CHỒNG CÂM (24)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ đang xem lại camera hiện trường vụ tai nạn ô tô, khi nhìn thấy chiếc ô tô đang đỗ ở ngã tư và đột nhiên lao ra ngoài, sắc mặt của Mã Gia Kỳ trở nên tối tăm khủng khiếp.

Rõ ràng là đang nhắm vào anh.

Khi cảnh sát vào cuộc điều tra, họ phát hiện ra người điều khiển chiếc xe ô tô màu đen đâm vào là một bệnh nhân ung thư đã chọn cách tự tử vì không còn hy vọng chữa trị, bức thư tuyệt mệnh nằm trong áo khoác của anh ta

Câu nói này đương nhiên là không có ai tin. Một cuộc tấn công như thế này rõ ràng là một vụ giết người được thuê.

Xe của Mã Gia Kỳ đã được lắp thêm một số thiết bị an toàn cho tai nạn nên vụ đâm xe tương đối dữ dội nhưng tính mạng của trợ lý Lý không nguy hiểm lắm. Sau khi được đưa vào phòng cấp cứu, anh ta được chuyển đến bệnh viện đa khoa và chỉ cần nằm viện một tháng là ổn, đây là một tin vui đối với Mã Gia Kỳ.

Một vụ đâm xe như vậy...... là ai thuê?

Ở lại đồn cảnh sát gần hết đêm, Mã Gia Kỳ bước ra khỏi cổng công an vào lúc hai giờ sáng. Xe của anh đậu gần đó. Khi anh mở cửa, Đinh Trình Hâm đã ngủ rồi, ngồi ở ghế sau, thở đều và nhẹ nhàng.

Máy điều hòa trong ô tô liên tục làm mát, Mã Gia Kỳ sợ bị Đinh Trình Hâm cảm lạnh nên tăng nhiệt độ lên.

Ngồi được vài phút, Mã Gia Kỳ nhấc điện thoại lên và bấm số của cấp dưới. Cuộc gọi nhanh chóng được trả lời. Mã Gia Kỳ mô tả ngắn gọn sự việc và gửi một số thông tin mình có được. Cuối cùng, anh thì thầm với cấp dưới rằng phải tìm ra manh mối càng sớm càng tốt.

Mã Gia Kỳ hiện tại không biết là ai đã làm, nhưng thủ đoạn rất giống chú ba Mã Phi Vũ làm, thô bạo liều lĩnh, nhưng anh không thể đột ngột kết luận được vì không có bằng chứng.

Mã Gia Kỳ lần lượt xem qua tất cả những người khả nghi mà anh có thể nghĩ ra, nhưng manh mối quá ít, đầu óc anh lúc này vô cùng bối rối không thể phân tích được gì, ngược lại cảm thấy các dây thần kinh đau âm ỉ.

Mã Gia Kỳ hơi ngửa đầu ra sau, nhắm mắt lại, cảm thấy rất bế tắc.

Nếu lúc đó Đinh Trình Hâm không bảo "không muốn đi ô tô" thì khả năng cao người bị tai nạn xe chính là bọn họ.

Mã Gia Kỳ cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến điều này. Anh vốn đã quen với cuộc sống như thế này nên thực ra anh cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng bây giờ có Đinh Trình Hâm ở bên cạnh, trong phút chốc anh dường như có rất nhiều lo lắng và muốn bảo vệ cậu. Mã Gia Kỳ không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra với mình nếu Đinh Trình Hâm đi theo và gặp tai nạn xe.

Lần đầu tiên trong đời, Mã Gia Kỳ cảm thấy mệt mỏi khi phải sống như thế này vì anh có điểm yếu. Anh vốn không sợ chết, nhưng giờ thì có.

Màn đêm dày đặc, khó nhìn thấy phía trước, đường phố khi gần sáng càng yên tĩnh hơn, Mã Gia Kỳ thở ra một hơi thở nặng nề, bỏ lại những suy nghĩ bối rối rồi khởi động xe.

Về đến nhà, Đinh Trình Hâm đã ngủ say, Mã Gia Kỳ bế cậu ra khỏi xe và đi thẳng về phòng.

Mã Gia Kỳ người đầy mồ hôi, sau khi lấy quần áo đi vào phòng tắm. Không ngờ vừa đóng cửa lại, Đinh Trình Hâm đã lặng lẽ mở mắt trong bóng tối.

Đinh Trình Hâm ban đầu không nhúc nhích, mãi đến khi nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngày càng lớn, cậu mới lấy điện thoại di động từ trong túi ra.

Điện thoại lạnh lẽo, trong chốc lát, Đinh Trình Hâm cảm thấy tay mình không có cảm giác, thậm chí còn có chút không nghe lời.

Vì thế ngay cả khi gõ phím, cậu vẫn hơi run.

Đinh Trình Hâm không thể ngủ được chút nào, cậu nhắm mắt lại để bình tĩnh lại. Cậu không biết đã nghĩ về điều đó bao lâu, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy lạnh lẽo.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Đinh Trình Hâm gửi tin nhắn cho Đặng Tuệ.

【Cháu sẽ ngoan ngoãn, xin đừng hại vào anh ấy, cháu cầu xin dì. 】

Sau khi tin nhắn được gửi đi, điện thoại không có động tĩnh gì, Đinh Trình Hâm nhìn tin nhắn hồi lâu mới nhét điện thoại xuống dưới gối.

Nếu cái giá phải trả cho việc ở bên nhau là rất nguy hiểm thì thà rằng không ở bên nhau còn hơn. Đinh Trình Hâm là kẻ hèn nhát, sợ điều này điều nọ. Cậu không có ước muốn gì lớn lao, cậu chỉ mong Mã Gia Kỳ có thể bình an vô sự và có thể khỏe mạnh mãi mãi.

Đây chính là điều mà Đinh Trình Hâm đã suy nghĩ từ tối qua.

Khi tiếng mở cửa phòng tắm vang lên, Đinh Trình Hâm lập tức nhắm mắt lại, tiếp tục giả vờ ngủ, giữ nguyên tư thế bất động.

Mã Gia Kỳ chỉ tùy tiện đi tắm, không mất bao lâu, anh đi dép lê bước tới, Đinh Trình Hâm nghe thấy tiếng bước chân của anh, sau đó cảm nhận được anh ngồi xuống bên kia giường, vài phút sau, anh mới nằm xuống.

Sau khi Mã Gia Kỳ nằm xuống, giây tiếp theo, có một bàn tay phụ đặt lên eo Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ dùng động tác rất nhẹ ôm cậu vào lòng. Đinh Trình Hâm biết anh nhất định phải cố gắng hết sức tránh đánh thức cậu, đồng thời cho rằng Mã Gia Kỳ vẫn luôn ôm cậu ngủ kể từ lần trước cậu gặp ác mộng, tựa hồ luôn sợ cậu lại làm bị như vậy, cho nên ngay cả khi cậu gối đầu lên cánh tay anh suốt đêm, Mã Gia Kỳ không hề tỏ ra khó chịu.

Cuộc đời này gặp được một người yêu mình hết lòng như thế là đủ.

*

Theo hướng điều tra, Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng nhận được kết quả do cấp dưới trong công ty gửi cho anh.

Người lái xe tự sát có thêm một triệu trong tài khoản sau khi anh ta qua đời. Gia đình anh ta cũng đã chuyển đến tỉnh khác chỉ trong một đêm. Người chuyển tiền là tài khoản ẩn danh của một ngân hàng ngầm. Mã Gia Kỳ đồng thời nhận được tin tức từ một người cung cấp thông tin khác. Trong khoảng thời gian này, chỉ có chú ba của anh là Mã Phi Vũ tiếp xúc với nhiều người lạ, thậm chí còn mắng mỏ Mã Gia Kỳ nhiều lần trước mặt cô gái trẻ đang ngủ với ông ta.

Nhìn thấy tất cả dấu hiệu thì có lẽ là Mã Phi Vũ làm, Mã Gia Kỳ trong lòng luôn có chút nghi ngờ.

Quá rõ ràng, quá dễ kiểm tra, mọi thứ đều chỉ vào Mã Phi Vũ, họ đều im lặng nghĩ rằng Mã Phi Vũ đang cố sát hại Mã Gia Kỳ, nhưng chuyện này càng xảy ra, Mã Gia Kỳ càng không tin.

Mã Gia Kỳ cảm thấy có một bàn tay nào đó đẩy sau lưng mình, người này chính là người trong cuộc.

Nói cách khác, là một người thân bên cạch anh

Mã Gia Kỳ suy nghĩ hồi lâu rồi đột nhiên bấm số điện thoại của thư ký và đưa ra vài chỉ dẫn.

*

Ngoại ô.

Cảnh quan ở khu vực này tương đối bằng phẳng và hoang vắng, hàng ngày có thể nghe thấy tiếng ồn của máy móc. Gần đó chỉ có một vài ngôi làng nhỏ. Người dân địa phương đều biết nhà máy nằm ở góc Tây Nam luyện kim loại nào đó, ngày thường ít người ra vào. Thỉnh thoảng chỉ có vài chiếc xe tải chạy vào. Ngoài ra còn có ba nhân viên bảo vệ dày đặc đang tuần tra ở cổng, trông cực kỳ nghiêm ngặt.

Trong văn phòng của nhà máy, Mã Phi Vũ đang hút thuốc, hơi nheo mắt nhìn người đàn ông đối diện, hỏi:

"Tôi nghe nói Mã Gia Kỳ bị tấn công? Cậu có làm không?"

Người đàn ông bất cẩn nhấp một ngụm trà rồi nhổ lá trà ra: "Ông nghĩ là tôi?"

"Tôi chỉ là đoán thôi, cậu chỉ giỏi làm ma làm quỷ." Mã Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, khinh thường quay người lại.

Người đàn ông không hề tức giận mà trên môi nở một nụ cười vô cùng ấm áp.

"Bên Đinh Trình Tú, cậu vẫn đang đầu tư phải không?" Vài phút sau, Ma Phi Vũ lại hỏi.

“Làm sao có thể hạ được Đinh Trình Thanh mà không có giúp đỡ?” Người đàn ông nhẹ nhàng hỏi.

Mã Phi Vũ cau mày nói: "Tên đó thoạt nhìn không phải người tốt, cậu xác định nó sẽ không bán chúng ta sao? Cậu không sợ nó cắn lại cậu sao?"

Người đàn ông vẫn đang cười, ngước mắt nhìn Mã Phi Vũ, chậm rãi vỗ nhẹ lớp bụi không tồn tại trên người, chậm rãi nói:

"Ai trong chúng ta là người tốt? Chúng ta không phải là những người giống nhau. Tôi là người đã sửa chữa ngôi mộ chết tiệt của anh ta. Tôi đã cứu được một nửa mạng sống của anh ta. Tại sao anh ta không nghe lời tôi?" ?"

“Hơn nữa,” anh ta mỉm cười, “khi anh ta lật đổ Đinh Trình Thanh, tôi sẽ khử Mã Gia Kỳ, sau đó thâu tóm nhà họ Đinh, số tiền tôi đầu tư chẳng phải sẽ được hoàn trả sao?

Nghe được lời nói của người đàn ông này, Mã Phi Vũ nở một nụ cười.

"Này, vậy Đinh Trình Tú đó thực sự là con ngoài giá thú của Đinh Trình Thanh?" Mã Phi Vũ tò mò hỏi.

Người đàn ông nói "hmm" và nhanh nhẹn bắt chéo chân.

“Mẹ cậu ta sống với Đinh Trình Thanh một thời gian rồi có thai. Đinh Trình Thanh muốn mẹ cậu ta phá thai. Mẹ cậu ta lấy tiền nhưng không muốn phá thai. Sau đó, bà sinh ra đứa bé. Sau đó, Đinh Trình Thanh phát hiện ra, lúc đó ông ta đang theo đuổi con gái lớn của nhà họ Đặng chính là mẹ của người câm Đinh Trình Hâm, sợ mẹ của Đinh Trình Tú sẽ uy hiếp mình nên đã giết cô ta."

“Đinh Trình Tú lúc đó mới chín tuổi, trở thành trẻ mồ côi. Tôi đi ngang qua con phố đó, thấy nó quỳ dưới đất van xin như một con chó nên tôi đã giúp cậu ta một chút. Sau khi biết thân phận của cậu ta, tôi đã cố gắng làm cho cậu ta diễn vở kịch trước mặt ông Đinh làm ông ta mềm lòng nên đưa Đinh Trình Tú về nhà làm con nuôi.

Người đàn ông vừa nhớ lại vừa nói, giọng điệu có chút tự mãn.

Mã Phi Vũ nhai điếu thuốc và mỉm cười, "Không phải Đinh Trình Tú này hiện đang ở cùng với em trai cùng ba khác mẹ của mình đúng không..."

“Đúng vậy.” Người đàn ông đáp.

Mã Phi Vũ chửi "Thật kinh tởm" rồi lại cười.

Một lúc sau, Mã Phi Vũ hút xong điếu thuốc, vứt tàn thuốc đi ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa văn phòng, cái nóng như thiêu đốt lập tức vây quanh hắn, Mã Phi Vũ thầm chửi rủa thời tiết, sau đó gọi trợ lý đến đón.

Lúc này, trợ lý vội vàng đi tới, ghé vào tai Mã Phi Vũ nói vài câu.

Mã Phi Vũ nghe xong, nghiêm túc hơn một chút, thấp giọng hỏi: "Có đáng tin không?"

Trợ lý gật đầu, nhỏ giọng nói: “Hôm nay Mã Gia Kỳ tự nói với thư ký của mình, đồ đạc đều ở trong biệt thự anh ta, có thể giấu trong thư phòng, người của chúng ta có thể lấy trộm được…”

Mã Phi Vũ trầm mặc một lát, xua tay: "Các ngươi đi làm đi, cẩn thận, lấy được đồ thì mọi người sẽ nhận được thưởng."

Người trợ lý mỉm cười nịnh nọt, nhanh chóng làm theo lời của Mã Phi Vũ:

"Cảm ơn nhé anh hai."

*

Trong nhà vô cùng yên tĩnh.

Đinh Trình Tú đang nằm trên ghế sofa, trong như anh ta đang ngủ,  Đinh Trình Yến đang quỳ dưới đất nhặt những mảnh thủy tinh, lặng lẽ nhìn Đinh Trình Tú, với vẻ mặt trống rỗng và căm hận.

Đinh Trình Yến chỉ vô tình làm vỡ một chiếc cốc thủy tinh, Đinh Trình Tú bảo y nhặt nó lên. Tay y không còn sức lực và hầu như mỗi khi nhặt được hai mảnh thì một mảnh sẽ rơi ra.

Đinh Trình Yến muốn đánh một canh bạc khác, nhưng mọi thất bại trước đó đều khiến y kiệt sức.

Đinh Trình Yến sợ người đàn ông này.

Đinh Trình Yến còn chưa kịp quyết định, điện thoại di động của Đinh Trình Tú đột nhiên vang lên.

Những mảnh thủy tinh Đinh Trình Yến đang cầm lập tức rời ra.

Đinh Trình Tú mở mắt ra, liếc nhìn màn hình điện thoại di động, lúc đầu anh ta vẫn có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng khi anh ta nhận cuộc gọi và nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia, vẻ mặt đột nhiên thay đổi.

"Alo?"

Là Đinh Trình Hâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro