Chương 21 - Trao đổi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21 – Trao đổi

Tháng thứ ba, ma giáo cùng võ lâm minh xảy ra vài trận chiến lớn nhỏ. Dương Lăng biết, ma giáo giáo chủ kia không ngồi yên, nhất định muốn đến cướp người. Hắn nhân lúc Triệu Tĩnh ở bên ngoài giao chiến với ma giáo chi nhân, liền đến chỗ Tần Thiên, xuất kỳ bất ý đem một viên thuốc nhét vào miệng Tần Thiên, sau đó lùi xuống. Tần Thiên ho khan nhưng không nhả ra được, bị quán một bình nước, đem viên thuốc nuốt xuống bụng. Tần Thiên đoán hẳn là độc dược, vội vàng dựa vào tinh thần lực cùng phân tích lực, đem thứ gì đó trong bụng gấp rút phân tích. Còn chưa phân tích xong, Dương Lăng đã cười lạnh nói:

- Ngươi biết ngươi nuốt thứ gì hay không?

Tần Thiên lắc lắc đầu.

- Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán.

Tần Thiên nghe thấy, sửng sốt một hồi, mặt vẫn cúi xuống sàn, không có nửa điểm gì thất thố. Dương Lăng thấy Tần Thiên trấn định, hắn không tin, liền tiếp lời:

- Mỗi một tháng không có thuốc giải độc, liền đau như có trăm ngàn con kiến cắn xé, đau ba ngày ba đêm liền thất khiếu đổ máu mà chết. Ngươi nếu không muốn như vậy chết, vậy thì phải hảo hảo phối hợp với ta.

Tần Thiên im lặng. Dương Lăng không thích cái im lặng của Tần Thiên, từ bên cạnh rút ra một ngọn roi, quất vào lưng Tần Thiên, đem y bào của Tần Thiên xé rách. Tần Thiên run rẩy, co tròn lại, Dương Lăng lại quất thêm vài roi, sau đó mới lên tiếng đe dọa:

- Hai tháng ngươi ở nơi này, chúng ta nể mặt ngươi cũng đủ rồi. Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao? Thân phụ của ngươi có thể còn thương ngươi, nhưng ngươi không cấp ra một điểm tác dụng, ta liền có thể giết ngươi.

Hắn cúi đầu xuống, nắm lấy cằm của Tần Thiên kéo lên, gằn từng chữ:

- Nói, ma giáo chi nhân lực lượng thế nào, ma giáo phân bố ra làm sao?

Tần Thiên cắn răng không nói, Dương Lăng gọi người đến đem Tần Thiên lột trần, trùng trùng điệp điệp quất lên người, huyết nhục tứ tung, tiên tiên kiến huyết. Tần Thiên rên đau, thân người run rẩy, càng kích thích Dương Lăng nặng tay thêm. Triệu Tĩnh đúng lúc trở về thấy tình huống này liền quát to, sau đó cùng Dương Lăng sảo một trận, cuối cùng mới đuổi được Dương Lăng đi, chính mình đỡ lấy Tần Thiên vào bên trong thoa thuốc.

- Tiểu Thiên, là cha không tốt, để ngươi chịu khổ.

Tần Thiên cúi đầu không đáp. Triệu Tĩnh thấy Tần Thiên trầm mặc, cho rằng hắn nghĩ nhiều, lại khuyên:

- Tiểu Thiên, hiện tại ma giáo muốn giết ngươi, ta phải bảo vệ ngươi. Nếu như có thể biết được thêm một chút thông tin, an toàn của ngươi sẽ được bảo đảm. Việc giống như hôm nay sẽ không tái xảy ra.

Tần Thiên lắc lắc đầu, từ chối trả lời. Triệu Tĩnh hết cách, chỉ có thể sai người chăm sóc Tần Thiên, chính mình lại chạy ra ngoài tìm ma giáo chi nhân phiền toái đi.

Chờ cho tất cả đều đi rồi, Tần Thiên từ trên giường bò xuống, ôm lấy thanh kiếm, rút ra bắt đầu đâm chọc xung quanh. Hắn tức giận đến run người, chỉ muốn giết người phát tiết oán khí. Thân thể đau nhức không thể vung kiếm nhiều, đâm chọc được một chút, hắn ném kiếm, nằm bẹp xuống giường.

Chết tiệt độc tố, chết tiệt võ lâm minh, chết tiệt tra phụ. Phế đi hắn, giam cầm hắn, không cho hắn trở về ma giáo, còn muốn hắn phản bội phụ thân? Nằm mơ đi. Hắn cho dù rơi vào trường hợp tệ hại nhất, cũng muốn tất cả mọi người chôn cùng. Chỉ là hiện tại hắn thật sự rất không xong, không thể nhúc nhích, bị người theo dõi, không thể dùng bất kỳ cái gì để thoát thân, hắn vừa tức vừa giận, lại không thể làm gì, hắn dùng tay đấm vào giường đấm vào vách tường, chỉ để cảm nhận được cảm giác đau xót truyền lên.

Mệt mỏi, hắn lại nằm bẹp xuống. Xung quanh nhất định có người đang theo dõi nhất cử nhất động của hắn, không cho hắn chạy thoát, nếu như hắn có dị động, muốn liên lạc với ma giáo, nói không chừng còn để lộ ra tin tức, khiến cho ma giáo lại gặp tai họa. Hắn lúc này càng tha thiết ước mong lực lượng hơn bao giờ hết, nhất là nếu như hắn không bị bối cảnh giới hạn lực lượng, hắn có thể vận dụng năng lực đặc biệt của mình, trốn ra khỏi nơi này. Lần này hắn sơ sẩy một chút liền bị bắt đi, vô pháp thoát thân, hắn thật sự sinh khí.

Tức giận đến run người, bây giờ cho hắn một lựa chọn đồng quy vu tận, hắn lập tức đi làm.

Chẳng lẽ một thời gian dài như vậy bình an, khiến cho tâm cảnh giác của hắn lơi lỏng? Cho dù gặp giây phút chiến đấu sống còn, hắn cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ thua, nhưng bị cướp lấy năng lực cùng tự do, khiến cho hắn sống không bằng chết, hắn cảm thấy mình thà chết còn hoan hỉ hơn.

Tự do cùng lực lượng, vẫn là thứ hắn luôn hướng tới.

Tần Thiên bắt đầu nhớ đến Tần Việt. Phụ thân liệu có đến cứu hắn không? Cứu hắn rồi, độc chất trên người của hắn khả giải? Nhắc đến độc chất, Tần Thiên lại một trận uất hận. Hắn hít một hơi, nhắm mắt lại, cố gắng cảm nhận cùng phân tích ra độc chất, tra tra thật kỹ, sau đó lại đi tìm phối phương giải dược cũng như cách điều chế thông qua bất kỳ nguồn thông tin nào hắn nắm được trong tay.

Phân tích cùng truy tra cũng phải mất vài ngày, hắn cũng nhìn ra được thành phần giải dược.

Hắn thật sự cảm thấy mình may mắn khi có thể luyện ra được một dạng công phu như vậy, cũng như nắm trong tay một thứ gì đó có thể tra ra được phối phương dược học. Có thể phân tích thành phần độc dược, tuy rằng hắn vẫn mất nhiều thời gian cùng công sức để tỉ mỉ xem xét thành phần thứ hắn nuốt vào, nhưng một kỹ năng này nếu như có, có thể giúp hắn bảo mạng. Quãng thời gian đột nhiên bị kéo đi xuyên việt kia, không biết dựa vào ai, phải dựa vào một khí linh không rõ tung tích mà từng bước giành giật lực lượng, giữ lại mạng sống, cả quá trình đều rất không vui vẻ, hắn cũng đã trả giá không ít. Nhưng thứ hắn đạt được giúp hắn bảo mạng, giúp hắn sống sót, giúp hắn có thể quyết định được vận mệnh của chính mình, cũng có thể giúp hắn làm được thứ hắn muốn làm mà không e ngại hay không phải luồn cúi bất kỳ ai, hắn cảm thấy đánh đổi gì cũng là xứng đáng.

Xem xong thành phần giải dược, Hắn nghĩ nghĩ một lúc, hắn liền gọi Infinity. Hắn muốn đổi một thứ đồ vật. Đem đồ vật từ thế giới khác vào thế giới này vẫn được, nhưng đại giới là bị ngược một trận. Hắn tại hoàn cảnh này đã là bất chấp tất cả, bị ngược thì đã sao, hắn cũng không phải là chưa từng bị ngược. Hắn chấp nhận điều kiện, đổi lấy một loại mẫu tử cổ, là một mẫu hàng trăm tử loại cổ độc này. Hắn sống không vui vẻ, như vậy hắn muốn đem tất cả chôn cùng. Đạt được mục đích, đánh đổi một chút không đáng bao nhiêu. Chỉ cần bảo toàn được lực lượng cùng tự do, hắn nguyện đổi.

Tần Thiên đem mẫu cổ ký sinh lên người, đem tử cổ giấu đi. Loại mẫu tử cổ này, chỉ cần người mang mẫu cổ phân ra một tia ý thức, sinh tử của tử cổ sẽ bị mẫu cổ điều khiển. Mẫu cổ chết, tử cổ chôn cùng. Tử cổ chết, ký chủ chôn cùng. Muốn gieo tử cổ, hắn chỉ cần cùng với người hắn muốn gieo cổ, kéo qua tay hoặc chạm vào người là được. Đồ vật thực sự tiện lợi, hẳn là sẽ kích phát điều kiện trao đổi tương đương.

Nghe nói, điều kiện trao đổi của hắn sẽ được kích phát trong bối cảnh.

Có lẽ, hắn chuẩn bị lại bị tra tấn.

Nắm chặt tay, bình tâm, tĩnh khí, Tần Thiên lại đi tìm phối phương giải dược cho Hóa Công tán. Hắn cần thứ này để thực hiện kế hoạch của hắn. Trực tiếp đòi giải dược nhất định không được, hắn chỉ có thể tự mình điều chế. Phối phương có rất nhiều thứ phức tạp, hắn cần phải lấy về trong tay, còn phải làm sao cho không bị phát hiện. Hắn biết có người theo dõi mình, nhưng mình chế tác cái gì, chỉ cần che lấp một chút, có bị theo dõi cũng chỉ phát hiện ra được chính mình đáng ngờ mà thôi, sẽ không lộ ra dấu vết.

Tần Thiên tuy gọi là bị tạm giam, nhưng hắn muốn ra ngoài mua đồ vật vẫn không bị ngăn cản, chỉ cần bên cạnh hắn luôn luôn có người theo sát là được. Triệu Tĩnh hẳn cũng biết, nếu như hắn làm quá chặt, Tần Thiên hội phản cảm, sẽ không xem hắn là phụ thân. Trước đó khi Tần Thiên mới tới nơi này, Triệu Tĩnh không cho hắn đi ra ngoài, nhưng hơn một tháng hắn nhu thuận ngoan ngoãn nghe lời, cuối cùng cũng khiến Triệu Tĩnh thả hắn đi ra, nhưng vẫn có người ở bên cạnh theo dõi hắn đi đâu làm gì. Triệu Tĩnh muốn là khiến Tần Thiên đổi trận doanh, mà không muốn nhi tử căm hận chính mình. Theo dõi sát nhi tử, nhưng không để nhi tử cảm thấy giống như bị giam lỏng, cho phép nhi tử ra ngoài, cái này Triệu Tĩnh làm được.

Tần Thiên tìm mua được nguyên liệu xong trở về, vừa mới giấu đi nguyên liệu liền bị vài người của Dương Lăng mời đến. Tần Thiên dự đoán, lần này mời đi nhất định không phải chuyện gì hay ho.

Hắn đoán đúng.

Lần này mời đi, quả nhiên là vì hắn trao đổi mẫu tử cổ mà kích phát thành sự kiện. Hắn bị Dương Lăng tra hỏi, không trả lời, liền bị Dương Lăng kéo vào trong địa lao tra tấn. Tần Thiên gặp hình cụ tra tấn liền biết hắn muốn thụ qua tội này. Rất tốt, lúc bị Dương Lăng gọi tới hay sai người lôi đi, hắn giãy giụa, giằng co, cuối cùng cũng va chạm lên người Dương Lăng. Tuy rằng Dương Lăng tính cảnh giác cao, lại khiết phích, nhưng Tần Thiên cũng là một cái người luyện võ, không có nội lực, còn có kỹ xảo, còn có khả năng trang nộn vờ hốt hoảng giãy giụa gào thét. Chỉ chạm một cái rất nhẹ, hắn cũng gieo được một tử cổ. Dương Lăng là đối tượng khó gieo cổ nhất, hắn đã làm được, những người còn lại, như vậy liền dễ dàng.

Bị kéo đi, Tần Thiên kiên nhẫn thụ xuống hình phạt. Ròng rã ba ngày, hắn ở tại hình thất thụ phạt, chịu đựng nước muối lạnh xối lên người, da thịt đau đớn, ngất đi lại tỉnh lại, cho đến khi có người đến đem hắn đi ra ngoài. Ở bên ngoài, Tần Thiên nhìn thấy, là Triệu Tĩnh người kia.

- Tiểu Thiên!

Triệu Tĩnh trông có vẻ vội vàng, Tần Thiên thầm nghĩ, nhưng hắn không nói gì. Triệu Tĩnh không hiểu hắn, hại hắn đến mức này, hắn cũng đã không tái đồng tình. Ngay tại lúc Triệu Tĩnh chạm lấy hắn nhìn xem thương thế, hắn thuận tiện trồng một tử cổ lên người. Sau đó Tần Thiên nhắm mắt lại vờ ngất đi, nghe thấy Triệu Tĩnh nói cái gì ma giáo chi nhân thật sự quá đáng, dám hành hạ nhi tử của ta, Dương Lăng, khi nào ngươi công ma giáo, ta liền làm chủ lực. Tần Thiên đoán, Dương Lăng tiện nhân kia đã đem quá trình hắn bị thương đổi thành bị ma giáo chi nhân tra tấn.

Triệu Tĩnh không biết sao? Tần Thiên đoán không hẳn. Triệu Tĩnh là biết. Triệu Tĩnh là một cái nhân tinh, ở bên cạnh Tần Thiên còn đặt rất nhiều người, Tần Thiên đi nơi nào, hắn há không thể biết sao? Miệng nói như vậy, là vì lấy cớ, hay là vì phủi sạch quan hệ đây? Là dung túng cho Dương Lăng tra tấn hắn sao? Sau đó giả vờ chính mình bị Dương Lăng lừa, sau này có thể trước mặt hắn ăn nói tốt, vẫn làm một từ phụ? Hạ ta hóa công tán, cho người theo hộ vệ kỳ thật là theo dõi ta, ánh mắt mỗi khi nhìn ta, lúc ta lơ đãng không nhìn, lộ ra thiếu kiên nhẫn cùng thăm dò, hoàn toàn đem ý nghĩ của chính ngươi bán đứng. Cho ta ăn cho ta nghỉ ngơi, dạy ta công pháp, nếu như ta là một cái hài tử không hiểu chuyện, tin tưởng cái gọi là huyết thống tương liên, ta nhất định sẽ cảm kích, sẽ bị lừa dối, nhưng đáng tiếc, ngươi chạm vào nghịch lân của ta, còn làm cho ta phản cảm, ngươi xác định sẽ không thể chết già.

Một đêm nọ Tần Thiên đang ở trong phòng ngủ vùi, đến nửa đêm liền có người chạm vào hắn. Tần Thiên bừng tỉnh, nhìn thấy người kia đem dao kề sát cổ hắn. Tần Thiên ngước mặt lên nhìn, thấy đó là một trong số ám vệ của mình. Hắn mở mắt, chớp vài cái khiến chính mình tỉnh táo lại, nhìn người kia, sau đó lướt ánh mắt lên trần nhà, xà nhà, ngón tay khẽ động, ý tứ rất rõ, có người theo dõi.

Người kia nhìn Tần Thiên một lúc, chủy thủ trên tay lỏng ra, một chân quỳ xuống, miệng mấp máy. Tần Thiên nhìn ra được, đây là thỉnh tội. Thần ngữ, ám vệ theo hắn đã lâu, trong giai đoạn hắn không thể nói chuyện, nên bọn họ biết rõ thần ngữ, mà chính hắn cũng học được không ít. Tần Thiên hư phất tay, khiến người kia đứng dậy. Hắn nhìn xung quanh, xác định không có người nào, mới bắt đầu cùng ám vệ câu thông.

- Ta trúng độc. – Tần Thiên dùng thần ngữ nói.

Đình nghe thấy giật mình, vội vàng hỏi:

- Chủ tử, ngươi trúng là độc gì?

- Hóa công tán. Ta không có võ công, không thể chạy.

Đình cắn môi, một bộ dạng xấu hổ cúi đầu:

- Chủ tử, thuộc hạ thất trách, không đem theo giải độc đan, nếu không cũng có thể khôi phục được một phần.

Tần Thiên mấp máy:

- Ta đã chuẩn bị đủ tài liệu, có thể tự luyện chế ra một phần giải dược. Chỉ là ta còn trúng một loại khác, Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán.

Đình nghe thấy, sắc mặt lúc thanh lúc bạch. Thứ độc này, lúc hắn ở ám vệ sở có nghe qua, là chất độc không thể giải được, đến từ Tây Vực, chỉ dùng để điều khiển người. May mắn sản lượng rất ít, nếu không một cá nhân nào đó có thể chế tạo được thứ này, liền có khả năng khống chế được rất nhiều người làm việc dưới trướng. Ma giáo tuy bị gọi là ma giáo, nhưng không sử dụng độc dược điều khiển thuộc hạ.

- Chủ tử, vậy bây giờ phải làm thế nào?

Tần Thiên ánh mắt híp lại, ra lệnh:

- Ta cần tiếp xúc đến người chủ chốt của võ lâm minh, không thể không làm ra vẻ cho bọn chúng nhìn thấy. Sắp tới sẽ có chiến tranh. Ngươi đem người của chúng ta hộ vệ thật hảo, những kẻ yếu kém hoặc không trung thành liền đưa ra làm tốt thí. Có lẽ... đến một lúc nào đó, ta có thể tìm thấy thuốc giải độc, sẽ có chuyển cơ.

- Chủ tử, hay để thuộc hạ thỉnh người đến công võ lâm minh?

Tần Thiên cau mày, sau đó thở ra một hơi:

- Ta ở đây trừ mất võ công mất tự do, tính mạng không lo. Thỉnh người đến công, bọn chúng sẽ lấy ta làm uy hiếp. Có thể chờ đợi liền chờ đợi. Đã rõ?

- Rõ, chủ tử.

- Chuyện ta trúng độc, đừng nói cho ai.

Đình có chút chần chừ. Giáo chủ đã đem hắn ban cho Tần Thiên, thì hắn là ám vệ của Tần Thiên, tự nhiên nghe lệnh Tần Thiên. Ám vệ nguyện trung thành với một chủ nhân, cho nên theo lý hắn phải nghe lệnh Tần Thiên, thậm chí giáo chủ có hỏi hắn cũng không được nói. Nhưng thiếu chủ tình huống như vậy...

Chỉ nghĩ một thoáng, Đình liền chắp tay nhận lệnh. Hắn là ám vệ, chức trách là trung thành với chủ tử.

Tần Thiên khoát khoát tay, Đình liền biến mất. Tần Thiên biết, hắn hiện tại không có võ công, muốn chạy trốn là không thể nào. Đình một mình rời đi còn có khả năng, hắn không nên liên lụy cả hai cùng chết. Còn về dự định của hắn, hắn không nghĩ sẽ nói cho bất kỳ kẻ nào.

Vẫn là có người muốn cứu hắn đâu. Tần Thiên cười cười. Hắn có thể tin tưởng vào người khác, nhưng nếu như chính mình có thể làm cho cả võ lâm minh chôn cùng, sau đó đem võ lâm minh lực lượng nuốt trọn, như vậy lại càng thú vị đâu.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro