CHỒNG CÂM (27)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường trở về, Đinh Trình Hâm tựa người trước cửa kính xe, cảm thấy vô cùng phức tạp.

Thông báo tin nhắn trên điện thoại của Đinh Trình Hâm vang lên mấy lần, nhưng cậu chỉ ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng. Người tài xế taxi nhiệt tình không khỏi nhắc nhở, thì lúc đó Đinh Trình Hâm mới hoàn hồn lại.

Bật điện thoại lên, hơn chục bức ảnh và một đoạn video được gửi đến từ một ID WeChat dấu tên, Đinh Trình Hâm xem đi xem lại vài lần, nhìn những bức ảnh với những góc độ mơ hồ sẽ khiến người khác hiểu ngay vấn đề, cậu không khỏi mỉm cười cay đắng trong lòng.

Không hỗ danh là phóng viên giải trí, anh ta rất biết cách chụp ảnh.

Trước khi đến điểm hẹn với Đinh Trình Tú, Đinh Trình Hâm đã liên hệ trước với một phóng viên giải trí và yêu cầu anh ta chụp ảnh mình và Đinh Trình Tú để tạo cảm giác về một cuộc gặp riêng tư, sau đó ẩn danh gửi chúng cho Mã Gia Kỳ, cùng với đoạn video ngắn.

Sau đó Đinh Trình Hâm đi lấy trộm tài liệu mà Mã Gia Kỳ cất trong phòng làm việc, tốt nhất là Mã Gia Kỳ bắt được cậu ngay tại chỗ, để cậu diễn kịch một cách suôn sẻ, nói cho Mã Gia Kỳ biết mục đích thực sự của cậu rồi nộp đơn xin ly hôn.

Thật là một kế hoạch hoàn hảo.

Đinh Trình Hâm nhắm mắt lại, tim đập chậm rãi và nặng nề. Cậu đã nhiều lần suy nghĩ kế hoạch này trong đầu, nhưng một khi bắt đầu tưởng tượng Mã Gia Kỳ sẽ có phản ứng như thế nào thì cậu không thể nghĩ tới nữa.

Liệu Mã Gia Kỳ có buồn không?

Mã Gia Kỳ từng nói rằng anh ghét nhất những người phản bội mình, phải rất lâu sau anh mới để Đinh Trình Hâm bước vào trái tim mình, anh dành cho cậu tất cả sự dịu dàng và luôn quan tâm đến cảm xúc của cậu trong mọi việc. Mã Gia Kỳ là một người hoàn hảo về mọi mặt.

Nhưng Đinh Trình Hâm đã tự tay phá hủy mọi thứ.

Nghĩ đến đây Đinh Trình Hâm sao có thể không đau lòng? Nhưng cậu đã hết cách, chỉ có thể giải quyết như thế.

Đáng tiếc sự chân thành của Mã Gia Kỳ cuối cùng lại bị cậu hủy hoại.

*

Gần đây, Mã Gia Kỳ hút thuốc ngày càng nhiều hơn, chiếc gạt tàn mà anh đã không sử dụng cách đây đã lâu giờ đã có vài tàn thuốc tích tụ trong hai hoặc ba ngày. Ban giám đốc cũng ngày càng đau đầu hơn, liên tiếp bày tỏ sự nghi ngờ về kế hoạch của anh, những câu hỏi được đặt ra, như thể chúng đang xây dựng đội nhóm, và tất cả đều gây khó khăn cho anh.

Mấy kế hoạch liên tiếp bị từ chối, kết quả cuối tháng không được tốt. Mọi việc chồng chất lên nhau khiến Mã Gia Kỳ đau đầu.

Ở lại công ty càng lâu, thần kinh của anh càng kiệt sức. Đôi khi chỉ nhìn vào tài liệu thôi cũng khiến anh cảm thấy buồn ngủ.

Sau khi chợp mắt vào buổi chiều, Mã Gia Kỳ vừa uống một tách cà phê và định tiếp tục làm việc, không ngờ vừa ngồi xuống, hộp thư trong máy tính của anh đột nhiên reo lên, báo hiệu có email mới đến.

Mã Gia Kỳ cau mày bấm vào.

Kết quả trước mắt Mã Gia Kỳ có hơn mười bức ảnh, nhân vật chính trong mỗi bức ảnh đều giống nhau, anh rất quen thuộc với hai người trong ảnh.

Đinh Trình Hâm, Đinh Trình Tú.

Lông mày Mã Gia Kỳ càng nhíu chặt hơn.

Bấm vào bức ảnh, hai người tựa hồ đang nói cười, nụ cười của Đinh Trình Hâm rất tươi, nhưng trong mắt Mã Gia Kỳ lại có vẻ có chút giả tạo.

Mã Gia Kỳ nhìn kĩ từng tấm một, mãi cho đến khi nhìn thấy bàn tay của Đinh Trình Tú đặt trên mu bàn tay của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ mới thực sự cảm thấy trái tim mình chùng xuống.

Trong lúc nhất thời, trong lòng Mã Gia Kỳ có chút tức giận.

Không phải Mã Gia Kỳ tức giận Đinh Trình Hâm, mà là anh chán ghét bàn tay bẩn thỉu của Đinh Trình Tú .

Việc gửi tất cả những bức ảnh này chỉ khiến cho sự căm ghét của Mã Gia Kỳ đối với Đinh Trình Tú càng sâu sắc hơn. Nó giống như việc Đinh Trình Yến bôi nhọ Đinh Trình Hâm trước mặt anh ngày hôm đó, thật trẻ con và nực cười.

Mã Gia Kỳ biết rõ Đinh Trình Hâm hơn nhiều người khác. Có lẽ ngay cả bản thân Đinh Trình Hâm cũng không biết một số thói quen nhỏ của mình, nhưng Mã Gia Kỳ đều biết. Vì vậy, ngay từ bức ảnh đầu tiên, vừa nhìn đã biết Đinh Trình Hâm đang cố cười.

Tuy rằng Mã Gia Kỳ không biết Đinh Trình Hâm đi tìm Đinh Trình Tú làm gì, nhưng anh có linh cảm, tất cả những thứ này đều là Đinh Trình Hâm cố ý bày ra cho anh xem, ắt hẳn là có mục đích gì đó.

Cậu làm vậy để anh hiểu lầm?

Mã Gia Kỳ tắt máy tính, xoa thái dương, chìm vào trầm tư. Trong khoảng thời gian này, anh có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của Đinh Trình Hâm đối với mình, so với bình thường còn nhiệt tình hơn, nhưng lúc đó anh không để ý lắm, giờ nghĩ lại mới thấy có gì đó không ổn.

Dường như Đinh Trình Hâm đang lên kế hoạch gì đó.

Suy nghĩ của Mã Gia Kỳ dần dần trở nên hỗn loạn, trong đầu anh mơ hồ đoán được một kết quả, nhưng từ đáy lòng anh không muốn tin.

Nếu đúng như anh nghĩ.

Vậy thì anh... Sẽ phối hợp theo.

*

Ban đêm không gian yên tĩnh.

Trong bóng tối, ánh đèn đỏ giám sát nhấp nháy trong góc, chỉ có tiếng ngáy nhẹ của con mèo trong phòng khách, ngoài ra đều im lặng và chỉ một lúc sau, đèn giám sát đột ngột tắt đi. Cùng lúc đó, cửa sổ lặng lẽ bị đẩy ra, một bóng người nhẹ nhàng nhảy vào mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, giống như chiếc lông vũ vô tình rơi xuống.

Người đó rón rén đi lên lầu hai, sau một hồi mò mẫm và tìm kiếm, người đó dường như rất rõ kết cấu của ngôi nhà, dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể dễ dàng phán đoán vị trí của mỗi phòng.

Chẳng hạn như thư phòng.

Người đó bước đến trước cửa thư phòng, cẩn thận nhét chiếc chìa khóa mà mình đã lấy được mấy ngày trước vào ổ khóa, sau đó xoay nó sang bên phải và một tiếng "cạch-", cánh cửa mở ra, một làn gió mát ùa vào mặt người đó.

Người đó nín thở, vừa mong chờ vừa lo lắng. Mỗi bước đi của anh ta dường như đã được lên kế hoạch cẩn thận vô số lần và chỉ chờ đợi để hoàn thành nó trong ngày hôm nay.

Sau một thời gian dài im lặng, hôm nay là ngày anh ta thực sự hành động.

Mã Gia Kỳ đang đi công tác, người giúp việc ở nhà đang trong kỳ nghỉ hàng tháng. Người câm ở nhà đang ngủ say mà không hay biết gì.

Khi người đó nghĩ rằng sau khi trộm đồ sẽ có được cuộc sống sa hoa mà người thuê kia đã hứa hẹn, anh ta run lên vì mong đợi. Một ngôi nhà, một chiếc xe hơi, một chiếc thẻ ngân hàng... Chỉ cần trộm được tài liệu, anh ta sẽ có tất cả.

Trong mấy ngày qua, anh ta đã tìm hiểu kỹ lưỡng tất cả các cơ quan ở đây. Anh ta tin chắc rằng vụ này sẽ thành công, quả thực là như vậy. Anh ta mở ngăn kéo một cách dễ dàng, tài liệu được giấu dưới cuốn sách nặng nề, cầm tài liệu trong tay, tim anh ta đập dồn dập.

Vì vậy, anh ta đặt những tài liệu giả đã chuẩn bị trước vào vị trí ban đầu, rồi quay đầu đi ra ngoài, niềm vui thành công bao trùm lấy anh ta, anh ta vui đến mức giẫm phải con mèo đang ngủ trên đường trở về, anh ta nhanh chóng chạy đi, trèo ra ngoài cửa sổ mà không gặp nguy hiểm gì, rồi lặng lẽ đóng cửa sổ lại.

Một lúc sau, đèn đỏ trên màn hình lại sáng.

Và ngay sau khi đèn đỏ bắt đầu hoạt động trở lại, cửa phòng ngủ chính trên tầng hai lặng lẽ mở ra.

Đinh Trình Hâm không biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, cậu chỉ biết việc mình phải làm bây giờ là đến thư phòng để “đánh cắp” tài liệu, sau đó tốt nhất nên kích hoạt báo động để Mã Gia Kỳ phát hiện. ngay lập tức.

Đinh Trình Hâm không hề che giấu hành động của mình, cậu không quan tâm đến việc camera giám sát phía trên đang theo dõi mọi hành động của cậu, Đinh Trình Hâm bước nhanh đến cửa thư phòng và mở cửa bằng chìa khóa mà Mã Gia Kỳ đã đưa cho cậu trước đó.

Mã Gia Kỳ trước đây chưa bao giờ tránh mặt Đinh Trình Hâm nên hôm đó khi cậu đang tìm sách trong thư phòng, tình cờ nhìn thấy Mã Gia Kỳ cất tài liệu vào ngăn kéo và nói với người ở đầu bên kia điện thoại: “Đừng lo lắng, mọi thứ đều được cất giấu an toàn.”

Tim Đinh Trình Hâm đập mạnh và nhanh, mọi chuyện sắp xảy ra tiếp theo đều đầy ẩn số khiến cậu vừa sợ hãi vừa lo lắng.

Sau đêm nay, Đinh Trình Hâm không còn là Tiểu Mộc Lan trong sáng và thuần khiết trong mắt Mã Gia Kỳ nữa.

Đinh Trình Hâm không thể diễn tả được cảm xúc của mình, cậu hy vọng Mã Gia Kỳ sẽ thất vọng về cậu và ly hôn với cậu như ý muốn, nhưng đồng thời, trong thâm tâm cậu cũng mong chờ điều gì đó.

Rốt cuộc mình đang mong chờ điều gì?

Đinh Trình Hâm tự hỏi, trong lòng có một câu trả lời yếu ớt: Cậu đang mong đợi sự tin tưởng vô điều kiện của Mã Gia Kỳ.

Nghe được thanh âm này, Đinh Trình Hâm lập tức lắc đầu, cắt bỏ những hạt giống đang nảy mầm, không cho chúng có cơ hội sinh trưởng.

Thật tàn nhẫn, Đinh Trình Hâm đã giết chết niềm hy vọng cuối cùng của mình.

Đinh Trình Hâm khi đến gần bàn.

Trong bóng tối, đôi mắt trìu mến của Mã Gia Kỳ đột nhiên xuất hiện trước mắt cậu. Cảm giác hôn và ôm dường như đều xuất hiện trên cơ thể cậu mỗi đêm, nhưng khi cậu nhìn lại, tất cả những gì Đinh Trình Hâm thấy chỉ là bóng tối im lặng.

Đinh Trình Hâm mở ngăn kéo ra.

Đinh Trình Hâm mò mẫm trong bóng tối, đầu ngón tay chạm vào túi giấy màu vàng đựng tài liệu. Cậu nắm lấy góc và thành công rút tài liệu ra.

Tài liệu không dày, nhưng cầm trên tay rất nặng, Đinh Trình Hâm cảm thấy khó chịu, lòng bàn tay đổ mồ hôi, quần áo trên người gần như dính chặt vào lưng.

Và ngay lúc Đinh Trình Hâm quay lại, đúng như cậu dự đoán, dưới lầu truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, tất cả đèn trong nháy mắt bật sáng, cửa thư phòng tự động khóa lại.

Tất cả chuyện này xảy ra chỉ trong chốc lát, Đinh Trình Hâm không hề có ý định trốn thoát, chỉ là hai chân cậu vô thức dựa vào bàn, trong tay nắm chặt túi tài liệu, chậm rãi cúi đầu.

Tiếng bước chân đang đến gần.

Sắp tới rồi.

Đinh Trình Hâm không ngừng hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, nhớ lại những câu thoại đã chuẩn bị từ trước, chờ đợi cánh cửa mở ra để đối mặt với cơn bão sắp tới.

"Rầm--!"

Cánh cửa được đẩy mạnh ra.

Đinh Trình Hâm lúc này mới ngẩng đầu lên, đôi mắt đen trắng nhìn thẳng vào mắt Mã Gia Kỳ, phía sau có hai người, một người là chú thứ hai của anh, Mã Phi Nhân, một người là trợ lý của anh.

Lúc này hai người nhìn nhau, không ai lên tiếng, trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.

Trong lòng Đinh Trình Hâm chợt chạm đáy. Khi nhìn thấy đôi mắt đối phương không còn ôn nhu như trước nữa mà là.....

Lạnh lùng vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro