Chương 29 - Mịch Vô Tà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 29 – Mịch Vô Tà

Tại nơi nào đó, Tần Thiên nghe thấy tin đồn không nhịn được cười. Nếu như hắn tự đánh hắn, kết quả chính là cả hai cấu kết với nhau làm việc xấu. Ma giáo thiếu chủ muốn ma giáo hưng thịnh, Huyết Ma kiếm khách muốn so tài với giang hồ đại hiệp nhóm, cả hai người cấu kết lại, Huyết Ma kiếm khách nhận nhiệm vụ ám sát đánh phá, ma giáo thiếu chủ nhận nhiệm vụ điều binh khiển tướng, giang hồ có lẽ sẽ bị bọn họ chơi hỏng. Còn muốn lưỡng bại câu thương sao? Nếu hắn thực sự gặp hắn, nhất định sẽ rất thích thú, có thể cùng nhau cấu kết, vì sao cần phải với người khác sống mái?

Mịch Vô Tà lúc này ngồi kế bên Tần Thiên, nhìn Tần Thiên trợn trắng mắt:

- Ngươi cười đáng khinh như vậy, lại nghĩ việc xấu gì?

- Ta nghĩ ta cùng với ma giáo thiếu chủ nếu đánh một trận, kết quả chính là thấu tại một chỗ, đem giang hồ chơi hỏng.

Mịch Vô Tà cười nhạt, cầm trong tay chén trà uống một ngụm. Tần Thiên khai vui đùa, hắn đã có cảm giác quen thuộc, cũng tự nhiên hòa mình vào đó. Thói quen rất đáng sợ, nhưng Mịch Vô Tà cảm thấy, thói quen này cũng không tệ hại.

Huyết Ma kiếm khách này cũng có điểm ý tứ. Mịch Vô Tà vốn đam mê độc dược, Mịch gia đối với sở thích của hắn có điều kính nhi viễn chi. Hôm nọ hắn bại bởi Tần Thiên, bị Tần Thiên bắt đi cùng nhau nghiên cứu độc dược. Hắn dần dần phát hiện, Huyết Ma kiếm khách này kỳ thật là một người có nội hàm, chỉ là ưa thích huyết tanh một điểm. Với điểm này, hắn tuy có lúc cảm thấy phản cảm, nhưng kỳ thật cũng có điểm hâm mộ. Người chơi độc như hắn không thể ngăn cản chính mình thỉnh thoảng nghĩ đến đem độc đi giết người hàng loạt. Vì sao hắn mê độc dược, chẳng phải là vì cảm giác điều khiển người thông qua độc dược thật sự rất hấp dẫn sao? Chỉ là hắn vẫn là người của Mịch gia, nếu ra tay quá nặng, danh tiếng Mịch gia sẽ bị hủy trong tay của hắn. Thế cho nên khi hắn còn nhỏ năn nỉ đi Độc Vương cốc chỗ đó học tập, trong nhà sảo thành một đoàn, kết quả hắn trốn ra bên ngoài, đói bụng ngất đi bị người bắt trở về, lại trốn đi, thẳng cho đến khi người trong nhà hết cách, đành phải nhân nhượng hắn, ép hắn thề chỉ dùng độc dược để tự vệ cùng bảo vệ Mịch gia, hắn mới được thả ra.

Nhiều năm tại Độc Vương cốc học độc, nghe tin võ lâm minh toàn bộ nhóm trưởng bối nắm quyền to đều chết sạch, hắn nghĩ đây hẳn là một loại độc nào đó, liền xin phép xuất sơn trở về. Tìm hiểu chuyện tình xong, hắn mới vỡ lẽ, thứ ma giáo thiếu chủ hạ lên người võ lâm minh nhân không phải là độc, mà là cổ. Hắn thích độc nhưng không ưa cổ, tuy rằng đối với các loại tác dụng cổ quái của cổ, hắn đều cảm giác tân kỳ, nhưng hắn kiên trì tín niệm rằng hắn có thể đem độc dược điều phối ra thành một loại có tác dụng giống như cổ độc. Tìm hiểu thêm một lúc nữa, hắn nghe được đường đường võ lâm minh chủ lại sử dụng một loại chất độc âm tàn nhằm khống chế ma giáo thiếu chủ, gọi là Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán. Ma giáo thiếu chủ vì chất độc này mà ăn mệt, nên mới nổi giận đem cổ độc hạ lên người võ lâm minh, sau đó liền dẫn phát thảm án. Người tuôn ra tin tức này, tám chín phần là người của ma giáo. Hắn không cần biết tin tức đúng hay không, hắn chỉ biết, Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán loại chất độc này có lẽ có thể giúp hắn nghiên cứu ra được độc dược mục tiêu của hắn.

Lúc hắn trở về, ngẫu nhiên tao ngộ vài giang hồ ác bá. Giang hồ võ lâm minh gục ngã, võ lâm đại loạn, người đeo kiếm đi lại trên đường liền tự định vị vì giang hồ nhân, lập tức sẽ có người mời chào, cưỡng bức dụ hoặc. Hắn từ chối vài lần, lại đụng phải một kẻ háo sắc. Hắn phiền chán, liền một nắm độc phấn tung ra, đem đám người kia dọn dẹp. Dùng độc tự vệ, đây là trong lời thề của hắn cho phép.

Rắc rối một cái lại một cái đến, hắn tự vệ tự vệ rồi phản công. Hắn giỏi độc dược, muốn hạ độc liền phải có trung gian truyền độc, mà trung gian truyền độc trong giang hồ, thường dùng nhất chính là ám khí, cho nên ám khí thuật của hắn cũng thuộc dạng cao cường. Lại thêm hắn hỉ nghiên cứu độc, bình thường ít nói chuyện với người ngoài, cho nên thành ra khí chất mặt than. Kết quả hắn liền có một cái biệt hiệu. Biệt hiệu có rồi, có vài người vì biệt hiệu mà đến, là vì khiêu chiến hắn, vì nợ cũ cùng thanh toán, hoặc vì giải độc. Cũng là vì hắn ngẫu nhiên nhìn thấy một người trúng độc, mà chất độc này cùng với giải dược vừa hay hắn vừa nghiên cứu ra, đang muốn tìm người làm chuột trắng nhỏ. Tiện tay cứu người, sau đó lại tiện tay cứu thêm một người, thế rồi tên của hắn liền truyền khắp giang hồ. Trôi qua gần một năm, Huyết Ma kiếm khách liền tìm đến hắn khiêu chiến.

- Ta ngược lại liền muốn gặp ma giáo thiếu chủ đâu. – Mịch Vô Tà lên tiếng.

- Nga? Vì cái gì?

- Ta muốn Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán phối phương cùng giải dược.

- Là vì ngươi nghe nói hắn trúng loại độc đó?

- Trúng độc nhưng không chết, lại thoát khỏi độc chất điều khiển, ta nghĩ hoặc là hắn biết đó là độc mà không trúng, hoặc là hắn thật sự trúng độc mà tìm ra được cách giải. Dù thế nào, ta cũng muốn nghe một chút hắn mô tả cảm giác thế nào. Có lẽ ta sẽ có linh cảm.

- Thuốc khống chế người khác, ngươi thật sự thích?

Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên, nhún vai thành thật nói:

- Hắn sử dụng cổ độc, làm cho ta có cảm giác cực kỳ mới lạ. Ta nghĩ, cổ độc là trùng sống, mà độc dược lại từ độc trùng, độc vật, độc thảo chế tạo ra, như vậy độc dược hội có thể giống như cổ độc, hoặc có khi khả năng của độc dược còn hơn hẳn thế. Ta muốn tạo ra độc dược càng lợi hại. Ta nghe nói ma giáo thiếu chủ hắn dùng mẫu tử cổ trong truyền thuyết. Mẫu cổ chết, tử cổ chôn cùng. Ta không biết hai cái cổ trùng ở xa nhau như vậy vì cái gì lại có thể tâm linh tương liên đây? Ta còn nghe nói tình nhân cổ, tương tư cổ, thư hùng cổ các thể loại, nghe đứng lên thật sự rất đáng sợ. Ta không tin toàn bộ đều là thật. Ta cho rằng trùng cổ bản thân nó có độc dược, chính độc dược đó điều khiển ký chủ. Nếu như ta có thể phối ra được độc dược trên người cổ độc, như vậy trên đời còn có thể có độc dược lợi hại hơn sao?

Tần Thiên nghe Mịch Vô Tà lý giải trùng cổ, đôi mắt sáng lên. Ngày hôm đó cùng Mịch Vô Tà đánh một hồi, xuất hồ ý liêu bị đánh bại. Nội lực Tần Thiên khôi phục đến hiện tại, các cấp tiền bối như ma giáo giáo chủ hoặc đám người Triệu Tĩnh, hắn đánh không lại, nhưng cấp đồng lứa thanh thiếu niên, hắn dư khả năng. Chiêu thức của hắn càng trợ hắn áp đảo đối phương, cho nên gặp kiếm tu, đao tu dạng này, hắn không cần phí nhiều công sức liền có thể tìm được cách thủ thắng. Duy chỉ có Mịch Vô Tà, ám khí giấu ở nơi nào Tần Thiên không rõ, độc dược mạnh yếu hắn không đo lường được, cho nên cho dù thật cẩn thận tiếp cận, hắn cũng bị Mịch Vô Tà dùng ám khí đả thương, độc chất ngấm vào trong người làm hại hắn động tác chậm lại, phải lựa chọn rời đi nghĩ cách giải quyết, sau đó trở lại tái chiến. Tái chiến áp chế đối phương xong, tự nhiên sinh hứng thú với ám khí cùng độc dược mà đem đối phương bắt cóc. Từ sau khi giải khai giới hạn, Tần Thiên cầm được một thứ, là danh sách phối phương dược học của toàn bộ chất thuốc của cả thế giới này, tất nhiên chỉ có tên nguyên liệu, không có phương pháp điều chế. Nay bắt được một người dùng độc, hắn cao hứng, liền để người kia sống. Mịch Vô Tà muốn chạy, thường âm thầm hạ độc Tần Thiên. Tần Thiên nhân lúc này lại tìm hiểu độc dược, từ độc dược nhìn ra phối phương, từ phối phương điều chế giải dược. Cả quá trình rất hao tổn công phu cùng thời gian, chỉ có Tần Thiên nhàn đến ngứa tay mới thích trò này. Hắn cũng thông qua việc điều chế giải dược, luyện luyện kỹ năng đặc thù của chính hắn. Mịch Vô Tà thấy vài lần hạ độc Tần Thiên mà Tần Thiên hắn không việc gì, hắn không biết Tần Thiên là bách độc bất xâm hay là căn bản đều biết hắn hạ độc? Mịch Vô Tà nghĩ sớm muộn gì cũng chết, nên hắn bình thản hỏi Tần Thiên vì cái gì không trúng độc. Tần Thiên có vẻ cao hứng liền giải thích, giải thích rồi Mịch Vô Tà tựa như có linh cảm, liền cùng Tần Thiên đàm về độc. Sau đó Tần Thiên nghĩ nghĩ, liền quyết định cùng Mịch Vô Tà điều chế độc dược, kết quả liền kích phát hứng thú của Mịch Vô Tà, cũng làm cho Tần Thiên cảm thấy Mịch Vô Tà là một cái nghiên cứu ham.

Ngày đầu tiên Mịch Vô Tà bị bắt cóc, Tần Thiên nghe được trong giọng nói Mịch Vô Tà để lộ hắn đối với Mịch gia có cảm kích nhưng cũng rất nhạt. Hắn yêu là độc dược. Tần Thiên phát hiện Mịch Vô Tà nghe hắn nói hắn đem ba cái thiếu hiệp kia giết, trong ánh mắt lóe lên một mạt bất mãn nhưng lại hâm mộ. Tần Thiên biết, Mịch Vô Tà kỳ thật cũng thị huyết, chỉ là hắn khống chế tốt lắm, không có lộ ra ngoài.

Có vài lần dùng độc giao chiến, Mịch Vô Tà không thể thuốc chết Tần Thiên, dần dà mối quan hệ của hai người cũng từ bắt cóc và bị bắt cóc, trở thành bạn đồng hành. Thường xuyên gặp mặt, đàm luận cùng một cái đề tài, Tần Thiên sau này liền tiết lộ, hắn có thể nếm ra độc dược thành phần, sau đó có thể ngẫu nhiên tìm ra được tương ứng giải dược, nhưng hắn không ham nghiên cứu độc dược đến tột cùng có thể có bao nhiêu phương pháp sử dụng cùng điều chế. Mịch Vô Tà yêu nghiên cứu độc, yêu thích bắt độc vật trích độc tố, yêu thích đem độc dược ngao tới ngao lui hóa thành bột phấn hoặc viên thuốc, Tần Thiên có thể cùng hắn chơi, có thể làm chuột trắng nhỏ cho hắn, mỗi ngày chơi trò chơi nếm độc đoán dược, sau đó lại đưa ra phối phương, cho Mịch Vô Tà tìm tòi cách phá giải chất độc của chính mình. Chính vì như vậy, Mịch Vô Tà đồng ý cùng Tần Thiên đi chung.

Đi chung, trò chuyện nhiều lên, dần dà Tần Thiên nói ra những chuyện khác, mà Mịch Vô Tà lại hỉ lắng nghe. Mịch Vô Tà mặt than không giả, nhưng không có nghĩa là hắn không biết biểu cảm, chỉ là những chuyện làm hắn biểu cảm không có nhiều như vậy. Hắn để ý, Tần Thiên cũng là mặt không biểu tình đây, chỉ khi ở bên cạnh người khiến Tần Thiên thoải mái, Tần Thiên mới biểu cảm nhiều một chút. Nghe nhiều một chút, nhìn nhiều một chút, tự nhiên cũng đoán biết được đối phương nghĩ cái gì, nhất là khi đối phương cùng hắn có chung một cái sở thích, thì là bạo lực huyết tanh.

- Ngươi thật sự nghĩ nghiên cứu Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán?

Mịch Vô Tà nhìn ánh mắt của Tần Thiên dưới mặt nạ, không có vẻ gì là đùa bỡn, hắn cũng nghiêm túc nói:

- Tưởng.

Tần Thiên nhìn Mịch Vô Tà. Bắt cóc hắn ba tháng có hơn, dẫn hắn đi đây đi đó sưu tập độc vật, cùng hắn điều chế độc dược, sau đó chính mình uống độc dược của hắn, quan hệ của hắn với chính mình xem ra cũng không tệ. Thân thế của chính mình, nói ra không biết sẽ có hiệu quả thế nào? Một cái độc dược nghiên cứu cuồng, kết làm bằng hữu cũng tốt lắm. Tần Thiên cân nhắc khả năng Mịch gia trở thành ma giáo cường địch xong, liền nói:

- Mịch Vô Tà, ta hình như chưa nói cho ngươi tên của ta?

- Ân.

Bằng hữu kết bạn, không nói tên xem như không tin đối phương, nhưng mà Mịch Vô Tà ban đầu xem Tần Thiên là đối tượng hắn cần thuốc chết, sau thành chuột trắng nhỏ, quen miệng gọi Huyết Ma, cũng quên mất phải hỏi tên, với lại hắn cảm giác Tần Thiên không sai. Chuyện đông tây vụn vặt cái gì đều nói, vấn đề tên tuổi tự nhiên trở nên không quan trọng. Mịch Vô Tà tin, một ngày nào đó Huyết Ma kiếm khách hội nói cho mình. Như hắn không nói, sau này hai người đường ai nấy đi cũng không có cảm giác tội lỗi.

- Tần Thiên, thiếu chủ Linh Thần giáo.

- Ân, Tần Thiên... khoan đã, ngươi nói ngươi là ma giáo thiếu chủ?

Tần Thiên gật đầu, nở một nụ cười:

- Ta biết thành phần của Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán cùng với giải dược.

Mịch Vô Tà nhìn Tần Thiên trong chốc lát, lên tiếng hỏi:

- Thân thể ngươi bây giờ còn tốt?

Nga? Tần Thiên nghe vậy, miệng lại không tự chủ được cong lên. Không hỏi hắn phối phương, liền hỏi hắn thân thể tốt hay không tốt sao?

- Tốt lắm. Chuyện trúng độc cũng đã hơn một năm, độc chất cũng đã giải xong. Ta trọng tu một lần nữa, có nội lực, trên thân ám thương tân thương cũng giảm bớt, cho đến hiện tại xem như hoàn hảo.

Mịch Vô Tà không rõ lắm chuyện hôm đó, cho nên đối với võ lâm minh một đoàn người tử không minh bạch thật sự có hứng thú.

- Nga? Chuyện tình võ lâm minh là như thế nào? Kể ta nghe một chút.

Tần Thiên thành thật công đạo sự tình ngày hôm đó, cũng không che giấu hắn cùng với Triệu Tĩnh thân phụ tử quan hệ. Triệu Tĩnh hạ hắn hóa công tán, Dương Lăng đem hắn tra tấn, ngày hắn đem mẫu cổ gieo vào người, ngày hắn bị nhét Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán, ngày hắn hướng võ lâm minh nhóm người làm cứu thương cùng điều trị, âm thầm hạ cổ, từng kiện từng kiện sự tình Tần Thiên đều kể ra. Mịch Vô Tà nghe say sưa, nghe đến lúc Tần Thiên hưng phấn kể lại ngày hôm đó hắn đem người tháo ra từng khúc, sắc mặt liền biến đổi:

- Chờ chút, ngươi dường như rất hứng thú khi kể về việc ngươi đem người nọ tươi sống mổ ra?

- Nga~ Ta thật sự rất hưng phấn a. Chém một cái liền chết người, thật sự không vui. Nhìn người khác một lần lại một lần vượt qua cực hạn đau đớn mà tỉnh táo, ta liền cảm thấy sinh mệnh thật sự rất dẻo dai, khi để sinh mệnh từ từ tắt đi, ta thật vui vẻ.

- Ngươi tử biến thái.

Mịch Vô Tà kết luận. Hắn tuy thích độc, cũng có thị huyết chứng, nhưng cũng chỉ dừng lại ở chán ghét người nào liền hạ sát, chứ không phải cái dạng thích hành hạ người khác như Tần Thiên. Tần Thiên nhún vai:

- Trạng huống bình thường thì sẽ không sao, khi đã gợi lên thị huyết chứng rồi, vậy thì đừng trách ta.

- Nếu như có người ngăn cản ngươi ngay lúc đó, ngươi liền giết hắn?

Tần Thiên ngẩn người ra, suy nghĩ một lúc liền trả lời:

- Không. Ta không điên, cũng không phải sát nhân cuồng, ta hội nhận ra người nào ngăn cản ta, ta sẽ không loạn giết người chỉ vì người đó ngăn cản ta. Lại nói, sau đó sự tình liền là Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán độc phát. Mẫu cổ trú tại tim ta, Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán vị trí tác động chính là trái tim, cho nên khi ta điều khiển mẫu cổ cho tử cổ lần lượt chết đi, mẫu cổ phản phệ lực tác động khiến ta đau đớn, mà thời gian Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán phát tác ngắn lại. Sau đó, ta đau ngất đi, thỉnh thoảng bị đau tỉnh, tỉnh táo được một chút lại rơi vào mê man. Đến ngày thứ ba, ta uống phối phương giải dược ta tự tìm ra rồi tắt thở.

- Tắt thở?

- Đúng vậy. Nghe nói khi đó ta tắt thở, thân thể lạnh toát, giống như đã chết rồi, mẫu cổ ngay tại lúc ta tắt thở liền chết, tử cổ toàn bộ chết cái sạch trơn. Sau đó một ngày, hơi thở ta trở lại, sau năm ngày ta tỉnh, độc liền cũng giải trừ.

Mịch Vô Tà quét mắt nhìn Tần Thiên, cảm thán:

- Tai họa di ngàn năm. Diêm Vương còn sợ ngươi đi xuống giết quỷ hồn của hắn.

- Ta tại võ lâm minh hành động khó khăn, nửa bước đều có người theo dõi, cho nên xoay sở làm dược sư, thuận tiện mua Đoạn Trường Tán cùng Hạt Đỉnh Hồng. Hai thứ này bên trong có thành phần đối kháng Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán, cho nên ta liền đem hai thứ đó theo tỷ lệ hòa trộn lại, bỏ vào một cái túi giấy đem theo người. Vạn Nghĩ Phệ Tâm Tán là trì độc, Đoạn Trường Tán cùng Hạt Đỉnh Hồng là khoái độc, cho nên chỉ khi độc chất gần công tâm, ta mới có thể uống nó. Hôm đó ta không biết ta hôn mê bao lâu, nhưng ta có cảm giác nếu không uống thuốc giải ta liền chết, cho nên đánh cược.

Mịch Vô Tà nghe xong câu chuyện kinh tâm của Tần Thiên, trong lòng thật khâm phục Tần Thiên có thể dùng hai loại độc dược trị độc dược của chính mình, cũng thật là gan lớn.

Uống kịch độc, nếu không phải thời gian chuẩn, tỷ lệ hảo, pha vào nước đúng cách, lại thêm vận khí lớn, Tần Thiên lúc này đã là một khối đất vàng. Trước đó Tần Thiên không hề làm thử nghiệm trên tiểu miêu tiểu cẩu, trực tiếp thử nghiệm trên người mình, cũng không sợ liều lượng không đủ hay uống quá nhiều liền chính mình tử kiều kiều, đây là cỡ nào vận khí cùng khéo léo a? Mịch Vô Tà lại nhìn Tần Thiên một lần nữa. Hắn đây cùng với mình đi một chỗ, còn nói ra thân phận chính hắn, là tin tưởng chính mình đi? Thật sự muốn cùng ta làm bằng hữu?

- Vô Tà. – Tần Thiên chợt lên tiếng – Ngươi thệ nguyện là không dùng độc hại người, nhưng mà ta biết của ngươi độc dược, ta dùng của ngươi độc dược đi hại người, ta phải làm sao bây giờ?

Nhìn vẻ mặt khiếm tấu của Tần Thiên, Mịch Vô Tà chợt cảm thấy bất lực muốn đỡ trán. Có một cái bằng hữu thỉnh thoảng cùng chính mình tố khổ chơi xấu, hắn phải làm sao mới tốt?

- Ta nói không, ngươi vẫn dùng độc đi. Ma giáo thiếu chủ làm việc hướng đến không kiêng kỵ cái gì, còn kiêng kỵ ta sao?

Tần Thiên khóe miệng câu lên:

- Ta nhưng là kiếm tu a, không đến mức bị ép không thể phiên thân, ta sẽ không loạn hạ độc. Đây là tự vệ a tự vệ, sẽ không vi phạm thệ nguyện của ngươi đi?

Mịch Vô Tà nhún vai, lại uống một chén trà, xem như ngầm đồng ý Tần Thiên thích gì thì đi làm đi.

- Làm bằng hữu của ta, hảo sao? – Tần Thiên đột nhiên lên tiếng.

Mịch Vô Tà nghe Tần Thiên hỏi, có chút không hiểu vì sao. Từ trước đến giờ không phải là bằng hữu sao? Hay là vì Tần Thiên vừa công khai thân phận, sợ hắn bỏ chạy?

- Ngươi trước khi nói với ta thân phận của ngươi so với sau khi nói với ta, có cái gì khác nhau sao?

Tần Thiên nghe Mịch Vô Tà nói, bật cười. Hắn hiểu ý tứ của người này.

- Có. Trước khi nói, ta với ngươi thuần túy là Huyết Ma kiếm khách cùng độc y công tử. Sau khi nói ra, ta là Linh Thần giáo thiếu chủ, mà ngươi là Mịch gia thiếu gia. Ta không biết Mịch gia thiên hướng nào. Sẽ có ngày, Linh Thần giáo cùng Mịch gia xảy ra xung đột.

- Ngươi nhất định chọn Linh Thần giáo.

Đem thân phụ giết chỉ vì lựa chọn ma giáo giáo chủ làm phụ thân, Tần Thiên đủ ngoan, cũng đủ quyết tâm. Mịch Vô Tà biết, Tần Thiên đối với ma giáo coi trọng.

- Ta sẽ suy nghĩ đến cảm tình của ngươi, nhưng nếu thật sự xung đột quá lớn...

- Mịch gia sẽ không cùng Linh Thần giáo là địch.

- Vậy ta yên tâm. – Tần Thiên cười cười.

Mịch Vô Tà không cần Tần Thiên cam kết ma giáo sẽ không cùng Mịch gia là địch. Hắn tuy không mấy hiểu biết Tần Thiên, nhưng nghe Tần Thiên kể vài mẩu chuyện, hắn mơ hồ đoán ra, Tần Thiên trừ bạo tàn một điểm, huyết tanh một điểm, không xem người là người một điểm, nhìn chung vẫn là một cái hảo bằng hữu, sẽ không ở sau lưng đâm một dao, trừ khi chính hắn đâm trước đối phương một dao. Hơn nữa, ma giáo có một cái biến thái khoác da hiền lành tao nhã Tần Thiên, cùng hắn là địch, Mịch gia có chỗ tốt gì sao?

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro