Tức Giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Chết tiệt, tất cả là tại thằng chó Hanbin đó. Tao không tha cho nó dễ dàng vậy đâu!

Sunchae mang ánh mắt đỏ ngầu nhìn vào bức ảnh chụp Hanbin trước đây có được. Tay nắm chặt lại thiếu điều có thể nghe được cả tiếng rắc rắc.

- Tụi mình nên làm gì tiếp theo đây anh? Để cho mấy ông thầy bà cô thấy là bị đuổi học đó.

- Mặc kệ, tự tao có cách. Giờ tụi bây chỉ cần theo dõi nó cho tao là được rồi. Tao sẽ bắt nó trả lại gấp đôi sự nhục nhã này.

_______________

- Em muốn ăn gì hả Hanbin? Cơm gà, phở hay bánh mì?

- Súp là được rồi ạ, thầy Taerae đừng tốt với em quá, em không biết trả ơn như nào đâu.

- Em lại nói thế nữa rồi. Đây là nhiệm vụ của thầy nên đừng có khách sáo.

- Nhưng mà...

Taerae thấy cậu sinh viên đang xấu hổ không biết nên nói gì mà vô thức bật cười.

- Em đáng yêu ghê, đừng có nói những câu như vậy nữa đấy.

- Em...biết rồi ạ.

- Tốt, giờ thầy đi mua súp với trái cây cho em đây.

Nhìn thấy thầy định đứng lên thì Hanbin chợt nhớ ra gì đó.

- A thầy khoan đi đã.

- Sao vậy?

- Em có chuyện muốn nói.

Taerae mang ánh mắt tò mò nhìn em, sao đó lại ngồi xuống chiếc ghế gần giường bệnh.

- Ừm, em nói đi.

- Ngày mai em đi học được không ạ? Giờ em đã ổn hơn nhiều rồi.

- Ngày mai? Em nên nghỉ thêm vài ngày nữa đi.

- Không được đâu ạ, dù gì em cũng khỏe rồi nên thầy cô không cần lo lắng đâu.

- Em cứng đầu quá đấy.

- Đi mà thầyyyyyy.

- Không là không.

Hai thầy trò ngồi nói chuyện với nhau hăng say đến nỗi không để ý cánh cửa phòng y tế đã được người khác mở ra từ lâu. Cũng không để ý đã có người đi vào từ nãy giờ.

- Nếu em ấy muốn thì thầy cứ cho em ấy đi học đi.

Hai người nghe vậy thì lập tức quay về phía sau, nhìn kĩ mặt của chủ nhân giọng nói làm Hanbin suýt hét lên.

- Hiệu...hiệu trưởng.

- Sao bất ngờ thế? Thầy đến thăm em thôi mà.

- Không...tại tại...

- Thôi không đùa nữa, nếu em thấy mình đã ổn thì ngày mai có thể bắt đầu đi học lại.

- Vâng em cảm ơn.

Taerae lúc này mang khuôn mặt bất bình lên tiếng.

- Nhưng nếu bọn chúng lại giở trò với Hanbin thì sao?

- Tôi đã răn đe bọn chúng rồi. Cậu không cần lo lắng đâu, giáo viên cũng sẽ quan sát kĩ hơn.

- Đúng đó thầy Taerae, em sẽ ổn thôi.

- Mong là vậy.

________________

Và một điều may mắn là bọn họ không dám làm gì em cả, trong suốt 2 tuần nay mọi thứ dường như đã tốt hơn. Tuy rằng em không thể tránh khỏi những cái liếc mắt từ mọi người, ganh ghét có, ham muốn có. Các thầy cô cũng tích cực trong việc ngăn chặn việc bắt nạt trong trường và hơn hết là bọn Sunchae. Em đã không gặp mặt bọn chúng từ vụ việc hôm đó nữa.

Hiện tại em đang gọi điện với Hyeongseop, cũng đã lâu hai người không trò chuyện rồi, hắn kể cho em hết tất cả mọi chuyện từ việc ba Jaewon tốt như nào đến việc bệnh tình của bác ấy, bây giờ thì đã đỡ hơn nhiều rồi vì có phép màu từ gia đình. Còn Hanbin vẫn không dám kể cho hắn nghe chuyện mình bị bắt nạt ở trường, em không muốn hắn lo lắng cho em.

" Em đang ở đâu trong trường đấy? "

- Em đang  ở nhà vệ sinh dãy 1 nè, bây giờ ở bên ngoài khá ồn nên em chui vào đây cho tiện nói chuyện.

" Ừm, việc học vẫn ổn đúng chứ? Có gặp khó khăn gì không? "

- Không đâu ạ, thầy cô và các anh chị giúp em nhiều lắm.

" Vậy là được rồi, vài ngày nữa tụi anh sẽ về "

- Ồ vậy thì tố...

" Hửm? Hanbin em đâu rồi, Hanbin!? "

Tút tút tút

Chiếc điện thoại bị ném xuống đất, kéo theo đó là tiếng hét thất thanh của chủ nhân nó.

- Nói chuyện đủ rồi, giờ đến lượt bọn tao chứ nhỉ?

Sunchae nắm chặt cằm của em kéo lên, trong khi đó lặng lẽ ra lệnh cho 2 tên đi cùng chuẩn bị máy quay.

- Các người lại muốn làm gì tôi nữa?

Em mang vẻ mặt bất lực đến đáng thương nhìn sâu vào đôi mắt gã. Em đúng thật đã lầm to, bọn họ sẽ không bao giờ dễ dàng mà bỏ qua được.

- Ôi trời ạ, Oh Hanbin đang nhìn tao với ánh mắt cún con kìa tụi bây.

Gã giở giọng khinh bỉ khiến 2 tên kia cũng cười theo đến mà vui, một trong số chúng sao khi khởi động máy quay thì bắt đầu di chuyển nó đến gần Hanbin, dễ dàng bắt trọn từng khoảng khắc đáng xấu hổ mà bọn chúng sẽ làm tiếp theo.

- Tao nói cho mày biết, dù mày có la hét cỡ nào cũng vô dụng thôi vì bọn tao đã lên kế hoạch từ lâu rồi...bây giờ mày chính là công cụ phát tiết của tao!

Tóc em bị gã kéo ngược ra tận phía sau, nó đau đớn đến nỗi phải khiến em thét lên, bất cứ ai ở đó đều sẽ thấy thê lương đến tột cùng.

Sau đó gã cùng với một tên khác thay phiên đánh đập em, từng cảnh đều được bắt trọn vẹn vào trong máy quay phim. Cảnh bọn họ đá từng cú vào bụng, cảnh bọn họ tát em đến đỏ cả mặt, cảnh bọn họ cởi đồ của em ra đến cả cảnh bọn họ dùng nến đang cháy nhỏ vào da thịt của em.

Em thét lên từng câu từng chữ để cầu xin chúng, tiếng khóc của em cứ thế vang vọng khắp căn phòng vệ sinh. Nhưng tất cả đều bị lu mờ bởi tiếng cười hả dạ của bọn quỷ dữ đang hành hạ em.

- Khóc to lên! Xem có con chó nào đến cứu mày không!

- Aaaa...làm ơn đi...đau quá...đừng nhỏ nến vào bụng nữa mà...

- Vậy nhỏ vào mắt nhé!?

Sunchae hệt như kẻ điên, cứ liên tục dúi cây nến đang cháy vào người em. Đến khi chuẩn bị đưa đến đôi mắt trong veo đang khóc ấy thì bị giọng nói của tên đang quay phim làm cho ngừng lại.

- Khoan đã anh, chơi nó một phát đã chứ.

- Hừm cũng đúng...

Sunchae ném cây nến ra chỗ khác, nắm chặt tay của em kéo chỗ bồn rửa tay. Gã xả thật đầy bồn rồi mạnh bạo nhấn đầu em vào chỗ nước đó.

Hanbin cố vùng vẫy nhưng đều vô ích với sức mạnh của gã, đầu em liên tục bị nắm mạnh và nhấn xuống nước, Sunchae cứ làm như thế cho đến khi em nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi thì gã bắt đầu kéo tóc em lên rồi tát vào mặt cho tỉnh.

- Mày nghĩ tao dễ dàng cho mày chết thế hả!?

- Khụ khụ...làm ơn...

- Câm mồm!

Sau đó gã và tên kia bắt cởi quần ra, em có thể nghe rõ những tiếng va chạm của dây nịt và cả tiếng kéo quần xuống.

- Quay cho sắc nét vào.

Gã nói với tên cầm camera rồi gấp gáp muốn đưa vật dơ bẩn kia vào miệng em nhưng em nhanh chóng né được, miệng Hanbin ngậm chặt lại cố không hé ra dù chỉ một chút.

Hanbin lúc này chỉ biết khóc ròng trong lòng, nếu hôm nay có chuyện gì xảy ra em sẽ hối hận với tình yêu của em và người mà em thầm mến mất. Bọn chúng thấy Hanbin phản ứng quyết liệt như vậy thì càng điên tiết hơn, bọn chúng tát em liên tục khiến hai bên bầu má mà Hyeongseop hay cưng chiều bây giờ đã đỏ ửng hằn lên dấu tay nhìn đến là đau lòng.

Hanbin không còn sức để chống chọi lại nữa, em như muốn thiếp đi ngay lúc này.

Không biết đã trải qua bao nhiêu phút, chỉ biết lúc này em đã dần cảm nhận hơi thở của bản thân dần yếu đi và đôi mắt em đã dần lịm lại, buồn ngủ quá... Em lúc này chỉ muốn thiếp đi một giấc thôi.

- Chó chết.

Camera di chuyển lên khuôn mặt đầy nước mắt của em, lúc nào Hanbin bỗng nhớ về Ahn Hyeongseop và Song Jaewon, em nhớ họ quá đi mất, em muốn ở bên họ, dẫu Jaewon có ghét em đi chăng nữa em cũng chấp nhận. Jeon Hanbin chỉ cần được sống và ở bên bọn họ là em đã mãn nguyện rồi. Hanbin ngậm chặt miệng, mở to mắt nhìn thẳng vào máy quay, khuôn mặt em hiện lên nét căm phẫn mà bọn chúng cho dù đi đến cuối đời cũng sẽ không bao giờ quên được. Đôi mắt xinh đẹp ngày nào giờ đây toàn hằn lên những tia máu, đôi môi đỏ mọng lúc nào cũng hàn thuyên với Hyeongseop về những món ăn giờ đây đã bầm giập và trầy xước.

Trước ánh nhìn đầy sự phẫn nộ của em khiến chúng dần cảm thấy sợ hãi, lúc này dường như đã chịu đựng quá đủ, Hanbin nhanh tay giựt lấy máy quay ném thẳng đầu của SongHo khiến gã hét lên đau đớn, hai gã kia đứng bất động tại chỗ hết nhìn Sunchae rồi lại nhìn Hanbin. Chỗ trán bị thương của Sunchae chảy máu đến đáng sợ khiến gã càng điên hơn, gã hét lớn một tiếng hai gã kia cũng dần lấy lại sự hung hăng của bản thân rồi lần lượt xúm đến chỗ em. Hanbin lúc này đã chuẩn bị sẵn hết rồi, nếu bọn chúng ra tay lần nữa thì em sẽ cắn lưỡi tự vẫn. Thà chết để có thể âm thâm ở bên tình yêu của mình chứ không để khốn nạn này chà đạp nữa.

- Dám phản kháng nữa à? Để xem ai mới là người làm chủ!

- Nhấn đầu nó vào bồn cầu đ-

- TỤI BÂY NGHĨ MÌNH ĐANG LÀM CÁI ĐÉO GÌ VỚI NGƯỜI YÊU TAO THẾ!!?

Cánh cửa phòng về sinh bị đập mạnh đến gãy cả bản lề, ổ khóa cũng không còn sức chống chọi.

- Hyeong...Hyeongseop...

- NGẬM CÁI MỒM CHÓ CỦA TỤI BÂY LẠI, TỤI BÂY KHÔNG CÓ QUYỀN GỌI TÊN TAO!!

Ánh mắt của hắn đỏ ngầu đến đáng sợ liên tục liếc xung quanh để tìm bóng dáng người nhỏ tuổi. Đến khi nhìn thấy em đang không ngừng thoi thóp nằm dưới đất nhưng ánh mắt lại mãnh mẽ đến đau lòng nhìn vào hắn thì lập tức chạy đến đỡ em.

Cả ba nhanh chóng bắt lấy cơ hội rồi chạy đi, nhưng mọi bước chân đều đột ngột dừng lại sau khi thấy Jaewon đang đứng chắn ở cửa nhà vệ sinh, phía sau còn có một vài tên đầu gấu.

Anh không nói gì cả nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến mức người ta không dám nhìn thẳng. Chậm chạp đi đến nhặt chiếc máy quay lên, bấm vào nút phát lại rồi ném thẳng nó vào mặt Sunchae một lần nữa sau khi nhìn thấy cảnh đầu tiên.

- Xử tụi nó đi.

....••••....

Hubi_HanHan

Vote cho tui nhe Mn.

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro