Tra công số 1: Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

Edit: Tuế Nguyệt
Beta: Nguyệt Kiều

“Ngươi không thể đối với ta như vậy!”

“Ta đương nhiên có thể. Hiện tại, chúng ta đã chia tay, mời ngươi cút khỏi nhà ta.”

Nhìn đến đây, Lăng An Tu không thể không phun thẳng nước ngọt lên trên màn hình máy tính, trong đầu 10 vạn con Thảo Nê Mã(1) lao nhanh qua. Ngay lập tức, giấy cũng không kịp lấy, căm phẫn gõ xuống : “Tác giả ngươi được lắm! Đối với loại người tự cho mình là đúng, tra công chỉ dùng nửa người dưới suy tính, ta chỉ muốn nói một chữ —— CÚT! Mãnh liệt yêu cầu ngược công, đem hắn treo lên đánh, ngược 100 lần!”

(1)Thảo Nê Mã: Từ hài âm trên mạng của Fuck your mother (thao nhĩ mụ), cũng là tên con alpaca, một loại động vật có thật thuộc họ lạc đà sống ở Nam Mỹ. – NK

Lăng An Tu tức giận đóng máy tính, nằm ở trên giường, trừng trần nhà, tức giận đến nói không ra lời.

Làm một lão gay xử nam, Lăng An Tu đối với nửa kia tương lai vẫn ôm ấp ảo tưởng tốt đẹp. Nhưng mà cậu không có lá gan để comeout, chứ đừng nói gì đến chuyện tình cảm. Những khát khao của Lăng An Tu lại chỉ có thể ở bên trong thế giới ảo tìm an ủi, nhưng chính bản thân cậu cũng không hiểu vì cái khỉ gì mà ngoài kia lại nhiều tra nam như vậy! Lăng An Tu không chịu nổi các loại tra công tra thụ, đây hoàn toàn là làm bại hoại hình tượng đồng chí, cậu quyết không cho phép!
Có không cho phép cũng hết cách rồi, cậu lại không thể đưa đao kề cổ tác giả, uy hiếp nàng ngược công.

Lăng An Tu chính là buồn bực, đột nhiên nghe được âm thanh máy tính khởi động.

Lăng An Tu giật mình liền ngồi dậy —— máy tính làm sao có thể tự động khởi động? Cậu liếc mắt một cái, máy tính đã bị ngắt nguồn điện, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, da gà toàn thân nổi lên. Lăng An Tu không nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh, nhìn chằm chằm màn hình máy tính.

Máy tính đứng hình một hồi, sau đó trong màn hình hiện ra một hàng chữ —— “Ngươi muốn tận hưởng khoái cảm dạy dỗ tra công sao?”

Bị kinh sợ, Lăng An Tu run rẩy nắm con chuột, đem con trỏ chuyển qua vị trí “yes”, nhắm mắt lại, cắn răng click chuột.

Kết quả…

Thật giống như không có chuyện gì phát sinh. Lăng An Tu mở mắt, đập vào mí mắt vẫn là nơi cậu ở hơn hai mươi năm qua, trước mặt là màn hình máy tính đen, hoàn toàn nằm ở trạng thái tắt.

Hóa ra là ảo giác. Lăng An Tu thở phào nhẹ nhõm, lại chú ý thời gian, tính toán mẹ cậu đang chuẩn bị gần xong bữa tối, liền muốn đi phòng ăn chờ cơm .

Khi Lăng An Tu mở cửa phòng, mặt cậu thoáng chốc liền trắng bệch —— ở phía trước, không còn là phòng khách quen thuộc, mà là không gian màu đen vô cùng vô tận. Lăng An Tu căn bản không dám bước ra, dưới chân cậu, tựa hồ chính là đi về vực sâu địa ngục.
Lăng An Tu cưỡng ép chính mình phải trấn tĩnh, đóng cửa lại, chạy đến bên cửa sổ nhìn —— Quả nhiên, siêu thị đối diện cũng không thấy. Khí đen, khí đen, tất cả đều là khí đen! Phòng ngủ của cậu như thể một ngôi sao duy nhất lơ lửng giữa vũ trụ. Lăng An Tu run rẩy đem bàn tay ra ngoài cửa sổ, tay cậu ngay lập tức liền cùng khí đen hòa làm một thể, biến mất ở trong tầm mắt của cậu. Lăng An Tu rút nhanh tay về, phát hiện tay của mình bình yên vô sự.

… Nhất định có cái gì không đúng!

Lăng An Tu nghĩ đến “Ảo giác” vừa rồi, đột nhiên quay người —— chính là máy vi tính không được cung cấp điện kia tản ra ánh sáng u ám màu xanh nhạt… Quả nhiên, là ngươi lại giở trò quỷ!

Lăng An Tu vừa tức lại vừa sợ, đang muốn đem máy tính chuẩn bị đập, lại nghe được một giọng nữ kỳ ảo lạnh lùng.

“Hoan nghênh đi đến dị thế không gian số 67, ta là hệ thống trí tuệ nhân tạo của không gian này, ngươi có thể gọi ta ‘Hủ thần’ .”

Lăng An Tu bỏ ra một phút đem câu nói này tiêu hóa xong —— hoá ra cậu xuyên qua, là xuyên đến một không gian nào đó chưa từng nghe thấy tên. Nhưng mà, còn có cái gì đó không đúng.

“Hủ thần, không gian này chính là phòng ngủ của ta sao?” Lẽ nào không phải là một địa phương khác?

“Phòng ngủ của ngươi chỉ là không gian biểu đạt một loại ý thức.”

“Không gian kia bên trong còn có những người khác sao?”

“Có.”

“Ai? Thật sự? Vậy bọn họ ở đâu?”

“Vấn đề này ngươi không có quyền hạn được nghe câu trả lời.”

“… A.” Lăng An Tu có chút thất vọng, vào giờ phút này, cậu hi vọng có thể có một đồng loại làm bạn, bây giờ nhìn lại, cậu nhất định phải một mình đối mặt thực tế. “Kia Hủ thần, tại sao ngươi đem ta tiến vào không gian này?”

“Bởi vì oán niệm của ngươi đối với tra công đạt tới cao nhất trong đo lường tiêu chuẩn của ta. Nói theo khía cạnh khác, là ngươi gọi ta về.”

Lăng An Tu trợn mắt lên: “Này cũng có thể?! Từ từ, ý của ngươi… Lẽ nào nhiệm vụ của ta chính là ngược các loại tra công? !”

“Nói đúng ra là ‘Điều Giáo’ (2) .”

(2) Điều giáo: SM dạy dỗ. Trong tiểu thuyết có H, điều giáo không chỉ trong sinh lí, còn có trong tâm lí, mục đích là tàn phá tự tôn của đối tượng, để đối tượng hoàn toàn thận phục.-NK

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Lăng An Tu khó có thể tin nhìn chằm chằm “Hệ thống dạy dỗ tra công ” trước mặt —— tượng trưng cho ánh sáng thần bí màu xanh lam, một hệ thống lạnh lùng đầy lý trí, hắc ám quỷ dị vô hạn… Thoạt nhìn, tất cả đều là hệ thống cao cấp, nhưng vì sao lại muốn chấp hành những loại nhiệm vụ như thế. Cùng với cứu vớt thế giới viết trong tiểu thuyết, vẻ ngoài của thần này không giống nhau nha!

Dù vậy, Lăng An Tu vẫn rất may mắn, chỉ bằng thể chất nhiều năm trạch nam, nếu như cậu xuyên qua đến nơi “ bình thường” trong không gian, kia chắc chắn là “treo máy” ngay lập tức. Đừng nói, cái “Hệ thống điều giáo tra công” này dù sao còn rất thích hợp với cậu. Nghĩ tới đây, bất an trong lòng Lăng An Tu ít đi một chút. Đến đâu thì hay đến đó, việc cấp bách là phải hiểu biết thêm đối với hệ thống này.

Lăng An Tu suy tư một hồi, hỏi: “Hủ thần, nếu như ta không hoàn thành nhiệm vụ sẽ như thế nào?”

“Ngươi sẽ biến mất.”

Lăng An Tu hít vào một ngụm khí lạnh: “Ngươi là gạt ta!?”

“Ta là hệ thống trí năng, sẽ không nói khoác.”
Lăng An Tu bất mãn mà kêu quái dị: “Này thật quá đáng! Ta một điểm kinh nghiệm ngược người đều không có, ban đầu rất có thể sẽ thất bại !”

“Khi tiến vào nhiệm vụ, ngươi sẽ được cường hóa một loại thuộc tính.”

Lăng An Tu hỏi: “ Là có thể cường hóa thuộc tính gì ?” Là thuật ẩn thân sao?- Cậu cưỡng chế ý nghĩ này trong đầu.

“Cường hóa thuộc tính cụ thể sẽ do ta quyết định, dù vậy thuộc tính cũng không phải vĩnh cửu, nhiệm vụ sau khi kết thúc sẽ tự động biến mất, ở nhiệm vụ sau sẽ là thuộc tính mới.”
Lăng An Tu hơi yên tâm một chút. Hệ thống đặt ra quy định này cũng chính là cấp cho chính mình một bàn tay vàng tạm thời, lại tương đương “plug-in” hữu dụng. Cho dù là như vậy, tỉ lệ tử vong cũng còn rất cao. Tuy nói việc ngược tra công rất hợp ý cậu, nhưng lấy mạng sống ra đánh đổi chẳng phải là quá lắm sao?

“Hủ thần, bao giờ ta sẽ ra khỏi không gian này? Mẹ ta còn đang chờ ta ăn cơm đây.”
“Vấn đề này ngươi tạm thời không có quyền hạn để biết câu trả lời.”

Lăng An Tu vẻ mặt đưa đám: “… Ngươi thật nhỏ mọn, nói một chút thì sao.”

“Ta chỉ là một hệ thống, ngươi đối với ta làm nũng là vô dụng. Nếu như ngươi không còn vấn đề gì để nói, chúng ta có thể bắt đầu. Căn cứ vào nhiệm vụ ngươi sẽ đối mặt ngay bây giờ, thuộc tính ngươi lấy được là —— năng lực ưu tú làm việc hành chính”

Lăng An Tu căn bản chưa kịp phản ứng, chỉ thấy chùm sáng trước mắt đột nhiên lớn lên, ánh sáng mạnh làm cậu không mở nổi mắt. Cùng lúc bị ánh sáng màu xanh lam chiếu vào, một lượng lớn thông tin lọt vào đầu Lăng An Tu, từng bức tranh hiện ra ở trước mắt cậu…
Bảy tuổi, lần đầu đi vào phòng học, hắn mang cái cặp đã bị anh trai vứt bỏ. Cơ hồ là trong nháy mắt, hắn đã nhìn thấy tướng mạo xinh đẹp của một bé trai. Đứa bé cùng tuổi hắn, mặt đầy vẻ kiêu ngạo, khí chất trên người cùng kẻ nông thôn như hắn hoàn toàn khác nhau. Hắn bị hấp dẫn, ngơ ngác mà đi tới, khẩn trương đến ngay cả lời đều khó mà nói, “Cái kia… Tớ, tớ có thể ngồi bên cạnh cậu không?”

(Hắn ở đây sẽ là nói đến nguyên bản Lăng An Tu trong truyện không phải là Tiểu Tu ở hiện thực nhé =)) )

Mười hai tuổi, bạn học chỉ vào mũi mắng bé trai, “Mày kiêu ngạo cái quái gì! Mẹ tao nói mẹ mày là gái bán hoa, mày chính là con riêng, là dã chủng!” Đứa bé cúi đầu không nói, ngược lại hắn xông lên cho kẻ kia một quyền. Thầy giáo vốn bất mãn vì hắn nợ học phí, nhân cơ hội này cho hắn thôi học. Từ đây, hắn cuối cùng không còn lên lớp học nữa.

Mười bảy tuổi, hắn một mặt hâm mộ nhìn thiếu niên anh tuấn trước mặt, “Toàn huyện đều đang bàn tán về cậu! Qua nhiều năm như vậy, cậu là người đầu tiên thi được lên Hồng Kông.

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn trời, nắm chặt hai tay, “Tớ rốt cục có thể rời khởi nơi này. Hồng Kông…”

Lần đầu tiên thấy thiếu niên lộ ra biểu tình khát vọng như vậy, tim hắn nhất thời đập nhanh hơn, “Tớ có thể đi chung với cậu tới Hồng Kông không? Tớ có thể đi làm công…”
Thiếu niên cúi đầu nhìn hắn cực kỳ lâu, hắn lại không hiểu biểu hiện này của thiếu niên…
Hai mươi mốt tuổi, trước một ngày thanh niên tốt nghiệp đại học, anh trai cùng cha khác mẹ vì tai nạn xe cộ mà qua đời. Trở thành người thừa kế duy nhất của cả gia tộc lớn, thanh niên được người cha chưa từng gặp mặt đón về, hưởng thụ tất cả cuộc sống của xã hội thượng lưu, có thể kiêu ngạo mà nhìn tất cả những người từng khinh thường y. Cũng tại ngày đó, thanh niên trong cơn say đã đem hắn đặt ở dưới thân.

Hai mươi lăm tuổi, hắn vẫn cùng thanh niên duy trì mối quan hệ không thể cho ai biết như trước. Thanh niên mua nhà, thi thoảng lại ở đây cùng hắn quấn quít. Hắn rất thỏa mãn, cho là thanh niên cùng hắn tâm ý tương thông, bỏ qua công việc, một lòng ở nhà, mãi đến tận khi vợ chưa cưới của người kia tìm đến cửa, đem một tập nhân dân tệ dày đặc ném trước mặt hắn…

Tim Lăng An Tu đột nhiên đau đớn, loại thống khổ tê tâm liệt phế mà cậu chưa từng có cảm nhận được. Cái cảm giác này quá chân thực, thật giống như chính bản thân cậu đã trải qua hết thảy trong hơn hai mươi năm qua.

“Sao… Chuyện gì xảy ra?” Lăng An Tu che ngực, tất cả trước mắt đều trở nên mơ hồ.

Thanh âm hệ thống không mang theo bất luận cảm tình gì ghé vào lỗ tai cậu vang lên: “ Trong nhiệm vụ, ‘Hắn’ chính là ngươi, ngươi chính là ‘Hắn’, ngươi nắm giữ tất cả ký ức, tình cảm cùng tư tưởng của ‘Hắn’. Điều này mang ý nghĩa, nếu như ngươi không thể giữ vững lý trí —— cũng chính là tình cảm bản thân của mình, có thể sẽ giống như ‘Hắn’ , yêu tha thiết người kia dẫn đến nhiệm vụ thất bại.”

“… MÁ NÓ!” Lăng An Tu kêu to, “Ta cũng là con người, ngươi khiến ta chịu nhiều tổn thương như vậy là muốn giết chết ta sao? !”

“Mỗi lần nhiệm vụ kết thúc ngươi có thể lựa chọn quên đi tất cả quá trình.”

Lăng An Tu cười lạnh: “Vậy cũng thật là cám ơn ngươi.”

“Nhiệm vụ: Khiến tra công hối hận vạn phần sau đó trở lại bên cạnh ngươi. Hạn định thời gian: Ba tháng. Chúc ngươi gặp nhiều may mắn, Lăng tiên sinh.”

Post on colangnguyetthanh by colangnguyetthanhteam

Hết chương 1

Nguyệt Kiều: Ôi tôi mới có beta mới nên giờ tôi sẽ cùng bạn ý rà lại từ đầu truyện đến giờ. Chương này đã được beta. Trước khi beta nó lắm sạn thật sự huhu, nhiều cái còn sai nghĩa nữa :(

Cho mời tra công số một hoá trang lên sân khấu o(≧v≦)o~~

- Hết chương 1 - 

– Thảo Nê Mã: Cute nhở :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro