Bạc Tình Lang 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Tình Lang

Tác giả: Lan Tím (Lấp Đồng)

_________

"Ngươi là ai? Đến đây làm gì?"

Một giọng nói trong trẻo vang lên, tĩnh lặng như mặt nước mùa thu và không mang theo một chút cảm xúc nào: "Xem kẻ bạc tình."

Nam nhân trung niên khẽ giật mình, ông ta ngẩn ra nhìn người đến một lúc, rồi như nhận ra được điều gì, ông cụp mắt nói với vị khách lạ: "Ngươi là Sát Thủ Dưới Ánh Trăng?"

Vị khách lạ không trả lời nam nhân. Hắn vẫn đứng ở cửa điện nhưng tựa hồ như không còn tồn tại.

Nam nhân trung niên chợt ngẩng đầu, trong mắt không có hoang mang, cũng không có sợ sệt.

"Vong Tu Nguyệt, nghe danh đã lâu."

"Hôm nay ngươi tới đây, là muốn giết trẫm sao?"

Vị khách lạ vẫn giữ nguyên bộ dáng như lúc đến, không hề nhúc nhích, chỉ có vành môi là hơi cử động chứng tỏ hắn đang nói chuyện: "Giết ngươi?" - Dừng một chút hắn lại nói - "Bẩn kiếm!"

Hơn nữa hắn cũng không muốn mang trên mình tội danh giết cha, mặc dù ông ta chưa bao giờ là cha của hắn. Câu nói trước khi chết của Sở Thuần - "Con nhớ cũng được mà quên cũng xong'' - hắn tình nguyện chọn vế sau, bởi vì, có lẽ...mẫu thân hắn từ lâu đã tha thứ cho kẻ bạc tình.

Nam nhân trung niên nghe vậy không khỏi bật cười thành tiếng, tiếng cười khan che giấu đi vài phần lãnh ý: "Giết trẫm sẽ làm bẩn thanh kiếm của ngươi sao?"

Vị khách lạ nâng bảo kiếm của mình tỉ mỉ ngắm nghía, đây cũng chính là lần cử động đầu tiên của hắn từ khi bước vào đại điện, hơn nữa nam nhân trung niên còn phát hiện... Vong Tu Nguyệt chỉ nói chuyện khi ngươi dám nhìn thẳng vào mặt hắn!

"Không sai."

"Tại sao? Trẫm đường đường là vua một nước..."

Vong Tu Nguyệt hiếm thấy nhếch môi cười, nhưng nụ cười của hắn lại cười lên một cách cứng ngắc, chẳng khác nào người gỗ. Dù vậy, hắn vẫn là mỹ nhân xinh đẹp động lòng người như trước. Hắn chỉ cười như thế rồi xoay người bước đi, không quay đầu nhìn lại.

Nam nhân trung niên thân ở nơi cửu ngũ chí tôn nhưng lại bị người đùa giỡn trước quyền uy, nam nhân mặt rồng giận dữ, ông chỉ tay về phía Vong Tu Nguyệt: "Tưởng Ngự thư phòng của trẫm là nơi ngươi muốn tới là tới, muốn đi là đi sao? Long Vân Vệ!"

Long Vân Vệ hai hàng thẳng tắp ùa vào đại điện chặn lại bước đi của Vong Tu Nguyệt. Tiếng gió tuốt gươm đao sắc bén khẽ phất qua mặt hắn làm bay một lọn tóc mảnh mai.

Thần sắc Vong Tu Nguyệt vẫn như cũ, dùng gương mặt tuyệt thế ngàn năm không đổi ứng phó với vạn biến. Hắn cũng không nhìn Long Vân Vệ, à, nói đúng ra phải nói là hắn căn bản không để đám Long Vân Vệ này trong mắt, một đạo nhu thanh cất lên, phảng phất mang theo thứ khí tức lạnh lẽo của vầng trăng:

"Kẻ bạc tình đã gặp."

Ta đã gặp được kẻ bạc tình trong truyền thuyết, cho nên không còn lý do nào khác khiến cho ta phải tiếp tục ở lại.

Vong Tu Nguyệt khẽ nhún chân, đám Long Vân Vệ chỉ kịp nhìn thấy một góc áo trắng bạc lướt qua mang theo mùi hương nhàn nhạt hoa mai phả vào khoang mũi thì vị khách lạ đứng đó chẳng biết từ lúc nào đã không còn bóng dáng. Trong không gian chỉ còn một câu nói lửng lơ với ý nghĩa không rõ ràng:

"Thì ra...ngươi...muốn giết ta!"

Đây là khinh công cỡ nào mới có thể xuất thần nhập hoá như thế! Nội công phải thâm hậu đến mức nào mới có thể lưu lại một chuỗi âm tiết bức Long Vân Vệ lui xuống mười bước! Tên thủ lĩnh Long Vân Vệ không khỏi đổ một tầng mồ hôi lạnh, hắn không dám nhìn thẳng thiên nhan liền trực tiếp quỳ xuống: "Thuộc hạ vô năng! Xin thánh thượng giáng tội!"

Nam nhân trung niên lúc này không còn hơi sức để ý đến đám người Long Vân Vệ, gương mặt già nua trong nháy mắt không biết vì sao liền trắng bệch trông như chẳng còn chút máu, nắm tay để dưới bàn không tự chủ xiết lại thật chặt, móng tay đâm vào lòng bàn tay rỉ ra máu tươi nhưng ông ta cũng không hề hay biết. Trong đầu ông ta không ngừng vang vọng lại câu nói lửng lơ của Vong Tu Nguyệt.

"Thì ra...ngươi...muốn giết ta!"

Thì ra...ngươi...muốn giết ta!

Ngươi...muốn giết ta!

Muốn giết ta!

Hai mươi ba năm, đã hai mươi ba năm rồi ông ta không bao giờ có được một giấc ngủ bình yên. Mỗi đêm nhắm mắt lại, trước mắt ông liền hiện lên gương mặt tái nhợt tràn đầy tuyệt vọng của Sở Thuần. Nàng trợn to mắt không thể tin nhìn ông ta, bên môi không ngừng tràn ra thứ máu độc đen đặc như muốn tố cáo lời lừa bịp: "Trẫm sẽ không giết ngươi, chỉ cần ngươi phá bỏ cái thai, ngươi có thể rời đi."

Trầm Khanh hứa sẽ không giết Sở Thuần. Hoàng đế Đông Đô hứa sẽ không giết Sở quận chúa của tiền triều.

Nhưng rốt cuộc....

Trầm Khanh vẫn nuốt lời! Hoàng đế Đông Đô cũng vẫn nuốt lời!!

Dân gian đều biết hoàng đế Đông Đô là một hoàng đế tốt, con người chính trực nhưng họ căn bản không biết đến hắn lại là một kẻ bạc tình bội nghĩa!

Dân gian đều biết hoàng đế Đông Đô nhất ngôn cửu đỉnh, lời ra như vàng châu bạc ngọc nhưng không người nào biết hắn cũng sẽ nuốt lời!

Trầm Khanh có thể không tiếc thứ gì mà lừa gạt Sở Thuần. Trầm Khanh cũng có thể gạt bỏ đạo nghĩa mà nuốt đi lời đã hứa, Trầm Khanh có thể làm tất cả những chuyện vô sỉ hạ lưu nhưng hoàng đế Đông Đô thì hoàn toàn không được!

Bởi vì hắn là vua một nước! Là cửu ngũ chí tôn!

Liệu sẽ có người hiền tài nào cam tâm tình nguyện đi phò tá một quân chủ không giữ lời hứa?

Thật ra những lời Trầm Khanh nói là thật, hắn hoàn toàn không có ý giết Sở Thuần. Nếu muốn trách, hắn phải nên trách bản thân mình nuôi dưỡng một ả đàn bà độc ác!

Một kẻ bạc tình bội nghĩa cùng với một ả độc phụ, phải chăng như vậy rất xứng đôi?

"Là muội làm đúng không?"

"Phải, là muội làm đó!"

Một cái tát vang lên chát chúa giữa không gian tĩnh lặng, Trầm Khanh mặt rồng giận dữ nhìn A Miên bằng ánh mắt hừng hực ánh lửa: "Tại sao lại làm như vậy? Phá bỏ cái thai, đuổi nàng đi không phải được rồi sao? Tại sao ngươi lại ra tay độc ác như vậy?!"

A Miên ôm một bên mặt đang nóng phừng lên, ả không cảm giác được đau đớn, chỉ trơ mắt ra mà nhìn hắn: "Huynh lại dám đánh muội! Tại sao huynh có thể đánh muội! Thấy muội hạ độc thủ với Sở Thuần huynh đau lòng sao? Trầm Khanh! Huynh đừng có quên Trầm gia chúng ta vì sao mà diệt! Huynh đừng có quên chúng ta chịu đủ mọi nhục nhã đều là vì ai! Là hoàng tộc Sở thị đã hại chúng ta!"

Trầm Khanh liếc nhìn A Miên như không chấp nhận cách nói của ả: "Chuyện đó không liên quan gì đến Sở Thuần! Năm đó chuyện xảy ra nàng chỉ mới hai ba tuổi! Sao có thể đem mọi tội lỗi toàn bộ gán cho nàng kia chứ!"

"Trầm Khanh! Huynh quả nhiên đã động lòng rồi! Huynh quả nhiên là thương xót cô ta! Muội không cần biết! Chỉ cần ngày nào cô ta còn mang họ Sở thì ngày đó cô ta chính là kẻ thù của muội!"

"Trầm Miên...!" Trầm Khanh nâng tay lên nhưng chỉ dừng lại giữa không trung mà chậm chạp chưa hạ xuống.

A Miên ngẩng cao đầu không chịu thất thế: "Sao? Huynh lại muốn đánh muội? Được lắm! Huynh đánh đi! Đánh tiếp cho muội xem! Biểu ca! Trầm Khanh! Huynh đừng quên muội mới là vị hôn thê của huynh! Muội chỉ chấp nhận huynh lợi dụng Sở Thuần chứ không bao giờ cho huynh cái quyền yêu thích cô ta! Huynh đừng quên ánh mắt thù hận của Sở Thuần vừa rồi là nhằm vào ai! Hơn nữa, ha, cô ta có lẽ cũng không còn sống trên cõi đời này nữa! Huynh chỉ có thể yêu một mình muội! Trầm Khanh!"

Thân ảnh vàng rực hơi lảo đảo một chút, cảm giác bất lực dần lan tỏa toàn thân khiến Trầm Khanh càng thêm thống hận. Hắn bất lực và thống hận không phải vì chính mình bị một ả đàn bà độc ác lấn lướt, mà hắn bất lực vì ánh mắt của Sở Thuần.

Lúc Triệu thái y - tâm phúc của hắn và cũng là bằng hữu chi giao - mang tin Sở Thuần hoài thai đến cho hắn biết, trong một loáng đó hắn đầu tiên là sửng sốt sau đó...tựa hồ còn mang theo một tia kinh hỷ, thế nhưng hắn lại che giấu nó đi, hắn không dám để người khác phát hiện ra điều đó. Hơn nữa, hắn cũng không thể dung tha đứa trẻ này được, dù nó có vô tội đến đâu. Nếu như vậy, hắn có tỏ ra vui mừng thì cũng khiến người ta nhìn không vừa mắt.

"Dừng tay lại đi Trầm Khanh! Những người có tội hết thảy đều đã đền mạng. Nhưng còn Sở Thuần, nàng vô tội, coi như ta cầu xin ngươi, tha cho nàng cùng đứa bé."

Đó là lời khuyên nhủ của Triệu thái y nói với Trầm Khanh. Tuy đã từng là bằng hữu chi giao nhưng hiện tại hai người đối diện là quân với thần, gã không thể yêu cầu Trầm Khanh làm bất cứ điều gì nên chỉ có thể cầu xin. Đó cũng là lần cầu xin duy nhất của Triệu Hàn.

"Không thể được... Sở Thuần trẫm có thể tha, nhưng còn đứa nhỏ trong bụng nàng....." Dừng một chút, Trầm Khanh giống như đã hạ quyết tâm mới nói: "... phải chết!"

Triệu Hàn cụp mắt, gã hơi phúc thân đối diện Trầm Khanh: "Thần đã nói hết lời, nghe hay không là quyền của bệ hạ!" Nói rồi không đợi Trầm Khanh hồi đáp, Triệu Hàn cắp theo hòm thuốc của mình xoay người rời đi.

Trong một chốc, đại điện rộng lớn chỉ còn lại một người, Cô độc.....

Có một số người khi đã nắm giữ thì không bao giờ biết trân trọng, đến lúc mất đi thì mới bắt đầu hối hận.

Có những hối hận còn có thể sửa sai để làm lại từ đầu, nhưng cũng có những hối hận chỉ có thể dồn nén tại tâm, đến khi chết đi rồi cũng không thể quay lại từ đầu.

Cũng như một khi quyết định xuống tay, kiếp này đã định, Trầm Khanh sẽ mất đi Sở Thuần. Cho dù hắn vạn vạn không hề muốn lấy đi tính mạng của nàng.

Chính bởi vì sự cố chấp của hắn nên mới hại Sở Thuần mất đi tính mạng. Một khắc kia khi nhìn thấy máu đen chảy ra từ miệng của nàng, Trầm Khanh hắn vô cùng kinh hoảng, hắn mở miệng muốn giải thích nhưng hắn lại không biết phải nói điều gì, cho nên, hắn trơ mắt nhìn Triển Hùng Phi mạo hiểm cứu nàng rời đi. Một kiếm kia của hộ vệ họ Triển đã khiến hắn trọng thương tay phải, dù không chảy máu nhưng gân mạch đều đứt thành từng đoạn, thế mà hắn cũng không cảm thấy đau. Bởi vì trái tim hắn dường như còn đau hơn gấp bội phần.

Khi biết được chủ mưu hạ độc Sở Thuần là Trầm Miên, hắn lại có động lực dùng tay trái tát Trầm Miên, rồi cứ thế, hắn cũng không làm được gì Trầm Miên, bởi vì nàng ta là biểu muội duy nhất của hắn, là người Trầm gia hắn, nhưng hắn cũng không thể mặc cho nàng ta lên cơn điên dại nhục mạ Sở Thuần. Hắn cũng không biết chính mình làm sao, đến khi hắn tỉnh táo lại thì Trầm Miên đã bị hắn hạ lệnh biếm vào lãnh cung, suốt đời cũng không được đi ra.....

Từ đó, hoàng đế Đông Đô độc thân cai trị giang sơn mười vạn dặm mà chưa từng lập hậu. Người đời đều nói hắn chung tình với người yêu quá cố nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết, Trầm Khanh hắn chính là kẻ bạc tình nhất trong thiên hạ!

Hắn không chỉ bạc với Sở Thuần, mà còn bạc với Trầm Miên.

.......

Mảng ký ức xa xăm dần dần mờ nhạt, nam nhân trung niên hơi khôi phục bình tĩnh. Ông ta phất tay áo bào cho bọn người Long Vân Vệ lui ra. Ngự thư phòng liền khôi phục yên tĩnh vốn có.

Bàn tay run rẩy dưới áo nhẹ nhàng nâng lên, một cuộn tranh đã cũ dần hiện ra trước ánh nến vàng nhợt nhạt. Nam nhân trung niên tỉ mỉ sờ một lượt rồi chậm rãi mở ra. Đó là bức chân dung vẽ một người con gái rất đẹp. Nàng không có khí chất ôn nhuận như các cô nương khuê môn bất xuất mà lại mang một nét bướng bỉnh khó ưa, đôi khi còn ngang ngược vô đối. Nhưng trong mắt của nam nhân trung niên, nàng mãi mãi là một con người hoàn hảo nhất, bởi vì tâm tư nàng đơn giản lại lương thiện, hệt như cái tên của nàng...

"Sở Thuần...nàng còn sống, hay đã chết? Vong Tu Nguyệt...sao lại có giọng nói giống hệt như nàng năm đó?"

Thì ra...ngươi...muốn giết ta!

Một câu này Vong Tu Nguyệt dùng ngữ khí của Sở Thuần năm xưa để lại. Giang hồ không ai không biết Vong Tu Nguyệt chỉ giết kẻ bạc tình, nhưng có một chuyện họ không bao giờ biết, chính là Vong Tu Nguyệt còn có thể giả giọng bất kỳ ai mà hắn muốn. Vì thế, chỉ một câu nói lửng lơ trong không khí lại có thể khiến cho vị hoàng đế Đông Đô Trầm Khanh rơi vào cơn ác mộng mà hai mươi ba năm qua hằng đêm tái diễn lại trong từng giấc ngủ.

Cho đến cuối đời, Trầm Khanh cũng không biết được mình có một đứa con mang thân thể song tính tên là Triển Nguyệt. Nhưng từ khi mẫu thân hắn qua đời, Triển Nguyệt cũng theo đó mà chết đi. Trên giang hồ chỉ còn lại Sát Thủ Dưới Ánh Trăng - Vong Tu Nguyệt chuyên trừng trị những kẻ bạc tình.

______
Hết
8/5/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro