Bữa tiệc Sushi (End) - Quà Tết Bòn tặng reader

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn.

NGHIÊM CẤM REPOST TRUYỆN CỦA BÒN DƯỚI MỌI HÌNH THỨC!

HÃY TÔN TRỌNG SỨC LAO ĐỘNG CỦA BÒN, KHÔNG ĐƯỢC CHÔM CHỈA FIC CỦA BÒN NHA!!!

*

Vương Nhất Bác không thể tin vào mắt mình, đúng là anh ấy. Vẫn đôi mắt to tròn sâu thẳm long lanh, vẫn làn da bánh mật mặn mà, vẫn đôi môi đỏ tô điểm cho sự huyễn mị thần tiên. Có khác chăng chỉ là vẻ chững chạc và vững vàng hơn lúc trước, nhưng thật sự, y chẳng thay đổi nhiều.

Tiêu Chiến cũng nhận ra hắn. Y đã lờ mờ lúc hắn cắm đầu vào điện thoại, nên mới dừng bước để trông cho rõ hơn.

– Chào ngài Vương... – Tiêu Chiến mỉm cười lên tiếng trước, trong ánh mắt y niềm vui thấy rõ.

Vương Nhất Bác hơi bối rối vì quá bất ngờ. Hắn tìm y cả buổi, đi lòng vòng gần hết cả khu phố mà bây giờ lại hi hữu gặp nhau như vậy.

– Sao anh lại ở đây? – Cuối cùng hắn lại thốt ra câu hỏi lãng xẹt.

Tiêu Chiến bật cười, nụ cười còn rực rỡ hơn ánh hoàng hôn sau lưng y.

– Nhà tôi ở cuối đoạn đường này thôi.

– À... – Vương Nhất Bác gật gật đầu càng thêm xấu hổ. Cuối đoạn đường này là ở đâu? Hắn lang thang mãi vẫn tìm không thấy đấy.

– Kem!! Ăn kem!! Oa oa oa oa oa!

Thằng nhỏ thút thít nãy giờ mà cả hai người cứ trò chuyện với nhau, nó bức bối quá khóc thét.

Bấy giờ Vương Nhất Bác mới chú tâm đến đứa bé. Hắn lặng người nhìn Tiêu Chiến khom xuống dỗ dành nó. Thằng nhỏ trắng trẻo, má bầu phúng phính y như y vậy. Bất giác, tim hắn thấy đau. Không, phải nói là quặn thắt. Cảm giác vụt mất Tiêu Chiến khỏi tầm tay khiến hắn tuyệt vọng đến tối tăm mặt mày. Chỉ trong phút giây thoáng qua thôi, hắn mong ước đừng gặp lại nhau.

Không thể dỗ dành nổi thằng bé, Tiêu Chiến đành bế xốc nó lên, vẫn chất giọng nhẹ nhàng.

– Được rồi, đi mua kem, đang đi mua kem nè...

Vương Nhất Bác trầm ngâm không muốn nhìn cảnh tượng này nữa. Chỉ là mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ thôi mà, việc gì hắn phải xót xa vậy?

– Thằng bé dễ thương lắm, nó mấy tuổi rồi? – Vương Nhất Bác chỉ hỏi vu vơ vài câu nữa rồi sẽ đi.

Tiêu Chiến quay lại nhìn hắn, miệng y cười rộng hơn:

– Không phải con của tôi đâu, trông giùm hàng xóm thôi...

– À... – Vương Nhất Bác lại gật gù nhưng đôi mắt sáng rực của hắn thì không gì che giấu được. Hắn cũng cười, nụ cười tươi rói. Thế giới này bỗng chốc đẹp lạ.

– Uh... Nếu ngài Vương có thời gian rảnh, sao chúng ta không trò chuyện một chút? – Tiêu Chiến ngại ngùng đề nghị.

Tim Vương Nhất Bác liền đập rộn ràng, kỳ thực hắn chỉ chờ có thế thôi.

– Nhưng phải chờ tôi trả thằng bé này về cho mẹ nó đã, chỉ một phút cao hứng muốn trông hộ mà vất vả quá...

Nụ cười rực rỡ xấu hổ của Tiêu Chiến làm Vương Nhất Bác mê muội, hắn cứ say đắm mà nhìn. Rõ ràng Tiêu Chiến đã vui vẻ hơn rất nhiều so với mấy năm trước, ánh mắt của y cũng yêu đời hơn. Dường như thời gian qua, y đã sống rất tốt.

Vương Nhất Bác hững hờ rảo bước cùng Tiêu Chiến đi đến cuối con đường. Họ vu vơ hỏi thăm sức khỏe và vài câu khách sáo. Thằng bé nặng quá làm Tiêu Chiến cứ xốc nó lên mãi, Vương Nhất Bác lắc đầu rồi thay y lãnh trách nhiệm bế nó. Được ngồi trong vòng tay mạnh mẽ không lo bị té, thằng nhỏ im ru. Chà, có phải cảnh tượng một gia đình êm ấm không nhỉ?

Nhà của thằng bé sát cạnh ngay nhà Tiêu Chiến, y cân nhắc một hồi rồi quyết định mời Vương Nhất Bác vào. Hắn là ân nhân của y, dù sao cũng nên tiếp đãi trịnh trọng đôi chút.

Vương Nhất Bác ngượng ngùng không muốn vào, nhưng bản chất là hắn muốn vào, thôi thì cứ vào.

Gian nhà khá nhỏ, nhỏ hơn khoảng sân của nhà hắn, nhưng rất sạch sẽ gọn gàng, lại phảng phất chút hương thơm dịu nhẹ. Trong khi Tiêu Chiến chuẩn bị nước, Vương Nhất Bác thong thả liếc mắt một vòng và khựng lại ngay tấm hình người phụ nữ trên bàn thờ.

– Bà ấy là mẹ của anh à? – Vương Nhất Bác ngỡ ngàng hỏi khi Tiêu Chiến để khay nước lên bàn.

Tiêu Chiến mỉm cười tự nhiên.

– Mẹ tôi mất do bệnh, không phải bị xử tử.

Vương Nhất Bác vẫn chưa hình dung được, Tiêu Chiến nói tiếp:

– Tôi đã dùng tiền của ngài để mua tự do cho mẹ, chỉ tiếc, sức khỏe người không tốt.

Vương Nhất Bác cười buồn: – Có vẻ số phận của anh là phải sống một mình.

– Ừm... – Trông Tiêu Chiến rất vô tư, dường như y đã chấp nhận nỗi đau đó.

– Hiện giờ anh làm ở đâu? – Vương Nhất Bác nhướng mày hỏi.

– Vẫn ở nhà hàng đó thôi.

– Ưm? – Vương Nhất Bác ngạc nhiên – Sao họ nói anh không còn làm Geisha nữa?

Tiêu Chiến chớp chớp mắt khó hiểu rồi mỉm cười:

– Đúng là tôi không còn làm Geisha nữa, hiện tôi là huấn luyện viên của các Geisha.

– À... Ra là anh được thăng chức. – Vương Nhất Bác vỡ lẽ, làm hắn đổ xô đi tìm tứ tung. Quả thật hắn đã quá si mê y rồi.

– Tiếc quá, tôi rất nhớ bàn tiệc được làm bằng cơ thể của anh, hoàn hảo đến từng đường nét. – Vương Nhất Bác chách miệng nhìn xoáy vào Tiêu Chiến, ánh mắt lả lướt đầy trêu ghẹo.

Tiêu Chiến cúi đầu ái ngại, chỉ biết cười cho qua chuyện. Y vốn biết Vương Nhất Bác là kẻ trăng hoa mà.

Cả hai rơi vào im lặng khi không còn những câu khách sáo để hỏi han nhau. Thật lạ, trầm ngâm ngại ngùng không phải tính cách của Vương Nhất Bác, hắn luôn huyên thuyên trước bất cứ "dung mạo" nào. Ấy thế mà gặp lại Tiêu Chiến rồi thì cái đầu hắn trở nên trống rỗng.

– Về Trung với tôi nhé? – Bất chợt hắn gợi ý một chuyện rất chi là phi lý, ánh mắt không rời khỏi Tiêu Chiến.

Dĩ nhiên phản ứng của Tiêu Chiến là ngạc nhiên mà nhìn.

– Bốn năm, một khoảng thời gian quá dài để tôi xác định tình cảm của mình. – Vương Nhất Bác thong thả giãi bày –Tôi tin mình đối với anh là muốn nghiêm túc tìm hiểu, không phải chỉ nhất thời khao khát một đêm. Tôi nhớ anh từ trong giấc ngủ và luôn mong mỏi được gần gũi hơn với anh...

Tiêu Chiến lặng im né tránh lời tỏ tình bất thình lình và quá thẳng thắn của hắn.

Vương Nhất Bác mỉm cười nhẹ:

– Chẳng lẽ mỗi tháng gửi tiền cho tôi, anh chưa bao giờ nghĩ về tôi?

Bàn tay Tiêu Chiến hơi nắm lại trước câu hỏi đó. Vương Nhất Bác nhanh chóng nhìn ra vẻ trốn tránh của y, cứ như y đang cố che giấu cảm xúc dưới gương mặt bình thản kia.

– Ở Trung, Geisha ngày càng nhiều, anh mà về đó thể nào cũng thành huấn luyện viên nổi tiếng. – Vương Nhất Bác trêu đùa cho không khí bớt gượng gạo.

– Tôi sang Nhật từ nhỏ nên đã quen cuộc sống ở đây rồi. – Vẫn chẳng thay đổi, Tiêu Chiến luôn có lời từ chối khéo léo.

– Vậy thì tôi sẽ mua lại cái nhà hàng đó, như vậy chúng ta mới gần nhau hơn.

Tiêu Chiến ngơ ngác tròn mắt nhìn Vương Nhất Bác, hắn lại cứ cười:

– Dù rằng sẽ mất cả một gia tài, nhưng Vương Nhất Bác này luôn thích mạo hiểm. Huống gì, bốn năm quá dài cho một cuộc tình đơn phương.

Tiêu Chiến vẫn còn sững sờ với suy nghĩ điên khùng của Vương Nhất Bác thì hắn chậm rãi đứng dậy, thở một hơi dài ra hiệu đã đến lúc đi về.

– Anh nên chuẩn bị tinh thần gọi tôi hai tiếng "ông chủ" đi nhé! – Hắn cười khì trước khi bước ra cửa. Một khi muốn chinh phục thứ gì, Vương Nhất Bác sẽ đánh đổi tất cả.

Rầm! Xẹt ~ Rầm!

Rào! Rào! Rào!!

Ngay lập tức trời trút liền cơn mưa ồ ạt, xối xả, cuồn cuộn gió vừa lúc Vương Nhất Bác bước một chân ra cửa, hắn giật mình nhảy bổ vào trong.

Cứ như trêu ngươi ấy, mưa vừa kịp lúc, vừa kịp giờ, một trận mưa đầy toan tính.

Tiêu Chiến chẳng thể tiếp nhận nổi sự trùng hợp đó, y liếc mắt đi nơi khác âm thầm cười mỉm. Có vẻ ông trời đang thấu hiểu, y chưa muốn hắn đi.

Ấn tượng ban đầu của Tiêu Chiến về Vương Nhất Bác kỳ thực mờ nhạt như bao vị khách làng chơi đã từng ngỏ ý muốn qua đêm cùng y, y thậm chí còn không buồn nhớ tên hắn. Cho đến khi Vương Nhất Bác từ bỏ ý định đen tối đó và sẵn sàng giúp y vô điều kiện, Tiêu Chiến xao xuyến nhận ra bàn tay ấm áp của hắn lúc nắm tay mình. Thế là y bắt đầu tương tư mối tình đầu đời, một tình yêu thầm lặng mà y chẳng biết người ta có nhớ gì đến mình không. Mỗi lần gửi tiền cho hắn là mỗi lần y muốn hắn hồi âm. Chỉ có điều số tiền cỏn con ấy chắc chẳng bao giờ khiến hắn chú ý được. Thế là bốn năm qua có một chàng trai nhu hòa hân hoan cầm tiền đi trả nợ rồi lại thất thểu đi về, vì nhân viên ngân hàng cho biết, chẳng ai hỏi thông tin về tài khoản của y.

Ấy thế mà hôm nay người đó tỏ tình với y đấy, còn nảy ra ý tưởng điên rồ mua lại nhà hàng vì y nữa. Dù có thể đó chỉ là lời trêu ghẹo vu vơ, nhưng Tiêu Chiến cảm thấy cõi lòng được xoa dịu hẳn đi sự thương nhớ, y lặng nhìn hắn bằng ánh mắt thiết tha trìu mến. Từ bao lâu rồi, y luôn mong nhớ hình ảnh này. Một người sẵn sàng giúp đỡ y mà không đòi hỏi sự đáp trả, không đòi hỏi gì thân xác từ y. Hành động đó khiến y cảm kích, ngưỡng mộ rồi được nuôi lớn dần thành tình yêu.

– Chà... con hẻm nhỏ quá, taxi có vào được không nhỉ? – Vương Nhất Bác bồn chồn lẩm bẩm nhìn ra lối đi nhỏ xíu, tối tăm mù mịt.

– Không vào được đâu... – Tiêu Chiến nhẹ nhàng ló đầu ra cửa, nhìn cùng hướng với Vương Nhất Bác – Ngài có thể mặc áo mưa và đi bộ ra đầu hẻm.

– Xa lắm! – Vương Nhất Bác ngại khó, hắn ghét dầm mưa, nhưng đã đến giờ chuyến bay cất cánh.

– Tôi có thể tiễn ngài ra đến đó... – Tiêu Chiến nói vu vơ. Vì tình cảm che giấu, y dầm mưa cùng người ấy một đoạn, có hề chi?

Vương Nhất Bác liếc nhìn Tiêu Chiến, hắn lại hiểu là y cố tình đuổi hắn, thà lội mưa cũng không muốn hắn ở lại.

– Tôi không thích bị ướt, hơn nữa cũng chẳng quen đi bộ! – Vương Nhất Bác cất giọng quả quyết. Càng xua đuổi thì hắn càng đeo bám. Hắn ngồi phịch xuống chiếc gối, như kiểu ăn vạ.

Tiêu Chiến vẫn kín đáo tủm tỉm. Gặp lại hắn y rất vui, hắn có nhận ra?

– Vậy hết mưa tôi về, không làm phiền anh chứ? – Vương Nhất Bác lả lơi gợi chuyện, bản chất hắn cũng có muốn về đâu, tại ông trời ấy, hắn lại phải hủy chuyến bay nữa rồi.

Tiêu Chiến cúi gầm mặt, đầu lắc lắc, gương mặt thản nhiên, tỉnh rụi, kỳ thực là trái tim nhỏ đang nhảy múa hân hoan.

Cơn mưa quỷ quái kia đúng là quỷ quái thật, đến nửa đêm vẫn không chịu hết.

Cả hai không biết nói gì, họ tự ngại ngùng bởi cái sự thật trong lòng, người muốn níu giữ, người thì không muốn đi. Tình cảm đôi khi kỳ quái như vậy, không cần khoảng cách, không cần thời gian, cảm mến nhau cũng bất chấp lý do.

Tiêu Chiến đành bật TV lên cho cả hai cùng xem, mỗi người ngồi mỗi góc. Họ ngồi đó, hồn không hướng về TV, hồn họ đang ở ngoài trời, thầm mong mưa ơi đừng có tạnh.

Ông trời như chiều ý cả hai, mưa càng lúc cáng lớn, giông mạnh quật liên hồi, gió va vào cửa sổ lạch cạch, rít lên từng tiếng vun vút.

Tiêu Chiến bắt đầu thấy bồn chồn lo lắng, y kín đáo liếc một dọc qua mái nhà cũ kĩ, khẽ thở dài vài tiếng cam chịu.

Tiêu Chiến!

Chợt Vương Nhất Bác hét lên, lao nhanh người tới kéo mạnh Tiêu Chiến về phía mình.

Ầm!!!

Rào! Rào! Rào!

Tấm la phông bất ngờ đổ sầm xuống, nước mưa trút vào xối xả, điện chập xẹt xẹt rồi tắt ngúm, màn đêm lập tức bao trùm.

Một góc nhà đã bị sập, đúng như sự lo ngại của Tiêu Chiến lúc cơn mưa bắt đầu dai dẳng.

Ào! Ào! Ào!

Khi Tiêu Chiến hoàn hồn lại thì mới nhận ra Vương Nhất Bác đã ép y vào tường, che chắn cho y. Trong bóng đêm mịt mờ, y chỉ thấy đôi mắt hắn sáng long lanh, dường như hắn còn cười nữa.

– Anh làm Geisha khấm khá lắm mà để nhà cửa thế này ư? – Vương Nhất Bác chán nản đút tay vào túi quần, nhìn gian phòng khách có một góc mái trần là bầu trời tối mịt. Hắn rất giỏi bình tĩnh trong mọi tình huống, và hắn đang cố làm Tiêu Chiến bớt lo lắng.

Vương Nhất Bác luyến tiếc buông cơ thể quyến rũ lạ kỳ của Tiêu Chiến ra, đã bốn năm rồi cơ thể ấy chẳng vơi chút nào khả năng mời gọi.

Tiêu Chiến ngại ngùng không đáp trả, y lặng lẽ đi cúp cầu dao trước khi điện chập và phát hỏa. Y lọ mọ thân người gầy vào góc phòng, đốt lên hai cây đèn cầy cứ chập chờn muốn tắt vì gió.

Vương Nhất Bác không phải là tay sửa nhà, nhưng trong tình huống này thì hắn buộc phải xắn tay áo lên. Làm công tử bột từ bé đến lớn đôi khi cũng bất lợi quá. Hắn lúng túng một hồi cũng chồng được lớp bàn lớp ghế, leo lên đẩy hờ tấm la phông lại. Tiêu Chiến vội vã lấy chiếc thau hứng nước, hạn chế nước ngập vào nhà càng ít càng tốt. Họ chỉ lặng lẽ mỗi người một việc, chẳng ai thốt tiếng nào. Lạ ơi là lạ.

Sau khi loay hoay đánh vật với cái trần nhà, Vương Nhất Bác cũng làm cho nó "kín" được một chút, dù rằng nước mưa vẫn nhỏ xuống tong tong. Hắn bước xuống bàn với thân người ướt nhẹp, lạnh gần chết.

– Xin lỗi... – Tiêu Chiến ngượng ngùng nói lí nhí. Lẽ ra y không nên mời hắn vào nhà, càng không nên vui mừng khi hắn kẹt lại đây vì trời mưa. Y không bao giờ muốn hắn thấy cuộc sống khó khăn của mình.

Qua ánh đèn cầy chập chờn, gương mặt cúi gầm của Tiêu Chiến càng thêm huyền ảo, toàn thân Vương Nhất Bác lập tức nóng ran, lấn át luôn cái lạnh. Đôi khi ham muốn quá độ cũng có cái lợi chứ nhỉ? Chỉ việc tưởng tượng làn da hoàn mỹ sau lớp áo mỏng manh kia cũng đủ toát mồ hồi hột, còn lạnh gì nữa đâu?

– Tôi không nghĩ ở Nhật cũng có mấy căn nhà thế này, nhìn bề ngoài thấy khang trang lắm mà – Vương Nhất Bác cười khì để dịu bớt sự ái ngại của Tiêu Chiến lẫn cơn dục vọng thầm kín của hắn – Hôm nay nếu tôi không có ở đây, một mình anh làm sao xử lý cái trần mục nát này?

– Ưm... – Giọng Tiêu Chiến thật buồn, không cách nào phản bác.

– Có lẽ ngài nên thay đồ, trời lạnh thế này sẽ bị cảm đấy. – Tiêu Chiến ái ngại đề nghị. Hắn nói hắn ghét bị ướt, rốt cuộc vì y hắn lại ướt mem.

Vương Nhất Bác cũng cảm thấy đó là điều chí lí, không thể để người ướt nhẹp vậy được. Nhưng đồ đâu mà thay? Tiêu Chiến ốm nhom thế kia thì quần áo của y hắn mặc không vừa đâu.

Cuối cùng Vương Nhất Bác đành phải khoác chiếc áo khăn lông to đùng, như thế cũng tốt, ấm áp lắm, còn thoải mái nữa. Khi Vương Nhất Bác vừa bước ra phòng tắm đã thấy Tiêu Chiến ngồi ngay góc bàn, sát bên ánh đén cầy leo lét, loay hoay gì đó với cánh tay của y. Vương Nhất Bác giật mình phát hiện ra, cánh tay đó đầy máu.

– Chuyện gì vậy? – Vương Nhất Bác hốt hoảng chạy lại.

Tiêu Chiến mỉm cười gượng, tiếp tục dùng bông gòn rửa vết thương:

– Chắc do va vào tấm la phông lúc nó sập. Nãy giờ đủ chuyện nên tôi không để ý, máu chảy nhiều quá.

Vương Nhất Bác nhíu đôi mày nhìn vào nụ cười của Tiêu Chiến, vẫn như bốn năm trước, dù khó khăn vất vả thế nào y cũng cười như vậy, một nụ cười dịu dàng cam chịu. Ngay cả khi bị thương nặng đến vậy mà y cũng âm thầm nén cơn đau, phụ hắn sửa nhà, cứ như là một thói quen lớn lên trong gian khổ ấy. Vương Nhất Bác xót xa nhìn thân người gầy ốm của Tiêu Chiến sống trong cảnh hiu quạnh, ấy thế mà y vẫn trưng ra gương mặt thản nhiên. Dường như không chuyện gì có thể làm Tiêu Chiến mất đi vẻ bình tĩnh vốn có, y luôn chôn chặt tất cả mọi cảm xúc vào lòng. Hắn nghe con tim đau lắm.

– Để tôi giúp cho. – Vương Nhất Bác xót xa, chẳng ngần ngại cầm tay Tiêu Chiến, cẩn thận rửa vết thương cho anh ta. Cả cơ thể trần trụi của y hắn cũng thấy rồi, ôm cũng ôm rồi, ngại gì cái nắm tay?

Thay vì nhìn vết thương của mình, Tiêu Chiến lại chăm chú nhìn Vương Nhất Bác. Ánh đèn hiu hắt không thể che giấu đi sự thương xót qua ánh mắt hắn. Tiêu Chiến biết hắn là kẻ giàu có lại thích ăn chơi, vui hưởng lạc thú, nhưng trong đêm nay, khi được bảo vệ trong vòng tay hắn, tình cảm âm ỉ của bốn năm qua cứ từng chút một cuộn dâng. Vẻ đẹp mạnh mẽ cao sang ấy làm đôi mắt Tiêu Chiến thiết tha sự che chở. Mà thực ngoài hắn ra, có ai che chở cho y nữa đâu? Có ai sẵn sàng cứu mẹ của y mà không đòi hỏi gì đâu?

Vương Nhất Bác mãi nhập tâm vào việc rửa vết thương thật nhẹ nhàng để Tiêu Chiến không bị đau, hắn hoàn toàn chẳng biết được ánh mắt say đắm âm thầm trao cho hắn tình yêu mãnh liệt.

– Không lẽ bao nhiêu tiền kiếm được anh trả nợ hết cho tôi à? Nhà hư như thế sao không sửa? Tôi có đòi trả gấp đâu? – Vương Nhất Bác lẩm bẩm hỏi, vừa trách vừa thương.

Tiêu Chiến hít mạnh hơi vì bây giờ cảm giác đau rát đã thấm vào rồi.

– Tại còn mua thuốc cho mẹ... – Tiêu Chiến đáp bằng giọng gió, y bắt đầu xúc động. Quá nhiều thứ oằn gánh trên đôi vai gầy trong suốt thời gian dài, Tiêu Chiến chẳng có ai để chia sẻ. Y là một Geisha và Geisha thì không bao giờ để lộ cảm xúc, chính vì vậy, từ lâu y đã quên luôn nỗi đau của mình, chỉ biết cười tươi mà chịu đựng.

Vương Nhất Bác thở dài lắc đầu thương tiếc cho cuộc đời mỹ nam nhân mà thảm thiệt thảm. Hết lo cho mẹ ra trại giam lại lo cho mẹ chữa bệnh, rốt cuộc cũng thui thủi sống một mình bơ vơ. Có khi nào quá hiu quạnh mà anh ta cao hứng nhận lời trông trẻ cho người ta? Vương Nhất Bác liền bật cười buồn với suy nghĩ đó.

Trong gian nhà nhỏ tối om, ánh đèn lập lờ làm nó càng thêm chật chội, tiếng mưa không ngừng rả rích và tiếng nước nhỏ tong tỏng từ tấm la phông hở... tất cả khiến cho hai tâm hồn tự thấy ấm áp khi được ở cạnh nhau. Bốn năm xa cách sau một chuyến ngã giá bất thành, họ càng yêu quý nhau qua sự thất bại của cuộc trao đổi đen tối đó.

Sau khi băng vết thương cho Tiêu Chiến xong, Vương Nhất Bác nghiêm túc ngồi trước mặt y, nhìn sâu vào mắt y, cất giọng chân thành từ tim hắn.

– Về Trung đi, để người cùng một quê hương chăm sóc cho anh. Ở đây đất khách quê người, lẻ loi lắm.

Tiêu Chiến vẫn im lặng. Đúng là rất cô đơn. Hôm nay nếu không có Vương Nhất Bác cạnh bên, có lẽ y sẽ suy sụp và bỏ mặc tất cả.

Ánh nến chập chờn lung linh khi tỏ lúc mờ khiến Vương Nhất Bác ngất ngây với vẻ đẹp hoa mị của người trước mắt. Hắn cứng đờ toàn thân để kiềm nén con thú dục vọng trong lòng. Tình cảm hắn dành cho Tiêu Chiến không chỉ vì vẻ mê đắm của y, mà chính vì sự chính trực trong tâm hồn y. Hắn tôn trọng Tiêu Chiến và hắn sẽ không bao giờ miễn cưỡng y bất cứ điều gì khiến y tổn thương.

Hắn thật sự không miễn cưỡng Tiêu Chiến.

Vậy thì vì sao... y lại từ từ tiến gần đến hắn?

Vương Nhất Bác hoàn toàn không hiểu, hắn còn thấy hoảng loạn, là mơ hay thực đây? Đôi môi quyến rũ của Tiêu Chiến đã rất gần môi hắn. Một cách từ từ chậm rãi, bờ vai y ngập ngừng chồm tới, hơi thở nồng nàn ngày càng sát hơn gương mặt hắn. Mắt Vương Nhất Bác chớp vài cái ngỡ ngàng rồi sóng điện tình bùng nổ khi môi Tiêu Chiến rụt rè chạm vào môi hắn.

Là y chủ động hôn, một nụ hôn vụng về, yếu ớt của một người chưa từng biết hôn.

Vương Nhất Bác vội vàng chống hai tay ra sau để đỡ thân người, mắt mở tròn trân trân, còn Tiêu Chiến thì vẫn e dè chồm tới. Y chưa hôn ai bao giờ và cũng chả biết thế nào là hôn. Y chỉ biết cảm xúc của mình hiện giờ đang đốt cháy cơ thể y. Con người này, bốn năm trước đã cứu mẹ y, bốn năm sau lại cứu y. Trong hoàn cảnh quạnh hiu lạnh lẽo, Tiêu Chiến không còn đủ sức mình để ngăn cản bản thân.

– Tiêu... Tiêu Chiến... à...?

Tiêu Chiến bỏ mặc lời phản kháng chẳng giống phản kháng của Vương Nhất Bác, y chậm rãi luồn hai tay vào lớp áo lông, kéo nó trễ xuống khỏi bờ vai hắn.

– Tiêu Chiến? – Vương Nhất Bác vội nắm tay y và gọi tên y lần nữa. Hắn không phải thần thánh mà từ chối miếng mồi ngon, dù rằng hắn không hiểu vì sao Tiêu Chiến làm vậy. Đôi môi kích thích gợi tình của y làm cơn hứng tình của hắn dựng hết cả lên. Nhưng hắn thích Tiêu Chiến lắm, hắn không muốn tổn thương y nên phải chắc chắn y hiểu rõ mình đang làm cái gì. Nếu đã chủ động với hắn thì hắn sẽ không để y dừng lại ở nụ hôn.

Đôi mắt Tiêu Chiến đã mờ đi vì dục vọng yêu thương, tiếng gọi của Vương Nhất Bác càng làm động tác của y thêm dứt khoát. Tiêu Chiến đẩy hắn nằm hẳn xuống sàn, vuốt ve không ngừng bờ ngực vạm vỡ, hôn hít liên hồi vào môi hắn. Cả bàn tay bị thương đau rát cũng tham gia cuộc tấn công ân ái này. Một sự mơn trớn mập mờ như mèo con.

Vương Nhất Bác nhanh chóng bị cuốn xoáy vào những động tác vụng về đó, càng vụng về càng chứng tỏ Tiêu Chiến thật sự thuần khiết. Tiêu Chiến đem sự thuần khiết trao cho hắn thì hắn đúng là đang sống trên thiên đường rồi. Có điều Vương Nhất Bác chưa vội đáp trả lại Tiêu Chiến, hắn kiềm chế bản thân để cho y suy nghĩ lại đấy. Nếu y còn lấn tới nữa là hắn không buông tha đâu.

Nhưng sự kiềm chế của Vương Nhất Bác nhanh chóng bị phá vỡ khi Tiêu Chiến vẫn như kẻ lạc vào cơn say tình, đẩy lưỡi vào trong miệng hắn mà càng quét. Hôn hít kiểu gì thế này? Cứ như là mèo liếm ấy! Làm tình mà hôn lớt phớt kiểu ấy thì Vương Nhất Bác lên tăng xông não mà chết mất. Hắn quá bức bối buộc lòng phải đẩy Tiêu Chiến xuống sàn, nhanh chóng nằm đè lên y và dạy cho y biết thế nào là hôn cuồng nhiệt.

Tiêu Chiến hơi chút bàng hoàng vì sự đáp trả mạnh bạo của Vương Nhất Bác, rồi lập tức y bị hắn chiêu dụ vào nụ hôn đúng nghĩa. Một tay hắn luồn qua mái tóc y, hơi nâng đầu y lên để lưỡi hắn đẩy sâu vào hết mức có thể. Tiếng mút môi lẫn hơi thở dập dồn "ưm a" rộn cả gian phòng, lấn át luôn tiếng mưa rả rích. Hương thơm thuần khiết của Tiêu Chiến đưa tâm hồn hắn lên chín tầng mây, còn sự điêu luyện mạnh mẽ của hắn lại nhấn chìm Tiêu Chiến trong cơn mê khoái lạc.

Nụ hôn dài không làm cả hai thỏa mãn nỗi khao khát lẫn nhau trong suốt bốn năm qua, nó càng hun đúc ngọn lửa tình cháy bỏng. Một tay rong chơi còn lại của Vương Nhất Bác nhanh chóng tìm ra việc cần làm, nó luồn vào trong lớp áo mỏng manh của Tiêu Chiến và cởi phăng nó qua khỏi đầu y.

– Tôi thích anh rất nhiều, thật sự rất nhiều, Tiêu Chiến à ~ – Vương Nhất Bác nói vồn vã bằng giọng trầm chất chứa bao nhung nhớ. Hắn mạnh bạo cởi luôn quần của Tiêu Chiến, đòi hỏi sự khát tình. Thân thể mà hắn thèm thuồng trong cả giấc mơ đang tự nguyện dâng hiến cho hắn, dù trời đất có đổ sầm xuống hắn cũng không tỉnh khỏi giấc mơ này đâu. Tiêu Chiến có muốn rút lại thì cũng quá muộn màng rồi.

Cơ thể huyễn mị của Tiêu Chiến trong phút chốc hiện ra không gì che đậy, Vương Nhất Bác mỉm cười thỏa nguyện vì không một miếng Sushi nào đặt trên đó. Không có Sushi để ăn thì hắn ăn luôn anh ta.

– A ~ ưm... – Tiêu Chiến bật ra tiếng rên nhỏ với khoái cảm, Vương Nhất Bác ngon lành mà thưởng thức hai nhũ hoa hồng xinh xắn của y. Tiêu Chiến học làm Geisha đã lâu nhưng y chưa bao giờ bước chân vào lớp phục vụ khách qua đêm, y không có ý định đi vào con đường đó. Nhưng bây giờ, Tiêu Chiến mới nhận ra, ân ái quả thật tuyệt vời. Hay do y thích hắn mà thấy tuyệt vời? Đến giờ phút này thì Tiêu Chiến gần như quên tất cả, chỉ có đam mê tình ái là ngự trị trong tâm trí thôi.

Tiếng rên của Tiêu Chiến như muốn giết chết con thú đói trong Vương Nhất Bác, cả tứ chi lẫn đôi môi của hắn mạnh bạo giày vò cơ thể y. Hắn vuốt ve làn da láng mịn rồi lại muốn những điều xa hơn, tất cả mọi nơi trên cơ thể y không đủ phục vụ cho hắn. Hắn tham lam và mỗi lúc một tham lam, Tiêu Chiến cảm thấy tê rần toàn thân với sự tấn công như vũ bão của hắn. Mạnh bạo, ấm áp, cuồng nhiệt... Tiêu Chiến chỉ biết vụng về đáp lại cử chỉ âu yếm điêu luyện của hắn. Cứ thế, cả hai quấn lấy nhau, khám phá thân thể của nhau bằng đôi tay khát tình và bằng cả chiếc lưỡi đầy dục vọng.

– Ứm? – Tiêu Chiến giật mình co vội người lại với cảm giác đau phía dưới. Y quen việc khỏa thân trước mọi người chứ chưa bao giờ biết thế nào là bị xâm nhập. Một ngón tay nghịch ngợm của Vương Nhất Bác không ngừng khuấy đảo bên trong để mở lối đi cho y. Sự khó chịu ngày một dâng cao với lối vào căng chặt khi Vương Nhất Bác tiếp tục đẩy ngón tiếp theo vào.

– A ~ Ngừnggggg... a ~ – Tiêu Chiến vùng vẫy cố thoát ra khỏi vòng tay của Vương Nhất Bác. Sự phản kháng càng làm vòng cơ thêm co thắt, nuốt ngọn ngón tay của hắn với sự mềm mại nóng bỏng. Tất cả đã quá muộn để Vương Nhất Bác có thể dừng lại. Hắn khóa chặt toàn thân Tiêu Chiến và trao cho y nụ hôn an ủi.

– Không sao đâu, sẽ qua nhanh thôi... – Vương Nhất Bác rủ rỉ chất giọng khàn đục thèm khát, hắn liếm láp khắp vành tai Tiêu Chiến để truyền khoái cảm cho y, đôi tay không ngừng vuốt ve âu yếm, đánh lạc hướng cơn đau của Tiêu Chiến, trong khi vật cứng hùng dũng của hắn chập chờn trước nơi nhạy cảm của y.

Tiêu Chiến nhìn thấy điều đó, nhưng những cái hôn ướt át lẫn vuốt ve ngọt ngào của Vương Nhất Bác đã khuấy đảo tâm trí y, hắn ấp ôm y bằng hơi ấm mạnh mẽ chỉ riêng mình hắn có. Tiêu Chiến mơ hồ tận hưởng mà quên hẳn đi mình vừa thấy gì.

– A ~

Lối vào nhỏ căng ra hết mức để đón chào một vật chẳng vừa tầm, nó phản đối với chủ nhân bằng cơn đau xé đối cơ thể. Tiêu Chiến vô thức đẩy Vương Nhất Bác ra, y rát buốt với sự xâm nhập lạ lẫm.

Vương Nhất Bác chỉ có thể đẩy vào một nửa vì lối đi quá nhỏ, hắn rên trầm thỏa mãn với không gian bó chặt đó. Không để Tiêu Chiến vùng vẫy, hắn đẩy y nằm ngửa ra sàn và nhanh chóng phủ lên người y, không ngừng kích thích những nơi nhạy cảm. Môi hắn hôn, tay hắn vuốt ve trìu mến, tay còn lại lần mò đến vật nhỏ của Tiêu Chiến, chiều chuộng nó với những mơn trớn đầy toan tính ngay phần đỉnh đầu. Vừa truyền khoái cảm cho Tiêu Chiến, hắn vừa âm thầm đẩy hết chiều dài vào trong một cách từ từ.

– Á!!

Tiếng rên nhỏ của Tiêu Chiến nhanh chóng bị nhấn chìm trong nụ hôn cháy bỏng của Vương Nhất Bác. Hắn có nghe đường đi nhỏ của y rách toạc trong quan hệ lần đầu, hắn cảm nhận được những giọt máu đỏ lặng lẽ bao quanh lấy chiều dài của hắn, đó là tất cả những minh chứng cho việc y đã hoàn toàn thuộc về hắn. Vương Nhất Bác say đắm đưa đẩy nhịp nhàng, cả hai tay lẫn môi của hắn cũng bận rộn không kém với phần hông cứ thúc sâu vào, hắn phải truyền mọi khoái cảm cho Tiêu Chiến để an ủi y.

Sự nỗ lực của Vương Nhất Bác bắt đầu có hồi đáp, thân người Tiêu Chiến giảm hẳn run rẩy vì đau, y thả lỏng ra với hơi thở dịu dần, mặt ửng đỏ cùng những giọt mồ hôi lấm tấm. Đôi chân Tiêu Chiến tự động dang rộng hơn cho hắn dễ dàng tiến vào, bờ ngực mịn màng ánh lên vẻ mời gọi. Dưới ánh đèn cầy chập chờn, đôi mắt mơ huyền say đắm của y hững hờ nhìn hắn, môi khẽ hé nụ cười nhẹ nhàng cổ vũ. Cảnh sắc này – theo cái nhìn dâm dục của Vương Nhất Bác – nó hoa mị rực rỡ đến nguyền rủa. Mọi thứ trong người Vương Nhất Bác bùng nổ sự chiếm đoạt, hắn mất kiểm soát mà điên cuồng đâm sâu vào thế giới ấm áp thần tiên, tìm kiếm nơi thầm kín sâu thẩm nhất để khám phá.

Cơ vòng bị kéo căng, vật to cứng nóng bỏng liên tục đẩy vào bên trong, ma sát mãnh liệt sự tiếp xúc của hai nơi mẫn cảm. Cả Tiêu Chiến lẫn Vương Nhất Bác dường như bị đốt cháy trong âm thanh ngọt ngào của da thịt va chạm vào nhau. Hai tâm hồn cùng đắm chìm trong chốn bồng lai khoái lạc, có tiếng mưa rơi, có ánh nến huyền ảo, có hơi ấm ái tình và có cả tiếng rên rỉ mê đắm.

Tiêu Chiến nhanh chóng dâng trào đỉnh điểm ngây ngất, y cong người ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, vật nhỏ dễ thương căng tròn xuất ra dòng nhựa trắng. Vương Nhất Bác bật cười với cơ thể rũ rượi phía dưới mình, không còn chút sức lực, cứ tùy tiện lắc lư theo từng nhịp đẩy cả hắn. Càng nhìn Vương Nhất Bác càng kịch liệt muốn xâm chiếm, vẻ đẹp sâu lắng này phải là của riêng hắn, phải hoàn toàn thuộc về hắn. Ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng để thể hiện quyền sở hữu, Vương Nhất Bác như kẻ bị mê hoặc vào ái tính, hắn cuồng nhiệt đâm chọc vào trong, khơi dậy lại khoái cảm của Tiêu Chiến, đưa cả hai đến đỉnh cao của sung sướng.

Đôi mắt Tiêu Chiến mờ dần theo từng cái lắc lư của cơ thể, không thể ngăn được những kích thích bên dưới, Tiêu Chiến vô thức rên khẽ. Mặt y đỏ bừng xấu hổ vì ham muốn, y mặc kệ, cứ thế quàng tay qua cổ Vương Nhất Bác, trao cho hắn nụ hôn yêu thương thỏa mãn trong ái tình.

Bất ngờ Vương Nhất Bác nhấc bổng người Tiêu Chiến lên, để y ngồi hẳn trên người hắn. Hắn nằm hẳn xuống sàn, giương cao chiều dài đâm sâu hết mức vào trong Tiêu Chiến bởi chính sức nặng của cơ thể y. Tiêu Chiến chống hai tay trên ngực Vương Nhất Bác, đỡ lấy thân người mình đón nhận dòng sữa nóng phun trào trong nơi sâu thẩm nhất. Màn ái ân kết thúc khi cả hai đang đối diện nhau, cùng thở dốc nhìn nhau, một ánh nhìn tràn ngập tình yêu khao khát.

Tiêu Chiến kiệt sức đổ ầm xuống ngực Vương Nhất Bác, hoàn toàn bất động. Những tinh hoa trắng đục hòa trong máu đỏ làm nhột nhạt bên trong đùi của y, Tiêu Chiến nhẹ nhàng khép hờ đôi mắt. Trao mọi thứ cho Vương Nhất Bác, y không hề luyến tiếc. Vì đó là tình yêu thầm kín của y, y thỏa mãn với những gì mà đêm nay hắn dịu dàng với mình.

Vương Nhất Bác ít khi ân ái quá sức thế này, vì say mê Tiêu Chiến mà hắn tốn rất nhiều sức lực để âu yếm, và bây giờ, hắn vẫn còn muốn âu yếm. Giữa cái lạnh của đêm mưa, Vương Nhất Bác dùng thân thể của mình và một phần chiếc áo lông ủ ấm cho Tiêu Chiến, hắn ru y ngủ bằng những nụ hôn nồng thắm, hai tay nhẹ nhàng xoa nắn vùng mông y, xoa dịu đi cái đau nơi vết thương thầm kín. Tiêu Chiến ngây ngất với cử chỉ thân mật đầy yêu thương, mắt y khép chặt hơn, dần dần thả mình vào giấc mộng.

.

.

.

– Át xì!!!

Vương Nhất Bác giật mình thức dậy với thân người nóng ran, hắn thấy không gian nơi mình nằm thật lạ lẫm. Căn phòng nhỏ xíu, thoảng hương thảo mộc, ấm áp lắm. Vương Nhất Bác xoa xoa đầu mơ hồ nhớ về đêm qua, hình như cả hai có tỉnh dậy vì trời quá lạnh, rồi Tiêu Chiến bảo hắn vào phòng của y, rồi y lấy gối mền cho hắn, rồi y có nằm cạnh bên hắn không nhỉ? Vương Nhất Bác lắc lắc mái đầu, hắn thấy choáng váng quá, chả nhớ gì.

Bộ quần áo vest được ủi thẳng, treo hững hờ ngay góc phòng thu hút ánh nhìn của Vương Nhất Bác, hắn thích thú mặc vào với nụ cười say đắm. Để bộ áo khô đến thế này chắc Tiêu Chiến phải ủi cật lực lắm. Hồn Vương Nhất Bác vẫn còn lâng lâng với cảm giác ngây ngất đêm qua, môi khẽ mỉm cười với suy nghĩ thỏa nguyện: Tiêu Chiến đã chấp nhận là tình nhân của hắn. Không là tình nhân thì sao lại chủ động đến với hắn?

Cốc! cốc!

Cốc! Cốc cốc!

Tiếng ồn nho nhỏ từ trần nhà làm Vương Nhất Bác tỉnh hẳn, hắn kéo tấm cửa gỗ ra thì mới biết mặt trời đã lên cao, nắng chói chang sau trận mưa như trút nước.

Cốc! cốc!

Cốc! Cốc cốc!

Tiếng ồn kia vang ra ngay trên chỗ Vương Nhất Bác đứng, hắn liếc mắt nhìn lên la phông rồi sững người hốt hoảng, đêm qua tấm la phông nằm xộc xệch chứ có ngay ngắn thế này đâu? Vương Nhất Bác vội vàng chạy ra khỏi nhà, nói như quát vào cái người mà hắn tin chắc đang ở trên mái trần.

– Ya! Anh đang làm cái gì thế hả?

Ngay gờ mái nhà, lập tức lấp ló đôi mắt to tròn đen lay láy, nó long lanh rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nhưng nụ cười từ gương mặt đó còn rực rỡ gắp bội phần ánh mắt.

– Tôi sắp xong rồi! – Tiêu Chiến hân hoan nói vọng xuống, tay giơ giơ chiếc búa báo hiệu mọi thứ vẫn ổn, trong khi cánh tay kia vẫn còn băng bó. Y không có cha nên mọi việc sửa chữa trong nhà trước nay đều làm như một người trụ cột.

Vương Nhất Bác nhìn thấy vẻ mặt tươi tắn của Tiêu Chiến, hắn tưởng mình sẽ phát điên.

– Xuống ngay! Anh biết mình đang làm gì không? – Vương Nhất Bác hét. Tiêu Chiến thần tiên của hắn tuyệt đối không thể mạo hiểm như thế được.

Nụ cười của Tiêu Chiến vụt tắt vì thanh âm giận dữ Vương Nhất Bác, y mất hút với vài tiếng cốc cốc cho xong hết việc rồi mới lọ mọ leo thang xuống.

Vương Nhất Bác đứng chống nạnh ngay chân thang, mắt có lửa nhìn Tiêu Chiến không sót một cử chỉ nào.

– Sau này cấm tiệt làm mấy chuyện vặt vãnh như thế nữa, nhà tồi tàn vậy thì bỏ quách đi chứ còn sửa cái gì? – Vương Nhất Bác hằn học.

Tiêu Chiến chớp chớp ánh mắt khó hiểu nhìn hắn, hình như hắn đang ra vẻ quyền lực với y. Nhà hư không sửa thì chỗ đâu mà ở.

Bất giác hình ảnh ái ân đêm qua nhanh chóng làm Tiêu Chiến xấu hổ, y đỏ mặt cúi gầm xuống đất không dám nhìn thẳng vào Vương Nhất Bác.

– Anh vào nhà thu xếp đồ đạc rồi tới ở khách sạn với tôi, khi nào tôi lo xong thủ tục di cư cho anh thì mình về nước.

Vương Nhất Bác nhăn nhó hất mặt vào nhà, chân hắn bước nhanh ngỏ ý Tiêu Chiến đi theo. Y bây giờ đã thuộc về hắn thì phải nghe lời hắn, để hắn lo cho y.

Nhưng chân Tiêu Chiến không bước, anh ta ngoái đầu nhìn Vương Nhất Bác với vẻ mặt bình thản.

– Tôi đâu có nói sẽ theo ngài về nước.

Vương Nhất Bác khựng người, ngơ ngác nhìn Tiêu Chiến, tim hắn liền nhói đau trước ánh nhìn xa cách của y.

– Đêm qua là một phút nông nổi của tôi, ngài không phải chịu trách nhiệm về chuyện đó. – Giọng Tiêu Chiến vẫn cung kính dịu dàng, nhưng nó vô tình đến tàn nhẫn. Tự Tiêu Chiến cũng thấy đau vì lời nói của mình, chỉ là y không muốn Vương Nhất Bác phải khó xử, tất cả là do y nguyện lòng đến bên hắn.

Gương mặt Vương Nhất Bác đanh lại, hắn thấy bị tổn thương. Tiêu Chiến nghĩ về hắn như thế ư? Vui chơi qua đường với y? Và y cố giữ thể diện cho mình bằng cách hững hờ xem nhẹ mọi thứ?

– Anh có thích tôi không? – Vương Nhất Bác nhìn sâu vào mắt Tiêu Chiến hỏi thẳng. Ánh mắt đó nói cho Tiêu Chiến biết, nếu y không thích hắn mà vẫn ân ái cùng hắn, thì hắn sẽ rất khinh thường y.

Tiêu Chiến thở ra, dù không muốn nhận nhưng y cũng gật nhẹ mái đầu. Tiêu Chiến vốn không thích nói dối.

Cơn giận của Vương Nhất Bác được xoa dịu ngay, giọng hắn trìu mến hẳn.

– Nếu vậy tại sao không đi cùng tôi? Để tôi chăm sóc cho anh?

Tiêu Chiến nhíu đối mày vẻ khổ sở bối rối. Y thích hắn lắm, thích luôn cách làm tình mạnh mẽ hắn, nhưng cả hai chưa tìm hiểu về nhau, hơn nữa Vương Nhất Bác còn là chủ nợ của y. Đi theo hắn liệu có bị hiểu lầm không? Mà cũng có chắc gì hắn thật lòng với y? Cứ thế Tiêu Chiến nhìn mông lung mà không hồi đáp.

– Để tôi nói cho anh biết, tôi không bao giờ lên giường với bất cứ ai mà không có sự trao đổi sòng phẳng. – Vương Nhất Bác đi đến gần Tiêu Chiến hơn, hắn rất nghiêm túc.

– Nếu chỉ vì dục vọng với thân xác của anh thì tôi đã không buông tay anh từ bốn năm trước, để bốn năm sau tìm gặp lại anh với cái ham muốn đê hèn tương tự.

Tiêu Chiến sững người trước lời nói có phần nặng nề của Vương Nhất Bác, dường như hắn đang giận. Việc y chủ động gần gũi hắn mà không chịu theo hắn khiến hắn bức xúc vậy sao?

Qua ánh mắt lẫn sự im lặng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng biết y đang ngỡ ngàng trước thái độ của hắn. Hắn nghiêng mái đầu, nghếch mép nụ cười thâm hiểm.

– Tôi dùng tiền để mua một đêm của những người mình thích, riêng với anh, tôi sẽ mua bằng cả một đời. Ngay giây phút abg quyết định đến với tôi thì anh đã không thể quay lại rồi.

Tiêu Chiến chớp mắt liền vài cái ngơ ngác, chân vô thức lùi. Trong nụ cười của Vương Nhất Bác có cái gì đó đáng sợ lắm. Nó như một lời đe dọa, cứ như thể hắn sẽ bóp chết y nếu y không tuân lời. Tiêu Chiến càng lùi hắn càng xấn tới để lấn áp y.

Khi sau lưng Tiêu Chiến không còn đường lùi thì Vương Nhất Bác nắm chặt tay y, lôi tuột vào nhà, thô bạo quăng y chới với suýt té giữa phòng khách.

– Thu dọn hết những gì cần thiết đi, nếu không anh sẽ phải rời khỏi đây mà bỏ lại tất cả đấy. – Vương Nhất Bác ra lệnh. Hắn đứng chắn ngay cửa ra vào để chặn lối thoát của y. Không quan tâm đến Tiêu Chiến, một chân hắn gác lên thành cửa, còn tay thì vu vơ bấm điện thoại cho thư kí. Một kiểu dáng của kẻ côn đồ ức hiếp người ta.

– Thuê cho tôi ba vệ sĩ để canh gác một người, còn nữa, gọi cho tôi một chiếc taxi, ngay lập tức!

Tiêu Chiến sững sờ nhìn Vương Nhất Bác quăng điện thoại lên bàn, liếc mắt nhìn y.

– Anh có mười lăm phút để chọn lọc đem theo những gì quý giá nhất về nước.

– Ngài không thể làm vậy... – Tiêu Chiến vẫn giữ sự bình tĩnh, nhưng đôi mắt y chất chứa sự bất an. Vẻ lo lắng ngỡ ngàng hằn rõ trên gương mặt nhỏ. Con người trước mặt y, phải Vương Nhất Bác chăng? Gương mặt hiền hòa của hắn biến đổi một cách đểu cáng đáng sợ. Hắn uy hiếp y bằng sức mạnh thô bạo của hắn.

Vương Nhất Bác chỉ hừ nhẹ không đáp, im lặng chờ đợi. Đâu phải khi không hắn được gọi là ông vua thương buôn, chỉ vì hắn là kẻ biết giữ chặt những gì mình muốn giữ và đạp đổ bất cứ thứ không cần đến.

– Anh nghĩ là tôi đang đùa? – Vương Nhất Bác liền trừng mắt nhìn Tiêu Chiến khi y cứ tần ngần đứng giữa nhà.

Tiêu Chiến giật mình sợ hãi với cái nhìn áp đảo của hắn, dường như hắn sẽ xé xác y ra nếu y cãi lời. Sau một hồi bối rối lẫn lúng túng, Tiêu Chiến ngập ngừng thu dọn một số vật có giá trị kỷ niệm với mình. Vừa làm y vừa e dè nhìn Vương Nhất Bác, thật sự sợ muốn đứng tim. Hắn như ác quỷ đến để bắt cóc y vậy, trái ngược hoàn toàn với vẻ dịu dàng đêm qua. Tiêu Chiến không biết hắn sẽ làm gì nếu y nhất quyết chống đối, nhưng nỗi sợ kia vô thức điều khiển tay chân y phải nghe lời.

– Xin lỗi, ngài Vương đang ở đây phải không ạ? – Một giọng nói trầm bất ngờ từ ngoài cửa vọng vào.

– Vào đi! – Vương Nhất Bác đáp trả như đây là nhà của hắn, bấy giờ hắn mới chịu rời khỏi cửa.

Tiêu Chiến rụt người căng thẳng khi ba tên mày rậm lực lưỡng ngang nhiên xâm chiếm nhà mình, chúng to gấp đôi y.

– Hộ tống ngài Tiêu ra xe! – Vương Nhất Bác lạnh lùng ra lệnh rồi thuận tay thảy hành lí của Tiêu Chiến vào một tên bảo vệ.

Đó không phải là hộ tống, chính thức là Tiêu Chiến bị áp giải ra chiếc xe bóng loáng đậu ngoài con hẻm. Đầu óc y bấn loạn quay cuồng, đôi mắt lơ ngơ ngó dáo dác tìm người cứu rỗi. Tiêu Chiến e dè bước vào trong xe trước sự cung kính của hai tên bảo vệ. Chúng lễ phép với y nhưng nếu y kháng cự, chúng có đánh chết y không nhỉ? Tiêu Chiến là một chàng trai ngoan hiền, chưa biết thế nào là xã hội đen, y bây giờ rón rén như chú thỏ con vừa bị bắt ra khỏi ổ.

Rầm!

Tiêu Chiến giật bắn mình khi Vương Nhất Bác thô bạo đóng cửa xe lại, y lập tức xích người ra xa hắn nhất có thể. Con người này quá khác biệt với tình yêu đơn phương mà bốn năm qua y tưởng tượng.

Khi chiếc xe lăn bánh cũng là lúc Vương Nhất Bác chồm người tới, ôm chặt Tiêu Chiến vào lòng, hôn nhẹ lên mái đầu của y, môi mỉm cười hiền hòa với vẻ mặt thánh thiện mà trước giờ hắn vẫn trưng ra.

– Anh có thích tôi, còn tôi rất thì mong nhớ anh bao năm rồi. Tôi sẽ không để vụt mất anh nữa, nên ngoan ngoãn về nước cùng với tôi mới phải, sao lại nhìn tôi như thế?

Tiêu Chiến cứng đờ toàn thân trong vòng tay Vương Nhất Bác, trái tim bồn chồn liên hồi đập mạnh. Lời nói ngọt ngào này của hắn rõ ràng là giả tạo, bộ mặt thâm hiểm khi đe dọa y mới chính là con người thật của hắn. Hung dữ và chiếm đoạt. Ôi trời ơi, Tiêu Chiến đã bị bắt cóc bởi chính người y chủ động ân ái đêm qua.

Chiếc taxi dừng trước khách sạn cao cấp bậc nhất của Nhật Bản, Vương Nhất Bác nắm chặt tay Tiêu Chiến dắt y lên phòng của hắn, còn mấy tên bảo vệ thì đứng như tượng ở bên ngoài.

– Anh sẽ ở đây trong khoảng thời gian chờ làm thủ tục nhập cư nhé ~ – Vương Nhất Bác hồ hởi thảy hành lí của Tiêu Chiến vào tủ, ngồi ạch xuống giường tận hưởng cảm giác thoải mái. Hắn không nói ra nhưng thật chất là căn nhà nhỏ bé của Tiêu Chiến làm hắn khó chịu lắm.

– Sao ngài lại làm vậy? – Tiêu Chiến vẫn đứng ngay cửa, cất chất giọng miễn cưỡng cung kính của một Geisha. Y không hối hận vì đã gần gũi với Vương Nhất Bác đêm qua, y yêu thích hắn và hạnh phúc khi ở cạnh hắn. Nhưng hiện tại, hắn làm y sợ, sự lựa chọn của Tiêu Chiến liệu có sai lầm?

Vương Nhất Bác nheo mắt cười mỉm, ngồi bắt chéo chân và đu đưa gót chân đầy trêu ghẹo. Hắn có thừa tiền để cứu mẹ của Tiêu Chiến ra khỏi khám thì cũng đủ quyền năng đưa y ra khỏi đất Nhật Bản này. Hắn là kẻ thích rong chơi và khám phá, có điều trong bốn năm dài nhớ nhung, hắn đã khám phá ra một điều. Đó là sự cô đơn trong ngôi nhà trống trải, hắn cần một bàn tay xóa đi cảm giác trống trải đó. Cho đến đêm qua, khi lần đầu tiên hắn muốn chiều chuộng người cùng ân ái với mình, lần đầu tiên muốn đối phương cùng thỏa mãn, thì Vương Nhất Bác đã xác định được, hắn thật sự rất yêu thích Tiêu Chiến, hắn khao khát sở hữu y. Vì vậy, Vương Nhất Bác dùng quyền lực để ép y phải thừa nhận tình cảm này. Hôm nay có thể không, nhưng chỉ một ngày không xa y sẽ phải thốt lời yêu hắn, bởi hắn đã quá yêu y. Đoạt thứ mình muốn bằng tất cả thủ đoạn, đó chính là sự lạnh lùng tàn khốc của những ai dấn thân vào con đường kinh tế, đa phần là vậy.

Để Tiêu Chiến làm bạn đời ư? Nghĩ đến đó Vương Nhất Bác liền thấy nóng ran cả người. Hắn nhếch mép kiểu cười bí hiểm, từ từ đi lại gần Tiêu Chiến. Tiêu Chiến lo lắng lùi sát vào góc tường, hắn vô tư áp vào người y, chắn hết mọi lối thoát. Tay hắn thản nhiên luồn vào trong áo Tiêu Chiến, mặc cho y uốn éo từ chối. Hắn dùng một chân chắn giữa hai chân Tiêu Chiến, khóa chặt y giữa cơ thể hắn và vách tường, bàn tay nghịch ngợm xoa nắn cặp mông tròn quyến rũ, môi phà từng hơi thở khát tình vào tai y.

– Anh bây giờ chính thức cưỡng đoạt em đấy, người vợ Sushi của anh ah ~

Đó có thể là sai lầm, cũng có thể là hạnh phúc, nhưng từ giây phút này, Tiêu Chiến đã là vợ của Vương Nhất Bác.

** End **

Đây là cảnh bạn Công chặn cửa bắt bạn Thụ phải thu gom đồ đạc đi theo mình =)) Ảnh được vẽ lại bởi ss Cho Kyung Ah. Ss í vẽ rất là đẹp và sinh động.



Khi nào ss Cho Kyung Ah beta được, chúng ta sẽ tiếp tục câu chuyện Tử thư nha.

Hy vọng mọi người yêu thích chiếc fic nho nhỏ của Bác Chiến về chủ đề Sushi này. 

Chúc mọi người một năm mới vui vẻ và không bị dính Covid ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro