Nhiệm Vụ Tân Thủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7: Nhiệm vụ tân thủ (Thượng)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Đại khái vì tiếng kêu của hắn rất có lực, đoàn thanh lý những kẻ nhàn rỗi số 1 thuộc Đế Diệu nghiệp đoàn đang đứng canh ngoài cửa lập tức chạy tới.

“Là Hà Kỳ Hữu Cô và Tinh Phi Ngân!” Vong linh kỵ sĩ hô to, những người khác xoa tay cùng nhau xông lên.

Lại là một mảnh chém giết kịch liệt.

Thi độc, định thân thuật, hỏa cầu, băng tiễn, độc gai xương,… từ phía đoàn thanh lý những kẻ nhàn rỗi số 1 thuộc Đế Diệu nghiệp đoàn mãnh liệt bắn về phía Hà Kỳ Hữu Cô.

Hà Kỳ Hữu Cô nghiêm túc, dùng tốc độ kinh người buff thánh quang hộ thể và thần chi sủng ái cho mình cùng Tinh Phi Ngân, sau đó lập tức quay đầu bỏ chạy.

Tinh Phi Ngân cưỡi Độc giác thú từ trên trời giáng xuống, lưỡi kiếm lóe ra kim quang không chút lưu tình tấn công về phía vong linh pháp sư.

Tử linh hệ là thiên địch của Quang minh hệ.

Vong linh pháp sư bị lưỡi kiếm suýt chút nữa chém vào người, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy.

Vong linh kỵ sĩ đạp hắn một cước, bay thẳng ra khỏi chiến trường, quát “Vú em thì biến sang một bên mà buff sữa đi.”

Vong linh pháp sư tiếp đất một cái liền mãnh liệt uống hồng.

Quan Miên từ lúc chiến đấu đã rất phối hợp lùi sang một góc hóng sự tình.

Tuy rằng đoàn người Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đang bị vây trong hiểm cảnh xấu, nhưng thực chất lại chiếm thế thượng phong. Tinh Phi Ngân là một minh chứng sống động cho cái gọi là một người giữ ải, vạn người khó địch. Hà Kỳ Hữu Cô dị thường nhàn nhã mà trốn ở phía sau hắn buff máu buff trạng thái, hoặc chẳng may không cẩn thận bị địch tấn công, thì há mồm uống hồng.

“Lão tử nhất định sẽ quay lại!” Vong linh kỵ sĩ trước khi hóa thành bạch quang, đã bỏ lại một câu danh ngôn đầy khí thế như vậy.

Vào loại thời điểm này, đến đứa ngốc cũng có thể nhìn ra tiền đồ trước mắt bọn họ đầy đen tối.

Vong linh pháp sư một bên liều mạng triệu tập xương khô quay lại, một bên nháy mắt ra dấu cho đồng bọn của mình.

Tinh Phi Ngân vừa ném ra một chiêu Trừng Giới Chi Quang xong, vong linh pháp sư cùng vài đồng bọn hiện đang hấp hối liền nhanh chóng triệu hồi kỵ thú, gấp gáp bỏ chạy.

Tinh Phi Ngân cưỡi Độc giác thú, mặt không chút đổi sắc thu hồi kiếm, tùy ý nhìn bọn họ chật vật chạy trốn.

Hà Kỳ Hữu Cô lười nhác duỗi thắt lưng, “Mệt chết đi được, chơi chả vui gì cả.” Hắn quay đầu nhìn Quan Miên, cười tủm tỉm nói, “Ngươi cũng khá đấy, lâm trận không hề bỏ chạy.”

Quan Miên nói: “Ta ở lại chỉ để xem náo nhiệt thôi.”

Hà Kỳ Hữu Cô trưng ra vẻ mặt ngươi đừng giải thích, giải thích nghĩa là che, “Ngươi thực sự nhàm chán lắm à?”

Quan Miên nói: “Ân. Thực sự nhàm chán.”

Hà Kỳ Hữu Cô chớp mắt, “Để ta mang ngươi đi luyện cấp nhé? Ngươi chuyển sang hình thức trò chơi đi.”

Quan Miên đáp: “Khỏi.”

“Vì sao?” Hà Kỳ Hữu Cô hiếu kỳ nói, “Ta nhớ là mỗi công nhân cung ứng năng lượng đều có một trăm tiếng chơi game miễn phí mà.”

Quan Miên coi như không nghe thấy hắn nói gì, đứng dậy bỏ đi.

Tinh Phi Ngân lạnh nhạt nói: “Nhân phẩm âm.”

Hà Kỳ Hữu Cô phì cười, “Không thể nào?”

Quan Miên tiếp tục mắt điếc tai ngơ đi thẳng.

Hà Kỳ Hữu Cô từ phía sau nhào tới, ôm bờ vai y nói: “Ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu, chờ đến khi nhân phẩm ngươi hết âm, thì nhớ quay lại tìm ta chơi nhé. Ta ở Bác Đặc thành – thủ đô của Sa Mạn Lý Nhĩ. Có thể ngươi hiện tại không có khái niệm gì quá lớn đối với ID Hà Kỳ Hữu Cô này, nhưng ta nhất định phải nói cho ngươi biết, vì đó chính là một ID phi thường phi thường vĩ đại!”

Quan Miên đột ngột dừng bước.

Hà Kỳ Hữu Cô vội ho một tiếng nói: “Ngươi chuẩn bị quỳ lạy ta sao? Được rồi, tuy rằng ta từ trước đến nay vốn không thích mấy kiểu lễ nghi như vậy, nhưng vì thấy ngươi vô cùng thuận mắt, nên ta cho phép ngươi được làm qua loa một chút.” Hắn đưa tay gập người hướng về phía Quan Miên, “Đến đây hôn tay ta đi!”

Quan Miên quay đầu nhìn Tinh Phi Ngân nói: “Thủy Lam Mộc Ngẫu vẫn còn đang ở trên mỏ.”

Độc Giác Thú lắc lắc cái đuôi. Tinh Phi Ngân thản nhiên đáp: “Nàng tự biết logout.”

Quan Miên nhún vai. Y cũng chỉ là người đưa tin, còn phần kết quả thế nào cũng chẳng liên quan gì đến y.

“Phải rồi. Cái này tặng cho ngươi.” Hà Kỳ Hữu Cô nhét quả trứng vào ngực Quan Miên.

Quan Miên khẽ nhíu mày.

“Đây là thứ dùng để di chuyển thông dụng nhất Mộng Đại Lục này, trứng dơi.” Hà Kỳ Hữu Cô vỗ vỗ bờ vai hắn, “Nhớ rõ. Đợi đến khi ngươi đạt cấp ba mươi, thì hãy cưỡi con dơi này tới tìm ta. Đến lúc đó ta sẽ mời ngươi đi ăn vịt nướng.”

Quan Miên đẩy quả trứng dơi trở về, “Không cần, cám ơn.”

“Vì sao? Ngươi không biết là quả trứng dơi này rất có giá trị à? Bán đi được những năm mươi kim tệ đó, chính là năm trăm đồng đó!” Hà Kỳ Hữu Cô vừa cầm trứng dơi, vừa đau đớn nhìn y.

“Bởi vì…” Quan Miên nhìn hắn, chầm chậm nhả từng chữ, “Ta không quen biết ngươi.”

“…” Hà Kỳ Hữu Cô cứng đờ người.

Quan Miên đã đi được một khoảng khá xa, vẫn còn nghe rõ tiếng Hà Kỳ Hữu Cô đang thanh thanh khóc lóc kể lể với Tinh Phi Ngân.

“Hắn nói là không quen biết ta. Ta nói chuyện với hắn nhiều như thế, vậy mà hắn dám nói không quen biết ta… Ta rõ ràng còn bảo sẽ mời hắn đi ăn thịt nướng! Vậy mà đến nước miếng hắn cũng không thèm chảy một giọt! Hắn so với ngươi còn khó hầu hạ hơn!”

Tinh Phi Ngân tựa hồ ghé vào tai Hà Kỳ Hữu Cô nói gì đó, nhưng thanh âm của hắn thực sự rất khẽ, khiến Quan Miên không nghe thấy được.

Tuy nhiên, Hà Kỳ Hữu Cô lại nghe rất rõ ràng.

Tinh Phi Ngân quát: “Câm miệng, mở trứng đi, rồi mau rời khỏi đây.”

Trở lại núi Lạc Nạp Tư Gia, Thủy Lam Mộc Ngẫu quả nhiên đã logout, nhóm sát nhân thuộc Đế Diệu nghiệp đoàn cũng đã bỏ về, cả ngọn núi rộng mênh mông chỉ còn một mình y. Quan Miên đang chuẩn bị logout, thì thấy Thể Hồ Thanh Tỉnh đột nhiên xuất hiện.

“Ngươi tới rồi à.” Thể Hồ Thanh Tỉnh vui vẻ chào y, “Ta còn tưởng là ngươi đã logout đi chơi .”

Quan Miên nói: “Ta không có nơi nào để đi.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh sửng sốt, lập tức cười nói: “Ngươi ở thành phố nào? Nếu gần thì có thể sang chơi với ta.”

Quan Miên vừa rồi chỉ là thuận miệng nói, không nghĩ tới là hắn sẽ đưa ra lời mời như vậy. Nghĩ đến những chuyện trước đây đã từng trải qua, y dịu dàng cự tuyệt, “Ta không thích ra ngoài.”

“Ra là vậy.” Thể Hồ Thanh Tỉnh rất thức thời chuyển sang chủ đề khác, “Sao trên núi lại không có ai thế nhỉ?”

Quan Miên nghĩ nghĩ, rồi đem chuyện vừa xảy ra kể lại giản lược trong vòng ba năm câu.

Thể Hồ Thanh Tỉnh cau mày hỏi: “Ngươi giúp Tinh Nguyệt nghiệp đoàn truyền tin à?”

“Ân. Vì ngươi chơi không thể tấn công ta.”

“Tuy là vậy. Nhưng thế lực của Đế Diệu nghiệp đoàn ở Mộng Đại Lục rất lớn, hơn nữa còn hay thù dai, ngươi về sau nếu muốn chơi game thì nhất định phải cẩn thận bọn họ. Nếu không đợi hôm nào rảnh ngươi bỏ ít tiền mua thuốc nhuộm tóc đi, thay đổi màu tóc có lẽ sẽ dễ dàng qua mặt đối phương hơn.”

Quan Miên nhớ tới vừa rồi tìm hết một vòng vẫn không tìm ra Mộng Đại Lục liền mở miệng hỏi: “Mộng Đại Lục thuộc thể loại tổng hợp à?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Đúng vậy. Là thể loại tổng hợp, thực sự rất dễ tìm.”

Quan Miên âm thầm ghi nhớ.

Hai người nói chuyện phiếm trong chốc lát, Thể Hồ Thanh Tỉnh liền bắt tay chuẩn bị lấy quặng.

Quan Miên giải toán suốt bốn giờ, lại phải đi xa như vậy, nên có chút mệt mỏi, liền logout trước.

Ba ngày tiếp theo, trải qua trong yên bình.

Cả Thủy Lam Mộc Ngẫu lẫn người của Đế Diệu nghiệp đoàn đều không xuất hiện.

Thể Hồ Thanh Tỉnh đối với chuyện này có chút phê bình kín đáo, cảm thấy Thủy Lam Mộc Ngẫu là loại qua sông đoạn cầu. Quan Miên lại thấy không sao cả, y hiện tại chỉ nghĩ có một một chuyện, là ngày mai có thể chơi trò chơi .

Đến ngày thứ tư, Quan Miên chậm rãi giải toán trong bốn giờ, sau đó logout, chuyển sang hình thức trò chơi, chọn loại hình tổng hợp.

[Hệ thống] Hoan nghênh ‘Xuân Mộng Bất Tỉnh’ đến với thế giới thực chiến. Xin hãy lựa chọn bối cảnh trò chơi.

Bát Nháo Giang HồTruyền Thuyết Cửu GiớiMộng Đại LụcTinh Quang

Quan Miên không chút do dự lựa chọn số 3.

Hình ảnh vừa chuyển, y liền xuất hiện trong một căn phòng bình thường thuộc nhà dân. Phòng có một cửa sổ, nhìn từ trong ra ngoài, có thể thấy một cung điện khá nguy nga nằm ở phía đối diện..

“Xuân Mộng Bất Tỉnh.” Cửa bị đẩy ra, một phu nhân xinh đẹp vội vàng chạy tới, “Ngươi tỉnh lại rồi à.”

Quan Miên gật gật đầu.

Phu nhân nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi đã là người trưởng thành, phải nhận trọng trách học hành đưa trấn nhỏ của chúng ta đi lên. Trưởng trấn đang chờ ngươi ở phía bên ngoài, ngươi mau ra gặp hắn đi.”

Quan Miên biết đây chỉ là nhiệm vụ, nên lập tức mở bản đồ ra, quả nhiên thấy một chấm đỏ đang lập lòe ánh sáng.

Y cáo biệt phu nhân, rời nhà đi đến chỗ chấm đỏ.

Vì để game thủ mau chóng thích ứng với trò chơi, không vì đường xá xa xôi mà mất đi hứng thú, nhà trưởng trấn chỉ cách khu dân cư tầm 15m về phía bên trái.

Trưởng trấn đứng ngoài cửa, thấy Quan Miên đi tới liền thân thiết vẫy vẫy tay.

Quan Miên nhìn điểm đỏ nhanh chóng biến mất.

[Hệ thống] Hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm trưởng trấn, nhận được 100 exp, lòng trung thành với trấn nhỏ Doraemon +1

Lòng trung thành là cái gì?

Quan Miên còn chưa kịp nghĩ ra, chợt nghe trưởng trấn nói: “Xuân Mộng Bất Tỉnh ngươi thật là một tiểu tử hoạt bát!”

Bởi vì thanh âm của trưởng trấn khí thế mười phần, cho nên mấy tân thủ đang ở phụ cận đều đồng loạt quay đầu nhìn y..

“…”

Quan Miên đột nhiên ý thức được một chuyện, ID đã làm bạn với y suốt ba năm nay trên diễn đàn… có lẽ không thích hợp trong trò chơi này.

Hết chương 07

Chương 8: Nhiệm vụ tân thủ (Trung)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Trưởng trấn nói: “Trên vai ngươi phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ trấn nhỏ Doraemon. Bây giờ, hãy phô diễn hết thực lực cho ta xem đi. Bình nguyên Sarah nằm ở phía xuất hiện rất nhiều Sói một tai, hãy mang về giúp ta mười cái tai của bọn chúng.”

Quan Miên chấp nhận nhiệm vụ, ở trên bản đồ tìm được vị trí của bình nguyên Sarah xong, liền chậm rãi đi theo chỉ dẫn—— không phải y muốn đi chậm như vậy, mà là bởi vì tốc độ của tân thủ chỉ đạt tối đa như vậy thôi.

Bình nguyên Sarah rộng mênh mông bát ngát.

Quan Miên có cảm giác người thiết kế trò chơi hình như không được thích Macao lắm. Không chỉ núi non trụi lủi, đồng bằng trụi lủi, ngay đến Sói một tai đang chạy nhảy khắp nơi nhìn qua cũng trụi lủi chả thua kém gì, toàn thân giống như đã bị cạo sạch lông.

Đi tới bên cạnh bầy sói, nhìn răng nanh sắc nhọn, móng vuốt sắc bén, y đột nhiên nhớ tới một vấn đề —— đó là phải đánh quái như thế nào?

Y mới vào game được vài ngày, sự việc trải qua tuy không tính là ít, nhưng lại chưa từng gặp một tân thủ cấp thấp nào, cho nên hoàn toàn không biết mấy cái ma pháp chói lọi, kiếm thuật sắc bén đến tột cùng là lấy ở đâu ra.

Quan Miên mở bảng điều khiển, quét mắt nhìn trước nhìn sau vài vòng, sau khi đã xác định tủ đồ trừ bỏ bộ quần áo mình đang mặc trên người ra thì chẳng còn thứ gì khác, y liền chậm rãi đóng lại.

Bây giờ nên logout tìm tư liệu hay lên núi Lạc Nạp Tư Gian tìm Thể Hồ Thanh Tỉnh?

Y rất nhanh lựa chọn cái thứ hai.

Chuyện phiền phức nhất khi sử dụng khoang thuyền trò chơi dạng đứng chính là việc login và logout, bởi vì phải dán và tháo rất nhiều dây số liệu trên các huyệt. Y thà rằng một bên thưởng thức phong cảnh ven đường, một bên chậm rãi tản bộ về thăm bằng hữu sau giờ tan làm còn hơn.

Bất quá, phong cảnh bên đường hiển nhiên không phải lúc nào cũng dễ dàng thưởng thức như vậy.

Y mới đi được vài bước, lập tức cảm thấy hoa mắt, hai con dơi thật không biết từ đâu hạ cánh xuống trước mặt y, kèm theo đó là hai người khách không mời mà tới.

“Thật là oan gia ngõ hẹp!” Người tới bật cười vô cùng xấu xa.

Quan Miên nói: “Trông ngươi có chút quen quen.”

“Quen quen!” Người tới giận dữ quát: “Hỗn đản! Thời điểm ngươi chửi bới người khác sao không thấy ngươi nói quen quen? Mắng xong rồi liền không nhớ rõ nữa à?”

“Ta nhớ rõ trong game không thể chửi bậy, nếu không sẽ phải đi dạo một vòng ngục giam.”

“Đúng thế, tuy những lời ngươi nói không phải hoàn toàn là chửi bới, nhưng so với chửi bới còn đáng giận hơn!” Người tới chỉ vào mũi y nói, “Ngươi nói chỉ số thông minh của ta bị âm? Có hay không? ! Có hay không? !”

“Việc ta nói chỉ số thông minh của ngươi bị âm, rất quan trọng sao?”

Người tới nhảy dựng lên nói: “Đương nhiên quan trọng! Ta muốn ngươi…thu…ngay…lại…câu…nói…đó!” Hắn nói xong, đột nhiên quay đầu lại.

Đồng bạn của hắn đang nhếch môi cười liền lập tức trở nên cứng ngắc giải thích: “Ngươi biết mà, mặt ta vốn dĩ đã giống loài chó Saymoyed, vừa há miệng đã giống đang cười.”

“Đừng tưởng ta không biết miệng ngươi như thế nào! Nó căn bản không hề nhếch lên giống Saymoyed.”

Khóe miệng tên đồng bạn lập tức hơi hướng lên cao, chỉ chỉ vào mồm mình nói: “Có mà. Ngươi nhìn kỹ lại đi.”

Người tới đang định phát hỏa, khóe mắt đảo một vòng xong, liền đột nhiên tiến về phía trước, ngăn cản đường đi của Quan Miên, “Ngươi muốn đi đâu?”

Quan Miên đáp: “Về nhà.”

“Ngươi nghĩ ta có thể dễ dàng thả ngươi đi như vậy sao. Culi thì thế nào? Nếu không thể giết chết, thì ta cũng phải chém qua chém lại mấy nhát cho bõ tức?” Hắn nói xong, liền rút ra kiếm, thẳng tay chém về phía Quan Miên.

Lưỡi kiếm xẹt qua cổ Quan Miên.

Khuôn mặt Quan Miên nháy mắt trở nên vặn vẹo.

Người tới cùng đồng bạn hoảng sợ. Bọn họ đã từng trải qua rất nhiều trận PK ở luận võ tràng, PK ở bên ngoài, nhưng chưa lần nào bắt gặp khoảnh khắc biểu tình người bị chết lại giống hệt với bị giết trong hiện thực đến vậy.

Nhìn khuôn mặt méo mó của Quan Miên hóa thành bạch quang rồi biến mất, người tới lẩm bẩm nói: “Diễn xuất thực sự quá đỉnh!”

Ý thức của Quan Miên đột nhiên quay về với hiện thực, tay không tự giác sờ lên cổ. Cảm giác đau đớn khi lưỡi kiếm cắt vỡ yết hầu vẫn in đậm trong óc ý, chân thật đến khó có thể bỏ qua.

Y đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, dựa vào khoang thuyền trò chơi hít sâu mất một lúc lâu, mới bắt đầu tháo dây số liệu trên người, bước ra khỏi nhà.

Ánh nắng ở thế giới bên ngoài khô nóng hơn trong trò chơi rất nhiều.

Quan Miên đứng dưới ánh mặt trời một lát mới xoay người vào phòng tắm, đem nỗi sợ hãi cùng mồ hôi lạnh trên người xóa sạch.

Lúc bước ra ngoài, tâm tình của y đã bình phục như cũ. Tuy cảm giác đau đớn khi lưỡi kiếm cắt vỡ yết hầu vẫn còn rất rõ ràng, nhưng sợ hãi thì y đã bước qua.

Y cảm thấy chỗ nào đó trong đầu mình đang xảy ra vấn đề.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên y bị giết, nhưng có thể khẳng định, khi những game thủ khác chết đi tuyệt đối không hề trải qua thống khổ như vậy. Là cố chịu đau hay không hề đau, chỉ cần theo dõi biểu tình của đối phương là có thể thấy. Bọn họ bình tĩnh giống hệt như khi mua vé xe về nhà.

Y lướt tay lên bàn phím máy tính, gõ xuống mấy chữ: trò chơi, bị giết, đau.

Bởi vì máy vi tính của y là đồ được chính phủ cấp cho, nên hình thức trang web tương đối nguyên thủy, tổng cộng tìm ra mấy chục kết quả.

Một cái cửa sổ nhỏ nhảy ra: xin hãy tìm cụ thể hơn.

Quan Miên nghĩ nghĩ, lại gõ thêm ba chữ Mộng Đại Lục.

Rất nhanh, trang web giảm bớt chỉ còn hai.

Quan Miên nhấn chuột vào tiêu đề “Hưởng thụ đau đớn khi bị bộ xương khô đâm thủng lồng ngực dẫn đến tử vong”.

Bài post đến từ diễn đàn của Mộng Đại Lục.

Mở ra topic, người viết dùng hơn một ngàn chữ lưu loát kể lại khoảnh khắc thống khổ khi chính mình bị ngón tay băng của bộ xương khô xuyên thấu lồng ngực, ngoài ra còn có khoái cảm rất khó nói trong lúc chờ chết. Quan Miên từ trước đến nay vốn không hề cảm thấy hứng thú với biến thái, y chỉ chú ý duy nhất một câu ——

Độ chân thực nâng lên mức 96%.

Quan Miên đột nhiên nhớ tới lúc nhận nhiệm vụ Lão Cổ từng nói với y, nếu làm công việc này thì phải nâng độ cảm quan lên tới 96%, cho nên từ đầu tới cuối Quan Miên cũng không chỉnh lại. Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến cổ họng ý có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi đau khi bị lưỡi kiếm xuyên ra.

Nghĩ đến đây, y nhẹ nhàng thở ra.

Dù sao sai lầm là do bản thân mình chứ không phải của công ty trò chơi vẫn dễ giải quyết hơn nhiều.

Quan Miên đưa tay vuốt ve cần cổ, lại bắt đầu tìm kiếm các topic chỉ dẫn của Mộng Đại Lục.

Diễn đàn game bình thường sẽ có rất nhiều bài viết hướng dẫn tân thủ, Mộng Đại Lục cũng không ngoại lệ, chỉ riêng cách thực hiện từ cấp 1 đến cấp 30 đã có hơn mười bài.

Y tùy tiện ấn vào một cái, lướt hết một lượt mới biết khi tân thủ nạp tiền lần đầu sẽ được công ty trò chơi tặng cho một túi quà, gọi là túi quà tân thủ. Túi quà này sẽ bao gồm tất cả các loại vũ khí dành cho tân thủ, một ít tài chính, sách hướng dẫn chơi game, trứng dơi…. Còn công nhân như kiểu Quan Miên thì sẽ không nhận được đãi ngộ như vậy.

Nếu muốn có nó thì bắt buộc phải tự bỏ ra một vạn tệ tiền mặt mua từ công ty

Trước lúc đi tù, trong người Quan Miên cũng có một ít tiền gửi tiết kiệm tại ngân hàng. Nhưng vấn đề là lúc đó y mở tài khoản liên danh, một khi sử dụng nó, thực sự có thể khiến người dụng tâm theo dõi y phát hiện ra quan hệ giữa y và người đó.

Cho nên, rốt cuộc vẫn chỉ có thể chờ tới lần phát lương này

Quan Miên lo lắng, quyết định lên game hỏi ý kiến chuyên gia.

Chuyên gia đầu tiên nói lời xin lỗi vì đã không giảng giải trước cho y, sau đó ý vị thâm trường nói: “Tiền đúng là có thể kiếm ra.”

Quan Miên nhìn hắn tập trung lấy quặng liền hỏi: “Thông qua việc lấy quặng?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Đây chỉ một trong những phương pháp kiếm ra tiền thôi. Một vạn nguyên bằng một ngàn kim tệ, chỉ cần ngươi có thể kiếm một ngàn kim tệ trong trò chơi, thì có trực tiếp mua nó thông qua giao dịch online.”

Quan Miên hỏi: “Dựa vào tốc độ của ngươi, thì kiếm một ngàn kim tệ phải mất bao lâu?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Chắc tầm hai ba tháng gì đó .”

Quan Miên trực tiếp gạch bỏ phương pháp này ra khỏi đầu.

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Hoặc là, ngươi cũng có thể học tập phương pháp kiếm tiền của các game thủ.”

Quan Miên bắt đầu tập trung nghe hắn nói

“Ví dụ như, đầu cơ trục lợi.”

Quan Miên nhíu mày.

“Hoặc là công việc bảo an?” Thể Hồ Thanh Tỉnh thật chăm chú quan sát sắc mặt y.

Mặt mày Quan Miên ngày càng  nhăn chặt.

“Hoặc là… làm nhiệm vụ.” Thể Hồ Thanh Tỉnh dường như chợt nhớ tới cái gì, kêu lớn, “Không phải ngươi quen biết người của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn sao? Ngươi có thể gia nhập nghiệp đoàn của bọn họ, sau đó làm nhiệm vụ bang hội. Phần thưởng kiếm được thực sự khá dày đấy, lại có thể sử dụng kho hàng bang hội miễn phí.”

Quan Miên nói: “Ngươi rốt cuộc có biện pháp nào vừa tiết kiệm thời gian lại vừa tiết kiệm thể lực không?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Nếu có thì ta đã không ở trong này nói chuyện phiếm với ngươi.”

Hai người lại thương lượng một lát, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.

Tuy rằng Quan Miên đã giảm độ chân thực xuống còn 10%, nhưng một lần nữa online vẫn khiến tâm lý y tồn tại chút mâu thuẫn, không muốn tiếp tục công việc. Cho nên y chỉ ngồi trên núi cùng Thể Hồ Thanh Tỉnh nói chuyện phiếm đôi câu..

Gần đây rất ít người đặt chân lên mỏ, nhất là vào khoảng thời gian này, cơ bản cả núi giống như đã được hai người bọn họ đặt bao hết, cho nên việc Thủy Lam Mộc Ngẫu bỗng dưng xuất hiện đều khiến cả hai cảm thấy kinh ngạc.

Thủy Lam Mộc Ngẫu nhìn qua có vẻ khá tốt, nàng đã thay đổi một bộ pháp sư khác, một đầu tóc vàng lóng lánh đã bị nhuộm thành màu thủy lam, nhìn qua có thêm vài phần linh hoạt kỳ ảo, bớt vài phần lung linh lộng lẫy.

“Ta nghe nói ngươi mới bị người của Đế Diệu nghiệp đoàn giết chết?” Vẻ mặt của nàng thực sự quá vi diệu, vừa có chút như đang quan tâm nhưng lại không quá rõ ràng.

Thể Hồ Thanh Tỉnh kinh ngạc nhìn Quan Miên, “Ngươi bị người giết?”

Quan Miên nhún vai nói: “Sống trên giang hồ, tử thương là chuyện khó tránh khỏi.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nghĩ nghĩ nói: “Độ chân thực của người là bao nhiêu?”

Nếu vấn đề này được hỏi trước lúc y bị giết, thì Quan Miên sẽ cảm kích nhiều lắm.

“Ta đã chỉnh về 10% rồi.” Y cũng không nói rõ đã chỉnh vào lúc nào.

Thể Hồ Thanh Tỉnh nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi. Nếu độ chân thực giống khi đang làm việc, thì có khác gì bị giết thật đâu,”

Thủy Lam Mộc Ngẫu nhìn Quan Miên đầy thâm ý, nói: “Ta nghe nói lúc bị giết ngươi rất thống khổ.”

Quan Miên đáp: “Bởi vì trước đây ta chưa từng bị giết.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Gia nhập Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đi. Lúc ngươi truyền tin cho hội trưởng đã bị không ít người của Đế Diệu nghiệp đoàn nhìn thấy, bọn họ đã coi như ngươi cùng phe với chúng ta. Cho dù ngươi không gia nhập, thì cũng không thể thay đổi nhận định của bọn họ. Không bằng gia nhập đi, ít nhất nếu chuyện gì xảy ra, còn có chúng ta hậu thuẫn cho ngươi.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh cũng khuyên: “Dù sao gia nhập hay không gia nhập cũng chả khác nhau, không bằng gia nhập đi.”

Quan Miên chậm rãi mở miệng nói: “Có cần phí ký hợp đồng không?”

Thủy Lam Mộc Ngẫu sửng sốt.

Quan Miên nói: “Không phải lần trước ngươi nói truyền tin sẽ cho ta một trăm kim tệ sao?”

Thủy Lam Mộc Ngẫu không nói hai lời liền xuất tiền túi ra.

Quan Miên tiếp tục nói: “Hơn nữa, phí hợp đồng để ta gia nhập liên minh, tổng cộng một ngàn kim tệ nha?”

Thủy Lam Mộc Ngẫu  “…”

Hết chương 08

Chương 9: Nhiệm vụ tân thủ (Hạ)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Thủy Lam Mộc Ngẫu cuối cùng chỉ phải thanh toán ba trăm kim tệ để mời Quan Miên gia nhập Tinh Nguyệt nghiệp đoàn kèm theo điều kiện không được phép can hệ vào vấn đề buôn bán giao dịch Thể Hồ Thanh Tỉnh.

Đương nhiên, gia nhập bây giờ chỉ là nói miệng. Để chính thức gia nhập bang hội thì nhất định phải đạt từ cấp ba mươi trở lên.

Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Ngươi hay online lúc nào? Để ta an bài người mang ngươi đi luyện cấp.”

Trong đầu Quan Miên nhanh chóng liệt ra lịch tình của bản thân, sau đó nói: “Từ hai rưỡi chiều đến chín rưỡi tối, không tính thời gian ăn cơm từ sáu giờ đến sáu giờ ba mươi.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Tốt. Ta sẽ an bài một nhóm buổi chiều và một nhóm buổi tối.”

Quan Miên nói: “Bất quá phải chờ sau ngày 23 mới được.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu có chút nghi hoặc hỏi: “Tại sao?”

Quan Miên nói: “Tính đến 25 là vừa tròn một tháng ta đi làm. Hơn nữa 24, 25 vừa vặn vào hai ngày cuối tuần, cho nên có thể họ sẽ phát lương cho ta vào hai ngày đó.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu cau mày nói: “Ngươi muốn mua cái gì?”

Quan Miên cùng Thể Hồ Thanh Tỉnh trăm miệng một lời nói: “Túi quà tân thủ.”

“…” Thủy Lam Mộc Ngẫu suy nghĩ kỹ nửa ngày, mới thoáng lý giải, “Đây thực ra mới là nguyên nhân khiến ngươi vòi tiền ta đúng không?”

Quan Miên sửa sai nói: “Là phí ký hợp đồng.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Túi quà tân thủ chỉ hữu dụng với người dưới cấp ba mươi mà thôi. Mà ta sẽ nhanh chóng giúp ngươi lên thẳng cấp ba mươi cấp, nên thứ này không cần thiết.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh cũng có chút động tâm.

Quan Miên nói: “Ta không nghĩ ân tình giữa hai chúng ta đủ để ngươi có thể cho ta nhiều ưu đãi đến vậy.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu im lặng một lát, nói: “Đúng vậy, là Hà Kỳ Hữu Cô nhờ ta.”

Quan Miên kinh ngạc.

“Hắn là nguyên lão của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.” Nàng dừng một chút, lại nói, “Cũng là một trong những người hội trưởng tín nhiệm nhất, nên địa vị ở nghiệp đoàn khá quan trọng.”

Quan Miên nói: “Hiểu rồi.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu nhìn hắn, biểu tình có chút thành khẩn, “Cho dù hắn không nhờ thì ta cũng sẽ mời ngươi gia nhập nghiệp đoàn. Mấy ngày nay ta vội luyện cấp, nên tính toán mấy ngày nữa mới định nói.”

Quan Miên từ chối cho ý kiến.

“Tuy nhiên chỉ có ba trăm kim tệ là ngoài dự tính thôi.” Thủy Lam Mộc Ngẫu nhớ tới kim tệ, ẩn ẩn cảm thấy đau lòng.

Quan Miên nói: “Không có ba trăm kim tệ này, chưa chắc ta đã gia nhập nghiệp đoàn.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh xen vào giữa hai người đang lẳng lặng nhìn nhau, ngắt lời nói: “Đã muộn rồi, các ngươi còn tính ở trong này đến khi nào?”

Quan Miên quay đầu nhìn hắn.

Thể Hồ Thanh Tỉnh bị hắn nhìn có chút không hiểu vì sao.

“Ngươi có muốn gia nhập cùng ta không?” Quan Miên đưa ra lời mời.

Lời mời bị cự tuyệt .

Trong nháy mắt Thể Hồ Thanh Tỉnh đã sinh ra qua một tia dao động, nhưng cuối cùng quyết tâm quy ẩn giang hồ vẫn chiến thắng sự hấp dẫn của việc tái xuất.

Thủy Lam Mộc Ngẫu một bên dùng tiểu tinh linh gọi hội viên dẫn người đi luyện cấp, một bên tự mình hộ tống Quan Miên đến bình nguyên Sarah.

Bất ngờ chính là, kẻ lúc trước giết chết Quan Miên và bạn của hắn rõ ràng vẫn còn đợi ở chỗ cũ.

“Ngươi quả nhiên đã quay trở lại!” Tên giết người vội vàng chạy qua.

Thủy Lam Mộc Ngẫu bày ra tư thế chiến đấu.

Tên giết người vội vàng kêu lớn: “Rốt cuộc ngươi có quan hệ gì với nàng? Tại sao các ngươi lại ở cùng một chỗ? !”

Quan Miên cau mày nói: “Ngược lại ta còn tò mò quan hệ giữa hai chúng ta hơn?”

Tên giết người táo bạo nói: “Ngươi không đọc thông báo của hệ thống sao? Ta là Bách Chiến Bách Thắng, người giết ngươi a!”

Quan Miên rõ ràng đã nhận ra sắc mặt của Thủy Lam Mộc Ngẫu thay đổi.

Bách Chiến Bách Thắng hất cằm nhìn Thủy Lam Mộc Ngẫu, mở miệng nói: “Ngươi còn chưa đạt cấp 70 phải không? Đừng có chạy loạn ở đây nữa, sang bên kia mát mẻ chơi đi. Hôm nay tâm tình của ta rất tốt, sẽ không giết ngươi.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu cắn môi dưới trừng mắt nhìn hắn.

Quan Miên thế mới biết cấp bậc của Thủy Lam Mộc Ngẫu cũng không hề cao. “Ngươi đi trước đi, ta đã đáp ứng rồi sẽ không thay đổi.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu do dự, nói: “Ngươi cứ điều chỉnh độ chân thực xuống mức thấp nhất, đừng sợ, tử vong do PK trong game là chuyện rất bình thường. Dù sao ngươi mới cấp một, có chết cũng sẽ không bị rơi ra kinh nghiệm và trang bị.”

Quan Miên có chút không để ý gật đầu. Y vốn cũng không trông chờ vào việc sẽ có một nữ nhân đứng ra thay mình làm lá chắn.

Thủy Lam Mộc Ngẫu triệu hồi biên bức, nhanh chóng bay lên không trung rồi biến mất khỏi tầm mắt mọi người.

Bách Chiến Bách Thắng chậc chậc lưỡi, “Ta thấy chỉ số thông minh của ngươi cũng không được cao lắm, nên mới chơi với cái loại còn chưa lâm trận bỏ chạy như vậy.”

Quan Miên khoan thai nói: “Ai nói nàng là bạn của ta.”

Bách Chiến Bách Thắng bày ra vẻ mặt không tin, “Không phải bạn sao nàng có thể đi chung với ngươi một lúc lâu như thế?”

Quan Miên đáp: “Nàng là hướng dẫn viên du lịch của ta.”

Bách Chiến Bách Thắng “…”

Đồng bạn của hắn nhỏ giọng nói: “Hắn đang lừa ngươi.”

Bách Chiến Bách Thắng giận dữ hét: “Ta biết! Ta biết! Ta biết! Sao ngươi lại phải giải thích cho ta! Sao ngươi lại phải nhắc nhở ta! Ý ngươi là chỉ số thông minh của ta không đủ để nghe hiểu phải không? !”

Đồng bạn trấn an nói: “Không phải, là ta dốt nát, không được rõ ràng mọi chuyện cho lắm, nên mới muốn ngươi xác nhận lại.”

Bách Chiến Bách Thắng hừ lạnh với Quan Miên, nói: “Có phải ngươi không có tiền mua túi quà tân thủ đúng không?”

Quan Miên khẽ nhíu mày. Chẳng lẽ nhìn y có vẻ rất nghèo nàn sao?

Bách Chiến Bách Thắng hắc hắc cười nói: “Ngươi nhất định rất ngạc nhiên vì sao ta lại biết chuyện này đúng không? Ngươi nhất định không nghĩ ra vì sao ta lại biết chuyện này đúng không? Ngươi nhất định rất muốn hỏi vì sao ta lại biết chuyện này đúng không? Ha ha ha… Ta nhất định sẽ không nói cho ngươi đâu!”

Quan Miên ngồi xuống, chuẩn bị ngủ gà ngủ gật.

“Rốt cuộc đây là thái độ gì?” Bách Chiến Bách Thắng hết sức bất mãn.

Quan Miên coi như không hề nghe thấy.

Đồng bạn vỗ vỗ bờ vai hắn, nhìn Quan Miên nói: “Trò chơi có quy định tân thủ dưới cấp mười lăm vẫn được hệ thống bảo hộ, không thể PK. Nhưng loại bảo hộ này chỉ được kích hoạt khi người chơi đã từng sử dụng túi quà tân thủ.”

Quan Miên ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: “Thế bây giờ các ngươi muốn thế nào?”

Thần sắc Bách Chiến Bách Thắng có chút mất tự nhiên, “Ngươi có thể trả lời một vấn đề của ta không.”

Quan Miên nhìn hắn.

“Vừa rồi thời điểm ngươi bị ta giết, độ chân thực có phải đang ở mức rất cao hay không?” Bách Chiến Bách Thắng theo dõi y, “Có phải đã chỉnh đến mức 96% cao nhất?” Hắn đại khái là kẻ sát nhân đầu tiên bị dọa cho phát sợ khi cầm dao giết người. Biểu tình lúc đó của Quan Miên thật sự rất chân thật, chân thật giống như hắn đã đâm y một dao thực sự. Làm hại hắn hiện tại chỉ cần nhắm mắt là khuôn mặt vặn vẹo thống khổ của Quan Miên lại hiện ra, có xóa thế nào cũng không được.

“Hóa ra thứ các muốn là cái này ?” Khuôn mặt Quan Miên lại vặn vẹo .

Bách Chiến Bách Thắng sợ tới mức run chân lui vài bước.

Quan Miên mặt không chút đổi sắc nhìn hắn nói: “Đúng vậy, độ chân thực lúc đó của ta là 96%.”

Bách Chiến Bách Thắng vội trách cứ: “Sao ngươi lại dốt nát đem độ chân thực chỉnh đến mức cao như vậy, cái này cũng không thể trách ta!”

Quan Miên nói: “Ta không trách ngươi.”

Bách Chiến Bách Thắng hoài nghi hỏi: “Thật sao?” Hắn có chút không tin, bởi vì nếu đặt vị trí hắn bị đối phương giết chết ở thời điểm độ chân thực cao đến 96%, thì hắn nhất định sẽ ân cần thăm tổ tông nhà tên kia đến khi xác chết cũng phải vùng dậy mới thôi!

Quan Miên đáp: “Đúng vậy. Tuy nhiên cần phải bồi thường.”

“Bao nhiêu tiền?”

“Không cần tiền.”

“Không cần tiền thì cần cái gì? Chẳng lẽ là sắc? Đại ca à, nói chuyện với ta làm ơn đừng rề rà như vậy được không? Ta hỏi một câu ngươi đáp một câu, giống như chém gió không hề có chủ đích vậy, mệt chết đi được!” Bách Chiến Bách Thắng lại bắt đầu táo bạo.

Quan Miên nói: “Mang ta đi luyện cấp.”

Bách Chiến Bách Thắng cau mày nói: “Hiện tại ngươi mới cấp một đúng không?”

“Ân.”

“Hơn nữa lại còn không có túi quà tân thủ?”

“Ân.”

Bách Chiến Bách Thắng nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Vậy sau khi đạt cấp ba mươi ngươi định gia nhập nghiệp đoàn nào?”

Quan Miên không chút do dự nói: “Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.”

Bách Chiến Bách Thắng lập tức nhảy dựng lên, “Lão tử là người của Đế Diệu nghiệp đoàn!”

Quan Miên nói: “Tốt. Như vậy về sau có chả may giết ta, ngươi mới không cảm thấy áp lực.”

“Đúng là như thế…” Bách Chiến Bách Thắng nhìn về phía đồng bạn, “Nhưng sao ta vẫn cảm thấy có gì đó không đúng?”

Đồng bạn nói: “Kỳ thật kéo y lên cấp 30 rất nhanh.”

Quan Miên nhìn tên đồng bạn kia nhiều hơn một chút.

Đồng bạn mỉm cười, hướng y vươn tay nói: “Tuyết Lý Hống.”

Quan Miên cầm tay hắn, đáp: “Xuân Mộng Bất Tỉnh.”

“Ha ha ha…” Bách Chiến Bách Thắng cười to nói, “Cái tên này thật sự rất đáng khinh, nhưng cũng rất xứng đôi với ngươi đấy! Ha ha ha…”

Không có ai cổ vũ hắn cả.

Tuyết Lý Hống cùng Quan Miên chăm chú quay sang nhìn hắn.

Bách Chiến Bách Thắng ngượng ngùng thu nhỏ mồm lại, “Không phải muốn đi luyện cấp sao? Tổ đội thôi.”

Quan Miên kéo bảng điều khiển ra, ấn Tổ đội ——

1, Người chơi gần đây.

2, Bạn tốt.

3, Bang hội.

4, Tìm ID.

Quan Miên chọn phím 1, sau đó nhấp vào tên Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng.

Bách Chiến Bách Thắng hùng hổ hét lớn: “Đi cùng lão tử đi! Lão tử sẽ cho ngươi cơm no rượu say!”

Quan Miên nói: “Nhiệm vụ của ta là giết Sói một tai.”

Bách Chiến Bách Thắng đầu đầy hắc tuyến, đáp “Cái loại quái cấp một này thì có gì đáng đánh?”

Trong lúc đó, Tuyết Lý Hống đã vô thanh vô tức bắt đầu đánh Sói.

Chờ đến lúc Bách Chiến Bách Thắng kịp phát giác ra, Tuyết Lý Hống đã đem Sói đánh chết hết, hơn nữa còn triệu hồi yêu thú Tuyết Đỉnh Ưng nhặt hết lỗ tai mang về.

Quan Miên nhận lấy lỗ tai, gật đầu nói: “Cám ơn.”

Tuyết Lý Hống mỉm cười nói: “Không cần khách khí.”

“Từ từ!” Bách Chiến Bách Thắng vô cùng khó chịu kêu lớn, “Ai bảo ngươi làm loại nhiệm vụ ngu ngốc này.”

Tuyết Lý Hống nói: “Tất cả người chơi đều phải hoàn nhiệm vụ tân thủ, nếu không sẽ không được chuyển qua nhiệm vụ chủ tuyến kịch tình.” (một dãy nhiệm vụ chính có nội dung xuyên suốt, liên quan đến nhau)

“Thật sao?” Bách Chiến Bách Thắng ngạo mạn ngẩng cao cổ, “Không có biện pháp. Ai bảo loại nhiệm vụ kiểu này ta đã không làm rất nhiều năm rồi.”

Quan Miên nói: “Ngươi luyện rất nhiều năm mới đạt cấp bậc này sao?”

“…” Bách Chiến Bách Thắng nổi giận nói, “Cái gì gọi là luyện rất nhiều năm mới đạt cấp bậc này? Đây rốt cuộc là thái độ kiểu gì? Thái độ kiểu gì? !”

Từ không trung đột ngột chém xuống một đạo thánh quang.

Tuyết Lý Hống tỉnh táo mở ra lá chắn phòng hộ, bảo vệ Bách Chiến Bách Thắng bên trong.

Bách Chiến Bách Thắng cả giận nói: “Đứa nào dám đánh lén lão tử?”

Một con Tuyết Bạch Sư từ trên trời đáp xuống phía sau Quan Miên, Hà Kỳ Hữu Cô nhảy khỏi lưng sư tử, duỗi duỗi thẳng lưng, chậm rãi đi qua nói: “Chậc chậc, đã lớn như vậy rồi còn khi dễ tiểu bằng hữu, thật không biết xấu hổ, xấu hổ xấu hổ xấu hổ.”

Quan Miên: “…”

Bách Chiến Bách Thắng cả giận nói: ” Hà Kỳ Hữu Cô!” (Tên bạn này nghĩa là Thật là có tội.)

Hà Kỳ Hữu Cô gật gật đầu nói: “Đúng vậy, ngươi ‘Thật là có tội’. Quả  nhiên không thể tha thử!”

Bách Chiến Bách Thắng nói: “Không phải, ta bảo ngươi là Hà Kỳ Hữu Cô!”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Điều này không cần ngươi nhắc nhở ta cũng biết.”

Tuyết Lý Hống ngăn lại Bách Chiến Bách Thắng đang nổi trận lôi đình, hướng Hà Kỳ Hữu Cô giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là đang tổ đội luyện cấp với nhau.”

Tròng mắt Hà Kỳ Hữu Cô thiếu chút nữa rớt ra, “Hai người các ngươi đối phó với một tên cấp một mà cũng cần lập tổ đội?!”

Quan Miên cảm thấy chính mình nên giải thích một chút, liền mở miệng nói: “Không, là bọn họ tổ đội mang ta đi luyện cấp.”

Hà Kỳ Hữu Cô sửng sốt, ánh mắt có chút phức tạp nhìn hắn, “Ngươi định phản bội sao?”

Quan Miên đáp: “Không có. Chỉ là lợi dụng bọn họ một chút mà thôi.”

Bách Chiến Bách Thắng: “…”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Vậy sau khi đạt cấp ba mươi ngươi sẽ gia nhập nghiệp đoàn nào?”

Quan Miên nói: “Tinh Nguyệt nghiệp đoàn.”

Bách Chiến Bách Thắng cả giận nói: “Rốt cuộc Đế Diệu nghiệp đoàn có gì không tốt?!”

Quan Miên nói: “Ta đã thu phí hợp đồng của bọn họ.”

Hà Kỳ Hữu Cô sửng sốt.

Bách Chiến Bách Thắng hoài nghi hỏi lại: “Thật hay giả? Tinh Nguyệt nghiệp đoàn đã sa đọa đến mức nhận người còn phải tặng phí hợp đồng sao? Bọn họ cho ngươi nhiều hay ít?”

Quan Miên nói: “Ba trăm kim tệ.”

Bách Chiến Bách Thắng mở to hai mắt, “Ngươi thật sự mới cập một à?”

Quan Miên gật gật đầu.

Bách Chiến Bách Thắng lẩm bà lẩm bẩm, dường như đang tính toán gì đó.

Quan Miên vểnh tai lên, sau đó đưa ra đáp án: “Hai mươi hai nghìn tám trăm.”

Bách Chiến Bách Thắng mờ mịt kêu lên một tiếng, “A?”

Quan Miên nói: “Ba trăm nhân bảy mươi sáu bằng hai mươi hai nghìn tám trăm.”

Bách Chiến Bách Thắng có chút thành khẩn quay sang hỏi Hà Kỳ Hữu Cô, “Bên các ngươi còn thu người không?”

Hà Kỳ Hữu Cô: “…”

Hết chương 09.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro