PN_Chương72-75:Ba tháng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 72: Ba tháng


Dương Hàn chưa từng nghĩ tới nhảy vào suối nước nóng có mực nước chỉ cao tới thắt lưng mình cư nhiên lại có thể xuyên qua một thế giới khác… này cũng quá kì quái đi.
Nguyên nhân mọi việc chính là thế này.
Bởi vì hôm nay là cuối tuần nên khá rảnh rỗi, anh liền nhân cơ hội này mời học đệ Tô Sách vẫn luôn dốc lòng làm việc cho công ty mình đi ngâm suối nước nóng ở một làng suối nước nóng mới xây dựng. Không ngờ cơ thể học đệ yếu như vậy, anh chỉ vừa ra ngoài lấy chút đồ ăn đã té xỉu chìm vào trong suối.
Chuyện này thật sự làm Dương Hàn sợ gần chết, người là anh mang tới, nếu thực sự xảy ra chuyện anh tuyệt đối sẽ không tha thứ cho mình!
Sau khi tự tát mặt mình một cái, Dương Hàn liền bất chấp những việc khác nhảy vào trong suối nước nóng, nhưng tìm tới tìm lui vẫn không thấy bóng dáng học đệ đâu. Sau đó đột nhiên không biết suối nước nóng này bị gì, từ sâu bên dưới đột nhiên sinh ra một lực hút cực lớn túm anh xuống.
Đáy nước đen kịt kia cư nhiên lại rất sâu.
Dương Hàn hoảng sợ, may mắn anh biết bơi nên vội vàng giãy dụa, thật vất vả có thể nhìn thấy được chút ánh sáng thì lại bị một cơn đau sốc hông ập tới làm anh bị ngộp nước hôn mê…
Chờ đến lúc Dương Hàn tỉnh lại thì anh mới phát hiện hóa ra mình ngã bên một hồ nước, hai đùi ngâm trong nước, da dẻ đã nhăn nhíu.
Anh vội vàng đứng lên, đập vào tầm mắt là một khu rừng rậm tràn ngập hơi thở nguyên thủy.
Dương Hàn nhìn hết thảy trước mắt có thể nói là trợn mắt há hốc mồm.
Này xem là… anh xuyên qua?
Dương Hàn tới giờ chưa từng nghe qua bên dưới suối nước nóng là một thế giới khác, trừ bỏ khả năng xuyên qua thì anh không còn giải thích nào khác. Anh nhớ tới học đệ mất tích dưới đáy suối nước nóng, đại khái cũng tới thế giới này đi, nếu không, một người sống sờ sờ ra đó sao có thể biến mất đột ngột như vậy chứ.
Bất quá xung quanh không có ai cả, anh phải tìm thế nào đây…
Dương Hàn thở dài, bắt đầu tìm kiếm dọc theo bờ hồ.
A Sách không biết bơi, thử thời vận xem có giống anh bị trôi lên bờ hay không đi…
Đáng tiếc là tìm một vòng cũng không thấy.
Vậy phải làm sao bây giờ…
Dương Hàn nhìn chằm chằm mặt hồ lăn lăn gợn sóng, liếc mắt nhìn không thể thấy bờ bên kia a!
Liều một phen vậy, Dương Hàn chuẩn bị nhảy xuống hồ tìm thử, biết đâu lại xuyên trở về thì sao?
Nghĩ tới đây, anh hít sâu một hơi định nhảy vào trong hồ nước—— nhưng đột nhiên một trận đau nhức ập tới!
Không biết thứ gì đó lao ra từ trong hồ cắn một ngụm lên bắp chân anh, Dương Hàn vừa cảm thấy đau nhói thì cơn đau đó bắt đầu từ phần đùi lan tràn lên, cả người hệt như bị lửa thiêu, ánh mắt cũng có chút choáng váng!
Không tốt, là kịch độc! Dương Hàn ngã xuống bên hồ, cố gắng đưa tay nắm lấy bắp chân, muốn thử xem có thể nặn độc ra hay không, đáng tiếc tay cũng đã tê rần, anh muốn dùng sức thật lớn nhưng kì thật cũng chỉ làm ngón tay hơi cử động một chút mà thôi.
Thầm cười khổ, Dương Hàn mở mắt nhìn xung quanh, hi vọng có thể thấy ai đó…
Cũng may vận khí Dương Hàn không tệ, ở ngay các đó không xa thật sự có một bóng người đang đi tới.
Dương Hàn vui vẻ, vội vàng lớn tiếng kêu lên: “Cứu mạng a——”
Được rồi, anh nghĩ âm thanh rất lớn, nhưng kì thật chỉ hệt như muỗi kêu mà thôi…
Bất quá người kia thật sự đi tới, Dương Hàn cũng rốt cục không chống đỡ nổi.
Anh nhắm mắt lại ngất xỉu, nghĩ, cứ mặc cho số phận đi…
***
Vận khí A Nhĩ Sâm không tệ, thăm trúc rút vào ‘ngày du săn’ chính là xích nhiêm. Đây là một loại trăn lớn sinh sống ở gần hồ nước trong rừng, tuy lực xoắn rất mạnh nhưng không có độc. Mà hình thú của A Nhĩ Sâm chính là cự mãng, độc tính có thể nói là đứng đầu trong họ nhà xà, sau khi tìm thấy một cặp vợ chồng xích nhiêm thì không chút khách khí dùng thân xà quấn quanh chúng nó, sau đó phân biệt mà cắn lên thất thốn của từng con, rót nọc độc vào trong liền dễ dàng giết chết chúng nó—— này không phải nói nếu là con mối khác A Nhĩ Sâm không đối phó được, chỉ là mục tiêu nhiệm vụ là nó thì càng thoải mái hơn mà thôi.
Sau đó, A Nhĩ Sâm nhớ tới chuyện mình đáp ứng giống cái nhà Thản Đồ trước đó.
——phải giúp giống cái kia tìm kiếm huynh trưởng… nghe nói là một giống cái tóc đen mắt đen, tính tình thực cởi mở.
A Nhĩ Sâm tuy tính tình hơi lạnh lùng một chút, nhưng kì thực với giống đực trẻ tuổi có thể đánh ngang sức với mình như Thản Đồ thì cũng có chút cảm tình. Giống cái gọi là ‘A Sách’ kia hắn cũng không rõ lắm, bất quá có vẻ không giống như những giống cái bình thường khác, đối xử với Thản Đồ tựa hồ rất tốt.
Thản Đồ người này, vận khí đúng là không tệ.
A Nhĩ Sâm cùng Thản Đồ là hàng xóm, lại có thể xem là anh em, giúp đỡ một chút cũng không sao.
Vì thế sau khi A Nhĩ Sâm lấy được túi mật xích nhiêm thì liền chạy tới hồ nước Thản Đồ tả trước đó.
Lúc tới thì vừa vặn nhìn thấy bên hồ có một giống cái đang cuộn người nằm dưới đất, chính là tóc đen, mà xem tình hình thì… không phải bị hôi tuyến xà cắn đi!
Bên cạnh hồ nước rất dễ gặp phải loại xà này!
A Nhĩ Sâm có chút nóng nảy. Là giống đực, hắn đương nhiên không thể bỏ mặc một giống cái đang bị đe dọa tính mệnh, liền vội vàng chạy qua, vừa trở người giống cái lại thì phát hiện—— môi giống cái quả nhiên đã biến thành màu đen, chau mày, độc tính đã bộc phát, nếu không nắm chặt thời gian thì hẳn phải chết là không thể nghi ngờ!
Trên người không mang theo dược vật Tạp Mạch Nhĩ điều chế sẵn, A Nhĩ Sâm không hề do dự lập tức tháo ống trúc trên lưng xuống, đi tới múc một ống nước trong hồ, sau đó há miệng, lập tức có hai chiếc nanh xà thật dài chui ra.
Đây là năng lực đặc biệt của thú nhân xà hình, bởi vì bọn họ là thú nhân duy nhất có độc tính nên lúc hình người vẫn có thể lộ hay ẩn nanh xà.
A Nhĩ Sâm đặt ống trúc ở mép nanh xà, nọc độc từ túi độc chậm rãi chảy ra, một giọt nhiễu vào ống trúc. A Nhĩ Sâm lập tức thu lại nanh xà, sau đó lắc đều ống trúc rồi cẩn thận đưa tới bên miệng giống cái, cạy mở hàm răng uy cậu uống.
Trước mắt không có dược vật giải độc xà, cũng chỉ có thể áp dụng biện pháp lấy độc trị độc. Mà độc tính của A Nhĩ Sâm quá mãnh liệt, độc của hôi tuyến xà kém quá xa, vì thế chỉ có thể pha loãng cho giống cái uống mới có thể cứu được tính mệnh đối phương… Kì thật, trong tất cả các phương pháp giải độc xà thì đây là cách tốt nhất, nhưng lại không thể thông dụng.
Nọc độc đối với thú nhân xà hình mà nói chính là thứ quý giá nhất, dung lượng độc mỗi thú nhân xà hình chứa được cũng không nhiều, sao có thể lấy ra số lượng lớn để sử dụng? Hơn nữa cho dù bọn họ nguyện ý thì thú nhân xà hình cũng không phải tùy ý có thể gặp được a…
Nhìn màu đen trên mặt giống cái dần dần lùi đi, A Nhĩ Sâm mới nhìn rõ tướng mạo giống cái này.
…một giống cái rất dễ nhìn.
A Nhĩ Sâm chưa từng thấy qua giống cái như vậy, có cảm giác đặc biệt như mình tiếp cận ngọn lửa.
Liệu có ấm áp như vậy không nhỉ.
A Nhĩ Sâm nhịn không được đưa tay chạm thử, không ấm áp mà rất lạnh lẽo.
Đúng a, mới trúng độc xong, hiện giờ sao có thể khỏe lại nhanh như vậy?
Không biết vì sao, trong lòng A Nhĩ Sâm có chút thất vọng.
Bất quá, độc tính dần dần rút đi, giống cái này một chốc nữa hẳn sẽ tỉnh lại.
***
Lúc Dương Hàn tỉnh lại xung quanh đã tối sầm, cả người tê liệt không thể động đậy. Anh thử há miệng thở dốc nhưng chỉ có thể phát ra âm thanh thực mỏng manh.
Anh nhớ ra, trước lúc té xỉu mình đã bị thứ gì đó cắn… bị trúng độc đi.
Chính là hiện tại sao anh vẫn chưa chết?
Có một bóng đen ở phía trên đầu ập tới, Dương Hàn cố hết sức trợn mắt nhìn, là một nam nhân, đang cúi đầu nhìn mình.
Dương Hàn muốn nâng tay lên chào hỏi đối phương, chính là tay chân giống như không phải của mình, không thể động đậy được gì cả.
Nam nhân này nói gì đó, Dương Hàn tập trung lực chú ý lắng nghe—— nhưng hoàn toàn nghe không hiểu.
Anh có chút trợn tròn mắt.
Ngôn ngữ không thông a!
Dần dần, ngón tay cũng bắt đầu động đậy được, nam nhân kia nâng anh dậy, để anh tựa lưng vào một thân cây.
Lúc này Dương Hàn mới nhìn rõ, hóa ra cách đó không xa có một đống lửa.
…hèn chi tối như vậy mà không lạnh chút nào.
Ánh lửa chiếu sáng gương mặt nam nhân đã cứu anh, Dương Hàn nghiêm túc quan sát.
Người anh em này thực đẹp trai a!
Ánh mắt chuyển dời xuống quần áo làm từ da thú.
…Chính là gu thẩm mĩ hơi kém một chút.
Suy nghĩ cảm thấy buồn cười, Dương Hàn cố gắng mở miệng: “…Cám ơn.”
Đối phương tựa hồ không hiểu, bộ dáng thờ ơ.
Dương Hàn thầm thở dài trong lòng.
Này, này không phải là người nguyên thủy đi… chẳng lẽ thật sự đã xuyên tới xã hội nguyên thủy rồi?
Trên đống lửa là một kệ nướng thịt nóng hầm hập, mỡ vàng ươm nhiễu tí tách lên đống lửa.
Nam nhân xé xuống một miếng thịt, cũng không để ý còn nóng hay không đã đưa tới bên miệng Dương Hàn.
Tê…
Nóng quá!
Có lẽ cảm nhận được ý tưởng của Dương Hàn, nam nhân cầm thịt qua, thổi thổi rồi đưa qua lần nữa.
Dương Hàn cười cười, há miệng cắn.
….cắn không được.
Đây là thịt gì mà cứng khủng khiếp vậy a!
Nam nhân kia cầm miếng thịt qua nhìn nhìn, trên đó ngay cả dấu răng cũng không có.
Hắn quay đầu nhìn Dương Hàn, sau đó xoay người đi qua bên kia.
Dương Hàn không biết đối phương định làm gì, chỉ đành chậm rãi hoạt động ngón tay, cố gắng có thể sớm cử động lại được.
Tuy có người cứu nhưng cũng không thể cứ gây thêm phiền toái cho người ta đi?
Nghĩ vậy, anh càng cố gắng hơn nữa.
Không bao lâu sau, nam nhân đã quay lại, trong lòng bàn tay nâng một thứ gì đó nặng trịch.
















Chương 73: Ba tháng (phần 2)



Đó là một cái lá cây thuộc loại thực vật nào đó Dương Hàn không biết, có màu vàng xanh, trên đó là một mớ gì đó giống như thịt băm, vừa thấy đã biết là dùng đá giã nát.
Dương Hàn có chút cảm kích, thực rõ ràng nam nhân nguyên thủy này đặc biệt chuẩn bị cho anh.
Nam nhân dùng một nhánh cây gạt thịt tới bên miệng Dương Hàn, Dương Hàn lập tức không khách khí há miệng ăn ngấu nghiến. Thịt giã rất nhỏ, sau khi ăn vào miệng chỉ cần nhai nhai một chút liền có thể nuốt xuống, rất nhanh liền an ủi được cái bụng đói kêu vang nãy giờ của mình… Dương Hàn lúc này mới phát giác, hóa ra anh đã rất đói.
Ăn xong, nam nhân trầm mặc nhìn Dương Hàn, đưa tay chỉ chỉ con mồi nướng trên đống lửa, Dương Hàn đoán đại khái đang hỏi anh muốn ăn nữa hay không, liền lắc đầu.
Kế tiếp, nam nhân hệt như gió cuốn sấm rền xử lý sạch sẽ con mồi còn lại, tốc độ thực làm người ta sợ hãi, Dương Hàn nhìn mà líu cả lưỡi.
Người anh em này… rốt cuộc đói bụng bao lâu rồi a.
Thu thập xong tàn cục, nam nhân đi tới trước mặt Dương Hàn nói một câu gì đó.
…Dương Hàn nghe không hiểu.
Nam nhân tựa hồ cũng hiểu tình huống ông nói gà bà nói vịt này, vì thế thuận tay ôm Dương Hàn lên làm anh bị dọa một phen!
“Này! Người anh em làm gì vậy a?”
Nam nhân không có nhiều động tác lắm, chỉ ôm người tới gần đống lửa, đưa tay ấn Dương Hàn xuống, ý bảo anh nằm ở đó. Mà hắn cũng nằm xuống bên cạnh, nhắm hai mắt lại.
Dương Hàn hiểu được.
Đây là đang bảo, nên ngủ a…
Mới vừa có ý nghĩ này thì Dương Hàn cũng liền nhắm mắt lại.
Người này vừa mới cứu anh, hẳn sẽ không hại anh đi, bằng không sao lại phải phiền phức như vậy? Hơn nữa anh cũng không quen sinh sống ở đây, còn phải dựa vào nam nhân nguyên thủy này mới được.
Bị nhiệt độ đống lửa lan tới làm Dương Hàn cảm thấy buồn ngủ, cơn mệt mỏi tích lũy trước đó cũng nhanh chóng nảy lên, rất nhanh liền nặng nề chìm vào mộng đẹp.
Sáng sớm hôm sau, ánh sáng chói chang đập vào mặt làm ý thức Dương Hàn có chút mông lung, sau đó anh đột nhiên chú ý tới chỗ mình đang ở trong lành vô cùng.
Vừa mở mắt liền nhìn thấy nam nhân cứu mình đang ngồi chồm hổm bên cạnh đống lửa thu thập đồ đạc.
Theo góc độ này nhìn qua, Dương Hàn có thể nhìn thấy mái tóc dài màu xanh lá xõa tới tận thắt lưng nam nhân, dưới ánh sáng chiếu rọi lại càng rực rỡ hơn.
Dương Hàn mới vừa nhìn qua thì nam nhân kia lập tức xoay người lại.
Người anh em này đường nét gương mặt hệt như được khắc ra, rất hoàn hảo. Hơn nữa làn da cũng thực trắng, nếu không phải có khí chất đặc biệt thì kì thật nhìn không giống đàn ông chút nào.
Dương Hàn là một nam nhân anh tuấn dễ nhìn, sau khi bị loại khí chất ‘lãnh khốc’ này làm kinh sợ thì trong lòng dâng lên tình tự ghen tị.
Được rồi, cũng không tính là ghen tị, sinh ra là một nam nhân, thấy một nam nhân còn đẹp trai hơn mình—— cho dù là ân nhân cứu mạng, có chút hâm mộ cũng thực bình thường đi?
Suy nghĩ miên man một hồi, Dương Hàn không phát hiện nam nhân kia đã đi tới trước mặt mình.
Lại là một trận thì thậm dễ nghe nhưng không hiểu gì cả vang lên, Dương Hàn thở dài, từ bỏ tính toán câu thông.
Mình… hay là khoa tay múa chân thử xem.
Vì thế Dương Hàn nghiêng đầu.
…chuyện gì?
Nam nhân đưa lưng về phía Dương Hàn, ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Dương Hàn hiểu ra, muốn cõng anh a!
Thử giật giật, cơ thể vẫn còn bủn rủn vô lực… Cũng phải, trúng độc thì sao mau khỏe như vậy được? Nhìn nam nhân này có thể đạt tới mức thấu hiểu như vậy, trong lòng Dương Hàn cũng thật cảm động.
Nếu không phải gặp được người này, anh hẳn đã trở thành một khối thi thể lạnh ngắt rồi đi…
Trong lòng thầm quyết định sau này phải báo đáp lại người anh em này, Dương Hàn liền leo lên lưng đối phương.
Nam nhân đứng lên, đi về một hướng.
Đi không xa, khóe mắt Dương Hàn đột nhiên thoáng nhìn thấy một mảnh thủy quang.
Ai nha, đó không phải cái hồ lúc anh tới đây sao!
Nhưng nam nhân này rõ ràng đi về hướng ngược lại.
Mắt thấy mình cách hồ nước ngày càng xa, Dương Hàn sốt ruột nắm lấy cánh tay nam nhân, dùng sức vỗ vỗ đối phương.
Nam nhân dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh.
Dương Hàn vung cánh tay, chỉ về phía hồ nước, lại vỗ vỗ đối phương.
Nam nhân đại khái đã hiểu, xoay người đi qua bên hồ.
Dương Hàn thở phào, rất cảm kích a, bất quá nói gì người này cũng không hiểu, anh phải làm sao nói cám ơn đây?
Quên đi, dù sao thì anh làm chậm trễ chuyện của người ta là sự thật, vì thế Dương Hàn thực cẩn thận cúi người trước mặt nam nhân, nói: “Cám ơn a.” Nam nhân giống như hiểu được, gật đầu với Dương Hàn.
Dương Hàn thực vui vẻ nắm lấy cánh tay nam nhân, lôi kéo đối phương cùng mình đi tới bên hồ.
***
A Nhĩ Sâm đợi thật lâu nhưng giống cái vẫn chưa tỉnh lại, này đã vượt khỏi dự kiến của hắn.
Phải biết, độc xà như vậy sau khi được nọc độc của hắn phá giải thì cơ bản nửa ngày đã có thể tỉnh lại, nhưng lần này chờ tới tận buổi tối.
Ánh mắt giống cái quả thật là màu đen, giống hệt như giống cái nhà Thản Đồ, mà nói chuyện cũng là thứ ngôn ngữ nghe không hiểu—— nghe nói giống cái nhà Thản Đồ cũng nói một loại ngôn ngữ kì lạ chưa từng nghe qua.
Nói vậy, khả năng giống cái này là huynh trưởng giống cái nhà Thản Đồ ít nhất cũng đạt tới bảy, tám phần.
Nếu vậy, giống cái này không thể nào bỏ mặc. A Nhĩ Sâm vốn nghĩ, nếu là giống cái của bộ lạc phụ cận thì sẽ đưa trở về. Nhưng hiện tại thoạt nhìn vẫn chờ hai người có thể câu thông cơ bản, hỏi rõ ràng rồi quyết định tiếp.
Bởi vì đối phương là giống cái, A Nhĩ Sâm không thể để đối phương đói bụng, vì thế liền sớm chuẩn bị thức ăn. Nhưng lại thêm một ngoài ý muốn là giống cái này cư nhiên cắn không được!
Mảnh mai cỡ nào a…
Trong lòng A Nhĩ Sâm đột nhiên nảy sinh chút thương tiếc.
Cũng không biết giống cái này làm thế nào trưởng thành được thế này…
Nhìn giống cái tươi cười làm người ta sảng khoái, A Nhĩ Sâm cư nhiên hao tâm tốn sức thật cẩn thận giã nát phần thịt non mềm nhất trên đùi con mồi thành thịt nát, dùng lá cây có mùi thơm ngát gói lại, đưa cho giống cái ăn.
Nhìn giống cái ngoan ngoãn để mình uy, A Nhĩ Sâm đột nhiên sinh ra cảm giác thỏa mãn kì lạ.
Loại cảm giác này… trước kia chưa từng có.
Tới hôm sau, lúc A Nhĩ Sâm cõng giống cái trên lưng, cơ thể ấm áp của giống cái áp trên lưng hắn, cảm giác kia càng lúc càng đậm.
Nhịp tim có chút rối loạn, A Nhĩ Sâm phá lệ khẩn trương… Vì thế lúc giống cái vỗ vài lần hắn mới phản ứng lại.
Chính là, giống cái vì cái gì nhất định phải tới hồ nước kia?
Không phải giống cái mới bị hôi tuyến xà cắn ở nơi đó sao…
***
Dương Hàn đứng bên hồ, hận không thể trừng mặt nước tới mức nở ra một đóa hoa—— không không, là hận không thể trừng tới mức làm Tô Sách chui ra.
Nhưng, Dương Hàn nghiêm túc trừng thật lâu cũng không nhìn thấy bóng dáng Tô Sách.
Ở bên hồ tìm kiếm một lần vẫn không có.
Anh có chút tức giận.
Học đệ rốt cuộc đi đâu rồi a…
Dương Hàn thở dài, vẫn là xuống nước thử vận may đi.
Tuy đã qua lâu như vậy, cho dù học đệ xuyên tới đây… anh nhớ rõ học đệ không biết bơi.
Mặc kệ thế nào, cho dù là thi thể học đệ cũng phải tìm trở về!
Việc này không nên chậm trễ, Dương Hàn cởi bỏ áo khoác cùng quần dài —— tuy loại vải này thấm nước, ướt rồi có thể đốt lửa hong khô, nhưng cũng không thích hợp mặc nó xuống nước.
Sau đó anh mặt quần đùi, thả người định nhảy vào trong nước.
Ngay sau đó, anh bị người ta kéo lại.
***
A Nhĩ Sâm nhìn bóng lưng giống cái, không hiểu đối phương muốn làm gì.
Giống cái này đầu tiên là im lặng đứng bên hồ một chốc, sau đó lại bắt đầu đi vòng quanh hồ, sau đó ngẩng người rồi bắt đầu cởi quần áo.
Nói tới thì quần áo của giống cái này thực kì quái…
Tối qua cả người giống cái ướt đẫm, vì tránh cho đối phương sinh bệnh, A Nhĩ Sâm cũng chỉ hảo tâm giúp giống cái cởi áo—— chỉ là vải dệt đó rất dày, tính chất kì quái nhưng lại khá mềm mại.
Về phần quần, A Nhĩ Sâm không dám động thủ.
Nếu hắn làm vậy, đối với giống cái mà nói là rất phi thường không lễ
phép…
Mà hiện tại, giống cái giống như hoàn toàn không xem hắn là giống đực mà tự nhiên cởi đồ, chỉ còn chừa lại một mảnh vải dệt khá kì quái.
A Nhĩ Sâm cơ hồ nghĩ rằng giống cái đang chủ động mời gọi mình!
May mắn, ngay sau đó hắn dẹp bỏ ý tưởng này.
Trực giác nói cho hắn biết, giống cái đang định làm gì đó chứ không phải muốn dụ dỗ hắn.
A Nhĩ Sâm cho rằng mình nên tin theo trực giác, không thể mù quáng thuận theo phán đoán thường tình.
Cứ việc hắn cảm thấy, nếu giống cái này thực sự đang mời gọi mình thì hắn cũng rất thích ý tiếp nhận…
Bất quá, giống cái này cũng quá phóng khoáng đi!
Giống cái cởi đồ rất nhanh, A Nhĩ Sâm thực hưởng thụ thưởng thức làn da bóng loáng cùng dáng người xinh đẹp của giống cái.
Ngô, da dẻ giống cái không tệ, so với giống cái trong bộ lạc trắng hơn rất nhiều… tuy vẫn còn kém mình.
Nói thế nào nhỉ, so với màu da giống cái nhà Thản Đồ thì đen hơn một chút nhưng cũng không chênh lệch bao nhiêu.
Không biết người này cùng giống cái nhà Thản Đồ là giống cái thú nhân gì, thoạt nhìn thật sự là… Không biết nên hình dung thế nào, có loại hương vị đặc biệt đi. Nhưng tỉ mỉ quan sát thì vẫn có bộ dáng bất đồng.
Đương nhiên, so ra thì hắn càng thích giống cái trước mắt hơn.
A Nhĩ Sâm là thú nhân thuộc họ có vảy, nhiệt độ cơ thể trời sinh đã thấp hơn thú nhân mảnh thú rất nhiều, hắn cũng từng tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể của các giống cái khác, nhưng không ai có nhiệt độ nóng cháy như giống cái này—— thật giống như muốn tan chảy hắn ra vậy.
Làm hắn cứ muốn ôm đối phương vào lòng.
A Nhĩ Sâm động tâm.
Hắn muốn theo đuổi giống cái này.
Chính là cơ hồ ngay lập tức, A Nhĩ Sâm bị dọa hoảng.
Giống cái thế nhưng lại muốn nhảy vào trong hồ!
A Nhĩ Sâm không kịp suy nghĩ, xông tới trước kéo giống cái lại!
Trời ạ, người này không biết hồ này đối với giống cái mà nói có bao nhiêu nguy hiểm sao!













Chương 74: Ba tháng (phần 3)


“Ngươi muốn làm gì!” A Nhĩ Sâm cơ hộ nhịn không được mà rống lên. Tiếp đó hắn thấy ánh mắt khó hiểu của giống cái thì mới nhớ ra, bọn họ ngôn ngữ không thông…
A Nhĩ Sâm kìm lòng không được mà thầm thở dài một hơi.
Hắn lập tức biết bản thân đã quá lỗ mãng.
Vởi vì biểu hiện trên mặt giống cái không phải mờ mịt muốn tìm chết, ngược lại lại tràn đầy khó hiểu cùng một chút hoảng sợ.
Thật giống như đang hỏi ‘…ngươi kéo ta làm gì?’ vậy.
Chẳng lẽ, giống cái này muốn xuống nước tìm kiếm thứ gì sao…
Hành động ngay sau đó của giống cái giống như càng chứng minh điểm này rõ hơn.
Trong mắt A Nhĩ Sâm, giống cái chỉ chỉ mặt hồ, làm động tác nháy xuống, sau đó lại làm ra hành động giống như đang bơi lội… Ân, tuy hơi kì quái một chút, nó hoàn toàn bất đồng với phương thức bơi lội của các thú nhân trong bộ lạc.
A Nhĩ Sâm thầm nghĩ, giống cái muốn nói cho hắn biết, giống cái biết bơi lội, hơn nữa muốn lặn xuống nước một chuyến đi.
Này rất nguy hiểm, giống cái tuyệt đối không làm được.
Với kinh nghiệm của A Nhĩ Sâm, trong hồ này không có hơi thở nguy hiểm, nói cách khác nó không có sinh vật uy hiếp tới A Nhĩ Sâm, chính là nó không có nghĩa là không uy hiếp giống cái.
Giống cái phi thường yếu ớt, rất nhiều thời điểm một cú công kích chẳng khác nào gãi ngứa giống đực lại có thể tạo thành thương tổn không thể vãn hồi đối với giống cái——
Hơn nữa còn có đám hôi tuyến xà ẩn mình trong đám rong rêu trên mặt hồ, nó có thể dễ dàng dồn giống cái vào chỗ chết a! Chiều hôm qua không phải đã gặp nguy hiểm một lần rồi sao…
Vì thế, nếu giống cái nhất định muốn xuống nước thì vẫn để hắn làm thì tốt hơn.
A Nhĩ Sâm nghĩ vậy.
***
Dương Hàn bị đối phương giữ chặt, lúc quay đầu lại nhìn thấy biểu tình nam nhân thì anh biết đối phương nhất định đã hiểu lầm.
Ta không phải muốn tự sát mà chỉ đang tìm người thôi a…
Cân nhắc tới vấn đề cho dù mình nói chuyện đối phương cũng không hiểu, Dương Hàn liền múa tay múa chân làm vài động tác thì nam nhân này mới có vẻ hiểu ra. Thật sự là làm anh kìm lòng không được muốn lau mồ hôi a.
Này cũng quá buồn bực đi…
Bất quá, nam nhân tựa hồ không đồng ý với hành vi của anh, cư nhiên lắc đầu bác bỏ.
Dương Hàn vốn đang định cố giải thích thì ngay lúc này bàn tay nam nhân vung lên, anh lập tức không còn ý kiến.
…này không thể trách Dương Hàn nhát gan.
Bởi vì nam nhân bước tới trước mặt anh, từ khe hở bàn tay lộ ra một con rắn nhỏ màu xám. Nếu không cẩn thận quan sát thì không thể nhìn thấy.
Hơn nữa, cho dù bị kẹp chặt thì con rắn kia cũng há cái miệng thật to, lộ ra răng nanh lóe sáng—— Dương Hàn tin tưởng, nếu không phải nam nhân dùng sức kẹp chặt nó, con rắn này nhất định sẽ nhào tới—— giống như hôm qua vậy, một ngụm cắn chết anh!
Nam nhân đại khái thấy được biểu tình kinh hãi trên mặt Dương Hàn, hắn siết chặt ngón tay, con rắn nhỏ kia liền trở thành một đống thịt nát, ném xuống đất. Sau đó nam nhân nắm tay Dương Hàn, kéo anh đi tới bên hồ nước, ngón tay chỉ chỉ một nơi trên mặt hồ.
Dương Hàn nhìn theo hướng ngón tay nam nhân chỉ, lúc đầu không hề thấy gì, nhưng lúc chăm chú quan sát một chốc thì phát hiện hóa ra trong một mảng rong rêu cư nhiên bồng bềnh rất nhiều đường cong màu xám rất giống con rắn nhỏ khi nãy!
Tuy bởi vì màu sắc đám rong đã che dấu một ít nhưng Dương Hàn vẫn có thể cảm giác từ nơi đó truyền tới hơi thở làm người ta rợn da gà—— Dương Hàn có thể tưởng tượng, chỉ cần mình vừa nhảy xuống nước thì đám rắn nhỏ đó sẽ ùa tới, gặm cắn anh không còn sót lại chút gì.
Lần này, Dương Hàn không dám xuống nước nữa…
Sau đó nam nhân ngăn cản anh lại nhảy xuống.
Dương Hàn sửng sốt một chút.
Lập tức trong lòng nảy sinh cảm giác lo lắng.
Người anh em này thực nghĩa khí, nhưng hắn sẽ không sao chứ…
Tuy bộ dáng nam nhân dùng tay không bóp chết con rắn lúc này thật sự rất mạnh mẽ, nhưng chính là hồ này không biết sâu bao nhiêu a, người này nhảy xuống như vậy làm anh có cảm thấy rất lo lắng.
Hơn nữa, nam nhân này còn không biết anh muốn tìm thứ gì đi…
Dương Hàn có chút hắc tuyến thầm nghĩ.
Bất quá, trong nước có nhiều rắn như vậy, nếu học đệ thật sự chìm trong hồ nước này thì chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều—— nhớ tới những chiếc răng nanh sáng lòe lòe của đám hôi tuyến xà, Dương Hàn rùng mình—— nói không chừng có lẽ ngay cả thi thể cũng không lưu lại.
Tiếp đó Dương Hàn vỗ vỗ tay mình.
Phi phi phi! Cho dù tìm không thấy học đệ cũng không thể rủa người ta như vậy!
Dương Hàn đứng ở vị trí cách mặt hồ khoảng năm sáu thước, khẩn trương nhìn chằm chằm mặt hồ tĩnh lặng.
Từ lúc nam nhân nhảy vào trong hồ thì nhay cả một chút bọt nước cùng không có.
Không biết người anh em kia hiện tại thế nào rồi…
Đợi ít nhất cũng gần nửa giờ thì mặt nước đột nhiên lủi lên một cơn sóng, nam nhân lộ đầu ra, nhanh chóng lướt nước bơi tới—— tư thế trước nay Dương Hàn chưa từng thấy, nhưng phải nói là lưu sướng không nói nên lời.
Đường cong vơ thể nam nhân rất cân xứng, hệt như một bức cẩm thạch được điêu khắc hoàn mỹ.
Dương Hàn cúi đầu liếc mắt nhìn cơ thể cường tráng có sáu múi cơ bụng của mình… ghen tị.
Nam nhân sau khi lên bờ thì trong tay trống rỗng không có gì khác.
Dương Hàn có chút thất vọng.
Cái gì cũng không tìm được sao…
Nam nhân nhìn Dương Hàn, xoay người cầm lấy ống trúc để lại trên bờ lúc nãy, vói ngón tay vào trong ống trúc, sau đó chỉ tới vị trí gần đáy ống trúc.
Dương Hàn hiểu.
Nam nhân có ý nói, hắn căn bản không có biện pháp xuống tới đáy nước…
Trong nháy mắt, trong lòng Dương Hàn dâng lên tình tự thất vọng vô cùng —— thậm chí có thể nói là tuyệt vọng.
Anh không phải chưa từng hi vọng dưới đáy hồ này có thể làm anh quay về địa cầu… cửa truyền tống hay lốc xoáy gì đó chẳng hạn, không thì một ít đồ vật linh tinh gì đó.
Lùi lại một bước, có thể tìm được học đệ cũng tốt lắm.
Nhưng lại không hề có thứ gì cả.
Nam nhân thoạt nhìn cường tráng hơn mình rất nhiều cũng không thể xuống tới đáy, như vậy bản thân mình còn trông mong gì nữa chứ?
…không, cũng không phải không có.
Nói không chừng học đệ A Sách cũng may mắn như anh, lúc mới rời khỏi hồ nước đã được người khác cứu đi thì sao?
Dương Hàn dù sao cũng không phải người thích oán trời trách đất, lúc phát giác con đường đó không thể thực hiện thì anh lập tức nghĩ tới những khả năng khác.
Mà nam nhân trước mặt đại khái chính là con đường đột phá của anh.
Cũng là chỗ dựa duy nhất của anh sau khi tới thế giới kì lạ này—— hay đúng hơn là người giúp đỡ.
Dương Hàn nhìn ra, ít nhất nam nhân này đối với mình có thiện ý.
Bước tiếp theo, anh nên đi theo nam nhân đi, đi tới nhà đối phương… trước nên học ngôn ngữ rồi nói sau!
***
Sau khi leo lên khỏi hồ, A Nhĩ Sâm cảm giác rất có lỗi với giống cái.
Tuy hắn không biết giống cái muốn tìm thứ gì, nhưng hắn có ý muốn dò đường trước. Kết quả không chỉ không tìm được đường còn phát hiện hồ này rất sâu, sâu không thấy đáy a!
A Nhĩ Sâm ước chừng vài vòng, thậm chí biến thành mãng xà lặn xuống cũng không thể tới được nơi sâu nhất. Hơn nữa lúc càng xuống sâu thì nước ở xung quanh trở nên rất nặng, cư nhiên làm hắn không có biện pháp tiếp tục xuống sâu hơn——
Vì thế sau khi lên bờ, A Nhĩ Sâm liền hướng giống cái biểu thị xin lỗi.
Nếu nói hắn không chịu hỗ trợ thì không đúng… Giống đực trước giờ đối với người trong lòng luôn dũng mãnh tiến tới! nhưng hắn không thể đùa giỡn với sinh mệnh của người trong lòng a.
Một nơi mà ngay cả hắn cũng không thể đi tới thì giống cái mảnh mai lại càng không thể.
Chuyện này tuyệt đối không thể thương lượng.
Giống cái giống như cũng rất thấu hiểu. Sau khi nhìn thấy A Nhĩ Sâm giải thích thì cũng không dây dưa, chỉ là ánh mắt lộ ra tình tự không tốt.
A Nhĩ Sâm cảm thấy hẳn đây là bi thương đi.
Tình cảm của hắn đối với giống cái lại càng nồng đậm hơn, hắn cảm thấy sau khi biến giống cái này thành bầu bạn của mình, chẳng sợ phải nỗ lực hết sức hắn cũng sẽ vì giống cái mà hủy diệt đi loại thống khổ này!
Hiện tại cấp bách nhất chính là xác nhận giống cái này có phải huynh trưởng của giống cái nhà Thản Đồ hay không.
A Nhĩ Sâm nghĩ nghĩ, sau đó thử dùng ngôn ngữ thông dụng gọi ra tên giống cái nhà Thản Đồ.
“A Sách.”
“Tô Sách.”
Xen kẽ, thong thả, tận hết sức lập lại thật rõ ràng.
Sau đó giống cái trước mặt ngây ngẩn cả người.
***
Dương Hàn cảm thấy mình nghe thấy một từ đơn rất quen thuộc.
Ngôn ngữ không phải bất cứ loại ngôn ngữ nào anh từng học qua, nhưng anh xác định mình có phản ứng đối với từ đơn này.
Dương Hàn cố gắng suy nghĩ… rốt cuộc, anh nghĩ tới!
Đây là tên học đệ!
Dương Hàn mừng rỡ.
Anh nhớ rõ, lúc học đại học học đệ rất hứng thú với các loại ngôn ngữ kì lạ, hơn nữa còn tỉ mỉ nghiên cứu vài loại. Học đệ có thiên phú tuyệt hảo về ngôn ngữ, hơn nữa lại vô cùng chăm chỉ, cơ hồ không có gì có thể làm khó cậu.
Dương Hàn sau khi thân thiết với học đệ, thỉnh thoảng có hứng thú cũng từng hỏi cậu vài phát âm đơn giản của các loại ngôn ngữ kia.
Đương nhiên, cũng không phải những từ quá khó gì, chỉ là tên của hai người mà thôi.
Tính cách học đệ rất nghiêm nghị, nhưng đối với Dương Hàn cũng không tệ. Lúc Dương Hàn đưa ra yêu cầu này thì học đệ liền thành thành thật thật dạy cho anh.
Mà Dương Hàn nhớ ra lời nam nhân vừa nói chính là một loại mà học đệ từng dạy anh!
Chẳng lẽ nam nhân này biết học đệ sao! Hay là còn nguyên nhân nào khác nữa?
Dương Hàn cơ hồ không kiềm chế được kích động trong lòng, chỉ vào bản thân gian nan phát âm: “Dương Hàn.”
















Chương 75: Ba tháng (phần 4)


…Đây là trao đổi tên đi.
A Nhĩ Sâm theo hành động của giống cái mà hiểu ra hàm nghĩa đối phương muốn biểu đạt, trong lòng thật cao hứng.
“Dương Hàn.” Hắn lặp lại một lần.
Giống cái trước mặt gật gật đầu, lộ ra một nụ cười thực sáng lạn—— A Nhĩ Sâm cảm thấy mình được chữa trị. Cứ việc mặc dù cơ thể mới từ trong nước leo lên so với bình thường còn lạnh lẽo hơn, chính là trong lòng lại cảm thấy thực ấm áp.
…Tuy không biết có phải là ảo giác vì mới được giống cái nói cho mình biết tên hay không.
Sau đó giống cái lại bắt đầu gọi tên giống cái nhà Thản Đồ: “Tô Sách, Tô, Sách.”
A Nhĩ Sâm chỉ giống cái một chút, sau đó lại chỉ chính mình, rồi chỉ về hướng bộ lạc.
Hắn đang hỏi giống cái có nguyện ý đi cùng mình hay không.
Hơn nữa giống cái phản ứng đối với tên ‘Tô Sách’ như vậy, hẳn giống cái nhà Thản Đồ chính là đệ đệ của đối phương đi.
Này tốt lắm. Hắn không chỉ hoàn thành lời nhờ vả của gia đình Thản Đồ, hơn nữa còn tìm được người trong lòng mình.
Chính là nếu dẫn giống cái trở về thì chỉ cần không tới một ngày là tới nơi.
Thời gian quá ngắn…
Hơn nữa, hiện giờ trong bộ lạc còn rất nhiều người ngoại tộc lui tới.
Nếu mang giống cái về thì…
Nếu giống cái bị giống đực bộ lạc khác nhìn trúng, muốn dẫn đi…
Trong lòng A Nhĩ Sâm thật sự rối rắm cùng do dự.
Vẫn là kéo dài một chút thời gian đi.
Dù sao cũng phải chờ tới khi ‘ngày du săn’ của ‘hỏa vũ lễ’ kết thúc.
Tận hết khả năng cùng giống cái ở cung nhiều một chút, đợi đến lúc giống cái cùng mình trở về, những giống đực ngoại tộc đã rời đi, mà mình cũng chính là giống đực có thời gian ở chung với giống cái dài nhất… Như vậy, nếu giống cái muốn lựa chọn một bầu bạn hẳn mình sẽ là ưu tiên số một.
Vì thế, khoảng thời gian này nhất định phải hảo hảo biểu hiện mới được.
Nụ cười của giống cái thoạt nhìn thực dễ nhìn.
A Nhĩ Sâm nhìn giống cái đang đi cùng mình, cảm thấy thực thỏa mãn.
…giống cái đã thực tin tưởng mình.
A Nhĩ Sâm suy nghĩ một chút, dừng lại, chỉ vào mình nói: “A Nhĩ Sâm.”
Hắn nói: “A Hàn, ta là A Nhĩ Sâm.”
Giống cái sửng sốt một chút sau đó lại cười càng cởi mở hơn, chỉ vào mình cũng nói: “Dương Hàn, ta, ta là… Dương Hàn.”
Ánh mắt A Nhĩ Sâm thực ôn hòa.
Người trong lòng của hắn thực thông minh, đã bắt đầu bắt chước lời nói của hắn để học tập ngôn ngữ.
***
Dương Hàn nhìn nam nhân khoa tay múa chân, bắt đầu tin tưởng người này thật sự quen biết học đệ của mình.
Bằng không sao lại lặp lại tên học đệ nhiều lần như vậy? Hơn nữa theo bộ dáng nam nhân thì hẳn là bảo mình đi cùng…
Như vậy, hẳn là có ý muốn dẫn anh tới chỗ học đệ đi.
…thật tốt quá!
Học đệ không phải đã biến thành thi thể chìm nghỉm trong hồ nước kia.
Như vậy anh cũng không cần rối rắm làm thế nào mới có thể tìm kiếm học đệ… hiện giờ anh chỉ cần đi theo nam nhân này là được.
Trái tim thấp thỏm nửa ngày của Dương Hàn rốt cuộc cũng thả lỏng.
Anh thở phào một hơi, học đệ không có việc gì thật là tốt quá…
Tâm tình thả lỏng, Dương Hàn lúc này rảnh rỗi mà nghĩ tới những chuyện khác.
Lại nói tiếp, cùng nam nhân ở chung như vậy anh vẫn chưa biết người anh em này gọi là gì! Chính là phải hỏi thế nào a…
Dương Hàn vừa có chút rầu rĩ thì anh nhìn thấy nam nhân đối diện chỉ vào mình, phát ra mấy âm tiết.
….đây là tự giới thiệu đi.
Dương Hàn thử kêu một tiếng: “A Nhĩ Sâm.”
Nam nhân kia gật đầu.
Dương Hàn mỉm cười, kiễng chân lên vỗ vỗ vai nam nhân, lại gọi một tiếng: “A Nhĩ Sâm!” Người anh em này cái gì cũng tốt, cũng thực nghĩa khí, chính là hơi cao một chút.
Trong ánh mắt nam nhân tên ‘A Nhĩ Sâm’ này tựa hồ xuất hiện ý cười làm Dương Hàn có chút lúng túng.
Ngôn ngữ không thông quả nhiên không tốt chút nào, ngay cả người khác có phải đang trêu chọc mình hay không cũng không biết… Nếu anh biết nói ngôn ngữ ở đây, hiện tại không phải có thể hỏi rồi sao! Ít nhất cũng có thể trêu lại.
Nếu bàn về tài ăn nói, Dương Hàn khá tự tin.
Bất quá hiện tại, anh cũng chỉ có thể nhún nhún vai, cười trừ.
***
Dương Hàn liền đi theo A Nhĩ Sâm.
Đường xá tựa hồ phi thường xa xôi, hai người ăn ngủ ngoài trời cũng khá an ổn.
Đương nhiên này chỉ là đối với A Nhĩ Sâm mà thôi.
Mà Dương Hàn lại bị khu rừng rậm đáng sợ này làm chấn động.
Trời ạ, cứ mỗi khi đi được một đoạn đường lại có mãnh thú nhảy ra tập kích, trên cây sẽ thường xuyên rớt xuống đủ loại rắn rít đủ màu sắc sặc sỡ, trên mặt đất thì có đủ loại bò sát như nhện hay rết linh tinh, giống như mỗi ngày đều sinh hoạt trong hiểm cảnh vô tận… Càng miễn bàn tới những loại thực vật hình thù kì quái thích ăn thịt.
Ngay lúc nãy, Dương Hàn tận mắt nhìn thấy một đóa hoa thiên luân đỏ rực, lúc đó có một con liệp báo nhanh nhẹn nhảy vụt qua nó, trong nháy mắt nó liền há mồm táp một phát—— sau đó nuốt trọn xuống!
Này rốt cuộc là ai săn ai a, thật đáng sợ…
Mà Dương Hàn không hề biết kẻ càng đáng sợ hơn chính là A Nhĩ Sâm.
Bởi vì Dương Hàn cứ nhìn chằm chằm cảnh tượng liệp báo bị cắn nuốt nên làm A Nhĩ Sâm tưởng Dương Hàn thích loại hoa thiên luân này.
Vì thế A Nhĩ Sâm liền nhào tới, vào một khắc cuối cùng hoa thiên luân thỏa mãn nuốt trọn con báo kia hắn liền một cước chặt đứt cuống hoa… Đĩa hoa loạng choạng mấy cái, sau đó phần nhụy hoa dày đặc răng nhọn trong nháy mắt sụp xuống, cả phần đĩa hoa cũng thu nhỏ lại chỉ to bằng một cái chậu rửa mặt.
Từ đoạn bị cắt đứt không ngừng ồ ạt trào ra máu tươi, nhưng phần nhụy rớt xuống lại vô cùng sạch sẽ, A Nhĩ sâm cầm phần cuống dưới đĩa hoa, cầm cả bông đưa tới trước mặt Dương Hàn.
Dương Hàn sợ run cả người.
“A Nhĩ Sâm, này, tặng cho ta sao?” Trải qua hơn mười ngày ở chung, Dương Hàn đã học được vài từ đơn giản hằng ngày từ A Nhĩ Sâm.
A Nhĩ Sâm gật đầu: “Ngươi thích.”
Dương Hàn rơi lệ đầy mặt.
….ta kì thật không thích chút nào, ta chỉ tò mò thôi a.
Bất quá, dù sao cũng là tấm lòng của anh em, Dương Hàn cũng chỉ có thể tiếp nhận.
Nhưng A Nhĩ Sâm nhạy cảm phát hiện phỏng chừng mình đã đoán sai tâm tư của Dương Hàn, liền vung tay vứt bỏ bông hoa kia: “Không thích thì thôi, đừng miễn cưỡng.”
Dương Hàn rụt tay lại, có chút xấu hổ khoát lên vai A Nhĩ Sâm: “Vẫn rất cám ơn a, người anh em.”
A Nhĩ Sâm không để ý lắm.
Đối với hắn mà nói, thiên luân hoa bất quá chỉ là một thủ đoạn lấy lòng giống cái mà thôi.
Trong bộ lạc cũng có rất nhiều trường hợp vì giống cái thích hoa mà nhóm giống đực sẽ chen chúc chạy vào rừng, hái đóa hoa xinh đẹp nhất rực rỡ nhất—— mà thường những đóa hoa xinh đẹp nhất cũng là loại nguy hiểm nhất.
Loại thiên luân hoa này, tuy xinh đẹp nhưng vẫn chưa phải là đẹp nhất.
Vì thế A Nhĩ Sâm cảm thấy giống cái thích cũng bình thường, nhưng nhìn vài lần không còn hứng thú cũng rất bình thường.
Dương Hàn hoàn toàn không biết ý tưởng của A Nhĩ Sâm.
Bất quá anh thật ra ngày càng bội phục A Nhĩ Sâm hơn.
Đối với một nam nhân mà nói, nếu có một nam nhân khác so với mình mạnh mẽ hơn rất nhiều thì hơn phân nửa sẽ phát sinh ra tình tự ghen tị hoặc hâm mộ… Nhưng nếu nam nhân này so với mình lại mạnh tới mức cả đời mình cũng không bắt kịp thì người đó sẽ trở thành thần tượng, cũng chính là mục tiêu phấn đấu.
Dương Hạn hiện tại đối với A Nhĩ Sâm chính là có ý tưởng như vậy.
Một nam nhân cường đại như vậy, đối với mình lại biểu hiện ra thiện ý, hơn nữa còn cứu mạng mình vài lần—— này là hiếm có cỡ nào a!
Hơn nữa, Dương Hàn cũng hiểu rõ, nếu không phải có nam nhân này làm bạn, chỉ dựa vào bản thân anh chỉ sợ một ngày cũng không sống nổi trong khu rừng này… Lòng cảm kích trong lòng lại càng nồng đậm hơn.
Phải biết, bọn họ không nợ nần gì nhau, nam nhân này cho dù quen biết học đệ cũng không đại biểu hắn nhất định phải vì anh mà xông vào dầu sôi lửa bỏng—— bản thân anh so với nam nhân này mà nói chính là nhỏ yếu vô cùng, có gì đáng giá để đối phương tính kế cơ chứ?
Vì thế Dương Hàn cảm thấy nếu anh vẫn không người ta là bạn bè chí cốt thì thực quá có lỗi!
Nhưng kì thật A Nhĩ Sâm thật sự tính kế anh a.
Thật ra cũng không phải loại mưu kế âm hiểm ngoan độc, mà là…. theo đuổi.
A Nhĩ Sâm so với Thản Đồ ngốc nghếch kia không phải chỉ hơn một chút, tên kia theo đuổi được Tô Sách chính là người ngốc có phúc của người ngốc, mà tính cách Dương Hàn cùng Tô Sách hoàn toàn khác biệt, mà A Nhĩ Sâm với Thản Đồ cũng hoàn toàn không giống nhau.
Là thú nhân xà hình, chú ý nhất chính là ẩn núp lâu dài sau đó đập tới một kích chuẩn xác—— A Nhĩ Sâm hiện giờ đang vô tri vô giác bồi dưỡng tình cảm, tâm ý tự nhiên rất chân thành nhưng bất quá cũng khá mờ mịt.
Dương Hàn đoán không ra ý tưởng A Nhĩ Sâm, vẫn xem đối phương là anh em mà đối xử.
Vì thế, lúc A Nhĩ Sâm cố ý thả chậm tốc độ cùng điều chỉnh lộ tuyến, hành trình một ngày đường bị kéo dài ước chừng khoảng ba tháng. Trong lúc này Dương Hàn cùng A Nhĩ Sâm cùng ăn cùng ngủ, tất cả thức ăn đều là A Nhĩ Sâm chuẩn bị, ngay cả những lần sinh bệnh phát sốt, cơ thể khó chịu cũng là A Nhĩ Sâm cõng anh, tìm kiếm thảo dược giúp anh bôi lên người.
Món nợ nhân tình này càng ngày càng lớn…
Ba tháng qua đi, hai người rốt cục cũng tới cổng bộ lạc.
Chuyện đầu tiên Dương Hàn làm chính là tìm kiếm học đệ nhiều ngày không gặp, kết quả phát hiện học đệ quỷ dị mang thai, lại còn có cả một người bầu bạn là nam giới.
Thật vất vả tiếp nhận sự thật, Dương Hàn ở lại trong nhà A Nhĩ Sâm, cùng học đệ trở thành hàng xóm, giúp đỡ cùng chăm sóc học đệ đang mang thai. Lúc này A Nhĩ Sâm cũng bắt đầu thâm nhập vào bầu không khí gia đình của Thản Đồ, Tô Sách cùng Dương Hàn, thành công trở thành một thành viên trong đó.
Lại qua mấy tháng, Tô Sách sinh đứa nhỏ, Dương Hàn lên chức vú em, A Nhĩ Sâm đi theo hỗ trợ, tiến thêm một bước chia sẻ ưu sầu khó khăn của Dương Hàn, xâm nhập vào cuộc sống của Dương Hàn.
Lúc đám nhỏ được mười ngày tuổi, đi kiểm tra sức khỏe, một chuyện ngoài ý muốn xảy ra làm Dương Hàn biết được tâm ý của A Nhĩ Sâm, A
Nhĩ Sâm lại không biết làm sao, nhưng vì nhận ra biến hóa vi diệu của Dương Hàn nên càng săn sóc cẩn thận hơn.
Một năm sau đó, A Nhĩ Sâm vô cùng kiên nhẫn không hề sốt sắng, nhưng Dương Hàn lại sốt ruột.
Vào một đêm đẹp trời, Dương Hàn trượt chân nhào vào lòng ngực A Nhĩ Sâm, A Nhĩ Sâm không thể nhịn nổi nữa, cũng không thể nhẫn nổi.
Sáng sớm hôm sau, Dương Hàn đá văng cửa nhà học đệ, vài phút sau liền bị A Nhĩ Sâm tìm được.
Mà cũng vào buổi chiều hôm đó, dưới sự chứng kiến của toàn bộ tộc nhân bộ lạc, hai người kết hôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro