MANG THAI (11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vẻ mặt vô tư của Mã Gia Kỳ, đôi tai Đinh Trình Hâm đỏ rực bộc lộ sự xấu hổ ẩn giấu trong lòng, mảnh thịt mềm mại bị đầu ngón tay cọ xát, cảm giác nóng như lửa.

Đinh Trình Hâm vội vàng kéo áo len xuống, Mã Gia Kỳ thấy vậy cũng rút tay lại, trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ muộn màng, Đinh Trình Hâm bỗng nhiên muốn cười lần nữa.

Giữa lúc hai người đang trầm mặc, cửa phòng đột nhiên bị một lực từ bên ngoài mở ra, hai người đồng thời nhìn sang, liền thấy Lý Tấn cầm hồ sơ bệnh án đi vào. Tầm mắt Lý Tấn rơi vào người Mã Gia Kỳ, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.

"Có việc gì sao? Tấn ca."

Nhìn thấy Lý Tấn, Đinh Trình Hâm lập tức dừng nụ cười trên mặt, Lý Tấn lúc này cũng nhìn cậu, cười nói: “Tôi tưởng cậu không đợi người, nên tôi định đưa cậu về nhà trước, nhưng không ngờ người cậu chờ đã tới rồi."

"Báo cáo khám sức khoẻ của cậu cũng đã có rồi. Tôi đã xem qua... Tình hình có vẻ tệ hơn trước, cậu có dùng quá liều thuốc tôi kê cho không? Nội tiết tố trong cơ thể cậu hiện đã lệch khỏi chỉ số bình thường, trong thời gian ngắn này đừng dùng lại loại thuốc đó nữa”.

Nghe được lời khuyên nghiêm túc của Lý Tấn, Đinh Trình Hâm không khỏi mím môi, trong khoảng thời gian này, cậu thật sự phụ thuộc vào thuốc, cậu đã nghĩ đến việc kiềm chế, nhưng nỗi đau của mỗi trận bệnh luôn khiến cậu không thể kiềm chế được ý nghĩ muốn uống thuốc.

Đặc biệt là cuộc gặp mặt với Giản Nguyên đã có tác động rất lớn đến Đinh Trình Hâm.

Nhưng nếu muốn nhanh chóng bình phục thì việc tự kiềm chế là vô cùng quan trọng, Đinh Trình Hâm trong lòng hiểu rõ đạo lý này, gật đầu hứa hẹn:

"Được, em hiểu rồi."

Lý Tấn nói rất nhiều điều, phần lớn là Đinh Trình Hâm đã nghe qua, cho nên không mấy nghiêm túc nghe, đầu óc lang thang một hồi, khóe mắt chợt thoáng thấy một bóng người, Mã Gia Kỳ đang nghiêm túc lắng nghe.

Mã Gia Kỳ vừa nghe vừa cau mày, không ngờ bệnh tình của Đinh Trình Hâm lại nghiêm trọng đến vậy.

Đinh Trình Hâm nhận ra vẻ mặt của Mã Gia Kỳ, quay người cười thầm, nhưng giây tiếp theo, lòng bàn tay bị nhéo nhẹ, cậu lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Mã Gia Kỳ hất cằm, lúc này mới phát hiện Lý Tấn đã dừng lại.

"Thực xin lỗi, Tấn ca, anh tiếp tục nói, em sẽ nghiêm túc nghe."

Sau khi bị bắt quả tang cười trộm, vẻ mặt của Đinh Trình Hâm thay đổi liên tục, trong giống như đang chửi thê khiến Lý Tấn bật cười.

"Hiện tại cậu đang mang thai, thể chất đặc biệt, nên cậu phải cẩn thận hơn một chút, nhân tiện, tôi còn có một điều rất quan trọng muốn nói với cậu, mặc dù hiện tại không phải đang trong thời kỳ phát tình nhưng vẫn cần sự đánh dấu của Alpha. Anh là Mã tiên sinh? ba của đứa trẻ?”

Đang nói, Lý Tấn đột nhiên nhìn về phía Mã Gia Kỳ, anh vốn không quen được gọi là "ba của đứa trẻ" rõ ràng là sửng sốt một chút, sau đó gật đầu thấp giọng nói với Lý Tấn: "Đúng vậy."

"Đinh Trình Hâm đã bị anh đánh dấu, anh cũng nên biết rằng mong muốn của Omega về Pheromone Alpha sau khi AO được kết hợp, vì vậy tôi đề nghị hai người tốt nhất nên sống cùng nhau. Một mặt, ang có thể chăm sóc cho Đinh Trình Hâm đang mang thai, và mặt khác, Pheromone của anh cũng giúp ích cho bệnh của Đinh Trình Hâm."

Lời nói của Lý Tấn lập tức khiến Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đều bất ngờ, Mã Gia Kỳ tuy có chút do dự nhưng anh vẫn trả lời đơn giản:

"Được."

Đinh Trình Hâm rất ngạc nhiên khi nghe được lời đồng ý dứt khoát của anh.

Sau khi Lý Tấn rời đi, Đinh Trình Hâm lập tức dừng lại trước mặt Mã Gia Kỳ và hỏi: "Anh có thực sự sẵn sàng sống cùng tôi không?"

“Tại sao không?” Mã Gia Kỳ bình tĩnh đến lạ thường.

"Tôi còn tưởng rằng anh sẽ không thích tôi..." Đinh Trình Hâm thấp giọng lẩm bẩm, nhưng Mã Gia Kỳ lại nghe rõ ràng, cau mày khó hiểu hỏi: "Sao cậu cho rằng tôi không thích cậu."

“A…” Đinh Trình Hâm chớp mắt, “Anh không cảm thấy tôi là kẻ gây rối sao?”

Kẻ gây rối?

“Cậu không phải là kẻ gây rối, mà cậu chính là kẻ thích giở trò làm nũng .” Mã Gia Kỳ vừa trả lời, sắc mặt Đinh Trình Hâm đột nhiên thay đổi.

"Làm sao có thể!"

Đinh Trình Hâm, người bị những lời nói của Mã Gia Kỳ làm cho tức giận và cực kỳ bất mãn với đánh giá của Mã Gia Kỳ. Đinh Trình Hâm thừa nhận mình có chút hư hỏng, dù sao thì cậu cũng học được điều đó từ Đinh Trường Hi, nhưng cậu lại làm những khi nào vậy?

Nhìn thấy Đinh Trình Hâm thay đổi sắc mặt, lúc đầu ngoan ngoãn ngọt ngào, sau đó lại biến thành một con hổ nhỏ có răng và móng vuốt, sự thay đổi này khiến Mã Gia Kỳ bật cười vì kinh ngạc, nụ cười trên lông mày còn ấm áp hơn cả gió xuân.

"Được rồi, tôi gọi cậu là nhóc gây rối nhé?"

"À không, không phải!"

"Phải gọi là bé làm nũng"

“Anh có được bình thường không?”

Đinh Trình bị Mã Gia Kỳ trêu chọc mà không hề hay biết, bực bội lẩm bẩm, thấy anh vẫn đang cười, Đinh Trình Hâm không khỏi giẫm lên đôi giày thể thao màu trắng của anh.

Sau một hồi ồn ào, tâm trạng chán nản của Đinh Trình Hâm đã không còn, buổi chiều cậu chưa ăn gì, lúc này đang rất đói, Mã Gia Kỳ dường như đã nhận ra cơn đói của cậu nên trực tiếp đưa cậu ra khỏi bệnh viện, sau đó rẽ trái và phải, đi đến một con đường cạnh một tòa nhà dân cư.

Xung quanh tối om, những cây đa cổ thụ rũ xuống dây leo, in bóng dưới ánh sáng yếu ớt của đèn đường, Đinh Trình Hâm theo sát Mã Gia Kỳ, thấy khu phố ngày càng vắng vẻ và già cỗi, cậu có chút không hiểu, nên không nhịn được mà hỏi Mã Gia Kỳ:

"Sao lại đi đến đây vậy?"

Lời còn chưa dứt, Đinh Trình Hâm đột nhiên vấp phải một nửa thanh thép lộ ra ngoài trên mặt đường, loạng choạng tiến về phía trước, may mà Mã Gia Kỳ nhanh tay lẹ mắt túm lấy tay cậu, kéo cậu trở về vòng tay ôm lấy eo cậu.

"Cẩn thận chút, đường ở đây cũ kỹ, thường xuyên có chướng ngại vật." Vừa mới thoát khỏi cú ngã, lời khuyên nhẹ nhàng của Mã Gia Kỳ truyền vào tai cậu rất rõ ràng, Đinh Trình Hâm có thể cảm nhận được bàn tay của anh đặt trên eo mình.

Sau đó Mã Gia Kỳ cũng nhận ra tay mình đang đặt trên eo Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ kỳ liền ho vài tiếng để bớt ngại rồi quay đầu lại hỏi Đinh Trình Hâm.

"Tôi có thể nắm cổ tay cậu được chứ?"

Đôi đồng tử ấm áp của Mã Gia Kỳ hiện rõ trong đêm tối, ánh trăng như trải rộng dưới mắt anh, điểm thêm cho anh một lớp ánh sáng dịu nhẹ.

Nghe vậy, Đinh Thành Tân trong lòng than phiền, nhưng lại thành thật duỗi tay ra, cứng ngắc trả lời: “Muốn thì cứ nắm tay đi, cần phải hỏi gì chứ.”

Trước khi nắm lấy cổ tay Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ dưới ánh trăng liếc nhìn cổ tay cậu, xác nhận vết bầm lần trước đã biến mất, sau đó anh mới yên tâm nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Đinh Trình Hâm, cẩn thận không dùng quá nhiều lực.

Sau khi đi đường vòng đến “địa điểm ăn uống” mà Mã Gia Kỳ nhắc đến cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt Đinh Trình Hâm.

Đây là một không gian thoáng đãng, có hai hàng bán hàng nhỏ ngay ngắn, tất cả đều là xe đẩy đậu ở ngã tư đường, trên xe bày sẵn nồi niêu, rau củ và đồ ăn, ví dụ như món chim sẻ nướng tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội tạng, bên cạnh có mấy quầy hàng nhỏ màu nâu vàng, còn có những chiếc bàn và ghế nhựa nhỏ xếp chồng lên nhau, khách hàng bưng bát và tìm chỗ ngồi, mùi thơm ngậy của đồ ăn trong không khí phả vào mặt.

Đây chắc chắn là điều mới lạ đối với Đinh Trình Hâm.

Tuy không thể nói Đinh Trình Hâm tách biệt với thế giới, nhưng cậu chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng chợ đêm như vậy, trước đây cậu luôn dành thời gian ở các quán bar hoặc câu lạc bộ về đêm, nơi ánh đèn sáng rực và dịch vụ rất tinh tế là một thế giới hoàn toàn khác với nơi này.

“Cậu muốn ăn gì?” Mã Gia Kỳ quay sang hỏi Đinh Trình Hâm.

"Tôi..." Đinh Trình Hâm không biết cái nào ngon cái nào không ngon. Cậu chỉ có thể nhìn Mã Gia Kỳ như cầu cứu: "Anh giúp tôi chọn đi.”

Mã Gia Kỳ gật đầu, sau đó khéo léo bước đến một quầy bán hoành thánh thịt tươi, gọi hai bát hoành thánh theo tiếng địa phương của Nam Thành, rồi mang một chiếc ghế nhỏ cho Đinh Trình Hâm ngồi, thấy Đinh Trình Hâm có chút do dự, Mã Gia Kỳ vừa nhìn đã hiểu, lập tức lấy ra một tờ giấy lau cẩn thận rồi nói: "Được rồi, cậu ngồi đi."

Đinh Trình Hâm chưa bao giờ trải qua sự chăm sóc chu đáo như vậy, cậu không bao giờ thích người khác chăm sóc mình quá nhiều, nhưng khi Mã Gia Kỳ làm tất cả những điều này, nội tâm mềm yếu của cậu đã bị xúc động nặng nề, đôi mắt cậu lập lánh khi nhìn Mã Gia Kỳ

Có lẽ Đinh Trình Hâm quá đói, nhưng đồ ăn ở đây quả thực rất ngon, Đinh Trình Hâm ăn có chút vội vàng, suýt chút nữa bị bỏng lưỡi khi ăn hoành thánh.

Mã Gia Kỳ có vẻ sợ Đinh Trình Hâm không ăn no nên mua cho cậu rất nhiều đồ ăn nhẹ, như mì dầu đỏ, bánh xèo và trái cây, thịt nướng... Cái gì anh cũng lấy một phần.

"Sao anh mua nhiều thế? Tôi ăn không hết." Sau khi gần ăn xong, Đinh Trình Hâm ợ lên và không khỏi khiển trách Mã Gia Kỳ. Sau đó, Mã Gia Kỳ sửng sốt khi nhìn những thứ trên bàn, rồi sau đó giải thích:

"Tôi tưởng người mang thai sẽ ăn nhiều hơn."

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm chợt nhớ ra mình có thai, trầm ngâm gật đầu, sau đó lấy một miếng thịt nướng nhét vào miệng, nhưng Mã Gia Kỳ lại ngăn lại.

“Không phải cậu nổi nữa sao?” Mã Gia Kỳ cau mày hỏi.

"Không phải anh nói người mang ăn rất nhiều sao, tôi ăn cho thằng nhóc trong bụng?" Đinh Trình Hâm bối rối nói.

Nghe được câu trả lời này, Mã Gia Kỳ căn bản không biết nên cười hay nên khóc, giây tiếp theo liền trả lời: “Nếu không ăn được nữa thì thôi, nếu không con tôi sẽ nổ tung mất.”

Từ "nổ tung" vừa nói ra, Đinh Trình Hâm lập tức buông xiên thịt xuống.

Chứng kiến cảnh tượng này, Mã Gia Kỳ không khỏi nhếch lên khóe miệng, đồng thời không khỏi nhẹ giọng lẩm bẩm:

"Ngốc quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro