Chương 127: Người sống không có trái tim

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tác giả: Bòn

Beta: Ying9791 (Na)

..//..

- Cậu bình tĩnh lại đã... - Ngô Cảnh Tử chưa dứt lời thì cửa xe của anh ta mở ra, Ottah bước xuống, tay ôm một hộp gỗ tiến về phía Tiêu Chiến. Ngô Cảnh Tử liền giải thích:

- Chuyện cậu nhờ có liên quan đến Viện nghiên cứu. Tôi gọi điện nhiều lần cho Vương Nhất Bác nhưng không liên hệ được, đành phải trông cậy vào Ottah thôi. Cũng may cậu ấy nắm vững quy trình, có thể làm thủ tục và cam kết mang được xác ướp Oubestet ra ngoài.

Quả thật, trên tay Ottah chính là hộp gỗ chứa xác ướp của Oubestet bên trong.

Ngô Cảnh Tử nghiêm giọng dặn dò:

- Đây là cổ vật quan trọng, hiện đã được bàn giao cho Bộ Cổ vật. Việc mang ra ngoài sử dụng cho mục đích riêng như thế này là trọng tội đó. Cậu cần gấp như vậy làm gì?

Biết là trọng tội, có khi còn phải gặp rắc rối về mặt pháp lý, vậy mà Ngô Cảnh Tử vẫn nhận lời giúp Tiêu Chiến, không truy hỏi nhiều. Tiêu Chiến vô cùng cảm kích, không biết làm sao để báo đáp ân tình này, đôi mắt đỏ hoe, nói:

- Cảm ơn anh Cảnh Tử, cảm ơn Ottah. Nếu chuyện này bị phát hiện, xin hai người hãy quy mọi trách nhiệm cho tôi và Vương tử. Tôi không muốn vì chúng tôi mà hai người bị liên lụy.

Dù sao thì nếu hôm nay phỏng đoán của Tiêu Chiến không thành công, Vương tử có khi còn chẳng sống sót để chịu trách nhiệm. Huống hồ, cả một Kim tự tháp khổng lồ còn bị hắn phá sập, thì sợ gì thêm tội làm một xác ướp mèo mất tích.

Ngô Cảnh Tử nhíu mày:

- Không phải vấn đề liên lụy hay trách nhiệm. Tôi chỉ muốn biết, cậu và Vương tử đang gặp chuyện gì? Tôi cảm giác hai người có gì đó rất bí hiểm. Nhưng mà, cậu không sao chứ? Mặt mày tái xanh thế này?

Tiêu Chiến quả thật đã rất kiệt sức, đầu choáng mắt hoa đến đứng cũng không vững.

- Tôi sẽ kể mọi chuyện với anh sau. - Tiêu Chiến cố gắng nhấn giọng rõ ràng - Sau khi tôi hoàn thành tất cả mọi chuyện, được không? Bây giờ, xin hãy giao Oubestet cho tôi.

Ottah liếc nhìn Ngô Cảnh Tử, rồi đưa hộp gỗ cho Tiêu Chiến. Gương mặt cậu ta vẫn lạnh tanh:

- Nếu xác ướp của con mèo không được trả về đúng thời hạn, Vương tử thật sự sẽ phải chịu trách nhiệm. Tôi... Tôi giả chữ ký của Viện trưởng để mang nó ra.

- Việc hai người đưa Oubestet đến ngay lúc này chính là đại ơn với chúng tôi rồi.

Tiêu Chiến biết Ngô Cảnh Tử còn muốn hỏi xem hắn có biết chuyện Kim tự tháp sụp đổ đang chấn động toàn Ai Cập và được Thế giới quan tâm hay không, nhưng hắn không có thời gian và sức lực giải thích về chuyện đó. Vội vàng tạm biệt Ngô Cảnh Tử và Ottah.

Tiêu Chiến mang hài cốt của Tiểu Tán và Oubestet vào phòng thờ thần của ngôi biệt thự. Bên trong, hắn đã chuẩn bị sẵn búa lớn, cuốc, xẻng, xe cút kít, dây thừng và cả đèn pin. Kiểm tra lại mọi thứ cần thiết, Tiêu Chiến cầm lấy búa, đứng giữa gian phòng, từ từ ngước nhìn lên tượng thần Isis, thì thầm với đấng vô hình nào đó:

- Tôi mang Tiểu Tán đến cho ngài, ngài trả Nhất Bác lại cho tôi!

Vừa dứt lời, hắn giơ cao búa rồi đập mạnh xuống nền đá lạnh lẽo.

Nền đá nứt vỡ, cả cơ thể Tiêu Chiến cũng choáng váng theo. Hai tay hắn run run, chân gần như khuỵu xuống. Tiêu Chiến biết hắn đã quá đuối sức rồi. Chạy liên tục một vòng Kim tự tháp, đến tầng đáy sâu mang một bộ hài cốt theo. Cả cơ thể lẫn tinh thần đều kiệt quệ, nhưng Tiêu Chiến không dám chậm trễ một giây một phút nào. Hắn còn thời gian, nhưng Vương tử thì không. Vương Nhất Thiên phải moi tim ngay khi thất bại trong chuyến khảo sát Kim tự tháp Ramsis, cho nên không thể xác định được đâu là thời khắc cuối cùng của Vương tử.

Tiêu Chiến miệt mài mà đập nền, phá đá, đào bới, kéo đất ra ngoài. Hắn muốn đào một đường hầm thật sâu từ chân tượng thần Isis đi xuống. Bên dưới là lớp đá dày, đất cát trơ cứng, Tiêu Chiến đã tốn quá nhiều sức lực để đưa Tiểu Tán ra khỏi Kim tự tháp, hiện tại công việc nặng nhọc này đang thách thức giới hạn của hắn, trái tim không ngừng co thắt lại, hai mắt hoa lên.

Đến buổi chiều Tiêu Chiến chỉ mới đào được một lối đi nhỏ, tối tăm mịt mù. Toàn thân hắn là bụi và đất, các rãnh đá sắc bén rạch nhiều đường trên tay hắn, máu ứa ra khô lại, hòa cùng bụi đá, tạo những đường cắt ngoằn ngoèo ghê rợn. Tiêu Chiến không màng đến, trong tâm trí hắn chỉ còn hình ảnh của Vương Nhất Bác. Tình trạng của hắn hiện giờ cũng giống như lúc Vương tử ở trong Kim tự tháp. Dù cơ thể thương tổn thế nào y vẫn giữ xác Tiêu Chiến bên cạnh, vì mạng sống của hắn, y dốc ra toàn bộ quyền năng của mình, sự đau đớn ấy, thống khổ ấy, Tiêu Chiến không thể hình dung được, hắn chỉ biết dù bây giờ sức cùng lực kiệt đến thế nào, hắn cũng không thể bỏ cuộc.

Tiêu Chiến đào đến tay và chân đều tê dại, con đường đi xuống đã sâu hơn rất nhiều, trời cũng tối dần đi. Không gian xung quanh vong vọng đủ loại âm thanh từ tiếng va chạm của búa, tiếng xúc đất, tiếng thở từ miệng... Mồ hôi lã chã chảy trên khuôn mặt hắn, mỗi lần vung búa là một cú gõ mạnh vào trái tim đầy mệt mỏi. Hắn không biết mục tiêu của mình sâu đến mức nào, hắn chỉ biết bản thân không thể dừng lại.

Hơi thở Tiêu Chiến dần ngắt quãng, đầu óc mơ hồ mụ mị, biểu hiện cảnh báo đã chạm đến ngưỡng giới hạn cuối cùng của cơ thể này.

Khi Tiêu Chiến tiếp tục giơ búa lên đập xuống, cơ bắp toàn cơ thể như chạm đến ngưỡng tử thần, từng mạch máu lẫn thớ cơ như muốn nổ tung, nội tại bên trong bùng lên cảm giác đau đớn. Chiếc búa tuột khỏi tay rơi xuống, cả thân người ngã nhào xuống, toàn thân bất động.

Thân thể tàn tạ không nhúc nhích, không gian im ắng quay cuồng mờ ảo, Tiêu Chiến nhắm hờ mắt, chỉ còn lại một chút ý thức, như giây phút trút đi hơi thở cuối cùng khi bị xuyên tim. Hắn lại sắp chết một lần nữa ư? Vì sao cảm giác này lại quen thuộc như vậy? Cảm giác linh hồn sắp rời khỏi thể xác là như vậy sao?

Ba ngày ăn uống ngủ nghỉ không đầy đủ, cơ thể lại vận động quá sức, tâm trí không ngừng lo âu hoảng sợ. Tiêu Chiến chỉ là người trần mắt thịt, những gì có thể làm rồi sẽ đến giới hạn. Hắn biết được con đường cứu Vương tử, lại bất lực vì chẳng thể đi tới đích đến cuối cùng.

Tiêu Chiến nằm đó, hé mắt nhìn lên đường hầm mà hắn vừa đào, ánh sáng từ phòng thờ thần chỉ còn lại một đốm nhỏ xíu phía xa xa, tựa như niềm hy vọng le lói của hắn và Vương tử. Một khi mắt hắn hoàn toàn khép lại, bóng tối trùm xuống, niềm hy vọng kia cũng sẽ tan biến.

Hai hàng nước mắt chảy dài, lòng uất nghẹn nhưng chẳng còn sức phát ra âm thanh nào cả. Hắn không cam lòng chết đi như vậy, không cam lòng khi những gì cả hai đã cố gắng lại trở thành con số không, càng không cam lòng rời bỏ vòng tay của người hắn yêu thương.

Vương tử của hắn, hắn không cứu được y, lần thứ hai.

Tiêu Chiến không muốn nhắm mắt lại, nhưng mà, bóng dáng tử thần hình như đang ở rất gần rồi, đang chờ đợi hắn.

Một lần nữa, hắn lại đi trước y. Nếu y phải đến đây moi tim, thấy hắn gục chết tại nơi này, có lẽ y sẽ thật sự muốn mau chóng moi tim, tìm đường giải thoát khỏi hiện thực đau khổ này.

Khi trái tim của Tiêu Chiến ngừng đập trong khoảnh khắc, một bàn tay đầy vết thương nứt vỡ chạm nhẹ vào má hắn, hương thơm hồi sinh quen thuộc phảng phất, đưa sự sống tràn vào tâm trí hắn.

- Tiêu Chiến, Tiêu Chiến...

Có người gọi hắn, chất giọng trầm ấm thân thương. Sức mạnh hồi sinh tuy yếu ớt, nhưng vẫn từ từ cứu lấy cơ thể tàn tạ này.

Ánh mắt vô thần của Tiêu Chiến từ trắng nhòe không thấy gì, dần dần hiện ra bóng hình trước mặt. Người ấy đang ôm hắn trong lòng, không ngừng truyền vào sức mạnh hồi sinh.

- Vương... Vương tử...? - Tiêu Chiến không thể tin vào mắt mình. Rồi dùng hết sức mạnh vừa có được, bật dậy:

- Vương tử, cậu... cậu cũng chết rồi ư? Chúng ta đang ở dưới địa ngục sao?

Đường hầm rất tối, Tiêu Chiến nhận ra Vương Nhất Bác nhờ hương thơm quen thuộc bao quanh y.

Vương Nhất Bác lại ôm lấy Tiêu Chiến, để toàn thân y đều có thể truyền quyền năng chữa trị cho hắn.

- Tôi chưa chết, anh cũng chưa chết.

Bấy giờ Tiêu Chiến mới bình tĩnh lại và nhận ra cả hai đang ở trong đường hầm hắn mới đào. Hắn vừa gặp tử thần, hắn chắc chắn khoảnh khắc đó đã rời khỏi khỏi trần gian. Cũng may Vương tử đã kéo hắn về, mang lại cho hắn sự sống này.

Thật mỉa mai làm sao, quyền năng luôn rình rập cướp đi mạng sống của Vương Nhất Bác, lại là sức mạnh để y cứu những sinh mạng khác.

Tiêu Chiến xúc động ôm chặt lấy Vương Nhất Bác. Cả hai kề sát cạnh nhau, cùng lưu luyến giây phút kề cận bên nhau này.

Một lúc lâu sau khi đã hoàn toàn khỏe hơn, Tiêu Chiến hỏi:

- Cậu tỉnh dậy khi nào? Sao biết tôi ở đây?

- Có lẽ là ngay lúc anh đưa Tiểu Tán ra khỏi Kim tự tháp.

- Cậu biết tôi đến Kim tự tháp? - Tiêu Chiến kinh ngạc.

- Không biết. Nhưng khi tỉnh lại không tìm thấy anh, tôi đoán anh đã về đây theo lời tôi dặn. Chỉ là khi đến đây, vừa thấy hài cốt của Tiểu Tán, vừa thấy xác ướp Oubestet, còn thấy anh đào một hố thật sâu thế này, tôi đoán vậy.

Nghe đến lời căn dặn của Vương Nhất Bác, rồi nghĩ đến bản di chúc cách biệt âm dương kia, Tiêu Chiến nổi lên lửa giận, đẩy mạnh Vương Nhất Bác ra, muốn nói chuyện lý lẽ chất vấn y. Song, nhìn đến khung cảnh hiện giờ, Tiêu Chiến cũng biết phân nặng nhẹ, đành nhịn xuống.

Nhưng mà, nếu như việc hắn đưa Tiểu Tán ra khỏi Kim tự tháp khiến Vương Nhất Bác tỉnh lại, vậy có nghĩa phỏng đoán của hắn về lời nguyền là hoàn toàn đúng. Tiêu Chiến ngơ ngẩn một lát, lòng thầm vui mừng.

- Anh đang làm gì? Tại sao lại đào xuống đây? - Vương Nhất Bác hỏi. Dám đập phá phòng thờ thần, gan Tiêu Chiến quả là không nhỏ.

Tiêu Chiến cố kìm nén cảm giác hưng phấn trong lòng, sắp xếp câu chữ, nói ra phỏng đoán của mình:

- Tôi không tin lời nguyền họ Vương không liên quan gì đến câu chuyện 2000 năm trước của Tiểu Tán. Chỉ là không biết chúng ta đã sai từ đâu. Sau khi nghĩ lại mới thấy, có lẽ chúng ta đã xem nhẹ một yếu tố quan trọng: Tất cả các vị thần đã rời đi ngay khi Ai Cập diệt vong. Có nghĩa, từ giây phút quân La Mã chiếm lấy thành Alexandria, thần Isis đã không còn ở cạnh bên con dân của ngài nữa.

Thần Isis không còn, vậy sức mạnh hồi sinh của thần mấy ngàn năm qua từ đâu mà có? Chỉ một khả năng là có người được thần truyền thừa, còn lưu giữ lại quyền năng và truyền lại cho nhà họ Vương.

Ở thời điểm đó, ai là người có được sức mạnh của thần Isis? Chắc chắn không phải là Gyasi, ông ta chưa từng được công nhận là Quan Tư tế điện thần Isis, chỉ mới là thầy tu được chỉ dạy. Gyasi đã không thể, thì các thầy tu khác trong điện thần Isis càng không thể.

Người duy nhất giữ được quyền năng như thần Isis, chỉ có Tư tế Husani Yibo.

Thần Isis rời đi, nhưng Tư tế Yibo thì không. Ngài ấy vẫn tồn tại để duy trì sức mạnh hồi sinh của mình.

Vương Nhất Bác không thể tin được khi nghe thấy giả thiết này:

- Tư tế Husani Yibo còn sống?

Tiêu Chiến gật đầu:

- Sống theo cái cách mà ngài ấy đã nói với Tiểu Tán, sống như cái xác không có trái tim.

Điều này rất hoang đường, nhưng với một người nắm trong tay quyền phép tái sinh như như Tư tế Yibo lại không phải không có khả năng. Ngài ấy luôn thực hiện những gì bản thân cam đoan, nên khi thốt ra lời "sẽ sống như cái xác không có trái tim" với Tiểu Tán, chắc chắn ngài ấy đã nghĩ đến con đường này.

Chỉ là thật sự tồn tại loại sức mạnh có thể duy trì mạng sống đến tận 2000 năm ư? Tư tế Yibo dù nhận được truyền thừa của thần, nhưng cũng chỉ là một người có nửa sức mạnh thần linh. Chẳng lẽ trong giây phút trao đổi trái tim với Tội hồn, ngài đã chẳng còn là người nữa.

Vương Nhất Bác nói:

- Nhà họ Vương dâng tim chính là để Tư tế Husani Yibo duy trì sự sống?

Tiêu Chiến lại gật đầu. Vương Nhất Bác có cảm giác không chân thực:

- Để làm gì?

Tiêu Chiến quả quyết:

- Chờ Tiểu Tán.

Vương Nhất Bác trầm ngâm suy tư, xâu chuỗi lại nhiều sự việc và giả thiết của Tiêu Chiến. Tư tế giữ Gyasi bên cạnh ngài thật lâu, sau đó muốn ông ta xuôi về phía Nam, là quê hương xứ sở của ngài, rồi duy trì thế hệ sau ở đó. Như một hình thức thân cận để dễ dàng truyền thừa sức mạnh. Cho nên, giữa nhà họ Vương và Tư tế Yibo như có sự gắn bó mật thiết, sự thật chính là để duy trì mạng sống cho Tư tế. Tư tế tiếp tục sống, truyền lại quyền năng lại cho nhà họ Vương.

Mục đích để làm gì?

Vương Nhất Bác nói:

- Tôi hiểu Tư tế nguyền rủa điều gì lên các thế hệ sau của Gyasi rồi. Vì Gyasi đã thông đồng với Công chúa, cướp đi Tiểu Tán của ngài ấy, cho nên Gyasi phải có trách nhiệm trả Tiểu Tán về cho ngài ấy. Không cần biết bao lâu, không cần biết thảm khốc thế nào, ngài ấy vẫn cứ chờ.

Một khi Tư tế Yibo chết, sức mạnh của ngài cũng sẽ biến mất như thần Isis về với thần Ra. Cho nên ngài ấy phải "luôn sống". Tư tế hiểu rõ khả năng thôi miên tâm trí của Tội hồn, không ai dễ dàng đi xuống đáy Kim tự tháp mà không bị điều khiển, ngoại trừ có sức mạnh của Hoàng gia, vì Hoàng gia được Pharaoh che chở. Ngài ấy quá yêu Tiểu Tán, quá căm hận Ai Cập, nên chắc chắn không thể đối diện với Tội hồn. Gyasi và thế hệ sau của ông ta phải nhận trách nhiệm đó.

Sức mạnh hồi sinh từ đời này đến đời khác của nhà họ Vương chính là đến từ Tư tế Yibo. Ngài ấy để lại quyền năng chỉ vì một mục đích: Thanh tẩy trái tim cho người tiến vào Kim tự tháp giam cầm. Trái tim càng nhẹ, càng thanh khiết, thì càng không bị Tội hồn tác động, để có thể mang hài cốt Tiểu Tán ra ngoài.

Tiếc là qua bao nhiêu năm, vẫn không một ai đủ sức mạnh chống lại Tội hồn. Đến đời của Vương Nhất Thiên, người có mức độ vùng vẫy cao nhất trong gia tộc, cũng chỉ đi đến tầng 2 của Kim tự tháp. Vì sự bốc đồng và oán hận, Vương Nhất Thiên đã không cho Vương Nhất Bác biết sự thật về nhà họ Vương, muốn y sống cuộc đời nhàn hạ lắm tiền rồi tự moi tim, trả lại sức mạnh của Tư tế Yibo cho thế hệ sau.

Lời nguyền cứ liên tục kéo dài từ năm này qua năm khác, nếu như đến một độ tuổi nhất định mà họ Vương không thể hoàn thành sứ mệnh của mình, không mang được Tiểu Tán trả lại cho Tư tế Yibo, ngài sẽ rút lại sức mạnh bằng cách lấy đi trái tim đang sống.

Mà nơi Tư tế muốn nhà họ Vương dâng tim, chắc chắn phải là nơi ngài đang cư ngụ, nơi mà sức mạnh của ngài có tác động mạnh nhất. Nói cách khác, chính là phòng thờ thần này. Tư tế Husani Yibo đang ở đây!

Vương Nhất Bác đã hiểu tường tận, liếc nhìn vách đá mà Tiêu Chiến đang đào dở dang:

- Cho nên, điện thần sụp đổ năm xưa, nơi chôn vùi Tư tế Yibo năm xưa, chính là phòng thờ thần này?

Vương Nhất Bác bật cười, một tràng cười cay đắng nghiệt ngã. Đứa trẻ họ Vương sinh ra, tự chạy đến nơi này quỳ dưới chân thần để tu luyện sức mạnh, rồi đến khi trưởng thành, lại tự chạy đến đây moi tim. Một vòng tuần hoàn đẫm máu tưởng rằng từ thần Isis tối cao, đâu biết rằng người nguyền rủa ấy đang ở sâu trong lòng đất dưới chân bọn họ.

Tiêu Chiến nói:

- Vì vậy bằng mọi cách tôi phải mang Tiểu Tán và Oubestet đến đây. Tôi tin, chỉ cần chúng ta trả lại Tiểu Tán cho ngài ấy, ngày ấy sẽ không cần trái tim của cậu nữa.

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, ánh mắt trìu mến dịu dàng. Y nâng tay chạm vào má của hắn, nhẹ giọng:

- Anh vất vả rồi.

Tiêu Chiến lắc đầu:

- So với những gì cậu phải trải qua dưới đáy Kim tự tháp, thì chẳng là gì cả.

Vương Nhất Bác không phải người dễ dàng bộc lộ tình cảm. Y cảm nhận rõ ràng sự hy sinh mà Tiểu Tán dành cho mình, lại không biết làm sao thể hiện tình cảm của mình. Trong bóng tối, y chỉ có thể dùng hành động thay cho lời nói, nhẹ nhàng áp tới, hôn lên môi hắn.

Tiêu Chiến được hôn, vội vàng đáp trả. Khi tách ra, hơi thở cả hai đều dồn dập, hắn nói:

- Chúng ta tiếp tục đào thôi.

Vương Nhất Bác "ừm" nhẹ một tiếng rồi lưu luyến tách ra, bắt đầu phân chia công việc. Y nhận nhiệm vụ vất vả hơn là đập đá và đào xuống, Tiêu Chiến thì xới đất lên xe để mang ra ngoài.

Cả hai ra sức làm, chẳng còn để ý đến thời gian. Vì Vương Nhất Bác đã tỉnh nên Tiêu Chiến cũng tự cho mình nghỉ ngơi một chút, nấu chút đồ ăn cho cả hai. Nếu tiếp tục nhịn đói nữa y sẽ chết thật.

Đường hầm càng đi xuống sâu, càng tăm tối, áp lực cũng lớn dần lên. Tiêu Chiến rọi đèn qua, thấy những vết máu trên người Vương Nhất Bác không những chẳng hề khô đi, mà còn rịn ra ướt đẫm theo những động tác mạnh của y. Những vết thương tự hủy hoại bản thân ấy là kết quả từ sự chiến đấu với lời nguyền của Vương Nhất Bác, rất khó lành. Tiêu Chiến ra hiệu cho y sơ cứu qua, Vương Nhất Bác lạnh nhạt lắc đầu:

- Không chết được.

Mỉa mai làm sao. Nhà họ Vương có sức mạnh nghịch thiên, nhưng lại phải chết thảm vì chính sức mạnh đó.

Tiếp tục đào, tiếp tục xới đất, đến khi phía trên phòng thờ thần không còn chỗ để đất đá từ dưới đường hầm mang lên, cuốc đất của Vương Nhất Bác bỗng chạm vào một khối vật tương đối mềm, màu đen đặc quánh, phảng phất có quyền năng quỷ dị.

Y nhặt lên, Tiêu Chiến cũng tiến đến xem.

Vương Nhất Bác lật qua lật lại mảnh đá, im lặng thật lâu, phỏng đoán:

- Mảnh vỡ của tượng thần Isis?

Tiêu Chiến nhìn thấy cũng cho là như vậy. Hắn đã nhìn tượng thần Isis khổng lồ uy nghiêm ở điện thần 2000 năm trước. Đúng là chất màu đen đặc huyền bí thế này.

- Chúng ta đoán đúng rồi. Nơi đây chính là điện thần Isis năm xưa.

Vương Nhất Bác gật đầu, không giấu được vẻ căng thẳng. Nếu tiếp tục đào xuống, liệu họ có tìm thấy không gian đóng băng của Tư tế Yibo? Ở bên trong nơi lạnh lẽo ấy suốt 2000 năm qua, thân xác không có trái tim của ngài đã biến hóa như thế nào?

Quả thật không bao lâu sau, Vương Nhất Bác đập lên tường đá, phía trước liền vỡ ra từng tảng đất, mở ra một con đường tối tăm ẩm ướt.

Vương Nhất Bác nhận ra đây chính là mật đạo nối vào nơi thần điện sụp đổ mà Gyasi đã đào trong đêm mưa gió ấy. Vương Nhất Bác dừng tay, nói với Tiêu Chiến:

- Đưa Tiểu Tán và Oubestet xuống đây.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro