MANG THAI (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cầm chiếc máy tính bảng và thay đổi vô số tư thế trên giường, Đinh Trình Hâm tựa đầu vào cuối giường, dùng chân giẫm lên chăn, nhìn chằm chằm vào bước đi lộng gió của Mã Gia Kỳ trong video, đặc biệt mê mẩn.

Đinh Trình Hâm vô thức cắn móng tay, cậu đã xem gần hết các thông tin liên quan đến Mã Gia Kỳ trong gần hai giờ.

Ngay lúc Đinh Trình Hâm đang định mở đoạn video tiếp theo thì có tiếng gõ cửa, cậu giật mình rồi hét lên.

“Mới vào”

Sau đó Đinh Trình Hâm nhanh chóng đứng dậy, kéo chiếc quần đã tụt xuống đùi về vị trí ban đầu.

Người mở cửa bước vào là Đinh Trường Hi, bước vào với tai nghe Bluetooth trên tai, Đinh Trường Hi đánh vào bắp chân của Đinh Trình Hâm một cách không thương tiếc.

“Anh có bệnh à?” Đinh Trình Hâm cau mày trừng mắt nhìn Đinh Trường Hi, không để ý rằng chiếc máy tính bảng dưới tay cậu vẫn còn đang mở, lại càng không biết rằng Đinh Trường Hi có thể xem được toàn bộ nội dung trên màn hình.

“Á Đu?” Đinh Trường Hi đột nhiên có hứng thú lên tiếng, nhìn chằm chằm vào video Mã Gia Kỳ, suy nghĩ một chút, sau đó hỏi Đinh Trình Hâm: “Đây là.....cái cậu đó tên gì ấy nhỉ.....”

“Mã.....Mã”

“Mã Gia Kỳ” Đinh Trình Hâm tắt máy tính bảng, ngồi xuống rồi đáp lại.

“Đúng, tên là Mã Gia Kỳ” Đinh Trường Hi vỗ tay đáp lại.

“Gì vậy? Anh biết anh ta à?” Đinh Trình Hâm hỏi.

“Chẳng phải gần đây cậu ta là một ngôi sao rất nổi tiếng sao? Ốp điện thoại của thư ký anh là hình cậu ta, ngày nào cũng cùng các cô gái khác bàn về cậu ta trong phòng trà.....Omg mày không biết đâu, tai anh mày thính lắm nghe họ nói muốn sinh con cho cậu ta.”

Nghe Đinh Trường Hi quơ tay múa chân miêu tả, Đinh Trình Hâm tưởng tượng ra cảnh tượng đó, mỉm cười. Cậu biết Mã Giai Kỳ quả thực rất nổi tiếng, tuy trước đây cậu chưa tiếp xúc nhiều với giới giải trí nhưng cậu cũng từng chứng kiến cảnh người hâm mộ điên cuồng theo đuổi ngôi sao.

Nhìn thấy Đinh Trình Hâm mỉm cười, Đinh Trường Hi đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn, nhớ lại lúc nãy Đinh Trình Hâm nói lưu loát tên Mã Gia Kỳ cùng với đoạn video trong chiếc máy tính bảng , nhanh chóng ngửi thấy mùi gì đó bất thường nên hỏi:

“Chà chà, đừng nói là mày cũng mê với cậu ta đấy nhé.”

Đinh Trường Hi từ trước đến nay đều có tính cách kì lạ, Đinh Trình Hâm đã quen từ lâu, bình thường  chỉ đá hoặc liếc một cái, nhưng hôm nay nghe được lời này, Đinh Trình Hâm lại có cảm giác bị nắm thóp, cậu đáp lại một cách không tự nhiên: “Cái rắm.”

Nhưng khuôn mặt giống như bị sốt của Đinh Trình Hâm dường như bộc lộ những suy nghĩ bên trong của cậu.

Được rồi, Đinh Trình Hâm thừa nhận rằng Mã Gia Kỳ quả thực có chút quyến rũ.

Đinh Trình Hâm đã gặp quá nhiều Alpha, đủ loại người và suy nghĩ dần dần khiến cậu cảm thấy có chút mất cảm giác. Mã Gia Kỳ giống như một món đồ mới xuất hiện trong lòng kính trong suốt, Đinh Trình Hâm đi đi lại lại, cuối cùng nhìn thấy món đồ hoàn toàn mới được trưng bày giữa thành phố phức tạp này.

Nên việc bị thu hút và muốn thử cảm giác mới mẻ là điều khó tránh khỏi.

Biết Đinh Trình Hâm đang nói dối nhưng Đinh Trường Hi không muốn vạch trần nên chỉ cười, vỗ vai cậu nói:

“Đi ăn không, anh mày mời”

Khi Đinh Trình Hâm còn đang xỏ giày, Đinh Trường Hi lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho thư ký.

【Video quảng cáo mới được quyết định cho Mã Gia Kỳ, không cần phải nói thêm gì nữa. 】

Đối với sản phẩm mới, mọi người đang tìm kiếm người phát ngôn phù hợp để quay video quảng cáo, ban đầu Đinh Trường Hi không mấy hứng thú với việc tìm Mã Gia Kỳ, và Đinh Trường Hi cũng không để tâm khi thư ký giới thiệu Mã Gia Kỳ. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ hôm nay của Đinh Trình Hâm, Đinh Trường Hi đột nhiên cảm thấy Mã Gia Kỳ có vẻ khá tốt.

Dù sao thì Đinh Trình Hâm cũng là em trai của hắn nên mắt nhìn chắc chắn cũng không tệ.

*

Vành mũ hạ xuống, không thể nhìn rõ lông mày và đôi mắt bị che khuất trong bóng tối. Mã Gia Kỳ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài xe, âm thanh nhỏ vang vọng khắp thế giới của anh.

Sau khi trả tiền và xuống xe, Mã Gia Kỳ cầm một chiếc ô lớn màu đen bước vào màn mưa, anh từ lâu đã quen thuộc với những con đường ở phố cổ, từng con phố đã nhiều lần in dấu trong tâm trí anh,  anh không biết mình đã đi trên con đường này bao nhiêu lần rồi.

Những ngôi nhà trắng xám mờ ảo trong màn mưa, những chiếc lá chuối xanh ôm chén nước mưa cúi xuống, những bông đào trắng hồng mỏng manh điểm tô trên cành khô tràn ngập cảm giác mùa xuân.

Nhanh chóng rẽ vào một con hẻm, Mã Gia Kỳ hầu như không nhìn đường và bước đi hoàn toàn bằng phản xạ tự nhiên. Cuối cùng, dừng lại trước một cánh cửa sắt màu xanh đậm đang hé mở, chưa kịp đẩy cửa ra đã nghe thấy tiếng động yếu ớt bên trong.

Mã Gia Kỳ cau mày, kéo khẩu trang lên một chút, khoảng trắng trên mặt ngày càng ít đi, nếu nhìn kỹ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ẩn dưới tóc mái.

Mã Gia Kỳ đẩy cánh cửa sắt ra, cánh cửa phát ra tiếng cọt kẹt đặc biệt rõ ràng, âm thanh bên trong dừng lại, một lát sau có một người đàn ông chạy ra ngoài.

Người đàn ông ngậm điếu thuốc trong miệng chậm rãi tiến lại gần, sau khi nhận ra là Mã Gia Kỳ, người đàn ông bất ngờ đánh rơi điếu thuốc, chạy dưới mưa cười rạng rỡ nói:

“Con trai, sao con lại ở đây?”

Mã Gia Kỳ không nói gì mà lấy từ trong túi ra một tấm thẻ đưa cho Mã Lý Minh.

“Tiền trong thẻ phải không? Mật khẩu là gì?” Mã Lý Minh vội vàng giật lấy thẻ ngân hàng từ tay Mã Gia Kỳ, đôi mắt ông ta lấp lánh.

“Trong thẻ có 1500.000 vạn, là chi phí sinh hoạt trong sáu tháng tới của ông, muốn biết mật khẩu thì trước tiên hãy đồng ý một điều kiện”

(1500.000 hình như là 1 tỷ 5 thì phải)

Mã Gia Kỳ chưa kịp nói xong thì Mã Lý Minh đã sốt ruột trả lời:

“Được Được, con cứ nói.”

Nhìn ánh mắt Mã Lý Minh mở to khi nhìn thấy tiền, Mã Gia Kỳ trong lòng cảm thấy một tia chán ghét, giây tiếp theo anh đè nén cảm giác chán ghét dâng lên trong lòng, nói:

“Sáu tháng tới đừng liên lạc với tôi nữa, tôi phải đóng phim, không thể bị tiêu cực”

“Được, được, tất nhiên rồi...mật khẩu là gì?” Mã Lý Minh sẵn sàng đồng ý.

Mã Gia Kỳ cụp mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Mật khẩu là sáu số một.”

“Được rồi!” Mã Lý Minh nhét tấm thẻ vào túi quần, nhìn thấy vẻ mặt của ông ta trở nên tươi tắn hơn rất nhiều.

“Ừ.” Mã Gia Kỳ nhẹ giọng đáp:

“Tôi đi đây.”

Nói xong, không đợi Mã Lý Minh trả lời, Mã Gia Kỳ quay người đi, mưa dường như càng lúc càng lớn, chiếc ô trong tay anh có chút nặng nề.

Mã Gia Kỳ không biết hiện tại trong lòng cảm thấy thế nào, tuy rằng trong sáu tháng tới sẽ không bị Mã Lý Minh quấy rầy, nhưng trong lòng Mã Gia Kỳ cũng không thể nói là thoải mái, ngược lại càng ngày càng u ám.

Loại cảm giác như bị bóp cổ còn sót lại một mảnh sự sống này thật quá khó thở, Mã Gia Kỳ không thể thoát ra, cũng không thể chạy trốn, chỉ có thể nán lại phần mạng sống còn lại.

Con hẻm vẫn vắng tanh, Mã Gia Kỳ dường như nghe thấy tiếng Mã Lý Minh đang chơi bài với bạn bè ở căn nhà phía sau, vào mùa mưa này, tâm trạng như vậy khiến anh cáu kỉnh.

Mã Gia Kỳ đi đến bên đường, gọi một chiếc taxi, vừa lên xe đã ngửi thấy mùi hương nồng nặc khiến anh cảm thấy buồn ngủ.

Mã Gia Kỳ tựa người vào ghế sau chợp mắt một lúc, cú thắng ngấp bất ngờ khiến Mã Gia Kỳ đập thẳng vào đệm mềm của ghế trước, bên trong có một cục cứng nào đó khiến sống mũi anh đau.

“Xin lỗi, xin lỗi, vừa rồi có một con chó lao ra...”

Tài xế quay người lại với vẻ mặt có lỗi, Mã Gia Kỳ sờ lên sống mũi nhẹ nhàng nhéo, nghe vậy anh không muốn trách móc gì, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu.”

Sau khi bị đập một cú như vậy, Mã Gia Kỳ không thể ngủ được nữa, anh mở điện thoại lên và tìm một bài hát để nghe, vừa mở phần mềm nghe nhạc, một cửa sổ WeChat hiện lên là tin nhắn từ người quản lý.

【Lý: Đã giải quyết xong chưa? Hợp đồng quảng cáo thương hiệu đã thành công, chiều nay lúc một giờ tôi sẽ qua để trang điểm và chụp ảnh, mau qua đây. 】

【Lý: [Địa chỉ.] 】

Mã Gia Kỳ gõ bàn phím trả lời:【Đến ngay đây. 】

Sau đó Mã Gia Kỳ ngẩng đầu nói với tài xế: “Bác tài, xin vui lòng quay xe lại, đi đến đường Thiên Long ở trung tâm thành phố.”

Người lái xe đáp lại và nhanh chóng quay đầu lại.

Thương hiệu quần áo nam trực thuộc tập đoàn Xinrui là một thương hiệu hot trong những năm gần đây, người đại diện của Mã Gia Kỳ đã bắt đầu nói chuyện hợp tác từ nửa năm trước nhưng chưa bao giờ thực hiện được.

Mã Gia Kỳ ban đầu nghĩ rằng mình sẽ không thể hợp tác với Xinrui, nhưng sau khi đi vòng quanh anh vẫn trở thành người phát ngôn.

Sau khi trang điểm xong cũng là lúc chọn quần áo, Mã Gia Kỳ được trợ lý đưa vào phòng thay đồ, nhìn bộ quần áo nam mới nhất của mùa xuân, anh có chút choáng váng, nhà tạo mẫu đã chuẩn bị xong một bộ quần áo rồi đưa cho Mã Gia Kỳ mặc thử trước.

Quần áo không có vấn đề gì, vừa vặn, nhưng quần có chút ngắn, Mã Gia Kỳ nhìn chiếc quần dài đến mắt cá chân, giây tiếp theo anh mở cửa ra, định nói chuyện với nhà tạo mẫu. Mã Gia Kỳ mở cửa, nhìn thấy trong phòng thay đồ có người.

Cùng lúc đó, mùi cam ngọt ngào quen thuộc lại xuất hiện, lần này còn nồng nặc hơn.

Mã Gia Kỳ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, ngơ ngác mấy giây, khi anh kịp phản ứng, thiếu niên đã nhìn anh cười.

Mã Gia Kỳ ngơ ngác quay lại nhìn nhà tạo mẫu và lúng túng nói:

“Quần hơi ngắn một chút.”

Nhà tạo mẫu nhìn và mỉm cười:

“Cái này được thiết kế theo kích cỡ của người mẫu nam công ty chúng tôi.”

Mã Gia Kỳ chưa kịp nói chuyện, thiếu niên xinh đẹp lại cười, Mã Gia Kỳ phân tâm nhìn sang, thiếu niên mỉm cười nhìn anh rồi đột nhiên nói:

“Anh ơi, chân anh dài quá.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro