếm, đã học thì phải thực hành liền, dù cho đánh đổi bằng những vết thương đi nữa. Để có thể đứng ở vị trí này, hắn cũng đã bao lần phải chịu bị giẫm đạp rồi.

Kook xị mặt đứng im re, một chút nhúc nhích cũng không. Nó có muốn học võ đâu, tự nhiên hắn đòi dạy rồi đánh nó. Tức mình, nó không thèm nghe lời nữa.

Hiểu rõ bản tính lì lợm và hay chống đối ngầm của Kook, TaeHyung chỉ cười nhạt.

– Từ giờ đến khi mặt trời lặn mà mày không chạm được vào chuôi kiếm thì khỏi ăn cơm. Mày thích ăn đùi gà lắm mà.

Toàn thân Kook rung động liền, sao hắn biết nó thích ăn đùi gà nhỉ? Ở cái nơi địa ngục trần gian này thì thứ duy nhất cho nó niềm vui chính là những bữa ăn thịnh soạn có thịt có canh, bắt nó nhịn đói thì thà chết quách cho rồi. Vì sợ mất miếng ăn, Kook nhắm mắt lao thẳng vào hắn...

.

.

.

Mặt trời đã treo lưng chừng núi, thủy triều cũng dâng cao, sóng vỗ mạnh ồ ạt. Cả buổi Kook như cái bao cát để tập dợt, không biết phải hứng chịu bao nhiêu là cái đá của TaeHyung rồi. Nó nhảy bên này, tránh bên kia, luồng dưới, luồng trên, lách trái, phải, tứ hướng vẫn bị đá như thường. Người nó giờ bầm dập tả tơi.

Không thể chịu nổi nữa, Kook nằm co người trên bãi cát, rên rĩ thật khẽ. Hắn ăn hiếp chứ dạy dỗ gì nó.

TaeHyung nhìn ánh hoàng hôn sắp tắt, lắc đầu thở dài, Kook vẫn chưa chạm được tay vào chuôi kiếm, dù chỉ một cái xẹt qua. Vì là buổi đầu tiên nên hắn cũng chẳng hy vọng nhiều. Nhưng rõ ràng, nó đã rất cố gắng. Ít ra, nó không còn sợ bị đánh nữa.

TaeHyung tra kiếm vào vỏ, chậm rãi đến chỗ Kook nằm, liếc nhìn lại một lần toàn thân của nó, chưa kể quần áo tả tơi, cả mái đầu cũng ướt nhẹp. Kiểu này phải bó thuốc dài dài đây.

– Đau!

Kook hét lớn hờn lẫy khi TaeHyung đỡ người nó dậy, bàn tay vô tình chạm vào vết bầm. Đến giờ thì nó chẳng thèm quan tâm đến cái sở ghét ồn ào tàn bạo của hắn.

TaeHyung không thấy giận, ngược lại còn xót xa nên liền cởi lớp áo ngoài để khoác cho Kook bớt lạnh, chiều tàn gió biển một lúc một lớn. Bỏ mặc Kook nhắn nhó giận dỗi, hắn xốc nó lên lưng, lặng lẽ cõng nó đi dọc theo bờ biển, quay trở lại tòa nhà đá.

Vì đau và kiệt sức, Kook gục đầu trên vai TaeHyung, hai tay cũng vô tình ôm chặt cổ hắn. Mái tóc hơi dài bồng bềnh thoáng chút hương thơm dịu, đôi tay mạnh mẽ đỡ trọn cơ thể gầy, nó bỗng thấy tấm lưng của hắn thật ấm, thật rộng và vững chắc để nó dựa dẫm.

TaeHyung bước đi chốc chốc lại nhoẻn môi cười, vì mỗi khi hơi thở mệt mỏi của Kook phả vào cổ là hắn thấy nhột nhạt khắp người. Sao nó cứ mãi dễ thương như vậy, cả hơi thở cũng thật đáng yêu, nhẹ và ấm như chú thỏ con đang nũng nịu.

– Sao hyunh lại làm cướp biển? – Đột nhiên Kook cất giọng hỏi nhỏ. TaeHyung không biết rằng khi nhìn từ phía sau, nụ cười của hắn quyến rũ lạ kỳ. Đó là nét thanh tao của một chàng trai lãng tử, không phải của một tên cướp.

TaeHyung im lặng khá lâu, cuối cùng cũng hồi đáp.

– Vì tao đã từng bị cướp.

– Lúc hyunh còn nhỏ ư? – Kook đoán dù hơi bất ngờ.

TaeHyung thở ra, lâu lắm rồi chẳng ai hỏi han đủ chuyện với hắn, họ sợ hắn như sợ cọp. Cái hắn bị cướp đi không phải là tài sản, hắn bị tước đoạt chính cuộc sống của mình.

– Thế từ khi nào hyunh lên làm Đại ca? – Thật sự Kook rất tò mò, càng gần gủi hắn nó hỏi càng nhiều.

TaeHyung bật cười. Nó giỏi gợi chuyện quá.

– Thuyền của tao bị cướp, rồi tao cũng bị bắt y như mày, sau đó tên Đại ca cũng ép tao học võ y như tao ép mày. Đến khi đủ lông đủ cánh thì tao giết hắn, lên làm Đại ca. Mày hiểu chưa?

Đôi tay của Kook thoáng chút nới lỏng cái ôm nơi cổ hắn, sống lưng ớn lạnh với câu chuyện tàn bạo vừa nghe được.

– Nếu một ngày nào đó mày thấy đủ khả năng thì cũng có thể giết tao giành lại quyền tự do của mình. – TaeHyung bất cần nhấn thêm. Đó là luật nhân quả và hắn chẳng quan tâm điều đó. Với hắn, chỉ có kẻ mạnh mới xứng đáng ngồi trên vị trí cai trị.

– ... Em không bao giờ giết huynh.

TaeHyung khựng bước, cố ngoái đầu ra sau để nhìn vào gương mặt người đã phát ra câu nói đó. Ánh mắt to tròn của nó vẫn quả quyết với lời nói của mình.

– Chẳng phải mày ghê tởm tao lắm sao? – Hắn hỏi mà cũng tự thấy cay đắng.

Kook mím môi không đáp, lại quàng tay ôm chặt TaeHyung hơn, gục sâu đầu vào cổ hắn. Ánh chiều tà dần khuất sau đồi núi phía xa, sóng biển chập chờn vỗ vào bờ từng con sóng lạnh.

Đến khi TaeHyung trở lại rừng hoa muống biển giờ đã khép đi sắc tím rực rỡ, Kook thủ thỉ.

– Em không có ghét huynh, em không muốn hyunh chết, chỉ vậy thôi. – Giọng nó nhỏ nhẹ du dương. Dù hắn đã gây nhiều tổn thương cho nó, nhưng sâu thẳm trong tim, nó biết hắn thích nó, một tình yêu đồng tính quái dị. Và vì có tình yêu đó, nó thấy mình không cô đơn. Ít ra ở thế gian này cũng có người muốn chăm sóc cho nó, dù kẻ đó là một tên đàn ông và rất bạo ngược.

TaeHyung không nói gì nhưng đôi tay lại quàng chặt vào đùi Kook hơn, giữ nó thật chắc trên lưng của mình. Chỉ một câu nói thôi mà khiến con tim dại tình của hắn muốn vỡ tung. Sao Kook có thể không ghét hắn khi bản thân không đồng tính? Lời nói này có thể tin không? Mà cho dù là thật hay giả dối thì TaeHyung cũng thấy hạnh phúc vô cùng. Những cánh hoa muống biển đã khép lại sau ánh hoàng hôn, nhưng trong lòng hắn ngập tràn sắc hoa rực rỡ thi nhau đua nở.

TaeHyung và Kook về đến phòng thì đã thấy vài tên hay đi tuần đứng ngay trước cửa. Nó có thể hiểu được đôi mắt kinh ngạc ngỡ ngàng của chúng khi thấy Đại ca lạnh lùng của mình đang cõng một tên đàn em. Chúng ngơ ngác hồi lâu rồi cũng giật mình cúi đầu. Một tên nói:

– Đại ca, anh NamJoon nhắn nếu Đại ca về thì mời hyunh đến phòng họp, anh Jin vừa nghe ngóng được tin mới.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro