Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Thái Hanh uống rượu, đôi môi rất lạnh, đầu lưỡi vẫn còn thoang thoảng vị chát. Điền Chính Quốc không nghĩ được chuyện gì khác, chỉ cảm thấy cổ, lỗ tai và hai má mình quá nóng, đầu giống như muốn nổ tung.

Cậu chưa từng có cảm giác như vậy, thậm chí còn nín thở, híp mắt, mơ màng nhìn chằm chằm hàng mi của Kim Thái Hanh, lưng cũng dính sát vào ghế salông, không dám nhúc nhích.

Màng nhĩ cũng sắp bị tim đập đến vỡ tan.

Cuối cùng, Kim Thái Hanh rũ mắt, rất có kiên nhẫn mà nhẹ nhàng cắn môi cậu.

Đến khi Điền Chính Quốc mở miệng thì hơi thở đã có chút loạn: “Cậu đến cùng… Đã uống bao nhiêu vậy?”

Kim Thái Hanh dừng động tác lại, giương mắt nhìn cậu, viền mắt bị cồn rượu hun đỏ: “Không có say.

Điền Chính Quốc hỏi: “Tại sao lại uống rượu với cậu ta?”

Nồng độ cồn của rượu cất rất cao, nãy giờ Kim Thái Hanh vẫn luôn đau đầu. Nghe cậu nói vậy, anh hơi giật khóe miệng xuống.

Bọn họ là đang uống thi với nhau.

Khi nhìn thấy vẻ mặt kia của La Thanh Sơn ở trong phòng riêng, anh thiếu chút nữa đã đập bình rượu lên đầu hắn.

Bỗng nhiên chuông điện thoại di động vang lên, động tác vừa rồi quá lớn, điện thoại đã trượt ra từ túi của Điền Chính Quốc, lúc này đang nằm trên ghế sa lông.

Lâm Khang gửi hai cái tin nhắn đến, hỏi Điền Chính Quốc đã đến đâu rồi, có cần hắn ra ngoài đón cậu hay không.

Kim Thái Hanh kéo căng sống lưng, trên mặt không có cảm xúc gì.

Đập nát điện thoại di động, sau đó nhốt em ấy ở lại đây. Kim Thái Hanh nghĩ.

Dưới bụng truyền đến ấm áp đánh gãy suy nghĩ của anh, Kim Thái Hanh ngẩn ra, cơ thể còn hơi cứng ngắc một chút.

Bàn tay của Điền Chính Quốc đang đặt lên dạ dày anh, rũ mắt xuống: “Dạ dày có khó chịu không?”

Lúc này Kim Thái Hanh mới như có lại cảm giác, từng trận đau đớn cuồn cuộn ập đến.

Từ khi trưởng thành đến giờ, Kim Thái Hanh chưa từng kêu khổ trước mặt bất kỳ ai, trong giai đoạn huấn luyện trước đó, ngay cả một câu than mệt anh cũng chưa từng thốt ra, nếu không phải lúc ấy anh bỗng nhiên ngã gục trước máy tính, thì chắc chắn sẽ chẳng có ai phát hiện tình huống của anh nghiêm trọng đến thế nào.

Hầu kết của anh hơi trượt xuống một chút, sau đó mới khàn khàn nói: “… Rất đau.”

Điền Chính Quốc cau mày, mặt cậu vẫn còn hơi đỏ, nhưng nét mặt lại nghiêm túc hơn rất nhiều: “Để tôi gọi xe, bây giờ phải đến bệnh viện trước đã.”

Không nhận được câu trả lời, Điền Chính Quốc có hơi nghi ngờ mà ngước đầu lên, lúc này mới phát hiện nãy giờ Kim Thái Hanh vẫn luôn nhìn chằm chằm cậu.

Đôi mắt của Kim Thái Hanh nhẹ nhàng dao động một chút, giống như là đang xác nhận lại mà hỏi: “Đi bệnh viện?”

“Ừm.” Điền Chính Quốc hỏi, “Chứ cậu có mang theo thuốc à?”

Kim Thái Hanh hỏi: “… Không đến đón cậu ta?”

“Đón ai…” Điền Chính Quốc sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được, “Ý cậu là La Thanh Sơn sao? Cậu ta có rất nhiều bạn bè ở đó, không cần tôi đến đón.”

Kim Thái Hanh im lặng trong chốc lát, sau đó giọng nói trầm thấp mới có một chút biến hóa: “Vậy cậu tới đây để đón ai?”

Điền Chính Quốc: “…”

“Cậu tới đón ai?” Kim Thái Hanh lại hỏi, “Tôi sao?”

Tay của Điền Chính Quốc rời khỏi bụng anh, hơi mím môi dưới, cuối cùng ậm ờ “Ừm” một tiếng: “Chỗ này còn đau không…”

Điền Chính Quốc còn chưa nói hết câu, thì bỗng nhiên cả người Kim Thái Hanh lại nhích tới gần. Áo len có hơi rộng, vai và xương quai xanh của Điền Chính Quốc đều lộ ra một mảng lớn, Kim Thái Hanh vùi mặt vào vai Điền Chính Quốc, nặng nề nhắm mắt lại.

Tư thế của hai người giống như là đang ôm nhau, nhưng lại không phải là ôm ấp, Điền Chính Quốc có thể cảm nhận được nhiệt độ và nhịp tim của anh, cũng không tốt hơn mình là bao nhiêu.

Điền Chính Quốc sợ hết hồn, cho rằng anh đã hôn mê, vỗ vỗ lên lưng anh: “Kim Thái Hanh? Rất khó chịu sao? Cậu cố lên một chút, tôi gọi xe cứu thương đến…”

“Đừng gọi.”

Hơi thở của Kim Thái Hanh phả lên bên tai Điền Chính Quốc, tai phải của cậu bỗng dưng tê rần, ngồi yên không dám nhúc nhích.

“Để tôi ngửi thêm một lúc nữa.” Cả người Kim Thái Hanh thả lỏng, giọng nói có hơi mệt mỏi.

Điền Chính Quốc chớp mắt hai cái, một lúc sau mới nói: “Tôi không phải mèo.”

Trên người Điền Chính Quốc có một mùi hương lành lạnh, hình như là mùi sữa tắm.

Kim Thái Hanh nghĩ thầm, nếu như cậu là mèo, thì anh sẽ vuốt từ đầu đến chân cậu một lượt, sau đó vùi vào bụng cả một buổi tối.

Kim Thái Hanh cũng không ngửi lâu, bởi vì đầu anh quá nặng, dạ dày cũng đau nhói, lúc đứng dậy còn có hơi chếnh choáng một chút. Sợ anh bị ngã, Điền Chính Quốc theo bản năng duỗi tay ra nắm lấy áo của Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh nâng tay lên mang lại khẩu trang cho cậu một lần nữa, sau đó cách một lớp khẩu trang, dùng mu bàn tay xoa lên nơi mình đã cắn.

Kim Thái Hanh nói: “Bên ngoài có tiệm thuốc, mua một cái mới đi.”

“Không cần, trong phòng ngủ của tôi có.” Điền Chính Quốc nói, “Về trường thôi.”

Cách một cái hành lang, phòng riêng 103 vẫn vô cùng náo nhiệt.

La Thanh Sơn nằm liệt ở trên ghế salông rất lâu, hắn nghiêng đầu cau mày hỏi: “Sao Điền Chính Quốc còn chưa tới?”

“Ai biết, tôi gửi tin nhắn cũng không thấy trả lời.” Lâm Khang gặm hạt dưa nói.

“Thì gọi điện thoại đi.” La Thanh Sơn nói, “Nhanh… Gọi điện thoại cho em ấy.”

Không lay chuyển được hắn, Lâm Khang thả đồ ăn vặt xuống: “Được được được, tôi gọi tôi gọi… Ấy, cậu đi đâu thế?”

“Vệ sinh.” La Thanh Sơn nói.

“Có được không vậy, hay để tôi đưa cậu đi.”

“Không cần, uống có bấy nhiêu chứ mấy… Tôi tự đi được.” La Thanh Sơn vung vung tay, “Cậu mau gọi điện cho Điền Chính Quốc đi.”

La Thanh Sơn lảo đảo đi ra khỏi phòng, dựa vào tường nhích từng bước về phía nhà vệ sinh. Nghe thấy chuông điện thoại di động, hắn theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Hắn nhìn thấy hai người con trai đang sóng vai đi cạnh nhau, cậu con trai thấp hơn đang đỡ lấy người bên cạnh, khoảng cách rất thân mật, chuông điện thoại lại vang lên lần nữa cũng không có ai để ý tới, sau vài bước đã biến mất ngay chỗ rẽ. 

La Thanh Sơn đi vệ sinh xong, rửa mặt, hắn chống hai tay lên bồn nước, yên lặng cúi đầu.

Một lúc sau, hắn lấy điện thoại ra gọi một cú điện thoại.

Đối phương nhận điện thoại rất nhanh: “Anh Thanh Sơn, làm sao vậy?”

Cổ họng La Thanh Sơn khô khốc: “Tô Niệm, tới đón tôi, tôi say rồi.”

Trên xe về trường học, Điền Chính Quốc cúi đầu trả lời tin nhắn, nói với Lâm Khang rằng mình sẽ không tới.

[Lâm Khang: Vậy ban nãy cậu hỏi tôi số phòng để làm gì?]

[Điền Chính Quốc: Tôi tới đón người khác.]

[Lâm Khang: ? ? ?]

Bên trong taxi rất tối, chỉ có mỗi ánh đèn đường chiếu rọi vào.

Ban đầu Kim Thái Hanh dựa lên cửa sổ để nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng thông báo Wechat không ngừng vang lên của cậu, anh chống tay ngồi dậy, cúi thấp đầu nhìn về phía người bên cạnh: “Tôi không mang chìa khóa ký túc xá.”

Điền Chính Quốc trả lời tin nhắn: “Ừm?”

Kim Thái Hanh dựa vào vai cậu: “Cho tôi ngủ nhờ một đêm.”

Trở về phòng ngủ, Điền Chính Quốc đỡ người lên ghế sau đó bước vào phòng tắm.

Kim Thái Hanh nhẫn nhịn khó chịu, giương mắt nhìn qua từng món đồ trên bàn của Điền Chính Quốc.

Dọn dẹp rất sạch sẽ, đèn chờ của máy tính vẫn còn đang được bật, bên cạnh đặt một cái máy tính bảng, kế tiếp là một bình giữ nhiệt màu xám.

Kim Thái Hanh nhìn chằm chằm mấy món đồ đó trong phút chốc, chợt phát hiện ra cái gì đó, cầm chiếc bình giữ nhiệt lên xoay lại một chút.

Mặt bên kia của bình giữ nhiệt, có treo một cái phụ kiện, móc khóa giày màu trắng lắc lư giữa không trung.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Kim Thái Hanh đặt bình nước lại chỗ cũ.

Khăn lông âm ấm được đắp lên mặt, vừa ngột ngạt lại vừa dễ chịu. Lực tay của Điền Chính Quốc rất nhẹ, sau khi giúp anh lau mặt thì nắm lấy tay anh.

Kim Thái Hanh mặc cho cậu muốn làm gì thì làm, khăn mặt từ từ quét qua từng ngón tay.

Điền Chính Quốc vén áo lên đến khuỷu tay, cánh tay bên trong trắng đến chói mắt, vừa nhìn là biết từ nhỏ đến giờ đều được nâng niu và chăm sóc kỹ lưỡng.

“Tại sao lại đến đón tôi?” Kim Thái Hanh phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Động tác của Kim Thái Hanh ngừng lại, sau đó lại tiếp tục, nhìn chằm chằm tay anh nói: “Dạ dày của cậu không tốt.”

“Lo cho tôi sao?” Kim Thái Hanh hỏi.

Điền Chính Quốc nói: “Ừm.”

Kim Thái Hanh lại hỏi: “Thích tôi?”

“…”

Kim Thái Hanh cảm nhận được lực tay của cậu mạnh hơn một chút.

Một lúc lâu sau, Điền Chính Quốc mới nói: “Tôi không biết.”

Cậu không biết thế nào mới gọi là “thích”.

Cậu đã từng nghĩ mình thích La Thanh Sơn, cậu muốn đối xử tốt với La Thanh Sơn, cậu không ghét ở chung với hắn, có đôi khi cậu cũng sẽ vì La Thanh Sơn mà cảm thấy vui vẻ.

Nhưng sau cái lần La Thanh Sơn quá trớn, nói thật, cậu cũng không cảm thấy khó chịu hay gì cả.

Bỗng nhiên ngón tay bị một người nắm lại, Điền Chính Quốc theo bản năng ngẩng đầu lên, hai người đối diện tầm mắt với nhau.

“Đừng nghĩ nữa.” Giọng của Kim Thái Hanh rất nhỏ, mí mắt hơi rủ xuống, “Hãy thử thích tôi đi.”

Điền Chính Quốc kinh ngạc nhìn anh, ngón tay bị nắm lấy có chút nóng.

Kim Thái Hanh đợi một hồi lâu, đợi đến khi dạ dày cũng bắt đầu đau đớn.

“… Biết rồi.” Điền Chính Quốc thấy anh nhăn mày, nhanh chóng ném ra một câu. Ngay khi Kim Thái Hanh còn chưa kịp phản ứng lại thì đã buông tay ra, quay người mở tủ quần áo.

“Cậu có muốn thay quần áo khác không? Để tôi lấy cho cậu một cái áo ngủ mới, chưa từng mặc qua đâu.”

Mí mắt của Kim Thái Hanh nặng vô cùng, đầu anh vẫn choáng váng như cũ. Anh sửng sốt vài giây, sau đó nói: “Mặc rồi cũng được.”

Vì để thoải mái, áo ngủ của Điền Chính Quốc đều mua lớn hơn hai số, Kim Thái Hanh mặc vào vừa như in.

Thay quần áo xong, Điền Chính Quốc không biết lấy từ chỗ nào ra một cái hộp nhỏ, bên trong đều là thuốc.

“Lúc thường cậu uống loại thuốc dạ dày nào vậy?” Điền Chính Quốc chăm chú nhìn hướng dẫn trên hộp thuốc.

Kim Thái Hanh hỏi: “Nhà cậu mở tiệm thuốc à?”

Điền Chính Quốc mỉm cười. Mẹ của cậu rất chú trọng đến sức khỏe, cho nên mỗi chỗ ở của bọn họ đều có đặt một hộp thuốc.

Kim Thái Hanh thật sự tìm thấy loại thuốc mình hay uống ở trong đó, anh nhét vào miệng mình hai viên, nước ấm trôi xuống bụng, cuối cùng cơn buồn ngủ do cồn rượu mang tới cũng bắt đầu lan rộng ra.

Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, ba chỗ còn lại chỉ có vài miếng ván gỗ, ngủ không được.

Trên giường đều là mùi hương của Điền Chính Quốc, nửa khuôn mặt Kim Thái Hanh chôn ở trong gối chốc lát, sau đó thò đầu ra hỏi người dưới giường: “Khi nào thì cậu định đi ngủ?”

Trong lòng Điền Chính Quốc nhảy lên một cái, bình tĩnh đáp: “Tôi bị cảm, sợ sẽ lây cho cậu. Cậu ngủ trước đi, với lại tối nay tôi còn có bản thảo cần phải hoàn thành.”

Cậu nói dối, người ở trong bản thảo còn đang ngủ trên đầu cậu, căn bản không có cách nào để vẽ.

“Bị lây thì cũng đã sớm lây trước đó rồi.” Giọng của Kim Thái Hanh hơi khàn, “Lên ngủ đi.”

“…”

Giường ở ký túc xá không lớn, hai thằng con trai nằm cùng nhau vẫn có hơi chật.

Điền Chính Quốc quay lưng lại với Kim Thái Hanh, cậu lắng nghe tiếng tim đập của mình trong bóng tối, cảm thấy mình có thể bị bệnh rồi, nhịp tim có chút không đồng đều.

Phía sau không còn động tĩnh, chắc là Kim Thái Hanh cũng đã ngủ say.

Điền Chính Quốc còn tưởng đêm nay mình sẽ mất ngủ, nhưng hiệu quả của thuốc cảm cúm quá lợi hại, không lâu sau đó cậu đã nhắm mắt lại, hô hấp đều đều.

Đêm khuya, Kim Thái Hanh mở mắt ra từ trong bóng tối.

Người trước mặt đã thay đổi tư thế, Điền Chính Quốc trở mình, nhẹ nhàng khoác tay lên người anh, cách một lớp áo ngủ, nhiệt độ trên mu bàn tay không ngừng truyền đến.

Tay của Điền Chính Quốc rất không thành thật, nhích tới nhích lui, giống như đang tìm một vị trí thoải mái.

Kim Thái Hanh giữ tay cậu lại, nắm lấy năm ngón tay, xác định cậu sẽ không tiếp tục lộn xộn nữa, mới nhắm mắt lại ngủ say.

Điền Chính Quốc một đêm vô mộng, ngủ rất say, cho nên sáng hôm sau thức dậy đối diện tầm mắt với Kim Thái Hanh, cả người vẫn còn có chút mê man.

Khoảng cách của bọn họ rất gần, chỉ cần một người hơi nhích về phía trước là có thể đụng vào nhau, Điền Chính Quốc sửng sốt vài giây, trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Đáy mắt Kim Thái Hanh lim dim, nhìn qua có chút uể oải, thấy cậu tỉnh rồi, lười biếng mở miệng, giọng nói khàn vô cùng: “Chào buổi sáng.”

Nghe thấy giọng nói của mình, Kim Thái Hanh nhướng mày, chậm rãi nói: “Hình như, là bị lây bệnh rồi.”

Điền Chính Quốc: “…”





end

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro