CHỒNG CÂM (36)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm vừa đến Nam Uyên thì nhận được tin nhắn từ Đinh Trình Yến.

Mã Gia Kỳ vừa mới vòng tay ôm Đinh Trình Hâm vào lòng, anh cúi đầu hôn cậu, tuy nhiên, lúc này điện thoại di động trong túi của Đinh Trình Hâm lại reo lên, làm gián đoạn nụ hôn mà Mã Gia Kỳ đã nhịn gần một tuần.

Đinh Trình Hâm nhẹ nhàng đẩy Mã Gia Kỳ ra, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, thấy Đinh Trình Yến gửi hai ba nhắn, một video và hai tin nhắn.

【Mọi thứ đã được gửi đến cho anh, tôi đã thu thập những gì anh muốn, tôi hy vọng anh có thể thành công. Đừng quên những gì anh đã hứa với tôi sau khi mọi việc hoàn thành, sau khi sự việc giải quyết xong, tôi sẽ tìm nghĩa trang cho ba mẹ và dựng lại mộ, hãy giao Đinh Trình Tú cho tôi. Tôi không muốn anh can thiệp vào. Chúng ta chỉ hợp tác để có được thứ mình cần. 】

【Tôi bị phát hiện rồi】

Sau đó không còn tin nhắn nào được gửi tới nữa, ánh mắt Đinh Trình Hâm dán chặt vào hai dòng tin nhắn, đọc đi đọc lại mấy lần cho đến khi mắt có chút mỏi, cậu ngẩng đầu lên, cổ họng cảm thấy khó chịu.

Mã Gia Kỳ cũng đọc được tin nhắn, nhìn vẻ mặt có chút hoảng của Đinh Trình Hâm, anh dùng ngón tay chạm vào lông mày của cậu và nói:

"Đừng tự trách mình."

Đinh Trình Hâm sửng sốt một lát, sau đó nói: "Liệu Đinh Trình Yến có bị Mã Phi Nhân giết chết không?"

Mặc dù không muốn ra sự thật, nhưng Mã Gia Kỳ không muốn nói dối: "Ừ, Mã Phi Nhân không có nhân tính, một khi ông ta phát hiện có người phản bội mình, ông ta nhất định sẽ giết."

Đinh Trình Hâm chớp mắt vài cái, sau đó đột nhiên vòng tay qua ôm cổ Mã Gia Kỳ, ôm chặt anh và hít một hơi thật sâu, cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực gần như đã dịu đi.

Mã Gia Kỳ an ủi Đinh Trình Hâm, vỗ vỗ lưng cậu, nhẹ nhàng dỗ dành: "Đinh Trình Yến không trách em, cậu ta thật sự không trách em, em cũng đừng tự trách mình."

"A Trình, đều là lỗi của Mã Phi Nhân."

Mỗi lời Mã Gia Kỳ nói đều là những lời an ủi, nhưng Đinh Trình Hâm vẫn không thể ngừng tự trách mình, chỉ có thể đặt điện thoại vào tay Mã Gia Kỳ, để anh xem video, còn cậu thì đi ra ban công để bình tĩnh lại.

Đoạn video rất dài và những cảnh quay ở nhiều nơi cực kỳ rõ nét. Hầu như khuôn mặt của tất cả mọi người đều được ghi lại, đặc biệt là cảnh Mã Phi Nhân đang ở trong phòng họp, anh còn nhìn thấy nhiều người quen từng là giám đốc điều hành cấp cao của công ty, sau này bị Mã Gia Kỳ đuổi việc và tất cả đều đi theo Mã Phi Nhân để tham gia vào các hoạt động phi pháp.

Sau khi xem video, Mã Gia Kỳ lập tức gửi tập tin vào máy tính để sao chép, sau đó lập tức giao cho cấp dưới và yêu cầu họ gọi cảnh sát. Chuyện này vẫn cần phải được cảnh sát xử lý, nếu không sẽ không xử lý sạch sẽ.

Lúc này, đặc vụ chìm bên trong cũng gửi tin nhắn cho Mã Gia Kỳ, nói rằng Mã Phi Nhân đã bắt đầu cử người chuyển đồ, nhà máy có thể sẽ trống rỗng vào thời điểm cảnh sát đến.

Thấy vậy, Mã Gia Kỳ ngay lập tức cử người của mình đi theo dõi tung tích của những người này và xem gia đình của họ đã chuyển đi hay chưa.

Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Mã Gia Kỳ đứng dậy đi về phía ban công. Đinh Trình Hâm vẫn dựa vào lan can, nhìn về phương xa, Mã Gia Kỳ ôm lấy Đinh Trình Hâm từ phía sau, ôm trọn cậu vào lòng, trầm giọng nói:

"A Trình."

Đinh Trình Hâm nói "Ừm".

"Em có bao giờ nghĩ rằng đây có thể là một sự giải thoát cho Đinh Trình Yến không?" Mã Gia Kỳ hỏi.

Đinh Trình Hâm trầm mặc một lát, sau đó nói: "Em hiểu được tất cả, chỉ là không hiểu tại sao bọn họ đều biến thái bệnh hoạn như vậy."

"Anh xin lỗi, em yêu, anh không thể trả lời câu hỏi này cho em, nhưng em phải biết rằng dù người khác có làm gì thì chúng ta cũng chỉ cần là chính mình. Có thể có rất nhiều người ác trên thế giới, nhưng tử tế với mọi người cuối cùng cũng sẽ nhận được sự tử tế từ người khác."

"Có lẽ anh chưa kể cho em nghe câu chuyện của ba và mẹ anh. Thực ra, ba và mẹ anh rất tình cảm, mối quan hệ của họ rất hoàn hảo. Tất cả những bông hoa trong ngôi nhà họ Mã đều là do ba anh trồng cho mẹ. Vì mẹ anh rất thích hoa."

"Nhưng ba anh mắc chứng rối loạn lưỡng cực, anh không biết phải diễn tả thế nào nhưng mà càng về sau, ông ấy càng căng thẳng, trạng thái tinh thần càng trở nên tồi tệ. Tính cách của ông ấy thay đổi hoàn toàn, ông dần dần quen với việc hành hạ vợ con như một cách để trút giận. Mẹ anh thường bị ông giam giữ trong phòng tối, vì bị hành hạ quá nhiều nên dẫn tới phát điên."

"Anh lớn lên trong một môi trường như vậy, nhưng may mắn thay vì Mã Phi Nhân lúc đó đối với anh rất tốt, ông nội cũng rất tốt với anh, nên anh đã phát triển một cách bình thường, không bị biến dạng tâm lý, cũng không trở thành thành phần chống đối xã hội".

Nói đến đây, Mã Gia Kỳ cười nhẹ.

"Sau đó... Anh gặp được em." Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, Mã Gia Kỳ trong mắt tràn đầy dịu dàng và vui vẻ.

"Anh lúc đầu thật đáng sợ." Đinh Trình Hâm nhìn một chậu lan, cẩn thận nhớ lại Mã Gia Kỳ dùng giọng điệu lạnh lùng nói chuyện với cậu lúc trước.

Nghe được giọng điệu dễ thương của Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ cười khúc khích, hôn lên dái tai cậu rồi nói:

"Đó là lỗi của anh vì đã làm Tiểu Mộc Lan bé nhỏ của anh sợ hãi."

Nghe những lời nói yêu thương của Mã Gia Kỳ, Đinh Trình Hâm lặng lẽ quay đầu lại, không nói gì, nhưng tim lại đập rất nhanh.

"Em biết không? Lúc đó anh cảm thấy em thật gầy gò, dễ bị bắt nạt. Anh chưa bao giờ tiếp xúc với người khác như vậy nên có lúc đó anh không biết làm cách nào để đến gần em, thật sự lúc đó anh muốn được gần gũi với em."

"Không biết em còn nhớ có một đêm em lén lút xuống lầu tìm đồ ăn, rón rén như kẻ trộm, như lại sợ bị phát hiện. Thực ra em không biết rằng có camera giám sát trong toàn bộ ngôi nhà, anh nhìn thấy từ lúc em rời khỏi phòng." Khi đề cập đến vấn đề này, Mã Gia Kỳ cười vô cùng rạng rỡ.

Đinh Trình Hâm có chút xấu hổ, cậu thật sự sợ bị phát hiện, không để ý kĩ nên cuối cùng cũng Mã Gia Kỳ phát hiện, anh đã để lại cho cậu bánh mì sandwich nên lúc đó cậu đã đỡ sợ Mã Gia Kỳ hơn.

"Những ngày sau càng gặp em, anh càng thích em. Đây cũng là lần đầu tiên anh quan tâm đến một người nhiều như vậy, cho nên anh có chút vụng về là điều không thể tránh khỏi, cũng may A Trình của chúng ta tính tình rất tốt, nguyện ý cho anh một cơ hội đến gần em."

Mã Gia Kỳ vừa nói hơi thở của anh cũng phả vào tai Đinh Trình Hâm, khiến Đinh Trình Hâm đỏ mặt, như thể mùa hè đã đến sớm, xung quanh nóng rực.

"Nghe này em yêu, chính vì chúng ta đều sống rất tốt nên mới có thể gặp và yêu nhau."

"Vậy nên không cần phải lo lắng cho người khác, cái ác sẽ bị trừng phạt, em chỉ cần là chính mình, luôn vui vẻ, luôn tử tế, hãy luôn là Tiểu Mộc Lan bé nhỏ của anh, hãy nhớ rằng anh sẽ luôn yêu em."

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm đã hoàn toàn không tự trách mình, cậu quay lại nhìn vào đôi mắt tươi cười của Mã Gia Kỳ, chợt nghĩ rằng kiếp trước chắc chắn mình đã làm rất nhiều điều tốt nên kiếp này mới có thể gặp được Mã Gia Kỳ.

Tuổi thơ đầy bóng tối có thể là vết nhơ không thể xóa nhòa trong cuộc đời Đinh Trình Hâm, nhưng tình yêu khiến người khác trở nên mạnh mẽ, tình yêu chữa lành mọi vết thương, và tình yêu khiến cậu tràn đầy hy vọng và bất khả chiến bại.

Tình yêu mà Mã Gia Kỳ dành cho Đinh Trình Hâm là món quà tuyệt vời nhất mà cậu từng nhận được trong đời, đó cũng là liều thuốc chữa lành cuộc đời cậu.

Gió thổi qua, làm rối tung mái tóc của cậu. Đinh Trình Hâm nhắm mắt trong gió, vòng tay qua cổ Mã Gia Kỳ, tiến lại gần, hôn nhẹ lên môi anh một cách thuần thục.

Nụ hôn này mang theo hơi thở của gió và mát mẻ.

Mã Gia Kỳ mỉm cười xoa đầu nói:

"Hôn anh nhiều hơn nhé em yêu."

Nhiệt độ trên mặt Đinh Trình Hâm đang tăng lên nhanh chóng, nhưng cậu vẫn không dừng lại, thay vào đó cậu ngoan ngoãn hôn lên mặt Mã Gia Kỳ rồi rơi xuống cổ Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm đang hôn cổ anh, Mã Gia Kỳ đột nhiên ôm lấy eo cậu, cúi đầu đặt một nụ hôn với Đinh Trình Hâm.

Nụ hôn rất sâu và khẩn trương

Khi họ hôn nhau, dục vọng bị đè nén quá lâu bắt đầu được giải phóng, đôi mắt Đinh Trình Hâm mơ hồ, như có tầng tầng sương trước mắt, mơ hồ như một giấc mơ.

"Vào phòng ngủ đi." Đinh Trình Hâm thấp giọng nói, chưa kịp nói xong thì đã bị Mã Gia Kỳ bế lên, bước nhanh vào phòng ngủ.

Trong môi trường tối tăm, sự đụng chạm da thịt phát ra những tiếng khiến người khác nghe phải đỏ mặt.

Khắp căn phòng tràn đầy nhưng tiếng nức nở và thở dốc.

Khi hoàn toàn bị dục vọng chiếm lấy, Đinh Trình Hâm ôm mặt Mã Gia Kỳ và nói:

"Mã Gia Kỳ, anh nhất định phải nhớ kỹ."

"Anh chỉ có thể yêu mãi mãi một mình em."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro