Chương 16 - Vĩnh hằng khế ước (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 – Vĩnh hằng khế ước (end)

Tạ Uyên yêu cầu Mạc Tư giao ra cảm tình, ánh mắt âm thầm đánh giá biểu cảm của thằng nhóc này.

Mất đi đoạn cảm tình này, Mạc Tư vẫn sẽ nhớ kỹ kỷ niệm giữa Mạc Tư và thân cha, nhưng loại cảm tình gắn với mỗi kỷ niệm sẽ không còn tồn tại, tựa như Mạc Tư đang xem một câu chuyện viết về một người khác.

Nếu như không có cảm tình, tất cả thống khổ cũng bất đắc dĩ trước kia đều có thể nhàn nhạt mà xem, nhàn nhạt mà đối đãi. Tạ Uyên không lựa chọn tước đoạt ký ức của Mạc Tư, bởi vì hắn cho rằng nếu như Mạc Tư mất đi ký ức, Mạc Tư sẽ không nhớ rõ thân cha đã làm ra việc tày đình nào, sau này nghe đến chính mình có cha ruột, không khéo bản tính hiếu tử lại bị kích phát, lại chạy đi mất. Cho nên hắn lựa chọn xóa đi cảm tình, nhưng giữ lại ký ức.

Có lẽ ở một mức độ nào đó, Mạc Tư vẫn sẽ tử tế với thân cha, bởi vì hài tử này là một hiếu tử, nhưng khi lòng tử tế lại bị lợi dụng cùng lãnh đạm đáp lại, Mạc Tư không ngốc, sẽ có thể bình tĩnh mà xử lý.

Ít nhất vẫn sẽ phải hiểu được bảo hộ chính mình.

Còn nếu như Mạc Tư vẫn ngốc đến mức hy sinh chính mình thành toàn thân cha, Tạ Uyên cũng đành buông tay trị liệu. Tự tìm chết, không thể sống.

Mạc Tư nghe xong trầm mặc thật lâu, lâu đến mức Tạ Uyên còn tưởng đứa nhỏ này mệt mỏi ngủ gật, hoặc đang âm thầm phỉ nhổ chính mình, chuẩn bị gọi tùy tùng tiễn khách, tống cổ mình ra khỏi biệt viện.

- Cha... dùng cảm tình đổi cảm tình, được không?

Nghe Mạc Tư hỏi lại một câu, lông mày Tạ Uyên khẽ giật rất nhẹ:

- Được. Nhưng ngươi muốn đổi cái gì?

- ... Có thể đổi lấy phụ ái hay là không?

Tạ Uyên hừ nhẹ một cái, cười như không cười:

- Ngươi nói, ngươi không có tình thương của cha?

Mạc Tư thất thần, đôi mắt trống rỗng nhìn về phía Tạ Uyên. Ký ức từng chút một hiện về, ảo tưởng quá, lại thất vọng quá, không ngừng lặp đi lặp lại, đến cuối cùng, hắn cũng đã chết lặng. Phụ ái là cái gì, hắn không hề biết, cũng chưa bao giờ được hưởng qua.

Tạ Uyên thấy Mạc Tư ngơ ngác, hắn kiên nhẫn hỏi lại:

- Ngươi gọi ta là gì?

- Cha...

Mạc Tư thuận miệng hô một câu, một lời vừa ra, hắn liền nghẹn.

Gọi cha, còn bảo mình không nhận được phụ ái?

Hắn xấu hổ cúi đầu, không dám hé răng nói một câu, tuy không thấy gì, nhưng cả người đều có cảm giác bị ánh mắt của cha nhìn thật kỹ, lông tơ không tự chủ được dựng lên, cảm giác nguy hiểm đang đến rất gần.

- Cha... Tư nhi sai rồi.

Tạ Uyên không ở việc này dây dưa, hắn muốn rèn sắt khi còn nóng, dụ dỗ Mạc Tư khi còn đang ngốc, cho nên hắn lại đem đề tài kéo trở về:

- Nhóc ngốc, ngươi cân nhắc thật kỹ. Giá cả này, ngươi nhưng nguyện chi trả?

Mạc Tư cúi đầu, không nói một câu. Ký ức lại xuất hiện, chậm rãi cứa vào tâm hắn, nhói đau.

Hắn gặm nhấm quá khứ, cảm tình từng chút một bị tiêu ma, đến một hồi liền chết lặng.

Không còn hy vọng, cũng không còn thất vọng.

Cha hắn bảo hắn giao ra cảm tình, nhưng hắn biết, thứ hắn giao ra không chỉ là cảm tình. Không có cảm tình ràng buộc, hắn sẽ giã từ thân phận cũ, buông bỏ đi huyết thống, phản bội lại phụ vương cùng mẫu thân. Thậm chí cả bên họ ngoại, hắn cũng sẽ không lại trở về.

Cha hắn không nói rõ, nhưng hắn mơ hồ cảm giác, thứ cha hắn muốn bán không đơn giản. Cha hắn yêu cầu hắn buông bỏ thân phận cùng huyết thống, là muốn kéo hắn đi, nửa điểm tin tức cũng không lưu lại.

Sau một lúc trầm mặc, Mạc Tư nghẹn ngào:

- Cha, ngài nói đúng, Tư nhi không có ngốc phúc.

Mạc Tư nói xong, khóe mắt chảy ra hai giọt lệ. Hắn không hiểu vì cái gì đột nhiên muốn khóc, hắn chỉ biết, áp lực trong lòng lâu lắm, ra vẻ bên ngoài kiên cường mạnh mẽ, trước mặt tùy tùng cũng không thể nào yếu đuối nhu nhược, lúc này đây bị người nhẹ nhàng nâng niu, hắn chỉ muốn xấu mặt một hồi, chỉ muốn khóc một hồi.

Tạ Uyên biết, Mạc Tư đã nghĩ thông, nhưng là vì bất lực đau đớn mà nghĩ thông. Đứa nhỏ này suy nghĩ nhiều lắm, không hiểu được vì cái gì cái đầu chỉ có chừng đó, chất chứa ở bên trong lại nhiều sự như vậy.

- Khóc ra rồi liền tốt, đừng nghẹn.

Mạc Tư bị người ôm lấy, hắn khóc càng hung. Thoạt tiên chỉ là không tiếng động rơi lệ, về sau là thút thít khóc, cuối cùng hóa thành nức nở, rền rĩ gào khóc, khóc không thành hình dáng.

Hắn buông không chỉ là đau xót, còn có một chút niệm tưởng cuối cùng về hình bóng một người cha, về một mái nhà có cha có mẹ, có hy vọng, có tương lai. Buông bỏ đi một đoạn cảm tình, tuy đoạn cảm tình đó tràn đầy chông gai cùng thống khổ, nhưng ai bảo bên trong đó không có chân thành nhụ mộ cùng tha thiết chờ mong đâu?

Phụ ái hắn có, nhưng hắn nhìn không thấy, bởi vì loại phụ ái kia không phải đến từ cha ruột, cho nên hắn không nhìn thấy.

Thứ hắn cầu mong là cha ruột nhìn hắn, thừa nhận hắn là con, thừa nhận hắn xứng đáng được kéo vào bảo hộ dưới cánh chim, là một vương tử, không phải một dã loại.

Phụ vương thừa nhận rồi, nhưng hắn không cảm nhận được thân tình, hắn chỉ thấy trần trụi lợi dụng cùng tính kế.

Hắn còn tự lừa mình dối người đến khi nào?

Huyết thống, thật sự là quan trọng sao?

Hắn không biết.

Hắn chỉ biết, lý niệm chống đỡ hắn sống sót cho tới hiện tại, trong chớp mắt vỡ nát. Hắn lúc này đây chỉ muốn khóc lớn một hồi, không áp lực gào khóc. Hắn nhào vào trong ngực cha, nắm lấy vạt áo, nức nở kêu rên, cả người run lên, thốt ra vài âm tiết rời rạc.

Tạ Uyên ôm lấy Mạc Tư, ngước mặt nhìn hai gã tùy tùng đứng ở trong góc, ra hiệu cho bọn họ rời đi thật xa, tốt nhất không cần nghe thấy thứ không nên nghe. Hài tử hảo mặt mũi, cũng không nên để cấp dưới nhìn thấy hài tử lúc này xấu mặt.

Hai tùy tùng nhìn thấy tình hình trong phòng, vốn dĩ đã đứng ngồi không yên, lúc này được lệnh, lập tức nhấc chân cuốn xéo, không dám ở lại trong phòng lấy một giây. Tạ Uyên đuổi người đi rồi, lại quay lại vỗ vỗ hài tử, dùng hành động chứng tỏ hài tử không phải chỉ có một mình, còn có hắn.

Tạ Uyên chờ một lúc lâu, chờ cho đến khi tiếng thút thít ngừng hẳn, tiếng nấc cũng đã giảm đi, hắn mới tiếp tục ôn tồn dụ dỗ:

- Tư nhi, cẩn thận nghe kỹ rồi làm ra lựa chọn, hiểu được không?

Ngay cả Tư nhi cũng lôi ra gọi, Tạ Uyên đây là dốc hết vốn liếng, dụ dỗ khách nhân dụ đến tận cùng. Mạc Tư nhè nhẹ gật đầu, lung tung lấy vạt áo lau mặt.

- Thân người của ngươi thực không khỏe, đã là nỏ mạnh hết đà. Vật phẩm trong cửa hàng phồn đa, nhưng cũng chỉ là vật phẩm, không phải là kỹ năng chữa bệnh của y sư. Hơn nữa vật phẩm giá cả rất đắt đỏ bởi vì chi phí chế tác rất cao.

Chi phí chuyển đổi vị diện rất đắt, đắt đến mức toàn bộ tài sản Mạc Tư có hiện tại đều không đủ chi trả.

- Nếu như muốn tránh chi phí này, cũng như muốn có thể tìm y sư chữa bệnh, ngươi phải là người của cửa hàng.

Mạc Tư ngẩn người trong chốc lát, hắn liền hiểu được.

- Thứ ngươi dùng cảm tình đổi lấy là một vị trí trong cửa hàng. Ngươi sẽ trở thành một phần của bổn tiệm, sẽ làm việc cho cửa hàng, tiếp đón khách nhân, buôn bán hàng hóa. Ngươi có thể hưởng thụ hàng hóa trong cửa hàng với giá thấp, có thể đi du lịch khắp nơi một cách tiện lợi, có thể được cửa hàng bảo hộ, có quyền tự do đi lại, tự do quyết định, tự do sinh trưởng, học tập, nhưng linh hồn của ngươi vĩnh viễn bị buộc với cửa hàng, trách nhiệm của ngươi chính là bán hàng.

Quan hệ với cửa hàng là vĩnh viễn, vô pháp tẩy trừ.

Đã bán linh hồn cho cửa hàng, vậy thì vĩnh viễn không bao giờ có thể thoát ra, thậm chí đến khi thân thể này mục ruỗng, linh hồn còn khỏe mạnh, vậy thì đổi một cái thân thể, tiếp tục bán hàng.

Tạ Uyên chỉ là người thường, đến bây giờ vẫn chân yếu tay mềm, hoàn toàn không giống như nam chính trong các bộ truyện tu tiên thăng cấp, lợi dụng hệ thống trục lợi cho chính mình sau đó thuần phục hệ thống. Hắn cũng không nghĩ sẽ làm như vậy, phiền toái rất nhiều, lại rất phiêu lưu. Hắn an ổn với vai trò chủ tiệm, cũng thực vui vẻ khi gặp được rất nhiều khách nhân, giúp bọn họ chọn lựa hàng hóa, giúp bọn họ dùng hàng hóa đạt được ước nguyện. Nhìn khách nhân vui vẻ trở lại cửa hàng tặng lễ vật cảm tạ hắn trợ giúp, hắn có cảm giác công việc của mình là quan trọng, cũng cảm nhận được chính mình quan trọng.

Linh hồn bị bóp nát, bị nô dịch gì đó, đó là xem cách ngươi nghĩ thế nào. Hắn thì không sao cả. Cửa hàng chỉ là một đoạn trình tự, một cái hệ thống, không có nhân tính, cũng không có cái gọi là khí linh. Nó thiếu khuyết nhân tình vị, cho nên nó mới tìm một người đến làm chủ tiệm.

Tạ Uyên vui vẻ đương chủ tiệm, nhưng hắn không biết Mạc Tư có cùng suy nghĩ với hắn hay không.

Vĩnh viễn bị tù cấm... chuyện này nghe lên thực rợn cả người.

Mạc Tư nghe xong, hắn suy nghĩ một lát liền hiểu, cha hắn đang làm gì, cũng hiểu được vì sao cha là đại trí đại dũng, hàng hóa đều kinh hãi thế tục, nhưng lại không mưu một chức quan, cũng không tham gia triều chính.

Bởi vì công việc của cha hắn là bán hàng, không phải làm quan.

Vĩnh hằng, nghe lên rất xa xôi, rất khó đoán, cũng khiến người thực sợ hãi.

Mạc Tư chớp đôi mắt trống rỗng nhìn cha, thực kiên định nói:

- Cha, Tư nhi nguyện ý đổi.

Đã quyết định dứt bỏ quá khứ, như vậy cho dù biết phía trước là hố lửa, hắn nhảy vào thì đã làm sao? Dù sao nơi kia cũng có cha hắn.

Tạ Uyên trầm trọng gật đầu, đưa tay ra, chạm nhẹ lên trán Mạc Tư, rút ra một quả cầu ánh sáng lấp lánh, là phần cảm tình mà Mạc Tư dùng làm hàng hóa.

Thứ mà Tạ Uyên lấy ra, đó là tình thương của con dành cho cha ruột.

Vốn dĩ Tạ Uyên còn nghĩ trước đó Mạc Tư cùng thân cha tranh cãi kịch liệt, loại cảm tình này hẳn cũng đã biến chất, yêu hận đan xen, màu sắc hẳn là hỗn tạp, lại không nghĩ tới hắn cầm được lại là một loại tình cảm thuần khiết cùng nồng hậu.

Cái mà Mạc Tư gọi là hận kia, chỉ là một đốm tím đen nho nhỏ ở một góc, run rẩy trốn tránh đoàn ánh sáng đủ màu sắc tươi đẹp xung quanh cắn nuốt lấy. Tạ Uyên nhìn thấy, chậc chậc lấy làm kỳ.

Nếu không phải hắn xen ngang một chân, không phải vì Mạc Tư hiện tại thân thể sắp hỏng mất, tâm tính không kiên trì cứng rắn bướng bỉnh giống như trước, không phải hắn nhanh tay đưa ra yêu cầu Mạc Tư bán lấy cảm tình, hắn thực nghi ngờ sau khi khỏe lại, Mạc Tư lại chạy. Nếu không chạy về gặp tra cha, không muốn cho tra cha có cơ hội bù đắp, cũng sẽ trốn ở một nơi nào đó xa xa nhìn, lẳng lặng nhấm nháp tư vị một mình.

Loại cảm tình này, có thể làm người nghiện.

Thế nhưng người được nhận lấy nó lại không biết quý trọng.

Tạ Uyên không cần Mạc Tư kiên trì bướng bỉnh kính trọng hắn giống như cách Mạc Tư đối xử với thân phụ, hắn không cần hài tử hy sinh chính mình để báo đáp người khác. Thứ hắn cần là hài tử khỏe mạnh bình an vui vẻ sống.

Cho dù không phải là đối tượng được nhận tình thương dành cho cha, hắn cũng vui vẻ.

Tạ Uyên lấy đi cảm tình của Mạc Tư xong, hắn cầm ra một tờ khế ước, chữ trên tờ khế ước lấp la lấp lánh, ánh vào đôi mắt của Mạc Tư.

Đây là vĩnh hằng khế ước. Một khi đã ký xuống, sẽ không có cơ hội quay đầu.

Mạc Tư nghe lời cha, hắn chạm lên tờ khế ước kia. Tin tức từ tờ khế ước liền truyền vào đầu hắn, giải thích rõ ràng quyền lợi cùng trách nhiệm, nhượng hắn suy nghĩ kỹ.

Mạc Tư không do dự, ở cuối tờ khế ước ký xuống tên của chính mình.

Hắn chợt cảm nhận được sâu trong linh hồn xuất hiện một cái ấn ký, là loại hoa văn hắn nhìn thấy trên bảng hiệu của cửa hàng, cùng nhìn thấy trên mỗi kệ hàng.

Ấn ký ghi dấu trong linh hồn, khế ước thành lập.

Ngay lập tức Tạ Uyên cầm ra lọ thuốc hắn đã đem theo sẵn bên mình, cho Mạc Tư một viên:

- Tục Mệnh đan, nhanh chóng nuốt xuống.

Đan dược hắn có được từ ông bạn già Đại Thừa kỳ tu sĩ, hắn có thể dùng cho chính mình, nhưng không thể dùng cho người khác. Lúc này Mạc Tư đã là người của cửa hàng, có thể dùng vật phẩm của chư thiên vạn giới mà không cần phí chuyển đổi, hắn lập tức lấy ra cho Mạc Tư một viên.

Nhìn thấy sắc mặt Mạc Tư đã có chút hồng nhuận, Tạ Uyên thở ra một hơi, cười cười:

- Việc ở nơi này cũng nên có một cái kết thúc. Trước khi ngươi theo ta đi, nơi này còn có tâm nguyện gì chưa làm, ngươi cũng nên cẩn thận sắp xếp.

Mạc Tư nuốt Tục Mệnh đan, cảm nhận được cơn suy yếu giảm đi, ánh mắt từ tối om om đã bắt đầu nhìn thấy lờ mờ mọi vật, hắn còn đang ngơ ngẩn, nghe đến chính sự thì đả khởi tinh thần:

- Cha, xin ngài cho Tư nhi trước nợ một bút, Tư nhi muốn một vài vật phẩm.

Mạc Tư muốn đổi một số vật phẩm, dùng nó ban cho tùy tùng. Tạ Uyên không cản, hắn lần lượt ghi xuống, chờ khi về đến cửa hàng thì cầm đến.

- Cha, Tư nhi vẫn còn việc riêng, không biết còn có thể xử lý một chút?

- Mất bao lâu?

- Khoảng một tháng.

- Được rồi.

******************************

Thân thể Mạc Tư khỏe lại, hắn lại bắt đầu chạy nhảy lung tung. Tạ Uyên liếc mắt nhìn, mặc kệ. Hắn đã bắt được Mạc Tư đem về, nợ nần sau này tính, bây giờ Mạc Tư còn có thể nhảy nhót, để hài tử nhảy nhót đi.

Mạc Tư rời đi hành sự, Tạ Uyên cũng không hỏi. Vẫn giống như trước, Tạ Uyên cho hài tử vài món đồ phòng thân, Mạc Tư không chống đẩy, chỉ trân trọng ôm lấy, lại dâng ra một cái tươi cười thật to.

Mạc Tư đi rồi, hắn trở về nhìn xem nhà ngoại một mặt, cũng trở về nhìn phụ vương một mặt.

Hắn nhìn thân ảnh người kia, hận thù không còn, nhưng cũng không còn quyến luyến.

Hắn nhớ kỹ ký ức, cũng nhớ được thống khổ, nhớ được tuyệt vọng, nhưng không còn vì nó mà oán hận. Hắn vẫn nhớ được, huyết thống trên người hắn là của ai, hắn cũng biết, nếu như phụ vương có việc cần hắn, hắn vẫn sẽ trợ giúp.

Nhưng cũng chỉ như vậy, không hơn.

Quá khứ đã đi qua, ân oán đều đã bị bỏ xuống, Mạc Tư theo lễ, quỳ xuống bái biệt phụ vương, nhưng không hề vì một câu phụ vương chờ ngươi trở về mà hoan hỉ, hay là oán hận.

Phụ vương sai người đến chặn đường không cho hắn đi, hai robot hộ vệ của cửa hàng xuất hiện, bảo hộ hắn rời đi an toàn.

Ngước mặt nhìn hai cỗ máy đứng ở bên người, sờ sờ lên cánh tay cứng rắn lại lạnh băng kia, hắn nghĩ đến cha hắn ở cửa hàng, sợ hắn gặp nguy hiểm liền giao cho hắn thứ này.

Hắn bảo hắn không có phụ ái, quả thật là sai thái quá.

Chu toàn xong mọi việc, cũng đã an bài chính mình "tử vong", lấy đó đoạn tuyệt ân oán tình thù, Mạc Tư theo Tạ Uyên bước vào cửa hàng, đi đến tu chân thế giới.

Lần đầu tiên hắn đi xuyên thế giới, hắn đã thật sự kinh ngạc đến há hốc mồm. Thông qua ấn ký, hắn có biết đến việc cửa hàng có thể xuyên qua vị diện, nhưng đích thân trải nghiệm vẫn là lần đầu tiên.

Cha hắn đem hắn đến tìm một ông bạn già, nghe giới thiệu là thật sự mạnh mẽ, có thể một cái búng tay tàn sát cả một tòa thành.

Hắn còn không tin người ở thế giới này có thể mạnh mẽ đến như vậy, cho đến khi cha hắn tủm tỉm cười, dẫn hắn đi nhìn tu sĩ. Bọn họ đánh nhau phóng ra muôn vàn thuật pháp, chấn kinh rồi hắn.

Đến bái phỏng vị Đại Thừa kỳ tu sĩ kia, Mạc Tư trong lòng thấp thỏm. Hắn súc người ở phía sau, nghe cha hắn cùng ông bạn già nói chuyện một hồi, câu chuyện mới dẫn lên người hắn.

- Lão Thanh, ngươi nhìn xem khuyển tử tư chất thế nào?

Ngọc Thanh chân nhân ánh mắt nhìn về phía Mạc Tư, cũng gọi Mạc Tư lại sờ nắn gân cốt một phen, sau một lúc tiếc hận lắc đầu:

- Thân thể thực suy nhược, còn lộ ra tử trạng, cần tu dưỡng một thời gian. Đan dược ta có dư vài chục bình, có thể cho hắn đương đường kẹo ăn. Đáng tiếc không có linh căn, nếu không ta cũng muốn thu một cái tiểu đồng.

Tạ Uyên nhún vai:

- Vạn sự tùy duyên đi. Không có linh căn cũng chỉ là nói con đường này hắn đi không thông, không có nghĩa con đường nào cũng không đi được. Hắn không thể làm tu sĩ, nhưng hắn thông minh, cho hắn làm buôn bán ghi sổ cống hiến vẫn được.

- Ngươi đánh chủ ý lên chủ sự đường?

Tạ Uyên một bộ dạng thực vô tội:

- Năng lực tới đâu thì làm tới đó. Ta chỉ là gợi ý, làm được hay không thì nhìn hắn.

Mạc Tư ở một bên nghe, hắn nghe được cuối cùng cha hắn ở chỗ vị đại năng kia cầm về một cái túi trữ vật, nghe bảo bên trong có càn khôn, có mấy chục bình bình lọ lọ đan dược cho hắn đương đường kẹo ăn, tẩm bổ thân mình. Hắn không có linh căn, không thể tu công pháp tu chân, cho nên cha hắn tính toán thân thể hắn tốt rồi sẽ kéo hắn đi đến một nơi khác, nhìn xem có cái gì thích hợp hắn học học thì cho hắn học.

Mạc Tư nhìn cha, trong lòng cảm khái ngàn vạn.

Tại sao lúc trước cha vẫn luôn mặc kệ hắn?

Hẳn là vì cha hắn giận hắn không tranh, giận hắn không biết yêu quý chính mình đi?

Cha hắn đã cản hắn, nhưng nếu hắn muốn, cha hắn vẫn sẽ thay hắn chu toàn mọi việc.

Tạ Uyên dắt Mạc Tư đi làm quen một hồi hoàn cảnh mới, cũng giải quyết xong hậu hoạn, hoàn thành cam kết chữa khỏi hoàn toàn thân thể tật bệnh, sau đó là bắt Mạc Tư đi làm việc.

Hắn vẫn còn lo lắng Mạc Tư còn tâm bệnh, nếu rảnh rỗi lại suy nghĩ lung tung.

Muốn chữa tâm bệnh tốt nhất là gì? Là cách ly nguồn gây bệnh, rồi làm cho mình thật bận rộn.

Cho nên Tạ Uyên hạ quyết tâm bóc lột Mạc Tư, biến hắn thành nhân viên cửa hàng kiêm chuyển phát nhanh, mở rộng kênh buôn bán, giao dịch đến chư thiên vạn giới.

Ở một cái thế giới, nhãn giới quá nhỏ, vậy thì đi đi.

Đi càng xa, tiếp xúc càng nhiều, đầu óc cũng sẽ thông minh ra.

Mạc Tư cũng thực bận rộn.

Hắn bận kiếm tiền đến tối tăm mặt mũi, còn bị cha đè nặng ép học cái gì Kiếm tông tông pháp, Luyện Khí tông sơ cấp đại trận, toàn bộ từ tu tiên thế giới học lên. Hắn không có linh căn, nhưng lý thuyết vẫn có thể hiểu, một chút da lông của công pháp tuyệt học vẫn sẽ hiểu. Linh căn có thể sử dụng đan dược quý hiếm để kích phát, nhưng tri thức vẫn phải từng chút một tích lũy. Hắn bận kiếm tiền mua năng lực, thời gian rảnh thì chăm chỉ học, chỉ cần tích lũy đủ tài phú là có thể đổi lấy năng lực, dựa vào đó đi tiếp, càng đi càng cao.

Mạc Tư chỉ có thể cắn răng học.

Cuộc sống bận rộn hơn, khổ sở hơn, nhưng hắn vẫn là cảm thấy thực ngọt thực ngọt.

Hắn bỏ đi cảm tình của mình dành cho thân cha, đổi một người cha khác.

Không lỗ vốn.

Cho nên sau đó, chư thiên vạn giới xuất hiện một nam tử trẻ tuổi, đánh không chết, mắng chỉ cười hì hì, mục tiêu là buôn thần bán thánh, ước nguyện trở thành thiên hạ đệ nhất gian thương.

Tin đồn có rất nhiều, còn đồn người kia có lần hướng một người nhược nhược kêu cha, bị cha hắn xách lỗ tai kéo đi rồi.

Từ đó, thế giới liền yên tĩnh.

Người muốn tìm cửa hàng thần bí kia vẫn có, nhưng nó chỉ mở cho người có duyên.

Còn hai người bọn họ sao?

Không ai biết, hẳn là lại du lịch tứ phương đi.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro