Chap 62: Tác phẩm đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Đến nơi anh đỗ xe rồi đưa cô vào trong Lâm Thị, vài ánh mắt liéc về phía cô, những tiếng xì xào to nhỏ vang lên.

    Các cô nhân virn nữ ganh ghét, đến tức giận bộc bạch ra bên ngoài, Lâm tổng chưa bao giơ đjwa mữ mhaan đến Lâm Thị lại còn ôm eo nói chuyện thân mật mữa đúng là tức chết mà.

     Anh nói:" Đừng để ý đến họ làm gì nhé", cô gật đầu cười:" Anh yên tâm", rồi anh mở cửa thang máy vàng dành riêng cho tổng giám đốc ra kéo cô vào.

    Trời ơi, lại còn được đi thang máy vàng cùng Lâm tổng nữa, nhân viên nữ la lên om xòm.

    Cô nói:" Anh đúng là đẹp trai nhỉ? Nhiều nữ nhân vậy mà lại chọn em", anh cười tự nhiên áp sát cô vào tường hôn lên môi cô.

      Bị hôn ko báo trước cả người cô đứng hình, đôi môi bị anh càn quấy, anh dùng lưỡi cạy hàm răng thẳng tắp ra đưa vào quấn lấy lưỡi cô thưởng thức hương vị ngọt ngào.

    Cửa thang máy mở cô giật mình đẩy anh ra cuối cùng lại chẳng thấy đến một bóng người, anh thở dài:" Em hãy đợi đấy"

    Cô cười ôm lấy tay anh:" Làm sao em biết được ở đây ko có người", anh vẫn còn đang tiếc nuối nụ hôn:" Em là người mới mà làm sao biết được, phải nghe lời cấp trên chứ?".

      " Vậy là ở đây ko có người phải ko?"

      " Ừ"

      " Chắc chắn ko?"

      " Chắc chắn"

    Môi anh có cảm giác ẩm ướt, mềm mại lại ngọt ngào. Anh nâng cằm cô lên, cúi đầu để nụ hôn thêm phần sâu đậm. Lưỡi anh chạm đến chiếc lưỡi đinh hương vẫn còn rụt rè của cô, khám phá khoang miệng nhỏ nhắn.

    Bàn tay anh lần mò vào trong áo cô liền nghe thấy tiếng á. Cô tức giận:" Đây là nơi công cộng đấy".

   Anh gật đầu:" Anh xin lỗi vợ yêu", cô cười đi theo anh đến nơi một cánh cửa lớn bằng gỗ mở ra.

    Một căn phòng lớn để kính nhìn ra ngoài thành phố, căn phòng có ba cánh cửa một phía bên trái, hai phía bên phái và ba là cách cửa ra vào vài mét.

      Căn phòng gồm hai bàn làm việc, một cái thiết kế sang trọng và hiẹn đại cái kia bé hơn nhìn cũng đơn giản hơn. Còn cả một bộ ghế bọc da siẻu đẹp.

      " Em thích bàn làm việc nào?", anh hỏi. Cô chỉ vào cái bé thiết kế đơn giản ko mấy cầu kỳ:" Đằng nào em chả phải ngồi nó"

    Anh cười đẩy cô đến bên bàn của anh, ngồi xuống anh nói:" Chịu khó ngồi ngày mai anh thay bàn khác cho " Cô xà vào lòng anh:" Hay cho em ngồi vậy đi".

     Nụ cười vẫn ở trên môi Lâm Trấn Khang, một đường cong hoàn hảo hớp hồn bao cô gái được dành tặng riêng cho cô. Ôm lấy eo cô anh thì thầm:" Em biết việc duy nhất mà tổng giám đốc cầm làm là gì ko?"

     Cô gật đầu:" Thảnh thơi", gương mặt anh hơi cúi xuống nơi cổ của cô tiép tục nói nhưng lời nói mang tính chất vu vơ nhưng cũng thực chất:" Và vui vẻ bên bạn gái".

     Cánh cửa mở ra, một giọng nói nghe chanh chua và cau có:" Dạ tôi là thư ký mới của Lâm tổng", cô hơi xấu hổ vội cúi mặt xuống điều này lại làm anh khó chịu:" Cút"

      Ánh mắt cô hơi đưa sang phía anh, nhìn thấy khuôn mặt anh khác xa với vẻ bình thường cô thấy. Thường khuôn mặt anh đẹp theo một cách ôn hòa, theo một vẻ ưu nhã, phòng khoáng, vui vẻ nhưng bây giờ khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt âm lãnh ko thèm nhìn cô" thư ký" ở cửa.

    Cô gái uất ức:" Lâm Tổng tôi được nhận rõ ràng mà", anh nói từng câu từ rõ rệt:" Một cút hai chết", Mạch Bảo Lam nghe còn muốn nổi cả da gà, bình thường anh đâu như vậy.

    Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa ko gian trong phòng trở lại vẻ ấm áp, êm đềm nó thường có:" Em sao vậy?", anh hỏi. Cô thỏ thẻ hỏi lại:" Lúc nãy là anh hả?".

     Câu hỏi này làm anh bật cười:" Ko là anh thì là ai? Lẽ nào em ko nhận ra chồng của em", cô lắc đầu:" Sao anh đối xử tệ với cô gái đoa vậy?", anh à lên một tiếng như hiểu ra chuyện.

- Ai bảo dám làm vợ yêu của anh xấu hổ, chỉ anh mới được làm vậy thôi.

     Cô búng một cáu vào trán anh:" Đúng là, mà bao giờ mới cho em làm việc"

- Lúc nãy Nghiễm Nại có báo cáo các nhà đầu tư thời trang nước ngoài đang thiên về một sự mạnh mẽ nhưng vẫn thanh lịch và cao quý em thừ xem xem có gì hay ho để làm ko?

     Cô suy tư:" Nếu đã mạnh mẽ phải nói đến những thứ cứng cáp, thanh lịch thường vừa đơn giản vừa toát lên sự thanh tao còn cao quý là một cacis gì đó quyền lực", anh lấy trong ngăn kéo ra một tờ giấy A4 và một bộ siêu tầm bút chì đủ loại màu đủ loại đậm hay nhạt.

     Cô cười cầm lấy cây bút chì thường:" Cao quý và thanh lịch cứ nói đến váy dạ hội, những chiếc váy có phầm đuôi hay có phần xẻ đùi"

      Lâm Trấn Lhang say xưa ngắm cô vẽ lên bộ váy đầu tiên, anh nói:" Mạnh mẽ em cứ vẽ thử đá quý vào đó xem", cô gật đầu.

      Căn phòng bỗng chốc chở nên yên lặng chỉ nghe thấy tiếng bút chì đưa đi trên trang giấy.

    Bộ vát cô vẽ có phần tà sau dài hơn tà trước một chút, thắt lưng được đưa lên cao đến phần ngực, các họa tiét trang tri được gắn đá quý đen ở vai và phần tà trước có ren mỏng.

     " Em thấy nó hợp với amh đấy... aaa em đùa thôi mà".

    Cô xoa xoa tai khi nhận được một cái cắn từ anh, anh là con trai sao coa thể nói amh mặc váy được chứ.

    Cô giơ bức tranh được phác lên, là một chiếc váy có gam màu đỏ đun trong đơn giảm, cap quý mà phầm ren lại làm thêm mạnh mẽ.

   Giơ ngón cái:" Em đúng là một nhà thiết kế rồi đó", cô cười:" Cũng nhờ anh mà"

----------------

    Hình vẽ mình sẽ phác rồi dán lên đây sau nhé.
     
    

    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro