Tiểu Binh Của Nghiệp Đoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10: Tiểu Binh Của Nghiệp Đoàn (Thượng)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Nguời Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Bách Chiến Bách Thắng nói: “Ta là Bách Chiến Bách Thắng!”

Hà Kỳ Hữu Cô thở dài nói: “Nếu có phúc lợi như vậy, ta đã sớm lén chạy qua chạy lại mấy trăm lần giữa Đế Diệu nghiệp đoàn và Tinh Nguyệt nghiệp đoàn rồi.”

Bách Chiến Bách Thắng: “…”

Quan Miên thản nhiên chấp nhận ánh mắt cực kỳ hâm mộ khó có thể che dấu của bọn họ, hỏi Hà Kỳ Hữu Cô: “Sao ngươi lại đến đây? Vừa lúc đi ngang qua à?”

Hà Kỳ Hữu Cô dường như bị đả kích lắm, nói: “Đi ngang qua? Thế mà ngươi lại dám so sánh ta với một kẻ đi ngang qua? Ta sao có thể giống một kẻ qua đường Ất Giáp gì đó được? Rõ ràng là ta đã đặc biệt chạy tới cứu ngươi mà. Nga! Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy phong trần mệt mỏi của ta lúc mới tới sao, chính là lòng nóng như lửa đốt ý?”

Quan Miên cau mày hỏi lại: “Cứu ta?”

Hà Kỳ Hữu Cô bó ngực nói: “Vừa rồi sau khi nhận được tiểu tinh linh của Thủy Lam Mộc Ngẫu, ta liền bật người chạy đến đây. Thâm tình đến vậy, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không?”

Quan Miên mặt không chút thay đổi đáp: “Không hiểu.”

Hà Kỳ Hữu Cô có chút khoa trương bước lùi từng bước, cố chưng ra biểu tình khó có thể tin nổi.

Bách Chiến Bách Thắng đột nhiên nói xen vào: “Ngươi không phải tiểu tình nhân của Tinh Phi Ngân sao? Thế mà dám lén ăn vụng sau lưng hắn.”

Hà Kỳ Hữu Cô nhảy dựng lên giống như bị giẫm vào đuôi, hùng hổ nói: “Ai nói ta là tiểu tình nhân của hắn! Người có tình có nghĩa làm sao có thể sẽ thích loại khối băng như hắn?”

Bách Chiến Bách Thắng nói: “Nhưng không phải mỗi lần luyện cấp các ngươi đều cùng một chỗ với nhau sao.”

Hà Kỳ Hữu Cô ngẩng cao đầu, cố gắng giả bộ mạnh mẽ đem nước mắt chuẩn bị ép ra rút trở về, “Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta nguyện ý sao? Ai bảo hắn là thần thánh kỵ sĩ có cấp bậc cao nhất trong bang hội chúng ta chứ, mà ta lại là quang minh hiến tế có cấp bậc cao nhất trong bang hội. Nên mỗi lần ghép đôi, bọn họ sẽ tự động đem chúng ta phân vào một đội, dù ta có muốn sang tổ khác đều không có cơ hội, đây chính là nghiệt duyên a nghiệt duyên a!”

Bách Chiến Bách Thắng đồng tình nhìn hắn, nói: “Ngươi có muốn thử nghĩ đến việc gia nhập vào đế diệu nghiệp đoàn không?”

Hà Kỳ Hữu Cô nhanh chóng thu lại biểu tình, nghiêm túc hỏi: “Bao nhiêu kim tệ?”

Bách Chiến Bách Thắng hất tay, “Làm gì có tiền.”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Vậy thì có gì tốt?”

Bách Chiến Bách Thắng không nghĩ ra được. Hắn chỉ là một hội viên tinh anh bình thường thuộc đế diệu nghiệp đoàn, không có quyền hạn gì cả. Nghĩ không ra liền quay sang nhìn Tuyết Lý Hống xin giúp đỡ. Tuyết Lý Hống cười tủm tỉm nói: “Không có lợi, nhưng cũng không phải gặp Tinh Phi Ngân.”

Hà Kỳ Hữu Cô sờ sờ cằm, “Ta sẽ thử suy nghĩ xem sao.”

Bách Chiến Bách Thắng vừa quay đầu, đột nhiên hướng bóng dáng Quan Miên hét lớn: “Ngươi đi đâu vậy?”

“Giao nhiệm vụ.” Quan Miên cũng không quay đầu lại mà hồi đáp.

Bách Chiến Bách Thắng nhìn Tuyết Lý Hống, oán hận nói: “Ta sao lại cảm thấy hắn đáng giận như vậy đáng giận như vậy đáng giận như vậy?!”

Tuyết Lý Hống nói: “Ách, có lẽ hiểu biết của ngươi đối với hắn còn chưa đủ sâu đậm.”

Bách Chiến Bách Thắng buồn bực nói: “Chúng ta không thể không tổ đội với hắn sao?”

Tuyết Lý Hống nói: “Bị giết lúc độ chân thực ở mức 96% là đau lắm đấy.”

Hà Kỳ Hữu Cô đang vểnh tai lên nghe ngóng, liền mở miệng hỏi: “Xuân Mộng bị giết sao? Là kẻ nào làm?”

Bách Chiến Bách Thắng ngạo nghễ mà ngẩng cổ, “Chính là lão tử!”

Hà Kỳ Hữu Cô không tiếng động nhìn hắn chăm chú.

Bách Chiến Bách Thắng bị hắn theo dõi thật sự rất khó chịu… Có chút chột dạ, miệng cọp gan thỏ quát: “Nhìn cái gì? Chuyện này sao có thể trách ta? Chẳng lẽ lần sau trước khi giết người ta còn phải xác định rõ độ chân thực của hắn là bao nhiêu sao, nếu độ chân thực từ 30% trở lên thì không cho phép ta được giết à?!”

Hà Kỳ Hữu Cô bình tĩnh hỏi: “Ngươi chuẩn bị bồi thường bao nhiêu?”

Bách Chiến Bách Thắng: “…”

Bởi Hà Kỳ Hữu Cô nhắc đến chuyện bồi thường đã tác động cực hạn   đến lòng tự trọng của Bách Chiến Bách Thắng, cho nên ‘Tiểu đội của Xuân Mộng Bất Tỉnh’ vẫn tiếp tục chém giết quái vật ở phụ cận trấn nhỏ Doraemon như trước.

Bách Chiến Bách Thắng hướng Quan Miên quát: “Ngươi mau đổi tên tiểu đội đi!”

Quan Miên làm bộ như không nghe thấy, tiếp tục nhặt tiền đồng đang rơi dưới đất.

Tuyết Lý Hống an ủi hắn nói: “Dù sao phụ cận cũng không có ai.”

Bách Chiến Bách Thắng buồn bực nói: “Nếu người chơi khác tìm tổ đội trong phạm vi một trăm dặm quanh đây, nhất định đều có thể tra được tên tổ đội và các thành viên trong nhóm.” Hắn không muốn tên của mình xuất hiện trong cái danh sách ‘Tiểu đội của Xuân Mộng Bất Tỉnh’.

Tuyết Lý Hống an ủi hắn nói: “Ở đây không còn người chơi khác đâu.”

Ánh mắt Bách Chiến Bách Thắng quay tròn đánh giá bốn phía. Đột nhiên có hai con dơi theo phương Bắc bay tới.

“Nhìn đi! Người kìa!” Hắn phẫn nộ mà chỉ lên bầu trời.

Tuyết Lý Hống nói: “Yên tâm đi, chỉ là người qua đường mà thôi.”

Hắn vừa dứt lời, hai con dơi tức thì lao xuống phía dưới.

Bách Chiến Bách Thắng, Tuyết Lý Hống: “…”

Thủy Lam Mộc Ngẫu nhảy từ trên thân dơi xuống, liếc mắt nhìn bọn họ tràn ngập địch ý, sau đó hướng Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta vẫn tìm ngươi từ nãy đến giờ, các ngươi không có việc gì chứ?”

Hà Kỳ Hữu Cô ậm ừ một tiếng coi như trả lời.

Thủy Lam Mộc Ngẫu nói: “Ta đã kêu Phong Mang đi cùng, hắn là Pháp sư hệ Thổ, xử lý bọn họ chắc không thành vấn đề đâu.”

Hà Kỳ Hữu Cô hỏi: “Xử lý ai?”

Thủy Lam Mộc Ngẫu khẽ nhíu mày, tựa hồ kinh ngạc vì sao hắn lại phải hỏi vấn đề đơn giản như vậy, “Đế diệu nghiệp đoàn không phải sao.”

Người cùng đi với nàng đột nhiên thấp giọng nói: “Bọn họ đang tổ đội.”

Thủy Lam Mộc Ngẫu kinh ngạc mà nhìn về phía Hà Kỳ Hữu Cô.

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Đúng là ta đang tiến vào hang ổ của địch.”

“Còn thiếu 13 cái nữa mới hoàn thành nhiệm vụ.” Quan Miên không còn tiền để nhặt liền thúc giục bọn họ.

Hà Kỳ Hữu Cô cùng Tuyết Lý Hống lại bắt đầu kiếp sống đánh chém.

Thủy Lam Mộc Ngẫu ngơ ngác nhìn hai cao thủ khá có danh tiếng trên bảng xếp hạng, thí điên thí điên dùng thánh quang thuật tra tấn yêu thú Kiếm Hổ cấp mười lăm.

“Tốt rồi!” Hà Kỳ Hữu Cô phủi tay sau khi chém xong 13 con Kiếm Hổ.

Quan Miên cúi người nhặt nốt túi tiền cuối cùng lên.

Bách Chiến Bách Thắng đá đá tấm da hổ bên chân, mở miệng hỏi “Thứ này ngươi không cần sao?”

Quan Miên nói: “Tay nải đầy.”

Tuyết Lý Hống nói: “Chỉ cần ngươi bỏ ra mười kim tệ là có thể thăng cấp dung lượng cho tay nải.”

Quan Miên nói: “Làm sao để thăng cấp?”

Hà Kỳ Hữu Cô bật cười nói: “Bác Đặc thành! Chỉ cần người tới thành thị phồn vinh nhất, cao quý nhất, thần thánh nhất của Mộng đại lục.”

Bách Chiến Bách Thắng cười lạnh, “Xùy! Thành thị phồn vinh nhất, cao quý nhất, thần thánh nhất của Mộng đại lục rõ ràng là Phạm Thụy Nhĩ!”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: ” Phạm Thụy Nhĩ không được, tường thành quá rách nát.”

Bách Chiến Bách Thắng nói: “Tường thành cấp 5, mà ngươi dám nói rách nát!”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Thì cái màu xám đó chả có tí thu hút gì cả.”

Bách Chiến Bách Thắng cả giận nói: “Màu tường của Bác Đặc thành mới giống màu phân ý…” Lời còn chưa nói xong, hắn đã lập tức hóa thành bạch quang biến mất.

Tuyết Lý Hống: “…”

Hà Kỳ Hữu Cô vuốt cằm nói: “Hiện tại ta mới được, thì ra S-H-E cũng là từ cấm.”

Quan Miên thản nhiên sửa sai nói: “Là S-H-I.”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta cố ý đó. Ai mà biết chỉ là nói tiếng anh thôi có phải ngồi tù hay không.”

“Đây là ghép vần.” Quan Miên nói.

“… Xuân Mộng! Ngươi thật sự là một bác học đa tài !”

“Đây gọi là thưởng thức.”

“…”

“Xuân Mộng nói đúng.”

“…”

Thủy Lam Mộc Ngẫu trơ mắt nhìn ba người bọn họ cứ thế không coi ai ra gì mà rời đi.

Quan Miên trả nhiệm vụ xong, liền lên tới cấp mười bốn.

Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực nói: “Vì cái gì ngươi lại tăng lever chậm như vậy? Ta thấy người khác được đưa đi luyện cấp đều lên rất nhanh mà.”

Tuyết Lý Hống nói: “Có lẽ chúng ta dùng phương thức sai rồi.”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Sai chỗ nào?”

Tuyết Lý Hống nói: “Chúng ta hẳn là nên dụ quái vật vào một chỗ, sau đó sử dụng quần công.”

“…” Hà Kỳ Hữu Cô nói, “Tại sao ngươi không nói sớm?” Thời điểm hắn giết quái vật đã cảm thấy có điểm là lạ, hiện tại suy nghĩ kỹ thì ra là do hiệu suất quá thấp.

Tuyết Lý Hống nói: “Đây là lần đầu ta mang tân thủ đi luyện cấp.”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta cũng vậy. Lúc trước ta chỉ phụ trách buff máu, buff trạng thái, và đứng hóng chuyện thôi.” Chém chém giết giết chưa bao giờ đến phiên hắn động tay.

Tuyết Lý Hống nói: “Ta cũng vậy.”

Hai kẻ Quang minh tế tự bắt đầu tỉnh táo.

Quan Miên nhìn đồng hồ, nói: “Đến giờ cơm chiều rồi.”

Tuyết Lý Hống nói: “Được. Mấy giờ chiều các ngươi onl?”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Một lúc nữa ta phải quay về Bác Đặc thành.”

Tuyết Lý Hống hướng Quan Miên nói: “Vậy ta sẽ mang đi ngươi luyện cấp. Dù sao Bách Chiến cũng không thể ra tù ngay được, ta cũng không có việc gì để làm.”

Hai người ước định thời gian xong liền logout .

Quan Miên từ ngày ở đây vẫn chưa từng phải bước chân ra khỏi cửa. Sở giới thiệu công việc Tinh Tinh thật sự rất quan tâm tới y, trong máy nấu ăn tự động đã để sẵn nguyên liệu chế biến đủ dùng cho một tháng. Hơn nữa còn được cân đối dinh dưỡng, đa dạng khẩu vị.

Y dành hai mươi phút để giải quyết bữa tối xong liền login, Tuyết Lý Hống còn chưa quay lại.

Quan Miên nhàm chán quay lại núi Lạc Nạp Tư Gia, tình cờ phát hiện Thể Hồ Thanh Tỉnh thế mà vẫn còn ở đây lấy quặng.

Quan Miên kinh ngạc hỏi thăm: “Ngươi không nghỉ ngơi à?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh cười nói: “Dù sao ta cũng nhàn rỗi không có việc gì để làm.”

Quan Miên biết yêu cầu của việc lấy quặng đối với tố chất thân thể người làm đòi hỏi rất cao, đây tuyệt đối không phải cứ có thể lực khỏe mạnh là có thể làm được, “Ngươi có thể chơi trò chơi.”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Đã sớm chơi qua, bất quá không phải là Mộng Đại Lục. Nó cũng không khác loại hình game online nhiều lắm.”

Quan Miên nói: “Ngươi thích chơi game online à?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh ngẩn người, lập tức gật đầu cười nói: “Ừ. Ta thích loại hình thực chiến.”

Quan Miên nói: “Vậy sao lại không chơi nữa?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh giận dữ nói: “Tất cả là do cái tên điên kia đã đánh bại ta một trăm lần liên tiếp.”

Quan Miên: “…”

Thể Hồ Thanh Tỉnh buồn bực nói: “Không phải ta muốn khiêu chiến hắn, mà là chỉ cần ta vừa online, hắn sẽ chạy tới khiêu chiến ta. Trừ bỏ thời điểm nửa đêm hắn phải đi ngủ, còn lại… Nhưng mà nửa đêm ta cũng phải ngủ chứ!”

Quan Miên nói: “Ngươi quen hắn à?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Cũng xem như có chút quen biết đi. Chỉ vì ta không cẩn thận thắng hắn một lần mà thôi.” Sớm biết rằng thắng một lần sẽ bị đánh bại một trăm lần, lúc ấy hắn tuyệt đối sẽ không đánh trả!

Quan Miên nói: “Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”

“Tầm nửa năm trước? Bất quá nghỉ chơi cũng dần thành quen, hiện tại ta cũng không còn mặn mà với game ghiếc gì nữa. Trừ khi tiền thưởng rất cao. Ha ha…” Thể Hồ Thanh Tỉnh đang cười đột nhiên dừng lại nói, “A, đúng rồi, ta nghe nói người kia cũng chơi Mộng Đại Lục đấy, tuy là dạo này không thấy hắn xuất trận, tuy nhiên ngươi vẫn phải cẩn thận một chút. Bị người như thế nhìn trúng, quả thật là một ác mộng.”

Quan Miên nói: “Hắn cấp bao nhiêu?”

Thể Hồ Thanh Tỉnh nói: “Hắn là hội trưởng của Đế diệu nghiệp đoàn…”

Đúng lúc này, một tiểu tinh linh đột nhiên bay tới trước mặt Quan Miên.

Quan Miên đưa tay tiếp lấy.

Tuyết Lý Hống login không thấy y đâu, nhưng tra ra được y vẫn online liền gửi thư qua.

Quan Miên đành phải cáo biệt khi mới nghe được một nửa bát quái, hơi đề cao tốc độ đi bộ quay lại trấn nhỏ Doraemon.

Lúc Tuyết Lý Hống thu được tiểu tinh linh, vừa lúc cũng thấy Quan Miên đi tới, liền cười nói: “Bách Chiến ra tù rồi.”

Quan Miên nói: “Nhanh vậy sao?”

Tuyết Lý Hống nói: “Từ kia không tính là nghiêm trọng lắm.”

Quan Miên nói: “Kỳ thật ta rất thắc mắc, nếu không thể nói từ đó thì bình thường phải hình dung nhu cầu sinh lý kiểu gì?”

Tuyết Lý Hống nói: “Kéo bánh.”

Quan Miên: “…”

Tuyết Lý Hống mỉm cười nói: “Rồi dần dần ngươi sẽ biết được hết.”

Quan Miên nói: “May mắn là ta không cần giải quyết nhu cầu sinh lý trong trò chơi.”

Tuyết Lý Hống nói: “Đây là nguyên nhân rất nhiều người lựa chọn Mộng Đại Lục.”

Quan Miên nghi hoặc mà nhìn hắn.

Tuyết Lý Hống nói: “Ngươi không biết sao? Bát Nháo Giang Hồ có hệ thống ăn uống, mỗi ngày người chơi phải cố định ăn ba bữa cơm, nếu không sẽ thiếu máu dẫn đến tử vong. Mộng Đại Lục ra đời sau, nên trước khi cho game vào hoạt động công ty trò chơi đã nhận được rất nhiều ý kiến về phương diện này, cuối cùng đi đến quyết định hủy bỏ hệ thống nhu cầu sinh lý.”

“…” Quan Miên thực sự cảm thấy may mắn khi tập đoàn năng lượng Tấn Mãnh đã đem công việc của y an bài tại Mộng đại lục, nếu không y chưa chắc đã chọn trò chơi này.

Nhóm nhỏ hai người tiếp tục hợp tác làm nhiệm vụ.

Bởi vì cấp bậc càng cao, thăng cấp cần càng nhiều kinh nghiệm, cho nên tốc độ thăng cấp của Quan Miên dần dần chậm lại. Thời điểm Bách Chiến Bách Thắng đuổi, y mới lên tới cấp 17.

Trải qua hệ thống cải tạo trong ngục giam, Bách Chiến Bách Thắng rõ ràng đã an phận hơn rất nhiều. Chẳng những không hề rít gào một phút mười lần, vậy mà còn chủ động đảm nhiệm việc gom quái, đánh quái.

Chín rưỡi tối —— Tới thời điểm Quan Miên logout, y đã lên tới cấp 24.

Tuyết Lý Hống cảm thấy thỏa mãn nói: “Ngày mai hẳn là có thể lên cấp 30 rồi.”

Bách Chiến Bách Thắng nói: “Ngươi chuẩn bị lựa chọn chức nghiệp gì?”

Quan Miên mở to hai mắt, hiển nhiên chưa hề nghĩ tới phương diện này.

Tuyết Lý Hống nói: “Trong túi quà tân thủ đã có sẵn trang bị của các loại chức nghiệp, cho nên bình người chơi mới trước khi lên cấp ba mươi đều thử các loại chức nghiệp một lần, tìm ra thứ thích hợp với mình nhất.”

“Nếu ngươi đã không có, vậy thì…” Bách Chiến Bách Thắng một chưởng vỗ vào vai Quan Miên, “Thử vận may đi!”

Tuyết Lý Hống kéo tay Bách Chiến Bách Thắng từ trên vai Quan Miên xuống, nói: “Dù sao vẫn còn một buổi tối nữa, ngươi có thể chậm rãi suy nghĩ xem sao.”

Quan Miên nhìn Bách Chiến Bách Thắng hỏi: “Ngươi là…”

“Thần thánh kỵ sĩ!” Bách Chiến Bách Thắng kiêu ngạo mà nói.

Quan Miên gật gật đầu, “Vậy là bớt được một lựa chọn.”

Bách Chiến Bách Thắng: “…”

Hết chương 10

Chương 11: Tiểu Binh Của Nghiệp Đoàn (Trung)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Bảng biểu của Thủy Lam Mộc Ngẫu hoàn toàn không có tác dụng với Quan Miên, nhưng lại được Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống  nghiêm khắc chấp hành  —— hai rưỡi chiều login, đúng sáu giờ logout ăn cơm đến sáu giờ ba mươi, xong lại onl game một lần nữa.

Đúng 8h45’, Quan Miên dưới sự trợ giúp của Tuyết Lý Hống cùng Bách Chiến Bách Thắng cuối cùng cũng thuận lợi lên tới cấp ba mươi.

Ở Mộng đại lục, cấp ba mươi đúng là ranh giới giữa vị thành niên và người trưởng thành. Sau cấp ba mươi, người chơi có thể sử dụng truyện tống trận đến các thành phố của Mộng đại lục, có thể sử dụng kỵ thú, còn có thể gia nhập bang hội. Ngoài ra, còn nhận được một túi quà từ hệ thống, bao gồm một trăm điểm cộng thuộc tính, một huyết tinh linh, năm kim tệ, một bộ trang phục kiểu mới và một hộp thuốc nhuộm tóc.

Quan Miên mấy thứ đầu tiên khá là hữu dụng.

Tuyết Lý Hống vì để Quan Miên chọn được chức nghiệp như y đã tốn một phen giải thích hết tất cả ưu, khuyết điểm của các ngành nghề.

Chức nghiệp trong Mộng đại lục có thể chia ra làm bốn hệ, phân biệt lần lượt là: Hệ chiến đấu, hệ nguyên tố, hệ tín ngưỡng và hệ phụ trợ.

Trong đó, hệ chiến đấu bao gồm long kỵ sĩ, thần thánh kỵ sĩ, vong linh kỵ sĩ và cuồng chiến sĩ đa phần đều được phái nam ưu tiên đầu tiên. Nhưng cũng không phải tất cả nam giới đều có thể lựa chọn nó, bởi hệ này có yêu cầu khá cao đối với tố chất thân thể người chơi. Cùng là một chiêu thức nhưng lực đánh ra của người mạnh sẽ tạo ra hiệu quả khác xa so với kẻ yếu.

Nói cách khác, muốn trở thành kỵ sĩ chiến sĩ gì đó, không chỉ phải dựa vào thao tác, mà còn phải có tố chất thân thể làm trụ cột.

Tuy rằng công việc của Quan Miên chính là ‘bán sức’, nhưng cái y cần không phải là thể lực mà là mánh khóe, bởi vậy hệ chiến đấu hiển nhiên không hề phù hợp.

Tiếp theo là hệ nguyên tố.

Hệ nguyên tố cũng được phân ra làm bốn nhánh nhỏ, bao gồm: ma pháp sư hệ mộc, ma pháp sư hệ thổ, ma pháp sư hệ hỏa và ma pháp sư hệ thủy.

Trong đó hệ hỏa cùng hệ thổ được công nhận là vua công kích và vua phòng ngự, thực sự được nhiều người ưu ái. Hệ thủy tuy có công kích không bằng hệ hỏa, phòng thủ không bằng hệ thổ, nhưng lại có thể cùng lúc phát triển được cả hai thuộc tính này. Còn hệ mộc thì được công nhận là nguyên tố phụ trợ. Điều kiện để sử dụng nó thực sự rất khắc nghiệt. Nếu xung quanh không có thực vật, thì nhất định phải sử dụng hạt giống chung với thôi sinh thủy, mới có thể tạo ra ma pháp hệ mộc. Nhưng nếu sử dụng nó ở nơi có nhiều thực vật, thì nó sẽ trở thành một chức nghiệp khiến đại đa số người chơi đau đầu.

Quan Miên cảm thấy rất hứng thú với ma pháp sư hệ mộc, liền đưa nó vào danh sách lựa chọn.

Hệ Tín ngưỡng bao gồm quang minh tế tứ, hắc ám tế tư cùng vong linh pháp sư.

Trong đó sự kết hợp giữa quang minh tế tư với quang minh kỵ sĩ, vong linh kỵ sĩ với vong linh pháp được công nhận là tốt nhất. Kỹ năng của bọn họ khi kết hợp với nhau sẽ tạo ra hiệu quả gấp bội, ngoài ra trường hợp quang minh kết hợp với vong linh sẽ tạo ra thiên địch, khiến thương tổn tăng lên gấp đôi.

Quan Miên cảm thấy số lượng quang minh tế tư cùng vong linh pháp sư rất lớn. Ít nhất thì trước mắt y đã gặp được vài người, ngược lại chức nghiệp hắc ám tế tư lại khiến y có ấn tượng không tồi.

Tuyết Lý Hống nói: “Hắc ám tế tư tuy không thể kết hợp để tạo ra cặp đôi thần thánh, nhưng chiêu thức ‘Thần giáng’ của nó lại là một trong ba chiêu thức mạnh nhất hệ tín ngưỡng.”

Quan Miên nói: “Thần giáng?”

Bách Chiến Bách Thắng cười nhạo nói: “Có cái gì… mà ngươi biết không?”

Quan Miên nói: “Nếu ngươi cũng được tính là cái gì đó, vậy ta biết ngươi là Bách Chiến Bách Thắng.”

Bởi vì biểu tình nói chuyện của y thật sự quá đứng đắn, đứng đắn đến mức Bách Chiến Bách Thắng hoàn toàn không có cơ hội để phản bác.

Tuyết Lý Hống tiếp tục nói: “Ngoại trừ hệ phụ trợ ra, chiến đấu, tín ngưỡng cùng nguyên tố đều có tuyệt kỹ riêng. Chiến đấu là kết hợp, nguyên tố là ma pháp trận, để sử dụng nó cần sự phối hợp từ hai người trở lên. Tuy nhiên không thể phối hợp quang minh kỵ sĩ cùng vong linh kỵ sĩ với nhau. Tuyệt kỹ của hệ tín ngưỡng là thần giáng, chính là nhận được lực lượng của thần, tuy nhiên để sử dụng được nó cần hao hết thần lực, máu cũng sẽ giảm từ 50 đến 75%.”

Quan Miên âm thầm phân tích.

Máu giảm từ 50 đến 75% nghĩa là trừ phi người sử dụng chuẩn bị xông ra làm cảm tử quân, nếu không thì chỉ có thể sử dụng khi máu còn nhiều hơn 75%..

Tuyết Lý Hống thấy Quan Miên không nói lời nào, lại tiếp tục giảng: “Tuy sức chiến đấu của hệ tín ngưỡng không cao bằng hệ chiến đấu và hệ nguyên tố, nhưng nó còn được coi là vú em trong trò chơi, có thể thêm huyết cho tất cả người chơi và chính mình. Cho nên trong một tổ đội họ thường là những người được bảo vệ hết sức nghiêm ngặt, không cần đấu tranh anh dũng.”

Bách Chiến Bách Thắng nói: “Ôi trời. Ta cảm thấy cho dù hắn có chọn chức nghiệp nào, thì cuối cùng vẫn là người được bảo hộ cả thôi?”

Quan Miên ngoảnh mặt làm ngơ, hỏi: “Vậy hệ phụ trợ thì sao?”

Tuyết Lý Hống nói: “Hệ phụ trợ là hỗn tạp nhất, nó chia ra làm đạo tặc, thích khách, bơi ngâm thi nhân cùng vũ giả. Hệ phụ trợ tuy không có tuyệt kỹ chung, nhưng bốn loại chức nghiệp lại có tuyệt kỹ riêng. ‘Hóa phong’ của đạo tặc, ‘Súc ảnh’ của thích khách, ‘Dời trừ’ của bơi ngâm thi nhân và ‘Điệu đáp lễ’ của vũ giả đều là những kỹ năng rất lợi hại.”

“Tuy nhiên những kỹ năng chỉ khi nào ngươi đạt cấp 75 trở lên mới có thể học.” Bách Chiến Bách Thắng dùng lỗ mũi xem thường Quan Miên, “Lấy bản lĩnh của ngươi, chậc chậc, đại khái chắc phải cần đến năm sáu năm.”

Quan Miên nói: “Ta và ngươi sao có thể giống nhau.”

“Ngươi!” Bách Chiến Bách Thắng nhảy dựng lên, chuẩn bị tiến đến, liền bị Tuyết Lý Hống gắt gao ôm lấy thắt lưng.

“Bình tĩnh nào! Bình tĩnh nào.” Tuyết Lý Hống kéo hắn ra xa hai bước.

Quan Miên cũng lùi hai bước.

Bách Chiến Bách Thắng chỉ vào mũi y nói: “Ngươi cho rằng chỉ mất hai ngày để đạt được cấp 30 là giỏi lắm sao?”

Quan Miên lắc đầu.

Bách Chiến Bách Thắng tiếp tục phun nước miếng, “Ta nói cho ngươi biết, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi! Kinh nghiệm thăng cấp sau lever 30 có thể sẽ dọa chết ngươi đó, hơn nữa để học kỹ năng cũng cần rất nhiều kinh nghiệm cùng tiền tài, ngươi còn mơ tưởng đến cấp 75 sao, hừ, đừng có nằm mơ, dùng năm sáu năm quả thực vẫn còn là coi trọng ngươi đó! Coi trọng ngươi đó!”

Quan Miên nhìn về phía Tuyết Lý Hống, “Ngươi có phát hiện ra không…”

Bách Chiến Bách Thắng dừng giãy giụa, “Phát hiện cái gì?”

Tuyết Lý Hống cũng tốt hiếm thấy mà nhìn y.

Quan Miên chậm rãi nói: “Hắn nói chuyện rất thích tự tạo tiếng vang cho mình!”

Tuyết Lý Hống: “…”

Bách Chiến Bách Thắng đột nhiên lại kịch liệt giãy giụa tiếp, “Hỗn đản, hỗn đản!”

Quan Miên nói: “Xem đi.”

Tuyết Lý Hống: “…”

“Ủa.” Quan Miên hiếu kỳ hỏi, “Vì sao hỗn đản không bị hệ thống cấm nói?”

Tuyết Lý Hống nói: “Theo một nguồn tin mật, thì đây là câu cửa miệng của một cổ đông lớn thuộc công ty trò chơi.”

Quan Miên trầm ngâm nói: “Vậy không biết còn câu cửa miệng của các cổ đông khác không?”

Bách Chiến Bách Thắng cười lạnh nói: “Đồ ngu!”

Vèo. Hắn lập tức hóa thành bạch quang, biến mất.

Tuyết Lý Hống thiếu chút nữa không giữ được thăng bằng, ngã ngửa trên mặt đất.

Quan Miên nhìn phương hướng bạch quang biến mất, chậm rãi nói: “Xem ra không phải hai chữ này rồi.”

.

Sau khi Bách Chiến Bách Thắng ra tù tiền, Quan Miên liền thu được tiểu tinh linh của Hà Kỳ Hữu Cô, thúc giục y sớm đến Bác Đặc thành ôm ấp, đầu nhập tổ chức đích.

Bởi Tuyết Lý Hống là thành viên nghiệp đoàn đối địch, cho nên chỉ có thể đưa y đến điểm truyền tống của thủ đô Masai.

Quan Miên đứng cạnh truyền tống trận, đột nhiên quay đầu lại nói: “Bách Chiến thực sự rất đáng yêu.”

Tuyết Lý Hống bật cười, “Ta biết.”

Quan Miên nói: “Giúp ta cám ơn hắn và đồng bạn.”

Tuyết Lý Hống càng cười to hơn, gật đầu.

Quan Miên đi vào truyền tống trận, trước mắt y xuất hiện bảy sắc cầu vồng, qua một lát, liền xuất hiện ở một đô thị khác tràn ngập phong cách cổ điển phương Tây.

“Hắc hắc.” Thanh âm Hà Kỳ Hữu Cô vang lên phía sau lưng y, “Hoan nghênh ngươi đến với thành thị đẹp nhất Mộng đại lục, Bác Đặc thành.”

Quan Miên không để ý đến hắn, mở hành trang của mình ra xem.

Hà Kỳ Hữu Cô buồn bực hỏi: “Ngươi đang tìm gì vậy?”

Quan Miên đáp: “Truyền tống trận khấu trừ của ta hai kim tệ.”

“… Bởi vì khoảng cách giữa Masai và Sa Mạn Lý Nhĩ khá xa.” Hà Kỳ Hữu Cô nói.

Quan Miên còn thật sự quay ra nhìn hắn, hỏi: “Có tài trợ lộ phí không?”

“…”

Hà Kỳ Hữu Cô làm nguyên lão ở Tinh nguyệt nghiệp đoàn lâu như vậy, còn chưa bao giờ gặp phải vấn đề kiểu này. Tuy nhiên để nâng cao nhiệt tình cho tân hội viên, hắn thân thiết mà tỏ vẻ tuy nghiệp đoàn không hề đề cập tới việc cung cấp chi phí đi đường, nhưng cá nhân hắn có thể trợ cấp cho y.

Quan Miên cự tuyệt, nói: “Ngươi cũng không dễ dàng gì.”

Một câu nói mà khiến Hà Kỳ Hữu Cô thiếu chút nữa bật khóc.

Hắn ở nghiệp đoàn nhiều năm như vậy, rốt cục có người nhìn thấy chua xót cùng bất đắc dĩ sau hào quang rực rỡ của hắn, “Tri kỷ a tri kỷ. Mọi người toàn nói ta chỉ biết chơi bời lêu lổng hết ăn lại nằm. Có ai nhìn thấy sau ánh hào quang ăn chơi trác táng kia, ta kỳ thật còn phải chịu đựng bao nhiêu khổ cực vất vả!”

Quan Miên nói: “Vào nghiệp đoàn còn phải chịu đựng khổ cực vất vả à?”

Hà Kỳ Hữu Cô sợ y thay đổi ý kiến, vội nói, “Khẩu vị của ta tương đối không bình thường. Thực ra các hội viên khác đều là cả ngày ăn thịt, uống rượu hết.” Ngoài ra, hắn còn kể rất nhiều chuyện xưa tình thâm ý nặng của các hội viên trong nghiệp đoàn.

Quan Miên im lặng theo sát hắn đi vào sở quản lý bang hội. Cầm ba trăm kim tệ của người ta rồi, bây giờ có muốn trả lại cũng chẳng còn đủ.

Hết chương 11

Chương 12: Tiểu Binh Của Nghiệp Đoàn (Hạ)

Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực

Tác giả: Tô Du Bính

Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)

Bác Đặc thành là đại bản doanh của Tinh nguyệt nghiệp đoàn, nhưng đây cũng không phải là nghiệp đoàn duy nhất đóng đô ở đây

Hà Kỳ Hữu Cô giải thích: “Trước mắt còn chưa mở hệ thống thành chiến, cho nên chúng ta vẫn chưa thể chiếm lĩnh hoàn toàn thành thị.”

Quan Miên kinh ngạc nói: “Có thể chiếm lĩnh thành thị sao?”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Có thể. Đợi khi nào có nhiều người đạt cấp cao nhất, thì sẽ mở hệ thống thành chiến ngay thôi. Tựa như Bát nháo giang hồ, tuy đã sản xuất được mười năm nhưng hệ thống thành chiến mới chỉ ra đời được một thời gian gần đây.”

Quan Miên nói: “Ngươi chuẩn bị lập hang ổ trong này để lưu lại cho thế hệ đời sau sao?”

Hà Kỳ Hữu Cô ngẩn người hỏi: “Sao ngươi lại có thể nghĩ xa đến vậy?”

Quan Miên nói: “Bởi ta có cảm giác thành chiến chính là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều thế hệ gia tộc các ngươi.”

Hà Kỳ Hữu Cô: “…”

Quan Miên đưa đơn đệ trình xin vào bang hội cho NPC.

NPC đọc qua tài liệu của y rồi nói: “Thật xin lỗi, ngài không thể xin bang hội được.”

Quan Miên còn chưa kịp phản ứng gì, Hà Kỳ Hữu Cô đã lập tức kêu lớn: “Vì sao?”

NPC nói: “Bang hội sẽ không để người vô công rồi nghề gia nhập.”

“Vô công rồi nghề, ngươi chưa lựa chọn chức nghiệp sao?” Hà Kỳ Hữu Cô kinh ngạc quay đầu nhìn Quan Miên.

Quan Miên đúng lý hợp tình nói: “Ta không phải culi à?”

Hà Kỳ Hữu Cô trở mình xem thường nói: “Mấu chốt vấn đề chính là, chỉ có NPC mới có tư cách trở thành culi của Mộng đại lục thôi. Người chơi chỉ có thể lựa chọn trở thành kỵ sĩ, ma pháp sư, tế tư các kiểu đó đó.”

Quan Miên hiểu ý hắn, “Ta quả thực chưa chọn lựa được chức nghiệp.”

Ánh mắt Hà Kỳ Hữu Cô mãnh liệt chớp chớp, “Này có gì mà phải suy nghĩ? Đương nhiên là phải lựa chọn thần thánh kỵ sĩ rồi. Như vậy, chúng ta có thể trở thành tổ hợp Bỉ dực song điêu.”

Quan Miên nói: “Lựa chọn này từ đầu đã bị cho ra rìa.”

Hà Kỳ Hữu Cô bất mãn hỏi: “Vì sao?”

Quan Miên nói: “Vì Bách Chiến Bách Thắng là thần thánh kỵ sĩ.”

“Ngươi định về sau thường xuyên tổ đội luyện cấp cùng bọn họ à?” Một nhóm nhỏ nên có lẫn đủ các loại chức nghiệp bù trừ cho nhau thì mới có thể tạo được tác dụng tốt. Bất quá trong lòng Hà Kỳ Hữu Cô lại không quá nguyện ý tổ đội với bọn họ, vì dù sao hai người đó cũng là thành viên Đế diệu nghiệp đoàn, ân oán tình thù giữa hai nghiệp đoàn bọn họ còn chưa đủ để viết thành bản thảo dày nhất thị trường hiện nay sao!

Quan Miên nói: “Không, chỉ ta là không muốn trông mình cũng trở nên ngốc nghếch như vậy.”

Hà Kỳ Hữu Cô tràn đầy đồng cảm, tuy nhiên hắn vẫn khuyên nhủ: “Kỳ thật, ngươi có thể nghĩ đến Tinh Phi Ngân. Hắn cũng là thần thánh kỵ sĩ.”

Quan Miên nói: “Hắn đạt cấp bao nhiêu rồi?”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Đã lên đến cấp 89.”

“Nói cách khác, ta vẫn phải ngốc từ cấp 30 đến cấp 89 à.”

“…” Hà Kỳ Hữu Cô vội ho một tiếng nói, “Vậy ngươi định lựa chọn chức nghiệp gì?”

Quan Miên nói: “Thích khách, ma pháp sư hệ mộc, hoặc là… Hắc ám tế tư.”

Hà Kỳ Hữu Cô ngoài ý muốn hỏi: “Sao ngươi lại muốn trở thành hắc ám tế tư?” Hắc ám tế tư được mọi người truyền tai là lãnh cung của các nhà giàu có.

“Bởi vì ta từng gặp quang minh tế tư cùng vong linh pháp sư…” Quan Miên nhìn Hà Kỳ Hữu Cô.

Hà Kỳ Hữu Cô vội làm thủ thế ‘dừng lại’, “Ngươi có thể đem những suy nghĩ của mình viết lên di chúc, sau đó bỏ vào tủ khóa lại. Ta trăm phần ngàn ủng hộ ngươi trở thành Hắc ám tế tư.”

Quan Miên còn định xem lại ba lựa chọn này một chút, bất quá nếu Hà Kỳ Hữu Cô đã có ý định đăng ký hộ y thì y cũng sẽ lười đi qua đi lại, trực tiếp giao ra mười kim tệ, thay đổi một thân áo bào đen tuyền thuộc về Hắc ám tế tư cùng một chiếc vòng tay được làm bằng gỗ mộc.

Hà Kỳ Hữu Cô chờ y đổi quần áo xong, lập tức đưa y đi làm thủ tục đăng ký vào bang hội.

Trong danh sách đăng ký của Bác Đặc thành có tổng cộng năm công hội.

Hà Kỳ Hữu Cô sợ Quan Miên run tay ấn sai, liền luôn miệng thì thầm bên tai y: “Nhớ chọn Tinh nguyệt nghiệp đoàn, Tinh nguyệt nghiệp đoàn, Tinh nguyệt nghiệp đoàn…”

“Được rồi.”

Hà Kỳ Hữu Cô kéo bảng điều khiển của mình ra, chọn bang hội, sau khi nhìn thấy tên năm thành viên xin gia nhập gần nhất không hề có y liền vội hỏi: “Ngươi có chắc chắn mình đã xin vào Tinh Nguyệt nghiệp đoàn không?”

Quan Miên nói: “Ta chọn cái thứ nhất.”

Hà Kỳ Hữu Cô khẽ lẩm bẩm, “Đã bảo rõ ràng là phải đồng ý thông qua rồi, thế nào lại thành không có tên chứ?”

Quan Miên nói: “Có phải là do ta chưa nộp tiền không?”

“Phí giao dịch này ngươi không cần trả. Nếu nghiệp đoàn chấp nhận cho người vào, thì họ sẽ phải trả mười kim tệ coi như là phí giới thiệu.” Hà Kỳ Hữu Cô đang nói, bỗng nhìn thấy bốn chữ ‘Xuân Mộng Bất Tỉnh’ xuất hiện to đùng trên danh sách thành viên xin gia nhập.

“Haha! Có rồi.” Hắn rất đắc ý.

Quan Miên cũng nhận được tin nhắn chúc mừng của hệ thống——

[Hệ thống] Xuân Mộng Bất Tỉnh đã được phó hội trưởng Minh Nguyệt Vô Ảnh kết nạp làm thành viên mới của Tinh nguyệt nghiệp đoàn.

Quan Miên hỏi: ” Minh Nguyệt Vô Ảnh là ai?”

Sắc mặt Hà Kỳ Hữu Cô lập tức đỏ một quỷ dị, có chút mất tự nhiên nói: “Nàng là phó hội trưởng. Sao ngươi lại hỏi cái này?”

Quan Miên nói: “Nàng chính là người nhận ta.”

“Hả? Sao lại là nàng? Không phải ta đã nói trước với hội trưởng rồi sao? Đợi ta hỏi thăm tình hình một chút.” Hà Kỳ Hữu Cô lấy ra tiểu tinh linh, đang định múa bút rồi lại bỗng dưng không biết phải viết cho ai .

Quan Miên thấy hắn đắm chìm trong thế giới của mình liền xoay người đi ra ngoài.

Đợi tới lúc Hà Kỳ Hữu Cô hoàn hồn vội vàng đuổi theo, “Ngươi định đi đâu thế?”

Quan Miên nói: “Trong túi quà cấp ba mươi có một trăm điểm thuộc tính, hiện tại ta muốn đi phân phối.”

“Ta đi với ngươi.” Hà Kỳ Hữu Cô đuổi theo nói, “Bác Đặc thành lớn như vậy, ngươi có thể sẽ bị lạc đường đấy.”

“Không phải ngươi cần viết thư à?”

Hà Kỳ Hữu Cô lắc đầu nói: “Chuyện nhỏ như vậy, chẳng có gì hay để hỏi cả.”

Quan Miên yên lặng nhìn hắn.

Hà Kỳ Hữu Cô sờ sờ mặt mình, “Làm sao vậy? Ta đẹp trai lắm sao?”

Quan Miên nói: “Có chút tang thương.”

Hà Kỳ Hữu Cô: “…”

.

Hà Kỳ Hữu Cô đưa Quan Miên đến điểm phúc lợi, tiếp đãi họ chính là một tiểu cô nương NPC vô cùng xinh đẹp.

Quan Miên phát hiện từ lúc hai người bọn họ đi vào, ánh mắt Hà Kỳ Hữu Cô không hề rời khỏi tiểu cô nương kia.

“Ngươi quyết định tăng tất cả điểm vào trí lực à?” NPC xác nhận lại một lần nữa.

Quan Miên gật đầu.

Ánh mắt Hà Kỳ Hữu Cô bất động, miệng liều mạng đóng mở, “Tuy tế tư xác thực cần nhiều trí lực, nhưng tăng toàn bộ thì chẳng khác gì đào hố chôn mình. Ít ra cũng phải tăng thêm một chút thể lực và nhanh nhẹn chứ. Tệ nhất vào thời khắc mấu chốt còn có thể chống trả một chút, không trí bỏ của chạy lấy người.”

NPC không hề để ý đến hắn, trực tiếp đem phiếu đổi của Quan Miên tăng hết vào trí lực.

Hà Kỳ Hữu Cô nhìn Quan Miên thật sâu, thở dài nói: “Những tân thủ khác không có cao thủ như ta ở cạnh chỉ điểm, thêm lung tung gì đó thì không nói, vì sao ngươi rõ ràng đã được tư vấn, lại không chịu làm theo?”

Quan Miên ý vị thâm trường nói: “Thì bởi vì có ngươi, nên ta mới ý thức được trí lực quan trọng tới cỡ nào.”

Hà Kỳ Hữu Cô: “…”

.

Rời khỏi điểm phúc lợi, Hà Kỳ Hữu Cô lại xui khiến Quan Miên đổi trang phục mới cho hắn xem.

Trang phục của Mộng đại lục được thiết kế khá công phu, cùng là túi quà tặng, nhưng trang phục phân phối hoàn toàn khác nhau, trong đó mấy bộ quần áo hài hước chiếm tỷ lệ rất cao. Ánh mắt Hà Kỳ Hữu Cô nhìn Quan Miên phải nói là cực kỳ khẩn cấp.

Quan Miên nói: “Chỉ là quần áo thôi, có gì hay mà xem.”

Hà Kỳ Hữu Cô chậc chậc phản bác: “Thế mới nói ngươi rất không thú vị. Y phục khác nhau, hoa văn khác nhau, người mặc khác nhau, tuyệt đối sẽ tạo ra hiệu quả khác nhau. Tựa như vị NPC muội muội vừa rồi, ngươi không để ý hoa văn trước ngực nàng phi thường phi thường tinh xảo, phi thường phi thường mê người à?”

Quan Miên lạnh nhạt nói: “Đúng vậy, quả đúng là ‘căng’ ra vô cùng mê người!”

Hà Kỳ Hữu Cô lau trộm mồ hôi nói: “Đương nhiên, nhân tố cũng là một phần. Thế nên ta mới bảo ngươi mau đem quần áo ra mặc thử xem sao. Có rất nhiều bộ là hàng auth do các nhà thiết kế quốc tế nổi tướng làm ra đó, giá trị quả thực rất xa xỉ.”

Quan Miên nói: “Ngươi có biết công việc của ta là gì không?”

Hà Kỳ Hữu Cô không rõ vì sao y lại chuyển qua đề tài này, nhưng vẫn gật đầu nói: “Biết.”

“Vậy chắc ngươi cũng biết đồng phục của chúng ta có hơn mấy trăm sự lựa chọn nhỉ?”

“… Không biết.” Chả nhẽ thợ mỏ còn có loại phúc lợi này sao? Bất quá phúc lợi có tích sự gì vậy? Chẳng lẽ chỉ cần ăn mặc trang điểm xinh đẹp cho người khác xem, là có thể thu được năng lượng à? Hà Kỳ Hữu Cô nghĩ mãi không ra.

Quan Miên nói: “Cho nên không có gì phải hiếu kỳ cả.”

“…” Hắn nói mình hiếu kỳ lúc nào? Hắn chỉ là… Nhiệt tình hiếu khách thôi mà!

Thôi thì thua keo này ta bày keo khác, Hà Kỳ Hữu Cô lại nghĩ ra một kế sách mới. “Trong túi quà không phải còn thuốc nhuộm tóc sao?” Hắn cười tủm tỉm đề nghị, “Ta mang ngươi đi nhuộm tóc nhé?”

Quan Miên nói: “Chất tóc của ta rất tốt.”

Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Việc nhuộm tóc với chất tóc tốt thì có liên quan gì đến nhau?”

Quan Miên vừa muốn mở miệng, thì lại bị hắn xen ngang vào: “Tính tính toán toán, hay là ngươi đừng nói thì hơn.”

Quan Miên nói: “Ngươi đi nhuộm tóc đi.”

Hà Kỳ Hữu Cô sửng sốt, cười nói: “Ngươi muốn bánh ít đi, bánh quy lại à? Tâm ý của ngươi rất tốt, tuy nhiên túi quà tặng có giới hạn chỉ cho phép người được tặng mới có thể sử dụng, cho nên ta chỉ có thể lực bất tòng tâm thôi.”

Quan Miên nói: “Ngươi có tóc bạc rồi.”

“… Đây là highlight!”

Vì không muốn để Quan Miên rảnh miệng, Hà Kỳ Hữu Cô lập tức lôi kéo y tham gia vào tiểu đội luyện cấp số 11 của Tinh nguyệt nghiệp đoàn.

Một tổ đội có thể cho nhiều nhất sau người tham gia.

Sau khi Hà Kỳ Hữu Cô cùng Quan Miên gia nhập, tính đầu người chia ra thì đáng lẽ sức chiến đấu bù trừ với lever trung bình không hề thay đổi… Nhưng không hiểu sao bốn thành viên khác của tiểu đội lại cảm thấy sức chiến đấu đã xảy ra biến hóa lớn.

Bành Bành Ái Mễ Mễ ấp úng hỏi : “Hà Kỳ lão đại, ngươi thật sự quyết định đi luyện cấp với chúng ta sao?”

Hà Kỳ Hữu Cô gật đầu nói: “Ta biết các ngươi nhất định sẽ cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng vốn từ trước tới nay ta vẫn luôn chấp hành đường lối gần dân, cho nên không việc gì phải áp lực cả.”

Bành Bành Ái Mễ Mễ không nói gì chỉ biết che mặt. Việc khiến hắn áp lực không phải là chuyện này a a a.

Là cô gái duy nhất của tiểu đội, Alice Bảo Bối nghĩ mình đại khái, có thể, hẳn là được phép phát biểu cảm nhận hơi sát sự thật một chút. “Ta cảm thấy sức chiến đấu của tổ đội chúng ta không được ổn lắm.”

Hà Kỳ Hữu Cô tiếp tục gật đầu nói: “Ta biết, ta biết, tuy cấp bậc của ta rất cao. Nhưng chắc chắn ta sẽ không ghét bỏ các ngươi.”

Tính tình Đặc Như Hỏa khá là thẳng thắn. Hắn gọn gàng dứt khoát nói: “Lão Đại, cấp bậc của ngươi rất cao, bằng hữu của ngươi lại quá thấp. Rất nhiều phụ bản đều yêu cầu cấp bậc giữa các tổ viên trong đội không được chênh nhau quá mười lăm. Với tình thế trước mắt, chúng ta cũng chỉ có thể tham gia phụ sản Đồng sinh cộng tử mà thôi, nhưng nếu để bằng hữu của ngươi đi Đồng sinh cộng tử thì có vẻ rất miễn cưỡng?”

Đối mặt với ghét bỏ trắng trợn như vậy, Hà Kỳ Hữu Cô vẫn vững vàng đáp, “Ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ chăm lo tốt mạng nhỏ của ta với Xuân Mộng. Các ngươi chỉ cần chuyên tâm diệt quái là oke rồi.”

Cuối cùng bốn người bọn họ cũng hiểu tại sao sức chiến đấu lại chênh lệch thế rồi!

Đúng là ý tưởng lớn gặp nhau, lúc này trong đầu cả bốn người đều có chung một ý niệm——

Bạch Thảo Bao, Thu Thiên Đãng Đãng đôi gian phu dâm phụ các ngươi! Rốt cuộc là ai phê chuẩn cho các ngươi vứt bỏ chúng ta, để ra ngoài hưởng thụ bữa tối hai người dưới ánh nến hả?!

Hết chương 12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro