Chương 122: Quyền năng của Vương tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

**** Chú ý: Bòn đang thử nghiệm việc chèn ảnh chữ để ngăn chặn các web ăn cắp fic của Bòn. Mọi người đọc thấy ảnh đừng lạ nha

..//..

Tiêu Chiến từng nghĩ bản thân đã chết. Hắn ra đi không nhắm mắt vì rất nhiều hoài bão chưa hoàn thành. Nhưng hắn vẫn lựa chọn từ bỏ sinh mạng để bảo vệ người hắn yêu. Cuối cùng, hắn lại có được tất cả, hạnh phúc đủ đầy khiến nước mắt không thể ngừng rơi.

Vương Nhất Bác đi đến, không hiểu tâm tư Tiêu Chiến phức tạp như vậy. Y cho rằng hắn nhớ thương Kiên Quả nên mới xúc động. Lúc chuẩn bị vào Kim tự tháp, họ đã gửi nhờ Kiên Quả ở chỗ A Vân Ca, lúc đó họ xác định đây có thể là chuyến đi không trở lại, nên lần đó cũng chuẩn bị tâm lý sẽ phải chia ly với Kiên Quả. Nay gặp lại, khó tránh cảm xúc dâng tràn.

Ngờ đâu vừa ngồi xuống, Tiêu Chiến liền rướn người qua, nhẹ nhàng đặt lên môi y một nụ hôn.

Hôn phớt qua một cái, lại cảm giác không đủ. Hương vị ngọt ngào và hơi ấm quen thuộc của Vương Nhất Bác nhắc nhở Tiêu Chiến rằng hắn đã mong muốn được ôm hôn y nhiều đến nhường nào. Từ khi bước vào Kim tự tháp giam cầm đã luôn chờ đợi ngày được gần nhau như vậy. Cho nên, hắn lại tiếp tục ấn thêm một nụ hôn sâu nữa.

Môi kề môi, lưỡi giao hòa, mềm mềm ẩm ướt, trơn trơn trượt trượt, thích thú vô cùng. Cả hai triền miên một lúc thì toàn cơ thể đều bắt đầu nóng lên.

Vương Nhất Bác không biết vì sao mình được hôn, nhưng nếu là Tiêu Chiến đốt lửa trước, thì y chẳng ngại cho vào một mớ củi khô, để lửa tình thêm bùng cháy.

Y chuyển thế bị động thành chủ động, một tay đặt sau đầu Tiêu Chiến, lấn áp mạnh mẽ, khiến nụ hôn thêm cuồng nhiệt. Theo đó Tiêu Chiến bị ép ngửa người ra sau, suýt chút nữa cả hai ngã nhào ra nền đất. May mà Tiêu Chiến phản ứng nhanh, chống tay xuống đỡ cho cả hai.

Vương Nhất Bác thở ra một hơi trầm đục vì bị ngắt quãng, y dứt khoát bế hẳn Tiêu Chiến lên, hướng đến cửa nhà sải bước thật nhanh. Y mở khóa bằng vân tay, rồi thẳng chân mà đạp vào cửa, đi một mạch đến phòng ngủ, đẩy Tiêu Chiến xuống giường.

Tiêu Chiến chưa kịp hồi thần thì đã thấy Vương Nhất Bác đứng chắn phía trước, mắt đầy dục vọng nhìn hắn, tay thì cởi áo khoác ngoài ra, vứt sang bên cạnh. Xong, y lại cởi từng cúc áo ra, mắt vẫn không rời khỏi hắn.

Tiêu Chiến nằm trên giường thấy Vương Nhất Bác mặt lạnh bá đạo như vậy, vô thức nuốt ực một cái, cũng vô thức tự cởi chính mình. Cơ bản thì hắn thật sự mê luyến cơ thể hoàn hảo của Vương tử.

Cả hai cùng nhìn nhau mà cởi. Đến quần cũng âm thầm nhìn xem ai cởi nhanh hơn.

Tới khi đều lột đến sạch sẽ, Vương tử đổ người xuống ôm lấy Tiêu Chiến, trần trụi quấn quýt hôn môi không ngừng. Cả hai đều bị đối phương thu hút đến điên loan đảo phượng, đắm đuối si mê, đôi bàn tay xoa nắn cơ thể của nhau, cảm giác tuyệt vời qua từng phần da trơn trượt. Đến khi họ dừng lại để lấy hơi thở, ga giường gối nệm đã lung tung rối mù.

Hai người nhìn nhau say đắm, rồi lại tiếp tục nụ hôn cuồng nhiệt, trong gian phòng bắt đầu vang lên những âm thanh ái muội. Hai vật nhỏ theo cơ thể cũng ma sát vào nhau, bừng bừng sức sống.

Tiêu Chiến nằm dưới nhìn lên, Vương Nhất Bác từ trên chống tay nhìn xuống, ái tình cháy bỏng.

Tiêu Chiến vừa thở vừa quan sát gương mặt hoàn mỹ của Vương Nhất Bác, rồi xuống đến cần cổ dài, rồi qua cơ ngực săn chắc, tiếp nữa là phần dưới mà cả hai đang chạm vào nhau, cảm giác rõ ràng vật kia hùng dũng khí thế, nóng rực thô to, không muốn yên phận chút nào.

Vương Nhất Bác cũng theo ánh nhìn của Tiêu Chiến, hướng mắt nhìn xuống. Hai vật kia bị ép sát vào giữa bụng dưới của cả hai, căng cứng nóng rực đến khó chịu.

Vương Nhất Bác ngẩng đầu lên, nói:

- Nó muốn vào bên trong anh rồi.

Tiêu Chiến vẫn không rời mắt khỏi vật đó, nuốt ực một cái, cân nhắc:

- To như vậy, vào được sao?

Vương Nhất Bác cười mỉm, cúi xuống thì thầm vào tai Tiêu Chiến:

- Tôi sẽ làm cho được.

Nơi tư mật nhất của bản thân quấn lấy nơi riêng tư nhất người mình yêu thương, cảm giác sung sướng như được nhân lên mười lần, Tiêu Chiến thật sự rất thích cách hoan ái này. Mỗi lần đầu vật kia đánh trượt vào phần nhô ra của hắn, là như có tia điện khoái cảm chạy khắp toàn thân, đánh đùng đùng vào tâm trí. Mỗi khi trượt một cái, người hắn co giật lên, mật ngọt trong suốt rỉ ra ướt đẫm.

Càng ẩm ướt, càng dễ ma sát, càng đê mê. Tiêu Chiến không thể chịu nổi mà bật người dậy, bấu chặt vào lưng Vương Nhất Bác để tìm kiếm thăng bằng, vô tình cào hẳn ra một đường dài. Trong cao trào đỉnh điểm, xuất ra sự sung sướng nơi thiên đường.

Vương tử dừng động tác, thở từng hơi dồn dập nhìn người bên dưới, Tiêu Chiến mơ màng vô lực nằm ra giường. Trong ánh mắt Vương tử đầy giễu cợt, như đang nói: Nhìn đi, anh xuất sớm như vậy thì lấy gì mà tranh thế chủ động trên giường với tôi?

Tiêu Chiến không quan tâm ánh mắt tự đắc của Vương tử, hồn hắn đang lâng lâng, trôi lững lờ nơi bồng lai tiên cảnh. Cảm giác khi lên đỉnh thật sự rất tuyệt vời, nhất là được làm điều đó với người yêu thương.

Tiêu Chiến mơ mơ màng màng, cảm giác hai chân mình bị tách rộng ra, một lát sau, phía dưới đột nhiên mát lạnh, có thứ gì đó len lỏi xâm nhập vào.

Hắn bừng tỉnh, nhổm người dậy, thấy Vương tử đang cố gắng đưa gel bôi trơn vào bên trong, động tác khá là thuần thục. Tiêu Chiến ngượng đỏ cả mặt, lắp bắp:

- Cậu... cậu muốn làm thật đấy à?

Ưm... vừa dứt lời thì Vương tử đã đưa ngón tay thứ hai vào, cảm giác trướng đến khó chịu, Tiêu Chiến vặn vẹo người, muốn đạp người kia một cái, nhưng hắn nào dám nên chỉ cố nhịn xuống.

Tên tội phạm nào đó vẫn giữ nguyên gương mặt lạnh, giọng càng lạnh:

- Anh cố chịu một chút, phải làm cho nó "vừa".

Tiêu Chiến nhăn mày. Nơi ấy vốn không dùng để tiếp nhận vật lạ, nên dù đã có gel bôi trơn, việc bị xâm nhập vẫn khiến cơ thể kháng cự theo bản năng. Hắn co rút lại, tay của Vương tử chẳng thể di chuyển được.

Vương Nhất Bác liền đè lên cơ thể hắn, để hắn nằm yên, môi không ngừng hôn khắp nơi an ủi.

Tiêu Chiến được sự dịu dàng kiên nhẫn kia dụ dỗ, cơ thể thả lỏng ra, rồi hoài nghi:

- Vương tử, cậu trở nên chuyên nghiệp như vậy từ bao giờ thế?

Nhớ cách đây không lâu, y còn muốn trực tiếp mà xông vào, không có chút kiến thức ái tình gì cả. Bây giờ lại rành rọt từng bước một.

Vương Nhất Bác cười khẽ, nhỏ giọng vào tai hắn, rất ma mị:

- Tôi không lợi hại, anh chấp nhận nằm dưới tôi sao?

Cái này đúng. Tiêu Chiến bị chất giọng trầm nam tính áp đảo làm cho mụ mị cả đầu, im lặng không phản kháng. Càng lúc hắn càng mê mẩn Vương tử mất rồi.

- Được rồi, cậu vào đi. - Hắn thúc giục, còn nới rộng nữa lại càng khó chịu.

Vương tử cũng chẳng thể kiên nhẫn hơn được nữa, đẩy hai chân Tiêu Chiến dang rộng ra, từ từ công thành đoạt đất.

Có đau, có trướng, nhưng trên hết, vẫn là cảm giác chân chính thuộc về nhau là sự thỏa mãn, xen lẫn háo hức sung sướng.

Vương tử bắt đầu chuyển động. Những cái ấn thật nhẹ cho ai đó quen dần sự tồn tại của y bên trong cơ thể, từng nhịp từng nhịp đẩy đưa, xung điện từ nơi giao hòa lan ra toàn thân tê liệt.

Tiêu Chiến ngửa người ra sau tiếp nhận, cảm thấy nhịp đẩy từ từ nhanh hơn, mạnh hơn, cuối cùng, từng cái tiến vào như muốn hất cả người hắn lên, đâm vào nơi sâu nhất, cũng là nơi kích phát khoái cảm tràn lan, đầu óc hắn chẳng phân rõ đâu là nhân gian và thiên đường nữa.

- Vương tử... Nhất Bác... - Tiêu Chiến gọi loạn xạ, chẳng phải để được đáp lại, mà chỉ như tìm cách phát tiết ra xúc cảm vô thực đê mê mà thôi.

Nếu biết trước là người tiếp nhận cũng có thể sung sướng đến vậy, hắn trước kia chẳng tranh đấu vị trí với Vương tử làm gì. Chỉ cần là y, miễn là y, thì tất cả mọi hoan ái hắn đều thấy vui thích cả.

Tiêu Chiến bỗng dưng rất hối hận trước đây không biết quý trọng những ngày tháng bên nhau, không cho Vương Nhất Bác những giây phút ngọt ngào đến thế này. Nếu khi đó hắn thật sự ra đi ở trong Kim tự tháp, hoặc Vương Nhất Bác bị Giang Thế Hoành đâm chết, thì chẳng phải cả hai đã bỏ lỡ những gì tuyệt vời nhất giành cho nhau đúng không.

Thật may ông trời còn yêu thương bọn họ, cho hai người có cơ hội thấu hiểu và cần nhau hơn.

Tiêu Chiến tự cảm thấy bản thân có lỗi, ôm chặt lấy Vương Nhất Bác, đong đưa cơ thể theo từng chuyển động của y, tận hưởng khoái cảm do y mang lại. Đôi lúc hắn còn chủ động vặn vẹo thắt lưng, phối hợp đẩy đưa từng nhịp hoan ái đến cao trào.

Tiêu Chiến nhìn gương mặt chuyên chú của Vương Nhất Bác, thì thầm vào tai y:

- Cậu lượng sức một chút, không thì chẳng làm được mấy hiệp.

Vương Nhất Bác dừng lại động tác, liếc mắt nhìn qua:

Đây     là anh nói.

Tiêu Chiến liền ngửi thấy mùi vị nguy hiểm, linh tính mách bảo hình như hắn vừa lấy đá đập chân mình. Rất nhanh Vương tử đã cho hắn biết, y đang rất "lượng sức" rồi.

Cả hai lăn qua lộn lại đến tận trời đêm, bỏ cả bữa cơm chiều. Toàn thân Tiêu Chiến rã rời, không cử động được. Bụng hắn đói meo, toàn thân hoàn toàn vô lực. Giữa nằm chết và đói chết, hắn quyết định sẽ ngủ luôn, thà chết trong giấc ngủ còn hơn cử động cơ thể tê dại này.

Tiêu Chiến xụi lơ mà thở, được hơn nửa tiếng, người ở cạnh bên lại vòng tay qua, ôm lấy hắn, vừa hít vừa hôn không ngừng vào ót hắn.

Tiêu Chiến dùng cả sức bình sinh còn lại, thều thào:

- Vương tử, cậu tính dùng hết tinh lực cả đời cho đêm nay hả? Tôi không được rồi, tôi muốn ngủ.

Vương Nhất Bác phủ lên người hắn, tách hai cánh mông tròn trịa quyến rũ ra, từ từ tiến vào, nói:

- Khi tôi còn thức, anh chưa thể ngủ.

Vật kia càng dùng càng thôto, càng nóng bỏng, càng bá đạo, không có dấu hiệu mềm đi. Tiêu Chiến lại bịthúc đến muốn bung hết cả khung xương ra. Nếu tiếp tục đến cao trào, hắn chẳngbiết còn có thể xuất ra được gì nữa. Hắn nghi ngờ Vương tử không hề mất điquyền năng, y rõ ràng dùng quyền năng hồi sinh cho vật kia cứ xong một hiệp làlại ngóc đầu lên. Dù là thanh niên trai tráng cũng không thể liên tục làm mãikhông kiệt sức được. Này phản khoa học, phi logic, không có đạo lý, tam quan vềgiới tính nát tanh bành.

Tiêu Chiến không thể chịu nổi nếu tiếp tục lần nữa, hắn thật sự sẽ chết mất. Chết vì sướng cũng là chết nha. Hắn dùng toàn bộ sức lực để nhổm người dậy, quay đầu lại trừng mắt nhìn người kia, muốn quyết liệt tranh luận làm thế nào tiết chế dục vọng.

Thế nhưng, vừa nhìn thấy gương mặt của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến lập tức cứng ngắc người lại, rồi từ từ hắn nằm yên xuống, không động đậy.

Vương Nhất Bác đang hưng phấn, nhưng không phải không biết lo nghĩ cho Tiêu Chiến, thấy phản ứng kỳ lạ của hắn, y liền dừng lại động tác, xoa đầu hắn.

- Tôi làm anh đau à?

Tiêu Chiến thất thần lắc đầu, mắt vẫn nhìn y.

Vương Nhất Bác nhíu mày:

- Chuyện gì vậy?

Tiêu Chiến cân nhắc một hồi, hoang mang đáp:

- Vương tử, mắt của cậu phát sáng.

Ánh mắt phát sáng trong đêm, lẽ nào quyền năng của y đã trở lại?

Lời nhắc của Tiêu Chiến đánh động tâm trí Vương Nhất Bác, lúc này y mới nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình. Liền nói:

- Tắt đèn ngủ đi.

Lúc cả hai quấn lấy nhau đến khi trời tối. Tiêu Chiến không nhìn thấy gì mới bật đèn ngủ. Ánh sáng vàng nhạt làm gian phòng lúc tỏ lúc mờ, gợi thêm tình thú, cả hai lại tiếp tục nhào vào nhau, vui đùa không dứt từng nhịp ra vào mê muội.

Có lẽ chính ánh đèn đó đã vô tình khiến Vương Nhất Bác không nhận ra bản thân nhìn thấy Tiêu Chiến không phải vì ánh đèn.

Tiêu Chiến lập tức nhổm người dậy, với tay tắt đèn ngủ bên giường.

Bóng tối đổ ập xuống, tối đen như mực. Tiêu Chiến không thể nhìn thấy được gì xung quanh căn phòng, nhưng đôi mắt của Vương tử lại thật sự long lanh như ánh pha lê, vừa tuyệt đẹp vừa mang vẻ uy nghiêm đáng sợ.

- Cậu nhìn thấy tôi chứ? - Tiêu Chiến hỏi với tâm trạng bất an.

Vương Nhất Bác gật đầu:

- Rất rõ ràng.

Cả hai không hẹn mà cùng nhau im lặng. Một hồi lâu, Tiêu Chiến ngồi dậy bật đèn chính lên, căn phòng sáng bừng nhưng trong lòng của cả hai chỉ một màu u ám.

Nhìn thấy trong đêm, mắt phát sáng, quyền năng của Vương tử thật sự quay trở lại rồi.

Quyền năng sẽ mang đến cho Vương Nhất Bác sức mạnh, giúp y tiếp tục là một người xuất chúng. Nhưng sự quay trở lại này liệu có mang theo lời cảnh báo gì không? Ví như, lời nguyền gia tộc chưa từng được hóa giải. Việc Vương tử mất quyền năng trước đây chẳng qua vì đã dốc toàn lực để cứu Tiêu Chiến.

Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến lặng lẽ nhìn nhau, cả hai cùng nghĩ đến giả thiết này.

Tiêu Chiến cố xua đi những suy nghĩ tiêu cực, lạc quan nói:

- Chắc là không đâu. Tiểu Tán rời đi với chấp niệm đã được hoàn thành, cả công chúa cũng nói lời xin lỗi Tiểu Tán rồi. Mọi chuyện đã được hóa giải, đâu còn điều gì khiến nhà họ Vương phải dâng tim? Có lẽ, quyền năng mà cậu tu luyện được thì vẫn luôn tồn tại và tái sinh trong cơ thể cậu. Do sử dụng quá mức sẽ tạm thời mất đi, sau thời gian nghỉ ngơi thì quay trở lại thôi.

Vương Nhất Bác vẫn im lặng không lên tiếng, Tiêu Chiến liền vươn tới ôm lấy y:

- Đừng lo lắng. Tội hồn đã được Tiểu Tán thanh tẩy, Kim tự tháp kia cũng sắp sụp đổ đến nơi rồi. Mọi chuyện đã kết thúc. Quyền năng là của cậu, nên sẽ quay về với cậu, chỉ đơn giản vậy thôi.

Vương Nhất Bác nhìn vẻ kiên định của Tiêu Chiến, thở nhẹ một hơi rồi gật đầu, đồng tình với hắn.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro