CHỒNG CÂM (38)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi từ Nam Nguyên trở về, lịch làm việc của Đinh Trình Hâm đã giảm đi rất nhiều.

Mọi hoạt động xã hội và tiệc chiêu đãi đều bị hoãn lại. Mặc dù thư ký nhận được tin còn do dự muốn lên tiếng nhưng cuối cùng cũng phải nhượng bộ trước thái độ cứng rắn của Đinh Trình Hâm.

Bởi vì thân phận của Mã Gia Kỳ không thể bại lộ, Đinh Trình Hâm gần đây không còn đến Nam Uyên nữa, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi ở nơi làm việc, cậu sẽ chạm vào ngôi sao bạc và tự hỏi bạn trai của mình đang làm gì.

Gần nửa tháng trôi qua mà không có chuyện gì xảy ra, Đinh Trình Hâm hàng ngày đều đi làm và về nhà, có vệ sĩ đi cùng nhưng không có chuyện gì bất thường xảy ra.

Mã Gia Kỳ gần đây cũng rất bận rộn, hai người chỉ nói chuyện vài câu trước khi đi ngủ, hoặc Đinh Trình Hâm trốn trong phòng tắm gọi điện cho anh một lúc.

“Gần đây có tiến triển gì không?”

"Chỉ tìm thấy một vài tay sai."

Đinh Trình Hâm ngồi ở mép bồn tắm, cùng Mã Gia Kỳ nói chuyện điện thoại, giọng nói anh rất thấp, có lẽ là do bị khàn giọng.

Mặc dù có chút lo lắng nhưng Đinh Trình Hâm vẫn thấp giọng nói với Mã Gia Kỳ:

"Đừng lo lắng, trước tiên hãy chăm sóc cơ thể của mình. Vết thương của anh còn chưa hoàn toàn bình phục..."

Sau khi nghỉ ngơi mấy lần ở Nam Nguyên, Đinh Trình Hâm xem hết vết sẹo trên người Mã Gia Kỳ vào ban đêm, thỉnh thoảng sờ vào vết sẹo trên da của anh, mỗi lần chạm vào đều khiến cậu cảm thấy đau lòng.

Gần đây do công việc của Mã Gia Kỳ đã bắt đầu tăng lên. Đôi khi trạng thái tinh thần của anh rất tệ, thỉnh thoảng còn bị đau dây thần kinh, khi nhìn đống thuốc giấu trong tủ đầu giường khiến Đinh Trình Hâm cảnh lo lắng hơn.

Mặc dù Mã Gia Kỳ mỗi lần đau đầu đều cố ý tránh né Đinh Trình Hâm, nhưng cậu nhạy cảm như vậy, sao có thể không nhận ra được.

Bây giờ Đinh Trình Hâm đã không còn cách nào đến Nam Nguyên được nữa, không thể đích thân chăm sóc Mã Gia Kỳ, chỉ có thể nhắc nhở anh chăm sóc bản thân  ở đầu bên kia điện thoại.

"Tiểu Mộc Lan bé nhỏ của anh thật chu đáo."

Nghe được lời nói của Mã Giai Kỳ ở kia điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng mang theo chút dỗ dành, Đinh Trình Hâm ôn nhu mỉm cười

Mã Gia Kỳ luôn như vậy, thường xuyên cố gắng làm cho Đinh Trình Hâm vui vẻ, không muốn để cậu biết mình mệt mỏi đến thế nào.

Trò chuyện không ngừng nghỉ một lúc, Đinh Trình Hâm bị dỗ dành trở nên mềm lòng, cuối cùng cúp điện thoại, nhìn mặt mình trong gương, Đinh Trình Hâm chợt nghĩ:

Thật sự không thể tin được, mình không thể sống thiếu Mã Gia Kỳ được.

*

"Mã gia vô cùng xui xẻo, người nhà đều trốn hết, xem ra công ty cũng sẽ xuống dốc..."

Sáng hôm sau, khi đang ăn sáng, Đặng Tuệ lấy thông tin ra, xem biểu hiện gần đây của Mã gia, cẩn thận xem qua, sau đó không khỏi thấp giọng thở dài vài tiếng.

Đinh Trình Hâm đang ngồi bên cạnh ăn sáng, khi nghe thấy tiếng thở dài của dì, cậu muốn nói với dì rằng Mã gia có thể được cứu khi Mã Gia Kỳ quay lại, nhưng cậu miễn cưỡng dừng lại khi lời nói sắp ra khỏi miệng. Đinh Trình Hâm im lặng cắn một miếng bánh sandwich và nuốt chung tất cả những lời muốn nói.

Quên đi, khi Mã Gia Kỳ quay lại, mọi người cũng sẽ thấy thôi.

Đặng Tuệ hiện tại không biết sự bất thường khi nãy của Đinh Trình Hâm, cũng không biết Mã Gia Kỳ chưa chết, càng không biết Đinh Trình Hâm còn có liên lạc với Mã Gia Kỳ.

Vì vậy gần đây Đặng Tuệ đã tận tâm mời Trịnh Như đến nhà mình, nói muốn dạy hội họa cho cô, nhưng thực chất là để đưa Đinh Trình Hâm và Trịnh Như đến với nhau.

Khi chị gái ra đi, Đặng Tuệ phải đảm nhận trách nhiệm của một người mẹ. Bà muốn nhìn thấy Đinh Trình Hâm kết hôn và sống một cuộc sống tốt đẹp, hiện tại, Trịnh Như là ứng cử viên tốt nhất và phù hợp nhất để kết hôn, hai người không thể không phù hợp hơn.

Đáng tiếc Đinh Trình Hâm không có hứng thú với Trịnh Như.

Đặng Tuệ đặt sữa xuống, nhìn Đinh Trình Hâm rồi ngập ngừng hỏi:

"Tiểu Đinh, cháu nghĩ sao về Trịnh Như?"

Những lời nói của người lớn luôn rõ ràng như vậy, Đinh Trình Hâm nghẹn ngào, sau đó nuốt nước bọt, ngước mắt nhìn vào đôi mắt mong đợi của Đặng Tuệ, trầm giọng đáp:

"Giống như một người em gái."

Thái độ không thể rõ ràng hơn chỉ trong một câu nói.

Tuy nhiên, Đặng Tuệ lại hiệu ý khác của câu này. Vì Đinh Trình Hâm đã nói như vậy, điều đó chứng tỏ rằng cậu không ghét Trịnh Như, có thể tìm hiểu thêm.

Rồi Đặng Tuệ chợt mỉm cười và nói:

"Vậy tại sao cháu không dành chút thời gian để nói chuyện với Như Như? Con bé gần đây có một số vấn đề trong công việc và muốn xin lời khuyên của cháu."

Đinh Trình Hâm đặt cốc xuống, bình tĩnh nói:

“Gần đây cháu hơi bận, dì có thể nói với cô ấy hỏi trợ lý của cháu.”

Đặng Tuệ còn muốn nói thêm nữa, nhưng Đinh Trình Hâm lập tức đứng dậy, sợ lại nghe được mấy lời kỳ quái, liền nói thẳng với Đặng Tuệ:

"Cháu tới công ty trước."

Sau đó Đinh Trình Hâm đi ra cửa.

Mấy ngày nay, Trịnh Như thường xuyên đến Đinh gia, Định Trình Hâm không hề hay biết, cậu bận công việc và nhớ Mã Gia Kỳ nên không để ý nhiều đến Trịnh Như.

Hôm nay nghe được lời của dì, Đinh Trình Hâm mới nhận ra dì muốn ghép cậu với Trịnh Như.

Đinh Trình Hâm khởi động xe và thở dài.

Sẽ tốt hơn nếu rắc rối có thể được giải quyết sớm, để cậu và Mã Gia Kỳ có thể công khai chung sống mà không cần phải đối mặt với những âm mưu gài bẫy của Đặng Tuệ.

Tuy nhiên, có thể mất một thời gian.

*

Hai ngày sau, Đinh Trình Hâm đang giải quyết công việc trong văn phòng, đang chăm chú làm thì thư ký của cậu gõ cửa, trên tay thư ký có một lá thư mời, sau khi nhận được câu trả lời, cô vội vàng đi vào.

Trong thư mời có ghi tên Trịnh Như, nội dung có lẽ là cô tổ chức tiệc sinh nhật và mời Đinh Trình Hâm đến dự tiệc chúc mừng sinh nhật cô.

Đinh Trình Hâm nhìn một hồi, mới chậm rãi gấp lại, nhét vào trong túi.

Đi không? Đinh Trình Hâm có chút phân vân, tuy rằng mấy ngày nay lịch trình không nhiều, nhưng cậu không thể thả lỏng cảnh giác. Kỳ thật không chỉ vì công việc có bận hay không, mà còn vì cậu không muốn Trịnh Như lầm tưởng rằng cậu và cô có thể đến với nhau. Đinh Trình Hâm không muốn gieo hy vọng Trịnh Như nên trong thời gian gần đây cậu đã cố tình tránh mặt cô.

Không đi được không nhỉ, đây là một bữa tiệc sinh nhật của tiểu thư nhà giàu Trịnh Như, đã thế còn chủ động mời cậu, nếu không đi, có lẽ cô sẽ cảm thấy mình không tôn trọng.

Đinh Trình Hâm không tự chủ được cau mày, suy nghĩ một lúc, cuối cùng cậu quyết định tạm thời gác lại chuyện này, ưu tiên hàng đầu là hoàn thành công việc.

Buổi chiều về đến nhà, dì vừa nấu cơm xong, Đặng Tuệ đã ngồi sẵn ở bàn ăn, thấy Đinh Trình Hâm đi vào, vui vẻ nói:

"Tiểu Đinh, cháu đã xem thư mời Như Như gửi cho cháu chưa?"

Đinh Trình Hâm âm thầm thở dài, ngồi xuống trả lời: "Cháu xem rồi."

Đúng như dự đoán, giây tiếp theo Đặng Tuệ đã nói: “Ngày mai là sinh nhật con bé, cháu phải nhớ mua quà cho Như Như, đã mời thì phải cho con bé mặt mũi, hiểu không?”

Ban ngày lo công việc không cho phép Đinh Trình Hâm suy nghĩ, lời nói của Đặng Tuệ trực tiếp cắt đứt đường thoát của cậu, Đinh Trình Hâm chỉ có thể có gật đầu, sau đó cúi đầu bắt đầu ăn.

Vừa nhìn thấy Đinh Trình Hâm đồng ý, Đặng Tuệ lập tức vui vẻ gợi ý nên tặng quà gì cho Trịnh Như.

Đặng Tuệ nhiệt tình gợi ý, nhưng bà không biết rằng Đinh Trình Hâm đang nghĩ rằng tốt nhất là nên nói chuyện rõ ràng với Trịnh Như khi gặp cô lần này, để tránh gây hiểu lầm về sau.

Dù có hơi tàn nhẫn nhưng Đinh Trình Hâm không thể nhìn Trịnh Như ngày càng lún sâu vào được, đến cuối cùng sẽ khiến cô càng đau hơn.

"Vậy tặng cho con bé chiếc vòng cổ được không!"

Lời nói của Đặng Tuệ kéo Đinh Trình Hâm trở về hiện thực. Nhìn khuôn mặt tươi cười của dì, Đinh Trình Hâm gật đầu.

*

Sau khi vào đại sảnh của bữa tiệc, Đặng Tuệ được một tiểu thư quen thuộc dẫn đi uống rượu trò chuyện, để lại Đinh Trình Hâm đứng ở đại sảnh, cậu nhìn xung quanh thì thấy Trịnh Như đang đứng giữa đám đông.

Tối nay Trịnh Như mặc một chiếc váy ống màu xanh đậm, mái tóc được tạo kiểu cẩn thận vén sang một bên, lối trang điểm nhẹ nhàng phù hợp với khuôn mặt, hôm nay trông cô vô cùng xinh đẹp.

Sau khi xác định được vị trí của Trịnh Như, Đinh Trình Hâm đi thẳng về phía cô, đứng trước mặt cô, cúi đầu chào một cách lịch sự, sau đó đưa hộp quà đã chuẩn bị sẵn cho Trịnh Như, nhỏ giọng nói:

"Chúc mừng sinh nhật cô Trịnh."

Trịnh Như mặc dù đang mỉm cười nhưng vẻ mặt lại lo lắng không thể giải thích được. Cô nhận lấy món quà của Đinh Trình Hâm và nói lời cảm ơn nhẹ nhàng, thậm chí còn ngượng ngùng hơn bình thường.

Đinh Trình Hâm hoàn toàn không để ý, chỉ nghe thấy bên cạnh một cô gái trẻ nói với giọng điệu trêu ghẹo:

"Quần áo của Đinh thiếu gia tối nay không phải hẹn trước với Như Như của chúng ta sao? Hai người đều mặc màu xanh lam, rất đẹp trai, rất hợp nhau!"

Trịnh Như đột nhiên xấu hổ đỏ mặt, tức giận nói với cô gái: "A Tranh."

Sau đó cô gái cười và trao đổi ánh mắt tươi cười với người bên cạnh.

Đinh Trình Hâm không để ý lắm, nhưng Trịnh Như lại có chút hụt hẫng, cô kéo tay áo của Đinh Trình Hâm và nói:

“Anh Đinh, chúng ta qua đó nói chuyện đi.”

Vì Trịnh Như đã mời nên Đinh Trình Hâm không thể từ chối, cậu gật đầu và đi theo cô đến khu vực đồ uống ở phía bên kia.

Trịnh Như cầm một ly sâm panh đưa cho Đinh Trình Hâm. Cô không biết tối nay mình quá vui hay quá căng thẳng khi đối mặt với bộ vest của Đinh Trình Hâm, cô mất thăng bằng, ngã về hướng Đinh Trình Hâm, trực tiếp làm đổ rượu lên người Đinh Thừa Tân.

"Anh Đinh, thực xin lỗi... Em không cố ý! Em... dẫn anh đi thay quần áo..."

Trịnh Như có vẻ hoảng. Nhìn thấy vẻ mặt thực sự có lỗi của cô, Đinh Trình Hâm không nói thêm, anh chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó đi theo Trịnh Như về hướng khác và dần dần rời khỏi đại sảnh.

Và ngay tại nơi họ đang đứng, có một người đàn ông ngồi trong góc chăm chú quan sát, sau khi nhìn thấy Đinh Trình Hâm và Trịnh Như rời đi, anh ta giơ tay cầm tai nghe rồi nói nhỏ:

"Đã cắn câu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro