Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lãng Quân đợi Ninh Thu ăn uống no nê, giúp cậu vỗ vỗ cái bụng nhỏ cho mau tiêu hóa, sau đó cẩn thận kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cậu. Lúc bé cưng còn đang cảm động trước sự chăm sóc ấm áp của anh, tranh thủ hưởng thụ lúc còn có thể, Lãng Quân đột ngột bế cậu lên đi một mạch về phòng ngủ, không thương tiếc ném lên đệm giường mềm mại.

"Anh, anh, giám đốc, anh muốn làm gì?" Đột ngột bị đối xử lạnh nhạt làm Ninh Thu không thích ứng kịp. Cậu hoang mang chống tay lên ngực Lãng Quân, đưa đôi mắt không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhìn anh.

Lãng Quân liếc một cái, không thèm trả lời cậu, vài ba động tác quen thuộc cởi chiếc quần dài Ninh Thu đang mặc quăng sang một bên, sau đó dưới sự ngăn cản yếu ớt của bé cưng anh tiếp tục ném chiếc quần lót xuống giường, tách hai chân trắng nõn sang hai bên, chăm chú nhìn vào hai bộ phận quen thuộc bày ra trước mắt.

"A! Giám, giám đốc, anh làm gì vậy? Em không muốn làm đâu, em còn đang bệnh mà!" Nhận ra Lãng Quân muốn làm gì, Ninh Thu một bên hốt hoảng, một bên xấu hổ che mặt.

Vừa trải qua bệnh tật, hiện tại không phải thời điểm thích hợp để làm chuyện thân mật ân ái, nếu làm thân thể cậu sẽ không chịu nổi mất. Nhưng tại sao giám đốc đột ngột nổi giận với cậu như thế? Ninh Thu rất nhanh hiểu ra, chắc chắn Lãng Quân để trong lòng chuyện lúc nãy cậu nói, hiện tại muốn tính sổ với cậu.

Như vậy không được, anh tại sao lại phải tức giận với cậu vì chuyện đó? Thẳng thắn từ trước, nói ra điều trong lòng suy nghĩ, không phải với tính cách của Lãng Quân anh ấy sẽ thoải mái hơn sao? Sao lại phải khó chịu? Không cần Ninh Thu hoài nghi lâu, Lãng Quân không ngại thổ lộ trong tình cảnh này, giận hờn nhìn cậu như cô vợ nhìn chồng mình phụ tình.

"Hừ, làm người đàn ông của tôi còn dám mơ tưởng có ngày bỏ tôi đi. Em chơi tôi xong liền phủi mông, tồi tệ đến hết đường nói, xem ra tôi cưng chiều em quá nên em hư rồi."

"Không, không có mà!" Ninh Thu hoang mang cực kỳ, không quên phủ nhận mình bỏ anh đi. Cậu, cậu nói là sau này mà, sau này ai biết trước được chuyện gì xảy ra, biết đâu Lãng Quân rồi sẽ có người mới tốt đẹp hơn cậu, lúc đó cậu không khó chịu thì thôi chứ anh cần gì tức giận trong lòng?

Đến thời điểm hiện tại, cậu còn chưa nghĩ tới chuyện Lãng Quân thật lòng thật dạ với cậu, muốn cùng cậu nắm tay tính chuyện lâu dài.

"Không có sao?" Lãng Quân nhướng mày, nhếch miệng cười, ôm cậu bước vào phòng tắm làm chuyện nên làm, "Có hay không có cứ để cho cơ thể em thay em trả lời, hôm nay em đừng mong yên ổn."

Trở ra, Lãng Quân đặt Ninh Thu đang ngây ngốc lên giường, anh tự cởi đồ mình rồi quay sang tóm lấy chú chim đang say ngủ, dùng bàn tay ấm nóng của mình giúp nó tỉnh dậy. Chim non quen hơi run run mình tỉnh giấc, nửa hưng phấn nửa sợ hãi nằm trong tay anh, lát sau không lâu liền xuất ra sữa trắng thơm ngọt.

Lãng Quân lấy ngón quẹt qua t.inh d.ịch, dời xuống xoa xoa huyệt nhỏ rồi chậm rãi đi vào mở rộng. Không có bôi trơn, t.inh d.ịch không đủ chất trơn để làm cho Ninh Thu có cảm giác thoải mái như những lần trước, cũng may động tác mở rộng của Lãng Quân chứa kiên nhẫn và dịu dàng, nếu không nhất định sẽ rất khó chịu.

Lúc đại bàng đi vào khai mở hoa nhỏ, cảm giác trướng đau vì thiếu thốn chất bôi trơn làm Ninh Thu mím môi nhíu mày. Cậu theo phản xạ né tránh đại bàng đang thâm nhập, đôi mắt tràn ngập hơi nước nhìn anh, như thú nhỏ đáng yêu bị ức hiếp.

"Anh... Nhẹ, nhẹ một chút....Em đau..."

Lãng Quân tuy đang giận nhưng không đành lòng nhìn bé cưng chịu đau, anh không động ngay, cúi đầu xuống hôn lên đôi mắt sắp khóc đến nơi, xoa xoa cái môi bị cậu cắn biến sắc. "Ngoan, chịu một chút sẽ tốt."

Bên dưới nơi giao hợp của hai người, bông hoa ửng đỏ đang nuốt lấy đại bàng của anh, theo từng nhịp thở của bé cưng co bóp nhịp nhàng, như có như không quyến rũ đại bàng, làm cho nó lớn thêm một vòng. Mỹ cảnh trước mắt kích thích dục vọng đang dần lấn át tâm trí, Lãng Quân xoa nắn cặp mông mềm mại, miệng đắng lưỡi khô thở ra từng hơi nặng nề.

Qua được một lát sau, cảm nhận được động nhỏ ấm áp dần nới lỏng ra, vách thịt mềm mại như có tơ lụa quấn quanh thân đại bàng, Lãng Quân mới nâng chân Ninh Thu gác lên hông mình, chạm rãi ra vào. Anh kiên nhẫn ra vào dịu dàng, đợi cho bên dưới thích ứng, tần suất ra vào của anh mới càng lúc càng nhanh, đâm rút nhanh gọn, không đợi cho Ninh Thu bắt kịp theo nhịp điệu.

Đến khi động nhỏ ấm áp tràn ngập dịch ruột trơn trượt trong suốt, Lãng Quân bắt đầu không kiêng kị, anh lật Ninh Thu nằm sấp lại, tốc độ đâm rút nhanh như lốc xoáy cuốn qua vườn hoa hồng. Nơi kia bị đại bàng không ngừng bắt nạt, vừa mạnh mẽ vừa quyết liệt, khiến cho Ninh Thu như chơi vơi dưới cơn lốc xoáy, cuối cùng úp mặt lên gối vừa khóc vừa kêu.

Lúc này, Lãnh Quân mới ngang ngược chiếm lợi ích. Anh vừa mạnh mẽ bắt nạt động nhỏ, vừa cúi người cắn mút khắp chiếc lưng thon thả trắng mịn, để lại dấu răng cùng vết đỏ khó phai.

"Bé cưng. Cuộc đời tôi chưa từng để tình cảm của ai vào trong mắt, cũng chưa từng nhận của ai, chỉ có mỗi em bước chân vào cuộc đời tôi, khiến tôi rung động, tự nguyện trao mình cho em. Cứ nghĩ tình cảm của hai chúng ta em và tôi đều hiểu rõ, tôi chỉ chờ thời gian thích hợp tỏ tình với em, cho em sự yêu thương trân trọng."

Lãnh Quân kề bên tai cậu thổi khí, dùng sức đâm vào cái động nhỏ ấm áp thật mạnh, làm cho Ninh Thu không chịu được phát ra tiếng rên nhỏ mới hài lòng. Anh cắn lên lưng cậu, tiếp tục chất vấn:

"Nhưng sau đó thì sao? Lúc tôi đang chờ ngày thổ lộ với em, thì em nói không cần tôi, chúng ta của tương lai không nên cùng nhau một chỗ. Rốt cuộc em xem tình cảm của tôi là gì? Em có còn lương tâm không?"

Cảm giác lúc đó như thế nào?

Anh không khác gì một thiếu nữ đang chìm trong tình cảm ngọt ngào, ngày ngày trông ngóng người đàn ông mình yêu đi đến trao cho yêu thương. Nhưng kết quả thì sao? Ninh Thu đến và tạt cho anh một gáo nước lạnh, nói với anh bọn họ không nên mãi ở cùng một chỗ với nhau.

Tốt rồi, rốt cuộc anh đã biết trong chuyện tình này ai mới thật sự cần ai. Không có anh cậu vẫn dửng dưng mà sống tốt, mỗi ngày tỉnh giấc đón ánh binh minh tươi đẹp, còn anh không có cậu thì không khác gì con cún bự liều mình chạy theo chân chủ.

Lãng Quân khổ sở mà nghĩ.

Cuộc đời của anh không sóng gió thì gian truân trắc trở, lâu nay xem tình yêu là thứ dư thừa gi.ết ch.ết con người bằng những cảm xúc gọi là đau khổ, anh đã nghĩ bản thân chẳng cần đến nó. Cho đến khi anh đứng trên đỉnh cao, nhìn giang sơn trong tay mình, hưởng thụ cuộc sống giàu sang nhưng nhàm chán vô vị thì cậu xuất hiện, Ninh Thu như bé thỏ con cầm chiếc đèn lồng đi đến bên cạnh ông ba bị xấu xí, soi sáng vào trái tim anh.

Nhưng rồi cậu nói mình không muốn bên cạnh anh mãi mãi.

Trái tim anh vì những câu nói kia mà không ngừng lo sợ.

Rốt cuộc anh phải làm sao đây? Sợ hãi sâu thẳm trong lòng Lãng Quân ập đến, buộc anh đối diện với nó, tự hỏi chính mình liệu Ninh Thu có yêu và cần anh? Cậu có chấp nhận tình cảm của anh hay rời đi và tìm người khác xây dựng thứ gọi là tình yêu? Nếu Ninh Thu không cần anh, vậy anh phải làm sao đây? Trái tim Lãng Quân giờ đây trở nên yếu đuối dễ tổn thương hơn lúc nào hết, như chỉ cần một câu từ chối của Ninh Thu sẽ khiến nó chịu đau đớn.

Không được! Lãng Quân nháy mắt trở nên cứng rắn lạnh lùng. Dù Ninh Thu không cần anh, anh cũng không để cậu rời đi, sẽ dùng mọi cách khiến cậu yêu anh! Thời gian của anh còn rất dài, một năm không được thì hai năm, không thì năm năm thậm chí là mười năm, nếu không thì cứ dây dưa cả đời như thế. Anh không tin với tính cánh của Ninh Thu cậu sẽ từ chối anh. Anh cho cậu tất cả, kể cả tình yêu chân tình da diết và sự sang giàu, anh không tin Ninh Thu không động lòng.

"Ưm...đau em..." Ánh mắt kiên quyết cùng lạnh lùng của Lãng Quân nhìn trong hư không, chợt tiếng kêu của Ninh Thu đánh gãy dòng miên man trong anh, kéo anh quay về thực tại.

Nhìn thấy Ninh Thu bị nhấn chìm trong từng đợt sóng khoái cảm, khuôn mặt nhiễm đỏ không che giấu vẻ mệt mỏi, tiếng thở ngày một yếu ớt, anh không đành lòng kéo dài quan hệ, đâm rút hai ba chục cái lấy lệ rồi đi đến cuối trận. Xuất ra mầm mống của mình vào trong cơ thể bé cưng, anh lật Ninh Thu lại rồi ôm cậu vào lòng, ngẩn người suy nghĩ.

Hiện tại nên làm gì mới tốt đây?

Sâu trong lòng anh biết nếu bản thân anh tổn thương đến Ninh Thu thì anh là người đau nhất, giống như cách nếu anh ép buộc cậu, chỉ cần trên khuôn mặt cậu xuất hiện một tia đau đớn, ngay lập tức trong lòng anh vô cùng khó chịu. Nhưng so với việc khó chịu, mất đi Ninh Thu trong tay càng làm Lãng Quân khốn đốn hơn, anh biết cho đến thời điểm hiện tại anh không thể thiếu Ninh Thu bên cạnh mình.

Nhưng rồi nghĩ đến Ninh Thu chịu đau, Lãng Quân lại không đành lòng, tia cứng rắn trong mắt dần tản đi.

Qua trận mây mưa, nhìn bé cưng nặng nề vào giấc, trong lòng Lãng Quân khó chịu hơn gấp mấy lần so với khi giận hờn, ánh mắt nhìn cậu tràn ngập đau lòng cùng xót xa.

Thân thể trắng nõn có mấy chỗ bị anh gặm không thương tiếc, khuôn mặt khóc đến đỏ bừng, mí mắt có chút sưng, còn có nơi kia, Lãnh Quân nhăn mặt không dám nhìn, nơi này của bé cưng bị anh làm chảy máu rồi, nếu không chăm sóc tốt rất dễ sinh bệnh.

Tức giận trôi qua, bình tĩnh lại, Lãng Quân nhìn hậu quả anh gây ra thật muốn tự đánh chính mình một trận.

Tại sao lại mất khôn như thế này? Anh đã làm ra chuyện ngu ngốc này sao?

Tại sao lại giận hờn với Ninh Thu? Rõ ràng biết mối quan hệ của bọn họ chưa đến đâu, đến cả tình yêu cũng mập mờ, vậy mà nghe Ninh Thu nói mấy lời lý trí thì lại nổi nóng với cậu, thế không quá đáng thì là gì?

Nói cho cùng Ninh Thu chỉ muốn tốt cho anh, tốt cho cả hai, suy nghĩ của cậu không có điểm nào không thực tế. Rõ ràng anh còn chưa cho cậu một danh phận, Ninh Thu không đặt hết lòng tin vào anh thì anh lại vô lý nổi nóng với cậu. Đều tại anh, tại anh yêu thương sâu nặng, mà người khi yêu thì làm gì còn lý trí suy nghĩ trước sau? Lãnh Quân thở dài không ngừng tự trách, một bên loay hoay tìm thuốc mỡ bôi vết thương cho Ninh Thu.

Hiện tại chỉ mong Ninh Thu không nhiễm bệnh. Cậu chưa khỏe hẳn anh đã nông nổi cưỡng ép cậu quan hệ, nếu như không may bệnh thêm lần nữa anh không biết phải làm sao?

Không đợi anh lo trước lo sau, giữa đêm Ninh Thu phát sốt, nhiệt độ lên đến gần ba mươi chín độ, Lãng Quân hối hận tới xanh ruột.

Anh loay hoay cả buổi, một bên lục lại thuốc cảm cúm hôm sáng mang đến cho Ninh Thu, một bên lau khắp người cậu giúp giảm nhiệt độ trong cơ thể. Thuốc đã cho uống, lau người cũng lau qua mấy lần, Ninh Thu không giảm bệnh ngược lại có dấu hiệu nóng thêm. Hiện tại là nửa đêm, bệnh viện lại không gần, mà tình trạng của Ninh Thu không tốt, Lãng Quân vừa đau vừa hoảng, bỗng anh chợt nhớ ra gì đó liền chụp lấy điện thoại gọi một cuộc vào dãy số đã lâu không liên lạc.

Người bên kia bắt máy rất nhanh, Lãnh Quân không dài dòng giải thích, anh đưa ra địa chỉ nhà Ninh Thu, hối thúc người kia mau đến rồi tắt máy.

Nhìn qua người con trai đang nằm trên giường, gương mặt so với buổi sáng con tệ hơn, đến giấc ngủ cũng bị bệnh hành không yên. Lãng Quân đau xót vuốt nhẹ đuôi mày của cậu, lau đi mồ hôi trên trán rồi đặt lên đôi môi cậu một nụ hôn như lời xin lỗi.

"Bé cưng, anh xin lỗi, thật xin lỗi em. Sau này sẽ không như thế nữa, đợi em khỏe lại muốn mắng anh như thế nào cũng được."

Chỉ cần em đừng bỏ rơi anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro