Chương 2: Trợ lý

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:Anh

TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
_____________________

Trong nhà có đàn ông.

Động tác Lý Bình Xuyên gần như dừng lại trong chớp mắt, rất nhạt rất nhẹ, nhanh đến mức khó có thể nhìn thấy, Tảo Tình chỉ cho là bản thân bị ảo giác, không muốn tình huống xấu hổ như vậy tiếp tục diễn ra, thuận miệng nói: "Phòng của anh ấy ở bên kia."

Nói xong liền đi.

Tình cảnh như năm đó chia tay vậy.

Đàn ông là Tảo Tình uống say đem về.

Mơ mơ màng màng, cái gì cũng không biết, cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng quần áo tối hôm qua vẫn còn mặc trên người.

Cô giật lấy điện thoại, không kiên nhẫn mà nghe, đưa ánh mắt nhìn người đàn ông ở trên giường, bảo hắn ta mau cút đi.

Hắn ta mặt mày xám xịt dẫm giày bỏ đi.

Giọng nói trong điện thoại có chút trầm, như bị kẹt trong micro điện thoại, lọc qua thiết bị điện tử, truyền vào tai Tảo Tình.

Cô có thể phân biệt được, đây là giọng nói anh trai cao cao tại thượng của mình.

"Em có ở nhà không? Anh đã gọi cho em mấy cuộc điện thoại? Phong Tảo Tình, mấy giờ rồi còn ngủ? Em là em gái bát giới đầu thai chuyển kiếp à?"

Đây là anh trai cô.

Vĩnh viễn cây ngay không sợ chết đứng.

Tảo Tình ngáp một cái, đầu thì đau mà vẫn phải kiên nhẫn trả lời: "Làm gì..."

"Người của công ty anh có đến lấy đồ không, nhớ mở cửa cho người ta, đưa cậu ta tới thư phòng của anh, đồ được đặt ở tầng lửng thứ hai của ngăn kéo bên trái."

"Nhớ nhớ nhớ ——"

Một mớ loạn cào cào.

Cô một chữ cũng không nhớ được.

Chỉ nhớ được —— Lý Bình Xuyên là người công ty anh ấy.

Học sinh giỏi đúng là học sinh giỏi.

Nghề nghiệp so với người khác thật khác biệt, tính thời gian, Lý Bình Xuyên cũng chỉ vừa tốt nghiệp được một năm.

Thời gian một năm, có thể tiến vào công ty Triệu Nguyên Trình, vậy nhất định là năng lực nghiệp vụ rất xuất sắc, suy cho cùng Tảo Tình biết, Triệu Nguyên Trình người này, cực kỳ hà khắc, cực kỳ chanh chua, đối xử với cấp dưới, chỉ sợ áp bức đến chịu không nổi.

Tảo Tình đã chính tai nghe qua, mấy người thư ký trước của anh ấy bị anh ấy mắng đến máu chó phun đầy đầu, cực tàn nhẫn, tuy nói Lý Bình Xuyên học giỏi, nhưng đối mặt với cấp trên điêu ngoa, mà anh lại có tính cách thật thà, chỉ sợ ứng phó không nổi.

Nhưng cái này, đều không đến phiên cô nhọc lòng.

Tảo Tình đi ra ngoài, ở cửa phòng Triệu Nguyên Trình chặn Lý Bình Xuyên lại, cô vẫn là có chút không dám nhìn vào mắt anh, cúi đầu, đưa điện thoại qua.

"Điện thoại."

Lý Bình Xuyên: "Cảm ơn."

Điện thoại đan xen trong tay bọn họ.

Đầu ngón tay trắng thon dài của Tảo Tình cọ qua lòng bàn tay Lý Bình Xuyên, cô đã từng nhiều lần cùng mười ngón tay anh đan vào nhau, bàn tay đó cũng từng nhiều lần tiến vào cơ thể cô, mang ra tầng tầng lớp lớp mật dịch.

Hiện tại chạm vào nhau, vậy mà xa lạ như thế.

Lý Bình Xuyên không chút để ý, ngược lại như thể đã thật sự đem cô quên đi, cũng đã quên bản thân đã từng vì cầu xin cô đừng chia tay, mà thiếu chút nữa quỳ xuống.

Cũng đúng, ai rồi cũng sẽ có lịch sử đen tối.

Nếu nói đến lịch sử đen tối của Lý Bình Xuyên, vậy chỉ có ba chữ —— Phong Tảo Tình.

Ai cũng muốn thay đổi, cho nên hẳn là không muốn đối mặt với nó.

Anh và người trong điện thoại nói hai tiếng.

Cúp máy, ngay ngay ngắn ngắn mà đứng đó, "Cảm ơn."

Gặp lại tình cũ, anh không biết phải nói gì, nếu có, cũng chỉ là cảm ơn mà thôi.

Rượu trong cơ thể Tảo Tình cuối cùng cũng tan làm cô tỉnh táo hơn.

Tỉnh táo mới ý thức được, người đứng trước mặt thật sự là Lý Bình Xuyên, cô không lấy lại điện thoại mình, Lý Bình Xuyên cứ như vậy mà cầm lấy.

Vân tay rõ ràng trên lòng bàn tay có thể nhìn thấy được, đầu ngón tay cân xứng, móng tay cắt tỉa gọn ràng sạch sẽ, có hình lưỡi liềm nhỏ, không thô ráp như phần lớn nam giới.

Khi tình yêu còn đang trong giai đoạn cuồng nhiệt.

Tảo Tình thích nhất là tay của Lý Bình Xuyên, ngón tay lướt qua đường tình duyên trong lòng bàn tay anh và trêu chọc: "Lý Bình Xuyên, đường tình duyên của anh nhìn khá lận đận đấy."

Lý Bình Xuyên không giỏi pha trò, luôn điềm nhiên mà cười, cũng không đáp lại.

Trong số những người đàn ông cô đã gặp qua.

Lý Bình Xuyên nhất định là đẹp trai nhất, anh thư sinh trắng nõn như trong sách miêu tả, cả người thanh nhã sạch sẽ thấm đẫm trong xương cốt, cái này đương nhiên không phải do sau này bồi dưỡng, mà là trời sinh.

Lần đầu tiên gặp mặt, anh chính là như thế.

Thật sự sẽ có người 4-5 năm không thay đổi, đó chính là Lý Bình Xuyên, nhưng anh vẫn có điểm thay đổi, đó là đã không còn giống như bốn năm trước ánh mắt yêu thương luôn dõi theo Tảo Tình nữa.

Tay vẫn luôn giơ lên.

Lý Bình Xuyên đợi hai phút, thấy Tảo Tình ngây ra, anh nhướng nhẹ đầu mày, thấp giọng nói: "Điện thoại của cô."

Tảo Tình cảm thấy trước mắt dính dính.

Có lẽ lông mi giả tối qua bị rớt, giờ phút này nhất định rất xấu, xấu đến mức không thích hợp nhìn thấy người yêu cũ, nhưng tim cô vẫn ngứa ngáy, ngứa đến mức nhịn không được nói: "Lý Bình Xuyên, lâu rồi không gặp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro