MANG THAI (30)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mở cửa với nụ cười trên môi, Đinh Trình Hâm đầy mong đợi nhìn người chuyển phát nhanh, đoán xem Mã Gia Kỳ sẽ tặng cậu món quà gì, nhưng mọi mong đợi của cậu đều tan biến ngay khi cậu thoáng nhìn thấy đôi mắt dưới vành mũ.

Sắc mặt của cậu thay đổi trong nháy mắt, hai chân Đinh Trình Hâm còn chưa bước ra khỏi cửa, cậu đang định lùi lại, nhưng Giản Nguyên đã nhanh hơn, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cậu. Cậu cảm thấy nóng rát, Đinh Trình Hâm cố gắng đẩy Giản Nguyên ra nhưng không thể.

Mặc dù đã lâu không gặp, nhưng Đinh Trình Hâm cho rằng vết thương tâm lý của mình đã khá hơn rất nhiều, nhưng khi nhìn thấy Giản Nguyên, cậu liền nhận ra rằng vết thương tâm lý chưa bao giờ biến mất.

Nó giống như một phản xạ tự nhiên khi nhìn thấy Giản Nguyên. Đinh Trình Hâm sẽ vô thức tránh né, run rẩy không kiềm chế được khi chạm trán với Giản Nguyên.

Hiện tại cậu không còn dùng thuốc nữa vì Đinh Trình Hâm biết mình không nên dựa vào thuốc, cậu cố gắng hết sức để bình tĩnh lại, nhưng dù nghĩ như vậy nhưng cơn đau của vết sẹo đã ngăn cản cậu.

“Anh buông tôi ra!”

Đinh Trình Hâm hét lên gần như điên cuồng, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở cầu thang cũng sáng lên, Đinh Trình Hâm cố gắng hết sức để đẩy Giản Nguyên ra, nhưng lại nghe thấy người đàn ông đang khóc với giọng cầu xin:

“Đinh Nhi, em đừng như vậy, anh sẽ không làm gì em, anh chỉ là tới gặp em...”

“Anh đã thay đổi, anh đã thay đổi tất cả. Sau này anh sẽ không bao giờ làm tổn thương em. Chúng ta quay lại được không? Đừng giận anh. Anh thực sự yêu em. Anh không thể sống thiếu em... Làm ơn, Đinh nhi, quay lại với anh đi.”

Sau khi tỉnh lại từ bệnh viện, Giản Kỳ vẫn đứng trước cửa phòng bệnh và hét lên điều tương tự, nhưng Đinh Trường Hi đã sai người đuổi anh ta đi, nhưng lúc đó Đinh Trình Hâm đang nằm trên giường vẫn nghe được những lời này.

Lúc đó Đinh Trình Hâm có lẽ có chút mềm lòng, nhưng bây giờ nhìn thấy Giản Nguyên, cậu không chỉ chán ghét mà còn sợ hãi, căn bản không muốn cùng hắn nói một lời.

Đinh Trình Hâm ghét những cảm giác bệnh hoạn như vậy, càng chán ghét cách nhìn vô đạo đức của Giản Nguyên, rõ ràng là Giản Nguyên đã biết cậu có một mối quan hệ mới, nhưng vẫn đòi quay lại.

Giản Nguyên kích động thì Pheromone của anh ta càng tiết ra nhiều hơn. Lúc này, sự kiềm chế giữa các Pheromone thật đáng sợ. Cái cảm giác ngột ngạt khiến cậu không thở đều, Đinh Trình Hâm dần dần mất kiểm soát cảm xúc, cậu vùng vẫy với đôi mắt đỏ hoe hét lên với Giản Nguyên: “Thả tôi ra!”

Đinh Trình Hâm không biết mình đã hét lên như vậy bao nhiêu lần, nhưng tay của Đinh Trình Hâm từ cơn đau bắt đầu chuyển sang tê dại. Giản Nguyễn cuối cùng cũng tỉnh lại một chút từ trạng thái gần như điên loạn, anh ta nhìn thấy Đinh Trình Hâm đang khóc, Giản Nguyên vội vàng buông ra, nhìn thấy cổ tay Đinh Trình Hâm đã bị
nắm đến bầm tím.

Giản Nguyễn thấy vậy vội vàng lùi lại mấy bước nói: “Đinh nhi, đừng khóc, anh không chạm vào em nữa, đừng sợ, anh sẽ không chạm vào em.”

Đối với Đinh Trình Hâm thì đã quá muộn khi Giản Nguyên tỉnh lại và nói ra lời này, tim cậu đập loạn xạ, thần kinh trên thái dương nhảy dựng lên, như muốn nổ tung. Tuy nhiên, điều tệ nhất không phải là những điều này, đó là cơn đau dữ dội xuất phát từ vùng bụng dưới.

Đinh Trình Hâm vô thức nắm lấy tay nắm cửa để tìm điểm tựa cho cơ thể đang tê liệt vì đau đớn của mình, cậu cau mày, hai chân run lên vì đau, không thể đi lại được.

Đinh Trình Hâm muốn nhấc điện thoại lên gọi điện, nhưng cậu không còn sức nữa, bước không nổi.

Khi chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống giữa hai chân, Đinh Trình Hâm đau đến mức gần như ngất đi. Cậu mơ hồ nghe thấy tiếng cửa thang máy mở ra, cố gắng mở mắt cầu cứu nhưng lại không thể nói được một từ.

Vào giây cuối cùng trước khi hôn mê, Đinh Trình Hâm mơ hồ nghe thấy có người gọi tên mình, nhưng chưa kịp mở mắt nhìn rõ, cậu đột nhiên rơi vào bóng tối vô tận.

•°•°•°•°•°

Ánh đèn bên ngoài phòng sinh sáng chói lóa.

Ngồi xổm ở ngoài cửa phòng sinh hồi lâu, chân Mã Gia Kỳ đã có chút tê dại, nhưng anh vẫn không muốn đứng dậy, cho dù Triệu Âm và Đinh Trường Hi đã hết lần này đến lần khác khuyên nhủ anh, Mã Gia Kỳ cũng không muốn đứng lên, vẫn lơ đãng và không thể nghe được gì.

Mã Gia Kỳ không khỏi cụp mắt xuống, nhìn vào tay mình, trong lòng bàn tay còn có vết máu đỏ tươi, anh không thể quên được nỗi sợ hãi dâng lên trong cổ họng khi nhìn thấy Đinh Trình Hâm ngất đi trên mặt đất, sắt mặt tái nhợt khi được đưa vào phòng sinh.

Triệu Âm đã lo lắng khóc mấy lần, trong phòng sinh cũng không có một tiếng động nào khi y tá lao ra giữa ca sinh và vẻ mặt nghiêm túc thông báo với họ rằng tình trạng của Đinh Trình Hâm không khả quan, Triệu Âm gần như ngất đi vì sợ hãi.

Mã Gia Kỳ chết đứng tại chỗ.

Mã Gia Kỳ đã nhiều lần nghĩ đến tối qua Đinh Trình Hâm còn nũng nịu mời anh ăn bánh dâu, nghĩ đến đứa con của họ mới hơn bảy tháng, lại nghĩ đến giọng nói trong điện thoại nói nhớ anh.

Trong mắt chua chát đến mức ngẩng đầu lên ngăn cho nước mắt rơi xuống. Nó mơ hồ được trộn lẫn với một cái gì đó giận dữ hơn.

Mã Gia Kỳ biết Đinh Trường Hi đang nghĩ gì. Bởi vì trong một giờ chờ đợi này, anh cũng đã nghĩ đến tên khốn đó không biết bao nhiêu lần.

Lần đầu tiên trong đời, Mã Gia Kỳ muốn giết một người đến vậy, khoảnh khắc anh nhìn thấy Giản Nguyên đứng trước mặt Đinh Trình Hâm đang bất tỉnh.

Mã Gia Kỳ thực sự rất hận người đàn ông đã mang đến cho Đinh Trình Hâm một cơn ác mộng dai dẳng, sau đó quấy rối cuộc sống bình yên của cậu, cuối cùng khiến cho Đinh Trình Hâm phải nằm trong phòng phẫu thuật, không biết sống chết ra sao.

Nhưng một khi ý nghĩ làm điều gì đó cực đoan xuất hiện, Mã Gia Kỳ nhanh chóng nghĩ đến Đinh Trình Hâm, sau đó anh lại đè nén suy nghĩ đó, nhưng trong thâm tâm vẫn nghĩ nếu hôm nay Đinh Trình Hâm không thể an toàn rời khỏi phòng sinh thì sao? Thì dù thế nào đi nữa anh sẽ giết Giản Nguyên.

Trong đầu chạy qua đủ loại suy nghĩ linh tinh, Đinh Trình Hâm vẫn chưa ra ngoài, Mã Gia Kỳ lúc này hai mắt tối sầm vì quá căng thẳng, lòng bàn tay lấm tấm mồ hôi, không thể nắm bắt được thứ gì.

Vài phút sau, Mã Gia Kỳ bám vào tường chậm rãi đứng dậy, cố gắng nhìn xem chuyện gì đang xảy ra bên trong qua cánh cửa đóng kín, nhưng rõ ràng là vô ích. Điện thoại của anh đột nhiên rung lên, cắt đứt sự lo lắng của Mã Gia Kỳ.

Tên người gọi cho thấy đó là Lý Hồng, nhưng Mã Gia Kỳ không có tâm trạng trả lời. Anh trực tiếp cúp máy, nhưng giấy tiếp theo cuộc gọi từ Lý Hồng lại vang lên. Có vẻ cô ra muốn gọi đến khi nào anh bắt máy thì thôi.

Mã Gia Kỳ không còn cách nào khác là phải trả lời điện thoại và nghe thấy giọng nói sắc bén và thiếu kiên nhẫn của Lý Hồng phát ra từ ống nghe:

“Mã Gia Kỳ, cậu đang làm gì vậy? Không phải tôi nói không được yêu sao, tin tức trên mạng là sao...”

“Chị Hồng, người yêu tôi còn đang trong phòng sinh, đợi cậu ấy sinh con xong tôi sẽ giải thích với chị. Hiện tại tin tức trên mạng chị đừng lo lắng, đợi cậu ấy ra ngoài tôi sẽ liên lạc với chị, tôi sẽ chịu hết mọi việc hậu quả của chính mình. Bây giờ tôi........Cảm thấy có lỗi.”

Giọng nói nghẹn ngào khiến Lý Hồng bất ngờ, người luôn mạnh mẽ và khắt khe ở đầu bên kia điện thoại choáng váng, sau hai giây im lặng, cô thấp giọng nói: “Cả hai người sẽ bình an vô sự”rồi cúp điện thoại.

Mã Gia Kỳ chưa bao giờ khóc trước mặt người ngoài, nhưng lần này anh không thể kiềm chế được.

Khi nhét điện thoại vào túi, ngón tay đột nhiên chạm vào chiếc hộp vuông bên trong, trái tim Mã Gia Kỳ thắt lại, anh không khỏi nghĩ đến kế hoạch cầu hôn mà anh đã lên trước đây. Anh đã tập nhiều lần về lời cầu hôn một cách thành thạo. Những lời nói cầu hôn anh soạn sẵn trong đầu hiện tại đã bay hết, chỉ mong Đinh Trình Hâm có thể bình an vô sự.

Chẳng còn gì quan trọng nữa, anh chỉ muốn Đinh Trình Hâm được an toàn.

Bốn người chờ đợi trước cửa phòng sinh gần hai tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, bên tai chỉ vang lên tiếng thở trầm thấp run rẩy, còn lại mọi thứ đều im lặng.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Mã Gia Kỳ tê dại đến mức phản ứng cực kỳ chậm chạp, nhưng điều này không ngăn cản anh sải bước về phía cửa phòng phẫu thuật.

Mã Gia Kỳ nhìn thấy y tá ôm một đứa bé chạy ra ngoài, còn chưa kịp nói gì cụ thể thì chỉ để lại một câu: “Không sao đâu, cậu ấy đã sinh một bé trai, đứa bé rất yếu, cần phải được đưa vào lồng ấp.” Sau đó cô y tá nhanh chóng chạy ra khỏi tầm nhìn của Mã Gia Kỳ.

Những lời này vừa nói ra, toàn thân Mã Gia Kỳ như bừng tỉnh trở lại.

Mã Gia Kỳ chỉ nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn đỏ hỏn, sau đó sự chú ý của anh lập tức đổ dồn vào Đinh Trình Hâm, đang được một y tá khác đẩy ra ngoài.

Khi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt đẫm mồ hôi của Đinh Trình Hâm, tiếng nức nở vừa dứt của Mã Gia Kỳ lại ập đến, nhưng lần này không còn là sợ hãi nữa mà là niềm vui khi cậu vẫn an toàn.

Người anh yêu cuối cùng cũng không rời bỏ anh.

-------❥-------

Tiến độ hôn nhân của
Kỳ Hâm: 95%

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro