Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi học quy tắc và lễ nghi với mama trong một tháng bên ngoài hoàng cung.

Đến ngày lành đã ấn định, tôi được rước vào Đông Cung của thái tử trên chiếc kiệu đỏ.

Sau khi trải qua tất cả các nghi thức tẻ nhạt, eo của tôi như muốn gãy.

Nó còn mệt hơn cả việc luyện võ!

Tôi ôm đầu và lo lắng ngồi xuống mép giường.

Tôi muốn đi nhà xí.

Chờ mãi, thái tử vẫn chưa đến.

Không thể chịu đựng lâu hơn nữa, tôi mở khăn trùm đầu và lao ra khỏi cửa.

..........

Sau khi giải quyết xong việc trọng đại của đời người, tôi lạc vào hoa viên rộng lớn phía sau Đông Cung.

Đi mấy vòng mà vẫn không tìm ra căn phòng tân hôn ban đầu ở đâu.

Lạ thật đấy.

Hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, nhưng không có ai xung quanh, nhón chân nhảy lên hàng rào. Tôi nhìn thấy người ở phía bên kia bức tường.

"Miên Miên???"

Tần Miên đứng bên dưới ngẩng đầu nhìn tôi, có chút ngạc nhiên.

Tôi nhảy xuống trước mặt cô ấy.

Miên Miên mặc trường bào màu đỏ, tóc buộc sau lưng bằng khăn gấm cũng màu đỏ luôn, trông thật xinh xắn.

"Cô đẹp quá."

Tôi không do dự mà khen Miên Miên, nhưng sau đó tôi chợt nhớ ra.

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Còn mặc đồ cưới nữa?!"

Tần Miên sững người một lúc, định mở miệng nói.

Tôi lờ mờ đoán ra điều gì đó.

"Thái tử cũng cưới cô..."

Tần Miên nhìn tôi với vẻ mặt u ám.

Nhưng tôi đã bắt đầu nổi cáu: "Thái tử đúng là tên tra nam chính hiệu! Sắp chết rồi lại còn trăng hoa, cưới một cô gái xinh đẹp để về làm quả phụ cho hắn à!"

Tần Miên nhíu mày: "Thái tử sắp chết sao?"

Tôi tự tin gật đầu: "Ừa! Không còn lâu nữa đâu!"

Mặc dù Miên Miên đã tiết lộ tôi là nữ nhi nhưng tôi cũng không trách cô ấy.

"Ồ." Tôi thở dài, "Yên tâm đi, sau khi thái tử qua đời, tôi sẽ đưa cô đi."

"Trông cô thật xinh đẹp, nhất định sẽ tìm được một gia đình tốt."

Ngay khi tôi vừa nói dứt câu, có tiếng bước chân dồn dập.

Tôi phản ứng rất nhanh, nắm lấy cánh tay Tần Miên: "chạy!"

Cô ấy túm lấy tay tôi: "Chạy làm gì?"

Tôi sửng sốt, phải rồi, chạy làm gì?

Tôi không làm gì sai cả.

Đang nói, phía trước và sau đều bị người chặn lại.

Một mama ăn mặc lộng lẫy vội vàng chạy đến bên cạnh Tần Miên: "Điện hạ! Không ổn, thái tử phi trốn rồi..."

Ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm khuôn mặt tôi.

Giọng nói đột ngột dừng lại.

"...Tìm thấy thái tử phi rồi."

Tôi ngồi đối diện Tần Miên.

Vâng, đúng rồi, Tần Miên, Thái tử Tần Miên.

Tôi lắc lắc chân, ngẩng đầu nhìn hắn: "Điện hạ giải thích???"

Tôi nghiến răng nói ra bốn chữ cuối cùng.

Tần Miên im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Chuyện này ta xin lỗi cô."

"Nhiều năm trước ta đi Hằng Châu tĩnh dưỡng, hiện tại kinh thành có việc gấp, phải quay trở về."

"Nhưng triều đình gian trá, luôn có người muốn lấy mạng ta, vì để tránh tai mắt, ta lựa chọn cải trang thuê cô hộ tống"

Tôi gật đầu: "Đã hiểu."

Tần Miễn ngẩng đầu nhìn tôi: "Để thành thân với cô, ta xin phụ hoàng ban hôn..."

Tôi đưa tay cắt ngang lời anh ta.

"Điện hạ."

Tôi thành thật nhìn hắn. Cả hai chúng tôi giờ như 2 con kiến trên một sợi dây.

"Vậy từ lâu anh đã biết thân phận của tôi."

Có rất nhiều tiêu cục lớn, nhưng anh ta lại chọn tiêu cục Hằng Thông của chúng tôi, thật khó để không khiến người ta nghi ngờ.

Tần Miên gật đầu, "Hạ Anh là cháu gái của Hạ phu nhân."

Nhà họ Hạ vốn là một gia tộc có danh tiếng ở kinh thành, nhưng về sau , vì phản loạn, Hạ phu nhân đã tự sát trước cửa Hồng Môn.

Sau khi cuộc nổi loạn được dẹp yên, nhà họ Hạ suy tàn.

Hạ phu nhân là một người chính trực, đã làm quan mấy chục năm, đắc tội không ít người.

Để tránh tranh chấp và bảo vệ bản thân, cha tôi đưa tôi ra khỏi kinh thành.

Chúng tôi đến một thị trấn không tên và thành lập tiêu cục Hằng Thông.

Tuy nhiên chỉ sau nửa năm kẻ thù đã tìm thấy cha tôi. Lần đó ông ấy suýt mất mạng.

Tiếp theo, tôi từ một cô gái biến thành một cậu con trai........

Suy nghĩ của tôi bị kéo trở lại, tôi nhìn Tần Miên: "Thái tử điện hạ có ý gì?"

Tần Miên trầm giọng nói: "Hiện nay, triều đình đều là người của Thanh Lưu phái, hơn nữa phần lớn đều là đệ tử của Hạ phu nhân. Hạ phu nhân đã dạy họ, và ta cũng có duyên gặp được họ."

Tôi đột nhiên nói: "Cho nên anh muốn dùng thân phận của tôi để thu phục phái Thanh Lưu."

Tần Miên không nói gì, coi như ngầm đồng ý, hắn đứng dậy, cung kính hành lễ với tôi.

"Vì sự ích kỷ của mình, Tần Miên đã lợi dụng Hạ cô nương, hy vọng cô sẽ tha thứ cho ta."

Tôi sửng sốt trước hành động đột ngột này.

Nhìn mái tóc dài như mực của hắn ta đổ xuống vai, cơn giận trong lòng tôi tự dưng tan biến.

Người đàn ông này rất thành thật.

Dưới ánh nến, tôi cùng Tần Miên nói chuyện rất lâu.

Cuối cùng, tôi đã ký một thỏa thuận với anh ấy.

Khi ngôi vị thái tử của Tần Miên đã vững chắc và nắm được triều chính, tôi sẽ hòa ly và rời khỏi kinh thành.

Ngày đầu tiên lấy nhau, tôi đã nghĩ đến chuyện hòa ly.
.......

Ngày thứ mười hai.

Vào đêm khuya, bầu không khí trong phòng dần thay đổi.

Ánh nến chiếu vào mặt Tần Miên.

Tần Miên: "Thế còn..."

Đầu óc tôi lập tức kết nối: "Chúng ta ngủ nhé?"

Tần Miên: "..."

"Muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi"

Anh ta dừng một chút, sau đó nói: "Anh sẽ ngủ ở phòng bên cạnh."

Tôi nhìn anh ấy đứng dậy và bước ra cửa.

Chậc, sao có cảm giác tôi đang khi dễ con gái nhà lành vậy.

Chao ôi, người đẹp hiểu lầm tôi rồi!

Tay Tần Miên vừa chạm vào cửa, tôi liền hét lên: "Chờ một chút."

Anh ấy quay sang nhìn tôi: "Còn gì nữa không?"

Tôi nghiêng đầu nhìn anh: "Em chợt nhớ ra một chuyện."

Tần Miên nhìn tôi không nói gì.

Tôi thẳng thắn nói: "Ngày đó ở suối nước nóng trên núi, anh đã chạm vào em."

Mặt Tần Miên trong nháy mắt đỏ bừng, tay đang giữ cửa vô thức co lại.

Tôi làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói: "Anh nhìn thấy hết rồi..."

"Hạ Anh!" Tần Miên ngắt lời tôi, giọng nói có chút ngượng ngùng.

"Chuyện xảy ra lúc đó là ngoài ý muốn, anh... sẽ bù đắp cho em."

Tôi thấy anh ấy rất thú vị, rõ ràng tôi là người bị nhìn thấy hết, nhưng với vẻ mặt này của Tần Miên, người không biết lại tưởng tôi mới là người khi dễ anh ta.

Thấy Tần Miên quay đầu muốn đi, tôi đứng dậy ngăn anh ấy lại.

Tần Miên sửng sốt: "Em..."

Tôi chớp chớp mắt: "Nếu em muốn bù đắp, anh có thể bù đắp ngay bây giờ không."

Tần Miên cau mày: "Bây giờ?"

Tôi cười xảo quyệt: "Để cho em sờ sờ lại".

Tần Miên: "..."

Cuối cùng trong thỏa thuận mà tôi đã ký với Tần Miên, anh ấy đã thêm một điều khoản khác.

"Hạ Anh bị cấm giở trò côn đồ với Tần Miên đến khi hợp đồng kết thúc."

Thật keo kiệt.

Tôi nghe các hạ nhân trong phủ nói từ khi tôi và Tần Miên thành thân, việc trong triều của anh ta tốt hơn rất nhiều.

Tần Miên lợi dụng phái Thanh Lưu để từ từ thể hiện dã tâm của mình.

Nhị hoàng tử từng hô mưa gọi gió cũng đã bị kiềm chế không ít.

Mọi thứ dường như đang tiến triển theo chiều hướng tốt đẹp.

Đúng, Rất tốt.

Còn tôi ngày ngày chỉ làm ổ trong cái sân này, ăn uống, ngắm hoa, trêu chó ghẹo mèo.

Cuộc sống còn thoải mái hơn bên cạnh lão cha Hạ lúc còn ở tiêu cục.

Tôi không vội, nếu thấy chán tôi sẽ luyện thương.

Tuy nhiên, một số người không hiểu và tìm đến tôi gây rắc rối.

"Thái tử phi, Nhị vương phi mời người cùng đi yết kiến Hoàng hậu."

Tôi đặt trường thương xuống, vươn tay đón lấy ly trà.

"Không đi không được sao?"

Mama do dự một chút rồi nói: "Không đi thì không hợp quy cũ lắm."

Tôi gật đầu: "Được."

Vậy thì đi thôi.

Người hầu thay y phục cho tôi.

Tôi cầm váy chạy như bay.

Người hầu ngăn tôi lại, với vẻ mặt có phần khó tả: "Thái tử phi, người... đi chậm thôi."

Tôi đáp: "Được."

Sau đó bước lên xe ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro