CHỒNG CÂM (25)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày nhiều mây.

Mã Gia Kỳ đứng dậy mặc quần áo vào, Đinh Trình Hâm hiếm khi ngủ dậy trễ như hôm nay, cậu ngủ trong rất đáng yêu, Mã Gia Kỳ vì thế mà không kìm được liền cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu

Hôn xong, Mã Gia Kỳ quay người đi ra khỏi phòng, không hiểu sao hôm nay anh lại cảm thấy bất an, sau khi ăn sáng thì vội vã đến công ty họp mặt.

Ngày nhiều mây mát mẻ hơn trước rất nhiều, không còn ánh nắng chói chang, bầu trời mây đen dày đặc, Mã Gia Kỳ ngồi ở ghế phụ, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Gió thổi qua khe hở trên cửa sổ không đóng, lùa vào cổ áo sơ mi của anh.

Lịch trình hôm nay rất dày đặc, Mã Gia Kỳ vừa nghĩ vừa xem qua lịch trình do thư ký gửi đến, nhưng sau đó anh nhìn vào lịch trình của những ngày tiếp theo thấy rằng  cũng chẳng khá hơn là bao.

Chú hai gửi tin nhắn mời Mã Gia Kỳ tối nay đi dự tiệc tối với ông, cho dù Mã Gia Kỳ không muốn đi, nhưng ở nhà mãi cũng không được, hơn nữa còn phải bắt chuột và tạo cơ hội cho con chuột chũi ra tay.

Cuộc họp buổi sáng kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, mỗi bộ phận báo cáo tình hình hàng quý trong nửa đầu năm và người phụ trách từng dự án báo cáo tiến độ vô cùng lâu.

Sau cuộc họp, trước khi Mã Gia Kỳ có thời gian nghỉ ngơi, thư ký đã bố trí một chiếc xe đến công trường xây dựng tòa nhà mới. Thỉnh thoảng anh sẽ đến đó để theo dõi và cho ý kiến để tránh các vấn đề.

Sau một ngày bận rộn chạy khắp nơi, Mã Gia Kỳ nằm xuống chiếc ghế sofa nhỏ trong văn phòng và chợp mắt vào buổi chiều. Nhưng chỉ một lúc sau, Mã Gia Kỳ bị đánh thức bởi cuộc gọi từ chú thứ hai Mã Phi Nhân. Khi anh mở đôi mắt ngái ngủ ra, đã có những hạt mưa rơi trên kính cửa sổ.

Chú hai bảo Mã Gia Kỳ xuất phát ngay bây giờ, Mã Gia Kỳ vội mặc quần áo và cà vạt, cầm ô bước nhanh đến thang máy.

Bữa tối hôm nay cũng là một sự kiện giải trí ở một khách sạn sang trọng. Người tổ chức đặc biệt mời bọn họ đi nên Mã Gia Kỳ đành phải đi.

Mặc dù Mã Thị là một trong những công ty giỏi nhất trong ngành nhưng xét cho cùng Mã Gia Kỳ vẫn là người mới. Cho dù phương pháp của anh có lợi hại đến đâu thì các mối quan hệ và trình độ cần phải được tích lũy thông qua các mối quan hệ.

Mã Phi Nhân là người rất hoạt bát và thoải mái trong ngành, ngay từ khi vào công ty, ông đã được nhiều ông chủ cùng lứa tuổi mời đến trò chuyện. Mã Gia Kỳ cũng đi theo để làm quen với nhiều gương mặt khác nhau. Mỗi hành động anh thực hiện đều là vì lợi ích của công ty, nên lời nói và việc làm của anh đều phải cẩn thận.

Sau khi đi vòng quanh, tiếng nhạc khiêu Vũ du dương bắt đầu vang lên trong phòng , mọi người đều đang khiêu vũ theo tiếng nhạc, chỉ riêng Mã Gia Kỳ cầm ly rượu đứng một bên nhìn , nhưng trong đầu anh đang nghĩ về Đinh Trình Hâm.

Đúng lúc này, có một vị khách đến bên cạnh Mã Gia Kỳ.

Chiếc ghế sofa bên cạnh hơi lún xuống, Mã Gia Kỳ lặng lẽ liếc nhìn, thấy người ngồi cạnh anh là em trai của Đinh Trình Hâm, người suýt đã cưới anh, Đinh Trình Yến, người có vẻ ngoài hơi giống Đinh Trình Hâm.

Mã Gia Kỳ di chuyển cơ thể để không ngồi quá gần Đinh Trình Yến.

Đinh Trình Yến trông không có sức sống cho lắm, thậm chí có thể nói là hốc hác, nhưng trang phục lại khá đặc biệt, có vẻ như đã chuẩn bị từ trước. Mã Gia Kỳ không biết ý đồ của Đinh Trình Yến là gì, cũng không muốn nói chuyện với y.

Không ngờ, giây tiếp theo, Đinh Trình Yến nhẹ nhàng nói:

"Mã tổng có biết tôi không?"

Mã Gia Kỳ nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía trước mà không nhìn Đinh Trình Yến, trả lời:

“Tôi biết, cậu em trai của A Trình.”

Đinh Trình Yến cười trong lòng khi nghe Mã Gia Kỳ gọi mình như này, sau đó y nói:

"Mã tổng có biết Đinh Trình Hâm đang giấu anh một chuyện không? Có vẻ Mã tổng rất tin tưởng anh ấy."

Trong giọng điệu có chút mỉa mai, khiến Mã Gia Kỳ cảm thấy có chút khó chịu. Anh vô thức siết chặt ly rượu, lông mày hơi nhíu lại.

Thấy Mã Gia Kỳ không lên tiếng, Đinh Trình Yến nói tiếp:

"Có thể Mã tổng không biết, nhưng Đinh Trình Hâm và Đinh Trình Tú có chút liên quan với nhau."

Chưa kịp nói xong, Mã Gia Kỳ đã không thể nghe được nữa, anh đặt mạnh ly rượu lên bàn kính bên cạnh, khiến khuôn mặt của Đinh Trình Yến cứng đờ, sau đó nhìn Mã Gia Kỳ đứng dậy, lạnh lùng nói:

"Tôi nghĩ mình không cần biết người yêu mình như thế nào qua lời nói của người khác."

Nói xong định bỏ đi thì Đinh Trình Yến không chịu buông tha đã nắm lấy cổ tay Mã Gia Kỳ, nhanh chóng nói:

"Đinh Trình Hâm là người yêu của Đinh Trình Tú, Đinh Trình Tú luôn thích Đinh Trình Hâm, tôi cũng có những bức ảnh chụp Đinh Trình Hâm nằm trong vòng tay anh ta. Đinh Trình Hâm không hề chân thành chút nào. Đừng cho rằng anh ta trong sạch, anh ta chỉ là một gián điệp, làm việc cho Đinh Trình Tú..."

Đinh Trình Yến nói rất nhanh trong một hơi, nhưng Mã Gia Kỳ không muốn nghe nữa. Vẻ mặt anh đặc biệt u ám, anh ném tay Đinh Trình Yến ra và rời đi mà không quay đầu lại.

Sau khi rời khỏi đại sảnh, Mã Gia Kỳ đứng ở hành lang bên ngoài châm một điếu thuốc.

Mã Gia Kỳ hiếm khi hút thuốc, nhưng lúc này anh cảm thấy hơi phiền não, để giải tỏ cảm cảm xúc của mình, anh không thể không lấy ra một điếu thuốc mà anh vừa nhét vào túi khi giao lưu.

Bên ngoài trời vẫn đang mưa, không khí ẩm ướt phả vào mặt Mã Gia Kỳ, màu đỏ tươi của tàn thuốc dường như nhạt đi rất nhiều.

Những gì Đinh Trình Yến nói vừa rồi nghe có vẻ đặc biệt buồn cười trong mắt anh, anh càng tin tưởng Đinh Trình Hâm, nên dù giọng điệu của Đinh Trình Yến có chân thành đến đâu, anh vẫn không muốn nghe.

Một Tiểu Mộc Lan nhỏ trong sáng và thuần khiết, làm sao có thể như lời Đinh Trình Yến.

Yêu một người thì phải trao đủ niềm tin. Đây là điều mà Mã Gia Kỳ luôn tuân thủ. Nếu ngay cả sự tin tưởng cơ bản nhất cũng không có được thì thà đừng hứa làm gì. Tuy rằng Mã Gia Kỳ hay có tính nghi ngờ người khác, nhưng dù có nghi ngờ đến mấy thì cũng sẽ vì một ngoại lệ, hiện tại người đó là Đinh Trình Hâm, cậu là ngoại lệ của anh, chỉ có một mình cậu.

Mã Gia Kỳ khó chịu và tức giận vì Đinh Trình Yến đã bôi nhọ Đinh Trình Hâm, nhưng đáng tiếc là anh không thể làm gì vì dù sao người đó là em trai của Đinh Trình Hâm.

Hút một điếu thuốc xong, tàn thuốc rơi vào thùng rác trời vẫn còn mưa. Sau chuyện vừa rồi, Mã Gia Kỳ không muốn quay lại, dù sao thì vẫn còn trò giải trí với chú ba, và anh đã cho tuôn ra tất cả những thông tin để hắn mắc bẫy.

Và bây giờ anh chỉ muốn về nhà.

Nghĩ đến đây, Mã Gia Kỳ lấy chiếc ô từ cửa tiền sảnh và bước vào màn mưa bên ngoài khách sạn. Anh đi theo con đường để tìm xe của mình, tim đập càng lúc càng nhanh trong lồng ngực.

Anh nhớ Đinh Trình Hâm rất nhiều.

*

Về đến nhà thì đã gần mười một giờ, Mã Gia Kỳ đỗ xe ở cổng, cầm ô chạy vào trong.

Căn biệt thự nhỏ nơi Mã Gia Kỳ ở đã tắt đèn nên Mã Gia Kỳ bước vào rất nhẹ nhàng. Sáu Cân đang ngủ trong phòng khách nếu bị đánh thức, chắc chắn nó sẽ hét lên không ngừng.

Mã Gia Kỳ di chuyển nhẹ nhàng, trong nhà trải thảm bước đi gần như không có tiếng động, Mã Gia Kỳ cởi áo khoác, đặt trên ghế sofa, khi bước về phía phòng ngủ chính trên lầu, anh cởi cúc áo sơ mi.

Vừa đến tầng hai, Mã Gia Kỳ đã nhạy cảm ngửi thấy một mùi lạ trong không khí, rất nhẹ và dường như đang bị loãng, tuy nhiên Mã Gia Kỳ đặc biệt nhạy cảm với loại mùi này, chưa kể nó có mùi khác hoàn toàn so với tinh dầu ở nhà. Anh lập tức rùng mình, nín thở rồi lặng lẽ bước về phòng ngủ chính.

Hành lang tối tăm, nhưng Mã Gia Kỳ có tầm nhìn ban đêm rất tốt, quen thuộc với nhà mình nên lúc này bước vô cùng trơn tru nhưng trong lòng vô cùng nặng nề, lông mày vô tình lộ ra vẻ dữ tợn khiến thần kinh của anh căng thẳng. Đi được vài bước, anh chợt nghe thấy tiếng xào xạc bên tai.

Có người.

Mã Gia Kỳ đưa ra suy đoán nhanh chóng. Anh chắc chắn không phải là người tốt khi nửa đêm quậy phá ở đây mà không bật đèn. Anh đã quen với việc bị người khác âm mưu hãm hại trong khoảng thời gian này nên đương nhiên anh biết điều này là như thế nào, có lẽ là có một người đến để giết anh.

Khi đang định bước nhanh tới, người đàn ông dường như cảm thấy có người đang đến gần nên lập tức dừng lại.

Trong bóng tối, không khí vô cùng căng thẳng.

Mã Gia Kỳ không biết đối phương là ai, nhưng sau khi ước tính vị trí của người đó, anh lặng lẽ di chuyển vị trí của mình, cố gắng chủ động hạ gục người đó trong một đòn, nhưng anh đã đánh giá thấp khả năng của người đó, tiến lên một bước, lập tức có thứ gì đó lao về phía anh, Mã Gia Kỳ cách người đó không xa, hành lang tương đối hẹp, dù anh có chạy nhanh đến đâu thì cánh tay cũng bị trầy xước bởi vũ khí sắc bén lao tới. Mã Gia Kỳ mạnh mẽ chống lại vũ khí giết người của người đàn ông, cố gắng giựt lấy hunh khí, tuy nhiên, trong giây tiếp theo, có thứ gì đó lao về phía anh, con dao găm đâm vào cách tay anh, đồng thời Mã Gia Kỳ đá mạnh vào bụng người đàn ông khiến người đàn ông ngã xuống đất.

Người đàn ông rên rỉ đau đớn, Mã Gia Kỳ ngay lập tức cố gắng giật lấy hung khí giết người của người đàn ông, nhưng người đàn ông này cực kỳ khỏe mạnh và thoát khỏi sự trói buộc của Mã Gia Kỳ. Cánh tay của Mã Gia Kỳ bị chém, lúc này anh có thể cảm nhận được máu đang chảy ra. Vết thương vẫn đang rách ra theo từng cử động, anh cũng phải nghiến răng chịu đựng để bắt được tên khốn đó.

Không có vũ khí, anh vẫn ở thế bất lợi, Mã Gia Kỳ phải né tránh những lưỡi dao có thể tấn công bất cứ lúc nào khi anh không thể nhìn rõ, đồng thời anh cũng phải tận dụng mọi cơ hội để khiến người đàn ông này bị thương và đánh mạnh vào cằm người đàn ông, hàm dưới cứng đờ, các đốt ngón tay đau nhức, toàn bộ đầu nghiêng sang một bên. Mã Gia Kỳ nhân cơ hội đá vào đầu gối của người đàn ông, chân của người đàn ông mềm nhũn ra, cơ thể không tự chủ được đập vào khung gỗ ở hành lang, tiếng bình rơi xuống đất vỡ tan ngay lập tức, người đàn ông ngã xuống đất và dùng hết sức đâm vào anh, lần này anh có thể né được, và trước khi lưỡi kiếm xuyên qua vai anh, Mã Gia Kỳ đã làm gãy vai người đàn ông.

"A..." Người đàn ông đau đớn hét lên. Biết rằng mình sẽ sớm bị bắt, ý thức chạy trốn buộc người đàn ông phải dùng hết sức mạnh để đá Mã Gia Kỳ ra xa, rồi tuyệt vọng chạy đến cuối hành lang, nghe thấy ""choang!" Kính vỡ, Mã Gia Kỳ đứng dậy đuổi theo thì người đàn ông đã nhảy xuống lầu trốn thoát.

Mã Gia Kỳ nỗ lực đứng dậy, bật đèn trong hành lang lên, khiến Mã Gia Kỳ khó mở mắt trong giây lát. Những vết thương mà anh chưa cảm nhận được trong trận chiến bắt đầu xuất hiện. Chiếc áo sơ mi lụa trắng của anh giờ đây đầy máu và vết bẩn, trên vai anh cũng có vết thương gớm ghiếc thật kinh khủng, máu nhuộm đỏ chiếc áo anh đang mặc.

Bất kể vết thương thế nào, trước tiên anh dùng chìa khóa mở cửa phòng ngủ chính để kiểm tra tình hình bên trong, sau khi vội vàng mở cửa, anh nhìn thấy Đinh Trình Hâm nằm yên bình trên giường, nhưng Mã Gia Kỳ lại không có chút phản ứng nào. Tim gần như ngừng đập, anh đưa tay ra để kiểm tra. Mãi đến khi đầu ngón tay cảm thấy cậu vẫn còn thở, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi biết Đinh Trình Hâm vẫn ổn, Mã Gia Kỳ đột nhiên mở điện thoại di động và gọi một cuộc gọi, anh lập tức nói ngay khi cuộc gọi được kết nối, Mã Gia Kỳ nghe thấy giọng mình vô cùng trầm và ngập tràn lửa giận:

"Có người đột nhập, bắt buộc phải bắt hắn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro