MANG THAI (10)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đó Mã Gia Kỳ bí mật trở về Nam Thành từ Bắc Kinh.

Mã Gia Kỳ vội vàng cởi bộ tóc giả ra rồi đội mũ trùm đầu lên mái tóc hơi rối bù của mình, khi đeo khẩu trang vào, lông mày và mắt dường như bị che khuất, khó nhìn rõ.

Đã hơn năm giờ trôi qua kể từ khi Mã Gia Kỳ nhận được tin tức của Đinh Trình Hâm, trong quá trình này anh vẫn không ngừng liên lạc với Đinh Trình Hâm, sau khi dùng vài lời trấn an người bên kia tin nhắn, anh bắt đầu đối mặt với trái tim sóng gió của mình.

Phải làm gì đây?

Đây là câu hỏi đầu tiên Mã Gia Kỳ tự hỏi bản thân mình, nhưng đầu óc anh trống rỗng, không biết và không ai có thể cho anh câu trả lời.

Trước đây Mã Gia Kỳ chưa bao giờ nghĩ rằng từ mang thai sẽ đến với cuộc đời anh, có thể sau này sẽ có, nhưng tuyệt đối không ngờ xảy ra vào thời điểm này, huống chi là với Đinh Trình Hâm.

Tình một đêm say đắm dẫn đến tai họa.

Mã Gia Kỳ bực bội túm tóc mình, trong lòng cảm thấy bế tắc không thể diễn đạt được.

Đây chắc chắn là một tin tức tàn khốc đối với Mã Gia Kỳ. Một nghệ sĩ thần tượng đang hot, tình một đêm cùng với một thiếu gia giàu có và quyền lực... Tất cả những nhãn hàng và tư bản không ngừng nhắc nhở anh về những sai lầm mà anh đã mắc phải.

Trên màn hình điện thoại, những dòng tin nhắn mà Đinh Trình Hâm  gửi đến đều tràn đầy hoảng sợ, chắc chắn là cậu đang run rẩy, mắc rất nhiều lỗi chính tả khi đánh chữ, tin nhắn mới nối tiếp nhau gửi đến, mặc dù Mã Gia Kỳ đang trong tâm trạng phức tạp nhưng anh  vẫn kiên nhẫn an ủi cậu:

【Đừng lo lắng, đừng sợ. 】

【Tôi đang trên đường trở về Nam Thành. 】

Vì sự việc này mà Mã Gia Kỳ không thể quay phim vào buổi chiều, suốt buổi chiều chỉ quay được hai ba cảnh, cực kỳ kém hiệu quả.

Cuối cùng đợi đến tối, Lý Hồng gọi điện cho Mã Gia Kỳ, mời anh xuống ăn tối với đạo diễn, tuy nhiên Mã Gia Kỳ đang vội thay quần áo, thu dọn đồ đạc và ra sân bay. Anh nói: “Tối nay tôi phải trở lại Nam Thành gấp" với người đại diện ở đầu bên kia điện thoại, chưa nói xong đã cúp điện thoại mà không đợi trả lời.

Để không bị Lý Hồng ngăn cản và cằn nhằn, Mã Gia Kỳ đã trực tiếp chặn tài khoản WeChat và số điện thoại của cô, sau đó đi thẳng đến sân bay.

Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay, ngoài cửa sổ trời đã tối, sân bay được chiếu sáng bởi thứ ánh sáng trắng chói lóa khiến anh chói mắt.

Trong suốt chuyến bay hơn một tiếng đồng hồ, Mã Gia Kỳ trong đầu không ngừng suy nghĩ về biện pháp đối phó, trong khoảng thời gian này, anh vẫn bất động trên ghế, khi xuống máy bay, nửa chân anh tê dại, khi đứng dậy thì anh loạng choạng về phía trước gần như mất thăng bằng.

Theo dòng người đổ ra từ sảnh sân bay, Mã Gia Kỳ nhanh chóng đi đến một góc ít người, bấm số của Đinh Trình Hâm và vẫy tay gọi một chiếc taxi.

"Bây giờ cậu đang ở đâu?"

Sau khi đóng cửa xe, đầu bên kia nghe thấy câu trả lời không rõ ràng của Đinh Trình Hâm: “Tôi đang ở bệnh viện.”

Mã Gia Kỳ trầm giọng nói “Được”, sau đó cúp điện thoại, tựa đầu vào đệm mềm, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

•°•°•°•°•°

Sau một giấc ngủ mơ hồ, gió đêm lạnh lẽo từ ngoài cửa sổ thổi vào làm cho Đinh Trình Hâm tỉnh dậy.

Những thứ mà Đinh Trình Hâm đã quên giờ phút này lại hiện lên trong đầu cậu, Đinh Trình Hâm không khỏi cau mày phát ra một tiếng “tsk” nhẹ nhàng, sau đó lại bắt đầu đau đầu.

Chiều nay Đinh Trình Hâm không về nhà, Lý Tấn đã sắp xếp phòng nghỉ cho cậu nghỉ ngơi, cậu vẫn ở đây đợi Mã Giai Kỳ đến.

Trong khoảng thời gian này, mẹ cậu gọi điện hỏi Đinh Trình Hâm  sao vẫn chưa về, cậu rất hoảng sợ, chính Lý Tấn đã giúp cậu nói dối, nếu không thì Đinh Trình Hâm  cũng không biết mình phải tìm lý do gì.

Đinh Trình Hâm đứng dậy, bước tới cửa sổ đã nhìn thấy một chiếc taxi đậu ở tầng dưới, hai giây sau, một người đàn ông cao gầy mặc bộ đồ đen bước xuống xe, mũ và khẩu trang gần như che kín toàn bộ khuôn mặt, vóc dáng này, Đinh Trình Hâm vừa nhìn đã nhận ra là Mã Gia Kỳ.

Trong lòng vốn đã bình tĩnh mấy tiếng đồng hồ bỗng dậy sóng, Đinh Trình Hâm bỗng nhiên căng thẳng, không biết mình phải đối mặt với Mã Gia Kỳ như thế nào.

Đúng lúc này, điện thoại di động của Đinh Trình Hâm vang lên.

"Alo?"

"Tôi đang ở lầu hai, anh cứ đi lên, tôi ở hành lang chờ anh."

Mã Gia Kỳ chưa kịp hỏi thì Đinh Trình Hâm đã dự đoán trước anh sẽ hỏi gì.

Nhìn người đàn ông đi về phía mình, Đinh Trình Hâm đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, mặc dù trong khoảng thời gian này Mã Gia Kỳ đều gửi ảnh cho cậu, cơ bản là mỗi ngày đều nhìn thấy trạng thái mới nhất của anh, nhưng khi Mã Gia Kỳ thực sự đứng trước mặt, cảm giác lại hoàn toàn khác.

Sẽ tốt hơn nếu việc mang thai không xảy ra.

Đinh Trình Hâm kéo Mã Gia Kỳ vào phòng, cậu cẩn thận quan sát tình hình bên ngoài và đảm bảo không có ai nhìn thấy Mã Gia Kỳ, sau đó quay lại và bất ngờ va vào ngực Mã Gia Kỳ.

Khoảng cách rất gần, mùi rượu absinthe càng đậm, hai tháng nay không ngửi được mùi này, Đinh Trình Hâm kỳ thực không hiểu sao lại nhớ nhung.

Nhưng nghĩ lại cũng khá bình thường, cậu hiện tại đang mang thai nên chắc chắn Mã Giai Kỳ đã đánh dấu và thắt nút rồi, theo cách nói phổ biến thì Đinh Trình Hâm đã là Omega của Mã Gia Kỳ, việc trở nên phụ thuộc và yêu thích Pheromone của anh là điều khó tránh khỏi.

Tương tự, Alpha cũng sẽ bị Pheromone của Omega ảnh hưởng, giống như Mã Gia Kỳ hiện tại, Pheromone lúc nãy vẫn còn bồn chồn lo lắng nhưng hiện tại bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Cậu thật sự có thai à?" Đây là câu hỏi đầu tiên mà Mã Gia Kỳ hỏi. Đương nhiên, Đinh Trình Hâm ngoan ngoãn đưa báo cáo siêu âm B của mình ra, sau đó nhìn lông mày của Alpha thay đổi từ hơi cau mày sang nhăn lại thật chặt, cuối cùng nhìn kỹ rồi lại nới lỏng ra và trở lại hình dạng ban đầu.

Đọc xong bản siêu âm, Mã Gia Kỳ càng cảm thấy nặng nề hơn, nhất là khi nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của Đinh Trình Hâm.

"Thật xin lỗi... Tôi không ngờ lại xảy ra kết quả này, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải tình huống này, không biết phải xử lý thế nào."

Khi Mã Gia Kỳ nói câu này, giọng điệu của anh có chút do dự và rối rắm, như thể anh đang cố gắng sắp xếp lời nói và đưa ra một lời giải thích hợp lý cho Đinh Trình Hâm.

“Tôi đã suy nghĩ rất lâu, hiện tại chỉ có hai biện pháp, tôi trước tiên nói cho cậu biết, sau đó cậu sẽ nêu suy nghĩ của mình, thứ nhất là phá thai, nhưng sẽ gây tổn thương, đối với thân thể của cậu, nếu cậu đồng ý, tôi sẵn sàng gánh chịu mọi vấn đề trong chuyện này, còn thứ hai là sinh ra, nếu cậu không chịu nuôi đứa nhỏ, thì tôi sẽ nuôi.”

"Tôi biết điều này không công bằng với cậu, tôi rất hối hận vì những gì tôi đã làm với cậu đêm đó, nhưng bây giờ chuyện đã xảy ra, hối hận cũng không thể thay đổi được gì, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để làm cậu hài lòng."

"Nếu như cậu có ý kiến gì khác, có thể nói cho tôi biết."

Mã Gia Kỳ nói mấy đoạn liền nhưng tất cả đều là chân thành, thái độ của Mã Gia Kỳ lại rất nghiêm túc, khiến Đinh Trình Hâm cảm thấy hơi ấy nấy và cảm thấy mình không thể chịu nổi lời xin lỗi của Mã Gia Kỳ.

Đinh Trình Hâm vốn là người chủ động đi tìm Mã Gia Kỳ ngay từ đầu, đồng thời là người tự nguyện ngủ cùng, tuy nhiên cậu không ngờ rằng bản thân mình lại mang thai, trách nhiệm chắc chắn không chỉ thuộc về Mã Gia Kỳ.

Im lặng vài giây, Đinh Trình Hâm nhìn đôi mắt đen láy của Mã Gia Kỳ đang nhìn chằm chằm vào mình, có chút khó khăn nói: “Tình trạng thể chất... của tôi có chút đặc biệt, trước đây tôi từng bị thương, còn chưa khỏi hẳn, cho nên hôm nay bác sĩ đã theo dõi tình trạng hiện tại của tôi. Bác sĩ nói tạm thời không được phép phá thai, vì sẽ nguy hiểm đến tính mạng."

“Nhưng cũng không thể sinh ra được, đừng nói đến việc ba mẹ có mắng chết tôi hay không, tôi nghe nói mang thai và sinh nở rất đau đớn, không biết liệu mình có thể sống sót đến ngày đứa trẻ này chào đời hay không, dù có sinh ra thì cũng không có ba, đứa trẻ sẽ rất đáng thương nếu không có một gia đình trọn vẹn."

"Cho nên... Hiện tại ta chỉ có thể đi từng bước một, chờ vết thương bình phục, hẳn là có thể phá."

Nói xong, Đinh Trình Hâm cắn môi chờ đợi câu trả lời của Mã Gia Kỳ, người đàn ông cau mày hỏi cậu: “Bác sĩ có nói vết thương của cậu phải mất bao lâu mới lành không?”

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Một đến ba tháng là có thể."

"Nếu đến thời điểm đó... việc phá thai sẽ rất nguy hiểm."

Nhìn chàng trai ngơ ngác và vô tội trước mặt, lời nói của Mã Gia Kỳ vừa khó khăn vừa đau đớn, hai chữ “phá thai” giống như một tảng đá lớn đè lên trái tim anh, trong nháy mắt đánh thức những ký ức mơ hồ.

Khuôn mặt tái nhợt yếu ớt lóe lên trước mắt đột nhiên biến thành móng vuốt sắc nhọn, bóp lấy cổ Mã Gia Kỳ, anh đột nhiên nhìn thấy máu lan ra trên bàn mổ, một người phụ nữ xinh đẹp nằm trên bàn mổ đầy máu kia, nó đã trở thành cơn ác mộng kéo dài của anh.

Lúc đó mẹ Mã Gia Kỳ bị chảy máu nặng trong một cuộc sinh mổ và suýt chết trong phòng phẫu thuật, Mã Gia Kỳ năm đó mới mười bốn tuổi, khi nhìn thấy người phụ nữ vô hồn nằm trên bàn mổ, anh thoáng nghĩ rằng mẹ anh đã mất, nỗi sợ hãi giây phút ấy đến giờ vẫn không thể nào quên.

Sau lần chuyển dạ đó, cơ thể người mẹ hoàn toàn suy sụp và trạng thái tinh thần ngày càng trở nên hôn mê.

“Không sao đâu.” Đinh Trình Hâm đột nhiên nói, trực tiếp cắt đứt mạch suy nghĩ của Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ nhìn sang thì thấy chàng trai nước da hồng hào khỏe mạnh thản nhiên trả lời: "Có lẽ... đến lúc đó tôi sẽ đổi ý...."

Đinh Trình Hâm trong lời nói càng ngày càng nhẹ nhàng, trầm tĩnh hơn, lời cuối cùng còn chưa nói xong, đôi mắt lấp lánh đã nhìn về phía Mã Gia Kỳ, sau đó mím môi, cúi đầu mỉm cười.

Mã Gia Kỳ không thể hiểu được suy nghĩ của Đinh Trình Hâm, nhưng sau khi nghe những lời cậu nói, anh chỉ có thể nghe theo, giữ hay phá cũng được anh tôn trọng quyết định của Đinh Trình Hâm .

Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, ngay cả tiếng gió cũng vô cùng rõ ràng, Mã Gia Kỳ không biết nên nói gì để phá vỡ sự im lặng, ánh mắt vô tình liếc nhìn bụng của Đinh Trình Hâm, bụng cậu ở dưới lớp áo len, không thể nhìn thấy được, nhưng Mã Gia Kỳ dường như có thể tưởng tượng được cái bụng nhô ra của Đinh Trình Hâm.

Ngay lúc Mã Gia Kỳ chăm chú nhìn và tưởng tượng, Đinh Trình Hâm chú ý tới ánh mắt của anh, vì thế cậu thấp giọng hỏi Mã Gia Kỳ: “…Anh có muốn chạm vào con của mình không?”

Lời này vừa nói ra, Mã Gia Kỳ liền giật mình, nhưng lập tức nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Đinh Trình Hâm, không có cảm giác như đang đùa giỡn với anh.

Mã Gia Kỳ do dự một lúc, cuối cùng đưa tay ra, nhàng đặt lên bụng Đinh Trình Hâm, ngơ ngác hỏi cậu:

"Nó ở đây?"

Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của Mã Gia Kỳ khiến Đinh Trình Hâm cười lớn, sau đó nắm lấy cổ tay Mã Gia Kỳ, vén áo len lên, cúi đầu nắm lấy tay Mã Gia Kỳ và đặt lên vùng da phía dưới rốn của cậu, hơi ấm trong lòng bàn tay lập tức khiến Đinh Trình Hâm run lên, cơ thể theo bản năng mềm nhũn ra.

Mã Gia Kỳ co rút ngón tay mấy cái, xoa xoa phần thịt mềm ở bụng dưới của Đinh Trình Hâm, sau đó rất bình tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn Đinh Trình Hâm đang đỏ mặt, anh hỏi:

"Là ở đây sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro