Chương 20 - Nhận thân?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20 – Nhận thân?

Tần Thiên nghiêng đầu, trên mặt lộ ra mờ mịt, Triệu Tĩnh liền lựa chọn lời nói có tính chất ly gián nói ra. Đầu tiên liền nói Lâm gia chết thảm, mẫu thân của hắn chết thảm, sau đó nói người làm là ma giáo, có thể chính là hiện tại ma giáo giáo chủ, sau đó liền nói ma giáo giáo chủ hành hạ hắn như vậy, rõ ràng không xem hắn đương nhi tử, lại nói hắn lớn lên giống mẫu thân của hắn, trạc vào sự thật là hắn sinh ra không có mẫu thân, cuối cùng kết luận hắn là bị cướp về, dưỡng ở ma giáo mười lăm năm. Lúc này thân phụ đến tìm, hy vọng hắn trở về nhà.

Về nhà sao? Tần Thiên cúi đầu, trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương. Hắn trước kia có nhà, bị bắt cóc xuyên việt đến dị thế giới cũng có một nhà, ở nơi này cũng có một nhà, nhưng rõ ràng hắn không thể về. Người này muốn giữ lấy hắn. Nghĩ đến đây, sắc mặt của hắn ảm đạm xuống.

Triệu Tĩnh nghĩ chính mình đả động được ma giáo thiếu chủ này, xem ra người này đích thật cũng thật hy vọng phụ mẫu từ ái. Hắn liền trổ ra phụ mẫu từ ái, đem Tần Thiên gắt gao nắm lấy. Hướng về phía ma giáo đánh một kích, vẫn có thể từ chỗ Tần Thiên làm điểm đột phá. Đáng tiếc Tần Thiên không nói được, chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Chuyện Tần Thiên không nói được, năm năm theo dõi, hắn liền biết. Ma giáo thiếu chủ là một cái người câm, khi đó hắn còn âm thầm cười đâu.

Tần Thiên chỉ chỉ chính mình đan điền, sau đó huơ huơ loạn. Triệu Tĩnh nhìn ra, Tần Thiên đây là hỏi võ công của hắn vì sao không thấy. Triệu Tĩnh nghĩ một lát, châm chước mở miệng nói:

- Tiểu Thiên, võ công của ngươi là ma giáo võ công, tà môn một loại, tu luyện lâu dài sẽ khiến thân thể có ám thương, về sau sẽ không thể tiến thêm một bước. Ngươi không cần tái luyện nó, liền luyện độc môn tâm pháp của phụ thân đi. Ngươi căn cơ đã vững, luyện lại chỉ cần vài năm liền có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Thì ra ngươi đây là muốn từ trên người của ta tẩy sạch đi ma giáo dấu vết? Tần Thiên trong lòng lửa giận trào dâng, sắc mặt vẫn một dạng nhu nhược bị thương chưa lành tái nhợt. Hắn nhè nhẹ gật đầu, lại chỉ chỉ bên cạnh hông, làm ra động tác thanh kiếm.

- Thanh kiếm kia? Đồ vật gì đó của ma giáo, ngươi cũng đừng nên cầm.

Cái này Tần Thiên không thể thỏa hiệp. Hắn nắm lấy tay Triệu Tĩnh, hai mắt mở to, trong mắt còn có một chút hơi nước. Hắn chớp mắt, dáng vẻ như đang làm nũng cầu xin. Lôi kéo tay áo của Triệu Tĩnh, Tần Thiên không ngừng làm ra động tác, muốn lấy lại thanh kiếm nọ.

- Ngoan, phụ thân hội cho ngươi một thanh kiếm khác tùy thân.

Tần Thiên lắc đầu, lại giật giật tay áo. Triệu Tĩnh từ chối một lượt, liền thấy Tần Thiên vậy mà thật sự rơi lệ. Hắn luống cuống. Ma giáo thiếu chủ hội khóc sao? Hắn không tin một cái ma đầu lại có thể khóc ra được. Đây là vì sao? Là thanh kiếm kia có vấn đề? Triệu Tĩnh nghĩ một lúc không biết vì cái gì, nhưng thấy Tần Thiên mở to ánh mắt ngập nước nhìn mình, hắn bại hạ trận.

Triệu Tĩnh nghĩ cái gì, Tần Thiên không quan tâm. Hắn chỉ cần biết nếu mình muốn đạt được thứ gì đó mình cần, trang một chút cũng không sao. Lộ ra một mặt ngây thơ, sử dụng cả nước mắt để làm vũ khí, hắn cho tới hiện tại đã học được những thứ này.

Triệu Tĩnh nghĩ nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không kháng cự được tiểu nhi tử có khuôn mặt rất giống Lâm Nguyệt, đành phải đem thanh kiếm trả cho Tần Thiên. Tần Thiên thấy thanh kiếm, ôm vào trong ngực, một bộ không thể rời xa, khuôn mặt lộ ra bi thương, cúi đầu, lại bắt đầu từng giọt nước mắt rơi xuống đất. Triệu Tĩnh trong lòng bất chợt mềm nhũn. Cái gì ma giáo thiếu chủ, cái gì giết người ma đầu, hắn vẫn là một người, vẫn có mềm yếu một mặt. Hắn ở trước mặt mình lộ ra mềm yếu, đây là tin tưởng chính mình! Triệu Tĩnh tuy rằng vẫn không thể thả lỏng cảnh giác, không thể để Tần Thiên có võ công, nhưng những mặt khác, vẫn là nghĩ cách nuông chiều hảo.

Qua vài ngày, Tần Thiên rõ ràng cảm thấy được, Triệu Tĩnh đối với mình hoài nghi. Cũng đúng thôi, thành tích của hắn đặt ở kia, nếu như đột nhiên vì một cái phụ thân ở đâu nhô ra mà cải tà quy chánh, chính hắn cũng không tin. Nếu như trải qua vài tháng mài mòn mà cải tà quy chính, hắn sẽ tin. Cho nên trong thời gian này, vẫn là trang nộn hảo. Cho dù bị thăm dò, cũng vẫn sử dụng tư duy của một hài tử đi lạc trở về nhà mà đối đãi.

Tần Thiên đau khổ nghĩ cách trốn đi nơi này. Có một người giám hộ cường đại, đem chính mình lộng đi một nơi ma giáo chi nhân tìm không thấy, sở hữu vật phẩm trên người hắn đều bị lấy đi gần hết, trừ thanh kiếm. Hắn võ công không có, thân mình trúng độc, thân thể bị thương, không thể phát tin ra bên ngoài vì rất có khả năng đang bị theo dõi, lúc này, chỉ có thể lấy tĩnh chế động.

Tần Thiên ngoan ngoãn ở trong phòng, nằm cho đến khi thân thể thương tích đã bớt đau liền bắt đầu hướng ra xung quanh chạy loạn, sau đó liền tìm kiếm thư tịch đọc. Tìm hiểu kỹ xung quanh là bước đầu tiên thích ứng với hoàn cảnh mới, biết người biết ta mới là vương đạo. Vị trí của hắn, hắn xác định là một khu rừng hẻo lánh, ít người qua lại. Trừ khi người nọ trên đường đi để lại manh mối, nếu không giữa biển người, rất khó tìm thấy được.

Qua được ba tuần, Tần Thiên đã có thể đứng lên được, cũng bắt đầu luyện kiếm pháp. Hắn luyện kiếm pháp thuần túy là vì không có việc làm. Triệu Tĩnh thấy Tần Thiên cầm kiếm, hắn liền nghĩ truyền cho nhi tử kiếm pháp của chính mình. Tần Thiên trong lòng thật sự muốn cười, nhưng vẫn bình thản luyện theo. Kỹ nhiều không ép thân, có người dạy hắn liền học đi.

Hắn đã từng suy nghĩ qua, nhiệm vụ cùng phụ thân hòa hảo có phải là người này hay không, vì nội dung chỉ nói là "phụ thân", không nói là dưỡng phụ hay thân phụ. Hắn mấy năm liền đều nghĩ giáo chủ phụ thân là thân phụ, còn vì một câu chối bỏ quan hệ phụ tử mà đau đến rơi nước mắt, đến lúc này đột nhiên có người xuất hiện bảo hắn là thân nhi tử, người kia là dưỡng phụ, còn muốn giữ chặt lấy hắn, hắn liền lúng túng. Cùng phụ thân hòa hảo, với tình huống này, rất có khả năng hắn chỉ có thể chọn một trong hai người, không thể cùng cả hai hòa hảo, vì theo lời người này kể, người này với phụ thân là kẻ thù không đội trời chung, hắn mà muốn hòa hảo với cả hai người, hắn sẽ là người xui xẻo.

Là hắn phải lựa chọn? Muốn thông quan nhiệm vụ cần lựa chọn ai là phụ thân sao? Có lẽ đây là đầu mối chính nhiệm vụ đi.

Lúc này, Triệu Tĩnh liền đem Tần Thiên đến võ lâm minh. Tần Thiên vẫn không có võ công, hắn chỉ có thể theo Triệu Tĩnh an bài. Mặc một thân bạch y, khuôn mặt của Tần Thiên tinh xảo, nước da trắng nõn, lộ ra một thân soái khí lại không mất nét ngây ngô. Lúc gặp võ lâm minh chủ, người kia cũng giật mình một trận.

- Triệu huynh, ngươi nói đây là lệnh công tử?

Triệu Tĩnh gật đầu. Võ lâm minh chủ Dương Lăng thấy Tần Thiên nhìn thấy mình sau đó đi một cái lễ, có vẻ rất thú vị. Hắn biết Tần Thiên thân thế, cho nên thấy Tần Thiên biểu hiện ra như vậy, đương nhiên hứng thú. Hắn hướng Tần Thiên hỏi vài câu, Tần Thiên chỉ gật hoặc lắc đầu. Triệu Tĩnh vội nói:

- Dương huynh, tiểu nhi không nói được.

- Không nói được?

- Cũng tại ma đầu kia. – Triệu Tĩnh tức giận – Hắn đem tiểu nhi tra tấn thảm, làm tiểu nhi thành ách nhân. Hắn phá hủy gia đình của ta, hại ta thê nhi, ta hận không thể rút gân lột da hắn!

Tần Thiên cúi đầu, không suyễn một tiếng, không động đậy một chút, trầm mặc lắng nghe. Dương Lăng cho rằng đây là Tần Thiên trong lòng vẫn có chút phản đối nhưng đang do dự không dám nói ra, âm thầm gật đầu. Ma giáo thiếu chủ mất tích, Tần Thiên lại xuất hiện, thân phận của hắn đã xác định được rất chính xác. Dương Lăng không tin lắm vào cái gọi là phụ tử tình thâm, nhưng bắt được ma giáo thiếu chủ, đây vẫn là một đại công, có thể lợi dụng được ít nhiều. Dương Lăng bắt đầu thăm hỏi Tần Thiên về bố trí của ma giáo, Tần Thiên lắc đầu, gật đầu một vài câu, sau đó trầm mặc. Dương Lăng tra hỏi thêm một lúc, phát hiện Tần Thiên run run.

- Tiểu Thiên?

Dương Lăng nghĩ Tần Thiên đây là đang trang, nhưng khi Triệu Tĩnh nắm lấy vai Tần Thiên lắc lắc, hống gọi, thấy Tần Thiên hai mắt thất thần ngước đầu lên, trên mặt hiện ra kinh hãi thần sắc, sau đó không ngần ngại oa vào lòng hắn nắm lấy người hắn, Dương Lăng trong lòng hơi tin tưởng.

- Triệu huynh, đây là vì sao?

Triệu Tĩnh lắc đầu nói:

- Có lẽ ở ma giáo tiểu Thiên chịu khổ quá nhiều, khi nhắc đến vài chuyện liền lộ ra kinh hoảng.

Dương Lăng thở dài:

- Cũng là. Ma giáo có người nào là tốt? Rặt một bọn tàn bạo ác nhân. Ta nghe nói tiểu Thiên lúc trở về còn thụ qua tra tấn?

Triệu Tĩnh lộ ra phẫn nộ thần sắc, Tần Thiên đang nằm trong lòng của hắn lại run lên. Triệu Tĩnh không ngần ngại trước mặt Dương Lăng cùng Tần Thiên mở miệng miệt thị ma giáo. Tần Thiên co tròn người, Dương Lăng ánh mắt thăm dò, cuối cùng lấy Dương Lăng rời đi làm chấm dứt.

- Tiểu Thiên, ngươi yên tâm, phụ thân sẽ đánh lên ma giáo, giết hết bọn chúng, trả thù cho ngươi.

Nửa tháng liền, Dương Lăng đến thăm Tần Thiên, đồng thời đem từng kiện ma giáo độc ác thế nào huyết tanh ra sao đặt trước mặt hắn, đồng thời còn khoa trương hắn.

- Tiểu Thiên, ta nghe nói thời điểm ngươi làm ma giáo thiếu chủ, ngự hạ rất có một tay. Kỳ thật lúc đó ta đã nghĩ ác ma kia có một cái hảo nhi tử. Ngươi ôn hòa lại quyết đoán, chính đạo nhân cũng có không ít người khâm phục ngươi đâu.

Dương Lăng khoa trương Tần Thiên, đổi lại nhìn thấy được Tần Thiên lộ ra một cái thiển thiển cười. Hắn lại tiếp tục lung lạc:

- Nếu ngươi là chính đạo chi nhân, nhất định là một bạch y công tử, danh tiếng giang hồ. Có ngươi trợ giúp, chính đạo như hổ thêm cánh, càng có thể phát dương quang đại, bảo vệ chính nghĩa, khu trừ tội ác.

Tần Thiên cúi đầu, trên mặt hiện lên do dự. Dương Lăng chờ Tần Thiên cân nhắc một lúc, sau đó liền rời đi. Vài ngày sau, hắn lại tìm đến, lại lung lạc Tần Thiên.

Cùng lúc này, Tần Việt đã nhận được tin tức từ một cái nội ứng trong chính đạo nhân sĩ tỏa ra, nói là ma giáo thiếu chủ bị bắt đến võ lâm minh, hiện đang bị giam lỏng ở bên trong. Nghe thấy tin này, Tần Việt bóp nát vụn chén trà.

Ngày hôm đó đưa Tần Thiên ra khỏi hình thất, hắn nửa đêm đến nhìn Tần Thiên tiểu tiểu thân ảnh cùng với trên người băng gạc hòa lẫn mùi thuốc nồng đậm. Tần Việt đứng ở đầu giường, nhìn kỹ tiểu hài tử mà hắn từ nhỏ nuôi lớn. Giáo chúng bên trong, tiểu hài tử từ nhỏ nuôi lớn lên không ít, nhưng đối với Tần Thiên, hắn có một chút tư tâm, lâu ngày trở thành thói quen. Hắn đánh quá Tần Thiên rất nhiều lần, là trừng phạt, cũng có khi là giáo huấn. Có thể nói, Tần Thiên từ nhỏ lớn lên ăn không ít đau khổ, nhưng hắn chưa bao giờ từ trong ánh mắt của Tần Thiên nhìn thấy nửa điểm hận ý. Hắn chỉ nhìn thấy, là vào năm năm trước, vào cái ngày hắn bốc đồng đánh nhi tử kia, từ trong mắt Tần Thiên nhìn ra được đau lòng. Vài ngày trước Tần Thiên an ổn ngủ ở trong phòng, buồn chán tù túng liền ra ngoài phơi nắng một chút, cư nhiên đụng vào cao thủ, bị bắt cóc? Hắn vì ma giáo hậu sơn có người đột nhập mà nổi giận, càng là vì tiểu nhi tử mất tích mà tức giận. Tìm khắp nơi không thấy, cho đến tận lúc này mới có được tin tức của nhi tử, lại là ở võ lâm minh, trọng trọng bảo vệ, muốn cướp người, nhất định tổn thất không ít.

Nhi tử vì cái gì lại đến nơi đó? Chẳng lẽ người bắt cóc hắn lại là Triệu Tĩnh? Chẳng lẽ hắn phát hiện ra được thân thế của Tần Thiên? Tần Việt trong lòng rối rắm. Năm đó hắn sát hại cả Lâm thôn, chính là để tránh cho bí mật bị bại lộ, Triệu Tĩnh từ đâu nhìn ra được Tần Thiên là con của Lâm Nguyệt? Chẳng lẽ chỉ vì Tần Thiên khuôn mặt lớn lên rất giống Lâm Nguyệt hay sao? Chết tiệt. Ngươi muốn vài câu nói cướp đi con ta, nghĩ tưởng mỹ!

Giáo chủ nghĩ đến nhi tử bị vài câu cấp lừa dối, trong lòng lại càng lửa giận vạn trượng. Hắn thật sự muốn ngay lúc này đến nắm lấy nhi tử kéo về ma giáo đóng cửa hảo hảo tra hỏi xem vì cái gì hắn lại ở võ lâm minh không thèm trở về. Tần Thiên vì cái gì không trở về đâu? Là bị vây ở võ lâm minh, hay là thật sự không nghĩ trở về rồi hả?

Tần Việt thật sự nghĩ mình điên rồi, vì tiểu nhi tử, một nhi tử không phải là ruột thịt, liền muốn huy động giáo chúng cướp người. Tần Việt cẩn thận suy nghĩ, võ lâm minh dám cho người ở tại ma giáo hậu sơn cướp người, hắn cũng muốn cho võ lâm minh biết ma giáo không phải dễ khi dễ. Về việc vì cái gì nhi tử lại không chịu về, Tần Việt lập tức cho người đi tra. Nhi tử mất tích đã truyền ra bên ngoài, như vậy cũng không có việc gì phải giấu diếm. Hắn phát ra truy nã lệnh, tìm thấy Tần Thiên lập tức bắt về giáo quy án. Nhi tử thế lực, hiện tại đến phiên hắn trông nom đi. Dù sao nếu như nhi tử thật sự phản, hắn cũng không thể để nhóm thế lực này rời khỏi ma giáo, mà nhi tử gặp chuyện không kịp trở về, hắn cũng không muốn ma giáo một bộ phận cứ như vậy như rắn mất đầu, tan tác loạn lạc.

Bước qua tháng thứ hai, Tần Thiên từ Dương Lăng nhận được thông tin, hắn bị ma giáo truy nã. Thấy Tần Thiên trong ánh mắt ảm đạm đi không ít, Dương Lăng trong lòng nhẫn cười. Nhìn đi, phụ thân ngươi tôn kính đem ngươi ném, ngươi còn muốn làm cái gì ma giáo thiếu chủ sao? Ngươi mau khai ra ma giáo bố trí thế nào, trợ chúng ta đánh ma giáo đi.

Dương Lăng lại trổ tài ăn nói của mình, khuyên lơn Tần Thiên, mà Triệu Tĩnh cũng ở một bên lên tiếng. Tần Thiên im lặng cúi đầu, sắc mặt thật sự rất không xong, tay ôm chặt lấy thanh kiếm, không nói một lời. Tần Thiên thích ôm kiếm, thói quen này Triệu Tĩnh không ngăn cản được, đành phải để Tần Thiên tự do. Hắn cũng không lo lắng Tần Thiên hội lấy kiếm chém người, bởi vì nội lực của Tần Thiên bị phong bế, hóa công tán Triệu Tĩnh cho Tần Thiên uống, vẫn chưa giao ra giải dược.

Chờ cho Dương Lăng đi rồi, Tần Thiên mới nhìn Triệu Tĩnh, bắt đầu thử câu thông với Triệu Tĩnh. Tần Thiên biết người này là một cái nhân tinh, hắn không thể man quá, nhưng hắn vẫn muốn thử. Nếu kẻ này thật sự xem hắn là nhi tử, lợi dụng một chút cũng không sao.

Triệu Tĩnh lại một lần nữa làm Tần Thiên thất vọng. Tần Thiên muốn khôi phục một ít nội lực, Triệu Tĩnh từ chối. Hắn muốn đi ra ngoài nhìn xung quanh, Triệu Tĩnh từ chối. Tần Thiên không xin nữa, ngoan ngoãn oa ở trong nhà, nhưng hắn suy nghĩ cái gì, chỉ có hắn biết được. Triệu Tĩnh thấy Tần Thiên ngoan ngoãn, hắn khóe miệng nhếch lên một tia vui vẻ mỉm cười. Ngoan nhi tử, chờ ngươi đối với ma giáo thật sự chết tâm, ta liền đưa ngươi ra ngoài. Tuy rằng nhi tử mỗi lần luyện kiếm đều đem theo ánh mắt tuyệt vọng vì không có nội lực, nhưng hắn vẫn không thể mềm lòng cho nhi tử thuốc giải độc. Hắn không muốn Tần Thiên một lần nữa thoát khỏi tay của hắn. Hắn đã mất đi thê tử, không thể mất đi nhi tử.

Tháng thứ hai, Tần Thiên hướng về phía Dương Lăng thỏa hiệp. Hắn nhìn Dương Lăng vẻ mặt nghi ngờ, sau đó viết ra trong lòng do dự.

Võ lâm minh, thật sự rất giỏi sao? Hắn không tin, võ lâm minh có thể bảo vệ hắn khỏi ma giáo truy sát. Muốn hắn tin, vậy lôi ra chứng cứ đi.

Dương Lăng thấy Tần Thiên lộ ra biểu tình nghé con không sợ hãi , trong lòng khinh thường Tần Thiên tuổi trẻ khinh cuồng, lại đồng ý để Tần Thiên tiến võ lâm minh nhìn một chút. Hắn biết, Tần Thiên võ công bị giam cầm, lại bị chính thân phụ giam cầm. Hắn trong lòng cười lạnh. Dưỡng phụ truy nã, thân phụ giam cầm võ công, hài tử này thật sự là cỡ nào xui xẻo a? Nhưng hắn quản làm gì? Hắn chỉ cần có thể từ chỗ Tần Thiên tra ra thông tin có thể cho ma giáo trí mạng một kích, hắn liền vui vẻ. Tần Thiên đối với hắn nghi ngờ, nhưng đối với Triệu Tĩnh có vẻ tin tưởng hơn một chút, nhu thuận nghe theo thân phụ, tu luyện thân phụ công pháp, oa ở trong nhà không tiếp xúc với ai, hắn có thể từ Triệu Tĩnh xuống tay.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro