CHỒNG CÂN (14)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, tại bệnh viện.

Sau khi đọc báo cáo khám bệnh của bác sĩ, trái tim đập loạn xạ của Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Bác sĩ nhìn bộ dạng bối rối của anh có chút thương nên dịu giọng an ủi:  

"Cậu không cần quá lo lắng, nội tạng bệnh nhân không bị dập, cũng không có xuất huyết, hiện tại cũng không có vấn đề gì lớn, chỉ cần chăm sóc thật tốt và không vận động mạnh, chỉ cần ở lại bệnh viện vài ngày là được."

Mã Gia Kỳ nhìn bác sĩ, mỉm cười mệt mỏi với bác sĩ, sau đó nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Đinh Trình Hâm đã được y tá đưa vào phòng bệnh để nghỉ ngơi. Khi Mã Gia Kỳ bước vào, người trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân hình gầy gò gầy gò trong bộ áo bệnh viện rộng lớn.

Mã Gia Kỳ bước tới, chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, dùng tay vén chăn lên, lần nữa cởi áo của Đinh Trình Hâm ra, vết bầm tím trên bụng cậu hiện lên trong tầm mắt, đồng thời anh nhẹ nhàng chạm vào nó. Lúc này, ánh mắt anh rơi vào mặt Đinh Trình Hâm, sợ cậu lộ ra vẻ đau đớn.

Mã Gia Kỳ không biết tâm trạng của anh lúc này như thế nào, khi nhớ lại những lời mà Đinh Trình Hâm thì thầm vào lòng bàn tay anh ở nhà, trái tim anh đập mạnh.

Rõ ràng điều khiến Mã Gia Kỳ sốc nhất là Đinh Trình Hâm có thể nói được, nhưng mọi sự chú ý của anh đều đổ dồn vào những gì Đinh Trình Hâm nói.

Cậu ấy nói, "Mã Gia Kỳ, đau quá."

Đinh Trình Hâm rõ ràng là một người luôn kìm nén mọi thứ và chịu đựng nỗi đau. Đây là lần đầu tiên cậu chủ động thể hiện khía cạnh dễ bị tổn thương của mình trước mặt Mã Gia Kỳ, giống như một con nhím cuối cùng cũng lộ ra cái bụng mềm mại của mình, tiết lộ vết thương của mình cho Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhìn Đinh Trình Hâm ngất đi trong vài giây, anh thậm chí còn nghĩ rằng Đinh Trình Hâm đã chết và toàn thân anh tê liệt.

May quá, may quá là không sao.

Những cảm xúc vốn bị phong ấn trước đây vì danh tính và nhiều mối quan tâm khác nhau giờ đang tuôn ra như nước từ một cửa xả lũ vỡ. Mã Gia Kỳ bị cơn lũ cuồng nộ nuốt chửng, và anh nhận ra rõ ràng rằng sự quan tâm của mình dành cho Đinh Trình Hâm đã vượt quá mức bình thường ở một mức độ nào đó.

Mã Gia Kỳ sẽ cân nhắc đến cảm xúc của Đinh Trình Hâm, vô tình nhớ cậu, lo lắng cho sự an toàn của cậu và bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của cậu. Tất cả những dấu hiệu này đang âm thầm nói với Mã Gia Kỳ rằng anh thực sự bắt đầu có cảm tình với Đinh Trình Hâm.

Mã Gia Kỳ đưa tay ra đắp chăn cho cậu.

Mã Gia Kỳ bước ra khỏi phòng bệnh, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nỗi lo lắng trong lòng gần như bật ra khỏi lồng ngực. Không thể chịu đựng được nữa, anh nhanh chóng bước đến khu vực hút thuốc cách đó không xa, dựa vào tường, châm một điếu thuốc, hít một hơi thật sâu rồi lấy điện thoại di động trong túi ra, ngậm điếu thuốc trong miệng rồi thực hiện một cuộc gọi.

"Alo?"

Mã Gia Kỳ trong tay cầm điếu thuốc, khói cuộn lên từ miệng và mũi, biến mất trong không khí, cảm giác trong lồng ngực Nicotine có thể giảm bớt lo lắng ở một mức độ nhất định.

"Chú đã hỏi rõ ràng vụ việc chưa?" Mã Gia Kỳ không đợi đầu bên kia nói, mà mở miệng hỏi.

“Người giúp việc trong nhà nói tam tiên sinh đến đây tìm thiếu gia, nhưng lúc đó cậu không có ở nhà, tam tiên sinh đã tấn công Đinh thiếu gia, thậm chí còn nhục mạ cậu ấy." Giọng nói của Cố Trường Hồng vang lên ở đầu bên kia điện thoại, Mã Gia Kỳ hút thêm một điếu thuốc. Anh đã bình tỉnh, nhưng gân xanh trên tay cầm điện thoại đã nổi lên.

Hiện tại Mã Gia Kỳ thực sự rất muốn giết Mã Phi Vũ.

Ngay cả bản thân Mã Gia Kỳ cũng không biết cơn tức giận trong lòng đến từ đâu và tại sao anh lại đột nhiên trở nên tức giận như vậy.

Một lúc sau, Mã Gia Kỳ thấp giọng nói “Được” rồi cúp điện thoại. Điếu thuốc chưa hết đã được vứt vào thùng rác, anh lập tức quay người đi về phía phòng bệnh.

Anh vẫn cần phải chăm sóc Đinh Trình Hâm và chú ý đến mọi chuyện trong công ty. Anh có linh cảm có người đang âm thầm gây rắc rối cho mình nên không dám hành động hấp tấp.

Về phần Mã Phi Vũ...

Dù sớm hay muộn cũng phải đối phó với hắn, không cần phải gấp gáp.

Mã Gia Kỳ bây giờ chỉ có thể thận trọng hơn và cân nhắc cẩn thận từng bước.

Khoảnh khắc đẩy cửa ra và nhìn thấy Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ lại cảm thấy áy náy.

"Tủi thân cho em rồi ..." Mã Gia Kỳ lẩm bẩm.

*

Sáng sớm hôm sau, khi Mã Gia Kỳ ra ngoài mua bữa sáng, anh nhận được cuộc gọi từ trợ lý nói rằng gia đình công nhân đã đồng ý bồi thường, nhưng số tiền bồi thường có phần cao hơn Mã Gia Kỳ dự kiến ban đầu, họ giống như những con sư tử há hốc miệng. Mã Gia Kỳ mặc dù đau đầu nhưng anh không còn cách nào khác ngoài đồng ý.

Mang theo bữa sáng đã được lựa chọn cẩn thận, Mã Gia Kỳ quay người lại quên mất trợ lý đang nói gì, tiếp tục dạo qua các quầy hàng ăn uống cũng có rất nhiều người nhà bệnh nhân đi lại, nhất thời rất náo nhiệt.

Mã Gia Kỳ hiếm khi ăn ở những nơi như thế này. Thứ nhất là anh không có thời gian, thứ hai là anh có đầu bếp ở nhà nên không cần phải ra ngoài ăn.

Nhưng khi Mã Gia Kỳ bước lên tầng hai của khoa nội trú, anh lấy một chiếc hộp từ trong túi ra và mang ra ngoài. Đó là những chiếc bánh bao rất to, khác hẳn với những gì anh thường ăn, cắn một miếng, nó vẫn còn nóng hổi.

Vừa ăn miếng thứ ba, Mã Gia Kỳ giơ tay mở cửa phòng bệnh ra, nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang mở to mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Mã Gia Kỳ còn chưa nuốt một ngụm bánh bao, nhìn thấy Đinh Trình Hâm định đứng dậy, anh lập tức nuốt miếng bánh xuống, vội vàng đi tới đỡ cậu rồi nói:

"Đừng di chuyển!"

Có lẽ giọng nói của Mã Gia Kỳ hơi lớn, Đinh Trình Hâm bị anh dọa sợ, đứng đó chớp mắt nhìn anh một lúc, Mã Gia Kỳ nhận ra mình có hơi hung dữ, nên lập tức điều chỉnh biểu cảm, sợ lại dọa đến Đinh Trình Hâm.

“Anh sợ em sẽ bị thương.” Mã Gia Kỳ đặt túi xuống, dùng giọng nói ấm áp giải thích. Anh đưa tay lên che khóe miệng rồi hắng giọng.

Bởi vì đã lâu không nói chuyện, Đinh Trình Hâm luôn cảm thấy thanh âm của mình còn chưa quen, giọng nói có chút khàn khàn, lời nói có chút mơ hồ, cứng ngắc: “Nhưng em muốn đi vệ sinh"

Đinh Trình Hâm chớp mắt, giọng nói của cậu thực sự rất hay, nhưng hơi khàn.

Mã Gia Kỳ lúc này cảm thấy có chút vụng về, anh không tự nhiên gãi đầu, sau đó ngập ngừng hỏi: "Anh...để anh bế em?"

Đêm qua nhìn thấy Đinh Trình Hâm đột nhiên ngất xỉu, Mã Gia Kỳ lo lắng bế Đinh Trình Hâm bước ra ngoài. Đinh Trình Hâm quá gầy nên ôm cậu không tốn nhiều sức, điều này đối với Mã Gia Kỳ là khá dễ dàng.

Đinh Trình Hâm nghe xong lời nói của Mã Gia Kỳ sửng sốt hai giây, sau đó vành tai lặng lẽ hồng hồng. Sắc mặt đột nhiên có chút lo lắng, không từ chối cũng không đồng ý, tim đập thình thịch.

Thấy Đinh Trình Hâm im lặng, Mã Gia Kỳ kéo hai tay cậu lên vai mình rồi hai anh ôm lấy eo cậu nhấc lên . Thông qua chiếc áo choàng bệnh viện mỏng manh, Mã Gia Kỳ vô tình vào mông của Đinh Trình Hâm.

Đinh Trình Hâm vô thức nín thở, một tay ôm chặt quần áo trên lưng Mã Gia Kỳ, một tay vẫn còn ống truyền tĩnh mạch nên cậu phải kéo theo. Toàn thân cậu không tự chủ được siết chặt lại, giữa cậu và Mã Gia Kỳ gần như không có khoảng cách. Để tránh bị ngã, Đinh Trình Hâm ôm Mã Gia Kỳ rất chặt, mặt tựa vào vai Mã Gia Kỳ, hơi thở hỗn loạn đập vào cổ anh.

Ngứa, rất ngứa, Mã Gia Kỳ cố gắng hết sức để điều khiển hơi thở của mình, nhưng cổ anh lại cực kỳ nhạy cảm do sự đụng chạm của người trong vòng tay. Cảm giác này khiến Mã Gia Kỳ lặng lẽ nhếch mép.

Đường đi không xa lắm nhưng lại có cảm giác rất dài.

Sau khi đưa người vào nhà vệ sinh, Mã Gia Kỳ có ý thức đứng ở cửa, quay lưng về phía Đinh Trình Hâm. Cậu có làn da trắng mịn và cảm thấy rất xấu hổ, khuôn mặt nóng bừng.

Sau khi đi vệ sinh xong, Đinh Trình Hâm quay người lại, duỗi một ngón tay nhẹ nhàng chọc vào lưng Mã Gia Kỳ, trái tim Mã Gia Kỳ dịu lại không thể giải thích được, anh nhẹ nhàng xoay người lại, với một nụ cười trên khuôn mặt của mình.

Khi Đinh Trình Hâm vô thức lại tiến về phía anh, Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng không thể kiềm chế được niềm vui trong lòng, nụ cười bắt đầu nở rộ một cách tùy tiện. Sau đó, khi chóp mũi của Đinh Trình Hâm chạm vào xương quai xanh của anh, Mã Gia Kỳ thì thầm với cậu:

"A Trình, ôm anh chặt hơn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro