Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi nhận được tin nhắn của Hà Thanh, Trương Sơ Tâm đang cùng với Tống Hi ở trong phòng làm việc của giám đốc nghe giáo huấn.

Da mặt cô vốn dày, mặc cho ông ta nói những câu vô cùng khó nghe nhưng cô cũng chỉ vào tai này ra tai kia, không hề nghe lọt nữa nào.

Tống Hi còn trẻ tính tình nóng nảy, lần đầu tiên dẫn dắt một nghệ sĩ lại để xảy ra vấn đề này, căn bản không có kinh nghiệm thảo luận. Hơn nữa cô ấy lại vô cùng bảo vệ Trương Sơ Tâm, lúc giám đốc mắng Trương Sơ Tâm không biết liêm sỉ, cô ấy liền không nhịn được lớn tiếng lại.

"Ông có chứng cứ không? Không có chứng cứ thì dựa vào cái gì vu oan cho Sơ Tâm?"

Giám đốc không ngờ Tống Hi dám cãi lại, trừng mặt tức giận.

"Cô không muốn làm việc nữa phải không?"

Tống Hi còn định cãi tiếp nhưng bị Trương Sơ Tâm ngăn lại

"Đảm tổng, sự tình không giống như truyền thông đưa tin đâu."

"Không giống? Không có lửa thì sao có khói. Tôi nói cho cô biết Trương Sơ Tâm, bởi vì chuyện của cô mà hình tượng của công ty chúng ta bị ảnh hưởng rất lớn. Làm vợ bé à? Cô điều tốt đẹp thì không học lại học thói xấu nhân gian làm nhân tình của người ta. Bảo sao không thể bạo hồng nổi, tâm tư chỉ biết đặt ở những chuyện phong hoa thôi. Tôi cho cô hay, loại nghệ sĩ thối nát như cô, công ty cũng không cần giữ lại."

Ông ta nói xong liền lấy từ trong ngăn bàn ra hợp đồng của Trương Sơ Tâm, ném thẳng lên mặt cô.

"Cô đi đi! Cô không có giới hạn đạo đức cơ bản của một nghệ sĩ, đừng có ảnh hưởng tới bộ mặt của công ty nữa."

Khi tài liệu bay tới trước mặt, cô nhất thời không kịp né tránh, trang giấy sắc bén sượt qua cạnh mắt gây ra vết xước trên da, cô đau tới mức cau mày thật chặt.

Trương Sơ Tâm cầm lấy tập tài liệu, đột nhiên cười cười.

"Đàm tổng, cảm ơn ông đã cho tôi tự do."

Cô xoa tay tiếp tục nói.

"Nếu hiện tại tôi đã không còn là người của công ty nữa vậy thì tôi cũng chẳng cần kìm nén làm gì."

Lão già họ Đàm nhíu mày, trừng mắt nhìn cô.

"Tôi tới công ty cũng đã mấy năm rồi, ông nói tôi bùn loãng không thể trát tường, nâng đỡ cách nào cũng không thể nổi tiếng được, tôi xin hỏi một câu, ông đã từng nâng đỡ tôi sao? Những bộ phim tôi đóng, có bộ nào không phải do tôi và Tống Hi lăn lộn bên ngoài tìm kiếm? Hôm nay ông đòi hủy hợp đồng với tôi, thành thật mà nói tôi vô cùng vui vẻ." Trương Sơ Tâm đưa tập tài liệu trong tay cho Tống Hi, nói tiếp "Ông vừa mới nói tôi không biết liêm sỉ, nói tôi tổn hại tới bộ mặt của công ty nhưng không hề quan tâm chuyện này có phải sự thật hay không. Cho dù là thật đi nữa, ông có tư cách gì nói chuyện đạo đức để dạy dỗ tôi?"

Trương Sơ Tâm khẽ cười.

"Đàm tổng, cháu gái ông vừa lên tiểu học nhỉ? Ông còn ở bên ngoài bao nuôi tình nhân, ông có hổ thẹn không?"

Lão già họ Đàm đột nhiên trợn to mắt.

"Cô nói linh tinh gì vậy!"

Cô không hề yếu thế, lại tiếp lời.

"Tôi và Hà Dĩnh vào công ty cùng một năm. Những năm qua công ty đối với tôi mặc kệ không quan tâm, để tôi tự sinh tự diệt trong khi đó tài nguyên nào cũng đem dâng hết cho Hà Dĩnh. Tôi tự nhận khả năng của mình không thua kém gì cô ta. Là do công ty bất công chứ không phải do tôi bùn nhão không trát nổi tường. Việc này ông nên rõ ràng."

"Trương Sơ Tâm, cô... cô..." Lão già họ Đàm bị Trương Sơ Tâm làm cho tức tới nghẹn lời, ngón tay run run chỉ thẳng vào cô.

"Ông đừng vội tức giận, tôi còn chưa nói xong." Cô nâng cao cằm, liếc mắt nhìn ông ta "Chờ đợi trong công ty mấy năm, có một số việc bình thường không nói ra ngoài miệng không có nghãi là tôi không biết. Ba tháng trước ở bệnh viện tôi đã gặp Hà Dĩnh..."

Lão già họ Đàm mở to mắt.

"À không chỉ có mình cô ta, còn có cả Đàm tổng ông nữa." Mắt cô cong cong, cười tươi nhìn lão già sắc mặt thoắt đen rồi lại trắng bệch "Đàm tổng, cháu gái ông mới học tiểu học, ông lại dám khiến nữ diễn viên hai mấy tuổi to bụng, đạo đức quan của ông như thế ông còn không biết xấu hổ lên mặt với tôi?"

"Trương Sơ Tâm! Rốt cục cô muốn gì?" Lão già họ Đàm siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn cô.

Trương Sơ Tâm liếc nhìn ông ta một cái, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Đừng cho là tôi không biết chuyện này do ai giở trò sau lưng, không phải muốn hủy hợp đồng với tôi sao? Muốn đuổi tôi khỏi showbiz? Thật ra không cần phức tạp như vậy, muốn đuổi tôi khỏi công ty, nói một câu là được. Dù sao loại công ty này tôi không muốn tiếp tục ở lại nữa."

"Sơ Tâm! Em đi cùng với chị!" Tống Hi lạnh lùng lườm giám đốc Đàm một cái, "Thư từ chức sẽ đưa ông ngay!"

Lão già họ Đàm bị Trương Sơ Tâm và Tống Hi làm cho tức đến xì khói, nghĩ tới chuyện Trương Sơ Tâm biết mối quan hệ của ông ta và Hà Dĩnh, trong lòng lại cảm thấy hốt hoảng.

"Cô muốn gì?"

Trương Sơ Tâm nhìn ông ta, mỉm cười.

"Được được! Không phải là muốn công ty nâng đỡ cô sao? Không thành vấn đề, chỉ cần cô ngoan ngoan khóa chặt miệng, tôi sẽ nâng đỡ cô!"

Trương Sơ Tâm cười gằn.

"Làm như tôi cần được ông nâng đỡ vậy? Bây giờ ông muốn nâng đỡ tôi? Thật xin lỗi tôi cũng không thèm nữa!"

Lão già họ Đàm lập tức hoảng, ông ta không ngờ rằng nha đầu này cứng đầu như vậy! Ông ta cứ nghĩ chuyện của mình và Hà Dĩnh đã được che giấu cẩn thận, không nghĩ tới Trương Sơ Tâm lại biết. Lúc này ông ta đặc biệt hối hận, đáng lẽ mấy ngày trước khi Hà Dĩnh nói với ông ta muốn đuổi Trương Sơ Tâm ra khỏi làng giải trí ông ta không nên nhất thời hồ đồ mà đồng ý. Thậm chí khiến người ta dựng nên scandal của Trương Sơ Tâm nhân cơ hội đuổi cô khỏi công ty, ép cô rời khỏi làng giải trí.

Ông ta không ngờ rằng, nha đầu này so với dáng vẻ bình thường hàng ngày lại ác độc hơn nhiều.

"Trương Sơ Tâm, cuối cùng cô muốn thế nào?"

Cô cười châm biếm.

"Không muốn thế nào hết. Tôi chỉ muốn nói ra, xem dáng vẻ lo lắng sợ hãi ăn không ngon ngủ không yên của các người."

"Tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám tiết lộ nửa câu, tôi không thiếu cách đối phó với cô đâu!"

Từ công ty đi ra, Tống Hu kéo tay Trương Sơ Tâm kêu gào.

"Sơ Tâm! Chị thật là ngầu! Lão già đó bị chị làm cho tức giận tới cấm khẩu! Trước đây sao em không biết chị có bản lĩnh như vậy chứ!"

Cô khẽ cười.

"Trước đây không có chỗ dựa, đương nhiên không dám."

Thật ra Trương Sơ Tâm là một người rất tầm thường. Trước đây công ty tuy không nâng đỡ cô, nhưng tốt xấu vẫn là ông chủ của mình nên cô không dám đắc tội, trong lòng luôn mong chờ ông chủ tốt bụng cho mình một cơ hội. Vì vậy dù có lúc trong lòng không phục cô cũng tuyệt đối không dám đắc tội bất kỳ ai chỉ sợ con đường của mình càng ngày càng gian nan. Ngày hôm nay hành động tùy ý như vậy, ban đầu cũng chỉ vì phẫn nộ với Hà Dĩnh và Đàm tổng liên kết hãm hại cô. Nhưng thực tế quan trọng hơn chẳng qua chính là vì hiện tại cô dựa vào việc có Thẩm Chi Niên làm chỗ dựa.

Nghĩ tới Thẩm Chi Niên, khóe môi cô không kìm được cong lên.

Trương Sơ Tâm vỗ vai Tống Hi.

"Hi Hi, em về trước đi, mấy hôm nữa phim khởi quay chị sẽ gọi điện cho em. Tranh thủ dịp này nghỉ ngơi một chút, những năm qua em theo chị cũng không có mấy ngày nghỉ ngơi tử tế."

Tống Hi ngại ngùng.

"Chị đừng nói vậy, là do em không có bản lĩnh, không tìm được cho chị tài nguyên tốt, làm việc không chuyên nghiệp nhiều lúc còn liên lụy tới chị. Nếu là người khác có lẽ đã sớm đuổi việc em rồi."

Cô không nhịn được bật cười, ôm lấy Tống Hi.

"Em về trước đi, chị sẽ liên lạc lại sau."

"Vâng, vậy em về trước đây."

Sau khi chia tay Tống Hi, Trương Sơ Tâm bắt taxi tới công ty Thẩm Chi Niên.

Trên đường Hà Thanh lại gửi cho cô một tin nhắn khác.

"Tôi có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị. 8h tối nay ở quán cafe Me, được không?"

Cô cúi đầu nhìn lướt qua, khó chịu trả lời hai chữ.

"Không rảnh." Sau đó liền bỏ điện thoại vào túi xách.

Cô vẫn không biết rốt cục giữa cô và Hà Thanh thì có chuyện gì đáng để nói.

Lúc tới công ty đã là 11h rưỡi. Trương Sơ Tâm không về nhà làm cơm mà mua hai hộp mì ở quán gần đó rồi đi vào.

Đẩy cửa, Thẩm Chi Niên nhìn cô cầm hai hộp mì đi tới, mí mắt giật giật, khóe miệng hơi cong lên.

"Em đừng nói với anh đây là bữa trưa của anh đấy nhé?"

Trương Sơ Tâm như đang cầm bảo bối chạy tới trước mặt anh.

"Em đã nói với anh, loại mì này ăn rất ngon, thường xuyên cháy hàng, hôm nay may mắn lắm mới mua được đó."

Thẩm Chi Niên nắm tay cô, nhướng mày, ánh mặt tràn ngập ý cười.

"Theo như em nói, anh rất có số được ăn ngon?"

Cô chớp mắt.

"Không phải sao?"

Anh cười nhìn cô, hơi dùng sức kéo khiến cả người cô ngã vào lòng ngồi lên đùi anh. Không đợi cô kịp phản ứng Thẩm Chi Niên đã cúi đầu hôn xuống.

Một lúc sau, Trương Sơ Tâm không thở nổi anh mới chịu buông cô ra, nhẹ nhàng cọ môi mình lên môi cô, mỉm cười.

Cô đỏ mặt không kìm được véo lên eo anh một cái.

"Lại còn cười!"

Cô bị anh hôn tới mức suýt chút nữa muốn ngất đi đó.

Buổi trưa, Trương Sơ Tâm cầm hộp mì đi tới phòng uống nước lấy nước nóng.

Thời điểm này hầu hết mọi người đều xuống nhà ăn dưới lầu, chỉ còn một vài người ở lại.

Phòng nước không có ai, cô vừa đun nước vừa lẩm nhẩm hát.

Đột nhiên một giọng nói từ phía sau truyền tới.

"Chị để anh ấy ăn thứ này? Học tỷ, chị làm vợ như vậy sao?"

Trương Sơ Tâm nghe thấy, cau mày quay đầu lại.

Hà Thanh đứng ngay phía sau, khuôn mặt lộ ra vẻ khó tin.

"Chị có biết dạ dày anh ấy không ổn không? Chị để anh ấy ăn mì sao?"

Trương Sơ Tâm nhìn cô ta không lên tiếng.

Rốt cục cô ta không kìm được vứt luôn nể mặt gì đó đi.

"Trương Sơ Tâm, tôi thật không hiểu anh ấy làm sao lại có thể thích chị được? Từ trên xuống dưới, chị có điểm nào đáng để anh ấy yêu?"

Cô lạnh mặt.

"Việc này liên quan tới cô à? Thẩm Chi Niên vì sao yêu tôi, vấn đề này không phải cô nên đi hỏi anh ấy sao?"

"Trương Sơ Tâm, chị căn bản không xứng với anh ấy."

"Ừ, phải vậy không? Tôi không xứng vậy cô thì xứng hả?"

Trong lòng Trương Sơ Tâm rất bực bội, bê hai hộp mì đang thẳng ra khỏi phòng nước.

Trở lại văn phòng của Thẩm Chi Niên rồi, cô trực tiếp đi vào phòng vệ sinh, đổ toàn bộ bát mì vào toilet.

Thẩm Chi Niên nhíu mày.

"Sao vậy?"

Lúc cô ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt đã đỏ hoe. Cô đi ra, nhào vào lồng ngực anh, giọng nữa nở.

"Thẩm Chi Niên, em xin lỗi."

"Sao thế? Vừa nãy không phải vẫn khỏe mạnh sao?" Anh dịu dàng vuốt tóc cô, trong lời nói không giấu được sự lo lắng.

Trương Sơ Tâm ngẩng đầu khỏi lòng ngực anh, hai mắt long lanh.

"Thẩm Chi Niên, xin lỗi. Em quên mất dạ dày anh không tốt, em không nên để anh ăn mì."

"Anh còn tưởng chuyện gì, tình cờ ăn một lần không sao đâu."

Thẩm Chi Niên nhìn cô khóc như vậy trong lòng cũng cảm thấy đau đớn, nhẹ nhàng hôn cô.

"Ngoan nào, đừng khóc.'

Trương Sơ Tâm nghẹn ngào.

"Xin lỗi..."

Anh hơi cong khóe môi, ôm cô càng chặt hơn.

"Không sao mà."

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

"Chúng ta đi ra ngoài ăn được không? Hay là tới nhà ăn?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro