Chương XIII: Lộ diện (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bước vào không gian bí mật, cả Vua mèo, Vua chó và thủ lĩnh loài người đều bị choáng ngợp bởi không gian vô tận và khung cảnh hùng vĩ chưa từng thấy. Những cây cỏ sáng loáng, óng ánh, cảm giác như sẽ không bao giờ tồn tại màn đêm ở nơi đây. Ở vị trí trung tâm là một kiệt tác tuyệt đỉnh, là cây phả hệ khổng lồ tỏa sắc vàng lấp lánh, vô số đường chỉ ánh sáng màu xanh lá chạy từ bên dưới mặt đất tiến thẳng vào gốc cây, rồi lan tỏa ra khắp thân cây. Ánh hào quang rực rỡ của cây phả hệ như tới từ thiên đường, chiếu rọi cả không gian rộng lớn. Một cảnh tượng đẹp tuyệt mỹ, ảo diệu và chẳng thể miêu tả hết bằng lời.

Đứng trước cây phả hệ, tham vọng quyền lực của Vua mèo cồn cào trỗi dậy. Ông ta không thể kìm nén lâu hơn, nhất là khi đang sở hữu một thể xác mạnh mẽ có nguồn sinh lượng dồi dào. Ông ta kiêu ngạo, thẳng thắn lôi kéo Vua chó tham gia vào âm mưu của mình mà không có một chút dè chừng. Vua chó không đồng ý và rất bất ngờ với đề nghị thẳng thừng đó. Để thị uy đe dọa đối phương, Vua mèo liền cầm lấy một quyển phả hệ, hủy hoại nó, dẫn đến sự tuyệt chủng của một loài động vật. Vì đã bị đeo chiếc vòng đá sai khiến nên linh hồn người thủ lĩnh chỉ biết không ngừng gào thét bất lực bên trong chính cơ thể mình. 

Nhận thậy tính nghiêm trọng của sự việc, Vua chó đã không chần chừ mà xông lên ngăn cản Vua mèo. Cuối cùng, Vua chó đã tận dụng được một cơ hội để đập vỡ chiếc vòng đá trên cơ thể thủ lĩnh loài người. Linh hồn người thủ lĩnh lấy lại được quyền kiểm soát và trục xuất linh hồn Vua mèo ra ngoài. Lúc này, thể xác người thủ lĩnh đã bị thương nhiều chỗ, sinh lượng cũng chỉ còn đủ để mở một vết nứt thoát ra khỏi không gian bí mật, còn Vua chó cũng đã mất sức đáng kể. 

Sau khi bị đẩy ra ngoài, linh hồn Vua mèo quay về ngay với thể xác của ông ta. Thủ lĩnh loài người và Vua chó phải liên minh với nhau để chống lại Vua mèo. Ông ta ngoan cố không chịu buông bỏ kế hoạch của mình. Trận chiến kết thúc khi cơ thể thủ lĩnh loài người không còn cử động được nữa, Vua chó thì kệt sức và sắp đến giới hạn của mình, còn Vua mèo đã nằm thoi thóp. Cơ thể ông ta chắc chắn không thể sống được lâu hơn, linh hồn ông ta cũng sắp cạn sinh lượng. Dẫu vậy, Vua mèo vẫn không từ bỏ tham vọng của mình. Vua chó đành phải bỏ lại ông ta.

Thủ lĩnh loài người đã mở một vết nứt không gian bất kỳ để rời khỏi không gian bí mật. Vua chó cõng người thủ lĩnh trên lưng rồi phi như bay. Tuy nhiên, khi cả hai vừa đi qua vết nứt không gian thì một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Vua mèo đã dồn hết sức lực cuối cùng để triệu hiệu năng lực huyền thoại của loài mèo và lôi linh hồn người thủ lĩnh quay trở lại không gian bí mật. Thật may, Vua chó cũng đã kịp triệu hiệu năng lực huyền thoại của loài chó và dẫn linh hồn người thủ lĩnh về với thể xác.

Nơi Vua chó và thủ lĩnh loài người đến là Trái đất. Vết nứt không gian được mở ra ngay phía trên một dòng suối sâu, bên trong một khu rừng già. Sau khi đưa cả hai vào bờ, Vua chó đã tình cờ gặp hai người con gái và ông ta đã giao thủ lĩnh loài người cho họ chăm sóc, còn ông ta phải quay trở về báo cáo sự việc. 

Hội đồng vô cùng thất vọng vì Vua mèo đã để tham vọng kiểm soát hành động và đã gây ra tội ác không thể tha thứ. Đối với loài người, Hội đồng tỏ ra e ngại. Họ không thể chắc chắn được rằng loài người sẽ không còn bị kẻ xấu lợi dụng cho những mục đích nguy hiểm. Hội đồng đã cân nhắc đến quyết định phải xóa sổ toàn bộ loài người. Tất nhiên, Vua chó hoàn toàn phản đối. Nếu họ quyết định như vậy thì chẳng khác gì Vua mèo, quyết định đó cũng là một tội ác không thể tha thứ. Thay vào đó, Vua chó đã đưa ra một giải pháp khác thuyết phục được Hội đồng.

Vua chó đề xuất cấm loài người bước ra khỏi trái đất. Hội đồng khi đó đã đồng ý, với điều kiện họ sẽ viết lại một lịch sử khác về cuộc chiến của loài người, như những gì đã được truyền lại rộng rãi ngày nay. Hội đồng khi đó đã giấu kín sự thật, kể cả với Hội đồng kế nhiệm. Không ai được phép ghi chép lại những việc đã diễn ra. Hội đồng hi vọng hình tượng loài người được vẽ lên trong lịch sử sẽ là một giống loài xấu xa và nguy hiểm đến mức không ai dám lại gần. 

Vua chó cũng đồng ý. Ông ta còn tình nguyện dẫn theo một phần dân chúng của mình tới Trái đất để giám sát, giúp đỡ và dạy cho loài người hiểu biết thêm về tình yêu thương. Có như vậy, loài người mới biết hành động vì mục đích tốt đẹp và không bị kẻ xấu lợi dụng. 

Hội đồng nhất trí với ý kiến của Vua chó. Họ còn gửi thêm một số loài khác đến trái đất sinh sống cùng loài chó và giúp đỡ con người. Quyển phả hệ loài người được giao cho Vua chó giấu đi tại Trái đất, không ai được biết thêm thông tin về nó.

Thời gian trôi đi, loài chó dần trở thành người bạn thân thiết nhất với con người. Tiếc rằng, tất cả các loài vật được cử đến trái đất đều bị ảnh hưởng nặng nề bởi môi trường ở đó. Họ không theo kịp sự tiến hóa và phát triển của loài người. Cuối cùng, loài người dần mất đi mối liên hệ tốt đẹp và trở nên quá nguy hiểm với nhiều loài vật khác. Lịch sử mà Hội đồng đã viết vô tình trở nên rất hợp lý, các thế hệ sau đều quên đi lịch sử thật sự. Trái đất bị biến thành nơi để các sinh vật chịu phạt và Hội đồng vẫn tiếp tục giám sát Trái đất cho đến ngày nay.

Khoa kết thúc câu chuyện lịch sử ở đó.

“Thật bất ngờ! Quả thực âm mưu của loài mèo vẫn luôn được giấu kín! Hoàng tộc loài chó đã bí mật ghi chép lại lịch sử nhưng chỉ là sơ bộ, để nhắc nhở con cháu hoàng gia biết rằng loài người cũng là một giống loài như chúng tôi và họ có một mối liên hệ tốt đẹp với chúng tôi. Chúng tôi cần phải bảo vệ loài người.” – Vua chó bình luận.

“Thật cảm kích trước tấm lòng bao dung của loài chó.” Khoa cúi đầu như muốn bổ sung cho lời cảm tạ. Vua chó cũng cúi đầu đáp lại.

“Chắc hẳn cậu cho rằng Vua mèo đứng sau toàn bộ chuyện này?” – Vua chó.

“Tôi đoán vậy. Có lẽ loài mèo cũng đã bí mật ghi chép lại những sự kiện đã thực sự diễn ra. Tôi cho rằng chính gia tộc Ti át đã làm việc đó. Bởi vậy mà cha Ti át mới để lại những gợi ý cho chúng ta hoặc cho Ti át để cậu ta tìm về với sự thật. Chúng ta phải hỏi Vua mèo trước Hội đồng thì mới biết được.” – Khoa.  

“Tại sao lại là Vua mèo? Cũng là trực giác của cậu sao?” – Vua chó.

“Không hẳn, cũng có những lý lẽ để tôi cho rằng kẻ chủ mưu là Vua mèo. Tôi sẽ kể cho ngài sau. Nhưng có điều này rất kỳ lạ, dường như tâm trí vẫn luôn muốn kể cho tôi biết sự thật thông qua những giấc mơ. Chúng chân thật và tương đối giống những gì đã diễn ra.” – Khoa.

“Biết đâu đó lại là những ký ức thật của cậu.” – Vua chó cười.

“Sao có thể chứ?” Khoa dừng lại và quay sang nhìn Vua chó.

“Từ kiếp sống trước. Tôi đoán vậy.” Vua chó nhún vai. Ông ta cười và tiếp tục: “Ghi chép cuối cùng của hoàng tộc chúng tôi về cuộc chiến của loài người là ‘cậu ấy sẽ còn quay lại’. Tôi nghĩ cuối cùng thì thủ lĩnh loài người cũng đã quay lại, để chấm dứt những khúc mắc từ quá khứ.”

Khoa không bình luận gì thêm, cậu giục: “Thôi không bàn nữa, chúng ta còn phải mau chóng đưa Vua mèo tới trước Hội đồng.”

Trên đỉnh Lục tháp, khối đa diện vẫn đang bó chặt Vua mèo. Khoa ra lệnh cho khối đa diện nới lỏng một phần để lộ ra linh hồn ông ta. 

“Sao ngươi dám đối xử với ta thế này!” – Vua mèo tức giận quát tháo.

“Ngài còn giả bộ làm gì? Sớm muộn thì sự thật cũng sẽ bị phơi bày.” – Khoa.

“Ý ngươi là gì?” – Vua mèo hỏi lại.

“Ngài đang có âm mưu gì? Mục đích nhận tạo con người của ngài là gì?” – Khoa kiên quyết hỏi.

“Đồ điên, ngươi biết mình đang nói gì không?” Vua mèo tỏ ra vừa ngơ ngác vừa giận dữ.

“Tôi có đủ chứng cứ cho thấy ngài là kẻ đứng sau sự việc các quyển phả hệ bị đánh cắp.” – Khoa.

“Vua chó! Sao ông còn đứng đó không làm gì? Sao ông cứ để tên điên này lảm nhảm như vậy?” Vua mèo nhìn sang Vua chó như cầu cứu.

“Tôi nghĩ chút nữa chúng ta sẽ biết thôi.” – Vua chó trả lời lạnh lùng.

Vua mèo trợn to mắt nhìn chằm chằm vào Vua chó mà không nói gì.

Khoa và Vua chó dẫn Vua mèo đến phiên họp của Hội đồng. Chín thành viên còn lại của Hội đồng đã có mặt đầy đủ tại phòng luận tội. Họ đều bị bất ngờ về mục đích của phiên họp được Vua chó công bố.

Vua chó ngồi vào vị trí của Vua mèo như trong phiên luận tội trước đây với Khoa, vị trí bên dưới Hội đồng, là nơi dành cho phe đưa ra cáo buộc. Khoa và Vua mèo đứng ở chiếc bàn thấp nhất, đặt tại trung tâm căn phòng, là nơi của phe bị cáo buộc hay những kẻ bị luận tội. Phiên họp được tổ chức bí mật, chỉ có Hội đồng và Khoa. Có lẽ, đây sẽ là lần thứ hai trong lịch sử mà phiên luận tội chính thức được tổ chức để xem xét tội trạng của một vị vua, lại còn là một đại diện trong Hồi đồng. Vua chuột vẫn đứng ra điều hành phiên họp.

“Đề nghị vị bảo lãnh nêu cam kết.” Vua chuột hướng lời nói về phía Vua chó.

“Bằng danh dự của mình, tôi bảo lãnh cho những gì phe cáo buộc đưa ra và sẽ nhận lấy hình phạt nếu cáo buộc được đưa ra là không có căn cứ.” Vua chó nhìn lên Hội đồng.

Ở thế giới gốc, chất vấn một vị vua là quyền mà không phải ai cũng được phép, dù cho ông ta đã làm việc gì. Hành động của một vị vua tức là hành động của một vương quốc, của một loài. Mà xét cho cùng, trong mối quan hệ giữa các vương quốc với nhau, chẳng ai có đủ tư cách để áp đặt một chuẩn mực cho hành động của một vương quốc, trừ khi được vương quốc đó đồng ý.

Khi mà không có một thứ chuẩn mực chung để tuân theo thì không thể nói rằng ai đó đã phạm sai lầm, huống chi là chất vấn họ. Chất vấn hành động của một vị vua còn có nghĩa là tự cho mình có vị thế cao hơn cả một vương quốc. Giả sử, Hội đồng cho rằng một vị vua đã có hành động không phù hợp, để thực hiện quyền chất vấn thì hoặc là vị vua bị chất vấn phải đồng ý hoặc là Hội đồng phải có một hành động không phù hợp khác, là sử dụng sức mạnh thuần túy. Điều này có thể gặp phải sự phản kháng mãnh liệt và gây ra những thiệt hại to lớn. Vì vậy, Hội đồng phải cân nhắc giữa giá trị trong hành động của họ và thiệt hại có thể xảy ra. 

Để làm được việc này, phe cáo buộc phải đưa ra chứng cứ chứng minh phe bị cáo buộc đã có những hành động mà đã hoặc sẽ tạo ra thiệt hại đủ lớn để Hội đồng phải cân nhắc. Nếu chưa có thiệt hại nào thực sự rõ ràng thì phe cáo buộc phải có được sự bảo lãnh từ một kẻ có địa vị tương đương hoặc lớn hơn phe bị cáo buộc. Trách nhiệm sẽ được Hội đồng đẩy về phía kẻ bảo lãnh. Trường hợp của Khoa là như vậy.

“Xét thấy, vì phe cáo buộc nhận được sự bảo lãnh của một vị vua có địa vị ngang bằng Vua mèo nên Hội đồng chấp nhận tiến hành luận tội. Vua mèo phải trả lời tất cả các câu hỏi của Hội đồng mà không có quyền từ chối, ngài đã hiểu chưa?” – Vua chuột hỏi Vua mèo.

“Không thể hiểu nổi ông đang nghĩ gì nữa, Vua chó à?” Vua mèo liếc nhìn Vua chó.

“Mặc dù vậy, tôi vẫn đồng ý, thưa Hội đồng.” – Vua mèo trả lời dứt khoát.

“Ai có cáo buộc với Vua mèo?” Vua chuột nhìn về phía Khoa, cùng với đó là tám ánh nhìn đầy nghiêm nghị khác.

“Tôi, Kho… à không, Ki oa, loài người, có tố cáo đối với Vua mèo.” – Khoa nói rõ ràng.

“Vậy cậu là kẻ đang trói Vua mèo?” – Vua chuột.

“Vâng.” – Khoa.

Vua chuột yêu cầu Khoa cởi trói cho Vua mèo.

“Nội dung và lý do tố cáo của cậu là gì?” Vua chuột giữ vẻ thản nhiên, có chút lạnh lùng.

“Tôi tố cáo Vua mèo là kẻ chủ mưu trong việc lấy trộm quyển phả hệ loài người và loài mèo. Hiện hai quyển phả hệ đã rơi vào tay tổ chức do ông ta thành lập. Tôi cho rằng Vua mèo làm vậy vì muốn tiếp cận cây phả hệ với mục đích không tốt.” – Khoa.

Khoa vừa kết thúc lời cáo buộc thì Lan xông vào. Cả căn phòng đều nhìn về phía cửa ra vào. Lan đã chạy tới phiên họp ngay khi nghe được tin.

“Có chuyện gì vậy Ki oa, Vua chó?” Lan nhìn Khoa và Vua chó.

“Tôi đưa ra cáo buộc Vua mèo là kẻ đứng sau mọi chuyện.” – Khoa giải thích.

“Sao lại như thế được!” – Lan thốt lên.

“Li an, ngồi sau quan sát đi!” - Vua chó.

Lan ngồi xuống ở hàng ghế gần nhất.

Vì là thành viên của hoàng tộc loài mèo nên Hội đồng chấp thuận cho Lan được tham dự.

Vua chuột tiếp tục hỏi Vua mèo: “Ngài có ý kiến gì không?”

“Để nghị làm theo thủ tục.” – Vua mèo cương quyết.

Vua chuột gật đầu.

“Ki oa, đề nghị cậu nêu ra căn cứ cho lời cáo buộc của mình.” – Vua chuột.

“Trước tiên, tôi muốn chứng minh tôi không có liên quan đến tổ chức đánh cắp các quyển phả hệ.” Khoa đề nghị và được Vua chuột đồng ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro