Chương 22 - Thượng ma giáo tổng đàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 22 – Thượng ma giáo tổng đàn

Thời gian lại chuyển dời đến tháng thứ tư kể từ ngày Tần Thiên bị bắt cóc. Một tháng, thái độ của Tần Thiên từ lãnh đạm thờ ơ, đến sợ hãi, đến do dự, cuối cùng lựa chọn thỏa hiệp. Cho dù là thỏa hiệp, Tần Thiên vẫn thể hiện ra rất rõ, thuộc hạ của hắn, võ lâm minh không được động, còn về ma giáo, hắn sẽ tiết lộ một ít thông tin. Thân phận ma giáo thiếu chủ của hắn, sau khi hắn thăm dò một lúc, phát hiện ngoại trừ Dương Lăng cùng với một số thân tín, còn lại mọi người đều không biết. Điều này khiến cho hắn dễ dàng cùng với bọn họ đánh quan hệ. Thêm vào đó, vì Tần Thiên lộ ra thái độ hợp tác, Dương Lăng lại muốn hắn cùng ma giáo triệt để quyết tuyệt, liền hướng bên ngoài tuyên bố hắn là bạch y công tử, nhi tử của võ lâm trưởng lão Triệu Tĩnh. Chỉ cần ma giáo chi nhân biết bọn họ ma giáo thiếu chủ đầu nhập võ lâm minh, Tần Thiên sẽ không thể tái trở về ma giáo.

Tần Thiên nghe thấy chuyện này tức giận đến giơ chân. Ti bỉ vô sỉ còn dám tự xưng là võ lâm chính nghĩa? Hắn chỉ muốn cào nát bộ mặt giả dối kia đi, nhưng hắn kìm lòng lại. Diễn trò liền diễn nguyên bộ. Ma giáo chi nhân hận hắn nghi ngờ hắn, hắn chỉ có thể đem võ lâm minh trên dưới toàn bộ sinh mạng dâng ra để tạ tội. Chính vì để tiếp xúc thêm nhiều người, Tần Thiên lần này là hạ vốn gốc. Hắn được Dương Lăng tạo cho một cái thân phận, Triệu Tĩnh tạo cho một cái kiếm pháp chính phái che mắt thiên hạ, hắn có thể ở bên trong võ lâm minh tạo dựng quan hệ của chính mình. Dương Lăng nhìn chằm chằm, nhưng cũng chỉ nhìn xem hắn có hạ độc hay trộm tình báo gì không. Tần Thiên không lỗ mãng trộm tình báo. Có hỏi cái gì cũng đều viết, trang nộn trang ngây thơ trang cải tà quy chính, hắn làm được. Nhận giặc làm cha, quy củ quỳ xuống cúi đầu hành lễ, hắn tuy rất bài xích, nhưng rồi sau nhiều ngày trằn trọc cùng với một lần Dương Lăng cho thuốc trễ vài canh giờ nhượng hắn toàn tâm đau nhức, hắn cũng làm được. Hắn hỗn với một nhóm người võ lâm minh, lơ đãng động chạm đem tử cổ truyền ra ngoài.

Thật vất vả ngao qua vài tháng, nhiều lần Tần Thiên cảm thấy đầu óc suy nghĩ muốn mệt chết đi. Trang tới trang lui, mặt cũng nhanh cứng ngắc. Đem tâm tư chôn tận đáy lòng, giả vờ chính mình là một người khác, hắn chưa bao giờ làm như vậy. Nói dối, lừa gạt, lật lọng, hắn khinh thường làm, nhưng hắn không ngờ, có một ngày vì bảo mệnh, vì căm giận, hắn lại có thể thuần thục làm ra như vậy. Có lẽ, sự thẳng thắn thành khẩn của hắn chỉ dành cho những người hắn thật sự để trong lòng, thật sự không căm thù đi.

Nửa đêm, khi trong phòng đã tắt hết đèn, Tần Thiên vỗ mặt cương cứng ngắc, kéo lên chăn, nặng nề ngủ, trong đầu suy tư rất nhiều chuyện, lại cảm thấy chính mình thay đổi quá nhanh. Sự thích nghi của con người là vô hạn, hoàn cảnh sinh tính cách, nửa chữ cũng không sai. Ở nơi này, hắn không muốn thất bại, hắn không muốn một hành động lơ đãng của mình gây hại nặng nề đến ma giáo, hắn muốn chính mình còn sống, hắn muốn tất cả đều chết, cho nên hắn động não, hắn diễn cho thật giống thật, khiến cho không ai cũng chọn ra sai lầm, nếu có chọn ra, cũng sẽ không nghĩ hắn làm cái gì, vì không ai gặp vấn đề.

Mẫu tử cổ mà hắn có được là hàng quý hiếm. Mẫu tử cổ nếu thật sự muốn dưỡng đều muốn dưỡng rất lâu, lại rất quý hiếm, thường là một tử một mẫu, hiếm hoi lắm mới có hai tử một mẫu. Tần Thiên có hơn mấy trăm tử cổ, muốn dưỡng liền dùng huyết khí của hắn đến dưỡng. Nguyên tắc vẫn như cũ, công cụ hắn có, muốn sử dụng như thế nào liền phải nhìn hắn. Tần Thiên tại võ lâm minh như đi trên băng mỏng, vừa phải đối với cao thủ võ lâm hạ cổ, lại không thể lộ ra dã tâm cùng âm mưu của chính mình. May mắn tử cổ của hắn khi hạ không bị cao thủ võ lâm phát hiện ra thân thể dị thường mà bài trừ đi. Khí huyết trong người của hắn đều phải nhượng ra nuôi mẫu cổ, lại bị trúng hóa công tán, còn trúng một cái Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán. Hoàn cảnh như vậy, Tần Thiên lúc nào cũng bị vây ở yếu đuối suy nhược.

Tháng thứ năm, trận chiến giữa ma giáo và chính phái đã lên đến cao trào. Nơi nơi bắt đầu xuất hiện khẩu hiệu đả đảo ma giáo, đả đảo ác nhân, thậm chí có vài người làm ra hình nộm bù nhìn ghi tên ma giáo giáo chủ, sau đó thoải mái chém lên hình nộm đó. Tần Thiên nhìn thấy đều không để trong lòng, hay nói hắn không dám để trong lòng. Hắn nghĩ cái gì, cứ chôn thật chặt là được. Làm gián điệp, phải hiểu được núi lở trước mặt mà không đổi sắc. Tháng thứ năm, hắn tân tân khổ khổ trà trộn vào võ lâm minh, cuối cùng cũng đem tử cổ hạ trên những người chủ chốt. Phải chạm vào mới hạ được cổ, thứ này thật sự phiền toái, nhưng hắn cũng có thể giải quyết được.

Ma giáo bên đó, thông tin đối với hắn xem như đứt đoạn. Kể từ lúc hắn bị lôi ra làm bia ngắm, nơi nơi tuyên dương làm tấm gương cải tà quy chánh, đem chiến tích đả bại ma giáo quy công lên người hắn, ma giáo chi nhân không ngừng thống mạ hắn. Tần Thiên không giải thích, tiếp tục trang câm. Vài lần có ma giáo chi nhân đến hội ám sát hắn, liền có người cứu lấy hắn, nhưng hắn đều bị thương không nhẹ. Tần Thiên biết, Dương Lăng muốn hắn chết, nhưng càng muốn lợi dụng xong mới cho hắn chết. Triệu Tĩnh cũng muốn hắn bị ma giáo chi nhân đả thương liền hận ma giáo, chuyển đầu chính đạo không quay trở lại. Trên người Tần Thiên thương thế không ít, lại thêm độc chất, lại thêm mẫu cổ, sắc mặt càng lúc càng kém.

Tần Thiên vì không có võ công, sau một lần nhìn thấy một cái võ lâm nhân sĩ bị thương, hắn ngẫu nhiên vì người nọ chữa thương, kết quả nương theo chữa thương mà cùng nhóm người võ lâm nhân sĩ hỗn cái quen mặt, cũng trên người bọn họ hạ xuống không ít tử cổ. Dương Lăng tuyên dương hắn ra bên ngoài, hắn thuận thế theo lời tuyên dương mà làm theo. Hắn học qua độc dược, cũng học qua giải dược, lại thêm có thể phân tích ra độc cùng truy tra giải dược, cho nên hắn liền nhận trách nhiệm trị độc thương do ám khí mà ma giáo chi nhân gây ra. Võ lâm minh số người biết dùng độc cũng có, nhưng biết độc của ma giáo không rõ bằng hắn, cho nên hắn rất nhanh giành được sự tín nhiệm. Giang hồ nhân sĩ, chính đạo môn phái, đầy thành kiến với ma giáo, ban đầu đối với hắn miệt thị cũng có, nhưng có một lượng người không nhỏ, bọn họ rất ngốc, hắn chữa được không ít người, bọn họ liền hữu hảo. Cái bọn họ gọi là "nghĩa khí", liền bị hắn lợi dụng.

Dương Lăng trừng trừng quan sát Tần Thiên, Tần Thiên một bộ dạng làm như không thấy, mặc người bày bố. Hắn có kế hoạch của hắn, Dương Lăng có kế hoạch của Dương Lăng. Cái gì tát võng bắt cá, bày binh bố trận, Dương Lăng hơn hắn mấy chục năm kinh nghiệm, hắn đương nhiên không thể lơi lỏng. Đại nhân ở giữa tranh đấu, để đại nhân đến lo đi. Dương Lăng bố cục thế lực, để phụ thân thân thiết của hắn đến giúp hắn đấu. Dương Lăng thấy Tần Thiên vẫn vì đồng đạo chữa thương, hắn không động, nhưng Tần Thiên biết Dương Lăng sau lưng hắn cho người đến khám nhóm người kia, sợ nhóm người kia bị chính mình hạ độc. Tần Thiên thầm cười. Tử cổ là không ai phát hiện ra, trừ người cầm mẫu cổ, hoặc người am hiểu cổ độc, nhưng số người hiểu cổ độc rất ít, đều là tộc người thiểu số, võ lâm chánh phái khinh thường giao tiếp. Nếu không như vậy, cổ độc cũng không trở thành thần thần bí bí, giáo phái sử dụng cổ độc cũng không bị chính phái nhân sĩ quy thành ma giáo một thành viên.

Một ngày này, sau sáu tháng, Tần Thiên đề nghị công lên ma giáo tổng đàn. Hắn tự nguyện làm dẫn đường, chọn một con đường ít mai phục nhất, đến tổng đàn ma giáo.

Dương Lăng nghe thấy đề nghị này liền động dung. Hắn đối với Tần Thiên không bỏ xuống lòng nghi ngờ, nhưng nếu như có cơ hội, hắn muốn trở thành võ lâm minh chủ nổi tiếng giang hồ, có thể đánh thượng ma giáo tổng đàn, lưu danh sách sử. Chính tà hai phái giằng co, gần đây cục diện lại ẩn ẩn khuynh hướng ma giáo, nên Dương Lăng rất muốn lật lại thế cờ. Lúc này là một cơ hội tốt. Dương Lăng cân nhắc, sau đó chọn một ngày tiến công lên ma giáo tổng đàn. Ngày mà Dương Lăng chọn, cũng là ngày Tần Thiên độc phát. Tần Thiên biết, đây là Dương Lăng phòng ngừa trong trường hợp hắn dẫn đường không tốt, độc phát ra hắn liền đau đớn, càng dễ dàng khống chế. Tần Thiên lẳng lặng đem thanh kiếm của mình ôm ở trước ngực, xách theo một hộp thuốc trị thương, sau đó cùng với Dương Lăng đi lên ma giáo tổng đàn. Ôm kiếm ở trước ngực, đây là thói quen của Tần Thiên, người khác nhìn cũng quen thuộc. Ôm kiếm trước ngực so với đeo kiếm ở bên hông bất lợi hơn cho rút kiếm, cho nên Dương Lăng cho dù đề phòng, cũng không thể ngăn cản Tần Thiên đem theo kiếm đi.

Kỳ thật Tần Thiên không nhớ rõ đường lên tổng đàn. Hắn ở bên ngoài bốn năm năm, lúc trở về toàn đi chính đạo, đường nhỏ gập ghềnh, vì sao hắn phải đi? Nhưng bố trí như thế nào, Tần Thiên đã từng nghiên cứu quá, cũng là vì muốn xem thử ma giáo phòng ngự như thế nào. Lúc này, không nghĩ tới lại có tác dụng.

Tần Thiên dẫn đường. Hắn nội lực không có, nhưng thân thủ vẫn còn, cho nên hắn có thể trèo được một vài khu vực, nhìn nhìn địa hình sau đó xác định lại trí nhớ của hắn. Dương Lăng thấy Tần Thiên làm ra như vậy, hắn hăm dọa Tần Thiên, Tần Thiên có vẻ sợ hãi giải thích, là vì hắn lâu rồi không trở lại, khi trước lúc dẹp nội phản có điều tra qua, nhưng không chắc bố trí có thay đổi hay không. Dương Lăng hăm dọa một lúc, cảm thấy Tần Thiên là thực sự sợ không dám làm ra cái gì yêu thiêu thân, mới bỏ mặc Tần Thiên tiếp tục thăm dò.

Tần Thiên vừa đi vừa quan sát, nhìn thấy một chốt bảo vệ liền tránh đi đường vòng đi. Dương Lăng nhìn chằm chằm Tần Thiên, Tần Thiên cũng không làm ra dị động gì. Chặng đường này, chốt bảo vệ cuối cùng chắc chắn sẽ có người phát hiện. Chỉ cần ma giáo chi nhân phát hiện có người đến thật gần, thời gian để thông báo cho người bên trong cũng đủ để người bên trong xông ra ngoài, chặn trước cửa tổng đàn. Nơi đó có một khoảnh đất trống, rất tốt để khai chiến. Lại có, võ lâm minh với ma giáo đánh với nhau nhiều như vậy, Ma giáo tất nhiên cho người theo dõi võ lâm minh nhất cử nhất động. Hưng sư động chúng, đi theo đường nhỏ tránh người, cũng đủ cho phụ thân bày binh bố trận đi. Đến ma giáo tổng đàn, chiến trường sẽ cấp cho ma giáo nhiều ưu thế.

Quả nhiên Tần Thiên đi đến một bãi đất trống, xung quanh liền có người xuất hiện. Tần Thiên nhìn thấy rất nhiều người quen, có tả hữu hộ pháp, có các vị trưởng lão, có vài cái sư phụ vỡ lòng của hắn, có mấy vị đường chủ, tất cả đều một bộ dạng căm thù hy vọng chính mình bị bầm thây vạn đoạn, cũng nghe được bọn họ nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa chính mình. Tần Thiên nhìn địa hình xung quanh. Đây là muốn một trận chiến công bằng? Chỉ là ma giáo cùng chính phái nếu như công bằng một trận chiến, kết quả nhất định lưỡng bại câu thương. Bị người đánh đến tận ổ, ma giáo thể diện nhất định mất hết. Chỉ khi nào đem võ lâm minh đánh tan tác không thể gượng dậy nổi, hay toàn bộ chôn thây tại nơi này, mới có hy vọng vãn hồi cục diện.

Dương Lăng hướng về phía bên trận thế đối diện, cười lạnh. Hắn biết ma giáo chi nhân nghe động tĩnh mới đi ra, nếu không khi nãy lúc đi đường nhỏ hắn đã bị mai phục rồi. Lúc này là chính diện nghênh chiến, hắn cũng không ngại cọ xát một lần. Chờ một lúc, một thân tử y áo bào xuất hiện. Tần Thiên nhìn thấy người kia, hơi ngước mặt lên, sau đó cúi đầu. Tần Thiên vị trí là ở đầu đoàn, vì hắn là dẫn đường, cho nên người kia rất nhanh phát hiện ra hắn.

Tần Việt nghe nói Tần Thiên dẫn người lên tổng đàn, hắn đương trường đem một cái bàn đánh nát. Hảo, rất hảo, gặp thân phụ liền phản bội sao? Để ta nhìn một chút ngươi đem cái dạng gì gặp mặt ta. Tần Việt xuất hiện, hắn không nhìn sau lưng võ lâm minh nhóm người, mà nhìn chằm chằm Tần Thiên. Tần Thiên mặc bạch y, ôm kiếm, đem theo một cái túi nhìn giống như hộp thuốc. Hắn gầy không ít, sắc mặt tái nhợt, nhìn rõ ràng một bộ dạng bệnh trạng. Nhưng bệnh trạng thì thế nào? Tần Việt không tha thứ cho phản bội giả. Tần Thiên làm ra cái gì, mạng lưới tình báo đều viết nhất thanh nhị sở. Tần Việt lúc này chỉ hận không thể đem Tần Thiên đại tá tám khối.

Dương Lăng gặp ma giáo giáo chủ, hắn mở miệng nói cái gì đó. Tần Thiên không nghe thấy. Hắn đứng ở nơi đó, cúi đầu, sau đó ngước mặt lên, nhìn thẳng ma giáo giáo chủ. Bên kia Tần Việt cũng không nghe Dương Lăng nói cái gì, hắn nhìn Tần Thiên, cười lạnh. Dương Lăng với hắn nhất định có một trận chiến, mà trước khi chiến, hắn muốn đem Tần Thiên giết tế cờ.

Dương Lăng nói xong, võ lâm chính đạo một người lại một người nhục mạ ma giáo. Tần Thiên ánh mắt thùy xuống. Hắn bước lên một bước, hướng về phía ma giáo giáo chủ quỳ xuống dập đầu sát đất:

- Phụ thân đại nhân.

Tần Thiên lên tiếng, Dương Lăng kinh ngạc. Hắn không chờ Tần Việt nói cái gì, hướng về phía Tần Thiên trầm giọng:

- Ngươi có thể nói được?

Tần Việt đã nghe được Tần Thiên tại võ lâm minh không nói được một tiếng. Hắn đã từng nghĩ qua, là Tần Thiên trang câm hay là lại bệnh cũ tái phát? Chỉ là lúc này hắn không nghĩ nhiều như vậy. Trước mặt hắn là Tần Thiên đang hướng về phía hắn quỳ rạp xuống đất, tựa như muốn nói gì đó. Tần Việt thật sự muốn một chưởng chụp chết Tần Thiên, nhưng rồi hắn lại nhớ trước kia một lần hiểu lầm nhi tử. Hắn cũng nhớ sau đó hắn đã từng nghĩ rằng, nếu còn có lần sau, cần phải hỏi cho rõ ràng, cũng sẽ không hiểu lầm nhi tử. Tần Việt trong chớp mắt do dự.

- Phụ thân.

Tần Thiên lại dập dầu, lại hướng Tần Việt gọi. Tần Việt nhíu mày:

- Còn có mặt mũi đến nơi này? Muốn dập đầu vài cái liền xem như ân đoạn nghĩa tuyệt sao? Hảo ngoan ngoãn, quả nhiên là Triệu Tĩnh nhi tử.

Tần Thiên nghe xong sững người một chốc, mà Dương Lăng ở đằng sau châm ngòi ly gián:

- Tiểu Thiên, hắn không phải phụ thân của ngươi, chỉ là một cái ma đầu giết người như ma. Ngươi còn muốn cùng hắn dây dưa?

Tần Thiên mặc kệ, nắm trong tay thanh kiếm, mềm giọng nói:

- Trên thế giới này, chỉ có Tần Việt là phụ thân của Tần Thiên.

Về nhiệm vụ chính yếu nhất của hắn, hắn đã làm ra quyết định cuối cùng.

Triệu Tĩnh nghe vậy giật mình, chạy lại gần đem Tần Thiên nắm đứng lên, lắc lắc quát hỏi:

- Thiên nhi, ngươi nói bậy cái gì đó? Hắn không phải cha ruột của ngươi.

Tần Thiên nhìn Triệu Tĩnh một cái, sau đó đưa tay muốn lạp xả ra bàn tay Triệu Tĩnh nắm lấy chính mình, nhưng rõ ràng Triệu Tĩnh không buông tay.

- Buông! – Tần Thiên nhíu mày, gằn giọng.

- Thiên nhi! Ngươi hảo hảo tỉnh lại đi! Hắn có cái gì tốt? Đem thân mẫu của ngươi giết, đem cả nhà ngoại thích của ngươi tàn sát, đem ngươi từ trong tã lót cướp đi, khiến ngươi tại ma giáo trôi qua cuộc sống sống không bằng chết, ngươi có cái gì luyến tiếc hắn?

- Phụ thân không có cướp đi tự do của ta.

Triệu Tĩnh nghe Tần Thiên nói, sững người, không hiểu lặp lại hỏi:

- Thiên nhi, ngươi... nói cái gì?

- Trưởng bối ân oán, quan ta cái gì? Ta chỉ biết dưỡng ta lớn lên giáo ta học chữ dạy ta hiểu chuyện khiến ta biến cường cho ta cơ hội là phụ thân ta cùng với ma giáo nhóm tiền bối. Các ngươi chính phái đạo lý có thể có một bó lớn bó lớn, ta tình thương thiếu hụt trí tuệ thấp kém trời sinh tam quan bất chính ích kỷ tiểu nhân, cơ bản là không hiểu, càng là khinh thường. Đem ta bắt cóc là ngươi, quán ta hóa công tán là ngươi, cướp ta thánh kiếm là ngươi, không cho ta luyện kiếm pháp phụ thân dạy ta, khiến ta học kiếm pháp của ngươi là ngươi, giam lỏng ta là ngươi, cố tình trước mặt ta đem ma giáo nói thành xấu xí không chịu nổi là ngươi, mặc kệ cho Dương Lăng cái kia vô sỉ tiểu nhân nhiều lần đem ta hành hạ thương tích đầy mình cũng không lên tiếng bảo hộ ta lấy một lần cũng là ngươi. Không sinh không dưỡng, không hiểu ta nhân sinh không rõ ta tính cách, miệt thị những thứ mà ta cả đời này vất vả đổi lấy, những điều mà ta trân trọng yêu quý đặt tại trong tâm, cướp ta tự do chặt ta vũ dực, trí ta sống không bằng chết, còn muốn ta hướng ngươi tôn trọng? Vô sỉ!

Tần Thiên mắng một hồi, một tay vận dụng chưởng lực, đem Triệu Tĩnh lúc này đang không đề phòng, một chưởng đánh thẳng vào ngực. Triệu Tĩnh trúng Tần Thiên toàn lực một kích, bị đánh văng ra ngoài, phun ra một búng máu, nhìn Tần Thiên không tin tưởng:

- Tiểu Thiên, ngươi... ngươi cư nhiên có thể vận nội lực?

- Một liều thuốc giải Hóa Công tán thật sự khó kiếm đến như vậy sao?

- Thuốc giải? Ngươi lấy đâu ra thuốc giải?

Tần Thiên không trả lời, không nhìn ai, hướng về phía Tần Việt nở nụ cười lấy lòng. Người trải qua sự kiện lần trước thiếu chủ cùng Sở công tử nội chiến, đối với Tần Thiên lộ ra nụ cười này đều cảm thấy mao cốt tủng nhiên.

- Phụ thân. Hôm nay tại ma giáo nhai, chính tà hai phái liền muốn có một trận quyết chiến. Phụ thân, chuyện là do Thiên nhi mà ra, để Thiên nhi kết thúc, được không?

Tần Thiên mềm giọng hướng Tần Việt hỏi thăm. Hắn vừa nói xong, xung quanh đã có hai người xông lên đến muốn đem hắn đâm chết. Tần Thiên lập tức động thân, nghiêng người, thanh kiếm xuất vỏ trong chốc lát, trên cổ họng hai người kia đã bị kiếm lia đến cắt đứt động mạch. Ngay lập tức, toàn bộ võ lâm minh nhóm đều bao vây lấy Tần Thiên, hận không thể lập tức chém lấy hắn.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro