CHỒNG CÂM (35)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghe thấy tin gì chưa? Mã thị xảy ra chuyện rồi..."

"Tôi cũng nghe thấy! Không ngờ ông ta dám làm loại chuyện này..."

"Không phải Mã Phi Nhân luôn được ca ngợi là một doanh nhân tận tâm sao? Lần trước tôi thấy ông ta đã quyên góp hàng triệu USD để làm từ thiện."

"Ông ta làm vậy chỉ để rửa tiền thôi..."

"Cậu không biết ấy thôi? Không có nhà tư bản nào là không xấu xa hết?"

"Nói nhảm, bé Đinh tổng của chúng ta không phải khá tốt sao?"

Đinh Trình Hâm vừa ra khỏi thang máy thì nghe thấy cuộc trò chuyện của vài nữ nhân viên ở khu vực nghỉ ngơi gần đó, cậu nhẹ liếc nhìn họ, sau đó một vài người trong số họ vọi vàng hét lên "Xin chào, Đinh tổng", rồi ôm cốc nước của riêng mình đi đến nơi làm việc.

Vài ngày trước, cảnh sát nhận được tin báo và đến vùng ngoại ô để bắt giữ người. Không biết ai đã rò rỉ tin tức mà có một lượng lớn truyền thông cũng đến, cảnh sát nhanh chóng lục soát và một lượng lớn ma túy được giấu trong nhà máy, Mã Phi Vũ, chủ tịch của Ma thị, chính ông chủ đứng sau tất cả. Toàn bộ giới kinh doanh đang náo động, tên của Mã Phi Nhân bắt đầu xuất hiện thường xuyên trên các tin tức xã hội.

Đinh Trình Hâm cũng đã nghe thấy nhiều cuộc thảo luận về vấn đề này trong vài ngày qua.

Và Đinh Trình Hâm nghe được rằng khi cảnh sát đến đó, trong nhà máy chỉ còn lại một cái vỏ rỗng và tìm thấy thi thể của hai người Đinh Trình Yến và Đinh Trình Tú trong căn phòng vệ sinh, hiện trường rất hỗn loạn.

Mã Phi Nhân đúng là một con cáo già, hành động rất nhanh.

Ban đầu họ chỉ muốn bí mật lấy đoạn video ra giao cho cảnh sát để bí mật bắt giữ nhưng vì Đinh Trình Yến bị phát hiện nên kế hoạch không đi theo ý mong muốn.

Hai ngày nay tập đoàn Mã thị gặp rất nhiều rắc rối. Với sự cố lớn như vậy xảy ra với lãnh đạo, đương nhiên tất cả nhân viên đều hoảng sợ, Mã Gia Kỳ tạm thời không thể ra mặt nên anh phải tiếp tục ở lại Nam Uyên để tịnh dưỡng thêm.

Cho nên cuối cùng Mã Gia Kỳ chỉ bí mật liên lạc với dì ở nước ngoài và mong bà trở về Trung Quốc để điều hành công ty lộn xộn.

Do cái chết bất ngờ của Đinh Trình Tú và Đinh Trình Yến, gia đình họ Đinh hiện không có người thừa kế, Đặng Tuệ lập tức chủ động thu mua công ty nhà họ Đinh, vì vậy việc bàn giao trong hai ngày này khiến Đinh Trình Hâm có chút bận rộn, cậu ngủ ở công ty hai ngày liền.

Thẳng đến buổi chiều ngày thứ ba, Đinh Trình Hâm đang ở trong phòng họp nghe trưởng phòng giới thiệu kế hoạch, mọi người xung quanh đều rất yên tĩnh, bỗng nhiên, điện thoại di động của Đinh Trình Hâm bắt đầu rung lên, ánh mắt mọi người đều tập trung vào cậu.

Đinh Trình Hâm vẻ mặt không thay đổi lấy điện thoại di động ra, thấy người gọi là Mã Gia Kỳ lập tức đứng dậy nói với thư ký bên cạnh: "Ghi chép lại, khi nào xong thì báo cáo cho tôi."

Sau đó Đinh Trình Hâm nhìn về phía trưởng phòng: "Anh tiếp tục đi."

Nói xong, Đinh Trình Hâm mở cửa phòng họp và sải bước ra ngoài.

Sau khi vào phòng làm việc và đóng cửa lại, Đinh Trình Hâm cầm lấy điện thoại ấn nhận cuộc gọi, sau đó áp điện thoại vào tai, nhẹ giọng thì thầm trước khi người kia lên tiếng:

"Sao thế... Em đang họp..."

Mã Gia Kỳ ở đầu bên kia điện thoại vốn muốn nói một số chuyện nghiêm túc, nhưng vừa nghe thấy giọng nói của Đinh Trình Hâm, không hiểu sao lại muốn trêu chọc cậu nên nói:

"Không có gì, anh chỉ muốn nghe giọng nói của em thôi."

Nghe được giọng điệu đùa cợt của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm nhất thời dở khóc dở cười mà nhanh chóng trả lời:

"Nếu anh không nói chuyện đàng hoàng, em sẽ cúp máy."

"Đừng, đừng, anh sai rồi... hai ngày nay em đều ngủ ở công ty à?" Mã Gia Kỳ hỏi.

"Ừm, hai ngày nay em hơi bận."

"Mấy ngày nay em phải chú ý đến sự an toàn của bản thân, anh không biết Mã Phi Nhân hiện giờ ở đâu, em phải bảo vệ sĩ đi theo mình, không được hành động một mình. Chiều nay đến đây Nam Uyên, anh muốn cho em xem một thứ"

Khi Mã Gia Kỳ trở nên nghiêm túc, giọng điệu của anh có chút lo lắng, Đinh Trình Hâm biết ý anh, vì vậy cậu gật đầu trong tiềm thức, rồi nói: "Được, em sẽ đi ngay sau khi tan sở."

"Cục cưng, nhớ bảo vệ mình nhé."

Trước khi cúp điện thoại, Mã Gia Kỳ đột nhiên nói, Đinh Trình Hâm cắn môi, không biết đang cảm thấy thế nào, chỉ thấp giọng đáp "Được" rồi cúp điện thoại.

Nhìn ra ngoài cửa sổ nhìn những tòa nhà cao tầng, Đinh Trình Hâm chậm rãi hạ tay xuống, không hiểu sao muốn thở dài.

Những ngày không ổn lại đến. Cậu không thích cảm giác này nhưng cậu phải cố gắng hết sức để đối mặt với nó.

Hy vọng mọi chuyện sẽ sớm kết thúc, Đinh Trình Hâm nghĩ.

Buổi chiều tan sở, Đinh Trình Hâm thu dọn đồ đạc, đóng cửa văn phòng rồi đi vào thang máy xuống tầng âm.

Trời đã khuya, hầu hết nhân viên trong công ty đều đã rời đi, bãi đậu xe dưới tầng hầm vô cùng yên tĩnh, điều này luôn khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy có chút thoải mái.

Vệ sĩ ngồi ở ghế lái, nhìn thấy Đinh Trình Hâm lên xe, nhanh chóng khởi động xe.

Mấy ngày nay Đinh Trình Hâm thật sự không được nghỉ ngơi tốt, cậu khó tránh khỏi có chút buồn ngủ, xe chạy rất xa, nhìn qua cửa sổ xe liền ngủ gật.

Khi tỉnh dậy lần nữa, cậu nghe thấy tiếng vệ sĩ gọi mình dậy, Đinh Trình Hâm mở mắt ra và thấy xe đã đậu an toàn trước cổng Nam Uyên, cậu ngẩng đầu lên, cổ vẫn còn hơi đau, vệ sĩ giữ cửa xe cho cậu bước ra.

Cây mộc lan trong sân đang phát triển rất tốt, nhưng Đinh Trình Hâm cũng không rảnh rỗi nhìn ngắm mà bước nhanh vào.

Mã Gia Kỳ đang nói chuyện điện thoại với ai đó, khi nhìn thấy Đinh Trình Hâm đến gần, anh một tay ôm lấy eo cậu, đồng thời ra hiệu cho người ở đầu kia điện thoại tiếp tục điều tra.

Sau khi cúp điện thoại, Đinh Trình Hâm lập tức ngẩng đầu hỏi: "Còn chưa tìm được Mã Phi Nhân sao?"

Mã Gia Kỳ gật đầu, sau đó nắm tay Đinh Trình Hâm ngồi xuống chiếc ghế mây.

"Mã Phi Nhân chắc chắn đã tìm được chỗ trốn an toàn." Mã Gia Kỳ trông cũng đặc biệt mệt mỏi, trạng thái tinh thần tổng thể không được tốt lắm.

"Có khi nào ông ta xuất ngoại không?" Đinh Trình Hâm lập tức hỏi.

Mã Gia Kỳ cau mày trả lời: "Có lẽ là không, theo anh được biết, ông ta không có tài sản ở nước ngoài, ở trong nước thuận tiện hơn. Hơn nữa, ông ta bây giờ đã biết em là tung tin nên sẽ tìm em giải quyết."

Đinh Trình Hâm mím môi, im lặng.

Nhìn thấy Đinh Trình Hâm như vậy, giây tiếp theo Mã Gia Kỳ ôm chặt cậu, nói vào tai Đinh Trình Hâm:

"A Trình, đừng sợ."

Đinh Trình Hâm ôm cậu, tựa cằm lên vai Mã Gia Kỳ, vẫn giữ im lặng.

"Đừng lo lắng, dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ ở đó, anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em. Nếu em chết..."

"Đừng nói chuyện xui xẻo."

Trước khi từ "chết" được nói hết, Đinh Trình Hâm đã ngắt lời Mã Gia Kỳ bằng một giọng buồn bã và vỗ nhẹ vào Mã Gia Kỳ để bày tỏ sự bất mãn. Mã Gia Kỳ cười ngốc một tiếng, sau đó xoa đầu Đinh Trình Hâm, nhẹ nhàng dỗ dành: " Sẽ không chết, chúng ta sẽ sống trăm năm."

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng nói: "Ừm".

Im lặng ôm nhau một lúc, Mã Gia Kỳ đột nhiên lấy thứ gì đó từ trong túi ra, Đinh Trình Hâm hơi thả lỏng và nhìn vào đó, cậu nhìn thấy một chiếc vòng cổ màu bạc trong lòng bàn tay Mã Gia Kỳ, có hình một ngôi sao.

"Đây là?" Đinh Trình Hâm lấy nó từ trong tay Mã Gia Kỳ, cẩn thận xem xét.

"Ann có giấu một con chip định vị bên trong. Đừng tháo nó ra để anh có thể biết em đang ở đâu." Mã Gia Kỳ chậm rãi giải thích.

"Còn anh thì sao?" Đinh Trình Hâm đột nhiên hỏi.

Mã Gia Kỳ cười khúc khích, sau đó lấy chiếc vòng cổ từ trong áo ra. Vật trang trí bên dưới là một que diêm nhỏ, nó giống phong cách của Mã Gia Kỳ.

"Em cũng vậy, em sẽ luôn biết anh đang ở đâu." Mã Gia Kỳ nói với Đinh Trình Hâm.

Nhìn hai chiếc vòng cổ này, trong lòng Đinh Trình Hâm chợt mềm mại, cậu móc ngón tay của Mã Giai Kỳ nói:

"Nếu một ngày em biến mất, liệu anh có tìm thấy em không?"

Mã Gia Kỳ nắm tay Đinh Trình Hâm và trả lời cậu rất nghiêm túc:

"Anh sẽ tìm em càng nhanh càng tốt và đưa em về nhà an toàn."

Đinh Trình Hâm mỉm cười, liền cúi đầu đeo chiếc vòng cổ vào. Mặt dây chuyền ngôi sao lạnh lẽo giấu trong ngực, sát vào da thịt, sờ vào cực kỳ rõ ràng.

Thật sự là kỳ quái, dường như sau khi đeo vào, trong lòng có một loại cảm giác an toàn không thể giải thích được. Giữa họ cũng có phản ứng tuyệt vời vì hai chiếc vòng cổ này giống như một mối quan hệ ràng buộc và gắn kết chặt chẽ với nhau.

Một que diêm một ngôi sao rõ ràng là những ánh sáng yếu ớt.

Nhưng trong bầu trời đêm rộng lớn, ngay cả một ánh sáng mờ ảo cũng có thể chiếu sáng phía trước.

Tia sáng mờ nhạt cũng là hy vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro