Bạc Tình Lang 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Tình Lang

Tác giả: Lan Tím (Lấp Đồng)

_______

Đêm, ánh trăng buông xuống bên ngoài cửa sổ, phủ nhè nhẹ lên nấm mồ bằng đất một thứ ánh sáng kì ảo khiến người ta hoa mắt. Phụ nhân thu hồi tầm mắt, bàn tay run rẩy nâng lên chặn lại búng máu đang chực trào nơi khoé miệng, bà mỉm cười nhìn A Nguyệt bê một bát thuốc lớn đến bên cạnh giường giục bà uống nóng.

''Mẹ, thuốc sắc xong rồi, mẹ mau uống đi!"

Từ lúc sinh ra A Nguyệt, phụ nhân chưa ngày nào thôi dùng thuốc thang. Cái vị đắng chát ấy bất kể uống bao nhiêu lần cũng không giúp bà khá hơn được. Nhưng đó là hy vọng duy nhất của cả bà và A Nguyệt. Không muốn uống cũng thật không còn cách nào khác.

Mùi thuốc đắng chát cuộn theo một ít máu tươi trôi dần xuống ruột, phụ nhân khẽ rùng mình buông bát thuốc trả cho A Nguyệt. Cổ họng lại không nhịn được ho khan hai tiếng.

"Mẹ, mẹ không sao chứ? Ngày mai con lại đi tìm đại phu bốc thuốc!"

A Nguyệt nhanh nhẹn leo lên giường giúp phụ nhân nhuận phổi, căn nhà nhỏ giữa màn đêm dường như cũng không che chắn được gió lùa.

"Không sao... Tiểu Triển, nằm xuống đây, mẫu thân kể tiếp câu chuyện ban ngày cho con nghe..."

"Mẹ...người nghỉ ngơi đi! Ngày mai hẵng kể!"

Phụ nhân vỗ vỗ vào tay hắn, bất chấp hắn kháng nghị, bà cứ bắt đầu kể, giọng nói bà hơi khan nhưng ngữ điệu trầm bổng ôn nhu như ru người ta lạc vào trong vòng xoáy của câu chuyện.

"Sau khi trở về An Khanh Vương phủ..."

Sở Thuần nhiều lần tìm cách trốn thoát khỏi tai mắt của Hoàng hậu Huỳnh Kim Viên nhưng đều thất bại, thậm chí nàng còn phải hứng chịu những trận đòn thê thảm. Có ai biết được Thuần quận chúa châu ngọc trên tay An Khanh Vương ngang ngược hoành hành khắp nơi ngày nào, giờ phút này đang phải ở tại nhà của mình chịu nhục hình tra tấn. Nhưng cho dù có người biết được thì họ cũng sẽ cho rằng đó là nàng tự làm tự chịu!

Huỳnh Kim Viên ở trước mặt văn võ bá quan chỉ hạ lệnh cấm túc nàng, không cho nàng rời khỏi vương phủ nhưng sau lưng lại âm thầm dụng hình tra tấn nhằm trả lại mối thù trước đó Huỳnh gia đã chịu nhục trên đại điện. Hơn nữa, người Huỳnh gia căn bản xem người Sở gia không vừa mắt!

Qua mấy ngày dằn vặt, thân thể Sở Thuần không chỗ nào không bị một hai vết thương nặng nhẹ khác nhau. Làn da trắng nõn được bảo dưỡng rất tốt giờ đây trở nên tái nhợt và dần dần chuyển sang màu xanh tím hệt như một đóa hoa héo rũ sau một trận bão to. Ý thức nàng bắt đầu không được rõ ràng, nàng như thấy lại rất nhiều chuyện xưa... Lúc thì nàng trông thấy mình bắt nạt một tên tiểu thái giám mới vào, lúc thì lại đi đá thập tam hoàng tử xuống ao, lúc sau đó lại cùng tứ công chúa giăng bẫy một phi tần đang được sủng ái.... Một lần khác lại trêu chọc Lại bộ thị lang Huỳnh Thiên Lạc, hình như nàng còn mắng cha hắn là một lão già xấu xí!

À à, cuối cùng nàng cũng biết họa sát thân từ đâu mà đến!

Từ đầu chí cuối, tất cả đều là lỗi của nàng! Chính bản thân nàng mới là hung thủ gây nên tất cả! Sở Thuần trong vô thức mà tự giận chính mình.

"Ta là hung thủ..là hung thủ...!"

"Phụ vương... Mẫu phi... Thuần nhi biết sai rồi!"

Bỗng có một giọng nói cất lên: "Quận chúa nghĩ cũng quá ngây thơ rồi đó!"

"Ai? Là ai đang nói chuyện?"

Một bóng người áo trắng không biết từ đâu xuất hiện trước mặt nàng. Sở Thuần không thể nhúc nhích được, nàng chỉ đành chậm rãi mở mắt nhìn hắn. Người đến có dung mạo ngọc thụ lâm phong, dù gương mặt có lạnh lùng nhưng lại cho người ta cái cảm giác an toàn đến lạ.

"Ngươi...là ai?"

Xích sắt trên người bỗng nhiên bị chặt đứt, Sở Thuần nặng nề rơi xuống, vừa lúc ngã vào trong lồng ngực ấm áp của nam nhân bạch y xa lạ. Nàng theo bản năng muốn giãy khỏi nhưng lại vô lực phản kháng.

"Không cần phải sợ, ta đến để cứu quận chúa ra ngoài!" Giọng điệu ôn nhu của nam nhân truyền đến từ trên đỉnh đầu, Sở Thuần nâng mắt nghi hoặc nhìn hắn. Nam nhân bạch y bất đắc dĩ đành mở miệng giải thích:

"Ta tên Trầm Khanh, Trầm gia ta...cũng tàn lụi trong tay cha con Huỳnh Quốc công."

Sở Thuần chống đỡ mí mắt nhìn hắn một cái rồi chậm rãi khép lại như một cái mệnh lệnh đồng ý để hắn mang nàng đi ra.

Trầm Khanh hơi cúi đầu, vài sợi tóc đen rủ xuống vừa vặn che đi thần sắc trong mắt, bên môi khẽ nhếch lên một đường cong tuyệt mỹ, hắn vòng tay ôm ngang Sở Thuần, một đường thông thuận mà rời đi An Khanh Vương phủ.

"Trầm Khanh mang Sở Thuần về biệt trang của mình tỉ mỉ chữa thương. Một tháng sau đó, hắn mới, nói cho nàng toàn bộ kế hoạch của hắn. Hắn nói...hắn muốn dùng thực lực hiện có...để lật đổ Huỳnh gia, khôi phục hưng thịnh của Trầm gia....chỉ cần Huỳnh gia toàn diệt, Sở Thuần có thể vì An Khanh Vương và An Khanh Vương Phi đòi lại công bằng và cho cả Sở đế đã chết. Mà để làm những điều đó, hắn muốn Sở Thuần giúp hắn đến phủ Quốc công làm...nội ứng... Hắn còn nói sau khi hoàn toàn lật đổ Huỳnh gia...hắn sẽ cho kiệu lớn tám người khiêng rước nàng làm thê tử."

Ngừng một chút, phụ nhân lại nói thêm: "Hắn nói hắn thích nàng...''

"Vậy...quận chúa tin hắn sao?" A Nguyệt ngước mắt nhìn phụ nhân, hắn rõ ràng trông thấy sắc mặt bà tái nhợt dưới ánh đèn dầu lay động. Dường như hắn vừa nhận ra được điều gì đó nhưng có vẻ lại vẫn chưa hiểu được điều gì.

Phụ nhân dịu dàng xoa đầu hắn, thanh giọng run run hồi lâu mới thốt ra được một chữ: "Tin."

"Nàng...đáng ra không nên tin bất kỳ ai...nhưng ông trời lại xui khiến nàng tin tưởng Trầm Khanh..."

Chuyện sau đó Sở Thuần làm sao xâm nhập phủ Quốc công, phụ nhân chỉ đơn giản nói qua loa vài câu dễ hiểu. Dù A Nguyệt rất thông minh nhưng chưa chắc rằng hắn đã hiểu hết cái gọi là binh bất yếm trá trong những trận chiến tranh quyền đoạt lợi.

"Dưới bàn tay của cao thủ dịch dung dưới trướng Trầm Khanh...trong nháy mắt Sở Thuần đã biến thành đại nha hoàn nhất đẳng bên người Quốc công phu nhân. Việc thu thập tin tức...từ đó vô cùng thuận lợi...chưa từng thất bại....."

Đến khi bộ mặt thật bị bóc trần cũng chính là lúc Huỳnh gia rơi vào tử cục, mọi chứng cứ được thu thập rõ ràng lần lượt bày ra trước mắt thiên hạ khiến lòng người kinh hãi.

Tội sát hại thân vương đã định.

Tội vũ nhục quận chúa đương triều đã định.

Tội giết vua đoạt vị đã định.

Khi bản điều tra cuối cùng được giở ra... Thái tử Sở Chính Dật căn bản không phải huyết thống hoàng tộc. Vì vậy, tội khi quân phạm thượng cũng đã định.

Hết thảy tội lỗi chồng chất cuối cùng quy về mức hình phạt cao nhất - tru di cửu tộc!

Ngày hôm đó, mặt trời đứng ngay chính ngọ, giữa phố chợ sầm uất chảy lênh láng và nồng nặc mùi máu tươi. Những người đi chợ không ai dám hé một lời, càng không dám ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Huỳnh gia từ đây chấm dứt. Hoàng triều họ Sở cũng chỉ còn lưu lại vài vệt bút tích dưới tay sử quan.

Sở Thuần đứng trên tường thành nhìn những vệt máu loang lỗ ở phía xa, trong lòng là một mảnh tĩnh lặng.

"Phụ vương, mẫu phi, vương thúc! Thuần Nhi đã không phụ lòng mọi người! Mọi người từ nay an nghỉ!" Nói rồi nàng quay đầu hướng hoàng lăng dập đầu ba cái. Như là bái biệt, mà cũng như là bồi tội.

Bái biệt vì sau này nàng sẽ không còn gặp lại những người thân yêu nhất, còn bồi tội...bồi tội bởi vì chính tay nàng đã mang ngọc tỷ của hoàng tộc họ Sở giao cho Trầm Khanh. Họ Sở đời này đơn chiếc, nhưng cũng không hẳn là đơn chiếc, chẳng qua tất cả đều đã chết trong trận chiến tranh quyền đoạt vị với Huỳnh gia.

Hoàng tộc Sở thị, từ nay chỉ còn lại một quận chúa - Sở Thuần.

Sở Thuần dập xong cái thứ ba, nàng chống tay đứng dậy mới phát hiện bản thân mình không còn sức lực, trong nháy mắt, nàng trực tiếp ngất đi. Thị nữ đứng ở phía sau liền hốt hoảng hô lên, nhưng Sở Thuần đã không nghe thấy được gì nữa.

Đến khi nàng tỉnh lại, vị thái y trẻ tuổi ngồi bên giường mỉm cười hướng nàng nói một câu: "Chúc mừng quận chúa, người mang thai được ba tháng!"

Sở Thuần nghe vậy ngốc lăng: "Triệu thái y, ngươi nói thật sao?"

Triệu thái y xoa mặt cười cười: "Tất nhiên là thật! Nhưng mà thần thiết nghĩ người nên nghỉ ngơi nhiều một chút mới không xuất hiện tình trạng như hôm nay."

Sở Thuần không được tự nhiên mà gật đầu, nàng đặt tay lên bụng khẽ vuốt, hồi lâu mới nói: "Chuyện này... Trầm... Hoàng thượng đã biết chưa?"

Sắc mặt Triệu thái y thoáng chốc cứng đờ nhưng hắn đã che giấu rất nhanh: "Hoàng thượng vẫn chưa biết chuyện. Quận chúa cũng biết, ngày đầu tiên đăng cơ rất bận rộn!"

Lời nói đó rõ ràng là thoái thác nhưng Sở Thuần lại không mảy may nhận ra, nàng lại nói: "Vậy ngươi không cần nói cho hắn biết, ta tự mình đi nói!"

"Quận chúa..."

"Làm sao vậy?"

Triệu thái y xua tay: "Không, không có việc gì. Thôi, thần trở về trước, quận chúa cố gắng nghỉ ngơi."

"Đa tạ!"

Phụ nhân kể đến đây, tầm mắt liền dời đến trên người A Nguyệt, lòng dâng lên một cảm giác đau xót khó có thể nói thành lời. Bà vươn tay kéo hắn tiến sâu vào trong lòng, dùng thân thể yếu ớt giúp hắn ủ ấm.

"Đêm đó Sở Thuần mang tâm trạng vui mừng đến Ngự thư phòng báo tin cho Trầm Khanh...nhưng chính nàng không ngờ rằng...hắn lại ban cho nàng một liều thuốc độc..."

A Nguyệt nghe vậy liền cả kinh, đôi đồng tử nhỏ bé không ngừng co rút mãnh liệt, hắn vươn tay ôm lấy phụ nhân mà thân thể khẽ run lên nhưng không có làm gián đoạn phụ nhân kể chuyện.

Sở Thuần nhìn bát thuốc đen ngòm trước mắt không thể nào tin được: "Nó là con của huynh mà? Tại sao huynh bắt muội phải bỏ nó?"

Trầm Khanh mắt lạnh nhìn nàng: "Người Sở gia không có tư cách mang thai hài tử của Trầm gia!"

Một tiếng sét giáng xuống giữa trời quang, thân thể Sở Thuần hơi lảo đảo nhưng nàng vẫn cố đứng vững: "Huynh nói cái gì?"

Trầm Khanh không nhanh không chậm giúp nàng lặp lại một lần: "Trẫm nói người Sở gia không có tư cách mang thai hài tử của Trầm gia!"

"Huynh...tại sao chứ? Huynh nói cho muội biết có chuyện gì xảy ra?" Sở Thuần bỗng hét lên, nước mắt cơ hồ đã giàn giụa khắp gương mặt.

Hắn không có trả lời nhưng một bóng dáng yểu điệu từ phía bình phong đi ra đã giúp hắn giải thích toàn bộ.

"Quận chúa không nên trách hoàng thượng. Có trách...cô nên trách năm xưa hoàng tộc Sở thị đã liên hợp cùng Huỳnh gia đuổi tận giết tuyệt Trầm gia chúng ta."

"Ngươi là ai?"

"Ta? Ta là biểu muội của hoàng thượng, là đứa con gái duy nhất của phú thương Trầm Thịnh may mắn sống sót trong đại họa diệt môn do Sở thị gây nên! À, mà không lâu nữa, ta sẽ trở thành hoàng hậu của biểu ca rồi!" Nữ tử phấn y bước đến bên cạnh Trầm Khanh, dung nhan tuyệt trần cùng ngọc thụ lâm phong...quả nhiên thật sự rất xứng đôi!

"Trầm gia... Sở thị... Huỳnh gia...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Mười lăm năm trước, Trầm gia là đệ nhất phú thương ở kinh thành, nổi tiếng với tài kinh thương, gia sản có thể nói là giàu hơn quốc khố. Sở gia các ngươi từ lâu đã nhắm vào chúng ta nhưng vẫn không động thủ, đến khi lão già họ Huỳnh, khi ấy còn là Lại bộ thị lang, hiến kế cho Sở đế, để hắn gán cho chúng ta một tội danh...tiếp đó là cả nhà diệt sạch! Lần đó cũng nhờ biểu ca thiên tân vạn khổ mang ta thoát khỏi vòng vây sau đó mai danh ẩn tích mà sống nên mới có được ta của ngày hôm nay!"

Sở Thuần giống như cảm giác có một đầu búa đập vào người làm nàng choáng váng, thân thể lung lay bắt đầu ngã xuống, nước mắt long lanh rửa trên gương mặt thành những vệt dài thẳng tắp.

"Không...không thể nào!"

Nữ tử nhìn nàng với vẻ khinh miệt: "Quận chúa tưởng chỉ có bản thân mình là uất ức hay sao? Chỉ có bản thân mình là đáng thương sao? Ít nhất...ngươi vẫn được sống bình yên mười tám năm trong nhung lụa! Đó vốn dĩ nên thuộc về bọn ta! Còn bọn ta....bọn ta bị Sở gia các ngươi hại đến thê thảm! Vì cái gì biểu ca phải giữ lại thứ cốt nhục có một nửa dòng máu dơ bẩn của Sở gia!"

"Nhưng...đó cũng là con của huynh mà!" Sở Thuần bỗng ngẩng đầu nhìn Trầm Khanh, nức nở. Giờ phút này cô quận chúa đanh đá năm nào đã triệt để biến thành một chú mèo hoang mặc người bắt nạt.

"Nằm mơ đi! Huynh ấy muốn con, chính ta sẽ sinh cho huynh ấy! Cần gì phải giữ lại một đứa trẻ có một nửa dòng máu của kẻ thù chứ!"

Chống lại ánh mắt cầu khẩn của Sở Thuần, Trầm Khanh vẫn một mực tĩnh lặng, trên gương mặt tuấn mỹ kia vẫn phủ đầy mây trắng, thật đẹp mà cũng quá lạnh lùng. Sở Thuần căn bản không chạm tay vào được....

"Huynh nói là huynh thích ta...huynh nói sau khi diệt Huỳnh gia...huynh sẽ cho kiệu lớn tám người khiêng rước ta làm thê tử mà... Trầm Khanh!"

"Quận chúa đến lúc này vẫn chưa nhìn ra sự thật sao? Hoàng thượng làm sao có thể yêu thích con gái của kẻ thù được chứ!"

Sở Thuần lắc đầu, móng tay ở dưới sàn gắt gao nắm chặt: "Ta không tin, Trầm Khanh, ta muốn chính miệng huynh nói với ta! Trầm Khanh, nàng ta nói không đúng có phải không?"

"Cứ dây dưa như vậy cũng không phải tốt, sao huynh không nói rõ ràng đi!" Nữ tử kéo tay áo bào của Trầm Khanh, ngữ khí tựa hồ như đang giận dỗi.

Trầm Khanh nắm lấy bàn tay nõn nà của nữ tử khẽ vỗ như an ủi. Nhận được sự an ủi của hắn, nữ tử đứng lui về phía sau, bên môi treo một nụ cười khiêu khích nhìn Sở Thuần chật vật ngã dưới sàn.

Sở Thuần gắt gao nhìn thân ảnh vàng rực đang dần tiến đến, thần sắc hắn lạnh lùng khác xa người trong quá khứ khiến cho nàng sợ hãi.

"Trầm...."

"Hoàng hậu nói không sai. Trẫm làm sao có thể yêu con gái của kẻ thù được chứ? Những cái mà trước đây ngươi nhìn thấy, đều là giả, mà trẫm hôm nay, mới là thật. Trẫm tiếp cận ngươi, đơn thuần vì muốn lợi dụng ngươi, hoàn toàn không có tình cảm nào khác."

Bả vai mãnh liệt run rẩy, Sở Thuần ngửa cổ điên cuồng cười. Chà...nàng lại bị người ta lừa gạt! Quả nhiên...mất đi sự che chở của phụ vương, Sở Thuần nàng trong mắt người ngoài không khác nào một thứ bỏ đi! Khi không còn giá trị lợi dụng, người ta có thể thẳng tay quăng bỏ nàng không cần thương tiếc.

"Trầm Khanh, ngươi....thật sự chưa từng yêu ta? Thậm chí la thích ta?"

Trầm Khanh chậm rãi lắc đầu: "Chưa từng!"

Nói rồi hắn phất tay gọi hai thái giám bưng chén thuốc đưa đến trước mặt nàng: "Niệm tình trước đó ngươi có công giúp trẫm lật đổ nhà họ Huỳnh, chỉ cần ngươi uống hết chén thuốc này, phá đi cái thai trong bụng, trẫm sẽ không hại đến tính mạng của ngươi. Uống hết chén thuốc này ngươi sẽ được tự do."

"Không, ta không muốn! Ta không muốn! Ta không muốn! Các ngươi mang đi! Mang đi đi!"

Sở Thuần vung tay hất đổ chén thuốc trong tay thái giám. Trầm Khanh cũng không tức giận, hắn chỉ vẫy tay cho người mang một chén khác lên nhưng nữ tử phấn y thì không nhịn được, ả cười lạnh: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt! Các ngươi, giữ chặt nàng ta, ngươi đến, tận tay đút cho nàng ta uống!" - Ả phất tay gọi tỳ nữ sau lưng mình tiến đến. Hai chủ tớ, một bộ mặt giống nhau.

Sở Thuần bị hai tiểu thái giám giữ chặt, nàng vùng vẫy thoát ra được, quay đầu liền muốn chạy khỏi ngự thư phòng. Trầm Khanh vẫn im lặng không lên tiếng. Nữ tử phấn y lại vỗ tay một cái, hai thị vệ canh cửa tiến lên cản lại Sở Thuần.

"Trầm Khanh, thả ta đi!"

"Chỉ cần ngươi chịu phá bỏ cái thai, ta sẽ để ngươi đi."

"Không bao giờ! Ngươi không nhận nó nhưng nó cũng là con của ta! Cầu xin ngươi để ta mang nó đi!"

"Người đâu!" Trầm Khanh lạnh lùng ra lệnh, lập tức có hai người khác tiến lên kiềm chế nàng, tỳ nữ bên người nữ tử phấn y cầm chén thuốc tiến lên muốn ép Sở Thuần uống hết.

"Các ngươi thả ta ra!"

"Quận chúa đừng có không ngoan như vậy!" Tỳ nữ thâm độc nhìn nàng một cái, bàn tay ả vươn tới nắm lấy cằm nàng, tay còn lại đem thuốc đen trong chén toàn bộ trút xuống.

Sở Thuần điên cuồng giãy giụa, nước thuốc đắng chát tràn xuống cổ áo, có một ít lại trượt vào trong khoang mũi khiến nàng sặc sụa.

"Hùng Phi...cứu ta... Hùng..."

Bên ngoài tiếng đao kiếm vang lên, một bóng người áo đen phi thân vào đại điện, y dùng nội công thâm hậu đánh bay những tên kiềm chế Sở Thuần, tỳ nữ đang bưng chén thuốc cũng bị đánh bay ra, ả đập cả người trên đất phun ra một ngụm máu, chết tươi.

Sở Thuần vô lực ngã xuống, nàng ho khan một tiếng liền thổ ra huyết đen: "Độc...thuốc có độc...!"

Chén thuốc còn dư rơi xoảng xuống sàn sùi lên bọt trắng. Trầm Khanh giật mình trợn trắng mắt nhìn hết thảy, cuối cùng không nói được một lời.

"Thì ra...ngươi...muốn giết..."

"Ta không..."

Một kiếm chiêu quét tới ngăn cản lời Trầm Khanh, nam tử áo đen ôm chặt Sở Thuần, y điểm huyệt đạo giúp nàng phong tỏa độc tố rồi phất tay một cái liền biến mất khỏi hoàng cung.

"Quận chúa, quận chúa, người mau tỉnh lại đi! Quận chúa!"

"Hùng... Hùng...Phi..."

"Quận chúa người sẽ không sao đâu, có ta ở đây!"

Nam tử áo đen vừa ôm nàng chạy đi vừa không ngừng truyền nội công giúp nàng bức ra độc tố, lúc hai người chạy đến chân núi cách kinh thành không xa thì liền dừng lại. Nam tử áo đen không còn đủ nội lực để vận dụng khinh công nhưng bàn tay truyền nội lực cho nàng vẫn chưa từng buông ra. Theo thời gian, sắc mặt y dần trở nên tái nhợt, trên trán thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.

"Quận chúa...người nhất định không được xảy ra chuyện!"

Lúc phụ nhân kể tới đây, đôi mắt trong ngần dần thấm ra lệ nhạt: "Triển Hùng Phi cũng giống như....thanh kiếm bản mạng mà An Khanh Vương lưu lại cho Sở Thuần, nếu không phải đến bước đường cùng...y sẽ không xuất hiện. Hộ vệ bản mạng...cũng như kiếm bản mạng, một khi chủ nhân ngã xuống thì thanh kiếm ấy...cũng sẽ gãy làm đôi. Nhưng không phải vì thế mà Triển Hùng Phi dùng toàn lực để cứu nàng....y cứu nàng...là bởi vì...y rất yêu...rất yêu... Thuần quận chúa..."

Rất yêu nhưng chưa bao giờ dám mở miệng nói với nàng. Rất yêu nhưng cũng chỉ mình y mới biết. Nếu Sở Thuần không gặp nguy hiểm, có lẽ cả cuộc đời này Triển Hùng Phi cũng không có cách nào xuất hiện. Y chỉ có thể im lặng mà nhìn nàng hạnh phúc cùng với người mình yêu.

Hộ vệ bản mạng có hết thảy bốn nguyên tắc.

Thứ nhất, thuật ẩn thân phải đặc biệt tốt.

Thứ hai, võ công cũng phải tầm đệ nhất cao thủ.

Thứ ba, tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt chủ nhân khi chủ nhân đang bình an vô sự.

Thứ tư, một khi chủ nhân chết, ngươi cũng phải chết.

Chính khoảng cách ấy đã đẩy Sở Thuần cùng Triển Hùng Phi cách xa nhau. Cũng hại nàng lâm vào tử cục.

"Những tưởng cái chết sắp cận kề nhưng ông trời quả nhiên...không tuyệt đường con người..."

Đúng lúc đó, một nữ thần y bỗng dưng xuất hiện đem Sở Thuần cứu sống.

"Nàng bị thương tâm mạch, cần có một trái tim khoẻ mạnh để thay. Nếu chậm trễ, đứa nhỏ trong bụng nàng sẽ chết, mà nàng cũng sẽ chết."

Không một chút do dự, Triển Hùng Phi khai kiếm trực tiếp đem tim mình khoét ra: "Thần y...cầu xin người cứu quận chúa!"

Nữ thần y kinh ngạc nhìn Triển Hùng Phi rồi khẽ cười: "Thật là một nam nhân si tình."

"Thần y....hiểu lầm, nàng là...chủ tử của ta..." Triển Hùng Phi nói xong một câu liền trực tiếp ngất đi. Nỗi đau khoét tim này, liệu trên đời có mấy người từng nếm trải?

Nữ thần y nắm quả tim thoi thóp trong tay, máu tươi từ quả tim tràn ra nhuộm thắm tay nàng nhưng dường như nàng không cảm giác được, nàng chỉ nhếch môi khẽ cười: "Nhưng dường như trái tim của ngươi không phải nói như vậy đâu!"

Hai ngày sau, Triển Hùng Phi từ trong cơn mê dần tỉnh dậy, y nhận ra bản thân mình chưa chết, hơn nữa cảm giác nơi ngực trống rỗng đã được cái gì đó lấp đầy. Y theo bản năng liếc mắt tìm kiếm bóng dáng Sở Thuần.

"Hùng Phi....ta ở đây." Sở Thuần mở mắt nằm trên giường đối diện, dù được thần y cải tử hoàn sinh nhưng hiện tại nàng vẫn vô cùng yếu ớt, tựa như hữu khí mà vô lực.

"Quận chúa!"

"Quận chúa, người cảm thấy như thế nào? Có còn đau không?"

Sở Thuần lặng lẽ lắc đầu, hai mắt nàng chăm chăm nhìn miếng vải trắng quấn quanh chỗ trái tim của y: "Ta...hại huynh...mất tâm.."

Triển Hùng Phi cúi đầu không nói.

Nữ thần y vén mành trúc bước vào, trên tay bưng một khay có hai chén thuốc màu nâu đỏ, nàng nói: "Tâm của hắn đã sớm ở chỗ cô nương, đây chẳng qua chỉ là giúp cho nó ở cạnh người nó thương gần một chút. Được rồi, mỗi người một chén, mau uống đi!"

Sở Thuần dường như hiểu nữ thần y nói cái gì nhưng dường như cũng không hiểu, nàng cúi đầu nhận lấy chén thuốc uống cạn.

"Đa tạ ơn cứu mạng của thần y. Nhưng mà hài tử của ta..."

Nữ thần y giúp Sở Thuần tựa lưng vào gối rồi mới nói: "Mạng cô nương cũng thật lớn! Nếu hôm qua không nhờ có vị tiểu ca đây suốt dọc đường truyền nội lực bức độc cho cô thì có lẽ hiện tại cô đã trở thành cái xác, khi đó dù ta có tới kịp cũng không giúp gì được cho cô. Chất độc cô trúng phải thật không tầm thường, ta có thể giữ lại mạng cho hai mẹ con cô nhưng mà....độc tính đã xâm nhập vào bên trong cái thai, cho nên, đứa trẻ sau khi sinh ra sẽ trở thành một người song tính. Hơn nữa sau khi sinh hài tử, thân thể cô nương cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn, nặng nhất là có thể bị băng huyết mà chết."

A Nguyệt nghe tới đây thì nước mắt không kìm được mà nhỏ xuống, hắn vùi mặt sâu vào lồng ngực ấm áp của phụ nhân mà khóc nức nở.

Phụ nhân nâng tay vuốt ve tấm lưng gầy của hắn tiếp tục kể phần còn lại của một câu chuyện dài.

"Triển Hùng Phi...mặc dù được nữ thần y dùng cỏ thuốc gói thành trái tim cứu sống...nhưng thọ mệnh lại có hạn...y chỉ còn lại thời gian một năm... Một năm dùng để thay thế một người...phu quân...một người cha...chăm sóc cho Sở Thuần đang bụng mang dạ chửa, đến khi nàng sinh ra một hài tử...y lại chiếu cố nàng thêm vài tháng liền...liền buông bỏ thế gian..."

Ngày mà Sở Thuần sinh ra hài tử vừa hay cũng đúng vào dịp trăng tròn vành vạnh. Vì thế, nàng đặt tên cho con mình là Nguyệt.

Phụ nhân kể dứt câu chuyện liền ho ra một búng máu. Trước ánh mắt kinh hoảng của đứa trẻ, phụ nhân để lại một lời nhắn sau cùng:

"Tiểu Triển...câu chuyện này...mẫu thân...cho con lựa chọn. Nhớ cũng được, quên cũng xong...nhưng con đừng quên...đừng quên...là ai đã cho con được sống...."

A Nguyệt nắm lấy bàn tay phụ nhân, nước mắt giàn giụa: "Con biết, là Triển thúc thúc!"

"Ngoan....ngoan lắm... Tiểu Triển, mẫu thân...xin lỗi con, ta...không thể nào nhìn con trưởng thành...con..tuyệt đối không được giống như ta...ngu ngốc...cũng không được giống như.. Trầm Khanh...bạc tình...bội nghĩa..."

"Dạ, con biết rồi, mẹ mẹ nhất định sẽ không xảy ta chuyện gì đâu! Mẹ...mẹ..đừng rời xa Tiểu Triển...mẹ..."

Trên môi phụ nhân khẽ mỉm cười nhưng nước mắt lại tuôn rơi. Dường như bà thấy được ở đứa trẻ này....có một nét rất giống Triển Hùng Phi..

Nhưng mà....

Có lẽ bà đã nhìn lầm rồi!

Nhắm mắt xuôi tay, phụ nhân đã không thể nào nghe được tiếng gào khóc tê tâm liệt phế của con mình nữa.

........

A Nguyệt quỳ ở trước mộ phần mẹ hắn ba ngày ba đêm, bên cạnh có một nấm mồ xanh cỏ, mặc cho ai khuyên hắn cũng không đứng dậy, gương mặt xinh đẹp dần tái nhợt theo thời gian.

Hết thời gian ba ngày, A Nguyệt dập đầu ba cái trước mộ phụ nhân, đôi mắt long lanh rực sáng một ánh lửa như muốn thiêu đốt thứ gì trong nháy mắt.

"Mẹ, Triển Nguyệt phải đi rồi!"

Hắn lại quay sang ngôi mộ bên cạnh thành kính mà dập đầu.

"Cha, dù cha không phải cha ruột của Triển Nguyệt nhưng từ nhỏ Triển Nguyệt đã mang họ của cha, cha lại đối với mẹ con rất tốt, cũng hy sinh vì mẹ con rất nhiều...cha, Triển Nguyệt không hy vọng cha có thể nhận con nhưng mà con mong cha ở dưới suối vàng có thể chiếu cố mẹ con, đừng để mẹ con bị quỷ sai bắt nạt. Cha, hôm nay Triển Nguyệt ở đây dập đầu trước mộ cha, xin cha giúp con mở ra được Thần Phi bảo kiếm của cha. Nếu như cha chịu nhận con, cùng với đồng ý thỉnh cầu của con, xin cha hãy để con rút được thanh kiếm này!"

Thần Phi bảo kiếm hệt như một bảo vật có tính linh. Từ khi Triển Hùng Phi ngã xuống đến nay chưa một ai có thể đem bảo kiếm của y rút ra. Thần Phi bảo kiếm, từ đó vẫn luôn bị phong bế, chưa tìm được truyền nhân.

Ánh kiếm loé lên trong bóng trăng soi sáng gương mặt xinh đẹp của Triển Nguyệt, hắn mím môi lại hướng ngôi mộ kia dập đầu một cái.

"Đa tạ cha! Triển Nguyệt phải đi rồi!"

Ngày hôm sau, Triển Nguyệt gửi gắm căn nhà cùng mộ phần phụ mẫu cho một vị đại thẩm trong làng Hữu Tình. Gửi xong, hắn liền ôm bảo kiếm dài gấp đôi người hắn cất bước rời đi, không ai biết hắn đã đi về đâu.

........

Mười ba năm sau, trên giang hồ xuất hiện một hiệp khách với danh xưng ''Sát Thủ Dưới Ánh Trăng''. Dù là sát thủ nhưng không ai không nể trọng hắn ta bởi hắn chỉ ra tay giết những kẻ bạc tình trong thiên hạ.

........

"Mỹ nhân, lại đây với gia!"

"Ngươi đã gọi bao nhiêu người là mỹ nhân?"

"Chỉ mình nàng thôi!"

"Là vậy sao?" Đôi môi khẽ nhếch, ánh kiếm chợt loé lên, máu tươi phun cao ba thước.

Ngày hôm sau người ta phát hiện tên đại gian nổi tiếng bạc tình đã chết dưới một lưỡi kiếm sắc và ngọt.

......

Hoàng cung.

"Khách đã ghé thăm tại sao không tiến vào nói chuyện?"

Một bàn tay thon dài đẹp đẽ như bạch ngọc vươn ra đẩy cánh cửa lớn Ngự thư phòng. Một người không nhìn ra nam nữ toàn thân vận y phục màu trắng bạc bước vào. Trên người hắn phảng phất như có thể dẫn dắt ra thứ ánh sáng thanh lãnh của vầng trăng.

Nam nhân trung niên mặc long bào vàng óng ngồi phê duyệt tấu chương, từ đầu đến giờ vẫn chưa từng ngẩng đầu nhìn vị khách lạ mặt.

"Ngươi là ai? Đến đây có việc gì?"

Người đến vẫn im lặng như cũ, chỉ rũ mắt nhìn nam nhân trung niên mà không nhúc nhích.

Nam nhân trung niên thấy lạ liền ngẩng đầu nhìn lên, trong giây lát, dung mạo của người này khiến ông ta kinh hách...

Nam nhân không biết dùng ngôn từ thế nào để miêu tả người đến, ông ta thậm chí còn không nhận ra hắn là nam hay là nữ.

"Ngươi là ai? Đến đây làm gì? "

"Ta đến xem kẻ bạc tình."

_______
(Còn chút xíu nữa)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro