Phần 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi lầm rồi, tôi cho rằng tiểu cô nương thoa thuốc nhất định sẽ tỉ mỉ, nhẹ nhàng.

Nhưng ai ngờ…. : “tôi có thể tự mình làm được!”

Tôi đau thấu tâm can, Tần Miên đặt lọ thuốc trong tay xuống: "Được thôi"

Tôi nghiến răng: "Cảm ơn."

Tần Miên: "Không có gì."

Tôi: "..."

Tôi nằm xuống tảng đá không lên tiếng, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, trăng đã lên cao.

Tôi mặc lại y phục, đang định quay về thì thấy Tần Miên ngồi quay lưng về phía tôi cách đó không xa.

"Tần tiểu thư? Sao còn chưa về?"

Cô ấy quay đầu lại nhàn nhạt nhìn tôi nói: "Đi thôi."

Tôi sững người một lúc, có phải cô ấy... đang đợi tôi không?

Chưa kịp hỏi, Tần Miên đã tự mình đi trước.

Tôi mỉm cười.

Tiểu thư tuy hơi thô lỗ nhưng vẫn là người tốt!

Sau khi trở về hang động, cơn buồn ngủ bắt đầu ập đến.

Tôi đốt lửa và làm một số rào chắn ở cửa hang, khi tôi quay trở lại, Tần Miên dường như đã ngủ say.

Tôi khoác chiếc áo choàng vẫn còn sạch sẽ lên người cô ấy.

Ban đêm gió to, tiểu thư gầy yếu, nếu bị cảm lạnh tôi sẽ gặp rắc rối với lão cha nhà tôi.

Tôi dựa vào bức tường đá và từ từ nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng sột soạt.

Thói quen bao năm khiến tôi bật dậy.

Chiếc áo choàng trên người rơi xuống đất.

Tôi sửng sốt, bất giác quay đầu nhìn ra ngoài.

Không có thời gian nghĩ ngợi nhiều, tôi bước đến cửa hang và dỡ bỏ rào chắn.

Có hàng chục người đứng trước cửa, tất cả đều quay đầu lại nhìn tôi.

Tiểu đệ vẫy tay: "Thiếu gia!"

Tôi sờ mũi, cúi người rời sơn động: “Tìm thấy anh lúc nào?”

Tiểu đệ: “Nãy giờ, em thấy anh ngủ say, cho nên em cũng không gọi anh."

Tôi nhìn xung quanh, cau mày hỏi: "Tần tiểu thư đâu?"

Tiểu đệ nghiêng đầu nhìn về phía sau, hếch cằm: "Đây chứ đâu."

Tôi quay đầu lại.

Tần Miên đang đi về phía này với một ống tre chứa đầy nước, khi đi ngang qua tôi, cô ấy rất tự nhiên đưa ống tre cho tôi.

“Anh tỉnh rồi à?”

Tôi: “…ừm.”

Tần Miên: “Uống nước đi, lát nữa khởi hành không được trì hoãn."

Tiểu đệ ngạc nhiên nhìn chúng tôi.

"Thiếu gia, sao em cảm thấy hai người có gì đó không ổn?"

Tôi uống một ngụm nước: "Cái gì không ổn?"

Tiểu đệ gãi đầu: “Khó nói lắm, chỉ là cảm giác thôi.”

Tôi vỗ vai hắn“Không có gì, chuẩn bị đi, nhanh lên đường !"

"Được rồi..."

Để tránh gặp phải sơn tặc lần nữa, tôi từ bỏ lộ trình ban đầu và trực tiếp thay đổi lộ trình mới.

Tuy hơi xa một chút nhưng rất an toàn.

Năm ngày sau, đoàn xe đến kinh thành vào buổi tối.

Từ xa ở cửa thành đã có thể nhìn thấy một đoàn người đang chờ.

Vài người hàng đầu tiên trông có vẻ uy nghiêm, còn những người hộ vệ bên cạnh đều cao lớn và khỏe mạnh, họ nhìn xung quanh với vẻ mặt cảnh giác.

Vốn dĩ do quy định của tiêu cục, tôi không hỏi nhiều về lai lịch của Tần tiểu thư.

Nhưng bây giờ có vẻ như thân phận của Tần Miễn thực sự rất cao quý.

Cô ấy không giống như con gái nhà quan lại bình thường.

Chúng tôi không vào thành, mà dừng lại cách cửa thành không xa.

Tôi xuống ngựa, đi đến bên cạnh xe, đưa tay ra: “Miên Miên, chúng ta đến kinh thành rồi.”

Tần Miên: "......"

Dọc đường tôi thường trêu cô ấy như vậy, dù sao cô ấy cũng biết thân phận nữ nhi của tôi.

Chỉ là cô nương tính tình lạnh lùng, không hay nói chuyện. Tần Miên vén rèm, khom người nhảy ra khỏi xe ngựa.

Tôi rút lại bàn tay bị phớt lờ, cũng không cảm thấy xấu hổ.

“Người đón cô đến rồi.”

Tôi chỉ đám người đang đứng cách đó không xa.

Tần Miên mặt vô cảm nhìn sang. Sau đó cô ấy nhấc chân đi về phía họ.

Tôi đưa tay hái bông hoa cúc dại bên đường, lon ton chạy đến bên cạnh Tần Miên.

Cô ấy giật mình quay lại.

Tôi nhanh chóng cài hoa lên tóc cô ấy.

"Ồ, cái này nhìn đẹp hơn nhiều!" Tôi cười, "Cô gái nào cũng nên cài vài bông hoa!”

"Được rồi, nhanh lên đi, chúng ta sẽ gặp nhau sau! "

Tần Miên nhìn tôi thật lâu, đi được vài bước thì dừng lại.

Cô ấy hỏi tôi: "Cô tên gì?"

Tôi sững người một lúc rồi cao giọng trả lời: "Hạ Anh."

Nửa tháng sau.

Sau khi luyện võ trở về, trước khi bước vào cửa, tôi đã cảm thấy bầu không khí không ổn lắm.

Gặp tiểu đệ tình cờ bước ra, tôi túm cổ nó: “Có chuyện gì vậy?”

Phản ứng của tiểu đệ nằm ngoài dự đoán của tôi.

Hắn đỏ mặt, giãy giụa tránh ra, bắt đầu lắp bắp: "Sư......sư, sư phụ... sư phụ đang ở hậu viện, gọi  anh qua... qua đó."

Nói xong, hắn ta chạy đi như ma đuổi.

Tôi bước vào tiêu cục,  thấy một nhóm người mặc áo giáp đang đứng ở sân trước.

Họ nhìn tôi chằm chằm bất động khiến tôi hơi dựng tóc gáy.

Mặc kệ, tôi đi thẳng xuống hành lang đến sân sau.

Cha tôi ngồi ngoài sân thở dài.

"Cha ơi, có chuyện gì vậy?"

Cha liếc nhìn tôi, rồi lấy đồ trong tay ra: “Con tự mình xem đi.”

Đó là một thánh chỉ màu vàng.

Tôi chậm rãi mở thánh chỉ ra, nhìn thấy nội dung bên trong, sắc mặt đại biến.

"Cha! Đây là..."

Cha nắm lấy cánh tay tôi, nhìn tôi hỏi: “Anh Nhi, tại sao con lại để lộ thân phận con gái chứ?”

Tôi sửng sốt hồi lâu không nói nên lời.

Tần Miên.

Chỉ có cô ấy thôi.

Đây là thánh chỉ tứ hôn mà tôi là nhân vật chính.

Hoàng thượng tứ hôn cho tôi với thái tử.

Tôi hơi bối rối, gia đình tôi chỉ làm nghề bảo tiêu.

Ở kinh thành có nhiều tiểu thư quyền quý, thái tử lại không chịu lấy, tìm tôi làm gì?

Cha tôi thở dài: “Lúc bảy tuổi con mắc bệnh hiểm nghèo, sau đó thì quên hết mọi chuyện”.

Tôi ngơ ngác gật đầu: “Uhm.”

Cha tôi: "Vậy là con cũng quên Hạ gia chúng tôi từng sống ở kinh thành."
……….........

Hôn lễ gấp đến nỗi tôi bị đẩy lên xe ngựa.

Tôi chưa từng mặc trang phục của con gái đã hơn mười năm nay.

Trước khi đi, tiểu đệ đỏ mặt nhìn tôi, ngập ngừng không nói nên lời.

Tôi lườm hắn: “muốn nói gì?”

Tiểu đệ tránh ánh mắt của tôi, một lúc sau mới nghẹn ngào nói ra một câu: “Thiếu gia, anh đi vui vẻ.”

Cậu ấy cười nhẹ, Đôi môi mỏng khẽ hé: “Chúc mừng anh.”

Thấy đoàn xe sắp lên đường về kinh.

Tiểu đệ bối rối hỏi: “Sao sư phụ chưa đến?”

Tôi hạ giọng: “Tối qua cha uống nhiều rượu quá nên bây giờ vẫn đang ngủ.”

"Sau khi cha tỉnh lại, hãy nói với ông ấy, lần này anh tới kinh thành sẽ tự lo liệu, ông ấy không cần phải lo lắng."

Tôi vừa nói xong, đội đưa dâu bắt đầu di chuyển.

Xe ngựa dần xa, tôi dựa vào cửa sổ thở dài.

Tối hôm qua, cha lấy một chiếc túi nhét vào người tôi:

"Anh Nhi, nhanh lên!"

Tôi kinh ngạc: "Sao vậy?"

Cha tức giận nói: “Cha đã tìm hiểu, hiện tại thái tử có bệnh bẩm sinh, chỉ sợ không còn nhiều thời gian.”

"Cha muốn con có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.”

"Nghe lời cha! Đi đi!" 

Tôi không nói gì, vung tay đánh vào sau gáy khiến ông bất tỉnh.

Nếu tôi bỏ trốn, tiêu cục Hằng Thông sẽ gặp rắc rối.

Tôi không muốn thấy ông buồn, nên trước khi cha tỉnh lại, tôi đã lên ngựa về kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro