CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Triết Hạn bị bác sĩ đánh giá là trạng thái tinh thần không ổn định, không đủ điều kiện làm chứng tại tòa, anh chỉ có thể ngồi ở phía dưới nghe.

Luật sư bào chữa đã bào chữa cho việc Cung Tuấn bị mất trí nhớ và liệu tội danh có được thành lập hay không.

Bởi vì theo những chứng cứ có được, Cung Tuấn khó lòng trốn thoát.

Nhưng càng vào thời điểm không hợp lý như thế này, đối với bồi thẩm đoàn mà nói thì thẻ bài tình cảm luôn là thứ tốt nhất.

Cho nên mối quan hệ giữa Trương Triết Hạn và Cung Tuấn rất quan trọng.

Tại sao lại có người ở cùng với người muốn giết mình.

Toàn bộ quá trình xét xử, đại khái Cung Tuấn đã bị thẩm phán nhắc nhở khoảng năm sáu lần khi hắn quay đầu lại nhìn Trương Triết Hạn.

Cung Tuấn quay đầu nhìn người yêu thật sự giống như một đứa trẻ bơ vơ.

Tòa án đã không thể đưa ra phán quyết, và bản án đã bị hoãn sang phiên sơ thẩm thứ hai.

Cung Tuấn bị đưa ra khỏi tòa án, hắn từng bước đều quay đầu lại nhìn Trương Triết Hạn.

Ngay cả Trương Triết Hạn cũng không biết hắn đang diễn kịch hay thật sự vô tội.

"Hôm nay vụ án sát nhân sợi chỉ đỏ không đưa ra lời tuyên án, liệu nghi phạm có bị xử phạt hay không? Chúng tôi sẽ tiếp tục đưa tin vụ án này... "

Mẹ Hải đã theo dõi tin thức liên quan đến sát nhân sợi chỉ đỏ từ lâu.

Kể từ đêm nhảy xuống biển, Trương Triết Hạn chưa bao giờ đến cửa hàng nữa.

Anh không dám, không dám đối mặt với mẹ Hải.

Người mà mẹ Hải vô cùng căm ghét, hiện giờ Trương Triết Hạn lại muốn hắn thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.

"Tiểu Triết, trở về đi, mẹ không trách con."

Rất lâu sau đó, Trương Triết Hạn nhận được tin nhắn từ mẹ Hải.

Trương Triết Hạn khóc với điện thoại đến mức ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn.

Ngay cả cha mẹ ruột cũng không thể chấp nhận sự lựa chọn của anh, nhưng mẹ Hải lại có thể tha thứ cho anh như vậy.

Nhiều ngày sau, Trương Triết Hạn lại đến cửa hàng hoa.

Không có gì thay đổi, nhưng dường như mọi thứ đều thay đổi.

Anh đứng ở cửa rất lâu cũng không bước vào cho đến khi mẹ Hải bước ra và nhìn thấy anh.

"Nạn nhân cũng có quyền lựa chọn những gì mình muốn." Mẹ Hải ôm Trương Triết Hạn. "Mẹ không trách con."

Mẹ Hải thực sự coi Trương Triết Hạn là đứa con trai khác của bà, đối với con trai mình, bà cũng không thể nói nên lời trách cứ.

Trương Triết Hạn khom lưng úp mặt trên vai mẹ Hải khóc.

"Thà rằng người chết đi là con".

"Mỗi người đều có số phận riêng của mình, phú quý do trời." Mẹ Hải an ủi Trương Triết Hạn. "Còn sống thì nên sống thật tốt, nếu sau này các con có thể rời khỏi nơi này, hãy sống thật tốt."

Mẹ Hải cũng không biết việc Cung Tuấn mất trí nhớ là giả, điều này làm cho Trương Triết Hạn càng thêm tội lỗi.

"Hôm nay phiên sơ thẩm thứ hai của sát nhân sợi chỉ đỏ sẽ mở và dự kiến ​​sẽ kết thúc vào buổi trưa. Phóng viên của chúng tôi sẽ có mặt bên ngoài phiên tòa để theo dõi kịp thời... "

Phiên sơ thẩm thứ hai rất ngắn và không có bằng chứng nào để nộp.

.

Nó không mất nhiều thời gian để thực hiện một tuyên bố cuối cùng.

"Bị cáo còn có điều gì cần bổ sung sao?" Thẩm phán đã chuẩn bị kết thúc phiên tòa và cho bồi thẩm đoàn thời gian bỏ phiếu.

"Tôi có." Cung Tuấn vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng.

"Tôi không biết mình thực sự có phải là kẻ sát nhân sợi chỉ đỏ hay không.

Nếu đúng thì tôi là một kẻ xấu xa."

Trương Triết Hạn bắt đầu lo lắng, bởi vì đoạn này không nằm trong kế hoạch, hơn nữa nghe được những lời này biểu cảm của bồi thẩm đoàn cũng không dễ nhìn.

"Nhưng mà, tình yêu của tôi, lẽ ra em ấy không phải chịu đựng nhiều như vậy."

"Em ấy đã phải chịu thương tổn như thế nào mới có thể tạo thành bệnh rối loạn hoảng sợ nghiêm trọng như vậy, tôi chỉ lo lắng nếu không có tôi ở bên cạnh, chứng rối loạn hoảng sợ của em ấy sẽ ra sao." Cung Tuấn hai mắt đẫm lệ nhìn Trương Triết Hạn.

"Có thể tôi đã từng gây ra cho em ấy loại thương tích này, có thể tôi đã mang đến nỗi đau không thể xóa nhòa cho nhiều người, nhưng chính vì lẽ đó, bây giờ tôi không không có cách nào bồi thường cho những người khác, ít nhất hãy để tôi ở bên em ấy, người duy nhất trong cuộc đời tôi, nhìn em ấy khỏe hơn, nhìn em ấy có cuộc sống tốt hơn."

Cung Tuấn vừa nói vừa nghẹn ngào đến mức không thể nói tiếp.

"Trên đây là tất cả những gì tôi muốn nói."

Trương Triết Hạn hoảng hốt, rõ ràng Cung Tuấn không mất trí nhớ, nhưng lời hắn nói ra vẫn rất cảm động người khác.

"Phiên tòa xét xử sát nhân sợi chỉ đỏ đã kết thúc và vụ án được khép lại do nghi phạm được tuyên trắng án vì mất trí nhớ... "

Số người trong bồi thẩm đoàn bỏ phiếu Cung Tuấn vô tội giành chiến thắng trong gang tấc. Khi thẩm phán tuyên bố Cung Tuấn sẽ được tha bổng, tòa án trở nên ồn ào, tiếng phản đối vang lên phía sau Trương Triết Hãn.

Mặc dù được tuyên vô tội nhưng Cung Tuấn vẫn phải sống dưới sự giám sát của cảnh sát và thường xuyên kiểm tra sức khỏe tại bệnh viện.

Nhưng Trương Triết Hạn đã không quan tâm, chỉ cần Cung Tuấn còn có thể sống cùng mình, là đủ rồi.

Sau khi phiên tòa kết thúc, cả thành phố tràn ngập những lời lăng mạ, Trương Triết Hạn và Cung Tuấn thậm chí còn rất khó để ra ngoài. Mỗi ngày dưới lầu đều có phóng viên ngồi xổm canh gác, ý đồ muốn từ miệng hai người lấy ra được tin tức độc quyền gì đó.

"Kết thúc, hay là không có kết thúc?" Trương Triết Hạn kéo rèm cửa ra nhìn đám người dưới lầu.

"Sẽ có một ngày kết thúc." Cung Tuấn bên cửa sổ ôm lấy anh.

"Nếu có ngày đó, chúng ta cũng mở tiệm hoa đi." Trương Triết Hạn ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Được." Cung Tuấn cũng nhìn theo tầm mắt Trương Triết Hạn nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Anh thật sự sẽ không giết người nữa?" Trương Triết Hạn nghiêng người nhìn vào mắt Cung Tuấn và hỏi hắn, anh không hy vọng người mình cứu vẫn là một kẻ giết người.

"Anh nói rồi, nếu em ở đây, sẽ không." Cung Tuấn kéo Trương Triết Hạn vào lòng.

Thật khó để nói đây là một lời hứa hay là một sợi dây giam cầm Trương Triết Hạn.


BGM: も し 君 を 许 せ た ら ー 家 入 レ オ

.


end.


__________


Hoàn thành, lại một fic nữa mình đã lấp xong, cảm ơn mọi người đã đọc đến cuối cùng. Hi vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ fic khác nhà mình nhé. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro