Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2:

Edit: Tuế Nguyệt
Beta: Nguyệt Kiều, PPancake

Lăng An Tu xoắn xuýt nhìn chính mình trong gương. Khuôn mặt này cậu rõ ràng chưa từng thấy qua nhưng lại có cảm giác quen thuộc dị thường, dường như nguyên bản nó thuộc về cậu.

Đây là một khuôn mặt không hề đặc biệt, cùng lắm xem như ngũ quan đoan chính. Bởi vì làm lụng từ nhỏ, làn da ngăm đen, trên hai tay cũng trải đầy vết chai, cũng may vóc người thì không tệ lắm, xem như thon dài khỏe mạnh —— đây căn bản không giống một người đàn ông hai mươi lăm tuổi, thoạt nhìn ít nhất già hơn năm tuổi. Lăng An Tu thở dài, mới bắt đầu mà điều kiện đã không lý tưởng. Bởi vì nắm giữ ký ức cùng tình cảm của "nguyên chủ", Lăng An Tu tuy rằng chưa từng nhìn thấy đối tượng công lược, nhưng dáng vẻ của người ấy tựa như đã tồn tại sâu sắc từ lâu trong đầu "nguyên chủ". Người đàn ông với tướng mạo tuấn mỹ, cao quý, tính cách lạnh lùng, khí chất cấm dục, là tiêu chuẩn "mỹ nhân cao lãnh", thật không biết làm sao mà cậu chịu được đây.

Lăng An Tu nhìn lên lịch treo tường, hôm nay là ngày 31 tháng 9 (tháng 9 có 30 ngày nhé...âm lịch thì cũng chả có ngày 31 =)) chắc tác giả có sự nhầm lẫn -TN ), nói cách khác hạn cuối của cậu là đến tháng 1 năm sau. Thời gian vẫn tương đối cấp bách, cậu nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra phương pháp.

Một hồi chuông quen thuộc reo lên, Lăng An Tu thuần thục lấy điện thoại từ trong túi tiền ra, nhìn thấy tên người gọi lúc ấy, tâm khẽ run lên. Lăng An Tu nỗ lực áp chế cảm xúc của "nguyên chủ", trấn tĩnh nhận điện thoại.

"Tiếu Thành."

"Ở đâu?"

"Ở nhà."

Tiếu Thành trầm mặc một chút: "Lâm Tư Uyển qua đấy." Đây vốn không phải một câu nghi vấn.

"Ừ, phải." Lăng An Tu nhìn xấp tiền trên bàn, đột nhiên cảm thấy một trận chua xót trong lòng: "Cô ấy trả cho tôi một khoản tiền, muốn tôi rời khỏi nơi này."

Âm thanh của Tiếu Thành vẫn bình tĩnh trước sau như một: "Tiền kia cậu giữ lại, mặt khác tôi sẽ còn gửi thêm cho cậu chi phiếu. Còn chuyện chuyển nhà... Cậu có thể tạm ở đây mấy ngày, đợi khi tìm được phòng thì chuyển." Nói xong, liền lập tức cúp điện thoại, dường như lo Lăng An Tu tiếp tục dây dưa.

Lăng An Tu vừa thương tâm vừa bực tức —— quả nhiên, là tra công không sai. Lời nói đều nói đến mức này, nếu là "Hắn", nhất định là yên lặng thu thập hành lý rời đi. Thế nhưng Lăng An Tu sẽ không để yên, không cam chịu đôi cẩu nam nữ kia. Lăng An Tu nhìn "Phí chia tay" Lâm Tư Uyển cho hắn, đại não cấp tốc vận chuyển.

Lăng An Tu bước đầu lập ra kế hoạch sau đó liền đi tắm, xong xuôi thoải mái nằm trên giường. Nằm hơn một tiếng, cậu vẫn không buồn ngủ, tinh thần trái lại càng ngày càng hưng phấn, cơ thể cũng có chút khô nóng... Lăng An Tu biết chính mình đang phát tình.

Tuy rằng cậu là xử nam, thế nhưng "nguyên chủ" không phải. Lăng An Tu nhắm mắt, có thể nhìn thấy "nguyên chủ" cùng Tiếu Thành tại cái giường này... Lăng An Tu bây giờ còn có thể cảm nhận rõ ràng hồi ức kia ngấm vào xương tủy.

"Đáng chết!" Lăng An Tu khóc không ra nước mắt, không thể làm gì khác hơn đành lấy tay giải quyết qua loa vấn đề sinh lý, lúc này mới có một chút buồn ngủ.

Ngày hôm sau, Lăng An Tu đem tất cả tiền mặt cùng khoản để dành sửa sang lại, kiểm lại một chút, phát hiện ngoại trừ "phí chia tay" Lâm Tư Uyển cho cậu, con số còn dư lại cũng nhiều. Kỳ thực Tiếu Thành chưa từng ngược đãi "nguyên chủ" về vấn đề tiền bạc, là "nguyên chủ" ngốc, không dám dùng còn giúp người ta tiết kiệm tiền, đem toàn bộ số tiền Tiếu Thành đưa để tiết kiệm, bình thường chỉ dùng đồng lương ít ỏi của mình

Lăng An Tu quyết định trước tiên dùng tiền của Lâm Tư Uyển, đem một xấp nhỏ bỏ vào trong túi liền ra ngoài .

Lăng An Tu gọi một chiếc xe taxi, "Bác tài, phiền cho tôi đến trung tâm mua sắm."

Tài xế liếc mắt một cái, lập tức lộ ra biểu tình khinh bỉ, "Cậu đi vào trong đó làm gì?"

"Đương nhiên là đi mua đồ."

Tài xế bắt đầu cười ha hả, "Chàng trai, cái loại địa phương đó, người như chúng ta đến không nổi."

Lăng An Tu cũng cười cười: "Vậy tôi đến đó để chiêm ngưỡng."

Khu vực Trung tâm thương mại là nơi tập trung các nhãn hàng xa xỉ nhất Hồng Kông, đồ bên trong đắt đến dọa người. Thế nhưng Lăng An Tu hiện tại là người giàu. Chỉ cần có đủ tiền, đem một tên nhà quê biến thành quý công tử anh tuấn như Tiếu Thành cũng không phải việc khó khăn gì.

Lăng An Tu trước tiên đi vào một cửa hiệu cắt tóc. Nhà tạo mẫu tóc nhìn thấy bộ dạng của Lăng An Tu, sắc mặt cũng không chịu nổi, "Muốn cắt dạng gì?"

Lăng An Tu cũng không ngại, "Tóc húi cua là tốt rồi." Cậu biết, chỉ bằng bộ dáng này, tuyệt đối không thích hợp kiểu tóc khác, còn không bằng trực tiếp dùng kéo mà húi cua, đi con đường đàn ông dương quang(1).

(1)Dương quang: tính tình phóng khoáng, thân thiện, hòa đồng dễ kết bạn, luôn lạc quan yêu đời.

Thợ cắt tóc hừ lạnh một tiếng, xoẹt xoẹt liền bắt đầu cắt, nhanh gọn làm xong. Khi hoàn thành, thợ cắt tóc cũng hơi kinh ngạc —— không nghĩ tới hiệu quả thật sự không tệ lắm.

Lăng An Tu da dẻ mặc dù đen nhưng đôi mắt phi thường thâm thúy, đem đầu tóc cắt ngắn liền nhìn thấy rõ đường nét khuôn mặt. Lăng An Tu nhìn nam nhân trong gương, sờ sờ cằm mình, thật là thoả mãn. Không nghĩ tới kiểu tóc húi cua còn làm cho cậu có mấy phần giống nam chính phim "Vượt ngục" đang ăn khách của Mỹ.

Giải quyết xong vấn đề kiểu tóc, Lăng An Tu liền tiến vào trung tâm. Trước đây nghĩ cũng không dám nghĩ tới Dior, Armani, hiện tại trong mắt cũng chỉ là có vậy. Trước tiên cậu đặt mua một bộ âu phục màu đen cho mình, thân hình cậu cao lớn, hoàn toàn có thể đem áo sơ mi đẩy lên, hai chân thon dài cường tráng được bao lại bên trong chiếc quần tây cắt xén khéo léo, tương đối thu hút.

Lăng An Tu không quen mặc âu phục, liền đi mua thêm mấy bộ quần áo thể dục cùng một ít vật phẩm linh tinh.

Nửa ngày sau, Lăng An Tu mặc sơ mi kẻ caro, quần bò bó sát, mang kính râm, ngồi bên trong Starbucks nhàn nhã uống cà phê, bên người đặt một túi lớn đồ xa xỉ vừa mua sắm——Hình ảnh tiểu tư bản như vậy là ước mơ tha thiết của Lăng An Tu, nếu không cần chấp hành nhiệm vụ ngược tra công chết tiệt kia lại càng hoàn mỹ hơn.

Giữa lúc Lăng An Tu đang hưởng thụ thời gian nhàn nhã, thanh âm quen thuộc đột nhiên lọt vào tai cậu: "Xin chú ý, nhân vật trong vở kịch xuất hiện xung quanh trong vòng 100 mét."

Lăng An Tu lập tức ngồi thẳng lại, nhìn qua kính râm đánh giá bốn phía. Hệ thống nói nhân vật trong vở kịch là ai? Tiếu Thành sao? Lăng An Tu nhìn một vòng, vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, cậu vừa định chỉ trích hệ thống lừa cậu, liền nghe thấy một giọng nữ quen tai: "Anh, anh nói có tức hay không!"

Lăng An Tu theo tiếng kêu nhìn lại, liền thấy Lâm Tư Uyển đưa lưng về phía này, ngồi phía trước mặt cậu. Lăng An Tu không nhịn được trào phúng: Rõ ràng cũng chỉ cách nhau 1 mét, nói cái gì mà trong vòng 100 mét, cũng thật không đáng tin cậy.

Ngồi cùng Lâm Tư Uyển là người đàn ông mà Lăng An Tu chưa từng thấy bao giờ, nét mặt có chút giống Lâm Tư Uyển, nhưng phần nhiều thuộc về nam tính tuấn lãng. Lăng An Tu vểnh tai lên, chuyên chú nghe đối thoại của hai người, lại không biết người nào đó vẫn luôn chú ý tới mình.

"Anh? Anh! Anh có nghe em nói không!" Lâm Tư Uyển bất mãn trừng người đàn ông trước mặt.

Lâm Tư Viễn thu hồi ánh mắt, buông lỏng nói: " Em nói lại lần nữa đi."

"Chính là Tiếu Thành! Em mấy ngày trước mới biết anh ta cư nhiên giấu diếm đàn ông ở bên ngoài! Là đàn ông!" Lâm Tư Uyển căm phẫn cắn môi.

Lâm Tư Viễn không phản đối: "Thời đại này, đồng tính luyến ái là rất bình thường."

"Nhưng bọn em đều sắp kết hôn rồi, anh ta lại còn chưa hề nói đến sự tồn tại của người đàn ông kia cho em biết!"

"Cho nên?" Lâm Tư Viễn nhíu mày, "Em tính làm gì?"

"Em trực tiếp đi tìm tên nhà quê kia, quăng tiền để cho hắn cút đi. Sau đó đi chất vấn Tiếu Thành, anh ta nói anh ta chỉ là tùy tiện vui đùa một chút, còn hứa sẽ đoạt tuyệt sạch sẽ quan hệ với tên kia."

"Chuyện đó không phải đã giải quyết sao? Em bây giờ tìm anh làm gì..."

"Anh, anh thực sự là..." Lâm Tư Uyển tức giận đến nói không ra lời, cầm lấy túi liền đi.

Lâm Tư Uyển vừa đi, Lăng An Tu liền cùng Lâm Tư Viễn mặt đối mặt. Lâm Tư Viễn hướng cậu khẽ mỉm cười, uống một hơi cạn sạch cà phê còn lại, đi tới chỗ Lăng An Tu.

"Này! Tôi đã chú ý đến cậu lâu rồi, có thể làm bạn chứ ?"

Lăng An Tu trong lòng mừng thầm, trên mặt lại không hề biểu lộ cảm xúc, "Xin lỗi, tôi hiện tại không có tâm tình."

"Ồ?" Lâm Tư Viễn ngồi xuống bên cạnh Lăng An Tu, "Xin tha thứ cho tôi đã không khiêm tốn, tôi là người rất thích hợp lắng nghe tâm sự."

Lăng An Tu suy nghĩ một chút, nói: "Tôi thất tình."

"Chuyện này... thực sự là tin xấu." Lâm Tư Viễn nói, trong mắt lại chợt lóe một chút vui mừng.

"Hắn không cần tôi nữa." Lăng An Tu nhẹ giọng nói : "Cho nên, tôi nhất định phải tìm một công việc nuôi sống chính mình."

"Cái này, ngược lại tôi có thể cho cậu một cơ hội." Lâm Tư Viễn từ từ lấy danh thiếp, "Tôi cần một trợ lý, nếu như cậu cảm thấy hứng thú, có thể tới phỏng vấn."

Lăng An Tu cười tiếp nhận danh thiếp, "Cảm ơn anh, tôi sẽ cân nhắc."

"Hiện tại chúng ta có thể đi uống một chén không? Thất tình, rượu là phương thức chữa thương tốt nhất." Lâm Tư Viễn cười cười nói.

"Cảm ơn lời mời của anh, nhưng tôi còn có chút chuyện, xin lỗi." Lăng An Tu biết ý Lâm Tư Viễn không mời một mỹ nữ mà mời mình đi uống rượu là như thế nào. Nhiệm vụ hệ thống giao cho cậu là dạy dỗ Tiếu Thành, để hắn hết hi vọng, cuối cùng ở lại bên mình, cũng không phải trực tiếp đem đổi thành người khác.

Lâm Tư Viễn có chút thất vọng, nhưng không cưỡng cầu, "Thật đáng tiếc. Nhưng tôi vẫn rất vui vì đã làm quen được với cậu. Chính thức tự giới thiệu một chút, tôi tên Lâm Tư Viễn."

Lăng An Tu nắm chặt tay Lâm Tư Viễn, "Lăng An Tu."

Lúc Lăng An Tu về đến nhà, ngoài ý muốn phát hiện đèn của phòng khách lại sáng, phản ứng đầu tiên là Lâm Tư Uyển đã trở lại. Khi cậu nhìn giày da trước cửa, tâm lý không khỏi chìm xuống —— tra công số một coi như đã xuất hiện.

Quả nhiên, Tiếu Thành đang ngồi ở trên ghế sa lon, biểu tình trên mặt lạnh lùng. Nghe tiếng mở cửa, y quay đầu nhìn ra cửa, trong nháy mắt ngây dại. Y sửng sốt vài giây, không chắc chắn mở miệng: "An Tu?"

Lăng An Tu tháo kính mắt xuống, liếc mắt nhìn Tiếu Thành một cái, "Ừm."

Tiếu Thành khó có thể tin nhìn Lăng An Tu —— đây thật sự là người cùng y lớn lên sao?

"Anh... Có chuyện gì không?"

Tiếu Thành phục hồi lại tinh thần, giọng nói có chút khó chịu: "Tôi đã về một tiếng trước, cậu không ở nhà, điện thoại cũng gọi không được."

Lăng An Tu lúc này mới nhớ tới điện thoại di động của cậu đã sớm hết pin, liền nói "Xin lỗi."

Sắc mặt Tiếu Thành càng không dễ nhìn. Từ nhỏ đến lớn, xưa nay chỉ có Lăng An Tu chờ y, ngày hôm nay hắn cư nhiên để cho mình đợi một tiếng đồng hồ. Dựa theo tính cách Lăng An Tu, cần phải lập tức ăn nói khép nép lấy lòng mình mới đúng, sao lại...

Lăng An Tu bị Tiếu Thành nhìn chằm chằm không quá thoải mái, hỏi lại một lần: "Anh có chuyện gì?"

"Không có chuyện thì không thể tới đây?" Tiếu Thành lạnh lùng nói, "Đừng quên, đây là nhà của tôi."

Lăng An Tu liếc hắn mấy cái, "Cho nên?"

"..." Tiếu Thành giận dữ cười, y nắm cằm Lăng An Tu, "Lăng An Tu, cậu là vì chuyện của Lâm Tư Uyển mà giận dỗi sao? Thực sự buồn cười. Bằng cậu, còn dám đối với tôi bằng sắc mặt ấy? Không có tôi cậu làm sao có khả năng có cuộc sống bây giờ. Cậu tốt nhất đừng quên thân phận của mình, đừng tưởng rằng cùng tôi lên giường mấy lần liền có thể can thiệp vào cuộc sống của tôi. Hiểu không?"

Lăng An Tu cưỡng chế cảm giác trong nội tâm của "Hắn", cùng Tiếu Thành bốn mắt nhìn nhau, nhàn nhạt nói: "Tôi không quên."

Tiếu Thành nghiêm túc nhìn chằm chằm vào mắt Lăng An Tu, nhiều năm như vậy, lần đầu tiên y ý thức được đôi mắt của người này thâm thúy mê người đến vậy, hơn nữa nó còn cất giấu tình cảm mà y không hiểu được.

Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Lăng An Tu nhìn mình, vĩnh viễn chỉ có tình yêu sùng bái. Tiếu Thành đã biết, Lăng An Tu từ lâu đã ôm ấp tình cảm với mình, tuy rằng y cảm thấy buồn nôn, nhưng vẫn làm bộ cái gì cũng không biết, trái lại chủ động xảy ra quan hệ cùng Lăng An Tu. Cho tới bây giờ y cũng không biết mình lên giường với Lăng An Tu vì lý do gì, rượu đêm đó căn bản không đủ khiến y mất đi lý trí. E rằng, chỉ có nam nhân này là ngưỡng mộ y kể cả khi y chỉ có hai bàn tay trắng. Tiếu Thành cảm thấy thứ tình yêu mù quáng này thật thảm hại, nhưng lại không khống chế được ý nghĩ muốn xâm phạm người đàn ông này.

"Tiếu Thành?"

Tiếu Thành buông Lăng An Tu ra, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, một loại cảm giác xa lạ dâng lên trong lòng y. Tiếu Thành liếc mắt nhìn túi đồ Lăng An Tu mang về, trào phúng nói: "Cậu đem tiền của Lâm Tư Uyển đi mua đồ? Nếu như tôi là cậu, sẽ thông minh mà tìm một căn nhà trước tiên."

"Số tiền kia căn bản không đủ mua nhà ở Hồng Kông."

"Hồng Kông?" Tiếu Thành sững sờ, "Cậu không dự định về nhà ?"

"Không." Lăng An Tu nói xong, phát hiện sắc mặt Tiếu Thành đen đến hù người, bổ sung thêm: "Tôi ở lại Hồng Kông cũng sẽ không cản trở cuộc sống hôn nhân của cậu, không cần căng thẳng như vậy."

"Cậu tự đề cao mình quá rồi, chỉ bằng cậu, không có tư cách khiến tôi căng thẳng."

"... À."

"Nhưng rốt cuộc, cậu cái gì cũng không có, chưa tốt nghiệp trung học, chỉ bằng số tiền này có thể tại Hồng Kông quậy phá bao lâu?"

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Trước kia "nguyên chủ" ngoại trừ chuyện trồng trọt thì thực sự cái gì cũng không biết, nhưng Lăng An Tu dù gì cũng là sinh viên tốt nghiệp đại học danh tiếng, hơn nữa hệ thống lại mở cho mình một "plug-in", ở lại Hồng Kông kiếm cơm hẳn cũng không khó. Về nhà?! Đừng đùa, cách Tiếu Thành càng xa khả năng hoàn thành được nhiệm vụ kia càng nhỏ.

Bị người ta khinh cảm giác không quá tốt, Lăng An Tu tức giận nói: "Cái này không cần cậu lo lắng, cùng lắm tôi có thể dùng cơ thể này."

Tiếu Thành hít sâu một hơi, "An Tu, tại sao cậu lại cố chấp như thế? Chúng ta căn bản không phải người của một thế giới, ở chung với nhau mấy năm hoàn toàn là sai lầm. Cậu tại sao không muốn trở lại thế giới thuộc về mình mà đàng hoàng sống?"

Lăng An Tu không nhịn được liền quăng ánh mắt khinh thường, cái tên này thực sự tồi tệ đến khó có thể chấp nhận."Tôi nói rồi, tôi ở lại Hồng Kông sẽ không ảnh hưởng đến cậu."

Tiếu Thành nhìn Lăng An Tu thật sâu, đột nhiên, đẩy cậu lên trên tường, đôi môi ấm áp lập tức cường thế thô bạo phủ lên.

Lăng An Tu, không, là "nguyên chủ", theo thói quen hé miệng, đáp lại Tiếu Thành. Kết nối, cảm giác hôn, Lăng An Tu rất mâu thuẫn, rõ ràng là lần đầu nhưng lại vô cùng quen thuộc. Đôi môi nhiều lần bị mút vào, đầu lưỡi đối phương trơn tuột dây dưa trong miệng mình từng nơi một. Lăng An Tu bị hôn đến ngất ngây, mãi đến khi một đôi lạnh lẽo tay đưa vào bên trong áo sơ mi của cậu.

Lăng An Tu bắt được tay của Tiếu Thành, "Anh, anh muốn làm gì?"

Tiếu Thành liếm liếm khóe miệng, lạnh lùng nói: "Cùng cậu làm. Còn có thể là cái gì khác? Hoặc là nói ngoại trừ cái này, giữa chúng ta còn có thể làm gì khác?"

Lăng An Tu tốt xấu gì cũng thường xuyên làm việc chân tay, cậu hơi dùng lực một chút, Tiếu Thành hoàn toàn không thoát được sự kiềm chế của cậu, không thể làm gì khác hơn là nói: "Buông tôi ra."

"Được, có thể, nhưng không cho phép anh động tay động chân với tôi."

Tiếu Thành nheo mắt: "Lăng An Tu, ngày hôm nay rốt cục cậu làm sao?"

Lăng An Tu nhún nhún vai, "Tôi chỉ đột nhiên suy nghĩ rõ ràng một số chuyện. Tiếu Thành, tôi yêu anh, cũng nguyện ý cùng anh làm. Nhưng là ở tình huống chúng ta tâm ý tương thông lẫn nhau. Anh muốn cùng tôi làm. Được, trừ phi anh đáp ứng tôi rời khỏi Lâm Tư Uyển, ở bên tôi."

Nghe Lăng An Tu nói cậu thích mình, tâm tình Tiếu Thành tốt lên mấy phần, nhưng mà vẫn cảm thấy lời của cậu hoang đường."Cùng với cậu? Cậu có thể giúp đỡ Tiếu thị cái gì sao? Cậu nghĩ cậu sinh con được sao? Cậu ngoại trừ nằm dưới thân đàn ông. Thử nghĩ xem còn có thể làm được gì?!"

"Vậy liền không có gì đáng nói. Anh không đánh lại được tôi, cũng không mạnh bằng tôi. Nếu như không có chuyện gì khác, mời anh rời đi."

"Rời đi? Ha ha, Lăng An Tu cậu biết rõ đây là nhà của ai!"

Lăng An Tu bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Tiếu Thành, nể tình chúng ta quen biết mười năm nay, phòng này, tôi mượn ở mấy ngày. Chờ tôi tìm được phòng ở, lập tức rời đi."

Quen biết? Buồn cười, Tiếu Thành chưa từng coi người như Lăng An Tu là bạn. Đối với y, Lăng An Tu chẳng qua là... Phải...

Trên gương mặt tuấn mỹ kiêu ngạo của Tiếu Thành hiếm thấy mà lộ ra một tia mê man —— nhiều năm như vậy, rốt cuộc y xem Lăng An Tu là cái gì?

"Tiếu Thành?"

Tiếu Thành gạt tay Lăng An Tu, lạnh lùng nói: "Một tuần."

"A?"

"Tôi cho cậu một tuần nữa phải rời đi." Tiếu Thành mặc áo khoác, đi tới cửa, "Cậu muốn ở Hồng Kông tiếp tục chờ đợi, tôi không ngăn cản. Thế nhưng, nếu như cậu chết đói tại đầu đường, tôi cũng sẽ không cho cậu một đồng."

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

- Hết chương 2 -

Bonus tấm hình nà~~ 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro