Chương 30 - Võ lâm đại hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 30 – Võ lâm đại hội

Hai người Tần Thiên cùng Mịch Vô Tà ngày hôm nay ở quán rượu này là để chờ đợi một sự kiện. Nghe nói, sắp tới sẽ có võ lâm đại hội. Vì cái gì võ lâm minh đã sụp rồi vẫn còn có người tổ chức võ lâm đại hội, cái này Tần Thiên cũng không rõ. Hắn nhớ trước đó võ lâm đại hội là võ lâm minh tổ chức, mục đích là tụ tập anh tài, triển lãm võ học, còn là để làm sàn đấu cho mấy tiểu bối ra khỏi giáo cọ xát cọ xát, hoặc là để các tiền bối nhìn nhau không vừa mắt, trở về nghĩ cách tranh giành nhân khí. Lẽ đương nhiên, ma giáo không được mời.

Ma giáo chỉ Linh Thần giáo nơi hắn xuất thân, Tây Cương chuyên dùng cổ độc Bái Nguyệt giáo, vùng núi một cái tiểu giáo chuyên dùng trùng độc Bà La giáo, Tây Bắc hoang vực Vạn Độc giáo, thêm một số tiểu giáo phái khác. Đặc điểm chung của tất cả những nhóm người bị gọi là "ma giáo", chính là bên cạnh võ công, bọn họ sử dụng một loại phương pháp tự vệ khác không phải võ công, như cổ độc, trùng độc, dược độc, còn có ám khí, cơ quan, thôi miên thuật, ám sát thuật, quyến rũ tà mị thuật, hấp tinh thuật các dạng linh tinh. Linh Thần giáo là giáo phái lớn nhất cũng gần Trung Nguyên nhất, có giáo quy, có giáo chúng, có hệ thống cấp bậc cùng với phương pháp tu luyện riêng. Gọi là "giáo", đó là vì nguyên thủy là một tổ chức tin tưởng vào một hệ lý tưởng khác biệt với Trung Nguyên phái nhất hệ. Tại nơi Linh Thần giáo được hình thành, khi đó còn hỗn loạn cực kỳ, bị chèn ép cùng chống lại chèn ép, dần dà xuất hiện tầng tầng lớp lớp anh hùng, trở thành các đời giáo chủ, truyền đến hiện tại, tự nhiên quán triệt tư tưởng cường giả vi tôn. Giáo chúng tăng lên, truyền vào Trung Nguyên, tư tưởng không hợp, liền bị dán mác tà giáo, sau thành ma giáo. Cũng vì Linh Thần giáo phát triển quá nhanh, cho nên nhắc đến ma giáo, ai cũng nghĩ đến Linh Thần giáo, không nghĩ đến Bái Nguyệt giáo Bà La giáo nhóm người này.

Độc Vương cốc kỳ thật không phải một giáo, mà giống một môn phái, tu luyện võ học cũng là nội truyền, chỉ là bọn họ dùng độc cùng ám khí đả thương người, bị giang hồ xem như thủ đoạn xấu xa. Bọn họ tính là "bên thứ ba", vì khi võ lâm Trung Nguyên cùng ngoại lai giáo phái đánh nhau người chết ta sống, cả hai bên cũng không nguyện đi đánh Độc Vương cốc. Độc Vương cốc sinh ra vài cái độc y nổi tiếng, hạ độc nhiều, cứu người cũng không ít, làm bạn với nhóm người sát thủ, cũng đã từng trợ giúp võ lâm chính phái đối phó ma giáo. Quan hệ rắc rối phức tạp, nhưng vẫn duy trì một dạng cân bằng tinh tế.

Võ lâm đại hội lần này, Tần Thiên ở xung quanh nghe ngóng được, dường như là do mấy thế gia võ học cùng với mấy đại giáo phái liên kết tổ chức ra, mục đích có lẽ là chấn hưng giang hồ sĩ khí, hoặc là thông qua đệ tử chấn nhiếp các môn phái khác, thuận lợi cho việc đàm phán trong lúc tạo lập lại một võ lâm minh, bầu lại võ lâm minh chủ, thay thế những người đã chết, sau đó tìm đường đánh ma giáo trả thù. Người sau lưng là ai, Tần Thiên không quan tâm, cũng không ảnh hưởng đại cục. Mục đích cùng phương pháp tổ chức lần này đại hội không khác lần trước, vẫn là đánh lôi đài chiến. Võ lâm minh vừa gục ngã, lần này đại hội nhất định sẽ có tuyên truyền bôi xấu ma giáo, khiến giang hồ sinh ra oán hận sục sôi, sau đó lên ma giáo tìm chết.

Tần Thiên lúc này đã thay đổi một thân hoàng y, trên mặt đeo ngân sắc mặt nạ cùng cầm theo thanh kiếm màu đen. Có người nào nhận ra hắn là Huyết Ma kiếm khách hay không, hắn mặc kệ. Khi nào trụ không nổi, hắn liền dịch dung, còn như vẫn có thể lạp cừu hận thuận tiện giết vài người, hắn vẫn tiếp tục lạp cừu hận. Mịch Vô Tà biết Tần Thiên có giết người ham, tuy nói người không phạm ta ta không phạm người, nhưng đỉnh một bộ dáng lôi kéo người đến đánh thế này, cố tình mặc hoàng y lòe lòe ở giữa đường, rõ ràng là muốn sát nhân còn tìm cớ. Hắn có không ít lần cùng Tần Thiên chạy trốn, cũng nghĩ tự mình chạy thoát cuối cùng bị Tần Thiên đuổi theo bắt về, cuối cùng quyết định cùng Tần Thiên giết người, mỹ kỳ danh viết "tự vệ chính đáng". Lần này đến xem võ lâm đại hội, thuận tiện nhìn xem Tần Thiên muốn náo loại nào, cùng võ lâm là địch sao? Nhất là sau khi nghe Tần Thiên nói mình là ma giáo thiếu chủ, hắn lại càng muốn nhìn, Tần Thiên thật sự âm mưu gì đó.

Tần Thiên biết tổn hại hữu của mình nghĩ như vậy nhất định kêu oan. Hắn làm gì có âm mưu gì, hắn chỉ muốn giành cái giang hồ đệ nhất vị, thuận tiện lên làm võ lâm minh chủ càng tốt. Còn như bọn họ không công nhận hắn võ lâm minh chủ vị trí, hắn lại bỏ chạy là được. Mục đích cuối cùng vẫn là phá hỏng đại hội.

Chờ đợi vài ngày thời gian, cuối cùng đại hội cũng đến. Tần Thiên đương nhiên tham gia. Ngân sắc mặt nạ cùng huyền kiếm, dấu hiệu rất rõ ràng. Nhiều người kinh ngạc hô hắn Huyết Ma kiếm khách, Tần Thiên khẳng khái thừa nhận.

- Ta nghĩ muốn khiêu chiến võ lâm đệ nhất thiếu niên tài tuấn, cho nên đến nơi này. Thế nào, không đón chào ta sao?

Xoạt xoạt, hàng loạt ánh mắt như muốn giết người đổ về phía Tần Thiên. Tần Thiên không sợ hãi đứng ở nơi đó, quét mắt một vòng, khóe miệng nhẹ nhàng câu lên. Tay nắm chặt thanh kiếm, Tần Thiên híp mắt nhìn vào nhóm người tổ chức, là gia chủ thế gia cùng hiện tại chấp chưởng quyền chưởng môn.

- Không đón chào ta sao? Võ lâm đại hội không phải là để võ lâm đồng đạo tỷ thí sao?

Tần Thiên hoang đường, đám người tổ chức không dám đem Huyết Ma kiếm khách xem nhẹ. Độ hung tàn của người này, bọn họ đã từng nghe qua. Bọn họ không muốn nhạ Huyết Ma kiếm khách nổi giận, nhưng cũng không muốn để nhi tử đệ tử của bọn họ đi tìm chết. Người đối chiến với Huyết Ma kiếm khách, trừ một Mịch Vô Tà hiện không biết tung tích, còn lại tất cả đều chết.

- Huyết Ma công tử, ngươi muốn tham gia cũng được, nhưng võ lâm đại hội hướng đến luận bàn là chính, không chấp thuận sinh tử tương bác, có lẽ không hợp khẩu vị của các hạ.

Tần Thiên ánh mắt lạnh băng nhìn trước mặt người nói chuyện, sau đó rất nhanh xả ra một cái tư thế hất mặt lên trời:

- Ta không muốn phí thời gian với đám nhãi con. Kẻ chiến thắng cuối cùng là kẻ nào, ta muốn khiêu chiến với hắn.

Mọi người nhìn nhau, không biết phải nói gì. Nói như vậy còn ai dám đánh thắng? Đánh sống đánh chết đạt được chiến thắng, cuối cùng liền để Huyết Ma kiếm khách khảm điệu sao? Cái này võ lâm đại hội tổ chức làm gì nữa?

- Các ngươi không muốn ta tham gia, ta thuận theo các ngươi, chỉ khiêu chiến kẻ mạnh nhất, điều này cũng không được?

Khí thế trên người Tần Thiên tỏa ra, mọi người công lực yếu một chút lập tức cảm thấy chột dạ. Huyết Ma kiếm khách hỉ nộ bất thường, này không phải là nói chơi. Tần Thiên mặc kệ có người chấp thuận hay không, hắn chỉ cần nhớ kỹ kẻ chiến thắng, sau đó tìm hắn dây dưa, như vậy là được rồi. Tần Thiên phất tay nói:

- Cứ quyết định như vậy. Các ngươi tổ chức đại hội của các ngươi, ta chỉ nhìn kẻ nào chiến thắng sau cùng, đi khiêu chiến với hắn.

Tần Thiên tự quyết định, sau đó rời đi, cũng không ai đứng ra ngăn cản. Tất cả nhóm thanh thiếu niên nhìn nhau, trong ánh mắt toát ra vẻ do dự. Nên đánh đâu, hay là tự nguyện xin rút lui đâu? Những người yêu quý tính mệnh của mình, bọn họ mượn cớ tài học không đủ, mượn cớ trong môn không người cần trở về phụng mệnh, rất nhiều lấy cớ, rút lui đi gần hết. Số người còn ở lại, hoặc là nhi tử cùng đệ tử của chính bọn họ, không muốn làm tông môn mất mặt, hoặc là tự tin võ công của chính mình không thua kém một cái Huyết Ma kiếm khách. Đám trưởng bối nhìn nhau, cuối cùng vẫn quyết định tổ chức đại hội. Bọn họ không tin ở trước mặt bọn họ, Huyết Ma kiếm khách dám giết người.

Tần Thiên tại võ lâm đại hội xuất hiện qua một lần, sau đó khi trận chung kết bắt đầu, hắn lại xuất hiện, ngồi ở một góc bình thản xem đấu. Sự xuất hiện của Tần Thiên khiến cho nhiều người bất an, bầu không khí trở nên căng thẳng, nhóm thanh thiếu niên không dám hít thở mạnh. Trong bầu không khí ngột ngạt đó tiến hành đi xuống, cuối cùng cũng đến chung kết. Hai người tại chung kết liếc nhìn Tần Thiên một cái, sau đó liền cùng nhau đấu lên. Bọn họ có lẽ đã ước hẹn rất tốt, sau khi đấu xong liền vây công Tần Thiên.

Trận chiến rất nhanh kết thúc. Cả hai ngang sức ngang tài, nhưng cuối cùng vẫn có một người chiến thắng. Tần Thiên thấy kết quả đã có, liền đứng lên, từng bước đi lên lôi đài. Người còn đứng vững trên lôi đài kia thấy Tần Thiên bước lên, bàn tay nắm chắc thanh kiếm, ngoài mặt bất động thanh sắc nhìn Tần Thiên:

- Ngươi đây là hướng ta khiêu chiến?

- Không sai. Ta hướng ngươi khiêu chiến.

Người kia thấy Tần Thiên bước lên lôi đài, sắc mặt biến ảo một chút, lại nói:

- Ngươi không lộ diện, không báo tên, giả thần giả quỷ, còn muốn cùng ta so đấu?

Tần Thiên nghe nói xong tựa như nghe được chuyện gì chê cười. Hắn cười khẽ ra tiếng, sau đó đưa tay tháo xuống mặt nạ. Mọi người thấy Tần Thiên tháo xuống mặt nạ thì ngạc nhiên. Bọn họ còn cho rằng Huyết Ma kiếm khách trên mặt có thương ngại gặp người ngoài, cho nên mới đeo mặt nạ, lại không biết Tần Thiên căn bản không có thương. Nhìn thấy khuôn mặt Tần Thiên, rất nhiều người sững sờ. Không ai nghĩ đến Huyết Ma kiếm khách thực chất lại trẻ như vậy. Có người từ nửa khuôn mặt đoán ra Tần Thiên rất trẻ, nhưng trẻ đến độ còn chưa cập quan lễ, điều này không ai ngờ tới. Tần Thiên mỹ mạo, rất nhanh chóng khiến cho không ít người lộ ra vẻ si mê.

- Tần Thiên.

Người đối diện Tần Thiên lúc này mới nhận ra Tần Thiên báo ra tên họ, còn hạ xuống mặt nạ, thoáng giật mình sau đó liền hoàn lễ:

- Trịnh Thụy.

Tần Thiên gật đầu tỏ vẻ biết rồi, sau đó đột nhiên rút ra kiếm, một chiêu xông thẳng về phía trước, đâm về phía Trịnh Thụy. Trịnh Thụy không ngờ tới Tần Thiên không ấn lẽ thường ra bài, vất vả nghiêng người né tránh, vạt áo bị Tần Thiên xẻ ra một đường. Tần Thiên lật tay, mũi kiếm nhằm hướng Trịnh Thụy cổ họng đánh đến. Trịnh Thụy dùng kiếm gạt Tần Thiên mũi kiếm, liền thấy Tần Thiên biến chiêu, một kiếm lật lại, nhắm cổ tay Trịnh Thụy đánh tới.

Xung quanh quan sát Tần Thiên tung chiêu đều có cảm giác nín thở. Nhóm gia chủ cùng chưởng môn các phái nhìn ra rõ ràng Tần Thiên đang đùa bỡn, ra tay không hết sức, mà Trịnh Thụy chống đỡ thực sự vất vả. Bọn họ biết, ngay từ chiêu đầu tiên, Tần Thiên đã có thể thủ thắng.

Trên đài, Tần Thiên lại lật kiếm, hướng mạng sườn tiến công. Trịnh Thụy tránh né, đồng thời phản công đánh về phía Tần Thiên bả vai. Tần Thiên nghiêng người, một kiếm như thiểm điện đâm đến, ngay ngắn gác trên cổ Trịnh Thụy. Trịnh Thụy tay kiếm lập tức cương lại trên không, trái tim lúc này chợt nhảy lên dồn dập. Chỉ trong một chớp mắt, hắn cảm nhận được mũi kiếm lạnh lẽo sát ngay cổ mình, cũng cảm nhận được từ trong đôi mắt Tần Thiên tỏa ra sát khí. Hắn có lẽ thầm may mắn, Tần Thiên không hạ độc thủ. Trong vòng năm chiêu liền bị đánh bại, tốc độ này cũng quá dọa người. Hắn nhìn khuôn mặt Tần Thiên, biết Tần Thiên trẻ hơn mình, kiếm pháp lại như vậy tuyệt xảo, hắn thua không oan.

- Tần các hạ kiếm pháp như lưu thủy, Trịnh mỗ bái phục.

Tần Thiên cười, thanh kiếm vẫn gác trên cổ Trịnh Thụy, không động mảy may:

- Ngươi hẳn là biết người nào ta khiêu chiến xong đều chết đi?

Trịnh Thụy vốn còn nghĩ Tần Thiên sẽ tha cho mình, nay thấy Tần Thiên lời nói hẳn muốn giết mình, trong lòng treo một căn huyền. Ở bên ngoài, sư phó của Trịnh Thụy đứng lên, lấy bình thản ngữ khí nói:

- Tần các hạ, khiêu chiến chẳng qua là luận bàn mà thôi, các hạ làm như vậy có lợi ích gì chứ?

- Huyết Ma kiếm khách, giết người như ma, không phải sao? Ta muốn giết ai, còn cần lý do?

Tất cả mọi người đều đứng dậy. Đã có vài người bao vây lấy Tần Thiên. Trịnh Thụy đứng yên tại chỗ. Hắn biết nếu hắn động, hắn liền chết. Lúc này chỉ có thể hy vọng Tần Thiên đổi ý. Nghĩ lại khi nãy mình còn cho rằng mình có thể kháng cự qua Huyết Ma kiếm khách hơn trăm chiêu, thật sự ngây thơ.

- Vây công?

- Tần các hạ, chỉ là một trận khiêu chiến, các hạ cũng không cần phải đuổi tận giết tuyệt.

Tần Thiên nghiêng đầu nhìn sư phụ của Trịnh Thụy. Người kia tuổi cũng ước chừng đã ba mươi mấy bốn mươi, trên thân toát ra tính cách nghiêm nghị. Tần Thiên biết, nếu hắn hạ sát Trịnh Thụy, người kia liền có thể tìm hắn phiền phức. Trịnh Thụy địa vị, xem ra cũng rất cao đâu.

- Muốn ta thả người, cũng được.

Vị sư phụ kia nghe thấy Tần Thiên nói có thể thả người, tâm thả lỏng. Tần Thiên lại nói tiếp:

- Ta muốn hướng vị tiền bối này khiêu chiến.

Vị sư phụ kia không nghĩ tới Tần Thiên lại hướng mình khiêu chiến. Ông nghĩ một lúc, sau đó quyết định nói:

- Hảo.

Tần Thiên đàm phán xong, thanh kiếm rút ra khỏi cổ Trịnh Thụy tra vào vỏ, lùi xuống vài bước, ý tứ rõ ràng là để Trịnh Thụy đi xuống. Trịnh Thụy trong lòng ám thở phào, vội vàng đi xuống, chạy lại gần vị sư phụ kia hô lên:

- Sư phó.

- Trở về thì tốt.

Vị sư phụ kia cũng không nuốt lời, liền đi lên lôi đài, mặt đối mặt với Tần Thiên. Trong lúc bước lên, trên người ông tỏa ra khí thế uy áp. Tần Thiên bị khí thế ảnh hưởng, khí thế của chính mình cũng không che giấu, đồng thời tỏa ra. Hai bên không ai nhường ai, được một lúc, vị sư phụ kia lên tiếng hỏi:

- Các hạ nếu muốn khiêu chiến, vì cái gì lại phải giết người?

- Giết người còn cần lý do sao?

Vị sư phụ kia thấy Tần Thiên còn trẻ, tự nhiên khởi lên lòng yêu trẻ, muốn trò chuyện một chút. Ông lập tức nhận định, tiểu thiếu niên này hẳn là trải qua huấn luyện tàn khốc cho nên tâm tính mới trở nên hỉ nộ vô thường như vậy.

- Nhân mạng là quý giá, vì sao lại muốn giết?

- Nhân mạng chỉ quý giá nếu như nó đem lại ích lợi. Số người ta giết, bọn họ chết so với bọn họ sống càng thêm có lợi.

Vị sư phụ kia thấy Tần Thiên nói như vậy có chút không đồng ý:

- Các hạ không lưu người sống, vì cái gì lại xác định vững chắc bọn họ sẽ không có lợi?

Tần Thiên nhìn vị sư phụ kia, nở nụ cười, khóe miệng cong lên rõ ràng:

- Vị tiền bối này, ngươi rất thú vị.

Tần Thiên chỉ nói như vậy, không nói gì thêm. Nói thêm liền sẽ trở thành biện luận, đến cuối cùng không ai chịu thua ai. Hắn đến đây không phải là biện luận, mà là khiêu chiến.

Thấy Tần Thiên động, vị sư phụ kia cũng động. Hai kiếm đánh vào nhau phát ra âm thanh rõ ràng. Chỉ trong chớp mắt, hơn mười mấy chiêu đã được tung ra. Vị sư phụ kia so chiêu với Tần Thiên một lúc, trong lòng lập tức có đánh giá. Tần Thiên quả thực rất mạnh. Lúc nãy Tần Thiên đánh với Trịnh Thụy rõ ràng là nhường, lúc này, Tần Thiên mới thật sự lôi ra năng lực chân thật. Kiếm pháp thuần thục, nội lực mạnh mẽ, thân pháp linh hoạt. Vị sư phụ nọ chống đỡ thế công của Tần Thiên một lúc, liền phát hiện chính mình xuất chiêu gì cũng đều bị Tần Thiên hóa giải. Chiêu thức của chính mình đều không thể tung ra, có cảm giác bó tay bó chân.

-----------------oOo-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro