Chương 28 - Khiêu chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28 – Khiêu chiến

Tứ đại thiếu hiệp, phân biệt là độc y công tử Mịch Vô Tà, thiện dùng độc cùng ám khí, cầm nghệ công tử Mạc Vân Thanh, nghe nói có thể dùng tiêu cùng cầm làm vũ khí, Tiên Kiếm công tử Từ Thế Hiên cùng trích tiên công tử Bạch Đường Vũ, đều là kiếm trung cao thủ. Bốn người bọn họ gia cảnh tốt, dung nhan càng tốt, nghe nói có nhiều vị nữ hiệp đã muốn cầu thân nhưng đều bị cự tuyệt.

Tần Thiên nghe thấy danh hiệu của bốn người này, so sánh với danh hiệu của chính mình, hắn không nhịn được khóe miệng nhếch lên. Người ta bốn cái thiếu niên, võ công so với đám tiền bối nhất định không bằng, được thiên hạ đồn như vậy hẳn là sau lưng thế lực cường, võ công so với đồng lứa cao hơn cùng với dung nhan nhìn được, còn hắn đâu? Ma giáo thiếu chủ địa vị rất cường, ma giáo hiện tại trên giang hồ nhưng đã ẩn ẩn trở thành một đại phái. Dung nhan của hắn cũng là số một số hai, nhất là sau khi trọng tu công pháp của hắn, dung nhan của hắn lại được một lần nữa cải tạo. Luận võ công sao? Một năm trước võ lâm minh sụp đổ, đây là do hắn làm. Một năm trước hắn có thể đơn đả độc đấu đánh ngang với Triệu Tĩnh, mà công phu của Triệu Tĩnh so với Dương Lăng không khác mấy. Sau một năm Tần Thiên trọng tu, tuy vẫn chưa đạt được cấp độ so với năm trước nhưng cũng không kém bao nhiêu. Có lẽ vì hắn không lộ diện cũng không lộ ra thủ đoạn, cho nên hắn chỉ được thiên hạ gán cho một cái tên Huyết Ma kiếm khách, phụ tặng thêm một mớ truyền thuyết khủng bố xung quanh.

Vì sao võ lâm minh sụp đổ, nhiều cao thủ võ lâm một năm trước đều chết hết, lúc này lại xuất hiện tứ đại thiếu hiệp, còn có thêm không ít người khác nổi danh? Tần Thiên nghĩ nghĩ, cuối cùng đành quy cho việc sóng sau đè sóng trước. Trước kia võ lâm minh còn, chưởng môn các phái còn sống, không ai dám bô bô tự xưng mình cái gì thiếu hiệp, cái gì kiếm khách, ai cũng không dám đắc tội các môn phái. Lúc này các môn phái nội loạn, thế lực hỗn loạn, võ học thế gia gia tộc con em đi ra, lại thêm trên giang hồ không muốn nói chuyện ma giáo thắng chính đạo môn phái, cho nên một số người liền mượn đám thiếu niên này đến để lái đi lực chú ý, không để ma giáo đắc ý, có lẽ cũng là để ma giáo chán ghét đám người này, không mời chào, đồng thời để đám người này không thích ma giáo, không gia nhập ma giáo nhất phương.

Tần Thiên thừa nhận, nửa sau là do hắn âm mưu luận, người trong cuộc nghĩ như thế nào, hắn thật sự không biết. Có lẽ bọn họ cũng không thể suy nghĩ sâu xa như vậy, chỉ là một hành động vô tình, tự nhiên tạo thành cục diện hiện tại. Võ lâm minh sụp, các môn phái lo giải quyết nội bộ mà thu tay lại, hoạt động ngầm tăng cường, nhiều môn phái lợi dụng cơ hội này thoát khỏi đại môn phái khống chế, càng nhiều tiểu tiêu cục, tiểu gia tộc nhân cơ hội mà quật khởi, tuyên truyền danh tiếng của chính mình nhằm lôi kéo thêm nhiều nguời. Hắn ở ma giáo tổng đàn xử lý giáo vụ, đương nhiên biết những việc này. Cây to đón gió, ma giáo sau khi ẩn ẩn trở thành một thế lực đứng đầu, rắc rối cũng không ngừng tìm đến.

Trong lần võ lâm minh sụp khi trước, Tần Thiên đoán, hẳn sẽ có một số lượng thiếu niên thiếu nhi, là nhi tử/nữ nhi/chất nhi/đệ muội của những người đã chết, sẽ ghi hận lên hắn. Số người này như muốn tìm hắn trả thù, nhất định sẽ ẩn nhẫn, lưu lạc, tu luyện bí tịch sau đó tìm hắn giết. Ẩn nhẫn báo thù lộ tuyến, hắn nhìn không ít đâu. Cũng có thể đối phương lựa chọn trở thành mỗ mỗ thiếu hiệp, làm đại diện chính phái, sau đó nghĩ cách giết hắn. Tần Thiên làm việc hoành hành vô kỵ, số người thù hận hắn càng lúc càng tăng. Tần Thiên nhấp một ly trà, chuyện tự bảo vệ khỏi bị báo thù, khi nào chơi đủ, hắn nghĩ phải trở về hỏi phụ thân. Phụ thân làm một cái ma giáo giáo chủ, cừu hận trên thân nhất định rất nhiều. Bây giờ phụ thân vẫn còn sống, hẳn là có thủ đoạn bảo mệnh kiểu gì đó.

Nhấp xong chén trà, thức ăn cũng đã được đưa lên. Tần Thiên gắp thức ăn, chậm rãi thưởng thức. Tần Thiên có đeo mặt nạ, nhưng chỉ che nửa trên khuôn mặt. Nửa dưới khuôn mặt lộ ra bên ngoài, là một đôi môi mọng tinh xảo câu người cùng với nước da trắng, còn có đường nét khuôn mặt hoàn mỹ. Tần Thiên khuôn mặt rất đẹp, chỉ nhìn một nửa, đều có thể tưởng tượng ra sau khuôn mặt đó là cỡ nào mê người, đôi mắt đen lộ ra sinh động, có thể nói có thể cười, thật sự rất dụ hoặc.

Hôm nay thời tiết khác ngày thường. Tần Thiên vừa ăn được một nửa, liền thấy một trong tứ đại thiếu hiệp, cầm nghệ công tử Mạc Vân Thanh đi ngang qua, theo sau là vài cái hán tử, cùng với vài cái cô nương ném mị nhãn. Lúc này ngay trước cửa tửu lâu lại xảy ra một màn cực kỳ cẩu huyết, màn kịch hoàn khố đệ tử trêu chọc dân nữ.

Tần Thiên thấy hoàn khố đệ tử chọc dân nữ, ánh mắt liền sáng lên. Hắn nhìn chằm chằm về phía nhóm người kia, âm thầm đánh giá hoàn khố đệ tử cùng tùy tùng phía sau. Hứng thú của Tần Thiên lộ ra rất rõ, ở trong tay lúc này đã cầm một thanh tiểu đao đùa giỡn.

Tần Thiên không cần ra tay, bởi vì vị cầm nghệ công tử kia đã ra tay đánh đuổi hoàn khố, thành công thu hoạch cảm kích của dân nữ. Tần Thiên thấy chuyện đã kết thúc, hứng thú thiếu thiếu, xụ mặt, đứng lên đi ra bên ngoài nhìn cầm nghệ công tử kia. Tiểu nhị ở phía sau nghĩ rằng Tần Thiên ăn quỵt cơm vội vàng gọi lại. Tần Thiên trừng mắt nhìn hắn:

- Ta chưa ăn xong, không được dọn.

Mặc kệ tiểu nhị, Tần Thiên lướt ra bên ngoài, nhìn cầm nghệ công tử, gương mặt lập tức hóa bình thường lãnh băng mặt, cất tiếng nói, tựa như đang trần thuật việc gì:

- Ngươi là Mạc Vân Thanh?

Mạc Vân Thanh ngước mặt đánh giá Tần Thiên. Người này che mặt, từ thân thể cùng với nửa khuôn mặt đánh giá, hẳn tuổi vẫn còn trẻ. Bên hông giắt kiếm, khí thế nội liễm, cũng là một kiếm khách. Mạc Vân Thanh ôn hòa giọng nói:

- Chính là. Không biết vị công tử này tìm tại hạ có việc gì?

Cầm nghệ công tử Mạc Vân Thanh, vì danh nghĩa cầm nghệ, cho nên người cũng tỏa ra khí chất ôn hòa. Nếu như lúc nãy Tần Thiên không nhìn thấy Mạc Vân Thanh đuổi hoàn khố một màn, hắn thật sự tin Mạc Vân Thanh là cái dạng giống Hoa Mãn Lâu ôn hòa quân tử, nhiệt tình yêu thương cuộc sống. Như Mạc Vân Thanh giống Hoa Mãn Lâu, Tần Thiên không ngại thử kết giao bằng hữu, nhưng hắn không phải. Ôn hòa là có, nhưng sự ôn hòa này là vì tu luyện tâm bình tĩnh mà ôn hòa, nói cách khác, hắn không quan tâm bất kỳ kẻ nào ngoại trừ chuyện tình của bản thân.

- Ta muốn tìm ngươi thách đấu.

Tần Thiên bình thản thuyết minh mục đích của chính mình. Mạc Vân Thanh nghe vậy, lông mi hơi nhíu, lạnh giọng:

- Vị công tử này, tại hạ với ngươi không quen không biết, ngươi vì cái gì lại muốn tìm tại hạ?

- Vì ngươi được người đặt biệt hiệu. Có biệt hiệu, nhất định có cái gì đó đặc biệt. Ta chính là thích khiêu chiến người đặc biệt.

- Tại hạ nghĩ công tử tìm nhầm người.

- Không nhầm. – Tần Thiên cười xán lạn – Nếu như cầm nghệ công tử Mạc Vân Thanh còn muốn từ chối, vậy chúng ta ngay tại chỗ này so tài đi.

Tần Thiên hướng tới đối với địch nhân là không nhân nhượng, cho nên ngay sau khi hắn nói xong, Thánh Linh Hỏa Kiếm đã được rút ra. Tần Thiên thân hình nhanh như ánh chớp, lóe lên, một kiếm sát qua gương mặt của Mạc Vân Thanh. Mạc Vân Thanh thấy vậy lập tức động thân né tránh. Xung quanh mấy người hộ vệ cũng xông lên, hướng Tần Thiên quần ẩu. Chức trách của bọn họ là bảo vệ công tử nhà bọn họ. Công tử nhà bọn họ tự nhiên bị một người vô duyên vô cớ trành lên, bọn họ nhất định phải đem kẻ điên này đánh đuổi. Phải biết, công tử vì có danh tiếng, không ít lần ngẫu nhiên bị mấy kẻ đầu đường xó chợ ghen tỵ thách đấu, hoặc sẽ có cô nương không có mắt cố tình va chạm, này thật sự là phiền toái.

Tần Thiên thấy quần ẩu, ánh mắt nhất lóe, mũi kiếm vung lên loang loáng. Chỉ nghe thấy vài tiếng hô đau, sau đó mấy người hộ vệ đều thụ trên người không ít thương, ngã xuống đất. Mạc Vân Thanh thấy tình cảnh này, ánh mắt hơi rụt lại. Hắn biết, người trước mặt không phải là kẻ tầm thường.

- Là Huyết Ma kiếm khách!

Hốt nhiên một người từ trong đám đông hô lên, theo sau đó là hàng loạt rối loạn cùng xôn xao. Tần Thiên mặc kệ, hắn hướng Mạc Vân Thanh đánh tới. Mạc Vân Thanh nghiêng người, trong người lôi ra một cây tiêu, cùng với Tần Thiên đấu đứng lên. Tần Thiên càng đấu càng có hứng thú, kiếm pháp của hắn thoáng chốc thả lỏng rất nhiều, chỉ cần một kiếm đi xuống liền biết phải làm như thế nào phá giải, khiến cho Mạc Vân Thanh trong lòng tùng một hơi, lông mày lại gắt gao cau lại.

Người này võ công rất cường! Nội lực mạnh hơn hắn, chiêu pháp càng mạnh hơn hắn. Nếu đấu đi xuống, hắn nhất định thua. Lấy cầm nghệ làm võ công, khả năng của hắn là dùng âm thanh làm vũ khí. Là tiêu cũng được, là cầm cũng được, chỉ cần có thể phát ra âm thanh, hắn đều có thể công kích đối phương. Nhưng người trước mặt này xông lên chiến đấu, không cho hắn cơ hội tách ra sử dụng âm thanh công kích, hắn ngay từ đầu đã bị vây ở yếu thế. Tái đánh đi xuống, hắn rõ ràng sẽ thua.

Tần Thiên đùa bỡn cầm nghệ công tử một hồi đã cảm thấy đủ, hắn cười khẽ, trên tay kiếm pháp bất chợt biến ảo, chiêu chiêu điểm vào tử huyệt. Mạc Vân Thanh đánh không lại, rất nhanh liền đánh rơi vũ khí, cổ tay cũng bị hoa thượng một đạo vết thương. Tần Thiên không buông tha, một kiếm nhắm thẳng cổ họng Mạc Vân Thanh đâm tới.

- Dừng tay!

Tần Thiên nghe thấy có người kêu, đồng thời cảm nhận được có người hướng phía mình công kích nhằm buộc mình dừng tay. Hắn thu tay lại, thuận tiện hướng về phía người công kích kia đánh lên. Tần Thiên không cần biết là kẻ nào đánh tới. Đánh hư chuyện của hắn, toàn bộ đều khiếm tấu.

Từ Thế Hiên thấy Mạc Vân Thanh bị người triền lên liền đến nhìn xem một chút. Là một trong tứ đại thiếu hiệp, bọn họ đương nhiên có quen biết lẫn nhau, nhưng đến không đến mức sinh tử tương trợ. Hắn muốn cứu Mạc Vân Thanh, chẳng qua là vì nhìn trúng Tần Thiên kiếm pháp phi phàm. Là một kiếm đạo cuồng nhân, Từ Thế Hiên tự nhiên muốn cùng Tần Thiên so tài.

Mạc Vân Thanh có cơ hội thở dốc, rời khỏi vòng chiến, đổi lại là Từ Thế Hiên cùng Tần Thiên đánh đứng lên. Ước chừng qua hơn trăm hiệp, Tần Thiên ánh mắt mị mị, đem Từ Thế Hiên đè nặng đánh không để cho hắn có sức hoàn thủ. Lại một lần nữa đem kiếm của đối phương đánh rơi, Tần Thiên thu tay lại.

- Ta muốn thách đấu tứ đại thiếu hiệp. Mười ngày sau giờ Thìn tại phía Nam khu rừng.

Từ Thế Hiên không sờ được Tần Thiên suy nghĩ cái gì, nghĩ cách từ chối, nhưng Tần Thiên phất tay lên, một câu "cứ quyết định như vậy, không cho chạy trốn", sau đó tiêu sái trở vào trong quán rượu tiếp tục dùng bữa. Món tráng miệng ngọt của hắn còn chưa kịp dùng xong đâu. Một đám người ngẩn ngơ nhìn Tần Thiên, trong đầu mắng Tần Thiên điên, mắng Tần Thiên biến thái, mắng Tần Thiên xen vào việc của người khác, các loại mắng thanh, nhưng vẫn phải làm công phu mặt ngoài cười như xuân phong, sau đó xám xịt trở về.

Tin tức tứ đại thiếu hiệp hai người bị bại trong tay Huyết Ma kiếm khách rất nhanh truyền ra, ước hẹn của Huyết Ma kiếm khách với tứ đại thiếu hiệp liền trở thành câu cửa miệng của các nhà thuyết thư. Rất nhanh, trong tay Tần Việt cầm được một đoạn tin tức.

- Mười ngày, quyết chiến? Nhi tử ngoan, ngươi thật sự thiếu người so chiêu sao?

Phất tay áo, Tần Việt quyết định đi nhìn một chút. Xú tiểu tử, bỏ chạy hai tháng, hóa ra là hướng bên ngoài đùa bỡn, còn trơn như cá chạch, khi ta không bắt được ngươi sao?

Mười ngày sau đó, trận chiến mọi người mong đợi lại không xảy ra. Tứ đại thiếu hiệp cho rằng đây là Huyết Ma kiếm khách đơn phương thách đấu, bọn họ không đáp ứng, không có nghĩa vụ đến điểm hẹn, mà Huyết Ma kiếm khách cũng không thấy có tăm hơi, làm hại không ít người đặt cược cùng với chạy đến quan khán. Tần Việt cũng chạy đến từ ngày thứ tám, nhưng tuyệt không thấy nửa cái bóng dáng của nhi tử. Hắn tất nhiên tức giận.

Tần Việt càng sinh khí hơn khi sau đó liền biết được, vì Tứ đại thiếu hiệp không đến phó ước, cho nên Huyết Ma kiếm khách ẩn núp ở một bên, chờ bọn họ ra khỏi nhà liền xông tới thăm hỏi, đánh lên một tràng, kết quả là Mịch Vô Tà bị bắt, Mạc Vân Thanh, Từ Thế Hiên, Bạch Đường Vũ cùng toàn bộ hạ nhân đi theo bị giết, khiến cho người lạnh cả lưng. Mịch gia nghe nói tiểu thiếu gia bị bắt, hưng sư động chúng muốn tìm Huyết Ma kiếm khách tính sổ, liền bị Huyết Ma kiếm khách tặng cho một phong thư, không muốn diệt môn, không cần truy đuổi.

Mịch Vô Tà vì sao bị Tần Thiên bắt đi, không ai rõ ràng, mà bản thân hắn hiện tại ở nơi nào cũng chẳng ai biết. Mịch gia lo lắng cực kỳ, thăm hỏi Huyết Ma kiếm khách tung tích khắp nơi, cuối cùng chỉ được một kết quả, đó là người kia hành tung vô định, nhi tử của bọn họ cũng vì vậy đi theo mất tích.

Tái qua nửa tháng, giang hồ lại nghe Huyết Ma kiếm khách xuất hiện. Lần này là thách đấu một nam nhân thành niên xưng là Tuyệt Tình kiếm khách, tu luyện Vô Tình kiếm. Huyết Ma kiếm khách xuất hiện nhưng Mịch Vô Tà vẫn không có tung tích, cho nên Mịch gia liền cho người đi đến thôn trấn đó nghe ngóng thông tin, mà Mạc gia, Từ gia cùng Bạch gia liền cho người đến giết người rửa hận, mà ma giáo lại cho người đến tìm hiểu tin tức. Giang hồ một năm rơi vào lãnh băng băng, lúc này vì một cái Huyết Ma kiếm khách liền nhấc lên sóng gió.

Huyết Ma kiếm khách xuất hiện, thanh kiếm màu mực cùng với mặt nạ màu bạc trở thành dấu hiệu đặc trưng của hắn. Hắn đi trên đường tao ngộ không ít ám sát, trúng một ít tiểu thương, đổi lại toàn bộ đội ám sát đều bị ám khí cùng kiếm pháp của hắn giết chết. Bạch gia, Từ gia, Mạc gia nhân đến ám sát hắn đều thất bại, lúc này liền có người bỏ tiền thuê tổ chức sát thủ đến ám sát Huyết Ma kiếm khách.

Tần Thiên sau khi biết mình trở thành mục tiêu của sát thủ, trong lòng có chút buồn bực. Sát thủ, này khó làm. Minh mục trường đảm một đối một, với khả năng của hắn hiện tại, hắn không sợ, nhưng sát thủ giỏi ẩn núp cùng đánh lén, hắn muốn phòng cũng không thể lúc nào cũng có thể phòng. Phương pháp hữu hiệu nhất hiện tại mà Tần Thiên có thể làm được, đó là sử dụng tinh thần lực, "xem" phạm vi quanh người, nâng khả năng cảnh giác lên mức cao nhất. Hắn nhớ khi còn nhỏ trải qua huấn luyện trong rừng, cũng đã từng một lần luôn cảnh giác xung quanh đề phòng tập kích. Lần này đối phương chuyên nghiệp hơn, Tần Thiên tuy có năng lực nhưng muốn sử dụng năng lực thật tốt, hắn vẫn cần thực chiến. Đối chiến với sát thủ, xem ra cũng là một khóa hắn cần phải hảo hảo học tập đâu.

Tao ngộ ám sát vài lần, Tần Thiên tuy không tránh khỏi bị thương nhiều ít nhưng hắn đều sống sót. Nặng nhất có lẽ là một vết thương đâm xuyên qua đùi, máu huyết chảy rất nhiều, khiến cho hắn đầu có điểm choáng, thủ pháp cũng vì vậy mà rơi chậm lại. Dần dà, Tần Thiên đối với sát thủ thủ pháp quen thuộc, hữu kinh vô hiểm, thành công dưới mí mắt của sát thủ tổ chức sống sót xuống dưới.

Tuyệt Tình kiếm khách kia, cuối cùng cũng không tránh khỏi bị giết vận mệnh. Tần Thiên so chiêu, chiêu chiêu hướng tử lý đánh. Người kia thấy Tần Thiên hạ ngoan tay cũng bắt đầu tung ra tuyệt học. Tần Thiên tốc độ đánh thay đổi, bức người kia đem tuyệt học ra hết, sau đó Tần Thiên bắt đầu dùng tuyệt học của chính mình, đem người kia đánh bại rồi giết chết. Đánh chết một người võ công cao cường, lực lượng của hắn tiến bộ lại càng nhanh, vì cái gì bỏ qua đâu? Ân, Mịch Vô Tà hẳn là ngoại lệ.

Sau đó lại thêm mấy vụ Huyết Ma kiếm khách khiêu chiến, dần dà giang hồ mọi người đều sợ hãi chính mình có một ngày bị khiêu chiến. Kẻ bị khiêu chiến chỉ có thể quyết chiến một trận. Nếu ngươi chạy, Huyết Ma kiếm khách sẽ tìm tận cửa nhà ngươi đánh. Đánh thua liền bị giết chết, cho nên chỉ có thể đánh thắng mới có thể có cơ may. Nhưng Huyết Ma kiếm khách kiếm chiêu thực sự rất quỷ dị, cơ hội thủ thắng kỳ thật gần như bằng không. Ám sát, vây công, xa luân chiến đều không có tác dụng. Huyết Ma kiếm khách đánh không lại liền chạy, khinh công của hắn đủ để hắn ngạo thị thiên hạ, không ai có thể đuổi kịp.

Lại thêm vài ngày, không biết từ miệng lưỡi người nào tuôn ra ngoài rằng Huyết Ma kiếm khách chỉ khiêu chiến người được giang hồ ban tặng biệt hiệu. Tứ đại thiếu hiệp, Tuyệt Tình kiếm khách, Ngọc Diện tiên tử, Linh Hạt tử, Đạo tặc vương, Quân tử kiếm lần lượt đều bị Huyết Ma kiếm khách khiêu chiến, sau đó chết dưới Huyết Ma kiếm. Chính vì như vậy, những người có biệt hiệu trong giang hồ, hoặc là kết thành nhóm đi tìm Huyết Ma kiếm khách tính sổ, hoặc là mai danh ẩn tích, hoặc là tuyên bố chính mình tài học không đủ, không xứng với biệt hiệu, sau đó trốn ở trong nhà tu luyện. Lúc này liền có mỗ mỗ người tung tin đồn rằng, Huyết Ma kiếm khách chán ghét đám người không có thực lực, liền muốn hướng về phía trên khiêu chiến, có lẽ, hắn muốn hướng về phía ma giáo thiếu chủ khiêu chiến. Mỗ mỗ người đồn đại, lời đồn càng lúc càng lan rộng. Ma giáo thiếu chủ đi chu du thiên hạ, thực lực đã được thần thánh hóa, mà Huyết Ma kiếm khách gần nhất rất nổi tiếng, nếu hai người gặp nhau, liệu ai sẽ thắng? Có không ít người đặt cược Huyết Ma kiếm khách thắng, có không ít người lại hy vọng ma giáo thiếu chủ đem Huyết Ma kiếm khách giết đi, có người hy vọng lưỡng bại câu thương, một trong hai người còn sống, giang hồ chịu không nổi.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro