MANG THAI (29)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mã Gia Kỳ có chút sửng sốt.

Trong suốt hai phút, không ai nói chuyện ở hai đầu điện thoại, không khí im lặng một cách kỳ lạ, chỉ có nhịp tim nặng nề và dồn dập trong lồng ngực khiến đầu óc Mã Gia Kỳ hoạt động.

Giọng nói của Đinh Trình Hâm khàn khàn, có lẽ là cậu đã khóc. Mã Gia Kỳ đang hoảng sợ, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, chẳng hạn như chuyện gì đã xảy ra với Đinh Trình Hâm, tại sao cậu lại khóc, tại sao đột nhiên lại nhắc đến chuyện kết hôn.

Nhưng mặc dù trong đầu có ngàn vạn cậu hỏi, Mã Gia Kỳ vẫn chọn ra một câu mà Đinh Trình Hâm muốn nghe nhất vào lúc này, và đó cũng là câu trả lời chân thành nhất của anh đối với cậu.

Cổ họng Mã Gia Kỳ run lên và nói, “Được.”

Không hề do dự, chỉ cần câu hỏi đến từ Đinh Trình Hâm, Mã Gia Kỳ sẽ cho cậu câu trả lời chân thành nhất bất kể khi nào và ở đâu.

Trong lồng ngực của mỗi người, trái tim không thể sẻ chia. Đinh Trình Hâm hẳn không biết rằng trong nhiều ngày đêm, Mã Gia Kỳ đã tưởng tượng một ngày nào đó kết hôn với Đinh Trình Hâm sẽ như thế nào.

Cuộc hôn nhân mà Mã Gia Kỳ sợ nhất và mối quan hệ mà anh ghét nhất giờ đây đã trải qua những thay đổi chấn động vì một người.

Không có lý do gì, chỉ có một đáp án, đó chính là Mã Gia Kỳ rất muốn cùng Đinh Trình Hâm ở bên nhau, muốn cùng cậu có quan hệ thân thiết nhất, muốn bù đắp thiếu sót trong lòng, loại bỏ cơn ác mộng và để bản thân đạt được sự hoàn hảo trọn vẹn đã thiếu từ nhiều năm trước.

Mã Gia Kỳ cần Đinh Trình Hâm rất nhiều.

Vì thế sau một lúc im lặng, Mã Gia Kỳ nghiêm túc nói:

“Đinh Trình Hâm, nếu cậu muốn thì ngày mai chúng ta có thể đăng ký hên hôn.”

Sau khi Mã Gia Kỳ nói những lời này, một tiếng kêu như nhẹ nhõm lập tức vang lên trong điện thoại, theo tiếng điện trầm thấp truyền đến tai Mã Gia Kỹ, khiến trái tim anh run lên.

Đinh Trình Hâm vừa khóc vừa nói: “Em rất nhớ anh.”

Mã Giai Kỳ nghe vậy liền lo lắng, nhịn không được hỏi Đinh Trình Hâm: “Vậy ngày mai anh về, được không?”

Nhưng lời này vừa nói ra, Đinh Trình Hâm liền ngừng khóc, ợ một tiếng, sau đó khụt khịt mũi trả lời: “Không muốn.”

Không ngờ Đinh Trình Hâm lại thẳng thừng từ chối, Mã Gia Kỳ sửng sốt một chút, “Tại sao? Không phải em nói nhớ anh sao? Chờ anh về có thể gặp nhau rồi.”

Tuy nhiên, Đinh Trình Hâm lại nói: “Tại anh còn chưa kịp làm xong việc đã về? Em chỉ nói là nhớ anh chứ không bảo anh quay lại với em. Thời gian nghỉ ngơi của anh rất ít, đường về cũng xa như vậy, cứ ba ngày lại quay lại, chắc giám đốc cho rằng anh vô trách nhiệm với công việc, có biết ở công ty của ba em sẽ bị giáo dục và chỉ trích không?”

Nghe được những lời giáo dục này, Mã Gia Kỳ sững sờ một lúc, cuối cùng không khỏi bật cười.

“Em biết anh sợ em không vui, một mình ở nhà không an toàn, nhưng anh yên tâm, em có thể tự lo liệu được.”

“Về phần nhớ anh, tạm thời em vẫn có thể nhịn được, nếu như em không chịu nổi thì em sẽ nói cho anh biết .”

Nghe tâm tình của Đinh Trình Hâm dần dần bình tĩnh lại, Mã Gia Kỳ trong lòng dần dần yên tâm hơn, đi đến ban công, chống tay lên lan can thổi gió buổi tối, ánh mắt không khỏi ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào không gian. Đêm tối có những vì sao lấp lánh trên trời, ánh mắt càng trở nên dịu dàng hơn.

Sau một hồi im lặng, Mã Gia Kỳ trầm giọng nói:

“Khi anh quay lại, chúng ta sẽ kết hôn.”

“Anh muốn có một gia đình với em.”

•°•°•°•°

Đinh Trình Hâm trước đó đã hứa với mẹ rằng cậu sẽ về nhà sống. Đinh Trình Hâm ban đầu dự định chỉ ở lại vài ngày, nhưng Triệu Âm cho rằng cậu sống ở đó một mình không an toàn, Đinh Trình Hâm thấy vậy cũng vui vẻ ở lại và cũng đã được một tháng.

Dù sao thì sau mấy chục năm, Triệu Âm vẫn rất giỏi về việc mang thai. Gia đình thậm chí còn thuê thêm một bảo mẫu để lo việc ăn uống cho Đinh Trình Hâm vì sợ cậu sẽ xảy ra chuyện ngoại ý muốn.

Vì thể trạng không tốt nên trước đây Đinh Trình Hâm luôn gầy gò trong quá trình mang thai, bác sĩ cũng bảo cậu ăn nhiều hơn, nếu không việc sinh nở sẽ rất rắc rối, chưa kể phản ứng mang thai sẽ rất khổ, thậm chí cậu còn nôn ra sau khi ăn, vì vậy sau một thời gian dài vật lộn, thì Đing Trình Hâm vẫn không tăng cân nhiều.

Nhưng sau khi ở nhà được một tháng, Đinh Trình Hâm thấy cơ thể khỏe hơn hơn rất nhiều, người cũng tròn trịa hơn một chút.

Triệu Âm cũng rất nhiều vẻ, nhất là khi bà cùng Đinh Trình Hâm đi khám thai, nghe bác sĩ nói đứa con trong bụng Đinh Trình Hâm rất khỏe mạnh, trên đường về, bà liền ghé qua tiệm quần áo trẻ em và lên kế hoạch mua những món đồ tốt cho đứa cháu đầu lòng.

Bị mẹ lây nhiễm, Đinh Trình Hâm cũng ngày càng mong chờ sự ra đời của con mình. Cậu và Mã Gia Kỳ đã gọi điện nhiều đêm mới có thể quyết định tên cho đứa trẻ, hai người đã chốt được hai tên, con trai thì tên là Mã Dịch Thần, còn con gái thì tên là Mã Thục Vũ. Cả hai tên đều rất hay và có ý nghĩa.

Ở nhà hơn một tháng, Đinh Trình Hâm cuối cùng cũng nhận được tin Mã Gia Kỳ ngày mai đi quay phim rồi về, cậu vui mừng đến mức nhanh chóng nói với mẹ rằng ngày mai cậu sẽ về nhà. Nghe điều này, mặc dù bà không chịu nhưng không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý, nhưng ba cậu trông không vui lắm, ba cậu nghĩ rằng ở đây cậu được chăm sóc, với lại cậu cũng sắp sinh thì việc đi lại không an toàn.

Dù sao thì cũng đã gần ba tháng không gặp Mã Gia Kỳ. Khi nhận được tin anh trở về, Đinh Trình Hâm vui mừng đến mức cả đêm không ngủ được, quấy rầy Mã Gia Kỳ để gọi điện video với anh, và dính chặt đến tận nửa đêm.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, đã là ba giờ trưa, Triệu Âm đang nghĩ tới việc đóng gói đồ đạc cho cậu, dùng cái này cái kia, nhét đầy vali.

Cuối cùng, Đinh Trường Hi cũng ra mặt thuyết phục, nói rằng Đinh Trình Hâm sẽ quay lại, không cần mang theo hết nên Triệu Âm cũng không soạn nữa.

Ba phái tài xế của gia đình đưa Đinh Trình Hâm về nhà. Trước khi đóng cửa, Triệu Âm dặn dò cậu phải cẩn thận. Vốn dĩ bà muốn đi theo Đinh Trình Hâm, nhưng vì hôm nay ở Hoa Sinh Tân có tiệc nên bà phải ăn mặc chỉnh tề để tham dự , Đinh Trình Hâm nói rằng cậu không phải người yếu đuối, Triệu Âm cuối cùng cũng mủi lòng và dặn cậu phải cẩn thận, có chuyện gì thì gọi điện, đồng thời yêu cầu tài xế đưa cậu lên lầu trước khi rời đi.

Ngay lúc Đinh Trình Hâm đồng ý và đóng cửa xe lại, Triệu Âm tựa hồ lại chợt nhớ ra điều gì đó, bà vỗ tay, cảm thấy có chút khó chịu, sau đó nhanh chóng yêu cầu Đinh Trình Hâm đợi rồi vội vàng quay đi.

Một lúc sau, Triệu Âm cầm trên tay một chiếc hộp vuông chạy ra ngoài, Đinh Trình Hâm tò mò nhìn xem, khi Triệu Âm mở ra bên trong có một sợi dây màu đỏ, kèm theo đó là một viên ngọc bích màu đỏ được đánh bóng và tròn trịa.

“Ba con đã mua cái này cho con vào năm mẹ sinh ra con, ông ấy nói nó mang tính may mắn, có thể xua đuổi tai họa, phù hộ cho sức khỏe của gia chủ nên khi mẹ sinh ra con rất suôn sẻ. Bây giờ mẹ đưa cái này cho con và con phải đeo nó, ba con đã mất rất nhiều thời gian để tìm kiếm một viên ngọc bích màu đỏ tốt như vậy.”

Triệu Âm vừa nói vừa đeo vòng tay may mắn vào cổ tay Đinh Trình Hâm. Sự lo lắng và yêu thương giữa lời nói khiến trái tim cậu ấm áp.

Đinh Trình Hâm nhạy cảm hơn khi đang trong quá trình mang thai. Khi mẹ cậu dặn dò cậu đủ thứ, khiến mắt cậu lại bắt đầu nóng lên và cậu chỉ có thể kìm lại sau khi cửa sổ xe được nâng lên.

Nhìn viên ngọc bích trên cổ tay mình, Đinh Trình Hâm chợt cảm thấy một loại cảm giác hạnh phúc chưa từng có.

Giờ đây Đinh Trình Hâm được bao bọc bởi tình yêu thương và sự ấm áp của rất nhiều người, có dũng khí đối mặt với mọi chuyện, có trách nhiệm và trưởng thành hơn trước.

Đinh Trình Hâm không khỏi nghĩ rằng Mã Gia Kỳ có lẽ chính là sự bắt đầu mới của cuộc đời cậu, kể từ ngày gặp anh, cuộc sống bị Giản Nguyên xáo trộn giống như một cây chết mọc lên lại những nhánh cây xanh tươi.

Trở lại chung cư, tài xế ôm vali xách Đinh Trình Hâm lên lầu, nhìn cậu đi vào trước khi rời đi.

Trở lại đây lần nữa, căn nhà có dấu vết của Mã Gia Kỳ khắp nơi khiến Đinh Trình Hâm vô cùng thoải mái khi nghĩ đến lúc này Mã Gia Kỳ đang trên đường về nhà, cậu càng cảm thấy vui vẻ hơn.

Nằm một lúc, Đinh Trình Hâm lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, cậu đoán chừng nếu ngủ thêm một lát nữa, chắc Mã Gia Kỳ cũng sẽ gần về đến nhà, liền ôm bụng đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng.

Nhưng Đinh Trình Hâm còn chưa bước vào, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Đinh Trình Hâm bối rối quay đầu lại, tưởng mình để quên đồ, tài xế lại mang lên tới gần cửa hỏi: “Ai vậy?”

“Chuyển phát nhanh đây ạ.”

Giọng nam không rõ ràng ở ngoài cửa có chút xa lạ, Đinh Trình Hâm nhìn vào mắt mèo nhìn thấy một người đàn ông ăn mặc như người giao hàng đứng ngoài cửa, tay cầm một gói hàng. cậu chợt nhớ ra mấy ngày trước Mã Gia Kỳ đã mua quà cho cậu và dặn cậu khi về đến nhà nhớ ký tên.

Khi đó Mã Gia Kỳ nói đó là bí mật và không nói cho cậu biết đó là gì, điều này khiến Đinh Trình Hâm vô cùng tò mò. Giờ đây, hàng chuyển phát nhanh ngoài cửa chắc chắn là món quà mà Mã Gia Kỳ mua cho cậu.

Đinh Trình Hâm cười khúc khích rồi vặn tay nắm cửa.

-------❥-------

Tiến độ hôn nhân của
Kỳ Hâm: 80%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro