MANG THAI (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đinh Trình Hâm không ngờ mình lại bị vẻ đẹp của Mã Gia Kỳ mê hoặc, vừa đi vừa ngắm Mã Gia Kỳ kết quả là chân cậu bị lật ngang, lúc này mắt cả chân của cậu đã bị bong gân. Nó tê và đau ngay khi thử cử động một chút.

Mã Gia Kỳ mặc dù bất lực nhưng vẫn cõng Đinh Trình Hâm đến con đường bằng phẳng, nhìn thấy người qua lại trên đường, cõng cậu như thế này thì quá dễ thấy, Đinh Trình Hâm không muốn thu hút sự chú ý nên liền vỗ nhẹ vào vai Mã Gia Kỳ rồi nói.

"Tôi có thể tự đi được."

“Có chắc là có thể tự đi được không?” Mã Gia Kỳ nghiêng đầu hỏi, giọng điệu ngập ngừng.

"Anh chỉ cần đỡ tôi là được. Ở đây có quá nhiều người, nếu mọi người nhìn thấy, rồi bị nhận ra thì sẽ gặp rắc rối." Đinh Trình Hâm nhất quyết muốn đi xuống, Mã Gia Kỳ cũng làm theo ý muốn của cậu, ở trong một chỗ khá khuất. Mã Gia Kỳ đặt Đinh Trình Hâm xuống, rồi nhẹ nhàng đỡ cậu.

"Nhà cậu có xa đây không? Cậu có muốn bắt taxi tới đó không?"

Mã Gia Kỳ sợ chân của Đinh Trình Hâm sẽ bị thương nặng hơn nếu đi bộ quá nhiều nên hỏi ý kiến cậu trong khi chờ đèn giao thông, không ngờ Đinh Trình Hâm chỉ vào căn biệt thự cách đó không xa và nói:

"Nhà tôi ở ngay phía trước."

Mã Gia Kỳ nghe xong thì tiếp tục đỡ Đinh Trình Hâm bước đi.

Bởi vì chân phải thật sự không dùng được chút sức lực nào, Đinh Trình Hâm gần như nghiêng người về phía Mã Gia Kỳ, khoảng cách giữa anh và cậu gần như bằng không. Tay Đinh Trình Hâm nắm lấy cánh tay của Mã Gia Kỳ, cơ bắp cân đối trên cánh tay của người đàn ông cũng dùng hết sức nâng đỡ, ở khoảng cách gần như vậy, mùi rượu absinthe trên cơ thể luôn ập vào cậu, khiến đầu óc Đinh Trình Hâm chao đảo.

Đinh Trình Hâm trong lòng lẩm bẩm, Mã Gia Kỳ thật sự là nam thiếp, khiến cậu lúc nào cũng muốn nhìn về phía anh, ngay cả Pheromone cũng đang quyến rũ cậu.

Mã Gia Kỳ không biết trong đầu Đinh Trình Hâm suy nghĩ quá nhiều chuyện như vậy, anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc của đứa trẻ không biết đang nghĩ gì mà vừa nghĩ vừa gật đầu.

Mã Gia Kỳ đột nhiên có chút tò mò không biết Đinh Trình Hâm đang nghĩ gì mà cậu lại nghiêm túc như vậy.

Bản thân Mã Gia Kỳ cũng muốn suy đoán xem Đinh Trình Hâm đang nghĩ gì nhưng anh không thể tập trung suy đoán được vì hiện tại anh đang chú ý con đường dưới chân sợ không chú ý cả hai sẽ ngã mất

Càng đến gần các biệt thự, thì cây cối càng nhiều và xanh tốt, không có tiếng còi xe, không có ánh đèn quá chói, thậm chí không khí còn rất trong lành.

Mã Gia Kỳ định đưa Đinh Trình Hâm đến trước cổng nhà nhưng Đinh Trình Hâm lại bảo.

"Anh đưa tôi đến ngã ba đường đằng kia, rồi tôi sẽ tự mình đi vào, nếu không thì bố mẹ và anh trai tôi nhìn thấy, họ sẽ phải dạy tôi một bài học."

Nghe Đinh Trình Hâm nói, Mã Gia Kỳ không khỏi nghĩ rằng việc Đinh Trình Hâm phát triển tính cách như vậy quả thực có liên quan đến không khí gia đình, người trên hai mươi tuổi vẫn như trẻ con, vẫn lo lắng không biết mình có bị người lớn mắng hay không, chắc hẳn gia đình đã nuôi dạy thật tốt.

Mã Gia Kỳ gật đầu, sau đó đỡ Đinh Trình Hâm chậm rãi đi về phía trước. Thấy họ sắp đến một ngã ba đường, Mã Gia Kỳ cũng sẵn sàng buông tay rời đi, nhưng ai có thể ngờ rằng vào lúc này, trên ngã ba đường đột nhiên xuất hiện một dáng người? Đinh Trình Hâm cảm thấy dáng người này có chút quen, sắc mặt cậu đột nhiên thay đổi khi nhìn thấy người đó từ trong góc đi ra.

Đó là một người phụ nữ thanh lịch đang xách túi rác và đeo khẩu trang.

Mã Gia Kỳ chưa kịp đoán ra danh tính của người này, Đinh Trình Hâm ở bên cạnh lập tức hoảng sợ buông tay ra, nhưng vì bị bong gân chân nên cậu không thể đứng vững và suýt nữa ngã sang một bên, thế là tối nay Mã Gia Kỳ đã đỡ cậu tận ba lần, anh ôm lấy eo cậu, giây tiếp theo anh nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Đinh Trình Hâm.

Trên mặt viết hai chữ - tiêu rồi.

"Trình Trình?"

Triệu Âm sững sờ tại chỗ, không thể tin gọi tên con trai mình, nhưng bên kia lại truyền đến một câu trả lời yếu ớt:

"………………Mẹ."

Mã Gia Kỳ cuối cùng cũng hiểu tại sao Đinh Trình Hâm lại bày ra vẻ mặt tuyệt vọng như vậy.

Mã Gia Kỳ hiện tại vẫn chưa buông ra, bàn tay ôm lấy eo Đinh Trình Hâm, khung cảnh có chút ngượng.

Triệu Âm dưới chiếc khẩu trang vẻ mặt đầy kinh hãi, ôm một túi rác bước tới, đầu tiên bà nhìn tư thế khó xử của Đinh Trình Hâm, sau đó nhìn người đàn ông đang ôm con trai mình, trong mấy chục giây im lặng này, bà cố gắng tiêu hóa được một sự thật khó tin.

Con trai của bà thực sự đã tìm được bạn trai.

Đừng nói đến động tác thân mật của hai người trước mặt, đều là Omega, Triệu Âm có thể phân biệt được mùi hương của một Alpha khác trên người Đinh Trình Hâm, hai loại Pheromone hòa quyện vào nhau mà không hề có cảm giác mâu thuẫn, hiện tượng này rất khó để xảy ra, nếu vẫn chưa đánh dấu tạm thời.

Nhớ lại lần trước Đinh Trình Hâm ôm dấu hôn về nhà, Triệu Âm lập tức cảm thấy mình đã phát hiện ra bí mật khủng khiếp nào đó.

Bà hít một hơi thật sâu để kìm nén sự ngạc nhiên và hỏi: "Đây là... bạn trai của con à?"

Lời này vừa nói ra, Đinh Trình Hâm nhất thời sửng sốt, cậu không biết trả lời thế nào nhưng cái thai sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, nếu như ba mẹ biết cậu đã tình một đêm rồi có bảo bối, thì cậu thật sự sẽ bị đuổi ra khỏi nhà, không bằng nói Mã Gia Kỳ là bạn trai, để cậu có thể chính đáng nói với ba mẹ rằng mình đang mang thai.

Nghĩ tới đây, Đinh Trình Hâm không đợi Mã Gia Kỳ lên tiếng, lắp bắp nói: "À... Vâng."

Đinh Trình Hâm còn chưa nói xong, Mã Gia Kỳ đã nhìn cậu bằng ánh mắt sắc bén, Đinh Trình Hâm trong lòng chửi rủa, sau đó nhéo nhéo lấy thịt trong lòng bàn tay của Mã Gia Kỳ, ra hiệu anh nên đồng ý, Mã Gia Kỳ đấu tranh mấy giây, cuối cùng cũng quyết định làm theo lời của Đinh Trình Hâm: “Chào dì, cháu là bạn trai của Đinh Trình Hâm.”

Sau khi nghe hai người thừa nhận, cơn sốc của Triệu Âm qua đi, tiếp theo là sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm khó tả, bà không kìm được nụ cười trên mặt.

"Này, Trình Trình, sao con không nói với mẹ rằng con đang yêu? Cháu tên gì vậy, chàng trai trẻ?"

Nhìn thấy mẹ Đinh Trình Hâm vui vẻ như vậy, Mã Gia Kỳ không khỏi cảm thấy có chút áy náy, nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Cháu tên là Mã Gia Kỳ 24 tuổi.”

"Cháu 24 tuổi? Vậy lớn hơn Trình Trình 3 tuổi. À phải rồi... nếu cháu đã ở đây rồi thì cùng về nhà luôn đi? Vừa hay là có thể gặp ba và anh trai của Trình Trình."

Thấy Triệu Âm nhiệt tình mời Mã Gia Kỳ về nhà như vậy, Đinh Trình Hâm lập tức ngăn lại nói:

"Mẹ! Không được, ngày mai anh ấy có chuyến bay, phải về thu dọn đồ đạc, bây giờ cũng khá muộn rồi để anh ấy về trước đi."

"A? Vậy à... Được rồi, vậy lần sau cháu phải nhớ đến nhà dì nhé Tiểu Mã." Triệu Âm nghe có vẻ hơi thất vọng, nhưng bà vẫn mời Mã Gia Kỳ vào lần sau. Đã vậy rồi thì Mã Gia Kỳ không thể từ chối, anh chỉ biết mỉm cười gật đầu và đồng ý.

Nói xong, Đinh Trình Hâm lập tức buông tay Mã Gia Kỳ ra, sau đó thở nhẹ thúc giục anh nhanh chóng rời đi.

Ngay lúc Mã Gia Kỳ quay người chuẩn bị rời đi, Đinh Trình Hâm  bất ngờ bị Triệu Âm vỗ về, cậu nhìn mẹ mình với vẻ nghi ngờ, nhưng Triệu Âm lại mỉm cười, hạ giọng nói với cậu: “Xem ra con chưa từng yêu rồi, thằng bé đưa con đến tận đây, luôn nhìn chằm chằm vào con, chắc chắn không muốn xa con, con nên nhanh chóng tiến tới ôm hoặc hôn để thưởng cho thằng bé đi chứ."

Nghe vậy, Đinh Trình Hâm có chút ngượng, cậu không ngờ Triệu Âm lại không kiềm chế được như vậy, khiến cậu rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể dùng vẻ mặt chống cự, nhưng Triệu Âm chỉ cho rằng cậu không nên ngượng ngùng, trực tiếp nhanh chóng thúc giục cậu.

Xem ra cảnh hôm nay nếu không làm tốt chắc chắn sẽ không thành công, Đinh Trình Hâm nghiến răng nghiến lợi không chịu nổi sự cằn nhằn của Triệu Âm, sau đó khập khiễng chạy theo Mã Gia Kỳ.

Khoảnh khắc Mã Gia Kỳ quay người lại, Đinh Trình Hâm nhảy thẳng vào vòng tay anh, Mã Gia Kỳ vô thức ôm lấy eo cậu, Đinh Trình Hâm ấn đầu anh xuống và hôn một cách mạnh mẽ ở giây tiếp theo, Không để Mã Gia Kỳ kịp phản ứng, cậu lập tức quay người và kéo lê chiếc chân bị thương của mình bỏ chạy.

Chạy được nửa đường, Đinh Trình Hâm nhận ra mình còn chưa nói lời tạm biệt, lập tức dừng lại, sau đó quay người lại, dưới ánh đèn, khuôn mặt đỏ bừng rất rõ ràng, Mã Gia Kỳ vẫn chưa phản ứng lại nụ hôn. Rồi nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của cậu, Đinh Trình Hâm hét lên:

"Tạm biệt."

Sau khi Đinh Trình Hâm và mẹ cậu rời đi, Mã Gia Kỳ vẫn đứng đó không nhúc nhích, cây đa phía trên đầu anh che khuất ánh trăng, nhưng nơi Mã Gia Kỳ đang đứng phóng ra vài điểm sáng, rơi thành từng mảnh nhỏ trên đầu anh.

Trong đêm khuya, câu nói "Tạm biệt" của Đinh Trình Hâm văng vẳng bên tai anh, Mã Gia Kỳ vô thức nghĩ đến nụ hôn vừa rồi, sự đụng chạm nhẹ nhàng và sự trêu chọc tức thời khiến anh bất giác đưa tay chạm vào đôi môi mềm mại của mình, đến trái tim cũng cảm thấy ngứa ngáy và nóng rát.

Dường như có một chút hương cam ngọt ngào vương vấn trong không khí, theo gió đêm thổi về phía Mã Gia Kỳ.

Mã Gia Kỳ đứng ngơ ngác một lúc, cho đến khi mọi thứ biến mất trong màn đêm, anh mới quay lại và di chuyển từng bước một.

Màn đêm lại trở nên yên tĩnh nhưng trong lòng Mã Gia Kỳ vẫn ồn ào, anh không thể tìm được sự bình yên.

Có lẽ là do gió quá ồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro